Chương 127: Giam cầm
Ninh Ngạn có chút dao động trước biểu cảm sợ hãi của hắn, vào đúng lúc này tia tình cảm lại lấn át khiến nàng mất tập trung.
Hắn bắt lấy thời cơ nhanh tay lẹ mắt, thoắt cái chụp ngay cánh tay cầm trâm, cường thế bẻ trái tay nàng đoạt trâm, vứt thẳng xuống sàn.
" Vệ Ninh Ngạn nàng dám uy hiếp ta "
Cơn thịnh nộ lên đỉnh điểm, nàng bị hắn quật ngã xuống giường lớn, cường ngạnh giam cầm cổ nhỏ, hắn không bóp, nửa người dưới của nàng bị hắn đè lên khống chế không cho nàng ngọ nguậy.
" Buông ta ra, đồ lừa đảo "
Tay chân quơ loạn, hắn tàn độc không ai bằng, bởi vì chân bị thương còn sức hắn liền dùng thần lực cắt đứt kinh mạch, khiến cho nàng đau đớn đến tận tâm can.
Tiếng hét kinh hoàng của nàng bị hắn bịt chặt, hai tay không yên phận giờ đây chỉ có thể cào cấu lên cánh tay đặt trên gương mặt đẫm nước.
Nàng khóc lưng tròng nhìn hắn cay độc, móng nhọn ướm máu tươi của hắn.
Một chút hắn cũng không thả, chờ đến khi tiếng nhỏ vụn khóc lóc bị hắn bịt không thoát ra được, mới dần chịu buông lỏng bàn tay.
Thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần, đôi mắt đẹp đẽ sớm đã đờ đẫn, nàng mất hết cảm giác của một chân, chỉ thấy duy nhất gương mặt sắc lạnh khẽ động đậy vài cái khó chịu, vết cào trên tay hắn rất nhanh liền khôi phục lại.
Hắn chế trụ hai tay nàng không lâu cũng buông, đỡ người mềm nhũn ngồi vào lòng hắn khẽ vân vê lọn tóc sương lê, hôn lên vầng trán nhiễm đầy nước ướt lạnh, nhả giọng nói.
" Vệ Ninh Ngạn, nàng là ma hậu của ta, sống hay chết nàng đều phải ở đây
Nàng gả cho ta thì sớm đã không còn liên quan đến Vệ gia của nàng, đừng có mong ta cho nàng về lại đó "
Giọng nói lúc nào cũng trầm thấp, trước đây nàng nghe thật ấm áp nhưng giờ lại thật lạnh lẽo, tâm tình như chết lặng, nàng không đáp, rơi vài giọt lệ bi thương tự trách.
- Ta sai rồi, ta không nên yêu ngươi
Tinh Vương Minh vỗ vỗ vào bắp tay yếu nhược, không thấy nàng động đậy biết nàng rất đau, hắn dùng thật lực giảm bớt cơn đau, mặc cho nàng sau này không thể đi đứng bình thường miễn là hắn có thể giam cầm nàng ở đây.
" Ngạn Nhi, đời này nàng chỉ có thể ở đây
Nếu như một ngày nào đó ta khiến nàng không còn đi được nữa...ta sẽ là đôi chân của nàng "
Hắn thập phần chiếm hữu nàng, đầu óc chẳng còn tỉnh táo, hắn không cần biết giữ nàng và ma hậu kia có uẩn khúc gì, cũng chẳng cần biết hắn yêu nàng hay hoa bỉ ngạn. Điều duy nhất hắn lưu giữ chính là nàng phải ở cạnh hắn.
Sự tàn độc bạc nhược của hắn làm mâu thuẫn tăng cao, khuất mắt chẳng được gỡ khiến Ninh Ngạn từng chút một căm phẫn hắn.
Cô nương 16 suy nghĩ còn đơn thuần, một khi không tiếp nhận ai nàng sẽ chẳng ngại xát muối vào tim đối phương.
