Chương 19: Cá Chép Phong Ba
Hồ Tinh Hoa trong vắt lạnh lẽo, chẳng biết bầy cá chép đỏ bị thay thế bởi một đàn cá chép xanh từ bao giờ, hiện tại thời tiết u ám, cả bầy cá đều ngoi lên hớp bọt nước.
Mộc Cận Nhi bước lên bậc thèm son, bước vào đình nghỉ mát, Mộc Cận Nhi ngạc nhiên ngẩn người nhìn bầy cá.
Cảnh còn người mất, hồ nhỏ vẫn như ngày nào.
"Hả... Sao bầy cá chép xanh này lại chết một con thế này." Đột nhiên có một nha hoàn áo xanh chui ra đằng sau ngọn giả sơn bên hồ Tinh Hoa, ra vẻ hoảng sợ long trời lở đất.
Mộc Cận Nhi nghiêng đầu, sau ngọn giả sơn, một đán phi tần bất thình lình gào rú kêu gọi bầy đàn.
Cầm đầu là Lan Quý phi đang che một chiếc ô giấy dầu vẽ hoa mơ trên đầu, chuẩn bị rảo bước đi đến, nhìn cá chép xanh phơi bụng trắng giữa hồ, kinh ngạc nói: "Đây chính là cá chép xanh Nam Hải, bảo bối của Hoàng thượng đấy. Sao lại chết mất một con thế này."
Nha hoàn áo xanh quỳ xuống nói không biết, nàng ta vừa mới đến đây, chỉ gặp một mình Cận phi nương nương ở đây mà thôi.
Mộc Cận Nhi dĩ nhiên là hiểu thâm ý bên trong lời nói của nàng, sắc mặt nàng không đổi mà đứng lên, hành lễ với Lan Quý phi, muốn cất bước rời đi.
"Chậm đã." Lan Quý phi đến gần đối phương, quan sát mỹ nhân lạnh lùng nhợt nhạt suy yếu thật tỉ mỉ, nhẹ nhàng hỏi. "Con cá chép xanh này là Cận Nhi muội muội vô ý giết phải sao?"
Mộc Cận Nhu lạnh nhạt đáp: "Không phải."
"Có điều con cá chép xanh này thật sự đã chết trong hồ Tinh Hoa này, bây giờ Hoàng thượng đã giao toàn bộ hồ Tinh Hoa cho bản cung quản lý, thế này bản cung biết bẩm tấu Hoàng thượng sao đây." Lan Quý phi nhíu mày, mỉa mai bảo. "Được chứng kiến công phu dưới nước của muội, phiền muội muội xuống hồ Tinh Hoa vớt đám cá chép xanh này lên, cùng ta đến gặp Hoàng thượng."
Mộc Cận Nhi liếc mắt khiêu khích Lan Quý phi, nàng không tuân theo, bước nhanh ra ngoài đình.
Tiết trời âm u như vậy, Lan Quý phi lại dẫn một đám phi tần lắc lư bên hồ Tinh Hoa. Không rõ là duyên phận thâm hậu, hay là cố tình bất ngờ gặp gỡ. Đúng là tránh cái gì gặp cái đó.
Mắt thấy Mộc Cận Nhi muốn rời khỏi đình nghỉ mát, Lan Quý phi vung tay níu lấy tay áo Mộc Cận Nhi, Mộc Cận Nhi rụt tay về, tiếp tục cất bước về phía trước.
Cái hất tay này lại hất văng Lan Quý phi thoạt nhìn châu tròn ngọc sáng mà lại không chịu nổi một ngọn gió, Lan Quý phi lợi dụng ưu thế thân thể mượt mà xinh đẹp của mình, thuận thế lăn xuống bậc thềm son từ trên đình nghỉ mát. Chúng phi tần sợ hãi hét lên chạy đến, sau khi gào khóc đỡ Lan Quý phi thì đều che miệng, biểu cảm thảng thốt như gặp phải quỷ.
