Chương 118: Tâm sự
Trở về ma giới đâu lại vào đấy, hơn hai tháng làm ma hậu Ninh Ngạn toàn tâm toàn lực theo hắn mỗi sáng đều chăm chỉ luyện tập, phòng cho bản thân khá nhiều kiến thức, nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với luyện tập cùng những đạo sĩ non kém ở nhân giới.
Vốn biết căn cốt của nàng là tiên tử hạ phàm, cho nên hắn rất dễ dàng khai thác sức mạnh của nàng thức tỉnh, mới qua hai tháng mà nàng đã như một người tu tiên lâu năm.
Ninh Ngạn cũng ý thức được năng khiếu của bản thân chưa bao giờ từ chối luyện tập dù chỉ một ngày, rảnh rỗi nàng lại tìm Lưu Ly tìm hiểu dược liệu, mở mang hiểu biết về ma giới.
Nơi âm u lạnh lẽo, ra vào chỉ toàn bộ gương mặt ma quỷ đáng sợ, lúc nào cũng lạnh lùng nhưng Ninh Ngạn không hề sợ, bởi cả ma giới đều đối xử với nàng rất tốt.
Mỗi người ở đây đều có một nhiệm vụ riêng, Lưu Ly trước đây trưởng quản giúp ma thần một nửa Ma Vực, không lâu trước đó đã bị chia quyền cai quản lại cho Liễu Linh và Hà Đức.
Ninh Ngạn cũng rất ít khi gặp mặt Liễu Linh, nàng thăm dò được ở chỗ Lưu Ly, sở dĩ trai tinh này bị tước quyền trưởng quản là vì từng đắc tội với ma thần, lí do thì không nói rõ cho nàng biết.
Thế nhưng, Lưu Ly lại cho nàng hay một chuyện mà từ trước giờ nàng vốn không để tâm. Lưu Ly mặc dù có xích mích với ma thần nhưng chung quy hắn chưa từng ghét y, chỉ duy nhất trong ma giới hắn không ưa Liễu Linh.
Mặc dù Lưu Ly mất đi quyền quản lí một nửa Ma Vực lại sống rất thảnh thơi, tự do tự tại trong ma giới không bị quản thúc. Công việc nặng nề hắn đều giao cho Liễu Linh, Hà Đức chỉ phụ trách hỗ trợ một phần nhỏ.
Chỉ cần có sai sót hắn sẽ lập tức hành hạ Liễu Linh, nữ nhân đó bị đối xử tệ ai ai trong ma giới cũng đều biết rõ, Ninh Ngạn mới đến ít giao thiệp nên không nắm rõ tình hình.
Ả ở thiên giới là thánh nữ cao quý, ở ma giới lại là trắc phi có danh có phận, nhưng lại không được sủng, khác biệt hoàn toàn với Ninh Ngạn.
" Tại sao lại có khác biệt lớn đến như vậy?
Khi ta ở vệ phủ, phụ thân cũng không đối xử lạnh lùng như vậy với các di nương... "
Nàng nghe kể mà thấy thương cảm, cùng chung phu quân nhưng người thì được sủng đến tận trời, còn kẻ thì chà đạp thừa chết thiếu sống.
Lưu Ly từ đầu đến cuối giống hệt như Tinh Vương Minh, không hề ưa Liễu Linh giả tạo kia, nặng lời nói.
" Giữa một người được danh chính ngôn thuận rước về sẽ khác với người tự mình dâng đến! "
Lời nói chứa hàm ý, Ninh Ngạn hiểu rõ liền có chút bối rối, so với những gì nàng nghe được từ miệng Lưu Ly thì khác biệt hoàn toàn với những gì người ta đồn đại.
" Tự mình dâng đến?
Ta nghe nói thánh nữ là được thiên đế gả đến mà...sao lại... "
Nàng mím môi khó hiểu, bỗng dưng bứt rứt trong tâm, không rõ là miệng đời dối gạt, hay là người trong ma giới vì lấy lòng một ma hậu mà không ngại nói xấu trắc phi?
Lưu Ly sống lâu hiểu thế sự, cô nương nghĩ gì trai tinh này đều nhìn thấu, nhàn nhạt giải đáp.
" Ma hậu, đó là người nghe đồn thổi, còn muốn chứng minh thực hư người cứ nhìn những ngày qua người ở đây, ma thần ở bên cạnh ai? "
" Ta... "
Miệng nhỏ im thinh thích, không phải mình Lưu Ly nói ma thần kia không thích Liễu Linh mà chính miệng hắn cũng từng nói thế, nàng chưa từng tò mò quá mức cho đến khi nghe Lưu Ly nói xấu Liễu Linh.