Cánh tay run rẩy lần mò vào trước ngực hắn, dẫu biết nàng có dùng móng đâm vào hắn cũng không hề hứng gì nhưng nàng vẫn cứ làm.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, càng mạnh tay thì chỉ tổ làm trái tim và thể xác của nàng đau.
Hắn hướng mắt phong đạm vân kinh nhìn nàng, hơi thở nóng như lửa đốt liên tục ùa vào da đầu. Nàng biết hắn cố tình ưỡn cao ngực cho nàng trút giận chốc chốc tâm trạng nặng nề mai một đi vài phần, bàn tay buông thõng rời khỏi không lâu thì bị hắn giữ lấy.
" Nàng muốn móc tim ta thì cứ làm, ta cho nàng hết "
" Thật bẩn...ngươi là kẻ độc ác...
Tinh Vương Minh ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta sẽ hưu... "
" Ưm... "
Thanh âm ảm đạm bị hắn lần nữa nuốt mất, hắn hôn nàng giam giữ tiếng nói khó nghe, bởi hắn ghét nhất khi nàng đòi hưu thư.
Môi lưỡi quấn quýt triền miên, nàng bây giờ không còn sức kháng cự mặc hắn tùy ý rút sạch mật ngọt.
" Ngạn Nhi, cả đời này nàng là thê tử của ta, đừng hòng ta đồng ý hưu thư "
Hắn sờ sờ vào phiếm môi ửng đỏ nói, chiếm hữu giữ nàng bên cạnh đến mức điên cuồng, làm cho nàng nhìn ra trong đôi mắt nhỏ chứa đựng từng tia hung ác nham hiểm.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve phần xương quai xanh bất giác làm nàng rùng mình, dường như nhận ra ý đồ xấu, nàng nhanh lấy lại chút hơi sức yếu ớt gian nan giãy giụa.
" Đừng quậy, ta không đảm bảo chân còn lại của nàng sẽ không sao đâu "
Giọng nói man rợ, đôi ngươi đen láy dần tối tăm mù mịt, cả nàng và hắn đều biết rõ chuyện gì sắp diễn ra. Hắn tàn nhẫn uy hiếp nàng, lấy đi tuyến phòng vệ cuối cùng của nàng, vì sợ hắn bẻ gãy chân còn lại mà nàng ngoan ngoãn ngồi im bất nhược nhu thuận lắc lắc.
Nàng vẫn khóc, giọt lệ tràn ly chẳng đổi lấy được chút thương xót, hắn di chuyển ngón tay xuống bụng nhỏ nàng cười một tiếng trầm lãnh làm người ta phát run.
" Ngạn Nhi của ta làm thê tử đã lâu, cũng đến lúc cho ta tin vui nhỉ? "
" Không... ". Đọc ?hê? ?hiề? ?r??ệ? ở [ ??? ??????N﹒VN ]
Đến nước này nàng cũng chịu mở miệng, nước mắt vòng quanh khóc loạn, nàng xác nhận là rất sợ hắn, không muốn tiếp nhận hắn, sinh con cho hắn để rồi cả đời sống trong sự trói buộc.
Nhưng hắn làm sao hiểu được cảm giác của nàng lúc này, trong tim hắn thật tham lam, hắn muốn có nàng, dù là ép buộc hay tự nguyện.
" Ngạn Nhi ngoan, mấy ngày nay ta để nàng tịnh dưỡng đủ rồi... "
Nàng nghe hắn nói mà rùng mình, tay khẽ động động tác phản kháng nhỏ, hắn chợt đè nàng xuống giường hoa lệ, bên dưới chân nàng còn chạm vào nơi góc chăn ươm ướt bởi máu chảy khi hắn cắt đứt kinh mạch của nàng.
" Đừng... "
Bây giờ chỉ có thể độc âm trong miệng, cơ thể nàng dần bị hắn xâm lấn, từng tấc váy áo bị cởi bỏ, thân thể nóng bức của nam nhân lan nhiệt sang, nàng trốn chạy từ trong tiềm thức tới hiện thực. Quở nhiên đều bị hắn kiềm chế, đến khi hạ thân bị hắn xâm nhập nàng đã không còn đường lui.
