Chương 7: Nhập Hoạ
Ròng rã ba ngày đều không thu hoạch được gì.
Bên trong Định quốc phủ tướng quân, mấy ngày liên tiếp Mộc Cận Nhi chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cây mộc cận bên ngoài cửa sổ, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích. Hai chúng ta một tiên một yêu đều sinh ra cảm giác thất bại mãnh liệt. Vậy mà lại bị người... Bị một hồn phách hoàn toàn phớt lờ là chuyện xưa nay chưa từng có.
Quạ đen vẫn một mực bay vòng quanh đỉnh đầu của Mộc Cận Nhi, nhìn chằm chằm mấy vị khách không mời mà đến bọn ta. Nhất là khi nhìn sang Bộ Sinh Hoa, ánh mắt của nó càng tàn nhẫn hơn.
Suốt mấy ngày hít gió sương ở toà thành trống này, thu hoạch duy nhất của bọn ta là phát hiện toàn thành này bị một cao nhân hạ linh chú gì đó, chẳng những Mộc Cận Nhi không thể rời thành, mà nhân quỷ yêu ma cũng không thể vào thành, chỉ cần chạm vào cửa thành ở một khoảng cách nhất định sẽ bị chướng khí của một kết giới vô hình đánh văng ra.
Bộ Sinh Hoa dứt khoát mang ghế trúc ra sân phơi nắng gặm hạt dưa. Phù Thương đứng ở bên cạnh, biểu cảm bi phẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua trước mắt, nếu không thể đến Vô Hư Huyễn Cảnh giải độc, ta thật sự sẽ nằm ngay đơ. Nỗi bi ai buồn bã của ta lại kích thích đầu óc minh mẫn, lập tức nghĩ đến một chủ ý ngu ngốc. Ta không để tâm đến chuyện vờ vịt làm thục nữ nữa, vội nhảy tới chỗ Bộ Sinh Hoa đang gặm hạt dưa.
"Cái gì? Đường đường một thượng tiên như ta biến thành một con quạ đen phát tình à?" Bộ Sinh Hoa nghe lời đề nghị của ta, kinh dị lắc đầu, liên tục lui ra phía sau.
"Ngài cũng thấy đó, có vẻ Mộc Cận Nhi thờ ơ với tất cả mọi thứ, chỉ để ý đến mỗi quạ đen đi theo bên người nàng. Chúng ta chỉ có thể ra tay trên quạ đen, vì đạt được Nguyệt Quang Linh Châu, chỉ có thể để đại nhân chịu uỷ khuất một chút." Ta cố nén cười khuyên bảo.
Để một thượng tiên thân phận tôn quý biến thành một con quạ mái câu dẫn quạ trống, điều này có hơi quá đáng. Ta phải thuyết phục một thôi một hồi, lại có thêm Phù Thương châm ngòi thổi gió bên cạnh, Bộ Sinh Hoa lòng đầy chán ghét mới chịu biến thành một con quạ mái mập mạp, đỉnh đầu có một túm lông vũ đỏ tươi.
Chỉ sợ con quạ trống não tàn trong thành không phối hợp, ta đề nghị Phù Thương nhốt con quạ đen ấy lại, tiện thể để Phù Thương biến thành con quạ não tàn kia.
Thật ra, mục đích của ta rất đơn giản, tìm biện pháp để tâm lý Mộc Cận Nhi trở nên yếu ớt, sau đó thừa cơ lợi dụng sơ hở đến Mộc Cận Nhi tâm sự một chút chuyện xưa đã qua, từ đó nhặt nhạnh một ít tin tức.
Tỉ như nàng còn tâm nguyện gì mà chưa hoàn thành, tỉ như muốn biến ai thành trệ nhân[1] mà chưa kịp làm, tỉ như có coi trọng tiểu ca nhà ai mà chưa được hồi đáp, tỉ như năm đó phải gả cho một trượng phu thận hư, chưa được tận hưởng khoái ý, muốn đổi thành một tướng công thân thể khoẻ mạnh, sinh long hoạt hổ, sinh hoạt hạnh phúc...
