Chương 98: Sự thật
" Ma thần "
Hà Đức nhanh chân đỡ ngay nam nhân kia, còn có cả Liễu Linh cũng đỡ lấy hắn, 1 người lo, 1 kẻ mừng, ả hồ ly hả hê trong tâm khi nhìn thấy nam nhân kiêu ngạo này cũng có ngày khóc than chịu đau đớn.
Liễu Linh nhanh chóng bắt lấy thời cơ, âm thầm thêm dầu vào lửa để Y Ngạn sớm kết thúc mạng sống, bù lại những chiếc đuôi bị chặt đứt.
" Ma hậu, ma thần yêu người như vậy...tại sao lại không thể cho ngài ấy một cơ hội chứ? "
- Cơ hội
Đôi mắt đẹp đẽ nhiễm đầy giọt lệ chua chát, trái tim hướng về người khác, vốn không yêu chỉ toàn cay đắng và hận thù làm sao Y Ngạn có thể chấp nhận người đã hủy hoại cuộc đời mình.
Nàng biết hắn đối với nàng là tình cảm chân thành, hy sinh vì nàng không ít nhưng những việc sai trái hắn làm không có cách nào có thể bù đắp. Dù trước đó gương Tinh Xá sử dụng có thể thay đổi quá khứ thì nàng cũng sẽ không lựa chọn yêu hắn.
Giữa cả hai là nghiệt duyên, không phải là lương duyên trời định. Đã đến lúc phải kết thúc nó, tay nàng giữ chặt con dao, hít lấy một hơn thật sâu, mạnh dạn nói.
" Tinh Vương Minh ngươi nói ta và ngươi vì có rễ tình nên suốt đời này ta không thoát được ngươi...? "
" Ngạn Nhi, nàng lại định làm gì? "
Lời nói thấp thỏm lo sợ, toàn thân bỗng hứng chịu một cảm giác ghê rợn từ nữ nhân trước mặt, hắn cảm nhận được dừng như Y Ngạn không còn chút bình tĩnh nào.
" Ngạn Nhi, nàng không được làm bậy.... "
Hơi thở nóng rang của hắn bao trùm bầu không khí căng thẳng, từng nhịp dồn dập, tay chân của hắn lúc này lại rã rời một cách lạ thường.
Phải chăng hắn đã biết như thế nào là sợ hãi thật sự? Hắn không còn muốn quan tâm nữa, cánh tay mạnh mẽ vương tới cô nương trước mặt, chấp niệm níu kéo nàng.
" Ngạn Nhi, dừng lại đi "
" Tinh Vương Minh ta sẽ không bao giờ chấp nhận mối lương duyên này "
Giọng nói chua chát pha chút châm biếm, Y Ngạn lắc đầu cười khổ, tay trần nhắm thẳng vào lồng ngực không chút do dự lôi ra một sợi dây tơ đỏ, nối từ trái tim nàng sang trái tim hắn.
Là rễ tình giữa nàng và hắn, tu vi của nàng hiện giờ đủ khả năng nhìn thấy và chạm được vào rễ tình.
Hắn chứng kiến sợi tơ đỏ trong tay nàng lòng đầy bất an, duỗi tay nắm lấy sợi tơ trước ngực mình, ngắc ngứ.
" Ngạn Nhi...nàng...nàng muốn... "
" Cắt - rễ - tình.... "
Dứt lời, Y Ngạn nhanh như chớp một đao cắt đứt rễ tình, sợi dây đỏ căng như dây đàn đứt đôi, nàng và hắn đều cùng ngã nhào ra tuyết trắng nôn máu.
Cảm giác đau đớn đến tận xương tủy làm cả hai đều tối tăm mặt mày, những kẻ khác đều vây quanh đỡ lấy hắn còn nàng thì cực lực lồm cồm đứng lên giữ trời giá rét, bình tĩnh quẹt đi vệt máu trên khóe miệng.
Nước mắt lạnh toát nhiễm vào da thịt, nàng vào hắn đều cảm nhận chung một cơn đau khó tả ở trái tim, như thiếu đi một mạch máu, không thể hít thở thông.
Rễ vốn là vật gắn kết hai trái tim do ông trời sắp đặt, nàng tự ý cắt đứt dẫn đến cả hai đều bị tổn thương, như một cách trừng phạt cho việc ngu ngốc.
Y Ngạn dù chịu đau đớn đến mấy cũng không thấy hối hận, nặn ra nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì cũng kết thúc mối nghiệp duyên này.