Hắn cưỡng đoạt nàng rất lâu dù biết chân nàng bị thương cũng không khoan nhượng, cho đến lúc hắn lấp đầy cơ thể nàng bằng những thứ dơ bẩn của hắn.
Xong chuyện, hắn tiếp tục giam lỏng nàng trong phòng, cho Huệ Anh lấy hết tất cả những vật nhọn có thể làm tổn thương đi, không cho nàng có cơ hội tự sát.
Phòng trống cô đơn lạnh lẽo, nàng ở đó hơn nửa tháng, ngày đêm đều bị hắn điên cuồng cưỡng đoạt. Chân nàng bị phế rồi, nàng cũng không dám mạo hiểm mất cả chân còn lại, trong lòng nàng vẫn còn tia hy vọng có thể rời khỏi hắn.
Ở lâu, nàng cũng biết được sự thật Huệ Anh không phải con người, ma giới này nàng không còn chỗ dựa dẫm, ngoài tự lực cánh sinh thì chẳng còn biết làm gì hơn.
Nàng học cách tiếp nhận sự thô bạo của hắn, để hắn dần buông lỏng giam cầm, tuy nhiên hắn là kẻ mưu mô đọc được ý định của nàng.
Mọi lúc mọi nơi hắn đều mang nàng theo, dùng thần lực để nàng ngủ say những khi hắn bận bịu, lúc nào cũng ôm khư khư nàng trong tay như sợ mất.
Hắn nói với nàng.
" Cả đời này ta sợ nhất là cô độc, nàng còn yêu hay không, vốn đã không còn quan trọng nữa
Trái tim ta có nàng, dù nàng hận đến mấy thì ta vẫn là phu quân của nàng "
Kẻ độc sủng này là lần đầu nàng trải nghiệm, một đời thất vọng!
Chuyện hắn và nàng gây nhau không lâu sau cả ma giới ai cũng biết, chỉ không biết lí do gì hai người lại giận nhau.
Hắn bắt lấy thời cơ nhanh tay lẹ mắt, thoắt cái chụp ngay cánh tay cầm trâm, cường thế bẻ trái tay nàng đoạt trâm, vứt thẳng xuống sàn.
" Vệ Ninh Ngạn nàng dám uy hiếp ta "
Cơn thịnh nộ lên đỉnh điểm, nàng bị hắn quật ngã xuống giường lớn, cường ngạnh giam cầm cổ nhỏ, hắn không bóp, nửa người dưới của nàng bị hắn đè lên khống chế không cho nàng ngọ nguậy.
" Buông ta ra, đồ lừa đảo "
Tay chân quơ loạn, hắn tàn độc không ai bằng, bởi vì chân bị thương còn sức hắn liền dùng thần lực cắt đứt kinh mạch, khiến cho nàng đau đớn đến tận tâm can.
Tiếng hét kinh hoàng của nàng bị hắn bịt chặt, hai tay không yên phận giờ đây chỉ có thể cào cấu lên cánh tay đặt trên gương mặt đẫm nước.
Nàng khóc lưng tròng nhìn hắn cay độc, móng nhọn ướm máu tươi của hắn.
Một chút hắn cũng không thả, chờ đến khi tiếng nhỏ vụn khóc lóc bị hắn bịt không thoát ra được, mới dần chịu buông lỏng bàn tay.
Thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần, đôi mắt đẹp đẽ sớm đã đờ đẫn, nàng mất hết cảm giác của một chân, chỉ thấy duy nhất gương mặt sắc lạnh khẽ động đậy vài cái khó chịu, vết cào trên tay hắn rất nhanh liền khôi phục lại.
Hắn chế trụ hai tay nàng không lâu cũng buông, đỡ người mềm nhũn ngồi vào lòng hắn khẽ vân vê lọn tóc sương lê, hôn lên vầng trán nhiễm đầy nước ướt lạnh, nhả giọng nói.
