Chương 36: Buồn nôn
Mặc dù Khải Mạc đã nhìn thấy ngài bá tước nhưng vẫn không buông chàng trai đấy ra. Anh trở nên kích động mà lao tới tách cả hai rời khỏi nhau.
Phó Lãng nắm lấy cổ áo Khải Mạc và đã đưa nắm đấm lên thì lại bị Song Lãm chen vào giữa ngăn cản hành động của anh lại:
- Ngài đừng có quá đáng!
- Em chỉ muốn dùng người này để làm cho ta ghen thôi đúng không? Em với hắn chỉ là bạn thôi phải không?
Người đàn ông buông tay xuống nhưng lại nắm chặt lấy bàn tay của của chàng trai. Cậu với đôi mắt sưng húp kia vẫn nhìn anh rất lạnh nhạt:
- Còn không đủ rõ sao? Ngài của bình thường không phải đã nghĩ tôi gian díu với Khải Mạc...
- Không, không! Ta tin em vẫn yêu ta
Người con trai ấy dần rút tay mình về và chủ động giữ lấy má Khải Mạc kéo xuống mà hôn. Cả hai người còn lại đều rất sốc với hành động bất ngờ này.
- Ngài thấy chưa? Tôi đã có người khác rồi, ngài đừng làm phiền tôi nữa...
Phó Lãng siết chặt lấy bàn tay cố trấn tĩnh bản thân đừng làm ra những việc manh động. Anh của lúc này chỉ có thể đứng chết trân nhìn cậu:
- Ngài mau rời khỏi đây để chúng tôi được yên. Ngài không có tôi vẫn sống tốt được nhưng tôi không có Khải Mạc thì thà chết còn hơn.
Ngài bá tước đến mức này vẫn không muốn chịu từ bỏ, ngài dùng một gương mặt dịu dàng nhưng lại thật đáng thương để đến cạnh cậu hơn:
- Đừng mà Song Lãm... ta không thể...
- Hoàng Tước Phó Lãng! Ngài làm ơn tha cho tôi được không? Coi như tôi xin ngài đi, hãy để cho tôi được yên bình sống hết quãng đời còn lại... Ở bên ngài tôi không chút vui vẻ, tôi mệt lắm!
Sự lưu luyến giây phút này của ngài chẳng thể nào làm lung lay được ý chí và quyết định vững chắc của cậu. Ngài nhìn chằm chằm rồi bước tới hôn lên đôi môi của cậu và nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà này.
Khi tên ma cà rồng kia vừa đi thì chàng trai đã đứng không vững mà phải vịn vào cánh tay bạn mình. Khải Mạc cũng đã phát hiện mà đỡ cậu ngồi qua ghế:
- Chuyện mình hôn... cho mình xin lỗi
- Tôi không quan tâm đâu. Tôi chỉ lo cậu bây giờ thôi!
- Lo cho đồ ăn thì hơn. Còn không ăn nữa thì chắc chúng nó sẽ giận đó
Khải Mạc cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế, vẫn ngồi ăn cùng cậu nhưng tâm trí vẫn luôn lo lắng cho người bạn luôn đè nén cảm xúc này.
Song Lãm vẫn rất thản nhiên ăn uống như không có gì nhưng... nước mắt cậu lại rơi. Rõ ràng là vẫn rất bình tĩnh, rất mạnh mẽ cắt đứt nhưng lúc này tuyết lệ lại tự điều tiết mà chẳng nghe theo chủ nhân.
Người bạn ấy liền qua ngồi bên cạnh kéo cậu vào trong lòng của mình, xoa xoa đầu, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng:
- Đừng cố nữa, bên mình thì cậu không cần phải giả vờ đâu.
Sự ân cần, ấm áp ấy đã giúp cậu trở nên thoải mái, bộc lộ ra những cảm xúc đã chôn cất rất lâu trong chính cơ thể yếu ớt, mỏng manh.
