Chương 12: Trùng hợp vậy sao?
Bầu trời sau cơn lũ trong xanh đến kì lạ, những ngọn gió mát thổi mang theo hơi nước, đám cỏ cây tuy mới trải qua trận hồng thủy nhưng lại trông tươi mới lạ thường.
- A, không khí có độ ẩm cao quá
Dã Thụy Yên ngước lên, lấy tay che đi ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng ló sau những đám mây. Hoà Lâm này thật khác với kinh thành, thời tiết hài hoà, tình người hình như cũng đằm thắm, mãnh liệt hơn. Nhìn cảnh đoàn người mà xem, tuy dịch bệnh đang lúc căng thẳng nhưng vẫn không quên lòng nghĩa trượng, giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau
- Đại nhân, người hãy đeo chiếc khăn này vào, bệnh dịch này có khả năng sẽ lây nhiễm
Sau khi ổn định đoàn người, y cùng với những thái y được cử đi nhanh chóng đến y quán xem xét tình hình. Dọc đường đi, con đường nổi tiếng là sầm uất bậc nhất giờ đây lại chỉ lưa thưa vài bóng người, các cửa tiệm đều đóng cửa. Một phần là không có khách, phần khác là tự bảo vệ mình. Khác hẳn, y quán đông nghịt người, ra vào tấp nập, mùi dược liệu hắc nồng đã ngửi thấy từ một dặm trước đó
Dã Thụy Yên nhíu mày, lần đầu tiên y nhìn thấy cảnh tượng đáng thương như lúc này. Người nằm la liệt trên chiếc lán mỏng, cách nhau chỉ vài đốt ngón tay, khuôn mặt trắng bệch, môi ai nấy đều thâm tím, gương mặt hốc hác. Y dẫn đoàn người bước vào trong, các thái y cũng nhanh chóng bắt tay vào việc...
Mà lúc này, thần không biết quỷ không hay, Lộ Thương Nguyệt sớm đã trà trộn vào, cố gắng dùng thần lực tìm ra nguyên nhân bệnh. Lúc cô nhìn lên, bóng lưng quen thuộc của y lần nữa xuất hiện. Thiếu niên này hình như đã gặp ở đâu đó, luôn có cảm giác quen thuộc khó tả.
- A, chạm mắt rồi
Sau đó Dã Thụy Yên cũng tới chỗ cô đang ngồi, vì cô đang mang khăn che nửa mặt nên nhất thời y không nhận ra
- Hắn ta sao rồi?
- E là lành ít dữ nhiều
Giọng nói này, sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy...Lúc này tim y đập liên hồi như trống vỗ, mồ hôi cũng chảy ra, trùng hợp như vậy sao?
- Dám hỏi cô nương đây là...
- À, bái kiến đại nhân, tiểu nữ chỉ là một y quan chữa bệnh thôi ạ
Chưa kịp trả lời, bệnh nhân bỗng nhiên hộc máu, bắn hết lên người cô, tia máu đỏ gắt tung toé, khảm lên bộ y quan trắng tinh nổi bật
- Người đâu, người đâu mau đến đây!
Y hốt hoảng kêu người đến, lúc quay lại thì cô đã biến mất, chỉ còn rơi lại chiếc khăn tay mỏng. Không nghĩ gì nhiều, y cầm lấy bỏ vào túi áo, bây giờ không phải lúc nghĩ lung tung, tốt nhất hãy nhanh chóng chữa bệnh cho người này, nếu không hắn ta sẽ mất mạng
- ----------------------------_----------------------------------------
- Vừa nãy ta đã nhận ra, trên người bọn họ đều có chướng khí nặng, là dấu vết của yêu tộc! Xem ra dịch bệnh lần này là do yêu nhân tác oai tác quái. Ngươi đi điều tra xem, gần đây chúng xuất hiện ở đâu...Hử, sao ngươi không nói gì?
Vô Ảnh lần này có vẻ giận dỗi, tôn chủ bỏ đi lại không nói lời nào, báo hại hắn phải rất lâu mới tìm được. Nếu tôn chủ không để lại ký hiệu, chắc hắn chẳng bao giờ hội tụ được với cô. Thế nhưng hắn cũng không đề cập đến chuyện này, chỉ xụ mặt xuống
- Vâng!
- Vô Ảnh, liệu có phải ta đã quên đi điều gì quan trọng không?
- Người sao vậy? Bị thương ở đâu sao?
- Ta tỉnh lại như thế nào vậy?
- Chuyện này, người chưa từng kể cho ta...
Thấy gương mặt có chút chán nản của u, cô cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ cần ta giữ vững tâm niệm, không quên mục đích của mình là được...
- Đúng rồi, linh đan của Trượng Phương có vấn đề, lúc ta giao đấu với hắn có phát hiện. Một thượng tiên quyền cao chức trọng như hắn lại có vấn đề về cơ thể sao? Còn cái thái độ hối lỗi đó... Vô Ảnh, ngươi hãy đi điều tra xem động thái những năm qua của hắn, tiện thể mang ít hoa nhài về đây
- Hoa nhài sao?
- Nếu cắm chúng trong chiếc bình thủy lục này, ắt hẳn rất đẹp. Hoa nhài là loài hoa trang nhã, có hương thơm đặc biệt, nhánh cây cũng khá dẻo, dễ uốn lượn.
