Chương 113: Ghen (H+)
Cả hai cùng chung rất nhiều điểm càng khiến Lưu Ly nghi ngờ sự biến mất của Y Ngạn có ẩn tình, để làm rõ mọi chuyện Lưu Ly lại tính kể thử lòng.
" Ma hậu người ngồi đây chờ ta một chút nhé!
Ta ra ngoài xem hầu nữ đã chuẩn bị thức ăn xong chưa
Chúng làm ăn lâu quá! "
Lưu Ly viện cớ rời đi, tắc lưỡi phàn nàn, nét mặt bực bội chân thật tới mức không ai nhận ra là giả vờ.
Ninh Ngạn ngốc nghếch không nhìn ra Lưu Ly có dụng tâm, nhau một đứa trẻ gật đầu đồng ý.
Rất nhanh Lưu Ly liền bỏ mặc nàng ngồi trong phòng một mình với Hữu Bạch. Cô nam quả nữ ở chung, sợ người ta đàm tiếu nên Ninh Ngạn không dám nói chuyện với Hữu Bạch, ngồi yên một chỗ nhìn ngó đông tây.
Lưu Ly ra đến bên ngoài lén dùng ma pháp quan sát hành động của mỗi người, trong lòng luôn nghi ngờ có lẽ vì có mặt của mình ở đó nên họ giấu đi cảm xúc.
Trong căn phòng rộng lớn đầy mùi dược liệu, hai con người kia đều không hề chú ý đối phương, Hữu Bạch chăm chỉ làm việc của mình, Ninh Ngạn ngồi một chỗ ngáp ngắn ngáp dài, Lưu Ly đi rồi bên trong ảm đạm như nơi không người, chiếc bụng đói cồn cào khiến cô nương không ngồi yên được một chỗ.
Nàng táy máy tay chân đi qua đi lại nhìn ngó, hy vọng tìm được thứ gì đó lót tạm bụng đói trong khi chờ đợi.
Lương khô để trên kệ thuốc lọt vào tầm mắt cô nương, cổ họng bất giác nuốt xuống ngụm nước bọt, nàng chầm chậm đến gần chỉ tay lên kệ, tò mò hỏi.
" Hữu Bạch, cái đó ăn được không? "
Hữu Bạch giữ khoảng cách, nhanh chóng đứng cách xa Ninh Ngạn một sải tay, cúi người kính cẩn đáp.
" Cái này là lương khô của thuộc hạ...không hợp khẩu vị với ma hậu đâu ạ "
" Không có đâu! Ta đang đói, ngươi chia cho ta một ít được không? "
Cô nương đói khát quên mất thể diện, ánh mắt toàn đăm đăm vào miếng lương khô ở trên kệ, Hữu Bạch phận thấp hèn không dám cãi ý, còn thấy là nữ nhân, không hẹp hòi lấy mấy miếng lương khô chia cho Ninh Ngạn.
" Cảm ơn ngươi nha! "
Ninh Ngạn cười hớn hở, có thức ăn liền ngoan ngoan ngồi yên một chỗ, Hữu Bạch luôn giữ đúng chừng mực tiếp tục quay lại công việc.
Lưu Ly quan sát mong đợi thấy được cảnh họ thân thiết, không ngờ lần nữa lại thất vọng, thật không hiểu có phải bản thân đã nghi ngờ Ninh Ngạn và Y Ngạn có liên quan là sai?
Đầu óc bỗng bộn bề mông lung, Lưu Ly không tin trên đời lại có nhiều điều trùng hợp, càng nghĩ càng rối, nhận thấy chuyện này không đơn giản Lưu Ly lập tức thu pháp lực, từ từ tìm hiểu tiếp.
Vừa quay ra thì bất ngờ bắt gặp ma thần 16 năm nay chưa tới Dạ Ngọc lại bất thình lình xuất hiện, còn trong bộ dáng rất gấp gáp.
