Chương 45
Lam Vong Cơ giúp Ngụy Anh rửa sạch, nhưng vì hoàn cảnh thiếu thốn nên chỉ có thể qua loa đơn giản một chút. Y lấy Túi Càn Khôn của Ngụy Anh, định tìm vài bộ quần áo để thay đổi cho hắn nhưng lại không nghĩ tới từ Túi Càn Khôn tìm được Tị Trần của mình.
Lam Vong Cơ giúp Ngụy Anh mặc quần áo, sau đó tìm được y phục của mình. Sau khi chỉnh trang lại cho hai người thì y ôm Ngụy Anh ngự kiếm rời Mộ Khê Sơn, bay về hướng Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Anh trong lòng y không có dấu hiểu tỉnh lại, nếu không có hô hấp mỏng nhẹ thì Lam Vong Cơ đã nghĩ Ngụy Anh đã không còn.
Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, những đệ tử cùng đến Giáo Hóa Ti đã trở về, báo cáo rằng Lam Vong Cơ bị nhốt lại ở Mộ Khê Sơn. Lam Hi Thần nghe tin thì nhanh chóng chuẩn bị người đi cứu viện, đoàn người vừa chuẩn bị xuất phát thì Lam Vong Cơ đã ôm Ngụy Anh trở về.
"Vong Cơ, đệ không sao chứ? A Anh bị gì vậy?" Lam Hi Thần đi tới đón người thì đã bắt gặp hình ảnh Ngụy Anh bất tỉnh nhân sự bị Lam Vong Cơ ôm trong lòng.
"Huynh trưởng, Ngụy Anh vì cứu đệ nên bị thương, đệ dẫn hắn về Tĩnh Thất trước." Lam Vong Cơ không giải thích gì, y vội vàng nói một câu rồi chạy nhanh đưa Ngụy Anh đến Tĩnh Thất.
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ sốt ruột nên nhanh chóng chạy đi tìm Ôn Tình còn chưa rời Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ở Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ nấu nước ấm, nhanh chóng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng giúp Ngụy Anh thanh tẩy. Đến tận lúc này, Lam Vong Cơ mới biết Ngụy Anh bị y giày vò bao nhiêu.
Vì phần lưng của Ngụy Anh tiếp xúc với mặt đất nên toàn bộ sau lưng toàn là vết thương do ma sát với nền đất, máu tươi nhuộm đỏ hết y phục, cả người đều là dấu răng, nhiều chỗ nặng đến nỗi còn chảy ra tơ máu.
"Ngụy Anh..." Thanh âm Lam Vong Cơ nghẹn ngào, biểu tình trên mặt cũng là vô cùng hối hận, y nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ngụy Anh thì hận không thể đổi những vết thương đó lên người mình.
Sau khi thay một bộ y phục mới sạch sẽ cho Ngụy Anh rồi thật cẩn thận đặt hắn nằm lên giường. Y tính đi lấy thuốc rồi giúp Ngụy Anh bôi thuốc lên các vết thương.
"Vong Cơ..." Lam Hi Thần cùng Ôn Tình đứng ở cửa. "Thương tích của A Anh thế nào? Ta đưa Ôn cô nương đến xem."
"Làm phiền Ôn cô nương." Lam Vong Cơ nhanh chóng mở cửa mời Ôn Tình cùng Lam Hi Thần vào phòng.
Ôn Tình thấy sắc mặt Ngụy Anh tái nhợt thì sợ hãi, nàng nhanh chóng bước tới bắt mạch. Sau một lát, sắc mặt Ôn Tình biến đổi, quay phắt người lại.
"Ai làm?" Ôn Tình quát lớn với Lam Vong Cơ.
"Xin lỗi, là ta..." Lam Vong Cơ hổ thẹn cúi đầu.
"Ngươi muốn hắn chết phải không?" Ôn Tình phẫn nộ trừng mắt với Lam Vong Cơ.
"Là ta sai." Lam Vong Cơ vén vạt áo, quỳ thẳng xuống bên giường của Ngụy Anh, nhãn tình đều là đau lòng.