[1] Nguyên văn là "nhân trệ" (人彘), tức là người lợn, một hình phạt tàn khốc mà Lữ hậu nghĩ ra để trừng phạt Thích phu nhân.
Mộc Cận Nhi vừa đẩy cửa ra, ta liền vọt đến, chỉ vào hai con quạ đen to lớn đang thân mật quấn lấy nhau trên trời: "Cận Nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, quạ đen nhà tỷ không biết lại bị con quạ mái từ phương nào câu dẫn, quạ mái kia muốn mang nó trốn đi, từ nay về sau chỉ còn lại một mình Cận Nhi tỷ tỷ thôi." Ta hận không thể cắt lưỡi mình cho quạ ăn, bản thân đã hơn một ngàn tuổi, vậy mà phải gọi một du hồn non choẹt là tỷ tỷ, chuyện này khiến ta chột dạ không thôi. Ai bảo ta dáng vẻ tự nhiên dễ thương, không hề giống một "thừa nữ[2]" hơn một ngàn tuổi.
[2] Nguyên văn là "thặng nữ" (剩女), chỉ phụ nữ ngoài 30 nhưng vẫn còn độc thân. Ở đây dùng với nghĩa chơi chữ nên mình dịch thoát là "thừa nữ" - "thiếu nữ".
Mộc Cận Nhi nhìn chằm chằm vào hai con quạ đen vừa nhảy vừa bay đầy quái dị, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Người hữu tình trở thành quyến thuộc là chuyện khó gặp, quạ đen cũng giống vậy, chẳng bằng để nó đi thôi."
Ơ? Không phải cô là chủ nhân quạ đen có chết không bỏ à, không hận con quạ mái phát tình kia đến muốn nướng chết nó à? Có điều mỹ nhân băng lãnh đã mở miệng nói chuyện, đây quả thực là một bước nhảy vọt.
"Cận Nhi tỷ tỷ, quạ đen rời đi cũng không sao, muội muội ta sẽ bồi tỷ tỷ nói chuyện phiếm giải sầu." Ta tiếp tục buồn nôn chính mình.
"Muội muội đã làm một ít đồ ăn, nếu tỷ tỷ không chê, mời nếm thử rồi chỉ giáo." Ta không cho đối phương cơ hội cự tuyệt, hung hăng kéo nàng ấy đến gần nội đường, thuận tiện khoát tay mấy cái vào không trung, để một cặp quạ đen đang liều mạng cắn xé đối phương kia tranh thủ thời gian biến mất.
Cặp thượng tiên này thật là, ngay cả dạo đầu cũng không thèm diễn, quạ đen yêu thương triền miên có thể bóp cổ nhau chết à? Cũng không sợ Mộc Cận Nhi hoài nghi.
Mộc Cận Nhi nhìn chằm chằm mỹ vị trên bàn, ánh mắt lạnh tanh: "Ta cũng đã quên mất mùi vị đồ ăn như thế nào rồi."
Ta mừng thầm, xem ra quạ đen bị câu mất hồn đã khiến một góc nào đó trong nội tâm của mỹ nhân băng lãnh trở nên mềm yếu, bây giờ đã chịu chủ động trao đổi cùng người ngoài. Xem ra cái chủ ý ngu ngốc này cũng có tính khả thi.
"Bao lâu rồi tỷ tỷ chưa ăn cơm vậy?" Ta xới một chén cơm lớn cho đối phương.
Nàng rũ mắt xuống, hàng mi dày cong vuốt, thanh âm vang lên mang theo sự dịu dàng thanh khiết: "Chắc cũng hơn một trăm năm rồi."
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, nói: "Cận Nhi tỷ tỷ, hơn một trăm năm trước, nơi này đã xảy ra chuyện gì, tỷ còn tâm nguyện gì chưa thành, tỷ nói muội biết được không?"
Đôi mắt mờ mịt của Mộc Cận Nhi nhìn về phía bụi hoa mộc cận đỏ rực như lửa ở ngoài cửa sổ, nàng cất bước ra ngoài, có hơi khựng lại giữa sân một lát, rồi lại không nói không rằng quay về sương phòng.
