Chương 10
12.
Hàng mi dài của Ôn Trường Lưu run rẩy, trong mắt rưng rưng nước, vẫn không chịu nhìn ta, đôi mắt đen dần dần tràn đầy sự tức giận.
Khi tay của chàng siết chặt lấy cổ ta, ta cũng không vùng vẫy.
Tiếng khóc của nhị ca dường như đang vang vọng bên tai, nhưng cũng dần dần rời xa ta.
"Triều Nhan muội muội, hoa lê này là thứ muội muốn à?"
"Muội muốn cái gì thì cứ nói với ca ca, ca ca nhất định sẽ giúp muội."
"Bọn họ đều gọi muội là A Nhan, ca không muốn giống họ. Ca gọi muội là Triều Triều được không?"
"Triều Triều, bây giờ ta vẫn chưa thể làm gì quá quắt với Hoắc Xuyên và Mộ Thiếu Khanh được. Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ bảo bọn họ phải tôn trọng nàng, không bao giờ dám bắt nạt nàng nữa."
"Triều Triều, Nhã Sơn tiên sinh lại truyền đọc văn chương của ta rồi. Nàng có mừng cho ta không?"
"Triều Triều, triều đình càng ngày càng suy đồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu bách tính phải lưu lạc đây."
"Triều Triều, ta còn có thể làm gì cho bách tính đây? Dù văn chương có sâu sắc đến đâu cũng không cứu được triều đình nực cười này."
"Triều Triều, cuối cùng chúng ta cũng đã đính hôn rồi. Ta nóng lòng muốn đưa nàng về nhà. Mẫu thân nhất định cũng sẽ rất vui."
"Triều Triều, sau này chúng ta sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, nàng có thích không? Con trai giống nàng, con gái giống ta. Thôi bỏ đi, cứ giống nàng đi thì hơn. Ngày nào cũng nhìn thấy chúng nó, nhất định ngày nào ta cũng sẽ vui vẻ."
"Triều Triều, kiếp này ta chỉ muốn cưới một mình nàng. Nắm tay nàng cùng nhau già đi, chỉ cần nghĩ đến thôi là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Triều Triều, đừng sợ. Ta luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng."
"Triều Triều, nàng có thể thích ta thêm một chút nữa được không. Ta lại thích nàng thêm một chút nữa rồi, nàng thích ta nhiều một chút nữa có được không?"
"Mỗi lần gọi Triều Triều, ta đều nghĩ tới câu sớm tối bên nhau. Ta muốn cùng Triều Triều sớm tối bên nhau."
"Triều Triều, phía bắc có tuyết, đẹp lắm. Ta rất muốn cùng nàng đi xem."
Ôn Trường Lưu, ta đã từng tới phương bắc rồi. Ở đó có tuyết, đẹp lắm, chỉ là không có chàng thôi.
Hàng mi dài của Ôn Trường Lưu run rẩy, trong mắt rưng rưng nước, vẫn không chịu nhìn ta, đôi mắt đen dần dần tràn đầy sự tức giận.
Khi tay của chàng siết chặt lấy cổ ta, ta cũng không vùng vẫy.
Tiếng khóc của nhị ca dường như đang vang vọng bên tai, nhưng cũng dần dần rời xa ta.
"Triều Nhan muội muội, hoa lê này là thứ muội muốn à?"
"Muội muốn cái gì thì cứ nói với ca ca, ca ca nhất định sẽ giúp muội."
"Bọn họ đều gọi muội là A Nhan, ca không muốn giống họ. Ca gọi muội là Triều Triều được không?"
"Triều Triều, bây giờ ta vẫn chưa thể làm gì quá quắt với Hoắc Xuyên và Mộ Thiếu Khanh được. Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ bảo bọn họ phải tôn trọng nàng, không bao giờ dám bắt nạt nàng nữa."
"Triều Triều, Nhã Sơn tiên sinh lại truyền đọc văn chương của ta rồi. Nàng có mừng cho ta không?"
"Triều Triều, triều đình càng ngày càng suy đồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu bách tính phải lưu lạc đây."
"Triều Triều, ta còn có thể làm gì cho bách tính đây? Dù văn chương có sâu sắc đến đâu cũng không cứu được triều đình nực cười này."
"Triều Triều, cuối cùng chúng ta cũng đã đính hôn rồi. Ta nóng lòng muốn đưa nàng về nhà. Mẫu thân nhất định cũng sẽ rất vui."
"Triều Triều, sau này chúng ta sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, nàng có thích không? Con trai giống nàng, con gái giống ta. Thôi bỏ đi, cứ giống nàng đi thì hơn. Ngày nào cũng nhìn thấy chúng nó, nhất định ngày nào ta cũng sẽ vui vẻ."
"Triều Triều, kiếp này ta chỉ muốn cưới một mình nàng. Nắm tay nàng cùng nhau già đi, chỉ cần nghĩ đến thôi là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Triều Triều, đừng sợ. Ta luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng."
"Triều Triều, nàng có thể thích ta thêm một chút nữa được không. Ta lại thích nàng thêm một chút nữa rồi, nàng thích ta nhiều một chút nữa có được không?"
"Mỗi lần gọi Triều Triều, ta đều nghĩ tới câu sớm tối bên nhau. Ta muốn cùng Triều Triều sớm tối bên nhau."
"Triều Triều, phía bắc có tuyết, đẹp lắm. Ta rất muốn cùng nàng đi xem."
Ôn Trường Lưu, ta đã từng tới phương bắc rồi. Ở đó có tuyết, đẹp lắm, chỉ là không có chàng thôi.