Chương : 9
Thẩm Đình thấy giọng nói ấy quen quen, chưa kịp nhớ ra mà chỉ kéo cô lại: “Vì tôi biết cô làm thế là rất sai, vô cùng sai.”
“Nhưng tôi mệt quá rồi.” Cô gái kia khóc thành tiếng, quay lại nhìn Thẩm Đình. Lúc nhìn thấy Thẩm Đình, cô ta tỏ rõ sự kinh ngạc, còn Thẩm Đình càng sững sờ hơn, bất giác buông tay ra, trời, đây chẳng phải là bạn gái cũ của Thẩm Nhân Kiệt thì còn là ai?
Thẩm Đình hoàn hồn lại, nói: “Là cô à? Sao lại ngốc như thế mà làm chuyện này? Mau đi lên đi.”
Tống Uẩn lắc đầu đáp: “Chị xem như không nhìn thấy gì đi.”
Thẩm Đình nhíu mày: “Rõ ràng đã nhìn thấy thì làm sao xem như không thấy được, cô đừng hại tôi nửa đời còn lại bị ám ảnh chứ!”
“Tôi chán sống rồi, chị đừng quản tôi.” Cô ta mệt mỏi chán chường đáp lại.
“Tôi lớn hơn cô, tôi còn chưa nói chán sống thì cô càng không có tư cách nói thế.” Sóng to quá, cứ ập đến từng đợt, thủy triều sắp lên, Thẩm Đình hét với toàn bộ sức lực.
Tống Uẩn không trả lời, Thẩm Đình vận hết sức kéo tay cô ta lên bờ. Lúc đó mới dám thở phào, ngồi phịch xuống bãi cát thở hổn hển.
Tống Uẩn ngồi cạnh nhìn cô, một lúc sau mới gượng nở nụ cười còn khó hơn là khóc: “Chị đúng là người tốt, chẳng trách Thẩm Nhân Kiệt thích chị.”
Thẩm Đình nghe thế, tim run lên, chẳng trách cô nàng tự sát có liên quan đến Thẩm Nhân Kiệt? Cố gắng bình tĩnh lại, cô hỏi: “Tại sao cô lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy? Cô không sợ làm người thân cô đau lòng à?”
“Tôi chẳng có người thân.” Tống Uẩn cười thê lương, cùng với gương mặt trắng bệch, toát lên một vẻ đẹp khiến người ta thấy xót xa thương cảm.
Không ngờ, cô ta lại là trẻ mồ côi, Thẩm Đình nghe thấy thế nên mềm lòng, lại nói: “Nhưng cũng không thể làm thế được, đang trẻ trung như vậy cô không thấy tiếc à?”
“Có gì mà phải tiếc?” Tống Uẩn ủ rủ, “Cuộc đời tôi cứ bắt đầu lại từ đầu hết lần này đến lần khác, tôi mệt quá rồi, không muốn xuất phát lại từ đầu nữa, tôi chỉ muốn kết thúc nó thôi.”
Thẩm Đình lần đầu nghe thấy có người cảm khái như thế nên hơi ngạc nhiên, câu mà cô ta nói ra chẳng phải cũng là nỗi băn khoăn trước nay của cô hay sao? Trước kia cô cho rằng cô ta là người không đầu óc, nên dịu giọng hỏi: “Tại sao lại nói thế?” Nói chuyện với cô ta, đến người như Thẩm Đình cũng bất giác dịu dàng hẳn, cô biết một người muốn tìm đến cái chết nhất định rất cần người nào đó để thổ lộ tâm tình.
Cô ta ngồi đó ôm lấy hai đầu gối, thần sắc thê lương, giống như bức tượng điêu khắc bị cuộc sống sỉ nhục nhưng vẫn vô cùng tôn nghiêm, vì đã từng chết nên rất cần thổ lộ: “Mỗi lần khi cuối cùng tôi có được chút gì đó, cảm thấy cuộc đời tôi gần như có thể khá hơn trước thì phát hiện ra bước tiếp theo lại trở về vạch xuất phát…Khi tôi đã hiểu biết thì tôi đã ở cô nhi viện rồi, tôi không biết người nhà tôi tại so lại vứt bỏ tôi, cuộc sống ở cô nhi viện đau khổ thế nào, không phải là việc người ngoài có thể hiểu được. Lần nào tôi cũng chỉ có thể tự nhủ rằng tương lai phải do mình tự tạo ra. Tôi không chỉ phải làm những việc nặng nề quá sức trong cô nhi viện, bị người đời chế nhạo, mà còn phải làm thêm kiếm tiền. Đến năm mười tám tuổi, cuối cùng tôi đã vào được trường đại học tốt nhất, thật vinh quang, sự cố gắng tôi phải trả cho giây phút đó không ai có thể tưởng tượng được. Tôi đã ngỡ cuộc đời sẽ mở rộng vòng tay chào đón, cuối cùng tôi đã có thể đứng trên đỉnh cao mà bay đi. Nhưng tôi đã rơi tự do, hướng mà trường đưa đến chẳng qua chỉ là con đường thất nghiệp. Tôi đành cố tin tưởng mà nỗ lực điên cuồng hơn, cuối cùng đã có đủ tư cách xuất ngoại, nhưng rồi thì sao? Đến đó rồi mọi thứ lại trở về con số 0, tôi giúp rửa chén bát ở Chinatown, sau đó còn phải học, lăn lộn suốt ba năm mới thích nghi được một chút, cuộc sống như bắt đầu có chút ánh sáng…” Nói đến đó, Tống Uẩn chìm vào im lặng, ánh mắt long lanh lệ.
Cuộc đời quá dài biến cố quá nhiều, có được rồi lại mất đi. Không có hạnh phúc nào nắm bắt được, chỉ có sự bắt đầu lại hết lần này tới lần khác. Thẩm Đình bỗng nảy sinh nhiều niềm cảm thông mạnh mẽ với cô ta, khẽ vỗ vỗ vai, thông hiểu và thương cảm: “Giống tôi đây, mỗi lần vất vả vượt qua một ngọn núi lớn rồi phát hiện mình lại trở về vực sâu, phía trước vẫn là một ngọn núi lớn, nhưng cô không thể đứng tại chỗ khóc lóc, mà chỉ có thể nghiến răng lao về phía trước.”
Tống Uẩn nhìn Thẩm Đình vẻ ngưỡng mộ: “Chị dũng cảm hơn tôi nhiều, thật đó, nên lần đầu nhìn thấy chị, tôi đã rất thích chị.” Cô ta rầu rĩ.