Nàng tiếp tục kề đao vào cổ, nam nhân ấy rút gân trọng thương trước đó, bị nàng tấn công, còn mất đi rễ tình, thương tích chồng nhau không đủ sức ngăn cản nàng.
Hắn chống đỡ cơ thể dưới tuyết, máu chảy dọc từ cằm tới thân nhỏ xuống lớp màu trắng xóa điểm lên màu đỏ, hơi thở thô nặng, quật cường nói.
" Ngạn Nhi, dù nàng có cắt đi rễ tình ta vẫn yêu nàng
Ta không bao giờ thay đổi tình cảm dành cho nàng "
" Tiếc là ngươi không thể nữa rồi... "
Đáy mắt khô cạn lệ, tâm tình lạnh lẽo không còn quyến luyến, Y Ngạn nghẹn ngào đáp trả.
" Tinh Vương Minh ngươi có biết suốt hai năm qua ta đã nghe biết bao nhiêu lời mắng chửi rồi không?
Vì ngươi mà người người đều đổ tội cho ta
Tất cả đều vì ngươi mà ta trở thành yêu nữ xấu xa nhất trong mắt kẻ khác
Vì tình - yêu ích kỷ của người bứt ta đến con đường này.... "
Giọng nói cực kì uất ức, nàng bỏ thanh đoản đao ra khỏi cổ, giữa trời đông lạnh lẽo, hành động như một ả điên, nàng ngửa mặt lên cao dang rộng hai tay đón nhận những bông tuyết trắng rơi xuống đầy mặt.
Bọn họ nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực, nàng cười lên một tiếng âm lãnh thật to, nhắm chặt đôi mắt oán trách.
" Ta ở ma giới là công chúa cao quý, đến nhân giới ta lại là yêu nữ xấu xa nhất...
Kiếp làm yêu ma...làm gì có ngày vinh quang.... "
Dòng lệ nhạt nhòa cuối cùng chảy ra chân cằm, cảm nhận được ngọt bùi đắng cay quá dư thừa, suốt hai năm trốn chạy trong vô nghĩa, một cô nương yếu đuối sớm đã không thiết sống.
Nàng có được lời hứa của hắn trước trời đất, cả đời này hắn không đến nhân giới xem như nàng chết không uổng phí.
" Tinh Vương Minh, ngươi là kiếp nạn của ta...
Ta không thể vượt qua được, kết thúc như vậy đi
Mong kiếp sau ta không còn làm yêu nữ nữa "
" Không, dừng lại, Ngạn Nhi "
Hắn phẩy tay tung thần lực về phía nàng, bị nàng dễ dàng đánh bật sang nơi khác.
Lưu Ly và Hà Đức nhân cơ hội nàng buông vũ khí lập tức tấn công ngăn cản, Liễu Linh cũng giả vờ tham gia, ba chọi một, không ai nhường ai.
Thân là hộ pháp trung thành, hai người kia chỉ nhắm vào đoản đao của nàng, Liễu Linh tâm cơ lại muốn tìn cách để nàng tự đâm chính mình trong lúc ẩu đả.
Cứ ngỡ, Y Ngạn yếu đuối sẽ không đánh lại bất kì ai, nào ngờ nàng bấy giờ chẳng hề kém lép, phần sức mạnh thượng cổ có sẵn trong nàng đủ đánh bại bất cứ yêu ma nào trong ma giới, kể cả hai hộ pháp mạnh nhất của ma thần.
Đoản đao trong tay tung ra thần lực đả thương cả ba kẻ kia, trong một cái chớp mắt đoản đao ấy lại biến mất tạo thành vô số ngọn lửa đỏ tấn công từ tứ phía vào họ, vừa nhanh vừa sát thương cao, ai cũng bị thương chẳng kịp đụng vào người Y Ngạn.
" Các ngươi không ngăn cản được đâu "
Sau lưng nàng hình thành những vòng tròn đỏ rực, vô số cánh hoa bỉ ngạn xuất hiện, đôi ngươi đen láy chuyển đổi nhanh chóng sang đỏ đầy nộ khí, theo cái phất tay hàng tá cánh hoa mạnh mẽ tấn công ba người.
Chúng đâm xuyên vào da thịt, cắt đứt từng lớp da mịn màng, chúng nhiều đến mức làm cả ba quay cuồng.
