Chương 11: Thiên Nữ Xuất Hiện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng sáu trẩu trơn[1] thơm phức. Tích tụ trong lòng Chu Dục ngày càng nhiều, suốt ngày mặt ủ mày chau.
[1] Trẩu trơn (桐花).
Nhị Hoàng tử Chu Xương biết triều đình cấp bách, chuẩn bị một khoản quyên góp lớn để giải quyết nạn châu chấu ở Nam Kinh. Trùng hợp thay, Thái tử vẫn mang sắc tâm không đổi, ở trong hoa viên đùa giỡn mỹ nhân vừa mới tấn phong của lão phụ quân. Càng trùng hợp hơn là lại bị lão Hoàng đế đang được Nhị Hoàng tử hầu hạ tản bộ bắt ngay tại trận. Lão Hoàng đế sai người đánh mông Thái tử nở thành bốn cánh hoa, rồi tiện thể cũng hạ chỉ giam cầm.
Trong lúc nhất thời, cứ đến buổi thiết triều, không ít trọng thần lại lục tục thượng tấu lão Hoàng đế lấy giang sơn xã tắc làm trọng, cầu lập Nhị Hoàng tử Chu Xương văn thao võ lược làm Thái tử.
Lão Hoàng đế liên tục bị Thái tử đả kích, tần suất triệu kiến mỹ nhân hậu cung ngày càng dày đặc, đại sự lập trữ cũng tạm đặt sau đầu.
Bên cạnh Chu Dục tâm tình không thoải mái, Dư Trần đạo trưởng thân làm sư phụ đương nhiên phải làm chuyện nên làm, ông chăm chỉ lui tới phủ đệ của Tam Hoàng tử, tiến hành an ủi khuyên bảo, hao tổn tinh thần bày mưu tính kế cho đồ đệ.
Có điều Chu Dục càng được khuyên bảo lại càng có vẻ phiền muộn, mức độ âu sầu sa sầm trên khuôn mặt có liên hệ trực tiếp với số lần mà sư phụ lui tới, tần suất càng dày thì u ám càng toả ra.
Tâm trạng Mộc Cận Nhi cũng chẳng tốt đẹp là bao, mấy ngày liên tiếp nàng tự mình bắt không ít vịt mập mạp làm canh vịt bồi bổ thân thể cho Chu Dục.
Ngày hôm đó, Chu Dục còn chưa uống xong chén canh vịt thì quản gia đã hớt hải báo tin, nói rằng Hoàng đế Bắc Yên láng giềng đã tự mình dẫn đại binh tiếp cận nước ta, lão Hoàng đế vội mời Hoàng tử trọng thần cùng thương nghị kế sách cứu quốc.
Mộc Cận Nhi đành phải đem nửa nồi canh vịt còn lại uống đến no căng bụng.
Mãi đến khi chiều tà le lói, Chu Dục mới đạp gió đêm mà về. Hắn cũng không thèm ăn bữa tối, lập tức đi thư phòng bàn chuyện cùng Dư Trần đạo sĩ.
Mộc Cận Nhi mặc kệ bát canh vịt đã nguội lạnh, quấn lấy cánh tay Chu Dục: "Dục ca ca, muội nghe nói Hoàng đế hạ lệnh, trong số các Hoàng tử nếu ai có thể khiến Bắc Yên quốc lui binh thì sẽ truyền lại vị trí Thái tử cho người đó, huynh với Dư Trần đạo sĩ có phải đã nghĩ ra kế sách hay ho nào không?"
Lần này, mức độ âm trầm của Chu Dục tăng lên một cấp độ mới, hắn nhìn qua ánh mắt mong đợi của Mộc Cận Nhi, bất thình lình choàng tay ôm nàng. Cái ôm này có hơi thô bạo, khiến Mộc Cận Nhi đau đến nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt như sắp chết vì nín thở.
Trước khi Mộc Cận Nhi sắp tắt thở mà chết, Chu Dục cuối cùng cũng buông nàng ra, đôi môi mỏng mấp máy, giọng nói lạnh tanh như người chết: "Cận Nhi, ngày mai muội theo huynh tiến cung, nhớ ăn mặc đẹp đẽ bắt mắt một chút."
Trong Nghị Chính điện, một loạt giai lệ đứng xếp hàng trên đá thanh ngọc. Trong đại điện đặt một chiếc bình nhỏ trơn bóng ở trên bàn ngọc, trong bình cắm một nhánh liễu đã héo khô.
Vị công công tay cầm phất trần dặn dò bọn cung nữ dùng châm nhỏ đâm vào đầu ngón tay của các mỹ nhân. Từng mỹ nhân lại cho một giọt huyết châu của mình vào trong bình liễu.
