Chương 125: Cảm giác
Không phải tự nhiên Liễu Linh rời đi vì lí do bị bắn hành hạ, mà ả lại đang chuẩn bị một kế hoạch khác khiến cho hắn mãi mãi mất đi ma hậu hiện tại.
- Ta bắt ngươi phải sống trong đau đớn bù đắp lại nỗi đau ta phải chịu đựng
Liễu Linh tâm địa thâm độc không ai bằng, chẳng ai đoán được ả sẽ làm gì tiếp theo, Tinh Vương Minh lại vô tình thả rắn độc, để ả có cơ hội một lần nữa làm tan nát hạnh phúc của hắn.
Căn phòng lạnh lẽo toàn mùi máu tanh phảng phất, hắn ngửi sao lại cảm thấy khó chịu?
Hơn 16 năm hắn chưa hề để tâm đến Liễu Linh dù chỉ một, ả đi rồi, đáng nhẽ mừng thầm trong bụng, mong ả đừng bao giờ trở lại ma giới. Ấy thế mà, lòng hắn cứ nháo nhào cảm giác bất an, hắn không hề lo cho ả mà đang lo cho bảo bổi nhỏ.
Cảm xúc xáo trộn làm hắn ngồi gục dưới sàn, ôm đầu khó chịu, trái tim len lỏi lại cảm giác đau đớn, cứ như hắn đã từng trải qua cơn đau này, vừa quen thuộc, vừa ngột ngạt đến khó thở.
- Rốt cuộc ta bị sao thế này?
- Ngạn Nhi, ta yêu nàng? Hoa bỉ ngạn ta cũng yêu...tại sao ta lại thành ra thế này?
Hắn muốn chối bỏ thứ tình cảm không nên có với đóa hoa vô hồn kia, thế nhưng càng cố hắn càng đau đớn, rễ tình của hắn gắn kết với bỉ ngạn, không phải với nàng.
Trong lòng hắn dâng lên nổi sợ chưa từng có, sợ lương duyên giữa hắn và nàng sẽ kết thúc.
Đầu óc hắn căng thẳng, một mảng kí ức mờ ảo xuất hiện, cô nương mặc hồng y xuất hiện, nàng quay lưng về phía hắn, chỉ để lộ nụ cười đau khổ.
Hắn nhất như in bộ hồng y nàng mặc, là bộ y phục của Tinh Y Ngạn, hắn không nhớ mình đã yêu nàng ra sao, nhưng trái tim chấp niệm với từng món đồ của nàng.
Cũng chính vì mảng hình ảnh đó mà hắn họa hình, ngày đêm đều nhìn tranh một lần, cố gắng tìm lại thứ đã mất mát.
Hình ảnh của nàng mờ nhạt, hắn với tay trong không khí muốn kéo người trước mặt quay đầu, thời khắc ánh mắt u buồn khẽ liếc hắn lại vụt mất nàng.
Tâm ma đột ngột xuất hiện đúng lúc hiện thân ra ngoài.
" Ma thần! "
Nó nhíu mày nguy hiểm vào nam nhân lồm cồm bên dưới, tình cảm của hắn quá lớn, suýt nữa tâm ma kia không kịp ngăn chặn, để hắn đoạt lại kí ức.
Hắn vốn ghét cay đắng kẻ ăn nhờ ở đậu, nó xuất hiện làm cho mọi hành động và suy nghĩ đều dừng lại, chỉ tập trung liếc mắt vào kẻ kia.
Nét ngoài của nó trước giờ đều hoàn toàn giống hắn, cử chỉ cao ngạo, nhả giọng nói.
" Ngươi thật vô dụng!
Ngay từ đầu ta đã cảnh báo không nên giữ mạng sống của Vệ Ninh Ngạn ngươi lại không nghe
Nàng ta bây giờ làm loạn rồi, sau này chắc chắn sẽ chống đối ngươi "
Nó thừa nước đục thả câu, công kích mâu thuẫn, châm dầu vào lửa làm cho hắn đang giận càng thêm mất kiểm soát.