Thẩm Đình bất giác thấy hơi hổ thẹn, cảm giác lần đầu nhìn thấy cô ta của cô lại tương phản hoàn toàn, cô thấy xấu hổ cho bản thân, thiện cảm dành cho Tống Uẩn tăng lên vùn vụt, cảm xúc chân thật của cô ta đối với cuộc sống khiến người khác bất giác thấy tin tưởng, Cô lại dịu giọng: “Rồi sau này ở Mỹ thế nào?” Tống Uẩn mấp máy môi, gương mặt lộ ra nụ cười mơ màng, giống như sương mù trên biển: “Sau đó là chuyện vui nhất trong đời tôi, tôi đã gặp được Thẩm …Nhân Kiệt, anh ấy cho tôi rất nhiều ký ức, hạnh phúc, niềm vui tươi đẹp, anh ấy giống như cầu vồng rực rỡ trong cuộc đời tôi, tiếc là cầu vồng tan biến quá nhanh, cuộc đời không mỉm cười với tôi quá lâu, vì hiểu lầm mà chúng tôi chia tay. Chị biết tính khí anh ấy đấy, tôi làm gì cũng không níu kéo được. Tôi cứ muốn từ bỏ nhưng thực sự quá đau khổ quá dằn vặt, tôi không làm được, nên về nước tìm anh ấy, không ngờ…” Cô ta lắc đầu, “Lần này đến cơ hội cho tôi làm lại từ đầu cũng không còn… Tương lai dài dằng dặc, tôi thực sự không thể chịu đựng sự bắt đầu lại mãi thế này, không còn ham muốn sống nữa.” Cô ta quay lại cười với Thẩm Đình, còn khó coi hơn khóc: “Chị và Nhân Kiệt…nói thật là, tôi rất đau lòng, nhưng cũng rất vui, ít nhất thì anh ấy cũng được vui vẻ. Xin lỗi, nói với chị thế này, chị đừng lo cho tôi. Tôi sẽ không nghĩ quẫn nữa đâu.”
Thẩm Đình hiểu ý cô ta nói, lần này cô ta quẫn bách đến mức này đa phần là vì Thẩm Nhân Kiệt, vì Thẩm Nhân Kiệt mà Tống Uẩn cảm thấy cuộc đời mình là bể khổ, cô nhớ lại những lời Tạ Huyền và Thẩm Nhân Kiệt đã nói với cô, phán đoán về bạn gái cũ của bạn trai cũ và cả chiến hữu của bạn trai cũ không đáng tin tưởng lắm, huống hồ cô ta nói rất có tình có lý, có điều Thẩm Đình vẫn còn nghi ngại nên vội nói: “Tôi và cậu ta chẳng có quan hệ gì hết.”
Tống Uẩn tỏ vẻ không tin, nhếch môi cười gượng: “Cho dù chị và anh ấy…tôi cũng sẽ không trách chị. Thật đấy, chị mặc kệ tôi đi.”
“Chúng tôi thật sự không có gì cả, cũng sẽ không thể có gì đâu.” Thẩm Đình sợ nhất là nụ cười ra nước mắt của kẻ khác nên đành lên tiếng.
Tống Uẩn đột ngột khóc to, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, gần như thỏa sức khóc: “Điều do lỗi của tôi, anh ấy và Tạ Huyền nhất định rất hận tôi, họ hiểu lầm như thế, cũng đáng đời tôi lắm…Tôi thật sự rất hối hận…”
Cô ta nói thế, không cố ý che giấu suy nghĩ của Tạ Huyền và Thẩm Nhân Kiệt với cô ta, trái lại Thẩm Đình còn tin cô hơn, nhưng bây giờ với tình huống này cô cũng không tiện hỏi việc đã qua, đành lựa lời an ủi.
Tống Uẩn hơi bình tĩnh trở lại rồi không nhắc gì đến Thẩm Nhân Kiệt nữa, chỉ nhìn Thẩm Đình bằng ánh mắt vô cùng chân thành: “Thật đấy, tuy nhìn chị rất hung dữ nhưng chị rất tốt bụng, tôi biết sự hung dữ của chị chỉ để bảo vệ bản thân.”
Thẩm Đình không chịu thừa nhận: “Tôi cũng không hiểu nổi chính mình, còn cô thì nói như thể đúng rồi ấy.”
Tống Uẩn lại thở dài: “Nếu chúng ta gặp nhau từ trước thì thật sự đã có thể trở thành bạn thân rồi.” Lời nói đó nếu do người khác thốt ra thì ít nhiều cũng thấy kỳ cục, nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta thành thật nhìn bạn, bình thản nói như vậy, như không có chút mưu đồ nào, chỉ là một đứa trẻ nghĩ gì nói nấy.
Thẩm Đình trước kia rất cảnh giác với cô ta, nhưng gần như cũng bị cảm động bởi sự chân thành đó, phán đoán của đàn ông và phụ nữ với cùng một người lại có sai biệt lớn thế hay sao? Cô ta thực sự không giống như lời họ nói, không giống đến mức lạ kỳ, ngược lại càng khiến cô cảm thấy rối loạn và nghi ngại hơn, nên chỉ cười nói: “Thật à? Làm bạn với một đại mỹ nữ như cô, tôi rất vinh hạnh.”
“Đừng nói đại mỹ nữ gì chứ! Thực ra sắc đẹp chẳng qua chỉ là tài sản rẻ mạt.” Câu nói có vẻ hờ hững ấy thốt ra, sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Đình lại tăng lên, đó chẳng phải là câu mà Thẩm Nhân Kiệt đã từng nói hay sao? Xem ra hai người này đã từng rất tâm đầu ý hợp, cô cũng không rõ cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng là gì nữa.
Bản thân Thẩm Đình tuy thấy tâm trạng rất đau khổ nhưng để tránh cho cô ta không nghĩ quẩn, nên cô đành lắng nghe cô ta tâm sự, phát hiện ra cô ta là người suy nghĩ chín chắn, rất nhiều suy nghĩ mà chính cô vẫn chưa nói ra hoặc cảm thấy rất khó diễn tả, thì cô ta đã giúp bạn nói rồi, thật là không hẹn mà gặp, nói trúng ngay tâm trạng của bạn. Con người càng trưởng thành càng cô đơn, Thẩm Đình lâu lắm rồi chưa gặp được người nào hợp ý như thế, trong lòng thấy vô cùng kỳ lạ và sững sờ, nếu không vì Thẩm Nhân Kiệt và Tạ Huyền đã cảnh báo trước đó thì cô đã xem cô ta là bạn mình. Đến khi Tống Uẩn về thì đã gần mười giờ, di động của cô lại reo vang, đó là cú điện thoại số bảy hay tám mà Cao Hiểu Vi gọi đến, Thẩm Đình cảm thấy vừa bức bối vừa phiền muộn, lúc này thực sự không muốn nói gì với bạn mình nên đã từ chối không nghe.
