Chương 15
Trận đánh này đem Giang Phong Miên cùng Kim Quang Thiện dẫn đến, đám người Ngụy Vô Tiện bị phạt quỳ gối ngoài cửa Lan Thất.
Lam Vong Cơ ở Lan Thất bình tĩnh tự thuật quá trình đánh nhau cho hai vị Tông chủ, sau đó liền rời khỏi Lan Thất.
"Kim tông chủ, nếu Tử Hiên không thích Yếm Ly vậy hôn ước hủy đi." Sắc mặt Giang Phong Miên không đẹp đẽ gì cho cam, hắn nhìn Kim Quang Thiện nói.
Kim Quang Thiện có chút do dự, hắn là không muốn nhả ra cọc hôn ước này với Giang thị, huống chi hôn ước này là phu nhân nhà mình định ra. "Ta nói, Giang Tông chủ, không phải hai đứa bé này chưa từng gặp mặt sao? Đợi cho bọn chúng gặp mặt nhau thì tốt rồi!"
"Kim Tông chủ, hôn ước này vẫn nên hủy đi!" Giang Phong Miên có chút kiên trì.
"Giang Tông chủ, vầy đi, hôn ước này dù sao cũng là phu nhân định ra, ta về cùng phu nhân thương lượng một chút rồi trả lời huynh sau." Kim Quang Thiện kiên trì nói.
"Vậy được rồi!" Giang Phong Miên không kiên trì giải trừ hôn ước, dù sao Lam Vong Cơ nói hiện trường có rất nhiều đệ tử của bách gia tiên môn, người động thủ trước lại là Giang Trừng, nếu hôn ước của Giang Yếm Ly bị giải trừ, thì sẽ có lời đồn Giang Trừng đánh tan hôn ước của tỷ tỷ mình, lời đồn này làm thanh danh của Giang Trừng không còn tốt nữa.
"Lam Tiên sinh, A Tiện quen tự tại, không quen quy củ của Vân Thâm, gây phiền phức cho tiên sinh." Giang Phong Miên cứng ngắc chuyển đề tài.
Nhắc tới Ngụy Anh, Lam Khải Nhân biến sắc, nói đến vị đệ tử khiến hắn vừa yêu vừa hận thì lại vô cùng đau đầu.
"Phong Miên muốn đưa hắn về, không phiền Lam tiên sinh dạy dỗ." Giang Phong Miên cẩn thận nhìn sắc mặt Lam Khải Nhân, nói.
Nghe được lời của Giang Phong Miên, Lam Khải Nhân có chút kinh ngạc, hắn không tin Giang Phong Miên không biết đến Lam Thị nghe học lại không có kết nghiệp liền rời đi thì thanh danh sẽ khó nghe đến mức độ nào. Hắn nhớ lại biểu hiện của Ngụy Anh từ trước đến nay, ánh mắt nhìn Giang Phong Miên cũng thay đổi.
"Vậy liền theo ý của Giang Tông chủ đi." Lam Khải Nhân nói, có một số việc, hắn biết, nhưng hắn không có quyền để quản.
"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi tới rồi!" Ngụy Anh đang quỳ ngoài Lan Thất, vừa thấy Lam Vong Cơ liền vui vẻ gọi.
Lam Vong Cơ nhìn gương mặt vui vẻ của Ngụy Anh, có chút hoảng hốt, người nọ nhìn thấy mình nên vui vẻ sao?
Lam Vong Cơ chậm rãi tới bên người Ngụy Anh, "Lại gần một chút, ta có việc nói với ngươi." Ngụy Anh nhìn thoáng qua hai người quỳ bên cạnh, nói.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi làm mất mặt Giang gia, không nhìn thấy Lam Nhị công tử chán ghét ngươi sao?" Giang Trừng nhìn Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ, sắc mặt không đẹp quát lên.
"Ta làm gì mất mặt Giang gia chứ, ta là bằng hữu với Lam Nhị công tử, tán gẫu vài câu thì sao?" Ngụy Anh có chút bất mãn trả lời.
"Bằng hữu? Ngươi cũng không chịu nhìn xem Lam Nhị công tử có bao nhiêu chán ghét ngươi!" Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái.
Ngụy Anh nghe được lời của Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái, gương mặt Lam Vong Cơ vẫn như trước, vẫn là biểu cảm lạnh băng trăm năm không đổi, có lẽ người này không xem hắn là bằng hữu đi.
"Lam Trạm, ngươi lại đây đi, ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi!" Vốn dĩ Lam Vong Cơ còn thay Ngụy Anh bất bình với Giang Trừng, ai biết người này lại cười tươi quay đầu nhìn mình.