"Trừ chỗ kia, còn bị thương những chỗ nào nữa?" Ôn Tình thấy bộ dạng Lam Vong Cơ như vậy cũng không đành lòng nặng lời trách cứ hắn.
"Cả lưng đều có vết thương." Lam Vong Cơ đau lòng nói.
"Lam Vong Cơ, ngươi... Khốn khiếp!" Ôn Tình giận mắng, rốt cục là cơ khát tới mức độ nào thì mới có thể dày vò một người ra thành cái dạng này?
Ôn Tình để lại một lọ thuốc trị thương rồi bỏ đi sắc thuốc cho Ngụy Anh. Lam Vong Cơ ở lại thì cẩn cẩn thận thận bôi thuốc, có điều Ngụy Anh mê man liên tục, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Ôn cô nương, Ngụy Anh đến bao giờ mới có thể tỉnh?" Lam Vong Cơ đứng một bên nhìn Ôn Tình đút thuốc cho Ngụy Anh, do dự hỏi.
Ôn Tình trợn trắng với Lam Vong Cơ, nhưng tay thì lại đáp lên chỉ tay của Ngụy Anh rồi bắt đầu bắt mạch. Lần đầu vì lo lắng nên không xem kỹ, lần này nàng mới thực sự cảm thấy có vấn đề.
Mạch đập của Ngụy Anh lúc có lúc không, lúc nhanh lúc chậm, cực kì giống trạng thái của người bị chứng mất hồn.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh, ngươi tỉnh lại đi." Ôn Tình xem xong mạch đập thì sốt ruột bởi nàng cũng không biết Ngụy Anh bị sao nữa.
"Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, ngươi ở đâu? Ngươi có nghe thấy ta không?" Ôn Tình vô cùng sốt ruột, bởi dù là Ngụy Anh hay Ngụy Vô Tiện thì không có người nào đáp lời nàng cả.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đi ra nhanh xem, ngươi có tin ta lấy kim đâm ngươi không?" Mặc cho mọi nỗ lực của Ôn Tình, Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện đều không có bất kì phản ứng nào.
"Ôn cô nương." Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đều bị bộ dạng của Ôn Tình làm hoảng sợ.
"Sao lại không có phản ứng?" Ôn Tình lấy kim bạc châm lên tất cả các huyệt vị trên người Ngụy Anh nhưng một chút phản ứng cũng không hề có.
Lam Vong Cơ giúp Ngụy Anh mặc quần áo, sau đó tìm được y phục của mình. Sau khi chỉnh trang lại cho hai người thì y ôm Ngụy Anh ngự kiếm rời Mộ Khê Sơn, bay về hướng Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Anh trong lòng y không có dấu hiểu tỉnh lại, nếu không có hô hấp mỏng nhẹ thì Lam Vong Cơ đã nghĩ Ngụy Anh đã không còn.
Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, những đệ tử cùng đến Giáo Hóa Ti đã trở về, báo cáo rằng Lam Vong Cơ bị nhốt lại ở Mộ Khê Sơn. Lam Hi Thần nghe tin thì nhanh chóng chuẩn bị người đi cứu viện, đoàn người vừa chuẩn bị xuất phát thì Lam Vong Cơ đã ôm Ngụy Anh trở về.
"Vong Cơ, đệ không sao chứ? A Anh bị gì vậy?" Lam Hi Thần đi tới đón người thì đã bắt gặp hình ảnh Ngụy Anh bất tỉnh nhân sự bị Lam Vong Cơ ôm trong lòng.
"Huynh trưởng, Ngụy Anh vì cứu đệ nên bị thương, đệ dẫn hắn về Tĩnh Thất trước." Lam Vong Cơ không giải thích gì, y vội vàng nói một câu rồi chạy nhanh đưa Ngụy Anh đến Tĩnh Thất.
Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ sốt ruột nên nhanh chóng chạy đi tìm Ôn Tình còn chưa rời Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ở Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ nấu nước ấm, nhanh chóng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng giúp Ngụy Anh thanh tẩy. Đến tận lúc này, Lam Vong Cơ mới biết Ngụy Anh bị y giày vò bao nhiêu.
