Chương 115: Chỉ một ngày
Một tháng qua đi nhanh chóng, Ninh Ngạn đến ma giới làm ma hậu sống rất thảnh thơi, nàng là con người duy nhất ở đây, không có một kẻ nào dám ức hiếp nàng. Bởi toàn thời gian nàng đi đâu đều có ma thần theo bên cạnh.
Buổi sáng thì cùng hắn luyện tập tu đạo, chiều thì đánh cờ, ca múa,...làm những thú vui tao nhã giải khuây. Ban đêm thì được hắn sủng hạnh, không có lúc nào hắn tha cho nàng, tới ngày nguyệt san hắn cũng không để nàng một mình, ngày đêm chăm sóc chẳng sợ dơ bẩn.
Kẻ trên người dưới trong ma giới đều biết hắn sủng Ninh Ngạn lên tận trời, chưa một ai dám bắt nạt nàng. Thỉnh thoảng hắn bận bịu không đích thân chỉ dạy nàng luyện tập, Hà Đức sẽ thay thế cũng chẳng còn dám nghiêm khắc như đối với Y Ngạn.
Học thuật của ma giới rất rắc rối, Ninh Ngạn ở nhân giới chỉ theo mấy đạo sĩ đạo hạnh non kém, học chỉ cho biết, múa rìu qua mắt thợ cho đến khi được hắn chỉ dạy, nàng mới biết thế nào là lợi hại.
Nàng chưa từng than thở, luôn biết phối hợp, thời gian không luyện tập, không kè kè bên cạnh hắn thì nàng sẽ tìm đến Lưu Ly học thêm ít y thuật. Nàng rất có hứng thú với những dược liệu ở ma giới, quyết tâm học hỏi ở Lưu Ly.
Hắn cũng không cấm cản nàng, chỉ là mỗi lần nàng từ chỗ Lưu Ly trở về đều bị hắn bắt lên giường, nàng biết hắn ghen với Hữu Bạch nên mỗi lần đến tìm luôn bám lấy Lưu Ly như một cái đuôi, thế mà vẫn không thoát khỏi cơn ghen đáng sợ.
Thi thoảng nàng cũng gặp Liễu Linh trò chuyện, nữ nhân dịu dàng đoan trang rất hợp tâm ý của nàng, lúc nào gặp Liễu Linh cũng ngưỡng mộ thần thái của một thánh nữ.
Dần dần, nàng cũng làm quen với tất cả người trong ma giới, hầu như không ai kì thị thân phận con người của nàng, luôn dành cho nàng một sự nồng nhiệt có đôi phần hơi quá đà.
Nàng không mấy để bận tâm, ở ma giới lâu ngày cũng có chút buồn, nàng đã tham quan hết mọi nơi, chỉ duy nhất căn phòng riêng của hắn.
Tiết khí số 3, Kinh Trập, lúc nào cũng đóng cửa, ai cũng không được phép vào đó, kể cả nàng dù có được hắn sủng thì ngay cái từ ngày thứ 2 nàng ở ma giới đã bị hắn nhắc nhở.
Hắn có thể cho nàng bất cứ thứ gì, trừ việc nàng bước vào phòng riêng của hắn. Ninh Ngạn chưa từng thắc mắc, bởi nghĩ có lẽ phòng đó để hắn bế quan tu luyện, hay cất chứa bảo vật gì đó, những thứ mà nàng không nên biết tới, cũng không nên tò mò.
Nàng ở ma giới tiếp xúc toàn yêu ma sinh chán, nhớ nhà, nhớ người thân, đã mấy đêm liền nằm ngủ trằn trọc không yên.
Trên chiếc giường rộng, trong vòng tay ấm áp, nàng trở mình xuống 1 canh giờ không dứt, hắn ôm nàng, cảm giác có chuyện muộn phiền, thì thầm hỏi.
" Nàng có chuyện gì sao? "
" Vương Minh... "
Thanh âm có phần than thở, Ninh Ngạn xoay người đối mặt với hắn, không dám nhìn thẳng, ngón tay bứt rứt xoắn xoắn vào nhau, khó khăn mở lời.