- Ta nên vui hay nên buồn, cùng là nữ nhân lại khác biệt quá lớn!
Ninh Ngạn trầm luân trong suy nghĩ mông lung, Lưu Ly nhìn ra vẻ phức tạp của cô nương mới lớn, không muốn nàng nghĩ nhiều chóng khuyên nhũ.
" Ma hậu đừng nên chú ý chuyện của kẻ khác quá nhiều, coi như ta đã nhiều chuyện rồi..
Người nên tập trung đúng bổn phận ma hậu thì sẽ hay hơn... "
" Ta hiểu rồi... "
Nàng cười trừ giấu vẻ phức tạp, chiều hôm đó vẫn chăm chỉ theo Lưu Ly học hỏi dược liệu, nàng thân với Lưu Ly nhất trong ma giới, đương nhiên cũng khó tránh khỏi nói vài lời với Hữu Bạch.
Nam nhân này lúc nào cũng có mặt trong phòng Lưu Ly, chưa bao giờ Ninh Ngạn đến học mà không có sự xuất hiện của y. Gặp nhiều nên nàng sinh thắc mắc mối quan hệ giữa Lưu Ly và Hữu Bạch có thật chỉ là chủ tớ?
- Không nên nhiều chuyện...
Ninh Ngạn tự nhủ với bản thân, lúc quay về phòng riêng đầu óc cứ như người trên mây, suy nghĩ lung tung vô tình một mình đi đến tận hoa viên.
Xế chiều ở bên ngoài gió lập đông lạnh lẽo, ở hoa viên nhiều cây cỏ càng lạnh hơn, nàng rùng mình bừng tỉnh định rời đi thì bóng dáng quen thuộc bỗng chốc lọt vào tầm mắt.
Liễu Linh trong suy nghĩ bất thình lình đang ngắm hoa, từ cử chỉ đến nét mặt đều rất đoan trang nhu mì, mắt cười miệng dịu dàng với nữ hầu bên cạnh.
Ninh Ngạn chăm chú quan sát, một thánh nữ hiền thục, biết giữ lễ nghi như vậy tại sao lại có nhiều người ghét?
Tâm trí có phần nhiễu loạn, nàng cũng không ít lần trò chuyện với Liễu Linh, không thấy có điểm gì để người ta phải ghét, vậy mà...nàng ngẫm nghĩ Liễu Linh sống ở ma giới không mấy yên ổn thoáng chốc thương cảm chủ động đến bầu bạn giải khuây.
" Trắc phi! Đang ngắm hoa sao? "
Nàng rảo bước tự tin đến gần, tỏ ra nhiệt tình cười cười nói.
" Ma hậu! "
Liễu Linh giữ phép tắc nhún người hành lễ, còn phẩy tay cho những nữ yêu bên cạnh cúi đầu, sau đó liền đuổi họ đi.
Bạch liên hoa ngoài mặt thân thiện trong tâm vừa thấy Ninh Ngạn lại sôi máu ghen ghét, ả vốn đang suy nghĩ tính kế hại Ninh Ngạn, không ngờ người lại chủ động tìm tới, trùng hợp đến mức khiến ả trào phúng cười hỏi.
" Ma hậu cũng ra đây ngắm hoa sao? "
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, Liễu Linh trời sinh chất giọng mê người, Ninh Ngạn nghe không ra sự căm ghét trong câu nói, điềm nhiên đáp.
" Không...ta thấy trắc phi ở đây sẵn tiện đi ngang nên ghé vào trò chuyện thôi "
" Trời cũng sắp đông rồi, ta khá sợ lạnh...hay là cùng đến phòng ta tám chuyện một chút nhé! "
Trong lòng có ý tốt, trước giờ chưa từng ghét bỏ Liễu Linh, nàng dịu dàng ngỏ ý mời mọc.
Cái lạnh ở ma giới khá đáng sợ, lần đầu nàng cảm nhận đông còn chưa đến đã lạnh thấu xương tủy, không biết đến lúc trời đổ tuyết sẽ ra sao. Nói chuyện tâm sự ở đây không thích hợp, vẫn là ở phòng nàng tốt hơn.
Hiếm khi có cơ hội tiếp cận, Liễu Linh còn đang ngấm ngầm hãm hại, chẳng do dự nhu thuận theo.
" Vậy thì tuân mệnh ma hậu "
" Tốt quá, đi thôi! "
Cô nương tâm tư đơn thuần không nhìn thấu lòng dạ rắn độc, nàng tự nhiên nắm tay Liễu Linh kéo về phòng riêng.