" Ngươi im đi! Chuyện của ta không tới lượt ngươi quản! "
Hắn nóng nảy đối đáp, trong đầu ong ong một mớ hỗn loạn, mọi thứ cứ xáo trộn thành đống khiến hắn nhất thời không thể xử lí.
Tâm ma sợ Ninh Ngạn cản trở con đường thâu tóm ma giới, càng sợ nếu nam nhân này dùng ý chí mạnh mẽ lấy lại trái tim và kí ức, mọi công sức của nó sẽ trở về con số 0. Cho nên, nó bắt buộc phải tìm đủ mọi cách trừ khử kiếp sau của Y Ngạn, trừ khử luôn cả chân thân.
" Ma thần, ngươi đổ tội cho Liễu Linh, để nàng ta bỏ đi, có nghĩ tới tất cả chuyện này đều do mình Vệ Ninh Ngạn tự làm không?
Nàng ta là thần tiên hạ phàm, nói không chừng nhiệm vụ xuống đây là để giết ngươi đó
Giả vờ gây sự để ngươi rơi vào bẫy, từ từ trừ khử những người bên cạnh, đến khi ngươi không còn ai sẽ ra tay với ngươi "
Nó bình tĩnh bày ra lí do ghép tội cho Ninh Ngạn, moi móc những chứng cứ không xác thực, thừa lúc Tinh Vương Minh loạn trí ra sức làm hắn rối rắm lên.
" Ngươi im đi!!! "
Hắn không muốn nghe bất cứ lời lẽ nào, phát tiết phất tay bắt nó vào trong thân, cố dùng ý niệm đè nén mà không được. Tâm hắn phức tạp, mông lung bộn bề suy nghĩ làm sao có thể đàn áp tâm ma.
Nó ở trong trí óc hắn nhìn từng chút một, nhìn hắn đau đớn tự ôm lấy đầu, làu bàu như bị lời lẽ của nó đả kích sinh nên nghi ngờ.
" Ta không tin, Ngạn Nhi, nàng ấy không thể đối xử với ta như vậy!
Vì cớ gì ta yêu nàng mà nàng lại muốn hại ta? "
" Vì ngươi là kẻ nắm trong tay sức mạnh thượng cổ, chỉ có ngươi đe dọa tới an nguy của tam giới
Thiên đế từ trước đến giờ luôn âm thầm nhắm đến ngươi, nàng ta là tiên tử hạ phàm đương nhiên sẽ gánh vác nhiệm vụ được
Khi không nàng ta lại đột ngột gây sự với ngươi, Liễu Linh chịu uất ức bỏ đi, bấy nhiêu chẳng đủ cho ngươi nghi ngờ sao?
Tinh Vương Minh nếu còn để nàng ta sống nhất định sẽ có hại "
Kẻ ở trong đầu không ngừng công kích, lời lẻ nói ra như có mê lực, một mực nhắm vào thân phận tiên tử của Ninh Ngạn, khiến cho hắn suýt nữa đâm đầu nghe theo.
" Ngươi im, ta không bao giờ tin Ninh Ngạn sẽ hại ta "
Hắn còn giữ được tia tình cảm của bản thân, dù là Ninh Ngạn có thật sự giết hắn thì tuyệt đối hắn cũng sẽ không bao giờ làm tổn hại nàng.
" Ngươi đừng hòng công kích ta, Ninh Ngạn sẽ không làm được điều đó đâu
Tóm lại ta sẽ không bao giờ giết nàng ấy, ngươi cút đi! "
Ý thức hỗn loạn cố gắng củng cố, hắn dồn hết sức có thể đè nén tâm ma càm ràm, sau một hồi chật vật thứ tiếng nói chán ghét kia cũng ngừng lại.
Hắn lồm cồm rời khỏi căn phòng bừa bộn, có quá nhiều chuyện rắc rối khiến hắn hiện giờ chẳng thể bình tâm suy luận.
Đêm đến, hắn ở phòng riêng ngồi nhìn hoa bỉ ngạn không rời mắt, ngón tay khẽ chạm vào chiếc lồng hoàng kim kiên cố do chính mình tạo nên.