Hắn khiễng chân xọc thẳng vào trong, người còn chưa thấy tiếng nói đã đi trước.
" Ngạn Nhi "
" Vương Minh! "
Ninh Ngạn hai tay cầm chặt bánh lương khô ngỡ ngàng, trông thấy phu quân nàng hấp tấp chỉn chu lại bản thân, thay đổi mị thái cười tươi như hoa.
" Phu quân, sao chàng đến đây vậy? "
" Ta xong việc nên tìm nàng thôi.... "
Lời nói mang hàn ý, ánh mắt của hắn với Ninh Ngạn rất ôn nhu nhưng nhìn nam nhân ở kia lại rất cay độc.
Hắn nghe tin Lưu Ly đưa Ninh Ngạn về Dạ Ngọc liền tức tốc chạy đến, bởi hắn sợ nhất là nam nhân khác, trong ma giới này kẻ có nhan sắc được đánh giá cao sau hắn thì chỉ còn Hữu Bạch.
Ninh Ngạn là cô nương mới lớn, hắn là vì ghen, sợ nàng sẽ động tâm với Hữu Bạch nhanh chóng bước tới kéo nàng đi.
" Ngạn Nhi về thôi, ta có việc bàn với nàng "
" Ấy, việc gì thế? Ta còn đang đợi Lưu Ly mang thức ăn tới mà... "
Cánh tay bé nhỏ níu kéo không muốn đi, bụng nàng chỉ mới lót tạm vài miếng bánh lương khô chưa đủ no, vẫn còn réo rắt muốn thưởng thức bữa ăn của trai tộc.
Vừa hay đúng lúc Lưu Ly đi vào cùng các hầu nữ khác mang rất nhiều món ngon, Ninh Ngạn vừa thấy đã thèm, không nhịn được cơn đói dứt khoát gạt tay Tinh Vương Minh.
" Ôi, nhiều đồ ăn quá, toàn là những món lạ "
Hai mắt hồ ly lóe lên sáng rỡ, Ninh Ngạn liếm môi liên tục, đói đến mức không chờ thêm được nữa, gấp gáp kéo Lưu Ly và hắn ngồi xuống cùng ăn.
Lưu Ly nhân cơ hội này gọi cả Hữu Bạch dùng chung, âm thầm quan sát cả ba người hợp lại có gì khác biệt.
Ninh Ngạn ngây thơ vô đối, trong mắt chỉ có thức ăn và nam nhân kia, nàng một chút cũng không thèm chú ý đến Hữu Bạch.
Từ đầu đến cuối Lưu Ly dõi theo vẫn hoàn bằng 0, cả hai không có tình ý, chỉ duy nhất nam nhân kia ghen đến đỏ mắt. Hắn từ trước giờ không ưa Hữu Bạch, mất trí nhớ hay không hắn đều ghét, Lưu Ly nhìn ra cơn ghen này bắt nguồn từ trong tim hắn, không phải tới tận bây giờ mới ghen.
Hắn đợi Ninh Ngạn ăn xong liền lười biếng nói.
" Ta đưa ma hậu về Minh Ngạn cung "
Dứt lời, hắn kéo Ninh Ngạn đi mà không để cho nàng kịp nói thêm lời, hắn hằn học đi rất nhanh, làm cho nàng không theo kịp bước, liên tục vấp chân suýt ngã.
" Vương Minh, chậm lại, ta không theo kịp chàng "
" Ôi "
Hắn không nhiều lời bòng nàng lên, sải bước một mạch về đến khuê phòng, thô bạo vứt nàng ra sàn nhà.
" Vương Minh, chàng làm gì vậy? "
Cùi chỏ tay va đập xuống khiến nàng chịu đau đớn nhăn mặt nhăn mày, không ngừng xoa vào chỗ thịt đau, còn chưa kịp phản ứng hắn đã hùng hổ nhào tới vật nàng nằm ngửa.