- Tôn chủ am hiểu thuật cắm hoa từ khi nào vậy?
Chỉ là đột nhiên, trong lòng ta trở nên rối bời...
- A, không khí có độ ẩm cao quá
Dã Thụy Yên ngước lên, lấy tay che đi ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng ló sau những đám mây. Hoà Lâm này thật khác với kinh thành, thời tiết hài hoà, tình người hình như cũng đằm thắm, mãnh liệt hơn. Nhìn cảnh đoàn người mà xem, tuy dịch bệnh đang lúc căng thẳng nhưng vẫn không quên lòng nghĩa trượng, giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau
- Đại nhân, người hãy đeo chiếc khăn này vào, bệnh dịch này có khả năng sẽ lây nhiễm
Sau khi ổn định đoàn người, y cùng với những thái y được cử đi nhanh chóng đến y quán xem xét tình hình. Dọc đường đi, con đường nổi tiếng là sầm uất bậc nhất giờ đây lại chỉ lưa thưa vài bóng người, các cửa tiệm đều đóng cửa. Một phần là không có khách, phần khác là tự bảo vệ mình. Khác hẳn, y quán đông nghịt người, ra vào tấp nập, mùi dược liệu hắc nồng đã ngửi thấy từ một dặm trước đó
Dã Thụy Yên nhíu mày, lần đầu tiên y nhìn thấy cảnh tượng đáng thương như lúc này. Người nằm la liệt trên chiếc lán mỏng, cách nhau chỉ vài đốt ngón tay, khuôn mặt trắng bệch, môi ai nấy đều thâm tím, gương mặt hốc hác. Y dẫn đoàn người bước vào trong, các thái y cũng nhanh chóng bắt tay vào việc...
Mà lúc này, thần không biết quỷ không hay, Lộ Thương Nguyệt sớm đã trà trộn vào, cố gắng dùng thần lực tìm ra nguyên nhân bệnh. Lúc cô nhìn lên, bóng lưng quen thuộc của y lần nữa xuất hiện. Thiếu niên này hình như đã gặp ở đâu đó, luôn có cảm giác quen thuộc khó tả.
- A, chạm mắt rồi
Sau đó Dã Thụy Yên cũng tới chỗ cô đang ngồi, vì cô đang mang khăn che nửa mặt nên nhất thời y không nhận ra
- Hắn ta sao rồi?
- E là lành ít dữ nhiều
Giọng nói này, sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy...Lúc này tim y đập liên hồi như trống vỗ, mồ hôi cũng chảy ra, trùng hợp như vậy sao?
- Dám hỏi cô nương đây là...
- À, bái kiến đại nhân, tiểu nữ chỉ là một y quan chữa bệnh thôi ạ
Chưa kịp trả lời, bệnh nhân bỗng nhiên hộc máu, bắn hết lên người cô, tia máu đỏ gắt tung toé, khảm lên bộ y quan trắng tinh nổi bật
- Người đâu, người đâu mau đến đây!
Y hốt hoảng kêu người đến, lúc quay lại thì cô đã biến mất, chỉ còn rơi lại chiếc khăn tay mỏng. Không nghĩ gì nhiều, y cầm lấy bỏ vào túi áo, bây giờ không phải lúc nghĩ lung tung, tốt nhất hãy nhanh chóng chữa bệnh cho người này, nếu không hắn ta sẽ mất mạng
- ----------------------------_----------------------------------------
- Vừa nãy ta đã nhận ra, trên người bọn họ đều có chướng khí nặng, là dấu vết của yêu tộc! Xem ra dịch bệnh lần này là do yêu nhân tác oai tác quái. Ngươi đi điều tra xem, gần đây chúng xuất hiện ở đâu...Hử, sao ngươi không nói gì?
Vô Ảnh lần này có vẻ giận dỗi, tôn chủ bỏ đi lại không nói lời nào, báo hại hắn phải rất lâu mới tìm được. Nếu tôn chủ không để lại ký hiệu, chắc hắn chẳng bao giờ hội tụ được với cô. Thế nhưng hắn cũng không đề cập đến chuyện này, chỉ xụ mặt xuống
- Vâng!
- Vô Ảnh, liệu có phải ta đã quên đi điều gì quan trọng không?
- Người sao vậy? Bị thương ở đâu sao?
- Ta tỉnh lại như thế nào vậy?
- Chuyện này, người chưa từng kể cho ta...
Thấy gương mặt có chút chán nản của u, cô cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ cần ta giữ vững tâm niệm, không quên mục đích của mình là được...
- Đúng rồi, linh đan của Trượng Phương có vấn đề, lúc ta giao đấu với hắn có phát hiện. Một thượng tiên quyền cao chức trọng như hắn lại có vấn đề về cơ thể sao? Còn cái thái độ hối lỗi đó... Vô Ảnh, ngươi hãy đi điều tra xem động thái những năm qua của hắn, tiện thể mang ít hoa nhài về đây
- Hoa nhài sao?
- Nếu cắm chúng trong chiếc bình thủy lục này, ắt hẳn rất đẹp. Hoa nhài là loài hoa trang nhã, có hương thơm đặc biệt, nhánh cây cũng khá dẻo, dễ uốn lượn.
- Tôn chủ am hiểu thuật cắm hoa từ khi nào vậy?
Chỉ là đột nhiên, trong lòng ta trở nên rối bời...