Trong đầu cứ nhớ lại cảnh lúc nãy nói chuyện với Tống Uẩn, cô biết mình nghi ngờ cô ta, đồng thời cảm thấy đau khổ vì chút hoài nghi đó. Cô ta rất trẻ trung, thông minh, thành thật, đau khổ, cuộc đời ngắn ngủi đã trải qua biết bao khó khăn đến nỗi đã nghĩ đến cái chết. Còn Thẩm Đình, cô lại tỏ ra hoài nghi đối với sự thành thực của một người muốn chết và nỗi đau khổ mà cô ta bộc bạch sau khi thoát chết, không nên thế chút nào! Một người nào đó không thể vì những khổ nạn mà mình đã chịu đựng quá đủ mà xem thường khổ nạn của người khác, càng không có tư cách xem những trải nghiệm đau thương của người đó là thành công của mình. Đặc biệt là trong đó còn có sự xuất hiện của một người đàn ông, như thế chỉ càng tỏ ra là bỉ ổi hơn.
Nghĩ đến đau cả đầu, nếu cô có thể vượt qua ải tâm lý này, cô đã không chỉ thấy vui mừng như thế. Thẩm Đình mua mấy chai bia, về nhà thay giày rồi lên thẳng sân thượng, hai chân thò ra giữa lan can, uống vài ngụm bia, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, thành phố đèn đuốc huy hoàng khiến bầu trời trời trở nên đặc biệt ảm đạm, không nhìn thấy sao đâu cả.
Thẩm Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh cô, nói: “Chị thảnh thơi thật nhỉ.”
Thẩm Đình nhớ đến Tống Uẩn, vì chuyện gì anh cũng có thể tuyệt tình đến thế, tính khí anh khi làm việc trước nay đều khiến cô tin chắc rằng anh cũng không thuộc phái chính nghĩa gì cho lắm, hơn nữa vốn dĩ cô cũng không cần thiết phải phiền muộn vì Tống Uẩn, đều là do anh! Thế là cô phớt lờ anh.
Anh nói tiếp: “Lý Đại Dũng gọi điện cho tôi, nhờ tôi làm phù rể, cậu ta sắp kết hôn rồi.”
Thẩm Đình bỗng dưng nghe có người lại nhắc đến chuyện này nên sắc mặt tối sầm lại, liếc anh một cái: “Rồi sao?”
“Cô dâu là bạn của chị.” Anh nhìn cô rồi nói, “Chắc chị cũng biết.”
“Rồi sao?”
“Chắc chị sẽ không chỉ vào mặt bạn mình mà mắng chứ? Với tính khí của chị thì cũng không phải là không thể.” Thẩm Nhân Kiệt nói, khóe môi dần dần nở nụ cười.
Thẩm Đình nhìn xuống dưới lầu, hai hàng đèn sáng trưng thẳng táp, từng ngọn từng ngọn đều sáng, giống như thành phố không ngủ trong truyện cổ tích. Cô hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi làm không đúng à?”
“Nói thực là, hai người dù có thân đến mấy thì cũng là hai người, chị không thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chị ấy, cũng không thể chịu trách nhiệm cho tương lai của người ta được.”
“Nhưng tôi bắt buộc phải nói cho nó biết là việc nó đang làm nguy hiểm đến nhường nào, vì nó là bạn thân nhất của tôi.” Thẩm Đình nghiêm chỉnh nói.
Thẩm Nhân Kiệt vỗ vỗ vai cô, lắc đầu: “Không thể nói là nguy hiểm hay không, kết hôn vì tình yêu cũng chưa chắc vui hơn, trước khi kết hôn thì bổ sung tính cách cho nhau, sau khi kết hôn lại trở thành những năm tháng đáng oán trách nhất đời. Chị ấy chọn con đường nhìn thấy được hạnh phúc để đi thì không có gì là sai, giá trị quan của con người không giống nhau, cô không thể ép buộc người khác.”
Nhưng, nhưng, bị anh chặn ngang, cô ú ớ không tìm ra lý do, tuy cô biết thế nhưng vẫn không muốn thừa nhận, hạnh phúc thực ra không liên quan gì đến tình yêu. Thế nên đa số phụ nữ thà rằng khóc trong BMW còn hơn là cười trên xe đạp. Ví như cô, nếu cô đơn ngồi trên xe đạp, cho dù có cười cũng ít nhiều cảm thấy lúng túng, tỏ ra không vui sướng gì cho lắm. Thế nên người có điều kiện thì tìm một người khá giả và yêu mình kết hôn, người thường thường bậc trung thì chọn người khá giả để kết hôn, còn người thấp hơn thì kết hôn với một người tình nghèo khổ. Hiện thực khiến người ta thấy thảm thương thất bại như thế, và những đòi hỏi yêu cầu về một thứ gì đó tốt đẹp còn sót lại trong lòng càng khiến người ta thấy thất bại hơn.
Thẩm Đình không muốn thừa nhận rằng thực ra mình đã rất lúng túng, thì điện thoại reo, cô thở phào một hơi, cầm lên xem số, lại là của Bát Giới, gọi vào giờ này không biết là có chuyện gì, chắc không phải do Cao Hiểu Vi không chịu nghe máy nên cậu ta truy sát đến chỗ cô chứ, Thẩm Đình căng thẳng đẩy đẩy Nhân Kiệt, chỉ vào di động: “Bát Giới gọi đến.”
Điện thoại giống một đứa trẻ sơ sinh đang khát sữa cứ kêu gào để cha mẹ phải quan tâm đến. Thẩm Nhân Kiệt nói: “Nghe nhanh đi.”
Thẩm Đình nghe máy, Bát Giới bên kia im lặng, dường như không biết phải nói gì, thế là Thẩm Đình cũng không nói, điện thoại im đến độ như đang nối kết đến một buổi đêm tĩnh lặng như biển trên một tinh cầu xa xôi nào đó.
Đến khi Thẩm Đình nghi ngờ điện thoại bị hư thì bên kia mới lên tiếng, giọng nói nho nhỏ, như đang cố hết sức kiềm chế: “Thẩm Đình, tôi đây.”
Thẩm Đình “ừ” một tiếng.
Bên kia lại nói: “Muộn thế này còn làm phiền cậu. Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay cậu có nhìn thấy Hiểu Vi không?”
Thẩm Đình đang do dự xem có nên nói thật không nhưng cuối cùng vẫn im lặng, hỏi cậu ta: “Sao?”
Bát Giới bên kia cười, như đang mỉa mai chính mình: “Thẩm Đình, cậu yên tâm, không phải tôi muốn gây phiền phức cho cô ấy đâu, tuy tôi... nghèo, không thể nào cho cô ấy những thứ cô ấy cần…nhưng vẫn chưa tệ hại như thế đâu.”
“Tôi không có ý đó.” Thẩm Đình vội nói, nhưng cậu có áp lực, tôi cũng có áp lực, ai cũng có áp lực, nhưng phụ nữ còn phải chịu đựng áp lực, huống hồ là đàn ông.
Bên kia lại im lặng, một lúc sau mới nói: “Tôi gọi điện chỉ là muốn trò chuyện với cậu, cậu đừng trách cô ấy, cô ấy luôn quan tâm đến suy nghĩ của cậu.”