Từ đầu đến cuối Mộc Cận Nhi vẫn rất ngây thơ. Đến khi nàng nhỏ giọt máu từ ngón giữa vào bình liễu, kỳ tích lập tức xuất hiện, cành liễu đang khô héo nháy mắt đâm chồi xanh mướt.
Văn võ đại thần khắp cả điền đều nhốn nháo xôn xao, giây lát sau, ngoại trừ lão Hoàng đế, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Thiên nữ vạn phúc."
Mộc Cận Nhi hoảng sợ nhìn Chu Dục cũng đang quỳ rạp xuống theo đám đông, thân thể bắt đầu run rẩy.
***
Ở biên cảnh hai nước Lương - Yên, trong quân trướng rộng lớn, Hoàng đế Bắc Yên đang cùng một đám võ tướng thảo luận chiến sự rất kịch liệt.
Kể từ khi Sở quốc diệt vong, các địa bàn trên khắp cả nước tự lập thành quốc gia, giữa các tiểu quốc này lại vì cướp đoạt địa bàn mà chiến hoả không ngừng. Trải qua một trăm năm giành co đánh lớn đánh nhỏ, bây giờ chỉ còn Bắc Yên quốc và Lương quốc là có thực lực hùng hậu nhất. Bắc Yên thừa dịp Lương quốc gặp hạn châu chấu, lão Hoàng đế chìm trong tửu sắc, bèn lặng thinh không một dấu hiệu nào mà phái đại binh tiếp cận, muốn nhổ tận gốc Lương quốc, thống nhất thiên hạ.
Một vị tướng sĩ từ ngoài lều bước vào, dâng lên hoạ đồ thiên nữ mà Lương quốc đưa tới cho Hoàng đế Bắc Yên.
Hoàng đế Bắc Yên chuyên tâm nghiên cứu bản đồ địa hình trên bàn, khoé miệng nhếch lên, ngạo nghễ nói: "Ngươi quay về mà nói với Lương quốc, cho dù có đưa thiên nữ đến đây hay không cũng không giữ được giang sơn Lương quốc đâu, thiên nữ sớm muộn gì cũng thuộc về Bắc Yên quốc trẫm. Lương quốc à, trẫm tất lấy hết."
Chúng tướng sĩ đều gật gù nói phải.
Có được thiên nữ thiên hạ trong tay, không biết những lời này truyền từ bao giờ, dẫu sao khi ai nấy đều biết thì lòng người đều vô cùng bàng hoàng.
Tương truyền máu của thiên nữ có thể khiến cây cỏ khô héo hồi sinh. Quốc gia nào có được hỗ trợ chính là thuận theo ý trời, thiên hạ quy thuận. Ai nấy cũng mong thiên nữ đang nấp ở một xó nào đó của nước mình, đồng thời cũng lo lắng không biết thiên nữ lại có đang ở xó nào của nước láng giềng không. Trước đây có lời đồn rằng thiên nữ đã lưu lại ở Sở quốc, song tất cả cũng chỉ là lời đồn, bởi vì gần trăm năm nay chưa từng có ai nghe nói thiên nữ xuất thân cao quý này có hiện thân ở nơi nào hay chăng.
Bây giờ Lương quốc lại vơ vét được thiên nữ, ấy vậy mà không giữ lại để ân sủng ở bản thổ, lại trông mong đưa thiên nữ cho Bắc Yên quốc đang muốn diệt vong họ, ý đồ trong đó chỉ là muốn khuất phục Bắc Yên, đã đánh không lại người ta, vậy chỉ có thể đưa thiên nữ mà truyền thuyết đồn rằng có thể khiến thiên hạ quy phục tặng cho. Như vậy vừa có thể biểu hiện thái độ chân thành với cường quốc, còn miễn trừ khả năng gây ra tai ương vong quốc. Kỳ thật, tính toán này của Lương quốc cũng không tệ.
Có điều Hoàng đế Bắc Yên lại là một chủ quân chỉ tin vào năng lực bản thân, kiên quyết không tin mấy loại tin đồn nhảm nhí này. Hoàng đế kiêu ngạo tin rằng dựa vào thực lực của bản thân có thể san bằng Lương quốc, diệt bọn rắn rết, sau khi thống nhất thiên hạ, thiên nữ dĩ nhiên cũng là con dân của bổn quốc. Nếu nữ nhân này tư sắc kinh người, vậy thì có thể sung nhập hậu cung, thay hoàng thất khai chi tán diệp, nếu chẳng may mặt mũi nàng ta chẳng ra làm sao, vậy thì cứ phong là thánh mẫu, giáo mẫu, kiếm một cái chức quốc mẫu nào đó nuôi nàng ta cũng được.
Tóm lại loại thiên nữ này không có gì là cao quý mà không thể đụng vào, cùng lắm là nhân vật dệt hoa trên gấm mà thôi.