" Vệ Ninh Ngạn, nàng là ma hậu của ta, sống hay chết nàng đều phải ở đây
Nàng gả cho ta thì sớm đã không còn liên quan đến Vệ gia của nàng, đừng có mong ta cho nàng về lại đó "
Giọng nói lúc nào cũng trầm thấp, trước đây nàng nghe thật ấm áp nhưng giờ lại thật lạnh lẽo, tâm tình như chết lặng, nàng không đáp, rơi vài giọt lệ bi thương tự trách.
- Ta sai rồi, ta không nên yêu ngươi
Tinh Vương Minh vỗ vỗ vào bắp tay yếu nhược, không thấy nàng động đậy biết nàng rất đau, hắn dùng thật lực giảm bớt cơn đau, mặc cho nàng sau này không thể đi đứng bình thường miễn là hắn có thể giam cầm nàng ở đây.
" Ngạn Nhi, đời này nàng chỉ có thể ở đây
Nếu như một ngày nào đó ta khiến nàng không còn đi được nữa...ta sẽ là đôi chân của nàng "
Hắn thập phần chiếm hữu nàng, đầu óc chẳng còn tỉnh táo, hắn không cần biết giữ nàng và ma hậu kia có uẩn khúc gì, cũng chẳng cần biết hắn yêu nàng hay hoa bỉ ngạn. Điều duy nhất hắn lưu giữ chính là nàng phải ở cạnh hắn.
Sự tàn độc bạc nhược của hắn làm mâu thuẫn tăng cao, khuất mắt chẳng được gỡ khiến Ninh Ngạn từng chút một căm phẫn hắn.
Cô nương 16 suy nghĩ còn đơn thuần, một khi không tiếp nhận ai nàng sẽ chẳng ngại xát muối vào tim đối phương.
Cánh tay run rẩy lần mò vào trước ngực hắn, dẫu biết nàng có dùng móng đâm vào hắn cũng không hề hứng gì nhưng nàng vẫn cứ làm.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, càng mạnh tay thì chỉ tổ làm trái tim và thể xác của nàng đau.
Hắn hướng mắt phong đạm vân kinh nhìn nàng, hơi thở nóng như lửa đốt liên tục ùa vào da đầu. Nàng biết hắn cố tình ưỡn cao ngực cho nàng trút giận chốc chốc tâm trạng nặng nề mai một đi vài phần, bàn tay buông thõng rời khỏi không lâu thì bị hắn giữ lấy.
" Nàng muốn móc tim ta thì cứ làm, ta cho nàng hết "
" Thật bẩn...ngươi là kẻ độc ác...
Tinh Vương Minh ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta sẽ hưu... "
" Ưm... "
Thanh âm ảm đạm bị hắn lần nữa nuốt mất, hắn hôn nàng giam giữ tiếng nói khó nghe, bởi hắn ghét nhất khi nàng đòi hưu thư.
Môi lưỡi quấn quýt triền miên, nàng bây giờ không còn sức kháng cự mặc hắn tùy ý rút sạch mật ngọt.
" Ngạn Nhi, cả đời này nàng là thê tử của ta, đừng hòng ta đồng ý hưu thư "
Hắn sờ sờ vào phiếm môi ửng đỏ nói, chiếm hữu giữ nàng bên cạnh đến mức điên cuồng, làm cho nàng nhìn ra trong đôi mắt nhỏ chứa đựng từng tia hung ác nham hiểm.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve phần xương quai xanh bất giác làm nàng rùng mình, dường như nhận ra ý đồ xấu, nàng nhanh lấy lại chút hơi sức yếu ớt gian nan giãy giụa.
" Đừng quậy, ta không đảm bảo chân còn lại của nàng sẽ không sao đâu "
Giọng nói man rợ, đôi ngươi đen láy dần tối tăm mù mịt, cả nàng và hắn đều biết rõ chuyện gì sắp diễn ra. Hắn tàn nhẫn uy hiếp nàng, lấy đi tuyến phòng vệ cuối cùng của nàng, vì sợ hắn bẻ gãy chân còn lại mà nàng ngoan ngoãn ngồi im bất nhược nhu thuận lắc lắc.
