Chương 28: Ta không mong...
Ai cũng nói Lộ Ma tôn luôn là kẻ máu lạnh, nhưng người ta đâu biết nàng từng yêu một người sâu đậm để rồi bị phản bội, ép uổng đến cùng cực. Cũng đâu ai biết vì ma giới, nàng có thể hi sinh bản thân mình như cách hồ ly hy sinh bảo vệ chủ. Người đời chỉ biết nàng là ma tôn, nhưng không ai biết ẩn sâu trong lòng cô lại là một kẻ yếu đuối đang che mặt nạ
Tiếng lọc cọc văng vẳng bên tai đều đặn khiến con người dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở đều đặn của cô, Vô Ảnh ngồi bên cạnh thấy cực kì an tâm. Tôn chủ của ta vẫn luôn như vậy, cậy mạnh mà không quan tâm đến bản thân mình. Bị phong ấn lâu như vậy nhưng chưa từng nghe người nói một lời oán than. Y vô thức đưa tay lên toan vuốt lọn tóc đang xoã trên gương mặt tựa tiên cảnh ấy, nhưng lại bị thực tại nhắc nhở phải kéo tay về. Chỉ cần y âm thầm đứng phía sau lưng cô là đủ…
Dã Thụy Yên suy sụp hết nửa tháng khi nghe tin cô vào cung, gương mặt chữ điền hóp lại, cả người lúc nào cũng không còn sức sống. Lủi thủi một mình khiến cho người hầu bên cạnh cũng không vui vẻ gì. Căn phủ vốn nhộn nhịp bây giờ lại vắng vẻ đến mức đáng thương…
- Đại nhân, trong cung triệu kiến ngài
Dã Thụy Yên uể oải đứng dậy, lười biếng đáp lời:
- Có chuyện gì?
- Nô tài nghe nói, bệ hạ đã tìm được người phù hợp…
Chưa dứt câu, hắn liền không thấy bóng dáng của y đâu hết. Quay ra phía cửa thì thấy bóng lưng cao ráo kia nhảy phắt lên lưng ngựa, phi nước đại về phía tây. Cũng không biết vì việc gì, bỗng dưng đại nhân lại trở nên có sức sống rồi?
Trên lưng ngựa lắc lư, trong lòng y ngàn lần vạn lần xin đừng là nàng ấy. Đừng là gương mặt quen thuộc ấy, đừng là giọng nói ngọt ngào ấy…
…----------------…
Cánh cửa điện mở phắt ra, Dã Thụy Yên chạy vào thở hồng hộc, mắt vẫn không dám nhìn xung quanh
- Tham kiến bệ hạ
- Ái khanh cần gì gấp rút vậy, trẫm chỉ cho mời thôi, có phải muốn ngươi đến ngay lập tức đâu?
- Bẩm bệ hạ…thần …thần… Nhận ra bản thân đã thất lễ, y liền căng thẳng
- Miễn lễ đi…
Vừa đánh mắt nhìn lên, đứng bên cạnh là công chúa điện hạ cùng với một nam nhân lạ mặt. Tuy không nói ra nhưng trong lòng y đã thở ra một hơi thật sâu, cũng may điều y nghĩ đã không xảy ra.
- Đây là ân nhân cứu mạng của công chúa, từ nay sẽ học hỏi từ ngươi cách xử lý sự vụ. Hãy chỉ dạy hắn cho đàng hoàng
Tuy trong lòng không nguyện ý nhưng Thụy Yên vẫn đánh mắt nhìn lên, nam nhân đứng bên cạnh ấy nhìn rất sáng sủa, anh tuấn. Hắn có dáng vẻ cao ráo, ánh mắt nhìn y dường như rất thiện chí
- Tham kiến Dã đại nhân, tại hạ tên Kim Tịch Vô, gia cảnh cũng chỉ bình thường. Mong đại nhân giúp đỡ…
Trong lòng y quả thực rất mệt mỏi, nhìn Kim Tịch Vô bằng ánh mắt không thoải mái. Nhưng hình như hắn…lại cười với mình?
…----------------…
Vừa về đến phủ, Dã Thụy Yên như người không xương sống, ủ rũ nằm sõng soài ra giường, ai gọi cũng không nghe. Vốn vì chuyện của A Nguyệt mà rất buồn rầu, nay lại thêm một chuyện khác khiến y vô cùng mệt mỏi.