Suốt đêm im lặng như chết.
Ta đã hoàn toàn thất bại. Ta nghĩ đến bản thân sau khi chết, thi thể sẽ được đặt ở vị trí nào trên Hoạ Bích Linh Sơn thì mới tốt, tốt nhất là tìm một nơi có phong thuỷ thích hợp cho cương thi, cho dù có thành một cương thi, ta vẫn hy vọng mình có thể sống tiếp. Cùng lắm thì ta tiếp tục lừa mình dối người, ở bên cạnh bà bà ăn chực tiếp. Tin rằng nhiều năm về sau, tại Hoạ Bích Linh Sơn sẽ lưu lại một truyền thuyết: Một vị bà bà già đến không phân biệt được cùng một vị cương thi trơ xương cùng nhau sinh sống ở đây nhiều năm, là cảnh tượng đặc biệt mà quỷ dị của chốn này...
Ta rơi vài giọt nước mắt cho có lệ, ta không nỡ bỏ Phì Hồ Ly, không nỡ bỏ Bồ Đề gia gia, không nỡ bỏ Hồng Hồ Ly nhị tỷ, thậm chí không nỡ bỏ tên Hoàng Thử Lang thích tè bậy kia, mà ta không nỡ nhất là bà bà, ta tiếc bà bà đã nuôi nấng ta một ngàn năm qua. Nghĩ đến đây, ta lại gào khóc một trận, tinh thần tập trung nghĩ đến tình huống sau khi trở thành cương thi, ta nên nhảy bằng một chân hay hai chân, ta cảm thấy tốt hơn là ta nên trải nghiệm trước, miễn cho sau khi chết đi trở thành cương thi lại không thích ứng kịp.
Ta giơ hai tay ra trước, nhảy một vòng quanh phòng bằng một chân, rồi lại nhảy một vòng bằng hai chân, trong khi ta nhảy đến tẩu hoả nhập ma, một quyển hoạ trục từ trong tay áo trượt xuống.
Ta xoay người nhặt bức hoạ lên, liền nhếch môi cười. Ta sao có thể quên lời bà bà ân cần nhắc nhở ta trước khi xuống núi.
Bà bà nói rằng, chỉ cần người trong bức hoạ nhỏ một giọt máu vào tranh, ta liền có thể tiến vào cảnh đẹp trong tranh này, thăm dò chuyện xưa liên quan đến người trong bức hoạ.
Ta nhìn chằm chằm bức tranh, cười xong lại khóc, Mộc Cận Nhi ngay trước mặt ta lại là một quỷ hồn, xưa nay chưa từng nghe nói quỷ hồn có thể nhỏ mấy giọt máu nóng hầm hập đâu nha!
Ta đem vấn đề thâm sâu huyền ảo trong lòng thỉnh giáo hai vị tiên nhân Vô Hư Huyễn Cảnh.
Tiên nhân không hổ là tiên nhân, thật làm khó cho Bộ Sinh Hoa nghĩ được một ý kiến hay, đó là dẫn ta cùng Phù Thương đến Bất Quy Sơn trong lăng mộ để trộm thi thể.
Bộ Sinh Hoa nói Mộc Cận Nhi vốn là nhất quốc chi hậu của Yến quốc, sau khi chết nhất định sẽ được táng tại Hoàng lăng của Yến quốc, Bất Quy Sơn. Chỉ càn chúng ta trộm thi thể của Mộc Cận Nhi về, sau đó dùng Nguyệt Quang Linh Châu trong tay Mộc Cận Nhi chiếu vào, Mộc Cận Nhi có thể hồi sinh, người sống lại đương nhiên có thể trích ra máu tươi nóng hổi.
Ta lần đầu làm chuyện đào mộ trộm thi thể, không khỏi có hơi kích động. Khi lên tới đỉnh Bất Quy Sơn, bầu không khí trở nên u ám, ta bỗng nhiên khựng lại, tuyên bố dù có gì cũng không bước chân vào Hoàng lăng một bước.