Đòn trước còn chưa phá giải lại nhận thêm đòn tiếp theo, họ tung ra thần lực bao nhiêu thì Y Ngạn trả lại mạnh gấp 3 lần. Chỉ là cánh hoa đơn giản lại có thể tổn thương hai hộ pháp mạnh nhất ma giới, còn đả thương luôn cả thánh nữ thiên giới.
Chẳng mấy chốc, ba kẻ kia ngã nhào ra tuyết trắng, xiêm y toàn thân rách rưới nhiễm đầy máu.
" Tinh Y Ngạn nàng dừng lại ngay cho ta "
Tinh Vương Minh hoàn toàn điên tiết, sức mạnh trong máu sôi sục, mặc kệ thương tích, hắn bứt thiết sức mạnh thượng cổ trong lên dâng trào, rút ngay Luân Nguyệt kiếm đích thân giao chiến.
Y Ngạn luôn trong tâm thế chiến đấu, đoản đao hóa thành lửa đỏ lập tức tập hợp lại, đỡ ngay đòn đánh từ Luân Nguyệt kiếm.
Thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên choi tai, hắn và nàng đều muốn hất văng đối phượng, cự kiếm trong căng thẳng.
Trong người vốn đang chịu nội thương không nhẹ, giao chiến sức mạnh bị giảm đi rất nhiều, còn mất 3 vạn năm hiển nhiên hắn không thể thắng, hắn và Luân Nguyệt kiếm bị nàng hất ra xa.
Thanh kiếm trong tay cắm ngay xuống đất giữ thăng bằng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục tấn công.
Hiện tại chỉ có thể đánh ngang cơ với Y Ngạn, chiêu nào đánh đến nàng đều phá giải thành công.
Hắn và nàng đều có sức mạnh thượng cổ, chiêu nào đánh ra đều ảnh hưởng xung quanh.
Ba người ngã dưới kia hứng chịu áp lực từ chiêu thức của cả hai người thì ngất, kẻ thì nôn máu, người tứ chi rã rời không thể đứng dậy.
Xung quan 1000 dặm đều bị phá tan tành, chưa kẻ yêu ma khác chạy đến đều chết dưới tay Y Ngạn và hắn.
Chỉ trong chốc lát, Minh Ngạn cung rực rỡ thành một bãi chiến trường, nội thương quá nặng làm nam nhân kia mất tập trung để Y Ngạn đánh bay sang một nơi khác, Luân Nguyệt kiếm xoay vài vòng cắm thẳng một góc cột.
Nàng tay cầm đoản đao đứng cách hắn không xa mím cười nhạt nhẽo, lúc này trông hắn thảm hại khiến nội tâm nàng vừa chua xót vừa căm phẫn.
" Tinh Vương Minh ngươi không thể ngăn ta
Kiếp làm yêu nữ này ta vốn không còn cần nữa
Dù có là công chúa cao quý hay ma hậu quyền lực ta cũng không cần "
Hắn lắc đầu phủ nhận, tinh thần hắn khủng hoảng, không khống chế được cửa miệng, mọi sự thật đều phơi bày.
" Ngạn Nhi, nàng không phải là yêu
Nàng là tiên tử, nàng sinh ra từ thạch thượng cổ, là ta tham lam chiếm lấy nàng suốt 9 vạn năm "
" Ngạn Nhi, nàng là bỉ ngạn áp chế tâm ma của ta
Là ta tham lam lấy sức mạnh thượng cổ sinh tâm ma
Thạch thượng cổ sinh nàng ra để áp chế tâm ma của ta...
Nàng không phải là yêu... "
Nước mắt chảy thành từng chuỗi, sau cùng hắn vẫn không giấu được, một lúc bộc bạch hết sự thật.
Y Ngạn chưng hửng, thất thần không nói nên lời, hắn lồm cồm đứng dậy, chậm rãi tiến đến gần nàng, lấy ra một bảo vật là Hồi Tâm, như một chiếc gương cho người khác xem những chuyện đã xảy ra.
Trước mắt cô nương từng sự việc đều được hiện rõ trong đó, còn thấy được những lúc hắn đấu tranh tư tưởng với tâm ma.
9 vạn năm, thân phận của nàng luôn bị hắn giấu đi, chiếm hữu nàng ở lại ma giới trấn áp tâm ma kia. Hắn chịu lôi kiếp cho nàng, dùng thần lực nuôi dưỡng nàng cùng với linh khí của trời đất, những lần nàng bị thương dù nhỏ hay lớn cũng là hắn cứu nàng, hắn thực sự yêu nàng khi nàng chỉ là một đóa hoa.