Bên phía ngôi nhà tội nghiệp kia, trong căn phòng mà ngay ngày đầu người đàn ông ấy đã chuẩn bị cho cậu giờ đây đang bị sự tức giận đó tàn phá.
Những cơn thịnh nộ không ngừng bộc phát ra, không ngừng trào dâng. Ngài bá tước của lúc này đã thật sự phát điên lên:
- Sao em lại bỏ ta? Em lại phản bội ta!
Vì nguồn năng lực bức ra quá lớn đã làm cho cả căn nhà bị mất điện hoàn toàn. Không gian trong ngôi nhà đấy dần chìm vào trong bóng tối và chính Phó Lãng cũng như ngôi nhà này, đánh mất đi ánh sáng của cuộc đời mình.
Cả người quản gia và Song Song ở dưới nhà chẳng biết làm sao, vừa lo lắng vừa sợ hãi với sự phẫn nộ đáng sợ ấy:
- Song Lãm đâu rồi quản gia? Cậu chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này
- Song Lãm là người đã làm cho ngài bá tước thành ra thế này
Song Song ngước nhìn lên và lắng nghe những âm thanh vô cùng lớn của đồ vật bị phá vỡ mà cũng cảm thấy nhói ở trong lòng.
Khải Mạc đã đưa Song Lãm ra ngoài để hít thở không khí thoáng đãng hơn để giúp xoa dịu cảm xúc tồi tệ ấy. Ngồi trên xe nhìn ngắm những khung cảnh xung quanh thì cậu lên tiếng:
- Thật ra chuyện mình làm là do mình biết sẽ không có kết quả tốt đẹp với Phó Lãng... mình sợ ngài ấy sẽ đau lòng hơn...
- Cậu không cần nghĩ nhiều nữa. Hôm nay phải chơi cho thật vui vẻ đó!
Hai người đã cùng nhau đi chơi, đi tham quan khắp nơi trong thành phố này. Mọi nơi điều có bóng dáng của họ và đến lúc chiều tối thì Khải Mạc lại chuẩn bị chu đáo đồ ngon.
- Mình làm món cá điêu hồng sốt cà cho cậu đây
Đôi mắt sưng nhưng vẫn sáng rỡ trước món mà bản thân siêu thích này. Vừa cầm đũa gấp miếng cá lên thì trong cơ thể vô cùng khó chịu, cảm giác buồn nôn ập tới.
Song Lãm vội che miệng chạy vào trong nhà vệ sinh mà không ngừng nôn. Người bạn đi vào vỗ lưng, hoang mang không hiểu gì:
- Cậu sao đột nhiên lại như vậy? Mình đưa cậu đi khám bác sĩ nha!
- Chắc chỉ là ăn không tiêu thôi!
Cả hai đứng lên rời khỏi đó và quay lại bàn ăn. Cậu bạn tinh ý đã đẩy dĩa cá ra xa và để những món ăn khác qua trước mặt chàng trai:
- Những món này cũng ngon lắm đó!
- Cậu vẫn cứ giống như lúc trước thôi rất biết chăm sóc người khác.
- Sao lúc đó cậu lại từ chối tôi?
Câu hỏi đến quá bất ngờ làm cho mọi hành động của cậu phải dừng lại vài giây. Ánh mắt lại chẳng dám nhìn về bạn mình thì Khải Mạc lại nói tiếp:
- Rõ ràng lúc đó cậu cũng có tình cảm với tôi...
- Tôi... tôi không muốn như vậy... tôi chưa từng muốn phải...
- Cậu đừng kích động quá... Tôi chỉ vô tình nhớ mà hỏi cậu vu vơ vậy thôi!
Song Lãm của lúc này chẳng muốn giấu giếm nữa, dù sao bây giờ nói ra cũng chỉ để Khải Mạc không còn cảm thấy có khuất mắt ở trong lòng nữa:
- Năm đó vì mình đã nhận tiền của mẹ cậu... hứa với bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm và cũng không gặp cậu... vì mình mê tiền hơn là thích cậu...
