Chương 46: Ngoại truyện: May lễ phục
Không gian xung quanh hôm nay thật mát mẻ, bầu trời cũng thoáng đãng nhưng cái không khí âm u của lãnh địa ma cà rồng cũng không đổi.
Song Lãm vẫn ở ngôi nhà hoành tráng kia cùng với ngài bá tước vĩ đại ấy để thợ đo người may lễ phục.
Chàng trai ngồi trên ghế cùng Củ Cải nhìn người phụ nữ trung niên đi đến gần Phó Lãng mà tay lại run cầm cập không thể đưa tay lên:
- Bà làm được không?
- Ngài... ngài bá tước tôi hồi hộp quá
Người con trai ấy ngồi cùng đứa con mà không ngừng cười nói chẳng còn quan tâm ngài bá tước ấy nữa. Anh liền đi qua ngồi xuống chen giữa hai ba con kia:
- Vợ yêu đút cho ta miếng trái cây đi
Phó Lãng nắm lấy tay chàng trai đấy, không để ý ánh mắt người xung quanh và họ cũng không dám nhìn nữa:
- Ngài không có tay hả?
- Ba nhỏ chỉ đút cho con thôi!
Củ Cải đi xuống và qua phía bên kia ngồi cạnh ba nhỏ của mình, Phó Lãng không hài lòng nhưng cũng không thể từ mặt đứa con này được.
Song Lãm dễ thương thế mà sinh ra đứa con nghiệp chướng thế này!
- Bé con thương ta chút đi nha!
- Con chỉ thương ba nhỏ thôi!
- Ta đang nói với ba nhỏ con. Củ Cải thối con sao được làm bé con
Đứa bé dẫy mà cứ ôm lấy chàng trai không chịu buông. Song Lãm cười không ngừng với hai ba con không chịu trưởng thành này chút nào:
- Ba nhỏ đừng chơi với ba lớn nữa. Ba lớn không thương con. Hu hu
Người con trai hết sức bất lực với hai cha con ấy, vừa ôm lấy con trai trong lòng vừa lấy trái cây đút cho người đàn ông kia ăn:
- Hai người có không ngoan ngoãn thì ra ngoài hết có tin không!
Củ Cải liền ngồi ngay ngắn lại, Phó Lãng ho vài cái để lấy lại phong độ của mình. Cuối cùng cũng đo đồ cho người đàn ông này xong nhưng khi đến lượt Song Lãm lại khác:
- Ai cho phép các ngươi chạm vào phu nhân ta
Những người đang đứng ở đó bị tiếng doạ nạt của ngài bá tước mà run sợ quỳ rạp xuống, họ còn chẳng dám nhìn lên. Người con trai nhéo vào cánh tay đang ôm lấy eo cậu:
- Phó Lãng! Ngài có phải không muốn lấy em nữa?
- Em nói gì vậy? Ta muốn kí khế ước máu với em ngay bây giờ nhưng chỉ vì những thủ tục này, thật phiền phức!
- Mẹ đã nói phải làm đúng theo nghi lễ. Ngài muốn cưới em thì nghe lời tí đi
Chàng trai hiền lành và kèm theo nụ cười rạng rỡ đi đến đỡ người phụ nữ ấy đứng lên. Người thợ ấy cũng không biết nên làm sao mà chỉ dám cúi đầu:
- Dì đứng lên đi cũng không cần cúi đầu vậy đâu. Thấy ngài ấy vậy thôi chứ hiền lắm!
Bà nghe theo lời cậu mà nhìn nhưng trong tâm thầm nghĩ chỉ hiền với mỗi phu nhân ngài bá tước thôi! Chúng tôi sao dám chạm đến cái hiền ấy.
- Bà hướng dẫn đi để ta đo
Đến cuối cùng thì vị bá tước kia cũng chẳng chịu để cho người ngoài đụng chạm lên cơ thể của phu nhân. Người con trai ấy cũng hết cách mặc theo ý định của ngài.
Chẳng chỉ dừng lại đơn giản như thế mà thừa cơ hội đó lả lướt trên làn da trắng mềm kia, tay đưa đến eo, vuốt ve cánh tay dài... Ánh mắt đấy của anh đầy mê mẩn với chàng trai.
Song Lãm thì đang siết chặt tay mình, bình tĩnh không được đánh ngài ta lúc này. Cậu hít một hơi thật sâu rồi lia mắt nhìn anh:
- Như vậy là xong rồi đúng không dì?
- Thưa phu nhân, đến đây là hoàn thành công việc hôm nay rồi. Chúng tôi sẽ giao thành phẩm trong tuần này.
- Con cảm ơn mọi người. Đi đường cẩn thận nha!