Hà Đức nhanh chân đỡ ngay nam nhân kia, còn có cả Liễu Linh cũng đỡ lấy hắn, 1 người lo, 1 kẻ mừng, ả hồ ly hả hê trong tâm khi nhìn thấy nam nhân kiêu ngạo này cũng có ngày khóc than chịu đau đớn.
Liễu Linh nhanh chóng bắt lấy thời cơ, âm thầm thêm dầu vào lửa để Y Ngạn sớm kết thúc mạng sống, bù lại những chiếc đuôi bị chặt đứt.
" Ma hậu, ma thần yêu người như vậy...tại sao lại không thể cho ngài ấy một cơ hội chứ? "
- Cơ hội
Đôi mắt đẹp đẽ nhiễm đầy giọt lệ chua chát, trái tim hướng về người khác, vốn không yêu chỉ toàn cay đắng và hận thù làm sao Y Ngạn có thể chấp nhận người đã hủy hoại cuộc đời mình.
Nàng biết hắn đối với nàng là tình cảm chân thành, hy sinh vì nàng không ít nhưng những việc sai trái hắn làm không có cách nào có thể bù đắp. Dù trước đó gương Tinh Xá sử dụng có thể thay đổi quá khứ thì nàng cũng sẽ không lựa chọn yêu hắn.
Giữa cả hai là nghiệt duyên, không phải là lương duyên trời định. Đã đến lúc phải kết thúc nó, tay nàng giữ chặt con dao, hít lấy một hơn thật sâu, mạnh dạn nói.
" Tinh Vương Minh ngươi nói ta và ngươi vì có rễ tình nên suốt đời này ta không thoát được ngươi...? "
" Ngạn Nhi, nàng lại định làm gì? "
Lời nói thấp thỏm lo sợ, toàn thân bỗng hứng chịu một cảm giác ghê rợn từ nữ nhân trước mặt, hắn cảm nhận được dừng như Y Ngạn không còn chút bình tĩnh nào.
" Ngạn Nhi, nàng không được làm bậy.... "
Hơi thở nóng rang của hắn bao trùm bầu không khí căng thẳng, từng nhịp dồn dập, tay chân của hắn lúc này lại rã rời một cách lạ thường.
Phải chăng hắn đã biết như thế nào là sợ hãi thật sự? Hắn không còn muốn quan tâm nữa, cánh tay mạnh mẽ vương tới cô nương trước mặt, chấp niệm níu kéo nàng.
" Ngạn Nhi, dừng lại đi "
" Tinh Vương Minh ta sẽ không bao giờ chấp nhận mối lương duyên này "
Giọng nói chua chát pha chút châm biếm, Y Ngạn lắc đầu cười khổ, tay trần nhắm thẳng vào lồng ngực không chút do dự lôi ra một sợi dây tơ đỏ, nối từ trái tim nàng sang trái tim hắn.
Là rễ tình giữa nàng và hắn, tu vi của nàng hiện giờ đủ khả năng nhìn thấy và chạm được vào rễ tình.
Hắn chứng kiến sợi tơ đỏ trong tay nàng lòng đầy bất an, duỗi tay nắm lấy sợi tơ trước ngực mình, ngắc ngứ.
" Ngạn Nhi...nàng...nàng muốn... "
" Cắt - rễ - tình.... "
Dứt lời, Y Ngạn nhanh như chớp một đao cắt đứt rễ tình, sợi dây đỏ căng như dây đàn đứt đôi, nàng và hắn đều cùng ngã nhào ra tuyết trắng nôn máu.
Cảm giác đau đớn đến tận xương tủy làm cả hai đều tối tăm mặt mày, những kẻ khác đều vây quanh đỡ lấy hắn còn nàng thì cực lực lồm cồm đứng lên giữ trời giá rét, bình tĩnh quẹt đi vệt máu trên khóe miệng.
Nước mắt lạnh toát nhiễm vào da thịt, nàng vào hắn đều cảm nhận chung một cơn đau khó tả ở trái tim, như thiếu đi một mạch máu, không thể hít thở thông.
Rễ vốn là vật gắn kết hai trái tim do ông trời sắp đặt, nàng tự ý cắt đứt dẫn đến cả hai đều bị tổn thương, như một cách trừng phạt cho việc ngu ngốc.
Y Ngạn dù chịu đau đớn đến mấy cũng không thấy hối hận, nặn ra nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì cũng kết thúc mối nghiệp duyên này.