Lam Vong Cơ đột nhiên giận nụ cười kia có thể làm cho tim y đập nhanh vài phần, vành tai ửng đỏ xoay người rời đi. Chỉ có chính y mới biết giờ phút này mình có bao nhiêu chật vật chạy rối chết.
"Lam Vong Cơ, nếu ngươi đi, ngày sau nhất định sẽ hối hận!" Ngụy Anh nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ, trong thanh âm mang theo một tia vội vàng. Chuyện Ngụy Vô Tiện nói cho hắn hắn còn chưa kịp nói cho Lam Vong Cơ biết.
"Vân Thâm Bất Tri Xử cấm lớn tiếng ồn ào." Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn nói một câu, trực tiếp rời đi.
"Ngụy Vô Tiện, quan hệ của ngươi cùng Lam Vong Cơ ra sao?" Ngụy Anh vẫn là chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi Ngụy Vô Tiện. Hắn cảm giác bọn họ không phải bạn tốt thì cũng cũng là bằng hữu, có điều người này một chút mặt mũi cũng không chịu cho hắn.
"Lam Trạm Lam Vong Cơ, cảnh hành hàm quang. Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, Di Lăng Lão Tổ. Ngươi thấy quan hệ của chúng ta có thể tốt đẹp được sao?" Ngụy Vô Tiện cười tự giễu, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của người nọ cùng những câu như "Quỷ Đạo hại thân, càng hại tâm tính.", "Theo ta về Cô Tô.",...
"Vậy tại sao ngươi lại tu Quỷ Đạo?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Rất nhanh ngươi sẽ đã biết!" Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói.
"Có điều chuyện ngươi nói cho ta biết ta còn chưa nói cho Lam Trạm biết!" Trong mắt Ngụy Anh lộ ra một tia mờ mịt, rất cục trong tương lai đã xảy ra cái gì.
"Bỏ đi! Có duyên sẽ gặp lại!" Ngữ khí Ngụy Vô Tiện cũng có chút phiền muộn. Một đời này, có hắn quản giáo Ngụy Anh, tuy ngoài miệng trêu chọc Lam Vong Cơ, nhưng vẫn chưa vô lễ như hắn lúc trước. Hắn lại không biết người này vẫn chán ghét hắn như vậy. Quả nhiên, mỗi một đời Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang quân đều khó có thể thành bằng hữu.
Evil: Không thành bằng hữu thì thành đạo lữ nè!
Lam Vong Cơ ở Lan Thất bình tĩnh tự thuật quá trình đánh nhau cho hai vị Tông chủ, sau đó liền rời khỏi Lan Thất.
"Kim tông chủ, nếu Tử Hiên không thích Yếm Ly vậy hôn ước hủy đi." Sắc mặt Giang Phong Miên không đẹp đẽ gì cho cam, hắn nhìn Kim Quang Thiện nói.
Kim Quang Thiện có chút do dự, hắn là không muốn nhả ra cọc hôn ước này với Giang thị, huống chi hôn ước này là phu nhân nhà mình định ra. "Ta nói, Giang Tông chủ, không phải hai đứa bé này chưa từng gặp mặt sao? Đợi cho bọn chúng gặp mặt nhau thì tốt rồi!"
"Kim Tông chủ, hôn ước này vẫn nên hủy đi!" Giang Phong Miên có chút kiên trì.
"Giang Tông chủ, vầy đi, hôn ước này dù sao cũng là phu nhân định ra, ta về cùng phu nhân thương lượng một chút rồi trả lời huynh sau." Kim Quang Thiện kiên trì nói.
"Vậy được rồi!" Giang Phong Miên không kiên trì giải trừ hôn ước, dù sao Lam Vong Cơ nói hiện trường có rất nhiều đệ tử của bách gia tiên môn, người động thủ trước lại là Giang Trừng, nếu hôn ước của Giang Yếm Ly bị giải trừ, thì sẽ có lời đồn Giang Trừng đánh tan hôn ước của tỷ tỷ mình, lời đồn này làm thanh danh của Giang Trừng không còn tốt nữa.
"Lam Tiên sinh, A Tiện quen tự tại, không quen quy củ của Vân Thâm, gây phiền phức cho tiên sinh." Giang Phong Miên cứng ngắc chuyển đề tài.
Nhắc tới Ngụy Anh, Lam Khải Nhân biến sắc, nói đến vị đệ tử khiến hắn vừa yêu vừa hận thì lại vô cùng đau đầu.
"Phong Miên muốn đưa hắn về, không phiền Lam tiên sinh dạy dỗ." Giang Phong Miên cẩn thận nhìn sắc mặt Lam Khải Nhân, nói.
