Chương 57: Bão 3/25
...Nửa đêm...Đến bây giờ Mạc Chi Dương và Bạch Tử Lệ mới về, hôm nay họ thực sự rất vui, danh tiếng của họ cũng được vang xa vì đã giúp đỡ người dân rất nhiều trong khi người dân gặp nạn. Bạch Tử Lệ rất vui khi được người dân chào đón nồng nhiệt cùng với những tình cảm chân thành từ người dân, họ tặng quà, họ nhảy múa, ăn uống no nê; những món quà ấy tuy không quá đắt đỏ nhưng nó lại rất có ý nghĩa đối với người dân, nó là thức ăn, là đồ vật, là công sức lao động chăm chỉ, miệt mài mà họ đã tạo ra.Tất cả những thứ đó đều là những thứ trân quý nhất đối với người dân và trong đó có Bạch Tử Lệ vì Bạch Tử Lệ đã từng là một người nông dân, biết để tạo ra những thứ đó cần rất nhiều thời gian và công sức. Mạc Chi Dương vừa về đến phòng liền lau người, thay quần áo cho Bạch Tử Lệ, rồi đưa Bạch Tử Lệ lên giường nghỉ ngơi, sau khi hoàn thành tất cả cho Bạch Tử Lệ rồi thì mới bắt đầu tới bản thân mình. Bạch Tử Lệ thấy vậy cũng muốn làm cho Mạc Chi Dương, có qua thì phải có lại chứ- “Em cũng muốn làm gì đó cho ngài. Ngài cứ như thế này em thấy em phụ thuộc ngài quá”_Bạch Tử Lệ bĩu môi nói- “Ta tự làm cũng được mà. Em cứ nghỉ ngơi đi, ta thay quần áo xong thì ta lại với em”- “Không, em muốn làm gì đó cho ngài cơ. Em thấy mấy ngày nay toàn phục thuộc vào ngài thôi, em không thích”- “Thôi được rồi. Vậy thì em giúp ta cài lại cúc áo nhé?”Mạc Chi Dương cũng bất lực trước sự cứng đầu của Bạch Tử Lệ, cũng đã qua nửa đêm rồi mà Bạch Tử Lệ vẫn chưa chịu đi ngủ mà vẫn đợi Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương chỉ phải thay mỗi cái áo nữa thôi, quần thì chỉ cần cởi ra là xong vì Mạc Chi Dương đã mặc thêm một cái quần khác bên trong rồi. Thấy Bạch Tử Lệ ngỏ ý muốn giúp mình, Mạc Chi Dương tiến đến lại gần chỗ Bạch Tử Lệ để Bạch Tử Lệ cài cúc cho mình.Nhìn Bạch Tử Lệ tập trung cài cúc áo cho mình, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong Mạc Chi Dương, hóa ra có người mình thương chăm sóc là như vậy sao? Nó khác hẳn mẹ mình chăm sóc cho mình, nó khiến Mạc Chi Dương thoả mãn đến lạ kỳ, không kìm được mà mỉm cười hạnh phúc. Bạch Tử Lệ cài cúc áo cho Mạc Chi Dương mà không thể tập trung vào, cứ gài vào nó lại tuột, vì Bạch Tử Lệ đang nhìn cơ ngực kèm theo những múi bụng của Mạc Chi Dương một cách rất gần, vừa ngại lại vừa muốn sờ những múi bụng ấy - *Cơ thể ngài ấy thật đẹp. Có tận 6 múi rõ ràng như vậy, không bù cho mình, một bụng tròn xoe. Chắc do trời nóng quá nên nó chảy hết còn một múi đó chứ không phải do mình không có múi đâu. Lần trước được sờ vào múi bụng của ngài ấy thật thích, cả ngực nữa... Vừa mềm lại vừa nảy nảy lên, càng sờ càng thích...*- *Khoan đã! Sao mình lại có suy nghĩ bậy bạ như vậy được chứ. Thật vô liêm sỉ mà. Không được suy nghĩ vớ vẩn như thế, chẳng khác nào là đang dê người khác cả. Thôi nào, không được để múi bụng với cơ bắp tha hóa... Bĩnh tĩnh lại nào*_Bạch Tử Lệ với tâm trạng rối bời nên quên không cài nốt cái cúc cuối cùng - “Em sao vậy? Mệt sao?”Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ dừng lại liền lo lắng hỏi thăm, quỳ xuống đối mặt với Bạch Tử Lệ mới phát hiện mặt của Bạch Tử Lệ đỏ bừng lên, cái này là do cài cúc áo cho Mạc Chi Dương nên mới ngại hay là vì lý do khác mà đỏ mặt vậy? Mạc Chi Dương sờ tay lên trán của Bạch Tử Lệ, thấy không nóng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nhìn Bạch Tử Lệ và hỏi - “Em sao vậy? Sao lại đỏ hết cả mặt lên thế? Em đau đầu sao?”- “Em không có...”_Bạch Tử Lệ lí nhí nói- “Vậy em đau ở đâu? Sao mặt em lại đỏ như vậy?”- Em... Em...”_Bạch Tử Lệ ấp a ấp úng không dám nói vì nếu mà nói ra sợ Mạc Chi Dương cười vào mặt mình mất, rồi lai suy nghĩ Bạch Tử Lệ lại là một người *** dê như vậy. Tuyệt đối không thể nóiMà Bạch Tử Lệ càng không nói thì Mạc Chi Dương càng lo, không biết tại sao mà mặt của Bạch Tử Lệ lại đỏ hết lên như vậy. Có phải ốm rồi không? Hay là đau đầu? Nếu đau thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ? Sao cứ giấu như vậy? Mạc Chi Dương liên tục lo lắng hỏi - “Lệ Lệ, em sao vậy? Đau thì nói cho ta nghe đi!” - “Em... Thực ra em không mệt nhưng...Nhưng mà...”- “Nhưng mà sao? Em đau ư?”- “Không ạ. Em chỉ là đang muốn có cơ bụng như ngài mà thôi"Bạch Tử Lệ nói xong liền đỏ mặt, ngại vô cùng, tay che cả khuôn mặt để giấu đi sự xấu hổ của bản thân. Thầm nghĩ rằng chắc ngài ấy đang suy nghĩ mình là người có suy nghĩ *** dục như vậy, chắc hẳn ngài ấy đang thất vọng lắm. Mạc Chi Dương nghe thấy vậy liền ngơ ra một lúc những rất nhanh sau đó cũng định thần lại, hiểu được ý của Bạch Tử Lệ đang muốn làm gì, tay Mạc Chi Dương nắm lấy tay Bạch Tử Lệ, đặt lên bụng mình và nói- "Em muốn thì em cứ sờ đi. Vì bây giờ ta là của em rồi mà, ta cho phép em sở thỏa thích khi nào em chán thì thôi~ Vả lại, mỗi lần ta tập luyện xong thì để em kiểm chứng cho ta nhé"- "Em... Em... Em không phải... Không.. "- "Hửm? Em có muốn sờ nữa không? Để ta biết đường bỏ tay em ra nào. Hmm, chắc ta để người khác kiểm chứng cho ta rồi..."- "Không được! Không cho người khác sờ. Nó là của em!"_Bạch Tử Lệ từ chối ngay lập tức, không muốn cho ai sờ vào cơ bắp săn chắc của Mạc Chi Dương ngoài mình cảBạch Tử Lệ nói xong mới chợt nhận ra mình đã bị Mạc Chi Dương nắm thóp, vậy mà cứ tuôn một tràng ra không để ý gì hết. Mặt Bạch Tử Lệ đã đỏ nay còn đỏ thêm, ngại ngùng cúi mặt xuống. Mạc Chi Dương thấy vậy chỉ mỉm cười, ôn nhu kéo Bạch Tử Lệ gần với với mình rồi hôn lên môi Bạch Tử Lệ rồi nói - "Ta nói đùa thôi. Làm sao mà ta có thể cho người khác sờ chứ? Chỗ này chỉ là của mình em mà thôi"- *Trêu em ấy thích thật ý. Lần sau có dịp mình sẽ trêu nữa*- "Thôi, ngủ đi. Em thích sờ thì cứ sờ đi, sờ bao nhiêu cũng được. Nhưng nghỉ ngơi để mai còn làm việc chứ"- "V-Vâng ạ"Mạc Chi Dương ôm Bạch Tử Lệ xuống để nằm ngủ, thân hình to lớn ôm trọn Bạch Tử Lệ, nhẹ nhàng hôn lên trán như lời chúc ngủ ngon. Bạch Tử Lệ được Mạc Chi Dương chăm sóc, chiều chuộng mình liền vui lắm, có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của Bạch Tử Lệ rồi. Bạch Tử Lệ rướn người lên, hôn cái chóc vào môi Mạc Chi Dương rồi mỉm cười- "Chúc ngài ngủ ngon"- "Ừm, em cũng ngủ ngon, Lệ Lệ của ta"Thế là hai người ôm nhau cùng đánh chén một giấc tới sáng..