Thần lực yểm bên ngoài không ngừng xâu xé từng tấc da thịt của hắn đau nhói, mặt hắn lại điềm nhiên như không hề cảm nhận được gì.
* Cành *
Âm thanh vụn vỡ vút cao rồi tắt ngắm, hắn chính tay phá vỡ giam cầm 16 năm đối với đóa hoa, cầm nó trong tay lẩm bẩm.
" Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Tại sao rễ tình của ta lại nối với ngươi? "
" Tim của ta, tim của ta sao lại đau thế này? "
" Chuyện gì đã xảy ra? "
" Ta không, ta không thể nhớ! "
Hắn gắt gao giữ đóa hoa yếu mềm, vô thức dùng tay bấm nhẹ vào cánh hoa đỏ rực, cơn đau quặn thắc cứ thế tăng cao. Cứ như chính tay hắn đang giết chết nữ nhân mình yêu chốc chốc xắm nắm bàn tay bứt rứt.
Bức tranh treo ở kia lọt vào tầm mắt, hắn nặng nề cầm hoa đi đến, bàn tay khẽ lướt trên mặt giấy lạnh lẽo, làu bàu.
" Nàng là ai? Tại sao những lúc ta rối rắm nàng lại xuất hiện? "
" Nàng có phải là ma hậu của ta không? "
" Tinh Y Ngạn? "
Hắn giơ cao đóa hoa lên bức tranh, như có một mối liên hệ mật thiết, cảm giác dành cho đóa hoa và người trong tranh dần dần là một. Thoáng chốc nó lại lấn át sang tình cảm hắn dành cho Vệ Ninh Ngạn.
" Rốt cuộc đây là cảm giác gì chứ? "
Cơn đau đầu lại ập đến bất ngờ, hắn không chịu nổi sự khó chịu này, miễn cưỡng không nghĩ ngợi nữa.
Hắn dùng thần lực tiếp tục giam cầm đóa hoa bảo đảm an toàn, hôm nay hắn đã chịu quá nhiều cơn đau đầu, mệt mỏi đến mức chính bản thân không biết mình lại ngất đi.
- Ta bắt ngươi phải sống trong đau đớn bù đắp lại nỗi đau ta phải chịu đựng
Liễu Linh tâm địa thâm độc không ai bằng, chẳng ai đoán được ả sẽ làm gì tiếp theo, Tinh Vương Minh lại vô tình thả rắn độc, để ả có cơ hội một lần nữa làm tan nát hạnh phúc của hắn.
Căn phòng lạnh lẽo toàn mùi máu tanh phảng phất, hắn ngửi sao lại cảm thấy khó chịu?
Hơn 16 năm hắn chưa hề để tâm đến Liễu Linh dù chỉ một, ả đi rồi, đáng nhẽ mừng thầm trong bụng, mong ả đừng bao giờ trở lại ma giới. Ấy thế mà, lòng hắn cứ nháo nhào cảm giác bất an, hắn không hề lo cho ả mà đang lo cho bảo bổi nhỏ.
Cảm xúc xáo trộn làm hắn ngồi gục dưới sàn, ôm đầu khó chịu, trái tim len lỏi lại cảm giác đau đớn, cứ như hắn đã từng trải qua cơn đau này, vừa quen thuộc, vừa ngột ngạt đến khó thở.
- Rốt cuộc ta bị sao thế này?
- Ngạn Nhi, ta yêu nàng? Hoa bỉ ngạn ta cũng yêu...tại sao ta lại thành ra thế này?
Hắn muốn chối bỏ thứ tình cảm không nên có với đóa hoa vô hồn kia, thế nhưng càng cố hắn càng đau đớn, rễ tình của hắn gắn kết với bỉ ngạn, không phải với nàng.
Trong lòng hắn dâng lên nổi sợ chưa từng có, sợ lương duyên giữa hắn và nàng sẽ kết thúc.
Đầu óc hắn căng thẳng, một mảng kí ức mờ ảo xuất hiện, cô nương mặc hồng y xuất hiện, nàng quay lưng về phía hắn, chỉ để lộ nụ cười đau khổ.