Nghe được lời của Giang Phong Miên, Lam Khải Nhân có chút kinh ngạc, hắn không tin Giang Phong Miên không biết đến Lam Thị nghe học lại không có kết nghiệp liền rời đi thì thanh danh sẽ khó nghe đến mức độ nào. Hắn nhớ lại biểu hiện của Ngụy Anh từ trước đến nay, ánh mắt nhìn Giang Phong Miên cũng thay đổi.
"Vậy liền theo ý của Giang Tông chủ đi." Lam Khải Nhân nói, có một số việc, hắn biết, nhưng hắn không có quyền để quản.
"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi tới rồi!" Ngụy Anh đang quỳ ngoài Lan Thất, vừa thấy Lam Vong Cơ liền vui vẻ gọi.
Lam Vong Cơ nhìn gương mặt vui vẻ của Ngụy Anh, có chút hoảng hốt, người nọ nhìn thấy mình nên vui vẻ sao?
Lam Vong Cơ chậm rãi tới bên người Ngụy Anh, "Lại gần một chút, ta có việc nói với ngươi." Ngụy Anh nhìn thoáng qua hai người quỳ bên cạnh, nói.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi làm mất mặt Giang gia, không nhìn thấy Lam Nhị công tử chán ghét ngươi sao?" Giang Trừng nhìn Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ, sắc mặt không đẹp quát lên.
"Ta làm gì mất mặt Giang gia chứ, ta là bằng hữu với Lam Nhị công tử, tán gẫu vài câu thì sao?" Ngụy Anh có chút bất mãn trả lời.
"Bằng hữu? Ngươi cũng không chịu nhìn xem Lam Nhị công tử có bao nhiêu chán ghét ngươi!" Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái.
Ngụy Anh nghe được lời của Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái, gương mặt Lam Vong Cơ vẫn như trước, vẫn là biểu cảm lạnh băng trăm năm không đổi, có lẽ người này không xem hắn là bằng hữu đi.
"Lam Trạm, ngươi lại đây đi, ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi!" Vốn dĩ Lam Vong Cơ còn thay Ngụy Anh bất bình với Giang Trừng, ai biết người này lại cười tươi quay đầu nhìn mình.
Lam Vong Cơ đột nhiên giận nụ cười kia có thể làm cho tim y đập nhanh vài phần, vành tai ửng đỏ xoay người rời đi. Chỉ có chính y mới biết giờ phút này mình có bao nhiêu chật vật chạy rối chết.
"Lam Vong Cơ, nếu ngươi đi, ngày sau nhất định sẽ hối hận!" Ngụy Anh nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ, trong thanh âm mang theo một tia vội vàng. Chuyện Ngụy Vô Tiện nói cho hắn hắn còn chưa kịp nói cho Lam Vong Cơ biết.
"Vân Thâm Bất Tri Xử cấm lớn tiếng ồn ào." Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn nói một câu, trực tiếp rời đi.
"Ngụy Vô Tiện, quan hệ của ngươi cùng Lam Vong Cơ ra sao?" Ngụy Anh vẫn là chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi Ngụy Vô Tiện. Hắn cảm giác bọn họ không phải bạn tốt thì cũng cũng là bằng hữu, có điều người này một chút mặt mũi cũng không chịu cho hắn.
"Lam Trạm Lam Vong Cơ, cảnh hành hàm quang. Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, Di Lăng Lão Tổ. Ngươi thấy quan hệ của chúng ta có thể tốt đẹp được sao?" Ngụy Vô Tiện cười tự giễu, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của người nọ cùng những câu như "Quỷ Đạo hại thân, càng hại tâm tính.", "Theo ta về Cô Tô.",...
"Vậy tại sao ngươi lại tu Quỷ Đạo?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Rất nhanh ngươi sẽ đã biết!" Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói.
"Có điều chuyện ngươi nói cho ta biết ta còn chưa nói cho Lam Trạm biết!" Trong mắt Ngụy Anh lộ ra một tia mờ mịt, rất cục trong tương lai đã xảy ra cái gì.
"Bỏ đi! Có duyên sẽ gặp lại!" Ngữ khí Ngụy Vô Tiện cũng có chút phiền muộn. Một đời này, có hắn quản giáo Ngụy Anh, tuy ngoài miệng trêu chọc Lam Vong Cơ, nhưng vẫn chưa vô lễ như hắn lúc trước. Hắn lại không biết người này vẫn chán ghét hắn như vậy. Quả nhiên, mỗi một đời Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang quân đều khó có thể thành bằng hữu.
Evil: Không thành bằng hữu thì thành đạo lữ nè!