Vì phần lưng của Ngụy Anh tiếp xúc với mặt đất nên toàn bộ sau lưng toàn là vết thương do ma sát với nền đất, máu tươi nhuộm đỏ hết y phục, cả người đều là dấu răng, nhiều chỗ nặng đến nỗi còn chảy ra tơ máu.
"Ngụy Anh..." Thanh âm Lam Vong Cơ nghẹn ngào, biểu tình trên mặt cũng là vô cùng hối hận, y nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ngụy Anh thì hận không thể đổi những vết thương đó lên người mình.
Sau khi thay một bộ y phục mới sạch sẽ cho Ngụy Anh rồi thật cẩn thận đặt hắn nằm lên giường. Y tính đi lấy thuốc rồi giúp Ngụy Anh bôi thuốc lên các vết thương.
"Vong Cơ..." Lam Hi Thần cùng Ôn Tình đứng ở cửa. "Thương tích của A Anh thế nào? Ta đưa Ôn cô nương đến xem."
"Làm phiền Ôn cô nương." Lam Vong Cơ nhanh chóng mở cửa mời Ôn Tình cùng Lam Hi Thần vào phòng.
Ôn Tình thấy sắc mặt Ngụy Anh tái nhợt thì sợ hãi, nàng nhanh chóng bước tới bắt mạch. Sau một lát, sắc mặt Ôn Tình biến đổi, quay phắt người lại.
"Ai làm?" Ôn Tình quát lớn với Lam Vong Cơ.
"Xin lỗi, là ta..." Lam Vong Cơ hổ thẹn cúi đầu.
"Ngươi muốn hắn chết phải không?" Ôn Tình phẫn nộ trừng mắt với Lam Vong Cơ.
"Là ta sai." Lam Vong Cơ vén vạt áo, quỳ thẳng xuống bên giường của Ngụy Anh, nhãn tình đều là đau lòng.
"Trừ chỗ kia, còn bị thương những chỗ nào nữa?" Ôn Tình thấy bộ dạng Lam Vong Cơ như vậy cũng không đành lòng nặng lời trách cứ hắn.
"Cả lưng đều có vết thương." Lam Vong Cơ đau lòng nói.
"Lam Vong Cơ, ngươi... Khốn khiếp!" Ôn Tình giận mắng, rốt cục là cơ khát tới mức độ nào thì mới có thể dày vò một người ra thành cái dạng này?
Ôn Tình để lại một lọ thuốc trị thương rồi bỏ đi sắc thuốc cho Ngụy Anh. Lam Vong Cơ ở lại thì cẩn cẩn thận thận bôi thuốc, có điều Ngụy Anh mê man liên tục, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Ôn cô nương, Ngụy Anh đến bao giờ mới có thể tỉnh?" Lam Vong Cơ đứng một bên nhìn Ôn Tình đút thuốc cho Ngụy Anh, do dự hỏi.
Ôn Tình trợn trắng với Lam Vong Cơ, nhưng tay thì lại đáp lên chỉ tay của Ngụy Anh rồi bắt đầu bắt mạch. Lần đầu vì lo lắng nên không xem kỹ, lần này nàng mới thực sự cảm thấy có vấn đề.
Mạch đập của Ngụy Anh lúc có lúc không, lúc nhanh lúc chậm, cực kì giống trạng thái của người bị chứng mất hồn.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh, ngươi tỉnh lại đi." Ôn Tình xem xong mạch đập thì sốt ruột bởi nàng cũng không biết Ngụy Anh bị sao nữa.
"Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, ngươi ở đâu? Ngươi có nghe thấy ta không?" Ôn Tình vô cùng sốt ruột, bởi dù là Ngụy Anh hay Ngụy Vô Tiện thì không có người nào đáp lời nàng cả.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đi ra nhanh xem, ngươi có tin ta lấy kim đâm ngươi không?" Mặc cho mọi nỗ lực của Ôn Tình, Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện đều không có bất kì phản ứng nào.
"Ôn cô nương." Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đều bị bộ dạng của Ôn Tình làm hoảng sợ.
"Sao lại không có phản ứng?" Ôn Tình lấy kim bạc châm lên tất cả các huyệt vị trên người Ngụy Anh nhưng một chút phản ứng cũng không hề có.