Nàng tiếp tục kề đao vào cổ, nam nhân ấy rút gân trọng thương trước đó, bị nàng tấn công, còn mất đi rễ tình, thương tích chồng nhau không đủ sức ngăn cản nàng.
Hắn chống đỡ cơ thể dưới tuyết, máu chảy dọc từ cằm tới thân nhỏ xuống lớp màu trắng xóa điểm lên màu đỏ, hơi thở thô nặng, quật cường nói.
" Ngạn Nhi, dù nàng có cắt đi rễ tình ta vẫn yêu nàng
Ta không bao giờ thay đổi tình cảm dành cho nàng "
" Tiếc là ngươi không thể nữa rồi... "
Đáy mắt khô cạn lệ, tâm tình lạnh lẽo không còn quyến luyến, Y Ngạn nghẹn ngào đáp trả.
" Tinh Vương Minh ngươi có biết suốt hai năm qua ta đã nghe biết bao nhiêu lời mắng chửi rồi không?
Vì ngươi mà người người đều đổ tội cho ta
Tất cả đều vì ngươi mà ta trở thành yêu nữ xấu xa nhất trong mắt kẻ khác
Vì tình - yêu ích kỷ của người bứt ta đến con đường này.... "
Giọng nói cực kì uất ức, nàng bỏ thanh đoản đao ra khỏi cổ, giữa trời đông lạnh lẽo, hành động như một ả điên, nàng ngửa mặt lên cao dang rộng hai tay đón nhận những bông tuyết trắng rơi xuống đầy mặt.
Bọn họ nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực, nàng cười lên một tiếng âm lãnh thật to, nhắm chặt đôi mắt oán trách.
" Ta ở ma giới là công chúa cao quý, đến nhân giới ta lại là yêu nữ xấu xa nhất...
Kiếp làm yêu ma...làm gì có ngày vinh quang.... "
Dòng lệ nhạt nhòa cuối cùng chảy ra chân cằm, cảm nhận được ngọt bùi đắng cay quá dư thừa, suốt hai năm trốn chạy trong vô nghĩa, một cô nương yếu đuối sớm đã không thiết sống.
Nàng có được lời hứa của hắn trước trời đất, cả đời này hắn không đến nhân giới xem như nàng chết không uổng phí.
" Tinh Vương Minh, ngươi là kiếp nạn của ta...
Ta không thể vượt qua được, kết thúc như vậy đi
Mong kiếp sau ta không còn làm yêu nữ nữa "
" Không, dừng lại, Ngạn Nhi "
Hắn phẩy tay tung thần lực về phía nàng, bị nàng dễ dàng đánh bật sang nơi khác.
Lưu Ly và Hà Đức nhân cơ hội nàng buông vũ khí lập tức tấn công ngăn cản, Liễu Linh cũng giả vờ tham gia, ba chọi một, không ai nhường ai.
Thân là hộ pháp trung thành, hai người kia chỉ nhắm vào đoản đao của nàng, Liễu Linh tâm cơ lại muốn tìn cách để nàng tự đâm chính mình trong lúc ẩu đả.
Cứ ngỡ, Y Ngạn yếu đuối sẽ không đánh lại bất kì ai, nào ngờ nàng bấy giờ chẳng hề kém lép, phần sức mạnh thượng cổ có sẵn trong nàng đủ đánh bại bất cứ yêu ma nào trong ma giới, kể cả hai hộ pháp mạnh nhất của ma thần.
Đoản đao trong tay tung ra thần lực đả thương cả ba kẻ kia, trong một cái chớp mắt đoản đao ấy lại biến mất tạo thành vô số ngọn lửa đỏ tấn công từ tứ phía vào họ, vừa nhanh vừa sát thương cao, ai cũng bị thương chẳng kịp đụng vào người Y Ngạn.
" Các ngươi không ngăn cản được đâu "
Sau lưng nàng hình thành những vòng tròn đỏ rực, vô số cánh hoa bỉ ngạn xuất hiện, đôi ngươi đen láy chuyển đổi nhanh chóng sang đỏ đầy nộ khí, theo cái phất tay hàng tá cánh hoa mạnh mẽ tấn công ba người.
Chúng đâm xuyên vào da thịt, cắt đứt từng lớp da mịn màng, chúng nhiều đến mức làm cả ba quay cuồng.