Ánh mắt như hung thần, là lần đầu Ninh Ngạn thấy hắn đáng sợ làm nàng hoảng loạn quơ tay quơ chân xoay người chạy trốn.
Nàng bò trên mặt đất nơm nớp lo sợ, cảm thấy nguy hiểm, khẩn trương...tim đập cực nhanh không dám quay lại nhìn xem hắn đang làm gì.
Cổ chân kiều xảo bất ngờ bị tóm kéo ngược, hắn phủ thân lên người nàng chẳng nói chẳng rằng luồn tay vào trong xé rách quần nhỏ.
" Ối, Vương Minh chàng làm gì vậy? "
Ninh Ngạn sợ hãi hét lên, quần đã bị cởi ra trần truồng sau lớp xiêm y, hắn khóa trụ hai tay nàng lên đỉnh đầu, hơi thở thô nặng, nói.
" Ai cho phép nàng gần nam nhân khác? "
" Gần ai chứ? Chàng nói Hữu Bạch?
Ta không có...ta và Hữu Bạch trong sạch "
Bấy giờ Ninh Ngạn mới tỏ, hắn lên cơn ghen bất chợt, nàng chưa bao giờ yêu, không có kinh nghiệm nhìn ra sự khác thường, khổ sở giải bày.
" Vương Minh chàng ghen lung tung rồi đấy! Ta không có gần nam nhân nào hết "
" Ta không cần biết, từ nay trở đi cấm nàng lại gần nam nhân nào quá 10 bước...
Còn lần nào để ta thấy...ta bẻ chân nàng "
Hắn cường bạo ghen lên đỉnh điểm, đúng sai bất phân, tính chiếm hữu cực cao khiến hắn không muốn Ninh Ngạn tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào.
Nàng uất ức khóc nghẹn, bị đổ oan ngậm bồ hòn làm ngọt, miễn cưỡng nghe theo.
" Ta biết rồi...chàng buông ta ra đi... "
" Nàng vừa làm sai ta không thể tha cho nàng!
Ngoan ngoãn nằm im hầu hạ ta đi "
Thanh âm rạo rực lên, hắn nhẹ nhàng kéo hai chân banh rộng ra, tầm mắt sáng quắc nhìn vào nơi riêng tư của nàng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc nho nhỏ của thiếu nữ, nàng vặn vẹo cơ thể như dây đằng quắn quéo.
" Không được, sáng nay chàng đã làm rồi mà...
Vương Minh tha cho ta đi, ta xin chàng "
" Không! "
Hắn tàn nhẫn từ chối, nhanh chóng cởi quần một lần nữa đem dị vật sớm đã trướng cao cắm vào, nàng mới hét lớn lên.
Mỗi một tấc trong đóa hoa đều cảm nhận được thứ to lớn mài sát, vừa vặn lấp đầy chỗ trống của nàng, cảm giác hoà nhập chặt chẽ này làm Ninh Ngạn mơ hồ thoả mãn. Đôi hàng mi dài đáng thương khẽ chớp, che giấu đi khoái cảm trong mắt, sợ hãi cũng biến mất nhường chỗ cho dục vọng khuây khoả.
" Sướng không? Rên lớn lên
Lần sau không được cười nói với nam nhân khác, biết chưa?
Ta mà thấy nữa thì sẽ làm cho nàng không xuống giường nổi "
Đáng sợ, hắn tựa như biết rõ biến hoá nảy sinh của thân thể nàng, hắn càng hăng máu, lấy hai tay bẻ rộng cánh mông ra, thật mạnh mẽ cắm sâu vào trong nơi nhu mềm, hắn dập nặng nề nhanh đến mức làm cả người nàng rung lắc theo mỗi nhịp, bộ ngực cũng run rẩy đong đưa.
Hắn xé sạch từng tấc vải trên người nàng, để nàng phơi bày thân thể trong bộ dáng đáng thương.