Điều mà người bạn này muốn biết bấy lâu nay không ngờ lại như thế này! Không ngờ lại là người mẹ thân yêu đã chia cắt họ đến với nhau, đã khiến bản thân phải luôn day dứt nhớ về cậu:
- Không sao hết, mình hiểu cho cậu mà! Bây giờ không còn ai ngăn cản chúng ta nữa... mình bắt đầu lại được không?
- Xin lỗi cậu... từ lúc đó đến bây giờ và sau này mình cũng chỉ coi cậu như một người bạn thôi! Người mình yêu chỉ có thể là Phó Lãng... mình xin lỗi
Lời nói thẳng thắn chỉ muốn cắt đứt dây mơ, rễ má sau này với Khải Mạc nhưng điều ấy thật sự gây tổn thương. Người bạn này như thế mà vẫn nghĩ cho cậu:
- Đừng nghĩ nhiều nữa... Cậu như vậy mình không quen chút nào! Ăn cho no bụng đi đừng để đói.
Câu chuyện của họ cứ thế mà dừng lại, tập trung vào việc ăn cũng làm cho chàng trai đỡ khó xử với bạn mình hơn.
Song Lãm quay về phòng của mình. Khi chỉ còn một mình thì cậu cũng bất giác nghĩ lại những kỉ niệm đẹp đẽ, những giây phút hạnh phúc với vị ma cà rồng đó:
- Em nhớ ngài...
Lúc ấy chàng trai lại cảm thấy đau ngực và cũng dần nhận ra những thay đổi của bản thân một tháng gần đây:
- Chắc chỉ do không quen với nơi ở nên cơ thể mình mới có biểu hiện như vậy
Người con trai ấy cầm lấy cái gối bên cạnh thì lại nhìn thấy khuôn mặt của Phó Lãng không ngừng hiện rõ trước mắt.
Không thể nào có chuyện đó đâu... chúng ta chỉ có một lần đó thôi... sao có thể dễ dàng như vậy được.
Nhất định là không... mình chỉ vừa mới rời xa Phó Lãng thôi mà, còn chưa kịp dứt tình...
Phó Lãng nắm lấy cổ áo Khải Mạc và đã đưa nắm đấm lên thì lại bị Song Lãm chen vào giữa ngăn cản hành động của anh lại:
- Ngài đừng có quá đáng!
- Em chỉ muốn dùng người này để làm cho ta ghen thôi đúng không? Em với hắn chỉ là bạn thôi phải không?
Người đàn ông buông tay xuống nhưng lại nắm chặt lấy bàn tay của của chàng trai. Cậu với đôi mắt sưng húp kia vẫn nhìn anh rất lạnh nhạt:
- Còn không đủ rõ sao? Ngài của bình thường không phải đã nghĩ tôi gian díu với Khải Mạc...
- Không, không! Ta tin em vẫn yêu ta
Người con trai ấy dần rút tay mình về và chủ động giữ lấy má Khải Mạc kéo xuống mà hôn. Cả hai người còn lại đều rất sốc với hành động bất ngờ này.
- Ngài thấy chưa? Tôi đã có người khác rồi, ngài đừng làm phiền tôi nữa...
Phó Lãng siết chặt lấy bàn tay cố trấn tĩnh bản thân đừng làm ra những việc manh động. Anh của lúc này chỉ có thể đứng chết trân nhìn cậu:
- Ngài mau rời khỏi đây để chúng tôi được yên. Ngài không có tôi vẫn sống tốt được nhưng tôi không có Khải Mạc thì thà chết còn hơn.
Ngài bá tước đến mức này vẫn không muốn chịu từ bỏ, ngài dùng một gương mặt dịu dàng nhưng lại thật đáng thương để đến cạnh cậu hơn:
- Đừng mà Song Lãm... ta không thể...
- Hoàng Tước Phó Lãng! Ngài làm ơn tha cho tôi được không? Coi như tôi xin ngài đi, hãy để cho tôi được yên bình sống hết quãng đời còn lại... Ở bên ngài tôi không chút vui vẻ, tôi mệt lắm!