Hai vị tiên nhân thấy ta là một nữ tử yếu đuối, nhất trí cho rằng ta không chịu nổi kinh hãi, tốt bụng bảo ta đứng ngoài sơn khẩu canh chừng.
Kỳ thật, hai vị tiên nhân có hơi hiểu lầm ta, ta không tiến vào Hoàng lăng trộm thi thể là vì sợ bị thiên khiển. Hai vị tiên nhân chân trước bay vào, ta đã giơ tay nhìn màn trời tối đen thề rằng: "Lôi Công Điện Mẫu, mọi người cũng thấy rồi, hung thủ đào mộ không phải là ta, nếu có khiển trách thì hãy khiển trách bọn họ."
Rất lâu về sau ta mới ngộ ra, lý do Bộ Sinh Hoa cùng Phù Thương vô cùng anh dũng, thấy chết không sờn, tiến vào Hoàng lăng trộm thi thể, đấy là vì bọn họ một người là thượng quân, một người là thượng tiên, phẩm cấp không biết cao hơn Lôi Công Điện Mẫu gấp bao nhiêu lần, coi như hai vị trên trời nhìn thấy thì cũng vờ như không nhìn thấy. Ngộ ra điều này, ta lập tức hối hận, nếu giác ngộ sớm hơn thì ta đã theo hai vị thượng tiên dạo chơi Hoàng lăng, biết đâu còn có cơ hội thấy châu báu chôn cùng, ta từng vì chuyện này mà đấm ngực giậm chân suốt một thời gian dài.
Kết quả, hai vị tiên nhân không mang thi thể ra ngoài, chỉ đưa ta một bình sứ nhỏ bỏ túi. Bộ Sinh Hoa bảo, không ngờ thi thể Mộc Cận Nhi bảo trì như mới, khuôn mặt còn hồng hào, chỉ giống như đang ngủ, hắn dùng tiên thuật lấy vài giọt máu từ thi thể Mộc Cận Nhi. Hắn ngửi mùi máu còn tươi, ngoạt trừ không toả ra hơi ấm thì cũng không khác huyết dịch người sống cho lắm, đưa cho ta dùng thử, nếu không dùng được, hắn lại quay lại chuyên môn trộm thi thể.
Ta há hốc mồm chữ O, ngu ngơ một hồi, có lẽ Phù Thương không chịu được hình tượng ngốc nghếch của ta, quay sang giải thích: "Trong miệng Mộc Cận Nhi có Nam Hải Giao Châu, vậy nên thi thể không bị hư hại."
Trở lại Định quốc phủ tượng quân, ta mở cuộn tranh bà bà giao cho, nhỏ một giọt máu từ trong bình sứ, lập tức bức tranh bị một tầng ánh sáng xanh lục yếu ớt bao lại, nữ tử trong tranh bỗng biến mất, toàn bộ bức tranh tạo thành từng đợt sóng cuồn cuộn.
Ta ném một hạt đậu phộng lên, hạt đậu bị cơn sóng xoáy hút vào, hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Ta ngơ ngác như một hài tử nhà quê, không ngờ rằng hai vị tiên nhân phẩm cấp cao thâm cũng nhìn từng vòng xoáy trên bức hoạ mà đơ người.
"Tranh vẽ của thượng cổ hoạ bích thật mới lạ, nếu ngày sau oan gia tìm tới cửa mà không có chỗ lánh nạn, cứ thế đi vào tranh này, cam đoan ai cũng không thể tìm ra, thật là một bảo vật thượng cổ an thân bảo mệnh đấy." Bộ Sinh Hoa tấm tắc khen ngợi.
Tư duy của thượng tiên quả thật không tầm thường, ta rất hiếu kỳ rốt cuộc hắn đã đắc tội bao nhiêu oan gia.
Ta thư giãn gân cốt, xốc lên tinh thần, lấy một tư thế bi tráng xông vào tầng tầng lốc xoáy hiện ra từ trong tranh.
Bên tai vang lên một câu chỉ dành cho người chết.
"Ra đi bình an."