Đúng là ngạc nhiên mà, chẳng qua chỉ là gương mặt bị xây xước da, chảy vài giọt máu, so với tình huống năm xưa tự mình động tay để tạo ra vết sẹo thì hết sức yếu ớt chẳng đáng kể. Chúng phi tần đều mang lòng căm phẫn chỉ trích Cận phi phạm thượng, vì ghen ghét mỹ mạo Lan Quý phi mà cố ý huỷ hoại nàng ta. Thậm chí còn nói nàng vì mất đi ân sủng, oán khí không có chỗ phát tác bèn tìm tới bọn cá chép xanh xúi quẩy, nữ nhân ngay cả súc sinh còn không buông tha này đúng là đáng sợ, không bằng chôn nàng ta cùng với cá chép xanh vừa mất còn hơn.
Lan quý phi bụm mặt, dáng vẻ thống khổ sống không bằng chết. Lúc chúng tần phi thao thao bất tuyệt, ánh mắt như gươm đao chém tứ tung, Cảnh Hạo thân mang long bào màu đen thêu hoa văn cất bước đi tới.
Một đám phi tần giống như thiêu thân đồng loạt bay qua, nước mắt ngắn dài đồng loạt kể lại tội lỗi của Cận phi một cách trau chuốt hết sức có thể.
Cảnh Hạo lạnh mặt đến gần Mộc Cận Nhi, trong giọng nói không hề có cảm xúc nào: "Trọng thưởng Quý phi, giết bảo bối cá chép của trẫm, Cận phi, nàng có biết tội không."
Mộc Cận Nhi cũng không ngẩng đầu lên, thấy Hoàng thượng mà không làm lễ, không đáp lời. Tựa như đang đắm chìm vào thế giới chỉ có một mình nàng.
"Không trả lời, tức là nhận tội." Cảnh Hạo hững hờ lên tiếng.
Từng chứng kiến chiêu thức vô lại này của Hoàng đế, hắn ta lại muốn lặp lại chiêu cũ. Nếu nàng không trả lời, không biết Hoàng đế còn phun ra lời gì không có giới hạn nữa.
Cuối cùng Mộc Cận Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo trong vắt nhìn chằm chằm Cảnh Hạo. Chỉ một lát sau lại cúi xuống.
Cảnh Hạo nhìn xác cá chép xanh đang phơi bụng dưới hồ, giọng nói nhẹ nhàng linh hoạt: "Lan Quý phi, nàng cảm thấy nên xử trí Cận phi như thế nào."
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Mộc Cận Nhi bước lên bậc thèm son, bước vào đình nghỉ mát, Mộc Cận Nhi ngạc nhiên ngẩn người nhìn bầy cá.
Cảnh còn người mất, hồ nhỏ vẫn như ngày nào.
"Hả... Sao bầy cá chép xanh này lại chết một con thế này." Đột nhiên có một nha hoàn áo xanh chui ra đằng sau ngọn giả sơn bên hồ Tinh Hoa, ra vẻ hoảng sợ long trời lở đất.
Mộc Cận Nhi nghiêng đầu, sau ngọn giả sơn, một đán phi tần bất thình lình gào rú kêu gọi bầy đàn.
Cầm đầu là Lan Quý phi đang che một chiếc ô giấy dầu vẽ hoa mơ trên đầu, chuẩn bị rảo bước đi đến, nhìn cá chép xanh phơi bụng trắng giữa hồ, kinh ngạc nói: "Đây chính là cá chép xanh Nam Hải, bảo bối của Hoàng thượng đấy. Sao lại chết mất một con thế này."
Nha hoàn áo xanh quỳ xuống nói không biết, nàng ta vừa mới đến đây, chỉ gặp một mình Cận phi nương nương ở đây mà thôi.
Mộc Cận Nhi dĩ nhiên là hiểu thâm ý bên trong lời nói của nàng, sắc mặt nàng không đổi mà đứng lên, hành lễ với Lan Quý phi, muốn cất bước rời đi.
"Chậm đã." Lan Quý phi đến gần đối phương, quan sát mỹ nhân lạnh lùng nhợt nhạt suy yếu thật tỉ mỉ, nhẹ nhàng hỏi. "Con cá chép xanh này là Cận Nhi muội muội vô ý giết phải sao?"
Mộc Cận Nhu lạnh nhạt đáp: "Không phải."
