Chương 22
"Lam Trạm ~" Ngụy Anh ôm Lam Vong Cơ, gọi. Thanh âm kia rất giống mèo con đang làm nũng, thiếu chút nữa khiến Lam Vong Cơ giữ được mình.
"Ta ở đây." Lam Vong Cơ hít sâu mấy hơi, trả lời.
"Lam Trạm ~ Đừng chán ghét ta được không ~" Ngụy Anh thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập khẩn cầu.
Lam Vong Cơ đau lòng nhìn Ngụy Anh đang nằm trong lòng mình, y từng gặp qua một Ngụy Anh tiêu sái tùy ý, sáng sủa như một mặt trời nhỏ, lại chưa từng gặp qua hắn trong bộ dạng đáng thương yếu ớt như vậy.
"Ngụy Anh, ta chưa từng chán ghét ngươi." Lam Vong Cơ ôm chặt Ngụy Anh, "Không chỉ có không chán ghét ngươi, ta còn thích ngươi."
Hôm sau, Ngụy Anh mơ màng tỉnh lại.
"Đây là đâu?" Ngụy Anh mờ mịt nhìn xung quanh, nơi này hắn từng tới một lần, hình như là Tĩnh Thất.
"Ngụy Vô Tiện?" Ngụy Anh mờ mịt gọi, từ lúc hắn tỉnh đến giờ vẫn chưa nghe tiếng của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ngươi có sao không? Tỉnh lại đi!" Ngụy Anh đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng phản hồi của Ngụy Vô Tiện, lo lắng chạy vào thức hải tìm người. Vừa bước vào thức hải liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang nằm trong đó, không có dù chỉ là một chút phản ứng.
"Ngụy Vô Tiện ngươi không sao chứ?" Ngụy Vô Tiện bị Ngụy Anh lay tỉnh.
"Hơi đau đầu." Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ, nói.
"Ngươi sao vậy?" Ngụy Anh lo lắng hỏi.
"Hôm qua làm quá sức thôi." Ngụy Vô Tiện xoa cổ, nói.
"Làm quá sức? Thời gian ngươi ở trong thân thể ta dài quá sao?" Ngụy Anh hỏi.
"Ừ!" Ngụy Vô Tiện một cước đá Ngụy Anh khỏi thức hải, "Ta không sao, ngươi tiếp tục chơi đi!"
Ngụy Anh trở lại thân thể, mở mắt liền thấy Lam Vong Cơ tay cầm thực hạp* bước vào.
*Thực hạp: hộp đựng thức ăn
"Lam Trạm? Ta bị gì vậy?" Ngụy Anh mê mang hỏi.
"Hôm qua ngươi ngất xỉu." Lam Vong Cơ đem đồ ăn dọn ra bàn, nói. "Lên ăn cơm."
Tuy Ngụy Anh vẫn có chút nghi ngờ thái độ của Lam Vong Cơ, nhưng vẫn thuận theo y, bước xuống giường.
Có lẽ do di chứng hôm qua để lại, chân Ngụy Anh vừa chạm đất đã mềm nhũn, thiếu chút nữa liền tiếp xúc với đất mẹ. . truyện ngôn tình
Lam Vong Cơ vẫn luôn để ý đến Ngụy Anh, gặp hắn sắp ngã xuống liền nhanh chóng chạy tới đỡ.
Ngụy Anh được Lam Vong Cơ đỡ, tay hắn đụng vào thứ gì đó, theo bản năng kéo xuống. Tay hắn vừa dùng sức, mạt ngạch trên trán Lam Vong Cơ liền rơi xuống.
"Ngươi tiêu rồi! Ta kéo mạt ngạch Lam Trạm vài lần, lần nào cũng suýt bị hắn dùng ánh mắt giết chết." Ngụy Vô Tiện cười trên nỗi đau của người khác nói.
"A... Xin lỗi, ta không cố ý." Ngụy Anh cứng người nhìn mạt ngạch của Lam Vong Cơ trong tay mình. Ban đầu hắn thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau khi nghe Ngụy Vô Tiện nói, hắn đã sắp bị hù chết rồi.