Ta căn cứ vào tình tiết kịch bản kết hợp với bổ não suy nghĩ, tự nhận năng lực suy đoán của mình rất đáng tin cậy.
Bên trong quân trướng, tướng sĩ đặt bức họa lên trên bàn rồi khom người rời đi.
Có lẽ ghét bỏ tranh vẽ làm vướng tay, Hoàng đế Bắc Yên cũng hất quyển tranh xuống, bức họa lăn dài trên mặt đất rồi ngẫu nhiên mở ra. Hoàng đế Bắc Yên lơ đãng liếc qua mỹ nhân trong tranh, đôi mắt chợt sững lại, hắn cầm bức họa lên, ngắm nghía kỹ càng, lời nói trong miệng khiến tướng sĩ xung quanh lấy làm kinh hãi.
"Bảo người truyền tin, thiên nữ mà Lương quốc đưa tới, trẫm nhận."
Nhận lấy thiên nữ, tức là tạm dừng chiến hỏa với Lương quốc. Tướng sĩ xung quanh sau khi chấn kinh thì đều ngước đầu muốn trộm nhìn bức họa, xem trong tranh rốt cuộc là mỹ nhân thiên tiên đến bực nào.
Chân núi Đỗ Quyên, biệt viện Đỗ Quyên.
"Con không phải là thiên nữ, con chẳng qua là một kẻ ăn mày mà Dư Trần đạo trưởng nhặt về từ thành Bắc Yên. Sao con có thể làm thiên nữ được, con không muốn gả cho Hoàng đế Bắc Yên, con không muốn nhập cung. Con chỉ cần hầu hạ bên cạnh Dục ca ca thôi. Dục ca ca ở đâu? Con muốn gặp Dục ca ca." Mộc Cận Nhi khóc lóc thảm thiết, lắp bắp quỳ rạp xuống bên cạnh An phi nương nương.
An phi nương nương đỏ mắt, đỡ nàng ngồi dậy, mặt mày cũng thấm đẫm nước mắt.
"Cận Nhi, việc đã đến nước này, người trong thiên hạ đều biết là máu của con có thể hồi sinh cành khô, con chính là thiên nữ, bây giờ cần phải tặng thiên nữ cho Bắc Yên thì mới giữ được biên cương quốc thổ Lương quốc, miễn đi mối họa hai nước khai chiến, sinh linh đồ thán. Chuyện này... Có lẽ là số mạng của con rồi."
"Con không phải là thiên nữ, con chẳng qua là một nữ hài bình thường đến không thể bình thường hơn, con tham ăn tham ngủ tham chơi, thích gây rắc rối, sao có thể làm thiên nữ được, chắc chắn là sai lầm rồi, con muốn gặp Dục ca ca, nhờ Dục ca ca nghĩ biện pháp giúp con." Mộc Cận Nhi vẫn không thể tiếp nhận thực tế chấn động lục phủ ngũ tạng này, khóc lóc sướt mướt nói.
An phi nương nương lệ rơi đầy mặt, gian nan mở miệng: "Dục ca ca của con bởi vì dâng ra thiên nữ mà miễn được một trận ác chiến cho Lương quốc, có công với xã tắc, được Hoàng đế lập làm Thái tử, hiện giờ sợ là bận đến không thể phân thân."
Mộc Cận Nhi há hốc mồm, ngây ngốc đờ đẫn một hồi thật lâu, rốt cuộc ngã nhào trên đất. Hóa ra kế sách này đó là do Dục ca ca nghĩ ra, y tự mình trù tính đích thân dâng nàng cho nam nhân khác, dẫu cho người kia có là Hoàng đế Bắc Yên.
Núi Đỗ Quyên nghênh đón khung cảnh náo nhiệt huy hoàng chưa từng có từ trước đến nay. Đủ loại phong thưởng lục tục ngo ngoe từ Hoàng cung đưa vào tòa trạch viện thanh nhã yên tĩnh này. An phi nương nương được gia phong làm Quý phi, ít ngày sau đó sẽ được lão Hoàng đế đích thân đón về nội cung.
Chuyện duy nhất mà Mộc Cận Nhi có thể làm là nhốt mình trong khuê phòng, không ăn không uống không ngủ không nghỉ, Thấm Nhi khuyên mỏi miệng cũng không thể làm được gì, cặp mắt còn sưng to hơn so với tiểu thư nhà mình.
Nàng nắm chặt cây trâm cài làm bằng dương chi bạch ngọc, đây là lễ vật mà Chu Dục tặng cho nàng vào lễ cập kê. Ánh mắt Mộc Cận Nhi trống rỗng nhìn vào thành giường. Đột nhiên, cây trâm rơi xuống mặt đất, bạch ngọc gãy làm hai nửa.