- Tham kiến Dã đại nhân
Nghe giọng nói trầm ấm phát lên, rất lạ tai, y liền lười biếng ngước đầu lên nhìn. Hoá ra là người mà ban sáng bệ hạ giao cho ta. Ngạc nhiên hơn là đi bên cạnh hắn còn có công chúa điện hạ
Dã Thụy Yên vội vã quỳ xuống hành lễ với công chúa: Thần tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn phúc kim an
Nàng ta cười nhẹ, tay vẫn nắm lấy vạt áo màu xanh thẫm của cô: Không cần đa lễ, đứng dậy đi
- Không biết công chúa điện hạ đại giá quang lâm, thứ cho thần không thể đón tiếp từ xa
- Không sao, Dã đại nhân sau này là thầy của Tịch Vô ca ca, cũng xem như một nửa thầy của ta
Đến đây y liền đoán ra quan hệ của hai người bọn họ, cộng thêm ban nãy lời nói bệ hạ đầy ẩn ý. Hoá ra người này là phò mã tương lai
- Vi thần đã hiểu, mời công chúa hạ giá đến gian chính để thần có thể tiếp đón chu đáo
Nhìn bóng lưng của hai người họ đi gần nhau như vậy, y quả thật có chút ghen tỵ trong lòng. Không biết giờ nàng ấy đang ở đâu, ăn có ngon, ngủ có yên giấc không. Lần trước nàng ra đi, biệt tăm cả mấy năm trời, lần này nàng đi, ta thực sự không mong nhìn thấy nàng ở trong cung điện xa hoa kia, không mong có ngày phải quỳ xuống gọi nàng một tiếng ‘nương nương’
Tiếng lọc cọc văng vẳng bên tai đều đặn khiến con người dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở đều đặn của cô, Vô Ảnh ngồi bên cạnh thấy cực kì an tâm. Tôn chủ của ta vẫn luôn như vậy, cậy mạnh mà không quan tâm đến bản thân mình. Bị phong ấn lâu như vậy nhưng chưa từng nghe người nói một lời oán than. Y vô thức đưa tay lên toan vuốt lọn tóc đang xoã trên gương mặt tựa tiên cảnh ấy, nhưng lại bị thực tại nhắc nhở phải kéo tay về. Chỉ cần y âm thầm đứng phía sau lưng cô là đủ…
Dã Thụy Yên suy sụp hết nửa tháng khi nghe tin cô vào cung, gương mặt chữ điền hóp lại, cả người lúc nào cũng không còn sức sống. Lủi thủi một mình khiến cho người hầu bên cạnh cũng không vui vẻ gì. Căn phủ vốn nhộn nhịp bây giờ lại vắng vẻ đến mức đáng thương…
- Đại nhân, trong cung triệu kiến ngài
Dã Thụy Yên uể oải đứng dậy, lười biếng đáp lời:
- Có chuyện gì?
- Nô tài nghe nói, bệ hạ đã tìm được người phù hợp…
Chưa dứt câu, hắn liền không thấy bóng dáng của y đâu hết. Quay ra phía cửa thì thấy bóng lưng cao ráo kia nhảy phắt lên lưng ngựa, phi nước đại về phía tây. Cũng không biết vì việc gì, bỗng dưng đại nhân lại trở nên có sức sống rồi?
Trên lưng ngựa lắc lư, trong lòng y ngàn lần vạn lần xin đừng là nàng ấy. Đừng là gương mặt quen thuộc ấy, đừng là giọng nói ngọt ngào ấy…
…----------------…
Cánh cửa điện mở phắt ra, Dã Thụy Yên chạy vào thở hồng hộc, mắt vẫn không dám nhìn xung quanh
- Tham kiến bệ hạ
- Ái khanh cần gì gấp rút vậy, trẫm chỉ cho mời thôi, có phải muốn ngươi đến ngay lập tức đâu?
- Bẩm bệ hạ…thần …thần… Nhận ra bản thân đã thất lễ, y liền căng thẳng
- Miễn lễ đi…
Vừa đánh mắt nhìn lên, đứng bên cạnh là công chúa điện hạ cùng với một nam nhân lạ mặt. Tuy không nói ra nhưng trong lòng y đã thở ra một hơi thật sâu, cũng may điều y nghĩ đã không xảy ra.
- Đây là ân nhân cứu mạng của công chúa, từ nay sẽ học hỏi từ ngươi cách xử lý sự vụ. Hãy chỉ dạy hắn cho đàng hoàng
Tuy trong lòng không nguyện ý nhưng Thụy Yên vẫn đánh mắt nhìn lên, nam nhân đứng bên cạnh ấy nhìn rất sáng sủa, anh tuấn. Hắn có dáng vẻ cao ráo, ánh mắt nhìn y dường như rất thiện chí
- Tham kiến Dã đại nhân, tại hạ tên Kim Tịch Vô, gia cảnh cũng chỉ bình thường. Mong đại nhân giúp đỡ…
Trong lòng y quả thực rất mệt mỏi, nhìn Kim Tịch Vô bằng ánh mắt không thoải mái. Nhưng hình như hắn…lại cười với mình?
…----------------…
Vừa về đến phủ, Dã Thụy Yên như người không xương sống, ủ rũ nằm sõng soài ra giường, ai gọi cũng không nghe. Vốn vì chuyện của A Nguyệt mà rất buồn rầu, nay lại thêm một chuyện khác khiến y vô cùng mệt mỏi.
- Tham kiến Dã đại nhân
Nghe giọng nói trầm ấm phát lên, rất lạ tai, y liền lười biếng ngước đầu lên nhìn. Hoá ra là người mà ban sáng bệ hạ giao cho ta. Ngạc nhiên hơn là đi bên cạnh hắn còn có công chúa điện hạ
Dã Thụy Yên vội vã quỳ xuống hành lễ với công chúa: Thần tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn phúc kim an
Nàng ta cười nhẹ, tay vẫn nắm lấy vạt áo màu xanh thẫm của cô: Không cần đa lễ, đứng dậy đi
- Không biết công chúa điện hạ đại giá quang lâm, thứ cho thần không thể đón tiếp từ xa
- Không sao, Dã đại nhân sau này là thầy của Tịch Vô ca ca, cũng xem như một nửa thầy của ta
Đến đây y liền đoán ra quan hệ của hai người bọn họ, cộng thêm ban nãy lời nói bệ hạ đầy ẩn ý. Hoá ra người này là phò mã tương lai
- Vi thần đã hiểu, mời công chúa hạ giá đến gian chính để thần có thể tiếp đón chu đáo
Nhìn bóng lưng của hai người họ đi gần nhau như vậy, y quả thật có chút ghen tỵ trong lòng. Không biết giờ nàng ấy đang ở đâu, ăn có ngon, ngủ có yên giấc không. Lần trước nàng ra đi, biệt tăm cả mấy năm trời, lần này nàng đi, ta thực sự không mong nhìn thấy nàng ở trong cung điện xa hoa kia, không mong có ngày phải quỳ xuống gọi nàng một tiếng ‘nương nương’