" Ta...nhớ nhà... "
" Chàng có thể cho ta về thăm nhà được không? "
Nàng lấy hết dũng khí xin xỏ, làm thê tử của hắn 1 tháng nàng chưa từng dám mở miệng xin điều gì, bây giờ vì quá nhớ người thân nàng đành phải hạ mình năn nỉ.
" Chàng cho ta về thăm nhà nhé? "
Đôi mắt hồ ly lóng lánh nước tuyệt đẹp, xét cho cùng nàng vẫn còn nhỏ tuổi, rời xa gia đình đột ngột nhớ nhung người thân cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn hiểu tâm tư của cô nương nhỏ, duỗi tay áp đầu nàng vào lồng ngực rắn rỏi, hơi thở nặng trịch phát ra âm thanh muộn phiền nghe rõ mồn một, có phần ích kỷ nói.
" Nàng về thăm nhà thì mỗi đêm ta ôm ai ngủ đây? "
" Liễu Linh, trắc phi của chàng đấy "
Ninh Ngạn buộc miệng nói, ngây thơ không hiểu phong tình, cho rằng ở Vệ phủ có tận 7 thê thiếp, phụ thân nàng đêm nào cũng chọn người ngủ cùng, nghĩ hắn cũng sẽ giống vậy, nam nhân có nhiều vợ nàng cũng chẳng thấy lạ.
Liễu Linh thân là trắc phi, còn xinh đẹp ngời ngợi, từ lúc nàng đến đây không thấy hắn một ngày nào để tâm đến, sợ mình dành mất sủng hạnh liền ứng cử thế chỗ.
Nhưng, nàng có làm sao cũng không biết, trong ma giới hắn ghét nhất Liễu Linh, một cái liếc mắt bủn xỉn ả còn chẳng được nhận thì nói gì đến nằm chung giường.
Hắn ghét ra mặt, thẳng thừng từ chối.
" Ta không thích nàng ta! "
Gương mặt đào hoa tình tứ chốc chốc thay đổi, một màu xám xịt bao trùm khắp nơi, mắt xếch híp nặng nề, u trầm không vừa ý nhìn nàng, nói.
" Ta không bao giờ ngủ cùng Liễu Linh! "
" Tại sao chứ? Liễu Linh cũng là thê tử của chàng mà? Lại còn vào ma giới trước ta... "
Ninh Ngạn ngớ người không hiểu, Liễu Linh xinh đẹp nhất tam giới, nhu mì đoan trang, làm việc gì cũng điều đặt hắn lên hàng đầu, nhiều khi nàng còn tự cảm thấy Liễu Linh yêu hắn nhiều hơn nàng. Người đã gả cho hắn lâu như vậy tại sao lại không thích?
Phải chăng....
" Có phải vì ta nên chàng... "
" Không! "
Lời còn chưa nói hết hắn đã vội cắt ngang, bàn tay ấm áp khẽ vuốt mái tóc mềm mại, hắn hôn lên trán nàng một cách trìu mến, nặng lòng nói.
" Ta chưa từng thích Liễu Linh!
Khi chưa gặp nàng, ta đã không thích
Nếu nói ta chỉ dành cho nàng thì nàng có tin không? "
" Dành...cho... "
Ninh Ngạn ú ớ trong lòng hắn, như sét đánh ngang tai làm nàng chấn động, có ngờ đâu Liễu Linh đường đường là thánh nữ thiên giới, xinh đẹp không ai bì nổi lại bị chính phu quân ghét bỏ.
" Chẳng lẽ...chàng chưa từng ngủ... "
" Chưa từng...từ lúc Liễu Linh đến ma giới ta chưa từng chạm vào người nàng ta "
Hắn dứt khoát công khai, ngữ khí thêm phần kiên định chưa từng có, biểu tình trên khuôn mặt trầm lãnh tức thì.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, trong nhân giới đồn thổi Liễu Linh gả đến ma giới ít nhiều cũng hơn 16 năm, đứng trước một bậc mỹ nhân sao nam nhân này lại không rung động?
" Chàng không thích...sao...còn lấy Liễu Linh? "
Giọng nói ngắc ngứ, bản tính tò mò trỗi dậy bắt nàng buộc miệng, hỏi.
Vòng tay ấm áp đột ngột thu nhỏ, hắn giam cầm nàng chặt chẽ trong lồng ngực, cho nàng nghe được nhịp tim chân thành của hắn, điềm tĩnh đáp.