Bên trong chỉ có duy nhất hai người, cả Huệ Anh nàng cũng không cho vào, lo sợ ngộ ngỡ trong lúc tâm sự Liễu Linh bộc bạch chuyện buồn, để người khác nghe được thì không hay.
Vốn biết căn cốt của nàng là tiên tử hạ phàm, cho nên hắn rất dễ dàng khai thác sức mạnh của nàng thức tỉnh, mới qua hai tháng mà nàng đã như một người tu tiên lâu năm.
Ninh Ngạn cũng ý thức được năng khiếu của bản thân chưa bao giờ từ chối luyện tập dù chỉ một ngày, rảnh rỗi nàng lại tìm Lưu Ly tìm hiểu dược liệu, mở mang hiểu biết về ma giới.
Nơi âm u lạnh lẽo, ra vào chỉ toàn bộ gương mặt ma quỷ đáng sợ, lúc nào cũng lạnh lùng nhưng Ninh Ngạn không hề sợ, bởi cả ma giới đều đối xử với nàng rất tốt.
Mỗi người ở đây đều có một nhiệm vụ riêng, Lưu Ly trước đây trưởng quản giúp ma thần một nửa Ma Vực, không lâu trước đó đã bị chia quyền cai quản lại cho Liễu Linh và Hà Đức.
Ninh Ngạn cũng rất ít khi gặp mặt Liễu Linh, nàng thăm dò được ở chỗ Lưu Ly, sở dĩ trai tinh này bị tước quyền trưởng quản là vì từng đắc tội với ma thần, lí do thì không nói rõ cho nàng biết.
Thế nhưng, Lưu Ly lại cho nàng hay một chuyện mà từ trước giờ nàng vốn không để tâm. Lưu Ly mặc dù có xích mích với ma thần nhưng chung quy hắn chưa từng ghét y, chỉ duy nhất trong ma giới hắn không ưa Liễu Linh.
Mặc dù Lưu Ly mất đi quyền quản lí một nửa Ma Vực lại sống rất thảnh thơi, tự do tự tại trong ma giới không bị quản thúc. Công việc nặng nề hắn đều giao cho Liễu Linh, Hà Đức chỉ phụ trách hỗ trợ một phần nhỏ.
Chỉ cần có sai sót hắn sẽ lập tức hành hạ Liễu Linh, nữ nhân đó bị đối xử tệ ai ai trong ma giới cũng đều biết rõ, Ninh Ngạn mới đến ít giao thiệp nên không nắm rõ tình hình.
Ả ở thiên giới là thánh nữ cao quý, ở ma giới lại là trắc phi có danh có phận, nhưng lại không được sủng, khác biệt hoàn toàn với Ninh Ngạn.
" Tại sao lại có khác biệt lớn đến như vậy?
Khi ta ở vệ phủ, phụ thân cũng không đối xử lạnh lùng như vậy với các di nương... "
Nàng nghe kể mà thấy thương cảm, cùng chung phu quân nhưng người thì được sủng đến tận trời, còn kẻ thì chà đạp thừa chết thiếu sống.
Lưu Ly từ đầu đến cuối giống hệt như Tinh Vương Minh, không hề ưa Liễu Linh giả tạo kia, nặng lời nói.
" Giữa một người được danh chính ngôn thuận rước về sẽ khác với người tự mình dâng đến! "
Lời nói chứa hàm ý, Ninh Ngạn hiểu rõ liền có chút bối rối, so với những gì nàng nghe được từ miệng Lưu Ly thì khác biệt hoàn toàn với những gì người ta đồn đại.
" Tự mình dâng đến?
Ta nghe nói thánh nữ là được thiên đế gả đến mà...sao lại... "
Nàng mím môi khó hiểu, bỗng dưng bứt rứt trong tâm, không rõ là miệng đời dối gạt, hay là người trong ma giới vì lấy lòng một ma hậu mà không ngại nói xấu trắc phi?
Lưu Ly sống lâu hiểu thế sự, cô nương nghĩ gì trai tinh này đều nhìn thấu, nhàn nhạt giải đáp.
" Ma hậu, đó là người nghe đồn thổi, còn muốn chứng minh thực hư người cứ nhìn những ngày qua người ở đây, ma thần ở bên cạnh ai? "
" Ta... "
Miệng nhỏ im thinh thích, không phải mình Lưu Ly nói ma thần kia không thích Liễu Linh mà chính miệng hắn cũng từng nói thế, nàng chưa từng tò mò quá mức cho đến khi nghe Lưu Ly nói xấu Liễu Linh.
- Ta nên vui hay nên buồn, cùng là nữ nhân lại khác biệt quá lớn!