"Thấm Nhi, muội nói xem, có phải Dục ca ca đã biết ta là thiên nữ từ lâu cho nên mới đối xử với ta tốt như vậy?" Mộc Cận Nhi cất giọng khàn khàn, có thể so với chất giọng của một bà lão già nua.
"Không phải đâu, không phải đâu. Tam Hoàng tử đối xử với tiểu thư rất tốt, tất cả mọi người đều thấy mà, Tam Hoàng tử thật lòng thích tiểu thư." Thấm Nhi vừa nhặt nhạnh trâm ngọc đã bị gãy làm hai nửa, vừa lắc đầu trả lời.
Mộc Cận Nhi cười, nước mắt càng chảy ra, có vẻ còn kích động hơn bình thường: "Thật lòng thích ta ư, cho nên mới lợi dụng ta leo lên ngôi vị Thái tử, cho nên mới dâng ta cho nam nhân khác."
Thấm Nhi cúi thấp đầu, không biết nên nói thế nào, đành phải kiềm nén nước mắt.
Mãi đến lúc đội ngũ Bắc Yên rầm rộ đến đây, Mộc Cận Nhi cũng không đợi được người mà nàng muốn gặp.
Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi. Song người kia tránh nàng không đến, thậm chí một lời giải thích cũng không nói ra.
Mộc Cận Nhi nhìn loan giá phụng điểu mỹ lệ ngoài cửa sổ, nàng chậm rãi rút chủy thủ ra, đặt lên động mạch trên cổ.
Trăng sáng trên cao, lòng người đứt ruột.
"Con có biết, nếu con làm chuyện này, sẽ có bao nhiêu người toi mạng không. Dục nhi, ta, Thấm Nhi, toàn bộ biệt viện Đỗ Quyên này không ai có thể trốn được." An phi nương nương buồn bã chau mày, cất bước đi tới. Bà nhìn chủy thủ sắc bén đặt lên trên động mạch cổ của Mộc Cận Nhi, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng. "Nếu như đây là lựa chọn của con, vậy ta cũng không ngăn cản. Tam Hoàng tử đã muốn làm ra chuyện thế này, nhất định phải gánh chịu hậu quả khi thất bại. Nếu con lựa chọn kết thúc đời này, ta cũng sẽ đi theo con, bầu bạn với con trên đường hoàng tuyền. Chỉ mong kiếp sau, con có thể làm nữ nhi thân sinh của ta."
Chủy thủ rơi xuống đất, tạo một tiếng ngân vang chấn động. Mộc Cận Nhi nhắm mắt, quay lưng lại, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên người nàng, vô cùng lạnh lẽo.
An phi nương nương đột nhiên quỳ xuống: "Cận Nhi, một lạy này, là ta thay Dục nhi, nó nợ con, cả đời này cũng không đền nổi."
Mộc Cận Nhi cắn môi đỡ An phi đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ là con nợ nương nương với Hoàng tử, nếu như không có nương nương, Cận Nhi cũng chỉ là một kẻ ăn mày mà thôi."
Gấm đỏ thêu mây, chim loan dùng chỉ vàng cùng châu ngọc đính lên áo bào dài đến tận đuôi, tơ vàng xen lẫn bách hoa cài trên mái đầu, khiến vầng trán trơn bóng càng thêm nổi bật. Son phấn nồng đậm, môi đỏ đầy đặn.
An phi nương nương đích thân trang điểm thật đẹp cho Mộc Cận Nhi, hai mắt đẫm lệ nói: "Nó sẽ không tới đâu, con muốn nói với hắn chuyện gì, ta sẽ truyền đạt giúp con."
Mộc Cận Nhi vẫn đờ đẫn như vậy, hồi lâu mới không chút cảm xúc lên tiếng: "Cung chúc Tam Hoàng tử có được ngôi vị Thái tử."
Trong đáy mắt An phi nương nương xuyên qua một tia mờ mịt, bà lau nước mắt, nhét một túi gấm vào trong tay Mộc Cận Nhi: "Cái này là Dục nhi đưa cho con."
Mộc Cận Nhi đẩy cửa phòng bước ra, ánh mắt thuần khiết thanh tịnh ngày xưa không còn, hai đầu lông mày luôn nhíu chặt đã dần buông lỏng, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Một đêm trưởng thành, không gì hơn thế.
Đội loan phượng nghênh đón mang theo mười dặm hồng trang từ từ rời khỏi thành trì Lương quốc.
Một cỗ tuấn mã đỏ thẫm đạp gió mà đi, thiếu niên tuấn lãng tung người bước xuống ngựa. Kiệu loan xa dần, ánh mắt thiếu niên nhuộm đầy bi thương, thật lâu sau đó, hắn siết tay thành nắm đấm, đập thật mạnh vào gạch đá lót trên đường phố, máu tươi thấm vào kẽ hở của gạch men xanh.