Lúc Ngụy Anh kéo xuống mạt ngạch của mình, Lam Vong Cơ có chút cạn lời. Đêm qua y còn muốn biến người này thành của riêng, hôm nay hắn liền kéo xuống mạt ngạch của mình. Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt xin lỗi của Ngụy Anh, Lam Vong Cơ có chút đau lòng.
"Không sao! Nếu ngươi thích, ta tặng ngươi." Nói cong, Lam Vong Cơ lấy mạt ngạch quấn quanh cổ tay Ngụy Anh, "Đi ăn cơm."
"Không thể nào!" Ngụy Vô Tiện không dám tin chuyện diễn ra trước mắt mình, đùa gì vậy, rõ ràng tình tiết không phát phát triển như vậy mà!
"Lam...Lam Trạm, không sao chứ?" Ngụy Anh dè dặt hỏi.
"Không sao, ăn đi." Nói xong, Lam Vong Cơ liền gắp một chút đồ ăn, đưa đến tận miệng cho người đối diện.
"Không...Không cần, ta có thể tự ăn!" Ngụy Anh không biết làm sao nhìn đồ ăn trong tay Lam Vong Cơ, người này bị gì vậy? Tại sao chỉ qua một đêm mà thái độ lại đổi nhanh đến vậy?
Lam Vong Cơ im lặng giữ nguyên tư thế, không thu tay lại, chiếc đũa đang kẹp đồ ăn vẫn đặt bên môi Ngụy Anh. Cả người y đang nói rằng nếu ngươi không ăn ta sẽ không buông tay.
Ngụy Anh bị cái nhìn của Lam Vong Cơ làm da đầu run lên, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng ăn. Có lần thứ nhất đương nhiên sẽ có lần thứ hai, một bữa cơm này đều là Lam Vong Cơ đút cho Ngụy Anh.
"Lam Vong Cơ bị đoạt xá sao? Chuyện gì vậy?" Ngụy Vô Tiện bị kinh ngạc đến cằm không nhặt lên được, Lam Vong Cơ hôm nay uống lộn thuốc hả?
Evil: Lam Nhị cưa cưa, Tiện Tiện mới mười lăm thui~~~~
"Ta ở đây." Lam Vong Cơ hít sâu mấy hơi, trả lời.
"Lam Trạm ~ Đừng chán ghét ta được không ~" Ngụy Anh thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập khẩn cầu.
Lam Vong Cơ đau lòng nhìn Ngụy Anh đang nằm trong lòng mình, y từng gặp qua một Ngụy Anh tiêu sái tùy ý, sáng sủa như một mặt trời nhỏ, lại chưa từng gặp qua hắn trong bộ dạng đáng thương yếu ớt như vậy.
"Ngụy Anh, ta chưa từng chán ghét ngươi." Lam Vong Cơ ôm chặt Ngụy Anh, "Không chỉ có không chán ghét ngươi, ta còn thích ngươi."
Hôm sau, Ngụy Anh mơ màng tỉnh lại.
"Đây là đâu?" Ngụy Anh mờ mịt nhìn xung quanh, nơi này hắn từng tới một lần, hình như là Tĩnh Thất.
"Ngụy Vô Tiện?" Ngụy Anh mờ mịt gọi, từ lúc hắn tỉnh đến giờ vẫn chưa nghe tiếng của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ngươi có sao không? Tỉnh lại đi!" Ngụy Anh đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng phản hồi của Ngụy Vô Tiện, lo lắng chạy vào thức hải tìm người. Vừa bước vào thức hải liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang nằm trong đó, không có dù chỉ là một chút phản ứng.
"Ngụy Vô Tiện ngươi không sao chứ?" Ngụy Vô Tiện bị Ngụy Anh lay tỉnh.
"Hơi đau đầu." Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ, nói.
"Ngươi sao vậy?" Ngụy Anh lo lắng hỏi.
"Hôm qua làm quá sức thôi." Ngụy Vô Tiện xoa cổ, nói.
"Làm quá sức? Thời gian ngươi ở trong thân thể ta dài quá sao?" Ngụy Anh hỏi.
