Chương 6
"Gấp gì chứ!" Ngụy Anh vừa nhìn thấy bộ dáng này của Giang Trừng liền biết ý định của Nhiếp Hoài Tang không có gì tốt lành.
"Ngụy huynh, ta nói cho ngươi biết, Lam lão đầu có một thói xấu là thích kiểm tra một số lịch sử quan hệ của các gia tộc. Bởi vì cái khảo thí này nên ta không thể kết nghiệp rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, năm nay ta muốn nhờ Ngụy huynh hỗ trợ." Nhiếp Hoài Tang lấy lòng nhìn Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi ôn tập sao?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Hắn muốn ngươi cho hắn sap chép." Giang trừng trợn trắng mắt, tức giận nói.
"Có chút khó, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ chép gia quy đến đứt tay." Ngụy Anh vội lắc đầu từ chối.
"Lúc bị bắt thì ta giúp ngươi chép gia quy." Nhiếp Hoài Tang cười tủm tỉm nói.
"Vậy... vậy đến lúc đó ta cố hết sức vậy!" Ngụy Anh suy nghĩ một lúc mới đồng ý.
"Được! Được! Được!" Nhiếp Hoài Tang cao hứng nói.
Quả nhiên mấy ngày sau Lam Khải Nhân liền bắt đầu khảo tra, trong Lan Thất bay đầy giấy, cuối cùng bị một thân ảnh màu trắng cản lại.
"Vong Cơ huynh?" Ngụy Anh có chút khiếp đảm nhìn Lam Nhị công tử vẻ mặt nghiêm túc này.
Sau cùng, Ngụy Anh bị Lam Khải Nhân phạt ở Tàng Thư Các chép "Lễ tắc thiên" cùng "Quy phạm tập" một tháng, do Lam Vong Cơ giám sát.
Vì bị Lam Vong Cơ giám sát nên Nhiếp Hoài Tang không thể giúp hắn chép, Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn Ngụy Anh làm ầm ĩ trong Tàng Thư Các.
Đợi Ngụy Anh chép xong số lượng cho một ngày, hết hứng thú đùa giỡn Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện mới có cơ hội hít thở không khí, sách trong Tàng Thư Các của Lam thị đa dạng chủng loại, số lượng sách về linh hồn cũng không nằm ở số ít.
So với cuộc sống muôn màu muôn vẻ của Ngụy Anh và Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ có chút nôn nóng. Lúc ban đầu, Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh làm phiền đến chịu không nổi, nhưng sau khi hắn hạ cấm ngôn lên người Ngụy Anh, hại lại kéo xuống dây cột tóc. Trong khi Lam Vong Cơ cảnh giác những trò đùa dai của Ngụy Anh thì hắn lại trực tiếp chạy đi tìm sách để đọc.
Trong một tháng, Ngụy Vô Tiện đem Tàng Thư Các đảo một lần nhưng vẫn không tìm được những cuốn sách viết về tình huống nhất thể song hồn.
Mà trong một tháng quan sát Ngụy Anh, lòng nghi ngờ khó hiểu cùng hoài nghi của Lam Vong Cơ đối với sự biến hóa của Ngụy Vô Tiện ngày càng nặng.
Từ lần thứ hai gặp mặt, Lam Vong Cơ liền cảm thấy Ngụy Anh có chút không đúng, sau khi ở chung một tháng thì sự khác biệt ngày càng rõ ràng. Giây trước vẫn còn ba hoa đùa giỡn hắn, giây trước vẫn còn viết giấy nhỏ đưa cho hắn; nhưng giây tiếp theo liền im lặng tháo xuống dây cột tóc, im lặng đọc sách, không hề để ý đến hắn, không hề đùa giỡn hắn. Đối với sự thay đổi đột ngột này, Lam Vong Cơ rất không tự nhiên cùng không thích ứng được.
"Lam Trạm, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai ta sẽ không đến." Ngụy Anh cười tủm tỉm nhìn Lam Vong Cơ. Tay cầm bút của Lam Vong Cơ có chút run rẩy, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
"Lam Trạm, ngươi có thể nhớ ta không?" Ngụy Anh một tay chống cằm, một tay cầm bút vẽ tranh mà hỏi Lam Vong Cơ.
"Nhàm chán!" Nghe được những lời ngả ngớn của hắn, tay Lam Vong Cơ dừng một chút, sau đó hắn vừa viết vừa nói.