" Vì tình giao hữu "
" Vậy...cũng giống như ta rồi... "
Tiếng thở của hắn và nàng đều trì trệ lạ thường, nàng tự dưng lại thấy buồn trong lòng, suy nghĩ lệch lạc nảy sinh, có khi nào hắn là kẻ có mới nới cũ, đang nói dối nàng?
Tinh Vương Minh như đọc ra suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu nàng, thẳng tay búng vào trán nhỏ một cái thật đau, trách.
" Nàng và Liễu Linh không giống!
Nàng ta là miễn cưỡng, còn nàng là người ta chọn, một trời một vực sao lại giống nhau?
Nói tóm lại ta không thích Liễu Linh "
Thanh âm nói ra như có mê lực, ngọt như đường mật làm Ninh Ngạn đang buồn liền vui thích khó tả, nàng không ghen tị khi hắn có thê thiếp, ngược lại biết được hắn thương nàng thì lại càng vui hơn.
Ít ra, nàng ở trong lòng hắn không bị ghét bỏ như Liễu Linh, nàng vừa vui nhưng cũng vừa thương cảm cho Liễu Linh, ở bên cạnh người không thích mình chắc chắn chẳng hạnh phúc gì.
Bản thân nàng cũng ích kỷ, biết hắn không ưa Liễu Linh liền không muốn san sẻ nữa.
" Vậy...chàng cho ta về thăm nhà 1 ngày nhé!
Ta hứa chỉ một ngày thôi! Chàng chịu khó ngủ một mình một đêm được không? "
Ninh Ngạn mè nheo như con nít, kéo lấy tay hắn khẩn xin khoan thai.
" Được rồi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho nàng về!
Chỉ một ngày thôi đấy! "
Nàng làm nũng, hắn khó lòng từ chối, miễn cưỡng chấp nhận chăn đơn gối chiếc một đêm.
" Đa tạ phu quân! "
Ninh Ngạn hớn hở như một đứa trẻ, cuống quít ôm chặt thân to lớn, hắn lại càn rỡ hôn nàng, thỏ thẻ yêu cầu.
" Tiểu nương tử...sinh cho ta một tiểu ma thần nào... "
Nói xong, hắn lật tung chăn ra, hung hăng vồ lấy nàng đêm đó.
Buổi sáng thì cùng hắn luyện tập tu đạo, chiều thì đánh cờ, ca múa,...làm những thú vui tao nhã giải khuây. Ban đêm thì được hắn sủng hạnh, không có lúc nào hắn tha cho nàng, tới ngày nguyệt san hắn cũng không để nàng một mình, ngày đêm chăm sóc chẳng sợ dơ bẩn.
Kẻ trên người dưới trong ma giới đều biết hắn sủng Ninh Ngạn lên tận trời, chưa một ai dám bắt nạt nàng. Thỉnh thoảng hắn bận bịu không đích thân chỉ dạy nàng luyện tập, Hà Đức sẽ thay thế cũng chẳng còn dám nghiêm khắc như đối với Y Ngạn.
Học thuật của ma giới rất rắc rối, Ninh Ngạn ở nhân giới chỉ theo mấy đạo sĩ đạo hạnh non kém, học chỉ cho biết, múa rìu qua mắt thợ cho đến khi được hắn chỉ dạy, nàng mới biết thế nào là lợi hại.
Nàng chưa từng than thở, luôn biết phối hợp, thời gian không luyện tập, không kè kè bên cạnh hắn thì nàng sẽ tìm đến Lưu Ly học thêm ít y thuật. Nàng rất có hứng thú với những dược liệu ở ma giới, quyết tâm học hỏi ở Lưu Ly.
Hắn cũng không cấm cản nàng, chỉ là mỗi lần nàng từ chỗ Lưu Ly trở về đều bị hắn bắt lên giường, nàng biết hắn ghen với Hữu Bạch nên mỗi lần đến tìm luôn bám lấy Lưu Ly như một cái đuôi, thế mà vẫn không thoát khỏi cơn ghen đáng sợ.
Thi thoảng nàng cũng gặp Liễu Linh trò chuyện, nữ nhân dịu dàng đoan trang rất hợp tâm ý của nàng, lúc nào gặp Liễu Linh cũng ngưỡng mộ thần thái của một thánh nữ.