"Cận Nhi." Chu Dục ôm ngực, thì thầm rên rỉ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Tháng sáu trẩu trơn[1] thơm phức. Tích tụ trong lòng Chu Dục ngày càng nhiều, suốt ngày mặt ủ mày chau.
[1] Trẩu trơn (桐花).
Nhị Hoàng tử Chu Xương biết triều đình cấp bách, chuẩn bị một khoản quyên góp lớn để giải quyết nạn châu chấu ở Nam Kinh. Trùng hợp thay, Thái tử vẫn mang sắc tâm không đổi, ở trong hoa viên đùa giỡn mỹ nhân vừa mới tấn phong của lão phụ quân. Càng trùng hợp hơn là lại bị lão Hoàng đế đang được Nhị Hoàng tử hầu hạ tản bộ bắt ngay tại trận. Lão Hoàng đế sai người đánh mông Thái tử nở thành bốn cánh hoa, rồi tiện thể cũng hạ chỉ giam cầm.
Trong lúc nhất thời, cứ đến buổi thiết triều, không ít trọng thần lại lục tục thượng tấu lão Hoàng đế lấy giang sơn xã tắc làm trọng, cầu lập Nhị Hoàng tử Chu Xương văn thao võ lược làm Thái tử.
Lão Hoàng đế liên tục bị Thái tử đả kích, tần suất triệu kiến mỹ nhân hậu cung ngày càng dày đặc, đại sự lập trữ cũng tạm đặt sau đầu.
Bên cạnh Chu Dục tâm tình không thoải mái, Dư Trần đạo trưởng thân làm sư phụ đương nhiên phải làm chuyện nên làm, ông chăm chỉ lui tới phủ đệ của Tam Hoàng tử, tiến hành an ủi khuyên bảo, hao tổn tinh thần bày mưu tính kế cho đồ đệ.
Có điều Chu Dục càng được khuyên bảo lại càng có vẻ phiền muộn, mức độ âu sầu sa sầm trên khuôn mặt có liên hệ trực tiếp với số lần mà sư phụ lui tới, tần suất càng dày thì u ám càng toả ra.
Tâm trạng Mộc Cận Nhi cũng chẳng tốt đẹp là bao, mấy ngày liên tiếp nàng tự mình bắt không ít vịt mập mạp làm canh vịt bồi bổ thân thể cho Chu Dục.
Ngày hôm đó, Chu Dục còn chưa uống xong chén canh vịt thì quản gia đã hớt hải báo tin, nói rằng Hoàng đế Bắc Yên láng giềng đã tự mình dẫn đại binh tiếp cận nước ta, lão Hoàng đế vội mời Hoàng tử trọng thần cùng thương nghị kế sách cứu quốc.
Mộc Cận Nhi đành phải đem nửa nồi canh vịt còn lại uống đến no căng bụng.
Mãi đến khi chiều tà le lói, Chu Dục mới đạp gió đêm mà về. Hắn cũng không thèm ăn bữa tối, lập tức đi thư phòng bàn chuyện cùng Dư Trần đạo sĩ.
Mộc Cận Nhi mặc kệ bát canh vịt đã nguội lạnh, quấn lấy cánh tay Chu Dục: "Dục ca ca, muội nghe nói Hoàng đế hạ lệnh, trong số các Hoàng tử nếu ai có thể khiến Bắc Yên quốc lui binh thì sẽ truyền lại vị trí Thái tử cho người đó, huynh với Dư Trần đạo sĩ có phải đã nghĩ ra kế sách hay ho nào không?"
Lần này, mức độ âm trầm của Chu Dục tăng lên một cấp độ mới, hắn nhìn qua ánh mắt mong đợi của Mộc Cận Nhi, bất thình lình choàng tay ôm nàng. Cái ôm này có hơi thô bạo, khiến Mộc Cận Nhi đau đến nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt như sắp chết vì nín thở.
Trước khi Mộc Cận Nhi sắp tắt thở mà chết, Chu Dục cuối cùng cũng buông nàng ra, đôi môi mỏng mấp máy, giọng nói lạnh tanh như người chết: "Cận Nhi, ngày mai muội theo huynh tiến cung, nhớ ăn mặc đẹp đẽ bắt mắt một chút."
Trong Nghị Chính điện, một loạt giai lệ đứng xếp hàng trên đá thanh ngọc. Trong đại điện đặt một chiếc bình nhỏ trơn bóng ở trên bàn ngọc, trong bình cắm một nhánh liễu đã héo khô.
Vị công công tay cầm phất trần dặn dò bọn cung nữ dùng châm nhỏ đâm vào đầu ngón tay của các mỹ nhân. Từng mỹ nhân lại cho một giọt huyết châu của mình vào trong bình liễu.