"Lại là nhàm chán? Lam Trạm, thái độ của ngươi vẫn cứ lạnh như vậy, ngươi sẽ tìm được bằng hữu sao?" Ngụy Anh có chút giận dối nói.
Lam Vong Cơ nghiêng mắt nhìn Ngụy Anh, sau đó quay đầu lại, tiếp tục viết.
"Lam Trạm, nếu ngươi không có bằng hữu thì để ta làm bằng hữu của ngươi, được không?" Ngụy Anh xê dịch đến bên cạnh Lam Vong Cơ, khoác một tay lên vai y hỏi.
"Buông tay!" Lam Vong Cơ quát nhẹ.
"Không! Trừ phi ngươi chịu làm bằng hữu của ta!" Ngụy Anh không để tâm, tiếp tục nói.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh, một lúc lâu sao mới nói, "Buông tay."
"Được! Được! Được! Buông tay thì buông tay." Ngụy Anh nhìn biểu tình nghiêm trang, đứng đắn lại có chút cũ kỹ của Lam Vong Cơ, ngượng ngùng hạ tay xuống, ngồi lại chỗ cũ, im lặng chép hết phần còn lại.
"Nói một câu thật lòng, ta có chút tiếc nuối." Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ im lặng chép sách, nhẹ giọng nói.
"Tiếc rẻ liền tiếp tục chép, chỉ cần ngươi không chê những thứ này nhàm chán liền không có chuyện gì." Âm thanh của Ngụy Vô Tiện vang lên ở thức hải của Ngụy Anh.
Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ một cái, "Thực sự nhàm chán."
Những lời này của Ngụy Anh vô tình bị Lam Vong Cơ nghe được, y ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh, mà Ngụy Anh vừa vặn cúi đầu chép sách, Gương mặt băng sơn vạn năm của Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích. "Thật sự nhàm chán sao?", chỉ là câu hỏi đến bên miệng lại bị Lam Vong Cơ nuốt ngược vào lòng.
Uông Kỷ: Ngụy Anh, vì sao ngươi không tiếp tục trêu chọc ta?
A/N: Nhiệt độ tăng thêm 150 độ. Thích, bình luận, chia sẻ, đề cử, một lần được ba cái.
"Ngụy huynh, ta nói cho ngươi biết, Lam lão đầu có một thói xấu là thích kiểm tra một số lịch sử quan hệ của các gia tộc. Bởi vì cái khảo thí này nên ta không thể kết nghiệp rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, năm nay ta muốn nhờ Ngụy huynh hỗ trợ." Nhiếp Hoài Tang lấy lòng nhìn Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi ôn tập sao?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Hắn muốn ngươi cho hắn sap chép." Giang trừng trợn trắng mắt, tức giận nói.
"Có chút khó, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ chép gia quy đến đứt tay." Ngụy Anh vội lắc đầu từ chối.
"Lúc bị bắt thì ta giúp ngươi chép gia quy." Nhiếp Hoài Tang cười tủm tỉm nói.
"Vậy... vậy đến lúc đó ta cố hết sức vậy!" Ngụy Anh suy nghĩ một lúc mới đồng ý.
"Được! Được! Được!" Nhiếp Hoài Tang cao hứng nói.
Quả nhiên mấy ngày sau Lam Khải Nhân liền bắt đầu khảo tra, trong Lan Thất bay đầy giấy, cuối cùng bị một thân ảnh màu trắng cản lại.
"Vong Cơ huynh?" Ngụy Anh có chút khiếp đảm nhìn Lam Nhị công tử vẻ mặt nghiêm túc này.
Sau cùng, Ngụy Anh bị Lam Khải Nhân phạt ở Tàng Thư Các chép "Lễ tắc thiên" cùng "Quy phạm tập" một tháng, do Lam Vong Cơ giám sát.
Vì bị Lam Vong Cơ giám sát nên Nhiếp Hoài Tang không thể giúp hắn chép, Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn Ngụy Anh làm ầm ĩ trong Tàng Thư Các.
Đợi Ngụy Anh chép xong số lượng cho một ngày, hết hứng thú đùa giỡn Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện mới có cơ hội hít thở không khí, sách trong Tàng Thư Các của Lam thị đa dạng chủng loại, số lượng sách về linh hồn cũng không nằm ở số ít.