Nàng vẫn khóc, giọt lệ tràn ly chẳng đổi lấy được chút thương xót, hắn di chuyển ngón tay xuống bụng nhỏ nàng cười một tiếng trầm lãnh làm người ta phát run.
" Ngạn Nhi của ta làm thê tử đã lâu, cũng đến lúc cho ta tin vui nhỉ? "
" Không... ". Đọc ?hê? ?hiề? ?r??ệ? ở [ ??? ??????N﹒VN ]
Đến nước này nàng cũng chịu mở miệng, nước mắt vòng quanh khóc loạn, nàng xác nhận là rất sợ hắn, không muốn tiếp nhận hắn, sinh con cho hắn để rồi cả đời sống trong sự trói buộc.
Nhưng hắn làm sao hiểu được cảm giác của nàng lúc này, trong tim hắn thật tham lam, hắn muốn có nàng, dù là ép buộc hay tự nguyện.
" Ngạn Nhi ngoan, mấy ngày nay ta để nàng tịnh dưỡng đủ rồi... "
Nàng nghe hắn nói mà rùng mình, tay khẽ động động tác phản kháng nhỏ, hắn chợt đè nàng xuống giường hoa lệ, bên dưới chân nàng còn chạm vào nơi góc chăn ươm ướt bởi máu chảy khi hắn cắt đứt kinh mạch của nàng.
" Đừng... "
Bây giờ chỉ có thể độc âm trong miệng, cơ thể nàng dần bị hắn xâm lấn, từng tấc váy áo bị cởi bỏ, thân thể nóng bức của nam nhân lan nhiệt sang, nàng trốn chạy từ trong tiềm thức tới hiện thực. Quở nhiên đều bị hắn kiềm chế, đến khi hạ thân bị hắn xâm nhập nàng đã không còn đường lui.
Hắn cưỡng đoạt nàng rất lâu dù biết chân nàng bị thương cũng không khoan nhượng, cho đến lúc hắn lấp đầy cơ thể nàng bằng những thứ dơ bẩn của hắn.
Xong chuyện, hắn tiếp tục giam lỏng nàng trong phòng, cho Huệ Anh lấy hết tất cả những vật nhọn có thể làm tổn thương đi, không cho nàng có cơ hội tự sát.
Phòng trống cô đơn lạnh lẽo, nàng ở đó hơn nửa tháng, ngày đêm đều bị hắn điên cuồng cưỡng đoạt. Chân nàng bị phế rồi, nàng cũng không dám mạo hiểm mất cả chân còn lại, trong lòng nàng vẫn còn tia hy vọng có thể rời khỏi hắn.
Ở lâu, nàng cũng biết được sự thật Huệ Anh không phải con người, ma giới này nàng không còn chỗ dựa dẫm, ngoài tự lực cánh sinh thì chẳng còn biết làm gì hơn.
Nàng học cách tiếp nhận sự thô bạo của hắn, để hắn dần buông lỏng giam cầm, tuy nhiên hắn là kẻ mưu mô đọc được ý định của nàng.
Mọi lúc mọi nơi hắn đều mang nàng theo, dùng thần lực để nàng ngủ say những khi hắn bận bịu, lúc nào cũng ôm khư khư nàng trong tay như sợ mất.
Hắn nói với nàng.
" Cả đời này ta sợ nhất là cô độc, nàng còn yêu hay không, vốn đã không còn quan trọng nữa
Trái tim ta có nàng, dù nàng hận đến mấy thì ta vẫn là phu quân của nàng "
Kẻ độc sủng này là lần đầu nàng trải nghiệm, một đời thất vọng!
Chuyện hắn và nàng gây nhau không lâu sau cả ma giới ai cũng biết, chỉ không biết lí do gì hai người lại giận nhau.