“Tôi…”
“Tôi hiểu cô ấy ra quyết định đó cũng rất khó khăn, xưa nay cô ấy vốn không có chủ kiến, đây là lần đầu cô ấy tự làm chủ. Chắc cô ấy rất sợ hãi.”
“Nhưng nó làm tổn thương cậu.” Thẩm Đình không hiểu rốt cuộc cậu ta muốn nói gì? Vẫn đang lo lắng cho bạn cô cái gì chứ?
Cô loáng thoáng nghe thấy Bát Giới bên kia nấc nghẹn một lúc, cậu ta đẩy điện thoại ra xa, cố gắng không để Thẩm Đình nghe thấy. Cậu ta nói nhanh, như sợ chậm trễ thì can đảm sẽ biến mất: “Không phải lỗi của cô ấy mà là của tôi, nếu tôi có chút bản lĩnh thì sẽ không để cô ấy cảm thấy theo tôi là vô vọng, hắn ta thắng tôi vì giàu có hơn tôi, nhưng tôi không muốn phục cũng phải phục. Đến cả tiền đặc cọc để mua nhà mà cũng do cha mẹ giúp tôi trả thì tôi có thể cho cô ấy được gì? Một người đàn ông như tôi đến cảm giác an toàn cũng không thể cho cô ấy, còn có ai thất bại hơn tôi không? Cô ấy không lấy tôi cũng đúng.”
“Cậu đừng nói thế.” Thẩm Đình cắn môi, vừa thương cảm lại vừa bực bội.
“Thẩm Đình, sau này tôi và cô ấy không thể gặp lại nữa, cậu có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy không?”
Cậu ta có cần yêu bạn gái mình đến thế không? Có đáng không? Nhưng, một người đàn ông phạm sai lầm, đánh mất người yêu, không muốn từ bỏ nhưng lại không biết cách tiếp tục thế nào mà chỉ biết khóc lóc thì càng mất mặt. Thử hỏi xem có ai dám phó thác cả đời cho anh ta? Thẩm Đình thấy sống mũi cay cay, không thể nén được nữa mà kêu lên: “Cậu đừng tốt như thế, tại sao phải vĩ đại như thế, cậu muốn làm gì hả? Cậu không thấy cậu như thế là rất giống một thứ đồ phế thải không?”
“Xin lỗi.” Bát Giới bên kia nói tiếp, “Tôi không yên tâm cô ấy, nhưng cũng đành bó tay.” Thẩm Đình nghe thấy tiếng nức nở không thể kiềm chế của cậu ta, “Cậu nhất định phải giúp cô ấy. Đừng kể lại với cô ấy là tôi đã gọi điện cho cậu, để cô ấy vui mà lấy người khác, cô ấy xứng đáng có được một hôn lễ không hối tiếc, tôi chỉ là cục phân chuột trong hôn lễ thôi. Không bao giờ liên lạc với hai người nữa…Tạm biệt.” Từ đó Tiêu Lang đã thành người xa lạ.
“Cậu là người tốt, đừng uống rượu nữa, sau này cậu cũng sẽ hạnh phúc.” Thẩm Đình vội vàng cúp máy, hít một hơi thật sâu, cô biết cậu ta chắc chắn đã say khướt, đối với một người đàn ông như thế, thật là tình cảm phức tạp mâu thuẫn tột cùng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, những ngôi sao đã hơi mờ nhạt, cô muốn cười lại muốn khóc, hồi lâu sau chỉ nói: “Ngay cả bầu trời cũng không dung nạp nổi những ngôi sao nữa rồi, thế giới này sao thê lương đến thế?”
Thẩm Nhân Kiệt vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Bầu trời trong thành phố bây giờ không thể nhìn thấy sao đâu, có cơ hội sẽ đưa cô đến đài thiên văn.”
“Tôi không cần, tôi muốn ngắm sao ở đây. Tại sao lại phải đến đài thiên văn, tại sao lại dùng những dụng cụ lạnh ngắt đó mới nhìn thấy được sao?” Thẩm Đình cũng không hiểu mình đang so đo cái gì nữa.
Thẩm Nhân Kiệt chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Từ nhỏ tôi đã quen Cao Hiểu Vi, tôi nhớ rõ lúc ấy bọn tôi lên lớp Tám, nó thích một cậu bạn trong lớp, ngồi ở hàng thứ hai, bao giờ cũng mặc áo sơ mi trắng, vẽ rất giỏi, trong giờ âm nhạc còn biết thổi sáo nghe rất hay, thi thành phố được giải nhì. Cao Hiểu Vi lần nào cũng vui sướng nói với tôi: “Sau này lớn lên sẽ lấy cậu ấy, cho dù không lấy được cậu ấy, tớ cũng sẽ lấy một họa sĩ, tuyệt đối không lấy những kẻ kinh doanh toàn mùi tiền. Tính khí anh ấy có thể rất xấu, không sao, tớ sẽ rất yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy giặt bít tất, mua bút vẽ, dọn dẹp phòng vẽ, để anh ấy vẽ ra những bức tranh đẹp mà đến các nhà nghệ thuật cũng hâm mộ.” Bây giờ, mùi cay của mực tàu đúng là nhức mũi đến nỗi không thể chịu đựng được, mà mùi vị của đồng tiền lại càng thơm hơn, tại sao cuộc sống lại khiến người ta thay đổi dễ dàng như thế, đau khổ như thế chứ?”
“Vậy cậu bạn ấy bây giờ làm gì?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi.
“Lúc đó cậu ta không thi đậu vào trường nghệ thuật, bây giờ trải một quầy hàng trong chợ đêm bán quần áo.” Thẩm Đình nói, một chàng trai đầy ắp tế bào nghệ thuật bây giờ lại bán những thứ quần áo rẻ tiền không chút thẩm mỹ.
“Quy luật đào thải, ưu tú thắng thấp kém đó chính là cuộc sống.” Thẩm Nhân Kiệt trả lời.
Thẩm Đình quay lại trừng mắt với anh: “Cậu dựa vào đâu mà nói ai ưu tú, ai thấp kém. Cậu cũng có ưu tú chỗ nào đâu.” Chai bia trong chớp mắt cô đã uống chỉ còn có một nửa.
“Cô nói thế có nghĩa là trong lòng cô luôn nghĩ tôi rất ưu tú, cám ơn nhé.” Thẩm Nhân Kiệt không giận mà trái lại rất hỉ hả, lấy chai bia cạnh mình lên, chỉ muốn uống một ngụm bia của cô, nhưng lại cảm thấy hơi ấm còn sót lại của cô trên miệng chai.
Cô vội ngăn lại: “Này, chai đó tôi uống rồi.”
“Có gì ghê gớm đâu.” Thẩm Nhân Kiệt thờ ơ nói.