"Bộ Sinh Hoa, tên chết tiệt." Ta nói thầm trong lòng.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bên trong Định quốc phủ tướng quân, mấy ngày liên tiếp Mộc Cận Nhi chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cây mộc cận bên ngoài cửa sổ, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích. Hai chúng ta một tiên một yêu đều sinh ra cảm giác thất bại mãnh liệt. Vậy mà lại bị người... Bị một hồn phách hoàn toàn phớt lờ là chuyện xưa nay chưa từng có.
Quạ đen vẫn một mực bay vòng quanh đỉnh đầu của Mộc Cận Nhi, nhìn chằm chằm mấy vị khách không mời mà đến bọn ta. Nhất là khi nhìn sang Bộ Sinh Hoa, ánh mắt của nó càng tàn nhẫn hơn.
Suốt mấy ngày hít gió sương ở toà thành trống này, thu hoạch duy nhất của bọn ta là phát hiện toàn thành này bị một cao nhân hạ linh chú gì đó, chẳng những Mộc Cận Nhi không thể rời thành, mà nhân quỷ yêu ma cũng không thể vào thành, chỉ cần chạm vào cửa thành ở một khoảng cách nhất định sẽ bị chướng khí của một kết giới vô hình đánh văng ra.
Bộ Sinh Hoa dứt khoát mang ghế trúc ra sân phơi nắng gặm hạt dưa. Phù Thương đứng ở bên cạnh, biểu cảm bi phẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua trước mắt, nếu không thể đến Vô Hư Huyễn Cảnh giải độc, ta thật sự sẽ nằm ngay đơ. Nỗi bi ai buồn bã của ta lại kích thích đầu óc minh mẫn, lập tức nghĩ đến một chủ ý ngu ngốc. Ta không để tâm đến chuyện vờ vịt làm thục nữ nữa, vội nhảy tới chỗ Bộ Sinh Hoa đang gặm hạt dưa.
"Cái gì? Đường đường một thượng tiên như ta biến thành một con quạ đen phát tình à?" Bộ Sinh Hoa nghe lời đề nghị của ta, kinh dị lắc đầu, liên tục lui ra phía sau.
"Ngài cũng thấy đó, có vẻ Mộc Cận Nhi thờ ơ với tất cả mọi thứ, chỉ để ý đến mỗi quạ đen đi theo bên người nàng. Chúng ta chỉ có thể ra tay trên quạ đen, vì đạt được Nguyệt Quang Linh Châu, chỉ có thể để đại nhân chịu uỷ khuất một chút." Ta cố nén cười khuyên bảo.
Để một thượng tiên thân phận tôn quý biến thành một con quạ mái câu dẫn quạ trống, điều này có hơi quá đáng. Ta phải thuyết phục một thôi một hồi, lại có thêm Phù Thương châm ngòi thổi gió bên cạnh, Bộ Sinh Hoa lòng đầy chán ghét mới chịu biến thành một con quạ mái mập mạp, đỉnh đầu có một túm lông vũ đỏ tươi.
Chỉ sợ con quạ trống não tàn trong thành không phối hợp, ta đề nghị Phù Thương nhốt con quạ đen ấy lại, tiện thể để Phù Thương biến thành con quạ não tàn kia.
Thật ra, mục đích của ta rất đơn giản, tìm biện pháp để tâm lý Mộc Cận Nhi trở nên yếu ớt, sau đó thừa cơ lợi dụng sơ hở đến Mộc Cận Nhi tâm sự một chút chuyện xưa đã qua, từ đó nhặt nhạnh một ít tin tức.
Tỉ như nàng còn tâm nguyện gì mà chưa hoàn thành, tỉ như muốn biến ai thành trệ nhân[1] mà chưa kịp làm, tỉ như có coi trọng tiểu ca nhà ai mà chưa được hồi đáp, tỉ như năm đó phải gả cho một trượng phu thận hư, chưa được tận hưởng khoái ý, muốn đổi thành một tướng công thân thể khoẻ mạnh, sinh long hoạt hổ, sinh hoạt hạnh phúc...