"Ừ!" Ngụy Vô Tiện một cước đá Ngụy Anh khỏi thức hải, "Ta không sao, ngươi tiếp tục chơi đi!"
Ngụy Anh trở lại thân thể, mở mắt liền thấy Lam Vong Cơ tay cầm thực hạp* bước vào.
*Thực hạp: hộp đựng thức ăn
"Lam Trạm? Ta bị gì vậy?" Ngụy Anh mê mang hỏi.
"Hôm qua ngươi ngất xỉu." Lam Vong Cơ đem đồ ăn dọn ra bàn, nói. "Lên ăn cơm."
Tuy Ngụy Anh vẫn có chút nghi ngờ thái độ của Lam Vong Cơ, nhưng vẫn thuận theo y, bước xuống giường.
Có lẽ do di chứng hôm qua để lại, chân Ngụy Anh vừa chạm đất đã mềm nhũn, thiếu chút nữa liền tiếp xúc với đất mẹ. . truyện ngôn tình
Lam Vong Cơ vẫn luôn để ý đến Ngụy Anh, gặp hắn sắp ngã xuống liền nhanh chóng chạy tới đỡ.
Ngụy Anh được Lam Vong Cơ đỡ, tay hắn đụng vào thứ gì đó, theo bản năng kéo xuống. Tay hắn vừa dùng sức, mạt ngạch trên trán Lam Vong Cơ liền rơi xuống.
"Ngươi tiêu rồi! Ta kéo mạt ngạch Lam Trạm vài lần, lần nào cũng suýt bị hắn dùng ánh mắt giết chết." Ngụy Vô Tiện cười trên nỗi đau của người khác nói.
"A... Xin lỗi, ta không cố ý." Ngụy Anh cứng người nhìn mạt ngạch của Lam Vong Cơ trong tay mình. Ban đầu hắn thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau khi nghe Ngụy Vô Tiện nói, hắn đã sắp bị hù chết rồi.
Lúc Ngụy Anh kéo xuống mạt ngạch của mình, Lam Vong Cơ có chút cạn lời. Đêm qua y còn muốn biến người này thành của riêng, hôm nay hắn liền kéo xuống mạt ngạch của mình. Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt xin lỗi của Ngụy Anh, Lam Vong Cơ có chút đau lòng.
"Không sao! Nếu ngươi thích, ta tặng ngươi." Nói cong, Lam Vong Cơ lấy mạt ngạch quấn quanh cổ tay Ngụy Anh, "Đi ăn cơm."
"Không thể nào!" Ngụy Vô Tiện không dám tin chuyện diễn ra trước mắt mình, đùa gì vậy, rõ ràng tình tiết không phát phát triển như vậy mà!
"Lam...Lam Trạm, không sao chứ?" Ngụy Anh dè dặt hỏi.
"Không sao, ăn đi." Nói xong, Lam Vong Cơ liền gắp một chút đồ ăn, đưa đến tận miệng cho người đối diện.
"Không...Không cần, ta có thể tự ăn!" Ngụy Anh không biết làm sao nhìn đồ ăn trong tay Lam Vong Cơ, người này bị gì vậy? Tại sao chỉ qua một đêm mà thái độ lại đổi nhanh đến vậy?
Lam Vong Cơ im lặng giữ nguyên tư thế, không thu tay lại, chiếc đũa đang kẹp đồ ăn vẫn đặt bên môi Ngụy Anh. Cả người y đang nói rằng nếu ngươi không ăn ta sẽ không buông tay.
Ngụy Anh bị cái nhìn của Lam Vong Cơ làm da đầu run lên, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng ăn. Có lần thứ nhất đương nhiên sẽ có lần thứ hai, một bữa cơm này đều là Lam Vong Cơ đút cho Ngụy Anh.
"Lam Vong Cơ bị đoạt xá sao? Chuyện gì vậy?" Ngụy Vô Tiện bị kinh ngạc đến cằm không nhặt lên được, Lam Vong Cơ hôm nay uống lộn thuốc hả?
Evil: Lam Nhị cưa cưa, Tiện Tiện mới mười lăm thui~~~~