Tiếng kêu yêu kiều theo mỗi nhịp va chạm của hắn, nhấp hông vào một cái nàng lại rên lên một tiếng, sung sướng tản khắp người.
Mỗi lần đâm ra rút vào kéo theo bao nhiêu xuân thủy, thịt non bên trong bị kéo ra ngoài một chút, chảy đầy ái dịch trong suốt.
" Tiểu nương tử, mới có hai lần mà nàng đã thích nghi đến thế rồi...
Ta làm nàng thích lắm đúng không? "
Đóa hoa ướt át kẹp hắn chặt rối tinh rối mù, hắn cắm càng mạnh mị thịt càng vui sướng đón nhận xâm nhập, khoái cảm này không có ngôn ngữ nào miêu tả, hắn liền xúc động muốn bắn tinh hoa.
Hắn thích cảm giác chiếm hữu này, càng thích bên trong của nàng chứa đựng tinh hoa của hắn.
" Tiểu nương tử, sinh cho ta một tiểu ma thần nhé? "
Nụ hôn nóng bỏng đặt lên cần cổ trắng nõn, hắn sáng khoái làm theo cảm hứng.
Chỗ mẫn cảm mềm mại như vậy, hắn làm mạnh thế sợ là hỏng mất. Toàn bộ chú ý của nàng dồn vào nơi tư mật, bị dị vật chọc vào nhấp mạnh, nàng nghe được tiếng nước chảy ra khi nam nữ hoan ái nhóp nhép, nghe được tiếng thở thô suyễn của nam nhân, cũng nghe được tiếng kêu rên cao vút của mình.
Khoái cảm như sóng triều cuốn đi hết ý thức của nàng, chỉ còn lại bản năng nguyên thuỷ nhất, nàng bị hắn đâm đến cao trào tiết ra mật ngọt xối xả, thế nhưng hắn vẫn mạnh mẽ ra vào như chưa biết no đủ.
Cơn ghen này thật đáng sợ nhưng cũng thật vui sướng, hắn biết ghen, chứng tỏ trong trái tim hắn có nàng, tình nguyện hứng chịu hình phạt này của hắn.
" Ma hậu người ngồi đây chờ ta một chút nhé!
Ta ra ngoài xem hầu nữ đã chuẩn bị thức ăn xong chưa
Chúng làm ăn lâu quá! "
Lưu Ly viện cớ rời đi, tắc lưỡi phàn nàn, nét mặt bực bội chân thật tới mức không ai nhận ra là giả vờ.
Ninh Ngạn ngốc nghếch không nhìn ra Lưu Ly có dụng tâm, nhau một đứa trẻ gật đầu đồng ý.
Rất nhanh Lưu Ly liền bỏ mặc nàng ngồi trong phòng một mình với Hữu Bạch. Cô nam quả nữ ở chung, sợ người ta đàm tiếu nên Ninh Ngạn không dám nói chuyện với Hữu Bạch, ngồi yên một chỗ nhìn ngó đông tây.
Lưu Ly ra đến bên ngoài lén dùng ma pháp quan sát hành động của mỗi người, trong lòng luôn nghi ngờ có lẽ vì có mặt của mình ở đó nên họ giấu đi cảm xúc.
Trong căn phòng rộng lớn đầy mùi dược liệu, hai con người kia đều không hề chú ý đối phương, Hữu Bạch chăm chỉ làm việc của mình, Ninh Ngạn ngồi một chỗ ngáp ngắn ngáp dài, Lưu Ly đi rồi bên trong ảm đạm như nơi không người, chiếc bụng đói cồn cào khiến cô nương không ngồi yên được một chỗ.
Nàng táy máy tay chân đi qua đi lại nhìn ngó, hy vọng tìm được thứ gì đó lót tạm bụng đói trong khi chờ đợi.
Lương khô để trên kệ thuốc lọt vào tầm mắt cô nương, cổ họng bất giác nuốt xuống ngụm nước bọt, nàng chầm chậm đến gần chỉ tay lên kệ, tò mò hỏi.