Sự lưu luyến giây phút này của ngài chẳng thể nào làm lung lay được ý chí và quyết định vững chắc của cậu. Ngài nhìn chằm chằm rồi bước tới hôn lên đôi môi của cậu và nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà này.
Khi tên ma cà rồng kia vừa đi thì chàng trai đã đứng không vững mà phải vịn vào cánh tay bạn mình. Khải Mạc cũng đã phát hiện mà đỡ cậu ngồi qua ghế:
- Chuyện mình hôn... cho mình xin lỗi
- Tôi không quan tâm đâu. Tôi chỉ lo cậu bây giờ thôi!
- Lo cho đồ ăn thì hơn. Còn không ăn nữa thì chắc chúng nó sẽ giận đó
Khải Mạc cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế, vẫn ngồi ăn cùng cậu nhưng tâm trí vẫn luôn lo lắng cho người bạn luôn đè nén cảm xúc này.
Song Lãm vẫn rất thản nhiên ăn uống như không có gì nhưng... nước mắt cậu lại rơi. Rõ ràng là vẫn rất bình tĩnh, rất mạnh mẽ cắt đứt nhưng lúc này tuyết lệ lại tự điều tiết mà chẳng nghe theo chủ nhân.
Người bạn ấy liền qua ngồi bên cạnh kéo cậu vào trong lòng của mình, xoa xoa đầu, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng:
- Đừng cố nữa, bên mình thì cậu không cần phải giả vờ đâu.
Sự ân cần, ấm áp ấy đã giúp cậu trở nên thoải mái, bộc lộ ra những cảm xúc đã chôn cất rất lâu trong chính cơ thể yếu ớt, mỏng manh.
Bên phía ngôi nhà tội nghiệp kia, trong căn phòng mà ngay ngày đầu người đàn ông ấy đã chuẩn bị cho cậu giờ đây đang bị sự tức giận đó tàn phá.
Những cơn thịnh nộ không ngừng bộc phát ra, không ngừng trào dâng. Ngài bá tước của lúc này đã thật sự phát điên lên:
- Sao em lại bỏ ta? Em lại phản bội ta!
Vì nguồn năng lực bức ra quá lớn đã làm cho cả căn nhà bị mất điện hoàn toàn. Không gian trong ngôi nhà đấy dần chìm vào trong bóng tối và chính Phó Lãng cũng như ngôi nhà này, đánh mất đi ánh sáng của cuộc đời mình.
Cả người quản gia và Song Song ở dưới nhà chẳng biết làm sao, vừa lo lắng vừa sợ hãi với sự phẫn nộ đáng sợ ấy:
- Song Lãm đâu rồi quản gia? Cậu chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này
- Song Lãm là người đã làm cho ngài bá tước thành ra thế này
Song Song ngước nhìn lên và lắng nghe những âm thanh vô cùng lớn của đồ vật bị phá vỡ mà cũng cảm thấy nhói ở trong lòng.
Khải Mạc đã đưa Song Lãm ra ngoài để hít thở không khí thoáng đãng hơn để giúp xoa dịu cảm xúc tồi tệ ấy. Ngồi trên xe nhìn ngắm những khung cảnh xung quanh thì cậu lên tiếng:
- Thật ra chuyện mình làm là do mình biết sẽ không có kết quả tốt đẹp với Phó Lãng... mình sợ ngài ấy sẽ đau lòng hơn...
- Cậu không cần nghĩ nhiều nữa. Hôm nay phải chơi cho thật vui vẻ đó!
Hai người đã cùng nhau đi chơi, đi tham quan khắp nơi trong thành phố này. Mọi nơi điều có bóng dáng của họ và đến lúc chiều tối thì Khải Mạc lại chuẩn bị chu đáo đồ ngon.