[1] Nguyên văn là "nhân trệ" (人彘), tức là người lợn, một hình phạt tàn khốc mà Lữ hậu nghĩ ra để trừng phạt Thích phu nhân.
Mộc Cận Nhi vừa đẩy cửa ra, ta liền vọt đến, chỉ vào hai con quạ đen to lớn đang thân mật quấn lấy nhau trên trời: "Cận Nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, quạ đen nhà tỷ không biết lại bị con quạ mái từ phương nào câu dẫn, quạ mái kia muốn mang nó trốn đi, từ nay về sau chỉ còn lại một mình Cận Nhi tỷ tỷ thôi." Ta hận không thể cắt lưỡi mình cho quạ ăn, bản thân đã hơn một ngàn tuổi, vậy mà phải gọi một du hồn non choẹt là tỷ tỷ, chuyện này khiến ta chột dạ không thôi. Ai bảo ta dáng vẻ tự nhiên dễ thương, không hề giống một "thừa nữ[2]" hơn một ngàn tuổi.
[2] Nguyên văn là "thặng nữ" (剩女), chỉ phụ nữ ngoài 30 nhưng vẫn còn độc thân. Ở đây dùng với nghĩa chơi chữ nên mình dịch thoát là "thừa nữ" - "thiếu nữ".
Mộc Cận Nhi nhìn chằm chằm vào hai con quạ đen vừa nhảy vừa bay đầy quái dị, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Người hữu tình trở thành quyến thuộc là chuyện khó gặp, quạ đen cũng giống vậy, chẳng bằng để nó đi thôi."
Ơ? Không phải cô là chủ nhân quạ đen có chết không bỏ à, không hận con quạ mái phát tình kia đến muốn nướng chết nó à? Có điều mỹ nhân băng lãnh đã mở miệng nói chuyện, đây quả thực là một bước nhảy vọt.
"Cận Nhi tỷ tỷ, quạ đen rời đi cũng không sao, muội muội ta sẽ bồi tỷ tỷ nói chuyện phiếm giải sầu." Ta tiếp tục buồn nôn chính mình.
"Muội muội đã làm một ít đồ ăn, nếu tỷ tỷ không chê, mời nếm thử rồi chỉ giáo." Ta không cho đối phương cơ hội cự tuyệt, hung hăng kéo nàng ấy đến gần nội đường, thuận tiện khoát tay mấy cái vào không trung, để một cặp quạ đen đang liều mạng cắn xé đối phương kia tranh thủ thời gian biến mất.
Cặp thượng tiên này thật là, ngay cả dạo đầu cũng không thèm diễn, quạ đen yêu thương triền miên có thể bóp cổ nhau chết à? Cũng không sợ Mộc Cận Nhi hoài nghi.
Mộc Cận Nhi nhìn chằm chằm mỹ vị trên bàn, ánh mắt lạnh tanh: "Ta cũng đã quên mất mùi vị đồ ăn như thế nào rồi."
Ta mừng thầm, xem ra quạ đen bị câu mất hồn đã khiến một góc nào đó trong nội tâm của mỹ nhân băng lãnh trở nên mềm yếu, bây giờ đã chịu chủ động trao đổi cùng người ngoài. Xem ra cái chủ ý ngu ngốc này cũng có tính khả thi.
"Bao lâu rồi tỷ tỷ chưa ăn cơm vậy?" Ta xới một chén cơm lớn cho đối phương.
Nàng rũ mắt xuống, hàng mi dày cong vuốt, thanh âm vang lên mang theo sự dịu dàng thanh khiết: "Chắc cũng hơn một trăm năm rồi."
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, nói: "Cận Nhi tỷ tỷ, hơn một trăm năm trước, nơi này đã xảy ra chuyện gì, tỷ còn tâm nguyện gì chưa thành, tỷ nói muội biết được không?"
Đôi mắt mờ mịt của Mộc Cận Nhi nhìn về phía bụi hoa mộc cận đỏ rực như lửa ở ngoài cửa sổ, nàng cất bước ra ngoài, có hơi khựng lại giữa sân một lát, rồi lại không nói không rằng quay về sương phòng.