Người phụ nữ cùng vài người đi theo nhanh chóng đi ra khỏi ngôi nhà đang ngập tràn sát khí ấy. Họ vừa bước ra thì bên trong Phó Lãng vừa tươi cười đã xoay sang dùng vũ lực với ngài bá tước:
- Hoàng Tước Phó Lãng! Ngài không yên với em đâu
Song Lãm vẫn ở ngôi nhà hoành tráng kia cùng với ngài bá tước vĩ đại ấy để thợ đo người may lễ phục.
Chàng trai ngồi trên ghế cùng Củ Cải nhìn người phụ nữ trung niên đi đến gần Phó Lãng mà tay lại run cầm cập không thể đưa tay lên:
- Bà làm được không?
- Ngài... ngài bá tước tôi hồi hộp quá
Người con trai ấy ngồi cùng đứa con mà không ngừng cười nói chẳng còn quan tâm ngài bá tước ấy nữa. Anh liền đi qua ngồi xuống chen giữa hai ba con kia:
- Vợ yêu đút cho ta miếng trái cây đi
Phó Lãng nắm lấy tay chàng trai đấy, không để ý ánh mắt người xung quanh và họ cũng không dám nhìn nữa:
- Ngài không có tay hả?
- Ba nhỏ chỉ đút cho con thôi!
Củ Cải đi xuống và qua phía bên kia ngồi cạnh ba nhỏ của mình, Phó Lãng không hài lòng nhưng cũng không thể từ mặt đứa con này được.
Song Lãm dễ thương thế mà sinh ra đứa con nghiệp chướng thế này!
- Bé con thương ta chút đi nha!
- Con chỉ thương ba nhỏ thôi!
- Ta đang nói với ba nhỏ con. Củ Cải thối con sao được làm bé con
Đứa bé dẫy mà cứ ôm lấy chàng trai không chịu buông. Song Lãm cười không ngừng với hai ba con không chịu trưởng thành này chút nào:
- Ba nhỏ đừng chơi với ba lớn nữa. Ba lớn không thương con. Hu hu
Người con trai hết sức bất lực với hai cha con ấy, vừa ôm lấy con trai trong lòng vừa lấy trái cây đút cho người đàn ông kia ăn:
- Hai người có không ngoan ngoãn thì ra ngoài hết có tin không!
Củ Cải liền ngồi ngay ngắn lại, Phó Lãng ho vài cái để lấy lại phong độ của mình. Cuối cùng cũng đo đồ cho người đàn ông này xong nhưng khi đến lượt Song Lãm lại khác:
- Ai cho phép các ngươi chạm vào phu nhân ta
Những người đang đứng ở đó bị tiếng doạ nạt của ngài bá tước mà run sợ quỳ rạp xuống, họ còn chẳng dám nhìn lên. Người con trai nhéo vào cánh tay đang ôm lấy eo cậu:
- Phó Lãng! Ngài có phải không muốn lấy em nữa?
- Em nói gì vậy? Ta muốn kí khế ước máu với em ngay bây giờ nhưng chỉ vì những thủ tục này, thật phiền phức!
- Mẹ đã nói phải làm đúng theo nghi lễ. Ngài muốn cưới em thì nghe lời tí đi
Chàng trai hiền lành và kèm theo nụ cười rạng rỡ đi đến đỡ người phụ nữ ấy đứng lên. Người thợ ấy cũng không biết nên làm sao mà chỉ dám cúi đầu:
- Dì đứng lên đi cũng không cần cúi đầu vậy đâu. Thấy ngài ấy vậy thôi chứ hiền lắm!
Bà nghe theo lời cậu mà nhìn nhưng trong tâm thầm nghĩ chỉ hiền với mỗi phu nhân ngài bá tước thôi! Chúng tôi sao dám chạm đến cái hiền ấy.
- Bà hướng dẫn đi để ta đo
Đến cuối cùng thì vị bá tước kia cũng chẳng chịu để cho người ngoài đụng chạm lên cơ thể của phu nhân. Người con trai ấy cũng hết cách mặc theo ý định của ngài.
Chẳng chỉ dừng lại đơn giản như thế mà thừa cơ hội đó lả lướt trên làn da trắng mềm kia, tay đưa đến eo, vuốt ve cánh tay dài... Ánh mắt đấy của anh đầy mê mẩn với chàng trai.
Song Lãm thì đang siết chặt tay mình, bình tĩnh không được đánh ngài ta lúc này. Cậu hít một hơi thật sâu rồi lia mắt nhìn anh:
- Như vậy là xong rồi đúng không dì?
- Thưa phu nhân, đến đây là hoàn thành công việc hôm nay rồi. Chúng tôi sẽ giao thành phẩm trong tuần này.
- Con cảm ơn mọi người. Đi đường cẩn thận nha!
Người phụ nữ cùng vài người đi theo nhanh chóng đi ra khỏi ngôi nhà đang ngập tràn sát khí ấy. Họ vừa bước ra thì bên trong Phó Lãng vừa tươi cười đã xoay sang dùng vũ lực với ngài bá tước:
- Hoàng Tước Phó Lãng! Ngài không yên với em đâu