Chương 133: Chứng cứ
Hữu Bạch ở rừng cây cuối cùng cũng biết mình bị lừa, nghĩ ngay đến an nguy người Vệ gia gấp gáp đến đại lao.
Lúc đặt chân vào nơi tối tăm ẩm thấp, bên trong tĩnh lặng như tờ, một tiếng động rất nhỏ cũng không có, đều kì lạ hơn nữa lính gác xung quanh đều ngủ hết, cứ như không sợ bị cướp ngục.
Linh cảm mách bảo điều không hay, Hữu Bạch vào sâu trong đại lao, đuốc đã tàn, ánh sáng duy nhất chỉ có ánh trăng rọi qua khung gỗ nhỏ.
Bước chân chậm rãi đột nhiên trở nên gấp gáp, xác người nằm ngổn ngang khắp nơi, song cửa vững chắc đã bị bẻ gãy. Hữu Bạch chạy đến xem xét, tổng cộng có 23 cái xác nằm dưới đất.
Kiểm tra mạch đập không còn một ai sống sót, xem kĩ các vết thương trên người từng thi thể, tất cả đều bị bẻ cổ, bẻ gãy xương mà chết, còn có người bị đánh đến lục phủ ngũ tạng tổn thương nôn máu chết.
Giết người bằng sức lực chắc chắn phải là kẻ có sức khỏe phi thường, Hữu Bạch chú đến tay còn đang vo nắm đấm của một thi thể nam nhân, đoán chắc đây chính là Vệ Hồ. Bởi thân hình và cơ bắp cuồn cuộn kia xuất phát từ một vị tướng, không nhầm lẫn đâu được.
Ngoài máu ướm đỏ trên cả hai bàn tay, ông là người duy nhất chết do đập đầu, từ đó Hữu Bạch suy đoán ra được, chính ông đã ra tay giết những người kia.
- Trong này hỗn loạn như vậy sao cai ngục không biết?
Hữu Bạch nhíu mày khó tin, kiểm tra kĩ càng hơn nữa nhưng chẳng thu được kết quả gì, lính gác bên ngoài đều ngủ say như chết, ngủ say lạ thường, dù có dùng thuật kiểm tra cũng không thấy điểm đáng nghi.
Tựa như năng lực của Hữu Bạch còn quá yếu kém để tìm ra sơ hở, y lần nữa quay vào, không kiểm tra người nữa, lục soát xung quanh.
Canh ba trời sắp sáng, Hữu Bạch không thu được kết quả định rời đi vô tình vấp phải cánh tay của một nữ nhân. Khi nhìn xuống bất ngờ phát hiện người này còn đang cuộn tay nắm chặt.
Hữu Bạch cuối người cẩn thận gỡ từng ngón tay của cái xác, vô cùng khó khăn, không hiểu sao mà phần cơ của cái xác này lại vô cùng chắc chắn, như không nỡ buông.
Cực lực một hồi lâu từng ngón tay cũng buông lỏng, trong lòng bàn tay lạnh ngắt trắng bệch là một chiếc vòng kiềng bị bóp đến méo mó. Hữu Bạch đưa nó lên chỗ có ánh sáng soi thật kĩ, rồi dùng sức nắn nót nó trở về hình dáng.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, từng hoa văn uốn lượn trên chiếc vòng hiện rõ, đây là hoa văn trong hồ tộc của thiên giới. Hữu Bạch cố gắng gợi nhớ lại, bởi thứ này vô cùng quen mắt, như đã nhìn thấy qua rất nhiều lần.
- Đây là vòng tay của trắc phi?
Đầu óc tự nhảy ý, sắc mặt một mảnh xám xịt, Hữu Bạch nhớ đến việc Liễu Linh đốt Vệ phủ, nghi ngờ ả có liên quan tới cái chết của những người này, liền âm thầm lấy đi, trở ma giới bẩm báo lại mọi chuyện với Lưu Ly.
.....
Dạ Ngọc, phòng riêng của Lưu Ly.
Nữ nhân cẩn thận soi xét chiếc vòng, xác nhận đây đúng là đồ của Liễu Linh.
Ở ma giới hơn 16 năm, lúc nào trên tay ả cũng có khoảng 6 bảy chiếc vòng có hoa văn hồ ly đuổi mây, giống hệt với chiếc vòng này.