Dần dần, nàng cũng làm quen với tất cả người trong ma giới, hầu như không ai kì thị thân phận con người của nàng, luôn dành cho nàng một sự nồng nhiệt có đôi phần hơi quá đà.
Nàng không mấy để bận tâm, ở ma giới lâu ngày cũng có chút buồn, nàng đã tham quan hết mọi nơi, chỉ duy nhất căn phòng riêng của hắn.
Tiết khí số 3, Kinh Trập, lúc nào cũng đóng cửa, ai cũng không được phép vào đó, kể cả nàng dù có được hắn sủng thì ngay cái từ ngày thứ 2 nàng ở ma giới đã bị hắn nhắc nhở.
Hắn có thể cho nàng bất cứ thứ gì, trừ việc nàng bước vào phòng riêng của hắn. Ninh Ngạn chưa từng thắc mắc, bởi nghĩ có lẽ phòng đó để hắn bế quan tu luyện, hay cất chứa bảo vật gì đó, những thứ mà nàng không nên biết tới, cũng không nên tò mò.
Nàng ở ma giới tiếp xúc toàn yêu ma sinh chán, nhớ nhà, nhớ người thân, đã mấy đêm liền nằm ngủ trằn trọc không yên.
Trên chiếc giường rộng, trong vòng tay ấm áp, nàng trở mình xuống 1 canh giờ không dứt, hắn ôm nàng, cảm giác có chuyện muộn phiền, thì thầm hỏi.
" Nàng có chuyện gì sao? "
" Vương Minh... "
Thanh âm có phần than thở, Ninh Ngạn xoay người đối mặt với hắn, không dám nhìn thẳng, ngón tay bứt rứt xoắn xoắn vào nhau, khó khăn mở lời.
" Ta...nhớ nhà... "
" Chàng có thể cho ta về thăm nhà được không? "
Nàng lấy hết dũng khí xin xỏ, làm thê tử của hắn 1 tháng nàng chưa từng dám mở miệng xin điều gì, bây giờ vì quá nhớ người thân nàng đành phải hạ mình năn nỉ.
" Chàng cho ta về thăm nhà nhé? "
Đôi mắt hồ ly lóng lánh nước tuyệt đẹp, xét cho cùng nàng vẫn còn nhỏ tuổi, rời xa gia đình đột ngột nhớ nhung người thân cũng là lẽ đương nhiên.
Hắn hiểu tâm tư của cô nương nhỏ, duỗi tay áp đầu nàng vào lồng ngực rắn rỏi, hơi thở nặng trịch phát ra âm thanh muộn phiền nghe rõ mồn một, có phần ích kỷ nói.
" Nàng về thăm nhà thì mỗi đêm ta ôm ai ngủ đây? "
" Liễu Linh, trắc phi của chàng đấy "
Ninh Ngạn buộc miệng nói, ngây thơ không hiểu phong tình, cho rằng ở Vệ phủ có tận 7 thê thiếp, phụ thân nàng đêm nào cũng chọn người ngủ cùng, nghĩ hắn cũng sẽ giống vậy, nam nhân có nhiều vợ nàng cũng chẳng thấy lạ.
Liễu Linh thân là trắc phi, còn xinh đẹp ngời ngợi, từ lúc nàng đến đây không thấy hắn một ngày nào để tâm đến, sợ mình dành mất sủng hạnh liền ứng cử thế chỗ.
Nhưng, nàng có làm sao cũng không biết, trong ma giới hắn ghét nhất Liễu Linh, một cái liếc mắt bủn xỉn ả còn chẳng được nhận thì nói gì đến nằm chung giường.
Hắn ghét ra mặt, thẳng thừng từ chối.
" Ta không thích nàng ta! "
Gương mặt đào hoa tình tứ chốc chốc thay đổi, một màu xám xịt bao trùm khắp nơi, mắt xếch híp nặng nề, u trầm không vừa ý nhìn nàng, nói.
" Ta không bao giờ ngủ cùng Liễu Linh! "
" Tại sao chứ? Liễu Linh cũng là thê tử của chàng mà? Lại còn vào ma giới trước ta... "
Ninh Ngạn ngớ người không hiểu, Liễu Linh xinh đẹp nhất tam giới, nhu mì đoan trang, làm việc gì cũng điều đặt hắn lên hàng đầu, nhiều khi nàng còn tự cảm thấy Liễu Linh yêu hắn nhiều hơn nàng. Người đã gả cho hắn lâu như vậy tại sao lại không thích?