Thẩm Đình thấy cảm động, nhưng lại vừa thấy có chút cảm thương và xúc động, trong một đêm như thế này, dưới chân là thành phố to lớn và luôn chuyển động, trên là bầu trời bao la vô tình, trời đất mênh mông vô cùng, nhưng lại có anh bên cạnh, đã cho một người hoang mang như cô có được hơi ấm và sức mạnh, giống tuyết rơi trong đêm trên cánh hoa, ai cũng ngỡ sẽ khiến cánh hoa đông cứng và héo tàn, nhưng tuyết lại tan ra để nuôi nó. Thời gian dài đằng đẵng, thế giới lại lạnh lùng, anh và cô có thể đi đâu đây? Cô bỗng muốn ôm chầm lấy anh mà khóc, ôm anh thật chặt, áp mặt vào ngực anh, khóc xé gan xé ruột, trước mặt anh cô không cần giữ hình tượng gì cả. Thế nhưng cô sực nhớ đến Tống Uẩn xinh đẹp, nên nói với vẻ ấm ức: “Cậu như thế không giống cậu chút nào, ghét quá.” Một cơn gió lạnh thốc đến, cô bất giác rùng mình một cái.
Thẩm Nhân Kiệt thấy thế liền cởi áo khoác ra, choàng lên người cô, Thẩm Đình muốn đẩy anh ra, từ chối đón nhận hơi ấm của anh, thế nhưng Thẩm Nhân Kiệt đã quyết định phải làm cho bằng được, Thẩm Đình không khỏe bằng anh nên cuối cùng cũng đành khuất phục, sau đó cô nói: “Toàn mùi thuốc lá, hôi chết đi được.”
“Đó chính là căn nguyên của từ “đàn ông thối”.” Thẩm Nhân Kiệt cười nói.
Thẩm Nhân Kiệt chỉ chăm chú ngắm cô, lúc cô cười mày mắt rất sinh động, anh không kìm được đưa tay ra sờ lên hàng lông mày của cô rồi di chuyển đến đôi mắt, ngón tay ấm áp của anh trượt qua gương mặt mát lạnh của cô, giống như điện giật, khiến cô bỗng tê dại cả người, cảm giác ngưa ngứa len vào tận trái tim, Thẩm Đình gạt tay anh ra: “Chị…” Vừa buột miệng cô đã vội sửa lại, “Bà đây…”
Vẫn chưa nói xong, một chiếc dép trên một bên chân đang vung vẩy trong không trung bỗng rơi xuống, Thẩm Đình kêu lên: “Tiêu rồi, dép…” Hai người cùng nhau nhìn xuống phía dưới.
Lúc đó dưới lầu vừa có người định vào trong, chiếc dép rơi “bộp” một phát xuống ngay trước mặt anh ta, kinh thiên động địa, giống như khách từ hành tinh khác đến thăm. Người đó giật bắn mình, loạng choạng lùi lại mấy bước, một lúc sau mới ngửa đầu lên, gầm gú bằng giọng địa phương: “Mẹ kiếp, đứa quỷ quái thất đức nào ném thế hả, làm ông đây sợ chết được, còn tưởng ai nhảy lầu chứ! Còn rơi xuống ngay trước mặt ông, có thất đức không cơ chứ!”
Đêm tĩnh mịch, giọng anh ta ngay cả trên sân thượng cũng nghe rõ mồn một. Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt đều bật cười, Thẩm Đình cười tới nỗi chảy nước mắt, Thẩm Nhân Kiệt lắc lắc vai cô: “Đừng cười nữa, ngốc quá, bây giờ làm sao cô xuống lầu?”
Thẩm Đình mới sực nhớ: Đúng rồi, chẳng lẽ bây giờ mình chỉ có thể nhảy lầu. Nhớ đến nhảy lầu, cô lại nhớ đến Tống Uẩn hôm nay đã nhảy xuống biển, thế là nói với anh: “Hôm nay tôi đã gặp Tống Uẩn.”
Không ngờ cô lại biết tên bạn gái cũ, Thẩm Nhân Kiệt bàng hoàng, ngẩng lên nhìn cô.
Thẩm Đình nhìn vẻ mặt của anh, bỗng rất muốn thăm dò xem sao: “Hôm nay cô ấy định nhảy xuống biển, bị tôi ngăn lại.” Nghe đến đó, khóe môi Thẩm Nhân Kiệt lại xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, điều đó khiến Thẩm Đình tự dưng thấy thoải mái kỳ lạ, sau đó ngay lập tức khinh bỉ tâm hồn đê tiện của mình. Sau đó lại bắt đầu bất mãn với thái độ của anh, cho dù là người lạ nhưng khi nghe thấy ai đó nhảy xuống biển, cũng sẽ tỏ ra quan tâm và đồng cảm, anh đúng là máu lạnh như xưa nay vẫn thế.
Nếu đã diễn kịch rồi thì phải diễn cho hết vở, cô lại nói: “Cô ấy nói với tôi rất nhiều, tôi cảm thấy đó là một cô gái rất hiểu biết, có thể xem là thấu tình đạt lý. Hai người nhất định là có hiểu lầm, nên tìm một cơ hội để nói rõ.”
Thẩm Nhân Kiệt vẫn làm mặt lạnh: “Bọn tôi không có hiểu lầm.”
Thẩm Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy cô ấy cũng có thể được coi là một cô gái tốt, không nói là bắt buộc phải thế này thế kia, mà chỉ nói là có thể làm bạn với nhau, mọi người đều là người lớn cả rồi.”
Sắc mặt Thẩm Nhân Kiệt bắt đầu sa sầm, anh đứng lên lạnh lùng hỏi: “Cô tin một người quen biết chưa được nửa ngày, chứ nhất định không chịu tin tôi?”
“Không phải là tin hay không, tôi chỉ thấy sao nói vậy.” Thẩm Đình thấy anh giận dữ nên bắt đầu tức tối.
“Thấy sao nói vậy! Dù là chuyện gì thì người sai cũng chắc chắn là tôi. Đó là phán đoán của cô à? Đó chính là phán quyết của cô về tôi?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi, hàng lông mày vì tức giận mà xoắn lại với nhau, dù đã rất tối nhưng cô vẫn cảm thấy được sát khí tỏa ra từ người anh.
Thẩm Đình không sợ nhất là uy hiếp, chỉ nói nhanh: “Tôi tưởng mình đã cố gắng trung lập, nếu cậu đã nói thế thì tôi đành chịu.”
“Cô cảm thấy! Cô tưởng! Cô trung lập!” Thẩm Nhân Kiệt hừ mũi, “Đừng mang tình cảm vào đây, vận dụng chút trí thông minh, OK? Yêu cầu này không quá đáng chứ!” Thẩm Nhân Kiệt không biết lửa giận lớn như thế từ đâu mà ra, quay ngoắt người bỏ đi.