Suốt đêm im lặng như chết.
Ta đã hoàn toàn thất bại. Ta nghĩ đến bản thân sau khi chết, thi thể sẽ được đặt ở vị trí nào trên Hoạ Bích Linh Sơn thì mới tốt, tốt nhất là tìm một nơi có phong thuỷ thích hợp cho cương thi, cho dù có thành một cương thi, ta vẫn hy vọng mình có thể sống tiếp. Cùng lắm thì ta tiếp tục lừa mình dối người, ở bên cạnh bà bà ăn chực tiếp. Tin rằng nhiều năm về sau, tại Hoạ Bích Linh Sơn sẽ lưu lại một truyền thuyết: Một vị bà bà già đến không phân biệt được cùng một vị cương thi trơ xương cùng nhau sinh sống ở đây nhiều năm, là cảnh tượng đặc biệt mà quỷ dị của chốn này...
Ta rơi vài giọt nước mắt cho có lệ, ta không nỡ bỏ Phì Hồ Ly, không nỡ bỏ Bồ Đề gia gia, không nỡ bỏ Hồng Hồ Ly nhị tỷ, thậm chí không nỡ bỏ tên Hoàng Thử Lang thích tè bậy kia, mà ta không nỡ nhất là bà bà, ta tiếc bà bà đã nuôi nấng ta một ngàn năm qua. Nghĩ đến đây, ta lại gào khóc một trận, tinh thần tập trung nghĩ đến tình huống sau khi trở thành cương thi, ta nên nhảy bằng một chân hay hai chân, ta cảm thấy tốt hơn là ta nên trải nghiệm trước, miễn cho sau khi chết đi trở thành cương thi lại không thích ứng kịp.
Ta giơ hai tay ra trước, nhảy một vòng quanh phòng bằng một chân, rồi lại nhảy một vòng bằng hai chân, trong khi ta nhảy đến tẩu hoả nhập ma, một quyển hoạ trục từ trong tay áo trượt xuống.
Ta xoay người nhặt bức hoạ lên, liền nhếch môi cười. Ta sao có thể quên lời bà bà ân cần nhắc nhở ta trước khi xuống núi.
Bà bà nói rằng, chỉ cần người trong bức hoạ nhỏ một giọt máu vào tranh, ta liền có thể tiến vào cảnh đẹp trong tranh này, thăm dò chuyện xưa liên quan đến người trong bức hoạ.
Ta nhìn chằm chằm bức tranh, cười xong lại khóc, Mộc Cận Nhi ngay trước mặt ta lại là một quỷ hồn, xưa nay chưa từng nghe nói quỷ hồn có thể nhỏ mấy giọt máu nóng hầm hập đâu nha!
Ta đem vấn đề thâm sâu huyền ảo trong lòng thỉnh giáo hai vị tiên nhân Vô Hư Huyễn Cảnh.
Tiên nhân không hổ là tiên nhân, thật làm khó cho Bộ Sinh Hoa nghĩ được một ý kiến hay, đó là dẫn ta cùng Phù Thương đến Bất Quy Sơn trong lăng mộ để trộm thi thể.
Bộ Sinh Hoa nói Mộc Cận Nhi vốn là nhất quốc chi hậu của Yến quốc, sau khi chết nhất định sẽ được táng tại Hoàng lăng của Yến quốc, Bất Quy Sơn. Chỉ càn chúng ta trộm thi thể của Mộc Cận Nhi về, sau đó dùng Nguyệt Quang Linh Châu trong tay Mộc Cận Nhi chiếu vào, Mộc Cận Nhi có thể hồi sinh, người sống lại đương nhiên có thể trích ra máu tươi nóng hổi.
Ta lần đầu làm chuyện đào mộ trộm thi thể, không khỏi có hơi kích động. Khi lên tới đỉnh Bất Quy Sơn, bầu không khí trở nên u ám, ta bỗng nhiên khựng lại, tuyên bố dù có gì cũng không bước chân vào Hoàng lăng một bước.