Từ đầu đến cuối Mộc Cận Nhi vẫn rất ngây thơ. Đến khi nàng nhỏ giọt máu từ ngón giữa vào bình liễu, kỳ tích lập tức xuất hiện, cành liễu đang khô héo nháy mắt đâm chồi xanh mướt.
Văn võ đại thần khắp cả điền đều nhốn nháo xôn xao, giây lát sau, ngoại trừ lão Hoàng đế, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Thiên nữ vạn phúc."
Mộc Cận Nhi hoảng sợ nhìn Chu Dục cũng đang quỳ rạp xuống theo đám đông, thân thể bắt đầu run rẩy.
***
Ở biên cảnh hai nước Lương - Yên, trong quân trướng rộng lớn, Hoàng đế Bắc Yên đang cùng một đám võ tướng thảo luận chiến sự rất kịch liệt.
Kể từ khi Sở quốc diệt vong, các địa bàn trên khắp cả nước tự lập thành quốc gia, giữa các tiểu quốc này lại vì cướp đoạt địa bàn mà chiến hoả không ngừng. Trải qua một trăm năm giành co đánh lớn đánh nhỏ, bây giờ chỉ còn Bắc Yên quốc và Lương quốc là có thực lực hùng hậu nhất. Bắc Yên thừa dịp Lương quốc gặp hạn châu chấu, lão Hoàng đế chìm trong tửu sắc, bèn lặng thinh không một dấu hiệu nào mà phái đại binh tiếp cận, muốn nhổ tận gốc Lương quốc, thống nhất thiên hạ.
Một vị tướng sĩ từ ngoài lều bước vào, dâng lên hoạ đồ thiên nữ mà Lương quốc đưa tới cho Hoàng đế Bắc Yên.
Hoàng đế Bắc Yên chuyên tâm nghiên cứu bản đồ địa hình trên bàn, khoé miệng nhếch lên, ngạo nghễ nói: "Ngươi quay về mà nói với Lương quốc, cho dù có đưa thiên nữ đến đây hay không cũng không giữ được giang sơn Lương quốc đâu, thiên nữ sớm muộn gì cũng thuộc về Bắc Yên quốc trẫm. Lương quốc à, trẫm tất lấy hết."
Chúng tướng sĩ đều gật gù nói phải.
Có được thiên nữ thiên hạ trong tay, không biết những lời này truyền từ bao giờ, dẫu sao khi ai nấy đều biết thì lòng người đều vô cùng bàng hoàng.
Tương truyền máu của thiên nữ có thể khiến cây cỏ khô héo hồi sinh. Quốc gia nào có được hỗ trợ chính là thuận theo ý trời, thiên hạ quy thuận. Ai nấy cũng mong thiên nữ đang nấp ở một xó nào đó của nước mình, đồng thời cũng lo lắng không biết thiên nữ lại có đang ở xó nào của nước láng giềng không. Trước đây có lời đồn rằng thiên nữ đã lưu lại ở Sở quốc, song tất cả cũng chỉ là lời đồn, bởi vì gần trăm năm nay chưa từng có ai nghe nói thiên nữ xuất thân cao quý này có hiện thân ở nơi nào hay chăng.
Bây giờ Lương quốc lại vơ vét được thiên nữ, ấy vậy mà không giữ lại để ân sủng ở bản thổ, lại trông mong đưa thiên nữ cho Bắc Yên quốc đang muốn diệt vong họ, ý đồ trong đó chỉ là muốn khuất phục Bắc Yên, đã đánh không lại người ta, vậy chỉ có thể đưa thiên nữ mà truyền thuyết đồn rằng có thể khiến thiên hạ quy phục tặng cho. Như vậy vừa có thể biểu hiện thái độ chân thành với cường quốc, còn miễn trừ khả năng gây ra tai ương vong quốc. Kỳ thật, tính toán này của Lương quốc cũng không tệ.
Có điều Hoàng đế Bắc Yên lại là một chủ quân chỉ tin vào năng lực bản thân, kiên quyết không tin mấy loại tin đồn nhảm nhí này. Hoàng đế kiêu ngạo tin rằng dựa vào thực lực của bản thân có thể san bằng Lương quốc, diệt bọn rắn rết, sau khi thống nhất thiên hạ, thiên nữ dĩ nhiên cũng là con dân của bổn quốc. Nếu nữ nhân này tư sắc kinh người, vậy thì có thể sung nhập hậu cung, thay hoàng thất khai chi tán diệp, nếu chẳng may mặt mũi nàng ta chẳng ra làm sao, vậy thì cứ phong là thánh mẫu, giáo mẫu, kiếm một cái chức quốc mẫu nào đó nuôi nàng ta cũng được.
Tóm lại loại thiên nữ này không có gì là cao quý mà không thể đụng vào, cùng lắm là nhân vật dệt hoa trên gấm mà thôi.