" Hữu Bạch, cái đó ăn được không? "
Hữu Bạch giữ khoảng cách, nhanh chóng đứng cách xa Ninh Ngạn một sải tay, cúi người kính cẩn đáp.
" Cái này là lương khô của thuộc hạ...không hợp khẩu vị với ma hậu đâu ạ "
" Không có đâu! Ta đang đói, ngươi chia cho ta một ít được không? "
Cô nương đói khát quên mất thể diện, ánh mắt toàn đăm đăm vào miếng lương khô ở trên kệ, Hữu Bạch phận thấp hèn không dám cãi ý, còn thấy là nữ nhân, không hẹp hòi lấy mấy miếng lương khô chia cho Ninh Ngạn.
" Cảm ơn ngươi nha! "
Ninh Ngạn cười hớn hở, có thức ăn liền ngoan ngoan ngồi yên một chỗ, Hữu Bạch luôn giữ đúng chừng mực tiếp tục quay lại công việc.
Lưu Ly quan sát mong đợi thấy được cảnh họ thân thiết, không ngờ lần nữa lại thất vọng, thật không hiểu có phải bản thân đã nghi ngờ Ninh Ngạn và Y Ngạn có liên quan là sai?
Đầu óc bỗng bộn bề mông lung, Lưu Ly không tin trên đời lại có nhiều điều trùng hợp, càng nghĩ càng rối, nhận thấy chuyện này không đơn giản Lưu Ly lập tức thu pháp lực, từ từ tìm hiểu tiếp.
Vừa quay ra thì bất ngờ bắt gặp ma thần 16 năm nay chưa tới Dạ Ngọc lại bất thình lình xuất hiện, còn trong bộ dáng rất gấp gáp.
Hắn khiễng chân xọc thẳng vào trong, người còn chưa thấy tiếng nói đã đi trước.
" Ngạn Nhi "
" Vương Minh! "
Ninh Ngạn hai tay cầm chặt bánh lương khô ngỡ ngàng, trông thấy phu quân nàng hấp tấp chỉn chu lại bản thân, thay đổi mị thái cười tươi như hoa.
" Phu quân, sao chàng đến đây vậy? "
" Ta xong việc nên tìm nàng thôi.... "
Lời nói mang hàn ý, ánh mắt của hắn với Ninh Ngạn rất ôn nhu nhưng nhìn nam nhân ở kia lại rất cay độc.
Hắn nghe tin Lưu Ly đưa Ninh Ngạn về Dạ Ngọc liền tức tốc chạy đến, bởi hắn sợ nhất là nam nhân khác, trong ma giới này kẻ có nhan sắc được đánh giá cao sau hắn thì chỉ còn Hữu Bạch.
Ninh Ngạn là cô nương mới lớn, hắn là vì ghen, sợ nàng sẽ động tâm với Hữu Bạch nhanh chóng bước tới kéo nàng đi.
" Ngạn Nhi về thôi, ta có việc bàn với nàng "
" Ấy, việc gì thế? Ta còn đang đợi Lưu Ly mang thức ăn tới mà... "
Cánh tay bé nhỏ níu kéo không muốn đi, bụng nàng chỉ mới lót tạm vài miếng bánh lương khô chưa đủ no, vẫn còn réo rắt muốn thưởng thức bữa ăn của trai tộc.
Vừa hay đúng lúc Lưu Ly đi vào cùng các hầu nữ khác mang rất nhiều món ngon, Ninh Ngạn vừa thấy đã thèm, không nhịn được cơn đói dứt khoát gạt tay Tinh Vương Minh.
" Ôi, nhiều đồ ăn quá, toàn là những món lạ "
Hai mắt hồ ly lóe lên sáng rỡ, Ninh Ngạn liếm môi liên tục, đói đến mức không chờ thêm được nữa, gấp gáp kéo Lưu Ly và hắn ngồi xuống cùng ăn.
