Chương 66: Bão 12/25
...Sáng hôm sau...- “MẠC CHI DƯƠNG!! NGÀI DẬY NGAY CHO EMMMM!!”Một tiếng thét thất thanh từ trong phòng ngủ của Mạc Chi Dương, các cung nhân đi qua cũng hiểu được sự tình của cả ngày hôm qua. Không nói cùng biết vì nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi ở trong đó triền miên với nhau cả ngày, không rời khỏi giường nửa bước, cũng không ăn uống gì luôn. Haiz, bọn họ thầm cầu nguyện cho cái eo của hoàng tử phi chưa gãy, và nhị hoàng tử vẫn ổn. Mạc Chi Dương đang nằm ngon kành ôm người yêu ngủ thì bỗng dưng nghe thấy tiếng thét của Bạch Tử Lệ liền lập tức bật dậy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa quay ra thì thấy Bạch Tử Lệ đang tức giận nhìn Mạc Chi Dương với ánh mắt khó chịu vì bên dưới ê ẩm cực kì. Mạc Chi Dương cũng biết ý nên chỉ mỉm cười rồi xích gần lại, ôm trọn lấy Bạch Tử Lệ, rồi cọ nhẹ ở hõm vai làm nũng để lấy lòng Bạch Tử Lệ - “Ta xin lỗi em. Là do hôm qua ta phấn khích quá...Ta xin lỗi em mà”- “Hứ, ngài nghĩ em mềm lòng sao? Hôm qua em đã bảo ngài dừng mà ngài không chịu dừng, rốt cuộc ngài có nghe thấy em nói không vậy hả? Em bảo đau rồi ngài còn không nghe”Bạch Tử Lệ tức giận véo lấy tai của Mạc Chi Dương khiến Mạc Chi Dương đau đớn kêu lên, nhưng không dám gỡ tay Bạch Tử Lệ ra. Bây giờ tình hình của Bạch Tử Lệ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả chính là tàn tạ, rất tàn tạ. Trên người ở đâu cũng có dấu hôn từ đỏ chót đến bầm tím,rồi đến những vết cắn trên cổ, ngực và cả trong đùi non, đầu ngực thì sưng đỏ lên, nhói nhói và không thấy có dấu hiệu giảm xuống, và cuối cùng là cái eo cực kì cực kì đau nhức. Nguyên nhân không ai khác đó chính là người đang làm nũng Bạch Tử Lệ để có thể mong Bạch Tử Lệ bỏ qua nhưng đời đâu như là mơ, còn lâu Bạch Tử Lệ mới bỏ qua cho. Từ lúc dậy cho đến lúc tắm rửa, ăn sáng, làm việc, ngồi nghỉ ngơi, Bạch Tử Lệ dỗi Mạc Chi Dương nên chả thèm nói câu nào cả. Mạc Chi Dương khóc ròng vì có làm thế nào Bạch Tử Lệ cũng không thèm để tâm tới mà cứ tính toán sổ sách mà thôi, bây giờ Mạc Chi Dương mới hối hận, đáng lẽ ra nên biết kiềm chế bản thân để không xảy ra sự việc như thế này. Con sư tử cũng được thả ra để cho Bạch Tử Lệ chơi cùng, con sư tử ngửi thấy mùi của Mạc Chi Dương trên người Bạch Tử Lệ liền nhìn Mạc Chi Dương rồi gầm gừ một tiếng. Đến cả con sư tử cũng không thích Mạc Chi Dương nữa huống chi là Bạch Tử Lệ, vì thế tâm trạng của Mạc Chi Dương đi xuống dần...Thư phòng...- “Ôi bạn của tôi ơi, có gì sao mà lại nhăn nhó như vậy chứ? Không tốt đâu nha!”- “Ngươi im cái miệng đi. Cứ lải nhải lải nhải bên tai, ồn ào”_Mạc Chi Dương lạnh lùng lườm Kỳ Lâm - “Ai do, nhìn là biết đang thất tình đúng không? Ngươi không qua được mắt ta đâu. Mà nè, ngươi mau nói cho ta biết ngươi đang thích ai đi. Ta muốn xem mắt nhìn ngươi có tốt không để ta tư vấn cho”- “Ngươi chắc chứ? Ta sợ nói cho ngươi thì ta không phải cái người cần ai ủi đâu mà là ngươi đó”- “Thì ngươi có nói đi. Ta không tin ta lại có thể yếu lòng như vậy được. Trên đời này làm gì có mỹ nhân nào mà ta luyến tiếc chứ, chỉ có người ta luyến tiếc ta mà thôi”- “Ồ vậy sao? Cái người mà ta yêu và người đó cùng yêu ta mà đang giận ý cũng gần thôi. Ngươi bây giờ ra chỗ cửa sổ rồi nhìn xuống bên dưới và ngươi sẽ nhìn thấy người ấy”Kỳ Lâm nghe thấy vậy liền nhìn Mạc Chi Dương khinh bỉ, làm gì có chuyện trên đời này mà có mỹ nhân làm cho Kỳ Lâm luyến tiếc chứ. Kỳ Lâm ra cửa sổ theo lời Mạc Chi Dương rồi nhìn xuống, trước mắt Kỳ Lâm chính là Bạch Tử Lệ đang vui đùa với con sư tử, ngoài ra không còn một ai cả, A Vân cũng đi đâu mất rồi. Nhìn đến đây, Kỳ Lâm liền trợn tròn mắt như không tin vào bản thân mình, cái người mà đang trong quá trình yêu đương với Mạc Chi Dương lại chính là Bạch Tử Lệ ư? Không thể nào có chuyện như vậy được! Rõ ràng là lần trước ghét cay ghét đắng vậy mà? Trong lúc không có Kỳ Lâm thì Mạc Chi Dương đã làm cái gì mà có thể cưa đổ được Bạch Tử Lệ được vậy. Kỳ Lâm vẫn không tin lời nói của Mạc Chi Dương là thật liền dụi mắt, nhìn kĩ hơn, rồi nhìn đi nhìn lại, và kết quả vẫn y như một, vẫn là Bạch Tử Lệ nhưng lần này Kỳ Lâm còn thấy dấu hôn đỏ chót trên cổ Bạch Tử Lệ, đến lúc này Kỳ Lâm mới tin mỹ nhân mình theo đuổi bấy lâu nay đã thuộc về người khác rồi - “MẠC CHI DƯƠNG!!”- “Im miệng vào xem nào! Ngươi ồn ào quá đó!!”- “Sao ngươi lại có thể dụ dỗ một con người trong sáng như vậy chứ? Sao ngươi lại có thể làm như vậy với ta? Rõ ràng là ta theo đuổi trước mà? Tại sao? Tại sao?” Kỳ Lâm đau khổ khi biết được sự thật này liền nằm ăn vạ ở đấy, Mạc Chi Dương khá hối hận khi cho Kỳ Lâm biết chuyện này. Không thể chịu nổi thêm nữa, Mạc Chi Dương sai Thất Vĩnh đưa Kỳ Lâm đi về. Kỳ Lâm nghe thấy vậy dứt khoát không chịu nhưng biết làm sao được, sức của Kỳ Lâm thực sự không sánh nổi so với Thất Vĩnh nên đã bị Thất Vĩnh dễ dàng đưa đi. Còn Mạc Chi Dương ngồi suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười một cách đầy gian xảo và đứng dậy đi đâu đó...