Hắn nhất như in bộ hồng y nàng mặc, là bộ y phục của Tinh Y Ngạn, hắn không nhớ mình đã yêu nàng ra sao, nhưng trái tim chấp niệm với từng món đồ của nàng.
Cũng chính vì mảng hình ảnh đó mà hắn họa hình, ngày đêm đều nhìn tranh một lần, cố gắng tìm lại thứ đã mất mát.
Hình ảnh của nàng mờ nhạt, hắn với tay trong không khí muốn kéo người trước mặt quay đầu, thời khắc ánh mắt u buồn khẽ liếc hắn lại vụt mất nàng.
Tâm ma đột ngột xuất hiện đúng lúc hiện thân ra ngoài.
" Ma thần! "
Nó nhíu mày nguy hiểm vào nam nhân lồm cồm bên dưới, tình cảm của hắn quá lớn, suýt nữa tâm ma kia không kịp ngăn chặn, để hắn đoạt lại kí ức.
Hắn vốn ghét cay đắng kẻ ăn nhờ ở đậu, nó xuất hiện làm cho mọi hành động và suy nghĩ đều dừng lại, chỉ tập trung liếc mắt vào kẻ kia.
Nét ngoài của nó trước giờ đều hoàn toàn giống hắn, cử chỉ cao ngạo, nhả giọng nói.
" Ngươi thật vô dụng!
Ngay từ đầu ta đã cảnh báo không nên giữ mạng sống của Vệ Ninh Ngạn ngươi lại không nghe
Nàng ta bây giờ làm loạn rồi, sau này chắc chắn sẽ chống đối ngươi "
Nó thừa nước đục thả câu, công kích mâu thuẫn, châm dầu vào lửa làm cho hắn đang giận càng thêm mất kiểm soát.
" Ngươi im đi! Chuyện của ta không tới lượt ngươi quản! "
Hắn nóng nảy đối đáp, trong đầu ong ong một mớ hỗn loạn, mọi thứ cứ xáo trộn thành đống khiến hắn nhất thời không thể xử lí.
Tâm ma sợ Ninh Ngạn cản trở con đường thâu tóm ma giới, càng sợ nếu nam nhân này dùng ý chí mạnh mẽ lấy lại trái tim và kí ức, mọi công sức của nó sẽ trở về con số 0. Cho nên, nó bắt buộc phải tìm đủ mọi cách trừ khử kiếp sau của Y Ngạn, trừ khử luôn cả chân thân.
" Ma thần, ngươi đổ tội cho Liễu Linh, để nàng ta bỏ đi, có nghĩ tới tất cả chuyện này đều do mình Vệ Ninh Ngạn tự làm không?
Nàng ta là thần tiên hạ phàm, nói không chừng nhiệm vụ xuống đây là để giết ngươi đó
Giả vờ gây sự để ngươi rơi vào bẫy, từ từ trừ khử những người bên cạnh, đến khi ngươi không còn ai sẽ ra tay với ngươi "
Nó bình tĩnh bày ra lí do ghép tội cho Ninh Ngạn, moi móc những chứng cứ không xác thực, thừa lúc Tinh Vương Minh loạn trí ra sức làm hắn rối rắm lên.
" Ngươi im đi!!! "
Hắn không muốn nghe bất cứ lời lẽ nào, phát tiết phất tay bắt nó vào trong thân, cố dùng ý niệm đè nén mà không được. Tâm hắn phức tạp, mông lung bộn bề suy nghĩ làm sao có thể đàn áp tâm ma.
Nó ở trong trí óc hắn nhìn từng chút một, nhìn hắn đau đớn tự ôm lấy đầu, làu bàu như bị lời lẽ của nó đả kích sinh nên nghi ngờ.
" Ta không tin, Ngạn Nhi, nàng ấy không thể đối xử với ta như vậy!