Lưu Ly nhân cơ hội này gọi cả Hữu Bạch dùng chung, âm thầm quan sát cả ba người hợp lại có gì khác biệt.
Ninh Ngạn ngây thơ vô đối, trong mắt chỉ có thức ăn và nam nhân kia, nàng một chút cũng không thèm chú ý đến Hữu Bạch.
Từ đầu đến cuối Lưu Ly dõi theo vẫn hoàn bằng 0, cả hai không có tình ý, chỉ duy nhất nam nhân kia ghen đến đỏ mắt. Hắn từ trước giờ không ưa Hữu Bạch, mất trí nhớ hay không hắn đều ghét, Lưu Ly nhìn ra cơn ghen này bắt nguồn từ trong tim hắn, không phải tới tận bây giờ mới ghen.
Hắn đợi Ninh Ngạn ăn xong liền lười biếng nói.
" Ta đưa ma hậu về Minh Ngạn cung "
Dứt lời, hắn kéo Ninh Ngạn đi mà không để cho nàng kịp nói thêm lời, hắn hằn học đi rất nhanh, làm cho nàng không theo kịp bước, liên tục vấp chân suýt ngã.
" Vương Minh, chậm lại, ta không theo kịp chàng "
" Ôi "
Hắn không nhiều lời bòng nàng lên, sải bước một mạch về đến khuê phòng, thô bạo vứt nàng ra sàn nhà.
" Vương Minh, chàng làm gì vậy? "
Cùi chỏ tay va đập xuống khiến nàng chịu đau đớn nhăn mặt nhăn mày, không ngừng xoa vào chỗ thịt đau, còn chưa kịp phản ứng hắn đã hùng hổ nhào tới vật nàng nằm ngửa.
Ánh mắt như hung thần, là lần đầu Ninh Ngạn thấy hắn đáng sợ làm nàng hoảng loạn quơ tay quơ chân xoay người chạy trốn.
Nàng bò trên mặt đất nơm nớp lo sợ, cảm thấy nguy hiểm, khẩn trương...tim đập cực nhanh không dám quay lại nhìn xem hắn đang làm gì.
Cổ chân kiều xảo bất ngờ bị tóm kéo ngược, hắn phủ thân lên người nàng chẳng nói chẳng rằng luồn tay vào trong xé rách quần nhỏ.
" Ối, Vương Minh chàng làm gì vậy? "
Ninh Ngạn sợ hãi hét lên, quần đã bị cởi ra trần truồng sau lớp xiêm y, hắn khóa trụ hai tay nàng lên đỉnh đầu, hơi thở thô nặng, nói.
" Ai cho phép nàng gần nam nhân khác? "
" Gần ai chứ? Chàng nói Hữu Bạch?
Ta không có...ta và Hữu Bạch trong sạch "
Bấy giờ Ninh Ngạn mới tỏ, hắn lên cơn ghen bất chợt, nàng chưa bao giờ yêu, không có kinh nghiệm nhìn ra sự khác thường, khổ sở giải bày.
" Vương Minh chàng ghen lung tung rồi đấy! Ta không có gần nam nhân nào hết "
" Ta không cần biết, từ nay trở đi cấm nàng lại gần nam nhân nào quá 10 bước...
Còn lần nào để ta thấy...ta bẻ chân nàng "
Hắn cường bạo ghen lên đỉnh điểm, đúng sai bất phân, tính chiếm hữu cực cao khiến hắn không muốn Ninh Ngạn tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào.
Nàng uất ức khóc nghẹn, bị đổ oan ngậm bồ hòn làm ngọt, miễn cưỡng nghe theo.
" Ta biết rồi...chàng buông ta ra đi... "
" Nàng vừa làm sai ta không thể tha cho nàng!