Ninh Ngạn trầm luân trong suy nghĩ mông lung, Lưu Ly nhìn ra vẻ phức tạp của cô nương mới lớn, không muốn nàng nghĩ nhiều chóng khuyên nhũ.
" Ma hậu đừng nên chú ý chuyện của kẻ khác quá nhiều, coi như ta đã nhiều chuyện rồi..
Người nên tập trung đúng bổn phận ma hậu thì sẽ hay hơn... "
" Ta hiểu rồi... "
Nàng cười trừ giấu vẻ phức tạp, chiều hôm đó vẫn chăm chỉ theo Lưu Ly học hỏi dược liệu, nàng thân với Lưu Ly nhất trong ma giới, đương nhiên cũng khó tránh khỏi nói vài lời với Hữu Bạch.
Nam nhân này lúc nào cũng có mặt trong phòng Lưu Ly, chưa bao giờ Ninh Ngạn đến học mà không có sự xuất hiện của y. Gặp nhiều nên nàng sinh thắc mắc mối quan hệ giữa Lưu Ly và Hữu Bạch có thật chỉ là chủ tớ?
- Không nên nhiều chuyện...
Ninh Ngạn tự nhủ với bản thân, lúc quay về phòng riêng đầu óc cứ như người trên mây, suy nghĩ lung tung vô tình một mình đi đến tận hoa viên.
Xế chiều ở bên ngoài gió lập đông lạnh lẽo, ở hoa viên nhiều cây cỏ càng lạnh hơn, nàng rùng mình bừng tỉnh định rời đi thì bóng dáng quen thuộc bỗng chốc lọt vào tầm mắt.
Liễu Linh trong suy nghĩ bất thình lình đang ngắm hoa, từ cử chỉ đến nét mặt đều rất đoan trang nhu mì, mắt cười miệng dịu dàng với nữ hầu bên cạnh.
Ninh Ngạn chăm chú quan sát, một thánh nữ hiền thục, biết giữ lễ nghi như vậy tại sao lại có nhiều người ghét?
Tâm trí có phần nhiễu loạn, nàng cũng không ít lần trò chuyện với Liễu Linh, không thấy có điểm gì để người ta phải ghét, vậy mà...nàng ngẫm nghĩ Liễu Linh sống ở ma giới không mấy yên ổn thoáng chốc thương cảm chủ động đến bầu bạn giải khuây.
" Trắc phi! Đang ngắm hoa sao? "
Nàng rảo bước tự tin đến gần, tỏ ra nhiệt tình cười cười nói.
" Ma hậu! "
Liễu Linh giữ phép tắc nhún người hành lễ, còn phẩy tay cho những nữ yêu bên cạnh cúi đầu, sau đó liền đuổi họ đi.
Bạch liên hoa ngoài mặt thân thiện trong tâm vừa thấy Ninh Ngạn lại sôi máu ghen ghét, ả vốn đang suy nghĩ tính kế hại Ninh Ngạn, không ngờ người lại chủ động tìm tới, trùng hợp đến mức khiến ả trào phúng cười hỏi.
" Ma hậu cũng ra đây ngắm hoa sao? "
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, Liễu Linh trời sinh chất giọng mê người, Ninh Ngạn nghe không ra sự căm ghét trong câu nói, điềm nhiên đáp.
" Không...ta thấy trắc phi ở đây sẵn tiện đi ngang nên ghé vào trò chuyện thôi "
" Trời cũng sắp đông rồi, ta khá sợ lạnh...hay là cùng đến phòng ta tám chuyện một chút nhé! "
Trong lòng có ý tốt, trước giờ chưa từng ghét bỏ Liễu Linh, nàng dịu dàng ngỏ ý mời mọc.
Cái lạnh ở ma giới khá đáng sợ, lần đầu nàng cảm nhận đông còn chưa đến đã lạnh thấu xương tủy, không biết đến lúc trời đổ tuyết sẽ ra sao. Nói chuyện tâm sự ở đây không thích hợp, vẫn là ở phòng nàng tốt hơn.
Hiếm khi có cơ hội tiếp cận, Liễu Linh còn đang ngấm ngầm hãm hại, chẳng do dự nhu thuận theo.
" Vậy thì tuân mệnh ma hậu "
" Tốt quá, đi thôi! "
Cô nương tâm tư đơn thuần không nhìn thấu lòng dạ rắn độc, nàng tự nhiên nắm tay Liễu Linh kéo về phòng riêng.
Bên trong chỉ có duy nhất hai người, cả Huệ Anh nàng cũng không cho vào, lo sợ ngộ ngỡ trong lúc tâm sự Liễu Linh bộc bạch chuyện buồn, để người khác nghe được thì không hay.