Vốn dĩ không phải chuyện của cô, kết quả là cô lại bị trách cứ một cách thảm hại, phá hỏng mọi việc. Thẩm Đình vừa tức tối vừa thấy ấm ức, sự nghi ngờ trong lòng lại tăng lên, chắc chắn cô ta đã làm chuyện gì đó tổn thương đến anh chăng? Nhưng một cô gái như cô ta thì có thể làm tổn thương được đến đâu? Lời cô ta nói thực ra là có phần lừa dối hoặc giấu giếm ư? Nhưng rất nhiều người đối với sai lầm quá khứ của mình đều sẽ tự bao dung tha thứ, chẳng ai trách được, có điều là mức độ khác nhau thôi. Mà cô ta thì có lý do gì để lừa gạt mình chứ? Nếu cô ta cần gì thì đối tượng cũng phải là Thẩm Nhân Kiệt, chứ không phải cô. Nếu nghĩ không ra thì thà đừng nghĩ gì cả. Hơn nữa không có dép nên đành thỏa hiệp, Thẩm Đình định gọi Thẩm Nhân Kiệt, nhờ anh lấy giúp mình đôi dép, ai ngờ nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Thẩm Đình ngồi thừ ra, đành tự nhủ: “Tên này thật dễ tức giận, khinh thường…” Vừa bất lực quay lại, nhìn thấy cạnh chân cô có thêm một chiếc dép, chắc chắn là do anh để lại. Lúc nãy tuy anh tức giận nhưng vẫn không quên cởi dép ra cho cô, còn anh đi xuống với một chân chỉ mang đôi vớ, còn cô vì quá ấm ức nên không chú ý ra dáng đi hơi bất thường của anh, xem ra phụ nữ còn dễ giận dữ hơn đàn ông nhiều.
Thẩm Đình hơi hổ thẹn, thò chân ra thử chiếc dép ấy, bên trong vẫn còn vương lại chút hơi ấm, giống như đang giấu một mùa xuân. Chiếc dép to hơn chân cô đến mấy số, mang vào có cảm giác như sắp tuột ra đến nơi, gần như phải vừa đi vừa lê theo, lúc nhấc chân hay đặt chân xuống, chiếc dép lúc nào cũng đi trước một bước, lúc chậm đất lại nện xuống cồm cộp, như thể đang tuyên cáo sự tồn tại của mình. Cô đi được nửa đường, bỗng dưng khựng lại, hai tay đút vào túi, trong tim như có một dòng chảy ấm áp khiến cô tự nhiên thấy vui một cách vô duyên vô cớ, cô miễn cưỡng kiềm nụ cười bằng lý trí của mình. Nếu phía trước có một tấm gương, cô sẽ phát hiện ra vẻ mặt như cười như không của mình. Cô còn nhớ trong một ca khúc nước ngoài có câu thế này: “Chiếc áo của anh hôm nay em đang mặc, không giữ được anh nhưng vẫn thấy ấm áp”, trước kia cô luôn cảm thấy cô nữ chính ấy quá ủy mị quá sến, diễn cuộc sống thành một vở kịch, nhưng tình cảnh và tâm trạng ấy hôm nay cô bỗng nhiên thấu hiểu. Đang nghĩ ngợi lung tung thì gương mặt đáng thương của Tống Uẩn lại chen vào trong đầu, cô vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm: “Thần kinh, mình đang nghĩ gì thế này?”
Cô xuống dưới rồi gõ của phòng anh, đặt chiếc dép trước cửa phòng anh một cách rất lịch sự rồi bỏ về phòng mình.
Người đã quen mang dép số nhỏ như cô, hôm nay có người tự nguyện dâng tặng một đôi dép lớn, cô thật không biết phải cám ơn thế nào.
Hôm sau vừa vào văn phòng đã nhìn thấy một đám người vây quanh máy tính, chụm đầu bàn tán, Thẩm Đình đến gần, hỏi: “Mọi người làm gì thế? Máy tính đó biết khiêu vũ à?”
Vua Nhiều Chuyện gọi cô vẻ hào hứng: “Bọn em đang xem hình cưới của “anh Khoe”! Chị Thẩm Đình cũng đến xem sao.”
Hình cưới cô đã xem ra cả trăm ngàn bộ, chỉ mỗi chưa chụp thôi. Nhưng cô vẫn tham gia vào nhóm bàn tán, bộ ảnh cưới chụp ngoại cảnh, ánh nắng, bãi cát, chim bay, cỏ xanh, đôi nam nữ tạo đủ mọi kiểu dáng hạnh phúc, vẻ mặt vì làm quá nên có vẻ giả tạo, nhìn có vẻ giống như chụp ảnh lịch. Nhưng cũng có thể hiểu, hạnh phúc dù sao cũng cần phải bộc lộ ra cho mọi người nhìn mà.
Thẩm Đình nhanh mắt, thấy chiếc váy cưới của cô dâu hơi cũ, mép váy còn bị hỏng mất thì bất giác thấy tiếc thương, Thẩm Đình cô còn nhìn thấy được, cô dâu càng có thể thấy hơn, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời. Thẩm Đình hỏi: “Đây là cửa hàng váy cưới nào thế?”
Vua Nhiều Chuyện kích động nói: “Là cửa hàng váy cưới Trời Sinh Một Cặp, em giới thiệu cho họ đó, em có người bạn làm việc trong đó mách rằng, số váy cưới này tháng sau sẽ thay bỏ, nên khi chụp có thể giảm giá nhiều hơn nữa.” Nói cho cùng thì vẫn là tiền, cô biết “anh Khoe” thích trào lưu show hàng, nhưng hoàn cảnh gia đình hết sức bình thường, nên cho dù kết hôn thì cũng không thể vung tiền mạnh tay, trong hạnh phúc còn có nỗi chua xót, thế sự khó mà viên mãn được, Thẩm Đình quay lại nhìn nụ cười ngọt ngào vô cùng của họ thì có phần cảm khái, mọi việc đều không dễ dàng, nên tốt nhất là nghĩ thoáng một chút.
Khi vừa xem hình của “anh Khoe” thì anh ta gọi điện đến, Thẩm Đình nghe máy, nói vài lời chút mừng khách sáo với anh ta, rồi anh ta cũng nói rõ ý mình: “Chị Thẩm Đình, chị có thể giúp tôi mượn Tổng giám đốc Thẩm vài chiếc xe không?”
“Vài chiếc?” Thẩm Đình có vẻ không hiểu.
“Anh Khoe” cười gượng gạo: “Đúng thế, tôi muốn dùng cho hôn lễ, chị cũng biết thuê thì rất đắt, nếu xe càng nổi tiếng thì càng đắt, chỉ dùng một ngày nên tôi thấy không đáng. Thế nên…quan hệ của chị với Tổng giám đốc Thẩm rất tốt, chị đánh tiếng thì dễ dàng hơn tôi.”