Vì cớ gì ta yêu nàng mà nàng lại muốn hại ta? "
" Vì ngươi là kẻ nắm trong tay sức mạnh thượng cổ, chỉ có ngươi đe dọa tới an nguy của tam giới
Thiên đế từ trước đến giờ luôn âm thầm nhắm đến ngươi, nàng ta là tiên tử hạ phàm đương nhiên sẽ gánh vác nhiệm vụ được
Khi không nàng ta lại đột ngột gây sự với ngươi, Liễu Linh chịu uất ức bỏ đi, bấy nhiêu chẳng đủ cho ngươi nghi ngờ sao?
Tinh Vương Minh nếu còn để nàng ta sống nhất định sẽ có hại "
Kẻ ở trong đầu không ngừng công kích, lời lẻ nói ra như có mê lực, một mực nhắm vào thân phận tiên tử của Ninh Ngạn, khiến cho hắn suýt nữa đâm đầu nghe theo.
" Ngươi im, ta không bao giờ tin Ninh Ngạn sẽ hại ta "
Hắn còn giữ được tia tình cảm của bản thân, dù là Ninh Ngạn có thật sự giết hắn thì tuyệt đối hắn cũng sẽ không bao giờ làm tổn hại nàng.
" Ngươi đừng hòng công kích ta, Ninh Ngạn sẽ không làm được điều đó đâu
Tóm lại ta sẽ không bao giờ giết nàng ấy, ngươi cút đi! "
Ý thức hỗn loạn cố gắng củng cố, hắn dồn hết sức có thể đè nén tâm ma càm ràm, sau một hồi chật vật thứ tiếng nói chán ghét kia cũng ngừng lại.
Hắn lồm cồm rời khỏi căn phòng bừa bộn, có quá nhiều chuyện rắc rối khiến hắn hiện giờ chẳng thể bình tâm suy luận.
Đêm đến, hắn ở phòng riêng ngồi nhìn hoa bỉ ngạn không rời mắt, ngón tay khẽ chạm vào chiếc lồng hoàng kim kiên cố do chính mình tạo nên.
Thần lực yểm bên ngoài không ngừng xâu xé từng tấc da thịt của hắn đau nhói, mặt hắn lại điềm nhiên như không hề cảm nhận được gì.
* Cành *
Âm thanh vụn vỡ vút cao rồi tắt ngắm, hắn chính tay phá vỡ giam cầm 16 năm đối với đóa hoa, cầm nó trong tay lẩm bẩm.
" Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Tại sao rễ tình của ta lại nối với ngươi? "
" Tim của ta, tim của ta sao lại đau thế này? "
" Chuyện gì đã xảy ra? "
" Ta không, ta không thể nhớ! "
Hắn gắt gao giữ đóa hoa yếu mềm, vô thức dùng tay bấm nhẹ vào cánh hoa đỏ rực, cơn đau quặn thắc cứ thế tăng cao. Cứ như chính tay hắn đang giết chết nữ nhân mình yêu chốc chốc xắm nắm bàn tay bứt rứt.
Bức tranh treo ở kia lọt vào tầm mắt, hắn nặng nề cầm hoa đi đến, bàn tay khẽ lướt trên mặt giấy lạnh lẽo, làu bàu.
" Nàng là ai? Tại sao những lúc ta rối rắm nàng lại xuất hiện? "
" Nàng có phải là ma hậu của ta không? "
" Tinh Y Ngạn? "
Hắn giơ cao đóa hoa lên bức tranh, như có một mối liên hệ mật thiết, cảm giác dành cho đóa hoa và người trong tranh dần dần là một. Thoáng chốc nó lại lấn át sang tình cảm hắn dành cho Vệ Ninh Ngạn.
" Rốt cuộc đây là cảm giác gì chứ? "
Cơn đau đầu lại ập đến bất ngờ, hắn không chịu nổi sự khó chịu này, miễn cưỡng không nghĩ ngợi nữa.
Hắn dùng thần lực tiếp tục giam cầm đóa hoa bảo đảm an toàn, hôm nay hắn đã chịu quá nhiều cơn đau đầu, mệt mỏi đến mức chính bản thân không biết mình lại ngất đi.