Đòn trước còn chưa phá giải lại nhận thêm đòn tiếp theo, họ tung ra thần lực bao nhiêu thì Y Ngạn trả lại mạnh gấp 3 lần. Chỉ là cánh hoa đơn giản lại có thể tổn thương hai hộ pháp mạnh nhất ma giới, còn đả thương luôn cả thánh nữ thiên giới.
Chẳng mấy chốc, ba kẻ kia ngã nhào ra tuyết trắng, xiêm y toàn thân rách rưới nhiễm đầy máu.
" Tinh Y Ngạn nàng dừng lại ngay cho ta "
Tinh Vương Minh hoàn toàn điên tiết, sức mạnh trong máu sôi sục, mặc kệ thương tích, hắn bứt thiết sức mạnh thượng cổ trong lên dâng trào, rút ngay Luân Nguyệt kiếm đích thân giao chiến.
Y Ngạn luôn trong tâm thế chiến đấu, đoản đao hóa thành lửa đỏ lập tức tập hợp lại, đỡ ngay đòn đánh từ Luân Nguyệt kiếm.
Thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên choi tai, hắn và nàng đều muốn hất văng đối phượng, cự kiếm trong căng thẳng.
Trong người vốn đang chịu nội thương không nhẹ, giao chiến sức mạnh bị giảm đi rất nhiều, còn mất 3 vạn năm hiển nhiên hắn không thể thắng, hắn và Luân Nguyệt kiếm bị nàng hất ra xa.
Thanh kiếm trong tay cắm ngay xuống đất giữ thăng bằng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục tấn công.
Hiện tại chỉ có thể đánh ngang cơ với Y Ngạn, chiêu nào đánh đến nàng đều phá giải thành công.
Hắn và nàng đều có sức mạnh thượng cổ, chiêu nào đánh ra đều ảnh hưởng xung quanh.
Ba người ngã dưới kia hứng chịu áp lực từ chiêu thức của cả hai người thì ngất, kẻ thì nôn máu, người tứ chi rã rời không thể đứng dậy.
Xung quan 1000 dặm đều bị phá tan tành, chưa kẻ yêu ma khác chạy đến đều chết dưới tay Y Ngạn và hắn.
Chỉ trong chốc lát, Minh Ngạn cung rực rỡ thành một bãi chiến trường, nội thương quá nặng làm nam nhân kia mất tập trung để Y Ngạn đánh bay sang một nơi khác, Luân Nguyệt kiếm xoay vài vòng cắm thẳng một góc cột.
Nàng tay cầm đoản đao đứng cách hắn không xa mím cười nhạt nhẽo, lúc này trông hắn thảm hại khiến nội tâm nàng vừa chua xót vừa căm phẫn.
" Tinh Vương Minh ngươi không thể ngăn ta
Kiếp làm yêu nữ này ta vốn không còn cần nữa
Dù có là công chúa cao quý hay ma hậu quyền lực ta cũng không cần "
Hắn lắc đầu phủ nhận, tinh thần hắn khủng hoảng, không khống chế được cửa miệng, mọi sự thật đều phơi bày.
" Ngạn Nhi, nàng không phải là yêu
Nàng là tiên tử, nàng sinh ra từ thạch thượng cổ, là ta tham lam chiếm lấy nàng suốt 9 vạn năm "
" Ngạn Nhi, nàng là bỉ ngạn áp chế tâm ma của ta
Là ta tham lam lấy sức mạnh thượng cổ sinh tâm ma
Thạch thượng cổ sinh nàng ra để áp chế tâm ma của ta...
Nàng không phải là yêu... "
Nước mắt chảy thành từng chuỗi, sau cùng hắn vẫn không giấu được, một lúc bộc bạch hết sự thật.
Y Ngạn chưng hửng, thất thần không nói nên lời, hắn lồm cồm đứng dậy, chậm rãi tiến đến gần nàng, lấy ra một bảo vật là Hồi Tâm, như một chiếc gương cho người khác xem những chuyện đã xảy ra.
Trước mắt cô nương từng sự việc đều được hiện rõ trong đó, còn thấy được những lúc hắn đấu tranh tư tưởng với tâm ma.
9 vạn năm, thân phận của nàng luôn bị hắn giấu đi, chiếm hữu nàng ở lại ma giới trấn áp tâm ma kia. Hắn chịu lôi kiếp cho nàng, dùng thần lực nuôi dưỡng nàng cùng với linh khí của trời đất, những lần nàng bị thương dù nhỏ hay lớn cũng là hắn cứu nàng, hắn thực sự yêu nàng khi nàng chỉ là một đóa hoa.