Ta căn cứ vào tình tiết kịch bản kết hợp với bổ não suy nghĩ, tự nhận năng lực suy đoán của mình rất đáng tin cậy.
Bên trong quân trướng, tướng sĩ đặt bức họa lên trên bàn rồi khom người rời đi.
Có lẽ ghét bỏ tranh vẽ làm vướng tay, Hoàng đế Bắc Yên cũng hất quyển tranh xuống, bức họa lăn dài trên mặt đất rồi ngẫu nhiên mở ra. Hoàng đế Bắc Yên lơ đãng liếc qua mỹ nhân trong tranh, đôi mắt chợt sững lại, hắn cầm bức họa lên, ngắm nghía kỹ càng, lời nói trong miệng khiến tướng sĩ xung quanh lấy làm kinh hãi.
"Bảo người truyền tin, thiên nữ mà Lương quốc đưa tới, trẫm nhận."
Nhận lấy thiên nữ, tức là tạm dừng chiến hỏa với Lương quốc. Tướng sĩ xung quanh sau khi chấn kinh thì đều ngước đầu muốn trộm nhìn bức họa, xem trong tranh rốt cuộc là mỹ nhân thiên tiên đến bực nào.
Chân núi Đỗ Quyên, biệt viện Đỗ Quyên.
"Con không phải là thiên nữ, con chẳng qua là một kẻ ăn mày mà Dư Trần đạo trưởng nhặt về từ thành Bắc Yên. Sao con có thể làm thiên nữ được, con không muốn gả cho Hoàng đế Bắc Yên, con không muốn nhập cung. Con chỉ cần hầu hạ bên cạnh Dục ca ca thôi. Dục ca ca ở đâu? Con muốn gặp Dục ca ca." Mộc Cận Nhi khóc lóc thảm thiết, lắp bắp quỳ rạp xuống bên cạnh An phi nương nương.
An phi nương nương đỏ mắt, đỡ nàng ngồi dậy, mặt mày cũng thấm đẫm nước mắt.
"Cận Nhi, việc đã đến nước này, người trong thiên hạ đều biết là máu của con có thể hồi sinh cành khô, con chính là thiên nữ, bây giờ cần phải tặng thiên nữ cho Bắc Yên thì mới giữ được biên cương quốc thổ Lương quốc, miễn đi mối họa hai nước khai chiến, sinh linh đồ thán. Chuyện này... Có lẽ là số mạng của con rồi."
"Con không phải là thiên nữ, con chẳng qua là một nữ hài bình thường đến không thể bình thường hơn, con tham ăn tham ngủ tham chơi, thích gây rắc rối, sao có thể làm thiên nữ được, chắc chắn là sai lầm rồi, con muốn gặp Dục ca ca, nhờ Dục ca ca nghĩ biện pháp giúp con." Mộc Cận Nhi vẫn không thể tiếp nhận thực tế chấn động lục phủ ngũ tạng này, khóc lóc sướt mướt nói.
An phi nương nương lệ rơi đầy mặt, gian nan mở miệng: "Dục ca ca của con bởi vì dâng ra thiên nữ mà miễn được một trận ác chiến cho Lương quốc, có công với xã tắc, được Hoàng đế lập làm Thái tử, hiện giờ sợ là bận đến không thể phân thân."
Mộc Cận Nhi há hốc mồm, ngây ngốc đờ đẫn một hồi thật lâu, rốt cuộc ngã nhào trên đất. Hóa ra kế sách này đó là do Dục ca ca nghĩ ra, y tự mình trù tính đích thân dâng nàng cho nam nhân khác, dẫu cho người kia có là Hoàng đế Bắc Yên.
Núi Đỗ Quyên nghênh đón khung cảnh náo nhiệt huy hoàng chưa từng có từ trước đến nay. Đủ loại phong thưởng lục tục ngo ngoe từ Hoàng cung đưa vào tòa trạch viện thanh nhã yên tĩnh này. An phi nương nương được gia phong làm Quý phi, ít ngày sau đó sẽ được lão Hoàng đế đích thân đón về nội cung.
Chuyện duy nhất mà Mộc Cận Nhi có thể làm là nhốt mình trong khuê phòng, không ăn không uống không ngủ không nghỉ, Thấm Nhi khuyên mỏi miệng cũng không thể làm được gì, cặp mắt còn sưng to hơn so với tiểu thư nhà mình.
Nàng nắm chặt cây trâm cài làm bằng dương chi bạch ngọc, đây là lễ vật mà Chu Dục tặng cho nàng vào lễ cập kê. Ánh mắt Mộc Cận Nhi trống rỗng nhìn vào thành giường. Đột nhiên, cây trâm rơi xuống mặt đất, bạch ngọc gãy làm hai nửa.
"Thấm Nhi, muội nói xem, có phải Dục ca ca đã biết ta là thiên nữ từ lâu cho nên mới đối xử với ta tốt như vậy?" Mộc Cận Nhi cất giọng khàn khàn, có thể so với chất giọng của một bà lão già nua.