Hai vị tiên nhân thấy ta là một nữ tử yếu đuối, nhất trí cho rằng ta không chịu nổi kinh hãi, tốt bụng bảo ta đứng ngoài sơn khẩu canh chừng.
Kỳ thật, hai vị tiên nhân có hơi hiểu lầm ta, ta không tiến vào Hoàng lăng trộm thi thể là vì sợ bị thiên khiển. Hai vị tiên nhân chân trước bay vào, ta đã giơ tay nhìn màn trời tối đen thề rằng: "Lôi Công Điện Mẫu, mọi người cũng thấy rồi, hung thủ đào mộ không phải là ta, nếu có khiển trách thì hãy khiển trách bọn họ."
Rất lâu về sau ta mới ngộ ra, lý do Bộ Sinh Hoa cùng Phù Thương vô cùng anh dũng, thấy chết không sờn, tiến vào Hoàng lăng trộm thi thể, đấy là vì bọn họ một người là thượng quân, một người là thượng tiên, phẩm cấp không biết cao hơn Lôi Công Điện Mẫu gấp bao nhiêu lần, coi như hai vị trên trời nhìn thấy thì cũng vờ như không nhìn thấy. Ngộ ra điều này, ta lập tức hối hận, nếu giác ngộ sớm hơn thì ta đã theo hai vị thượng tiên dạo chơi Hoàng lăng, biết đâu còn có cơ hội thấy châu báu chôn cùng, ta từng vì chuyện này mà đấm ngực giậm chân suốt một thời gian dài.
Kết quả, hai vị tiên nhân không mang thi thể ra ngoài, chỉ đưa ta một bình sứ nhỏ bỏ túi. Bộ Sinh Hoa bảo, không ngờ thi thể Mộc Cận Nhi bảo trì như mới, khuôn mặt còn hồng hào, chỉ giống như đang ngủ, hắn dùng tiên thuật lấy vài giọt máu từ thi thể Mộc Cận Nhi. Hắn ngửi mùi máu còn tươi, ngoạt trừ không toả ra hơi ấm thì cũng không khác huyết dịch người sống cho lắm, đưa cho ta dùng thử, nếu không dùng được, hắn lại quay lại chuyên môn trộm thi thể.
Ta há hốc mồm chữ O, ngu ngơ một hồi, có lẽ Phù Thương không chịu được hình tượng ngốc nghếch của ta, quay sang giải thích: "Trong miệng Mộc Cận Nhi có Nam Hải Giao Châu, vậy nên thi thể không bị hư hại."
Trở lại Định quốc phủ tượng quân, ta mở cuộn tranh bà bà giao cho, nhỏ một giọt máu từ trong bình sứ, lập tức bức tranh bị một tầng ánh sáng xanh lục yếu ớt bao lại, nữ tử trong tranh bỗng biến mất, toàn bộ bức tranh tạo thành từng đợt sóng cuồn cuộn.
Ta ném một hạt đậu phộng lên, hạt đậu bị cơn sóng xoáy hút vào, hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Ta ngơ ngác như một hài tử nhà quê, không ngờ rằng hai vị tiên nhân phẩm cấp cao thâm cũng nhìn từng vòng xoáy trên bức hoạ mà đơ người.
"Tranh vẽ của thượng cổ hoạ bích thật mới lạ, nếu ngày sau oan gia tìm tới cửa mà không có chỗ lánh nạn, cứ thế đi vào tranh này, cam đoan ai cũng không thể tìm ra, thật là một bảo vật thượng cổ an thân bảo mệnh đấy." Bộ Sinh Hoa tấm tắc khen ngợi.
Tư duy của thượng tiên quả thật không tầm thường, ta rất hiếu kỳ rốt cuộc hắn đã đắc tội bao nhiêu oan gia.
Ta thư giãn gân cốt, xốc lên tinh thần, lấy một tư thế bi tráng xông vào tầng tầng lốc xoáy hiện ra từ trong tranh.
Bên tai vang lên một câu chỉ dành cho người chết.
"Ra đi bình an."
"Bộ Sinh Hoa, tên chết tiệt." Ta nói thầm trong lòng.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.