" Ngươi chắc chắn Liễu Linh là người đốt Vệ phủ? "
" Chắc chắn "
Hữu Bạch thấp giọng đáp, sau đó ngẫm nghĩ nói ra luôn chuyện lần trước nhìn thấy Liễu Linh lấp ló rình rập Ninh Ngạn.
Lưu Ly đầu óc cực kì nhạy bén, chỉ nghe sơ liền hiểu ra ẩn tình, gấp gáp kêu.
" Đi, chúng ta đi gặp ma thần "
Trời vừa sáng không lâu, tuyết rơi như mưa trút không có nổi lấy một tia nắng, Lưu Ly cùng Hữu Bạch đã đến gõ cửa phòng làm phiền người ở bên trong.
" Ai? Có chuyện gì? "
Chuyện cấp bách, Lưu Ly không kịp giữ phép tắc, nghe được giọng nói truyền ra, khẩn trương yêu cầu.
" Ma thần, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo, chuyện rất quan trọng "
Bầu không khí bỗng im bặt, gió đông lạnh lẽo thổi qua hiu hắt rợn người, chỉ một lúc cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra.
Tinh Vương Minh chỉ khoác vội một chiếc áo choàng lông giữ ấm, bên trong còn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ đen bóng, lãnh khốc nhìn kẻ quấy rối giấc ngủ.
" Có chuyện gì gấp gáp đến mức hai ngươi phải đến đây làm phiền buổi sáng của ta và ma hậu? "
Lưu Ly cúi đầu hành lễ, không dám nói to, bạo gan nhỏm người lí nhí vào tai hắn.
Chỉ thấy, sắc mặt cau có đột ngột nhăn nhó, tối đen như mực, hắn ngó vào phía giường ngủ quan sát. Ninh Ngạn vẫn còn ngủ say, không dám đánh động đến nàng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa, ngoắt tay ra hiệu cho người đi theo.
Thần Điện trống rỗng, hắn ngồi nghiêng mình trên ghế rồng chống đầu, lãnh đạm hỏi.
" Chuyện này là thật sao? "
" Vâng "
Cả hai nửa quỳ cung kính đáp, hắn tắc lưỡi nặng nề, bấy lâu nay vì chuyện của Ninh Ngạn nên hắn không hề để mắt chuyện bên ngoài. Cách có mấy tháng mà Vệ gia tiêu tùng, làm cho hắn rầu rĩ không thôi.
" Tuyệt đối không được để cho ma hậu biết chuyện "
" Nhưng... "
Hữu Bạch vốn không thích cách hắn giam lỏng Ninh Ngạn, càng không ưng khi hắn giấu giếm chuyện động trời này. Thế nhưng, hắn là ma thần, chỉ có người khác phải nghe hắn, sẽ không có chuyện hắn nghe người ta.
" Thuộc hạ hiểu rồi ạ "
Lưu Ly lo Hữu Bạch làm phật lòng hắn, miễn cưỡng nhu thuận theo tình hình.
" Ma thần, vậy còn chuyện của Liễu Linh? "
Hắn tất nhiên làm sao có thể bỏ qua, nếu không có Hữu Bạch kể rõ đầu đuôi, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn chưa biết ai là chủ mưu gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Ninh Ngạn.
" Phái người đến nhân giới điều ra việc mưu phản của Vệ gia, tra không ra cũng phải ép Bạc đế rửa tội cho họ
Phái thêm người đến thiên giới bắt Liễu Linh về đây
Đích thân ta sẽ xử lí ả "
" Ma thần, nhưng chúng ta chưa có chứng cứ xác thực là do Liễu Linh làm, chỉ nghe một phía từ Hữu Bạch thuộc hạ e... "
" Cần gì chứng cứ, ma thần ta muốn bắt ai không được?
Phản kháng thì cứ giết, Liễu Linh vẫn còn là trắc phi ma giới, thiên đế sẽ không dám bao che cho ả "
Còn lo ngại chưa nói hết, hắn không khách khí chặn lời Lưu Ly, ngữ khí quyết đoán mạnh mẽ, làm cho người ta phát lạnh.