"Có điều con cá chép xanh này thật sự đã chết trong hồ Tinh Hoa này, bây giờ Hoàng thượng đã giao toàn bộ hồ Tinh Hoa cho bản cung quản lý, thế này bản cung biết bẩm tấu Hoàng thượng sao đây." Lan Quý phi nhíu mày, mỉa mai bảo. "Được chứng kiến công phu dưới nước của muội, phiền muội muội xuống hồ Tinh Hoa vớt đám cá chép xanh này lên, cùng ta đến gặp Hoàng thượng."
Mộc Cận Nhi liếc mắt khiêu khích Lan Quý phi, nàng không tuân theo, bước nhanh ra ngoài đình.
Tiết trời âm u như vậy, Lan Quý phi lại dẫn một đám phi tần lắc lư bên hồ Tinh Hoa. Không rõ là duyên phận thâm hậu, hay là cố tình bất ngờ gặp gỡ. Đúng là tránh cái gì gặp cái đó.
Mắt thấy Mộc Cận Nhi muốn rời khỏi đình nghỉ mát, Lan Quý phi vung tay níu lấy tay áo Mộc Cận Nhi, Mộc Cận Nhi rụt tay về, tiếp tục cất bước về phía trước.
Cái hất tay này lại hất văng Lan Quý phi thoạt nhìn châu tròn ngọc sáng mà lại không chịu nổi một ngọn gió, Lan Quý phi lợi dụng ưu thế thân thể mượt mà xinh đẹp của mình, thuận thế lăn xuống bậc thềm son từ trên đình nghỉ mát. Chúng phi tần sợ hãi hét lên chạy đến, sau khi gào khóc đỡ Lan Quý phi thì đều che miệng, biểu cảm thảng thốt như gặp phải quỷ.
Đúng là ngạc nhiên mà, chẳng qua chỉ là gương mặt bị xây xước da, chảy vài giọt máu, so với tình huống năm xưa tự mình động tay để tạo ra vết sẹo thì hết sức yếu ớt chẳng đáng kể. Chúng phi tần đều mang lòng căm phẫn chỉ trích Cận phi phạm thượng, vì ghen ghét mỹ mạo Lan Quý phi mà cố ý huỷ hoại nàng ta. Thậm chí còn nói nàng vì mất đi ân sủng, oán khí không có chỗ phát tác bèn tìm tới bọn cá chép xanh xúi quẩy, nữ nhân ngay cả súc sinh còn không buông tha này đúng là đáng sợ, không bằng chôn nàng ta cùng với cá chép xanh vừa mất còn hơn.
Lan quý phi bụm mặt, dáng vẻ thống khổ sống không bằng chết. Lúc chúng tần phi thao thao bất tuyệt, ánh mắt như gươm đao chém tứ tung, Cảnh Hạo thân mang long bào màu đen thêu hoa văn cất bước đi tới.
Một đám phi tần giống như thiêu thân đồng loạt bay qua, nước mắt ngắn dài đồng loạt kể lại tội lỗi của Cận phi một cách trau chuốt hết sức có thể.
Cảnh Hạo lạnh mặt đến gần Mộc Cận Nhi, trong giọng nói không hề có cảm xúc nào: "Trọng thưởng Quý phi, giết bảo bối cá chép của trẫm, Cận phi, nàng có biết tội không."
Mộc Cận Nhi cũng không ngẩng đầu lên, thấy Hoàng thượng mà không làm lễ, không đáp lời. Tựa như đang đắm chìm vào thế giới chỉ có một mình nàng.
"Không trả lời, tức là nhận tội." Cảnh Hạo hững hờ lên tiếng.
Từng chứng kiến chiêu thức vô lại này của Hoàng đế, hắn ta lại muốn lặp lại chiêu cũ. Nếu nàng không trả lời, không biết Hoàng đế còn phun ra lời gì không có giới hạn nữa.
Cuối cùng Mộc Cận Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo trong vắt nhìn chằm chằm Cảnh Hạo. Chỉ một lát sau lại cúi xuống.
Cảnh Hạo nhìn xác cá chép xanh đang phơi bụng dưới hồ, giọng nói nhẹ nhàng linh hoạt: "Lan Quý phi, nàng cảm thấy nên xử trí Cận phi như thế nào."
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.