So với cuộc sống muôn màu muôn vẻ của Ngụy Anh và Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ có chút nôn nóng. Lúc ban đầu, Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh làm phiền đến chịu không nổi, nhưng sau khi hắn hạ cấm ngôn lên người Ngụy Anh, hại lại kéo xuống dây cột tóc. Trong khi Lam Vong Cơ cảnh giác những trò đùa dai của Ngụy Anh thì hắn lại trực tiếp chạy đi tìm sách để đọc.
Trong một tháng, Ngụy Vô Tiện đem Tàng Thư Các đảo một lần nhưng vẫn không tìm được những cuốn sách viết về tình huống nhất thể song hồn.
Mà trong một tháng quan sát Ngụy Anh, lòng nghi ngờ khó hiểu cùng hoài nghi của Lam Vong Cơ đối với sự biến hóa của Ngụy Vô Tiện ngày càng nặng.
Từ lần thứ hai gặp mặt, Lam Vong Cơ liền cảm thấy Ngụy Anh có chút không đúng, sau khi ở chung một tháng thì sự khác biệt ngày càng rõ ràng. Giây trước vẫn còn ba hoa đùa giỡn hắn, giây trước vẫn còn viết giấy nhỏ đưa cho hắn; nhưng giây tiếp theo liền im lặng tháo xuống dây cột tóc, im lặng đọc sách, không hề để ý đến hắn, không hề đùa giỡn hắn. Đối với sự thay đổi đột ngột này, Lam Vong Cơ rất không tự nhiên cùng không thích ứng được.
"Lam Trạm, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai ta sẽ không đến." Ngụy Anh cười tủm tỉm nhìn Lam Vong Cơ. Tay cầm bút của Lam Vong Cơ có chút run rẩy, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
"Lam Trạm, ngươi có thể nhớ ta không?" Ngụy Anh một tay chống cằm, một tay cầm bút vẽ tranh mà hỏi Lam Vong Cơ.
"Nhàm chán!" Nghe được những lời ngả ngớn của hắn, tay Lam Vong Cơ dừng một chút, sau đó hắn vừa viết vừa nói.
"Lại là nhàm chán? Lam Trạm, thái độ của ngươi vẫn cứ lạnh như vậy, ngươi sẽ tìm được bằng hữu sao?" Ngụy Anh có chút giận dối nói.
Lam Vong Cơ nghiêng mắt nhìn Ngụy Anh, sau đó quay đầu lại, tiếp tục viết.
"Lam Trạm, nếu ngươi không có bằng hữu thì để ta làm bằng hữu của ngươi, được không?" Ngụy Anh xê dịch đến bên cạnh Lam Vong Cơ, khoác một tay lên vai y hỏi.
"Buông tay!" Lam Vong Cơ quát nhẹ.
"Không! Trừ phi ngươi chịu làm bằng hữu của ta!" Ngụy Anh không để tâm, tiếp tục nói.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh, một lúc lâu sao mới nói, "Buông tay."
"Được! Được! Được! Buông tay thì buông tay." Ngụy Anh nhìn biểu tình nghiêm trang, đứng đắn lại có chút cũ kỹ của Lam Vong Cơ, ngượng ngùng hạ tay xuống, ngồi lại chỗ cũ, im lặng chép hết phần còn lại.
"Nói một câu thật lòng, ta có chút tiếc nuối." Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ im lặng chép sách, nhẹ giọng nói.
"Tiếc rẻ liền tiếp tục chép, chỉ cần ngươi không chê những thứ này nhàm chán liền không có chuyện gì." Âm thanh của Ngụy Vô Tiện vang lên ở thức hải của Ngụy Anh.
Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ một cái, "Thực sự nhàm chán."
Những lời này của Ngụy Anh vô tình bị Lam Vong Cơ nghe được, y ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh, mà Ngụy Anh vừa vặn cúi đầu chép sách, Gương mặt băng sơn vạn năm của Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích. "Thật sự nhàm chán sao?", chỉ là câu hỏi đến bên miệng lại bị Lam Vong Cơ nuốt ngược vào lòng.
Uông Kỷ: Ngụy Anh, vì sao ngươi không tiếp tục trêu chọc ta?
A/N: Nhiệt độ tăng thêm 150 độ. Thích, bình luận, chia sẻ, đề cử, một lần được ba cái.