Phải chăng....
" Có phải vì ta nên chàng... "
" Không! "
Lời còn chưa nói hết hắn đã vội cắt ngang, bàn tay ấm áp khẽ vuốt mái tóc mềm mại, hắn hôn lên trán nàng một cách trìu mến, nặng lòng nói.
" Ta chưa từng thích Liễu Linh!
Khi chưa gặp nàng, ta đã không thích
Nếu nói ta chỉ dành cho nàng thì nàng có tin không? "
" Dành...cho... "
Ninh Ngạn ú ớ trong lòng hắn, như sét đánh ngang tai làm nàng chấn động, có ngờ đâu Liễu Linh đường đường là thánh nữ thiên giới, xinh đẹp không ai bì nổi lại bị chính phu quân ghét bỏ.
" Chẳng lẽ...chàng chưa từng ngủ... "
" Chưa từng...từ lúc Liễu Linh đến ma giới ta chưa từng chạm vào người nàng ta "
Hắn dứt khoát công khai, ngữ khí thêm phần kiên định chưa từng có, biểu tình trên khuôn mặt trầm lãnh tức thì.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, trong nhân giới đồn thổi Liễu Linh gả đến ma giới ít nhiều cũng hơn 16 năm, đứng trước một bậc mỹ nhân sao nam nhân này lại không rung động?
" Chàng không thích...sao...còn lấy Liễu Linh? "
Giọng nói ngắc ngứ, bản tính tò mò trỗi dậy bắt nàng buộc miệng, hỏi.
Vòng tay ấm áp đột ngột thu nhỏ, hắn giam cầm nàng chặt chẽ trong lồng ngực, cho nàng nghe được nhịp tim chân thành của hắn, điềm tĩnh đáp.
" Vì tình giao hữu "
" Vậy...cũng giống như ta rồi... "
Tiếng thở của hắn và nàng đều trì trệ lạ thường, nàng tự dưng lại thấy buồn trong lòng, suy nghĩ lệch lạc nảy sinh, có khi nào hắn là kẻ có mới nới cũ, đang nói dối nàng?
Tinh Vương Minh như đọc ra suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu nàng, thẳng tay búng vào trán nhỏ một cái thật đau, trách.
" Nàng và Liễu Linh không giống!
Nàng ta là miễn cưỡng, còn nàng là người ta chọn, một trời một vực sao lại giống nhau?
Nói tóm lại ta không thích Liễu Linh "
Thanh âm nói ra như có mê lực, ngọt như đường mật làm Ninh Ngạn đang buồn liền vui thích khó tả, nàng không ghen tị khi hắn có thê thiếp, ngược lại biết được hắn thương nàng thì lại càng vui hơn.
Ít ra, nàng ở trong lòng hắn không bị ghét bỏ như Liễu Linh, nàng vừa vui nhưng cũng vừa thương cảm cho Liễu Linh, ở bên cạnh người không thích mình chắc chắn chẳng hạnh phúc gì.
Bản thân nàng cũng ích kỷ, biết hắn không ưa Liễu Linh liền không muốn san sẻ nữa.
" Vậy...chàng cho ta về thăm nhà 1 ngày nhé!
Ta hứa chỉ một ngày thôi! Chàng chịu khó ngủ một mình một đêm được không? "
Ninh Ngạn mè nheo như con nít, kéo lấy tay hắn khẩn xin khoan thai.
" Được rồi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho nàng về!
Chỉ một ngày thôi đấy! "
Nàng làm nũng, hắn khó lòng từ chối, miễn cưỡng chấp nhận chăn đơn gối chiếc một đêm.
" Đa tạ phu quân! "
Ninh Ngạn hớn hở như một đứa trẻ, cuống quít ôm chặt thân to lớn, hắn lại càn rỡ hôn nàng, thỏ thẻ yêu cầu.
" Tiểu nương tử...sinh cho ta một tiểu ma thần nào... "
Nói xong, hắn lật tung chăn ra, hung hăng vồ lấy nàng đêm đó.