Ngoan ngoãn nằm im hầu hạ ta đi "
Thanh âm rạo rực lên, hắn nhẹ nhàng kéo hai chân banh rộng ra, tầm mắt sáng quắc nhìn vào nơi riêng tư của nàng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc nho nhỏ của thiếu nữ, nàng vặn vẹo cơ thể như dây đằng quắn quéo.
" Không được, sáng nay chàng đã làm rồi mà...
Vương Minh tha cho ta đi, ta xin chàng "
" Không! "
Hắn tàn nhẫn từ chối, nhanh chóng cởi quần một lần nữa đem dị vật sớm đã trướng cao cắm vào, nàng mới hét lớn lên.
Mỗi một tấc trong đóa hoa đều cảm nhận được thứ to lớn mài sát, vừa vặn lấp đầy chỗ trống của nàng, cảm giác hoà nhập chặt chẽ này làm Ninh Ngạn mơ hồ thoả mãn. Đôi hàng mi dài đáng thương khẽ chớp, che giấu đi khoái cảm trong mắt, sợ hãi cũng biến mất nhường chỗ cho dục vọng khuây khoả.
" Sướng không? Rên lớn lên
Lần sau không được cười nói với nam nhân khác, biết chưa?
Ta mà thấy nữa thì sẽ làm cho nàng không xuống giường nổi "
Đáng sợ, hắn tựa như biết rõ biến hoá nảy sinh của thân thể nàng, hắn càng hăng máu, lấy hai tay bẻ rộng cánh mông ra, thật mạnh mẽ cắm sâu vào trong nơi nhu mềm, hắn dập nặng nề nhanh đến mức làm cả người nàng rung lắc theo mỗi nhịp, bộ ngực cũng run rẩy đong đưa.
Hắn xé sạch từng tấc vải trên người nàng, để nàng phơi bày thân thể trong bộ dáng đáng thương.
Tiếng kêu yêu kiều theo mỗi nhịp va chạm của hắn, nhấp hông vào một cái nàng lại rên lên một tiếng, sung sướng tản khắp người.
Mỗi lần đâm ra rút vào kéo theo bao nhiêu xuân thủy, thịt non bên trong bị kéo ra ngoài một chút, chảy đầy ái dịch trong suốt.
" Tiểu nương tử, mới có hai lần mà nàng đã thích nghi đến thế rồi...
Ta làm nàng thích lắm đúng không? "
Đóa hoa ướt át kẹp hắn chặt rối tinh rối mù, hắn cắm càng mạnh mị thịt càng vui sướng đón nhận xâm nhập, khoái cảm này không có ngôn ngữ nào miêu tả, hắn liền xúc động muốn bắn tinh hoa.
Hắn thích cảm giác chiếm hữu này, càng thích bên trong của nàng chứa đựng tinh hoa của hắn.
" Tiểu nương tử, sinh cho ta một tiểu ma thần nhé? "
Nụ hôn nóng bỏng đặt lên cần cổ trắng nõn, hắn sáng khoái làm theo cảm hứng.
Chỗ mẫn cảm mềm mại như vậy, hắn làm mạnh thế sợ là hỏng mất. Toàn bộ chú ý của nàng dồn vào nơi tư mật, bị dị vật chọc vào nhấp mạnh, nàng nghe được tiếng nước chảy ra khi nam nữ hoan ái nhóp nhép, nghe được tiếng thở thô suyễn của nam nhân, cũng nghe được tiếng kêu rên cao vút của mình.
Khoái cảm như sóng triều cuốn đi hết ý thức của nàng, chỉ còn lại bản năng nguyên thuỷ nhất, nàng bị hắn đâm đến cao trào tiết ra mật ngọt xối xả, thế nhưng hắn vẫn mạnh mẽ ra vào như chưa biết no đủ.
Cơn ghen này thật đáng sợ nhưng cũng thật vui sướng, hắn biết ghen, chứng tỏ trong trái tim hắn có nàng, tình nguyện hứng chịu hình phạt này của hắn.