Thế là Thẩm Đình hiểu ra, “anh Khoe” muốn nở mày nở mặt trong hôn lễ, điều này có thể hiểu. Nhưng lại không có tiền, thuê vài chiếc xe lại mất cả tháng lương, thực sự khiến người ta xót lòng. Nên đã nhớ đến Thẩm Nhân Kiệt, tuy trong lòng “anh Khoe” e dè Thẩm Nhân Kiệt, quan hệ của họ cũng không thể gọi là hòa hợp, có điều con người trước thực tế thì luôn phải cúi đầu. Cô lại nhớ đến sự lựa chọn của Cao Hiểu Vi.
Cô nhận lời, vào nói rõ tình hình với Thẩm Nhân Kiệt, anh cũng không làm khó gì mà đồng ý ngay. Thẩm Đình hiểu anh cũng rất hào phóng, nhưng có thể là anh đang bật đèn xanh với cô, Thẩm Đình không muốn nghĩ sâu thêm. Thẩm Nhân Kiệt thầm nghĩ “anh Khoe” đúng là khá thông minh, tìm Thẩm Đình để nhờ làm việc này nên trong lòng thấy hơi vui sướng. Anh lại nói: “Lúc nãy Cao Hiểu Vi gọi điện cho tôi.”
“Hả?” Thẩm Đình thấy rất kỳ lạ.
“Cô ấy nói cô không chịu nghe điện thoại, nên đành cô gọi đến cho tôi, chị ấy đang đợi cô ở quán cà phê dưới lầu, bảo sẽ đợi cô cho bằng được.”
Lại quán cà phê, Thẩm Đình im lặng.
Thẩm Nhân Kiệt lại lên tiếng: “Cô nên đi, chuyện này cô cũng không cần phản ứng thái quá.”
Thẩm Đình nghe anh hoa tay múa chân chỉ đạo mình thì lửa giận chợt bốc lên, lườm anh một cái: “Cậu còn nhỏ tuổi lắm, thế mà đã có cái tật thích làm đấng cứu thế à.”
Thẩm Nhân Kiệt không phủ nhận, chỉ lặp lại: “Cô ấy đã xuống nước với cô lắm rồi, cô nên biết đủ đi, có thể làm bạn với nhau trên mười năm không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Thẩm Đình làm sao không hiểu, cô cũng không phải là từ chối qua lại với Cao Hiểu Vi nữa, chỉ là vẫn chưa nghĩ thông nhưng cuối cùng vẫn chuẩn bị xuống quán cà phê, sau đó lại nghe chàng trai sau lưng bổ sung một câu: “Tuổi tâm lý của tôi lớn hơn cô nhiều.”
Nếu là thật thì sẽ không cố ý bổ sung câu này, Thẩm Đình cười nghẹn.
Vào quán cà phê, Thẩm Đình nhìn về một phía theo thói quen, Cao Hiểu Vi quả nhiên đang ngồi ở đó, mắt chọn chỗ của cô nàng vẫn không hề thay đổi. Cao Hiểu Vi hôm nay ăn mặc rất thục nữ, từ bỏ phong cách lòe loẹt sặc sỡ như vẹt thường ngày của cô nàng. Cô nàng đang cúi đầu, cầm thìa khuấy café một cách thờ ơ.
Thẩm Đình ngồi xuống đối diện, cô nàng mới sực tỉnh, vui sướng nói: “Cậu đến thật rồi.”
Thẩm Đình bực bội nói: “Giả đấy, người đang ngồi trước mặt cậu là tượng sáp trong bảo tàng sáp Madame Tussauds đó.”
Cao Hiểu Vi không nhịn được cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô, có ý muốn hòa giải: “Hôm đó tớ nói linh tinh, cậu đừng giận tớ nữa nhé? Hôm đó thật sự là tớ rất rối loạn.”
Thẩm Đình nhớ đến những lời bạn mình đã nói với cô, nỗi đau ấy như mới ngày hôm qua, cô lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Hôm đó những lời cậu nói là có ý gì?”
Tay Cao Hiểu Vi nắm chặt lại, mím môi nói: “Hôm nay thực ra tớ cũng muốn nói với cậu điều đó, không như cậu nghĩ đâu.”
Thẩm Đình cũng muốn xem thử cô nàng tìm ra được ý tưởng gì mới trong đám tầm thường ấy, thế là cô hỏi: “Thế rồi sao?” Cô nhìn vẻ ngập ngừng của người bạn thân nhất đời mình, nỗi đau trong tim như đang bóp nghẹt lấy cô.
Thực ra trước khi đến. Cao Hiểu Vi tập luyện cho lời giải thích của mình đến mấy trăm lần, nhưng lúc đến nơi lại thấy trống rỗng, Thẩm Đình là bạn thân nhất của cô, cô chỉ muốn nói suy nghĩ chân thật nhất, còn có tin hay không thì phải chờ Thẩm Đình, cô khó nhọc nói: “Lúc ở trên núi tớ đã thấy là Thẩm Nhân Kiệt thích cậu. Nói thật là ban đầu tớ rất đố kỵ với cậu, hai ta đã là bạn bao năm, bỗng nhiên cậu sắp một bước lên mây, từ đó sẽ khác hoàn toàn với tớ, tớ thật sự rất khó thích ứng, về sau đã bắt đầu sợ hãi.”
Thẩm Đình không nói, cô tin những lời của bạn mình. Cô tự hỏi lòng, nếu đổi lại là cô thì sẽ làm thế nào? Phản ứng đầu tiên tuyệt đối sẽ là vui mừng thay cho bạn, chứ không phải đố kỵ.
Sau đó Cao Hiểu Vi nói tiếp: “Chút đố kỵ đó đã nhanh chóng biến mất, thật đấy, tớ bắt đầu xúc động thay cậu, không ngờ cuối cùng cậu đã có thể gả cho người giàu có! Nhưng tớ lại rất sợ, sợ rằng bọn mình sẽ không còn cùng một đẳng cấp, tình bạn của chúng ta sẽ biến chất, tớ sẽ đánh mất người bạn thân nhất là cậu. Cậu có thể sẽ nghĩ tớ là lòng dạ tiểu nhân. Nhưng tớ cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn thân như thế là vì chúng ta cùng trên một chiến tuyến, nhưng nếu tớ lấy Bát Giới thì tớ chỉ có thể ở giai cấp ăn lương cả đời, vật vã trong cơm áo gạo tiền. Chủ đề, mối quan tâm mà chúng ta nói chuyện sau này cũng sẽ dần dần thay đổi.”
Thẩm Đình nghe bạn nói thế bỗng có một cảm giác buồn bã, đó là cảm giác cô thường có sau khi đã ra ngoài xã hội. Kiến giải của Cao Hiểu Vi không phải là vô lý, sự lo âu của cô nàng về tính yếu ớt của tình cảm cũng không phải là vô lý. Nhưng bạn cô đã nghĩ quá nhiều, lần đầu tiên nghĩ nhiều như thế, có thể là do đã ở vị trí của kẻ yếu, vì quá để tâm nên lúc nào cũng nghĩ nhiều, nghĩ sâu.