- Mình làm món cá điêu hồng sốt cà cho cậu đây
Đôi mắt sưng nhưng vẫn sáng rỡ trước món mà bản thân siêu thích này. Vừa cầm đũa gấp miếng cá lên thì trong cơ thể vô cùng khó chịu, cảm giác buồn nôn ập tới.
Song Lãm vội che miệng chạy vào trong nhà vệ sinh mà không ngừng nôn. Người bạn đi vào vỗ lưng, hoang mang không hiểu gì:
- Cậu sao đột nhiên lại như vậy? Mình đưa cậu đi khám bác sĩ nha!
- Chắc chỉ là ăn không tiêu thôi!
Cả hai đứng lên rời khỏi đó và quay lại bàn ăn. Cậu bạn tinh ý đã đẩy dĩa cá ra xa và để những món ăn khác qua trước mặt chàng trai:
- Những món này cũng ngon lắm đó!
- Cậu vẫn cứ giống như lúc trước thôi rất biết chăm sóc người khác.
- Sao lúc đó cậu lại từ chối tôi?
Câu hỏi đến quá bất ngờ làm cho mọi hành động của cậu phải dừng lại vài giây. Ánh mắt lại chẳng dám nhìn về bạn mình thì Khải Mạc lại nói tiếp:
- Rõ ràng lúc đó cậu cũng có tình cảm với tôi...
- Tôi... tôi không muốn như vậy... tôi chưa từng muốn phải...
- Cậu đừng kích động quá... Tôi chỉ vô tình nhớ mà hỏi cậu vu vơ vậy thôi!
Song Lãm của lúc này chẳng muốn giấu giếm nữa, dù sao bây giờ nói ra cũng chỉ để Khải Mạc không còn cảm thấy có khuất mắt ở trong lòng nữa:
- Năm đó vì mình đã nhận tiền của mẹ cậu... hứa với bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm và cũng không gặp cậu... vì mình mê tiền hơn là thích cậu...
Điều mà người bạn này muốn biết bấy lâu nay không ngờ lại như thế này! Không ngờ lại là người mẹ thân yêu đã chia cắt họ đến với nhau, đã khiến bản thân phải luôn day dứt nhớ về cậu:
- Không sao hết, mình hiểu cho cậu mà! Bây giờ không còn ai ngăn cản chúng ta nữa... mình bắt đầu lại được không?
- Xin lỗi cậu... từ lúc đó đến bây giờ và sau này mình cũng chỉ coi cậu như một người bạn thôi! Người mình yêu chỉ có thể là Phó Lãng... mình xin lỗi
Lời nói thẳng thắn chỉ muốn cắt đứt dây mơ, rễ má sau này với Khải Mạc nhưng điều ấy thật sự gây tổn thương. Người bạn này như thế mà vẫn nghĩ cho cậu:
- Đừng nghĩ nhiều nữa... Cậu như vậy mình không quen chút nào! Ăn cho no bụng đi đừng để đói.
Câu chuyện của họ cứ thế mà dừng lại, tập trung vào việc ăn cũng làm cho chàng trai đỡ khó xử với bạn mình hơn.
Song Lãm quay về phòng của mình. Khi chỉ còn một mình thì cậu cũng bất giác nghĩ lại những kỉ niệm đẹp đẽ, những giây phút hạnh phúc với vị ma cà rồng đó:
- Em nhớ ngài...
Lúc ấy chàng trai lại cảm thấy đau ngực và cũng dần nhận ra những thay đổi của bản thân một tháng gần đây:
- Chắc chỉ do không quen với nơi ở nên cơ thể mình mới có biểu hiện như vậy
Người con trai ấy cầm lấy cái gối bên cạnh thì lại nhìn thấy khuôn mặt của Phó Lãng không ngừng hiện rõ trước mắt.
Không thể nào có chuyện đó đâu... chúng ta chỉ có một lần đó thôi... sao có thể dễ dàng như vậy được.
Nhất định là không... mình chỉ vừa mới rời xa Phó Lãng thôi mà, còn chưa kịp dứt tình...