Lưu Ly không dám trái ý, sớm làm theo lệnh, đích thân y và Hữu Bạch làm nhiệm vụ.
Lúc đặt chân vào nơi tối tăm ẩm thấp, bên trong tĩnh lặng như tờ, một tiếng động rất nhỏ cũng không có, đều kì lạ hơn nữa lính gác xung quanh đều ngủ hết, cứ như không sợ bị cướp ngục.
Linh cảm mách bảo điều không hay, Hữu Bạch vào sâu trong đại lao, đuốc đã tàn, ánh sáng duy nhất chỉ có ánh trăng rọi qua khung gỗ nhỏ.
Bước chân chậm rãi đột nhiên trở nên gấp gáp, xác người nằm ngổn ngang khắp nơi, song cửa vững chắc đã bị bẻ gãy. Hữu Bạch chạy đến xem xét, tổng cộng có 23 cái xác nằm dưới đất.
Kiểm tra mạch đập không còn một ai sống sót, xem kĩ các vết thương trên người từng thi thể, tất cả đều bị bẻ cổ, bẻ gãy xương mà chết, còn có người bị đánh đến lục phủ ngũ tạng tổn thương nôn máu chết.
Giết người bằng sức lực chắc chắn phải là kẻ có sức khỏe phi thường, Hữu Bạch chú đến tay còn đang vo nắm đấm của một thi thể nam nhân, đoán chắc đây chính là Vệ Hồ. Bởi thân hình và cơ bắp cuồn cuộn kia xuất phát từ một vị tướng, không nhầm lẫn đâu được.
Ngoài máu ướm đỏ trên cả hai bàn tay, ông là người duy nhất chết do đập đầu, từ đó Hữu Bạch suy đoán ra được, chính ông đã ra tay giết những người kia.
- Trong này hỗn loạn như vậy sao cai ngục không biết?
Hữu Bạch nhíu mày khó tin, kiểm tra kĩ càng hơn nữa nhưng chẳng thu được kết quả gì, lính gác bên ngoài đều ngủ say như chết, ngủ say lạ thường, dù có dùng thuật kiểm tra cũng không thấy điểm đáng nghi.
Tựa như năng lực của Hữu Bạch còn quá yếu kém để tìm ra sơ hở, y lần nữa quay vào, không kiểm tra người nữa, lục soát xung quanh.
Canh ba trời sắp sáng, Hữu Bạch không thu được kết quả định rời đi vô tình vấp phải cánh tay của một nữ nhân. Khi nhìn xuống bất ngờ phát hiện người này còn đang cuộn tay nắm chặt.
Hữu Bạch cuối người cẩn thận gỡ từng ngón tay của cái xác, vô cùng khó khăn, không hiểu sao mà phần cơ của cái xác này lại vô cùng chắc chắn, như không nỡ buông.
Cực lực một hồi lâu từng ngón tay cũng buông lỏng, trong lòng bàn tay lạnh ngắt trắng bệch là một chiếc vòng kiềng bị bóp đến méo mó. Hữu Bạch đưa nó lên chỗ có ánh sáng soi thật kĩ, rồi dùng sức nắn nót nó trở về hình dáng.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, từng hoa văn uốn lượn trên chiếc vòng hiện rõ, đây là hoa văn trong hồ tộc của thiên giới. Hữu Bạch cố gắng gợi nhớ lại, bởi thứ này vô cùng quen mắt, như đã nhìn thấy qua rất nhiều lần.
- Đây là vòng tay của trắc phi?
Đầu óc tự nhảy ý, sắc mặt một mảnh xám xịt, Hữu Bạch nhớ đến việc Liễu Linh đốt Vệ phủ, nghi ngờ ả có liên quan tới cái chết của những người này, liền âm thầm lấy đi, trở ma giới bẩm báo lại mọi chuyện với Lưu Ly.
.....
Dạ Ngọc, phòng riêng của Lưu Ly.
Nữ nhân cẩn thận soi xét chiếc vòng, xác nhận đây đúng là đồ của Liễu Linh.
Ở ma giới hơn 16 năm, lúc nào trên tay ả cũng có khoảng 6 bảy chiếc vòng có hoa văn hồ ly đuổi mây, giống hệt với chiếc vòng này.