"Không phải đâu, không phải đâu. Tam Hoàng tử đối xử với tiểu thư rất tốt, tất cả mọi người đều thấy mà, Tam Hoàng tử thật lòng thích tiểu thư." Thấm Nhi vừa nhặt nhạnh trâm ngọc đã bị gãy làm hai nửa, vừa lắc đầu trả lời.
Mộc Cận Nhi cười, nước mắt càng chảy ra, có vẻ còn kích động hơn bình thường: "Thật lòng thích ta ư, cho nên mới lợi dụng ta leo lên ngôi vị Thái tử, cho nên mới dâng ta cho nam nhân khác."
Thấm Nhi cúi thấp đầu, không biết nên nói thế nào, đành phải kiềm nén nước mắt.
Mãi đến lúc đội ngũ Bắc Yên rầm rộ đến đây, Mộc Cận Nhi cũng không đợi được người mà nàng muốn gặp.
Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi. Song người kia tránh nàng không đến, thậm chí một lời giải thích cũng không nói ra.
Mộc Cận Nhi nhìn loan giá phụng điểu mỹ lệ ngoài cửa sổ, nàng chậm rãi rút chủy thủ ra, đặt lên động mạch trên cổ.
Trăng sáng trên cao, lòng người đứt ruột.
"Con có biết, nếu con làm chuyện này, sẽ có bao nhiêu người toi mạng không. Dục nhi, ta, Thấm Nhi, toàn bộ biệt viện Đỗ Quyên này không ai có thể trốn được." An phi nương nương buồn bã chau mày, cất bước đi tới. Bà nhìn chủy thủ sắc bén đặt lên trên động mạch cổ của Mộc Cận Nhi, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng. "Nếu như đây là lựa chọn của con, vậy ta cũng không ngăn cản. Tam Hoàng tử đã muốn làm ra chuyện thế này, nhất định phải gánh chịu hậu quả khi thất bại. Nếu con lựa chọn kết thúc đời này, ta cũng sẽ đi theo con, bầu bạn với con trên đường hoàng tuyền. Chỉ mong kiếp sau, con có thể làm nữ nhi thân sinh của ta."
Chủy thủ rơi xuống đất, tạo một tiếng ngân vang chấn động. Mộc Cận Nhi nhắm mắt, quay lưng lại, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên người nàng, vô cùng lạnh lẽo.
An phi nương nương đột nhiên quỳ xuống: "Cận Nhi, một lạy này, là ta thay Dục nhi, nó nợ con, cả đời này cũng không đền nổi."
Mộc Cận Nhi cắn môi đỡ An phi đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ là con nợ nương nương với Hoàng tử, nếu như không có nương nương, Cận Nhi cũng chỉ là một kẻ ăn mày mà thôi."
Gấm đỏ thêu mây, chim loan dùng chỉ vàng cùng châu ngọc đính lên áo bào dài đến tận đuôi, tơ vàng xen lẫn bách hoa cài trên mái đầu, khiến vầng trán trơn bóng càng thêm nổi bật. Son phấn nồng đậm, môi đỏ đầy đặn.
An phi nương nương đích thân trang điểm thật đẹp cho Mộc Cận Nhi, hai mắt đẫm lệ nói: "Nó sẽ không tới đâu, con muốn nói với hắn chuyện gì, ta sẽ truyền đạt giúp con."
Mộc Cận Nhi vẫn đờ đẫn như vậy, hồi lâu mới không chút cảm xúc lên tiếng: "Cung chúc Tam Hoàng tử có được ngôi vị Thái tử."
Trong đáy mắt An phi nương nương xuyên qua một tia mờ mịt, bà lau nước mắt, nhét một túi gấm vào trong tay Mộc Cận Nhi: "Cái này là Dục nhi đưa cho con."
Mộc Cận Nhi đẩy cửa phòng bước ra, ánh mắt thuần khiết thanh tịnh ngày xưa không còn, hai đầu lông mày luôn nhíu chặt đã dần buông lỏng, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Một đêm trưởng thành, không gì hơn thế.
Đội loan phượng nghênh đón mang theo mười dặm hồng trang từ từ rời khỏi thành trì Lương quốc.
Một cỗ tuấn mã đỏ thẫm đạp gió mà đi, thiếu niên tuấn lãng tung người bước xuống ngựa. Kiệu loan xa dần, ánh mắt thiếu niên nhuộm đầy bi thương, thật lâu sau đó, hắn siết tay thành nắm đấm, đập thật mạnh vào gạch đá lót trên đường phố, máu tươi thấm vào kẽ hở của gạch men xanh.
"Cận Nhi." Chu Dục ôm ngực, thì thầm rên rỉ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.