" Ngươi chắc chắn Liễu Linh là người đốt Vệ phủ? "
" Chắc chắn "
Hữu Bạch thấp giọng đáp, sau đó ngẫm nghĩ nói ra luôn chuyện lần trước nhìn thấy Liễu Linh lấp ló rình rập Ninh Ngạn.
Lưu Ly đầu óc cực kì nhạy bén, chỉ nghe sơ liền hiểu ra ẩn tình, gấp gáp kêu.
" Đi, chúng ta đi gặp ma thần "
Trời vừa sáng không lâu, tuyết rơi như mưa trút không có nổi lấy một tia nắng, Lưu Ly cùng Hữu Bạch đã đến gõ cửa phòng làm phiền người ở bên trong.
" Ai? Có chuyện gì? "
Chuyện cấp bách, Lưu Ly không kịp giữ phép tắc, nghe được giọng nói truyền ra, khẩn trương yêu cầu.
" Ma thần, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo, chuyện rất quan trọng "
Bầu không khí bỗng im bặt, gió đông lạnh lẽo thổi qua hiu hắt rợn người, chỉ một lúc cánh cửa đóng chặt đột ngột mở ra.
Tinh Vương Minh chỉ khoác vội một chiếc áo choàng lông giữ ấm, bên trong còn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ đen bóng, lãnh khốc nhìn kẻ quấy rối giấc ngủ.
" Có chuyện gì gấp gáp đến mức hai ngươi phải đến đây làm phiền buổi sáng của ta và ma hậu? "
Lưu Ly cúi đầu hành lễ, không dám nói to, bạo gan nhỏm người lí nhí vào tai hắn.
Chỉ thấy, sắc mặt cau có đột ngột nhăn nhó, tối đen như mực, hắn ngó vào phía giường ngủ quan sát. Ninh Ngạn vẫn còn ngủ say, không dám đánh động đến nàng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa, ngoắt tay ra hiệu cho người đi theo.
Thần Điện trống rỗng, hắn ngồi nghiêng mình trên ghế rồng chống đầu, lãnh đạm hỏi.
" Chuyện này là thật sao? "
" Vâng "
Cả hai nửa quỳ cung kính đáp, hắn tắc lưỡi nặng nề, bấy lâu nay vì chuyện của Ninh Ngạn nên hắn không hề để mắt chuyện bên ngoài. Cách có mấy tháng mà Vệ gia tiêu tùng, làm cho hắn rầu rĩ không thôi.
" Tuyệt đối không được để cho ma hậu biết chuyện "
" Nhưng... "
Hữu Bạch vốn không thích cách hắn giam lỏng Ninh Ngạn, càng không ưng khi hắn giấu giếm chuyện động trời này. Thế nhưng, hắn là ma thần, chỉ có người khác phải nghe hắn, sẽ không có chuyện hắn nghe người ta.
" Thuộc hạ hiểu rồi ạ "
Lưu Ly lo Hữu Bạch làm phật lòng hắn, miễn cưỡng nhu thuận theo tình hình.
" Ma thần, vậy còn chuyện của Liễu Linh? "
Hắn tất nhiên làm sao có thể bỏ qua, nếu không có Hữu Bạch kể rõ đầu đuôi, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn chưa biết ai là chủ mưu gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Ninh Ngạn.
" Phái người đến nhân giới điều ra việc mưu phản của Vệ gia, tra không ra cũng phải ép Bạc đế rửa tội cho họ
Phái thêm người đến thiên giới bắt Liễu Linh về đây
Đích thân ta sẽ xử lí ả "
" Ma thần, nhưng chúng ta chưa có chứng cứ xác thực là do Liễu Linh làm, chỉ nghe một phía từ Hữu Bạch thuộc hạ e... "
" Cần gì chứng cứ, ma thần ta muốn bắt ai không được?
Phản kháng thì cứ giết, Liễu Linh vẫn còn là trắc phi ma giới, thiên đế sẽ không dám bao che cho ả "
Còn lo ngại chưa nói hết, hắn không khách khí chặn lời Lưu Ly, ngữ khí quyết đoán mạnh mẽ, làm cho người ta phát lạnh.
Lưu Ly không dám trái ý, sớm làm theo lệnh, đích thân y và Hữu Bạch làm nhiệm vụ.