Cao Hiểu Vi lại nói: “Hơn nữa, cậu có tiền, tớ lại không, chắc chắn sau này tớ sẽ có nhiều việc cần cậu giúp đỡ, chuyện của tớ, chuyện của chồng tớ, Thẩm chí cả chuyện của cha mẹ ruột, cha mẹ chồng nữa. Lâu dần rồi chúng ta sẽ không bình đẳng nữa. Tớ biết cậu sẽ không khinh thường tớ, nhưng nếu đến lúc đó bản thân tớ cũng không chịu được, không phải cậu xa cách tớ, mà là tớ sẽ xa cách cậu.”
Cũng giống những người trong Hội học sinh, tình hình của mỗi người đều khác nhau, nhưng đạo lý thì đều giống nhau.
Đại đa số đều là phàm phu tục tử, tình cảm phải thiết lập trên thực tế, còn thực tế thì rất thê thảm đáng thương, nếu mắc chứng thích tình cảm trong sáng thì làm sao sống được trên thế gian này? Nếu có sống thì có thể làm bạn được với ai không? Cho dù Thẩm Đình cô có lòng tự tin rằng trong tương lai sẽ không bị đồng tiền địa vị hủ hóa, trở nên mắt mọc trên đỉnh đầu, Cao Hiểu Vi cũng khó mà không lo lắng, huống hồ những người đứng phía dưới và ngước nhìn lên, bao giờ tâm thái họ cũng dễ mất cân bằng. Trong lòng Thẩm Đình đã tha thứ cho bạn mình, sự tự ti hẹp hòi thì ai cũng có, làm người không thể không tính toán, nước xanh quá thì lại không có cá. Nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng cỏi: “Gần như tớ sẽ không có khả năng gả cho Thẩm Nhân Kiệt, sao cậu lại nghĩ nhiều như thế?”
Cao Hiểu Vi đã chơi với cô bao lâu rồi, vừa nghe thế đã biết cô cũng mềm lòng, cô biết rõ nhất là Thẩm Đình thực ra chính là người khẩu xà tâm Phật, thế là lập tức tươi tỉnh, tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn, vui vẻ vỗ tay Thẩm Đình: “Woa, cậu thừa nhận cậu và hắn quả nhiên có quan hệ mờ ám nhé!”
Thẩm Đình đã quen với kiểu tâm trạng thay đổi thất thường như thế rồi, nếu cô nàng rất bình thường rất nghiêm túc thì Thẩm Đình lại thấy đặc biệt sợ hãi, giống như lúc nãy vậy, Thẩm Đình bèn mắng: “Cái gì mà mờ ám? Cậu quả nhiên là mõm chó không nhả ra nổi ngà voi!”
Cao Hiểu Vi phản kích: “Có mõm chó nào mà nhả ra nổi ngà voi chứ? Cậu nhả ra thử tớ xem nào!”
Thẩm Đình sực phát hiện ra mình thua thiệt nên trả vốn lại: “Cậu mới là chó ấy, cậu mới là mõm chó ấy!”
Cao Hiểu Vi không nói gì mà chỉ cười to, một lúc sau mới bảo: “Thật đấy, tớ rất sợ cậu sẽ mặc kệ tớ, hôm qua cả đêm không ngủ nổi, từ nhỏ đến lớn, cậu là người bạn thân duy nhất của tớ. Chúng ta cho dù làm lành rồi, sau này cũng đừng ai nhắc chuyện này nữa, cậu còn phải là phù rể cho tớ.”
Thẩm Đình vừa nghe đã thấy kỳ lạ: “Cậu kết hôn mà tớ còn phải giả trai nữa à? Tớ hy sinh quá nhiều rồi, thịnh tình tớ như thế thì hôn lễ của cậu có gánh chịu nổi không?”
Cao Hiểu Vi lúc ấy mới nhận ra mình nói nhầm nên vội vàng sửa lại.
Thẩm Đình nghiêm túc hỏi: “Tớ hỏi cậu lần cuối, cậu thật sự đã quyết định rồi à? Đừng vì tớ mà quyết định sai lầm.” Cô nhớ lời Bát Giới nói, lại bổ sung: “Đương nhiên nếu cậu quyết định rồi thì tớ sẽ ủng hộ.”
Cao Hiểu Vi gật đầu: “Tớ sẽ không thay đổi. Không phải vì cậu, mà là suy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của chính mình, tớ có lỗi với anh ấy, nhưng tớ phải nghĩ cho bản thân.”
Thẩm Đình có thể thấy sự đau khổ cố chôn giấu của bạn mình. Nhưng đã không nhắc lại nữa, thì cô cũng sẽ mãi mãi không nhắc đến cuộc điện thoại ấy. Xin lỗi, hãy xem như cô chưa bao giờ nghe đi, hãy xem như nó reo suốt cả buổi tối mà không ai nhận máy trong đêm khuya cô độc vậy. Hạnh phúc của cô ấy giống như cậu đã nói, không liên quan gì đến cậu.
Cao Hiểu Vi lại xúc động nói: “Còn nhiều thứ đồ lắm mà tớ chưa mua, thời gian gấp quá, cậu nhất định phải xin nghĩ một, hai ngày để chọn đồ với tớ, nếu không một mình tớ sẽ đau đầu hoa mắt cho xem.”
Thực ra trong lòng Thẩm Đình rất muốn ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn khinh khỉnh: “Cậu bảo nghĩ là nghĩ à, tớ còn phải làm việc để có cơm ăn chứ.”
Hai người vừa nói vừa ra khỏi quán café, Cao Hiểu Vi hễ kích động là bắt đầu nói quá lên: “Tiền lương cậu bị trừ thì để chị đây giúp cậu bù đắp vào.”
Thẩm Đình tỏ vẻ chấn động: “Woa, ống tiết kiệm biến thành máy in tiền nhanh thế cơ à.”
Nếu như thành phố này không có luật pháp, Cao Hiểu Vi thực sự rất muốn bóp cổ cô chết ngay trên đường.
“Nhưng tôi mệt quá rồi.” Cô gái kia khóc thành tiếng, quay lại nhìn Thẩm Đình. Lúc nhìn thấy Thẩm Đình, cô ta tỏ rõ sự kinh ngạc, còn Thẩm Đình càng sững sờ hơn, bất giác buông tay ra, trời, đây chẳng phải là bạn gái cũ của Thẩm Nhân Kiệt thì còn là ai?
Thẩm Đình hoàn hồn lại, nói: “Là cô à? Sao lại ngốc như thế mà làm chuyện này? Mau đi lên đi.”
Tống Uẩn lắc đầu đáp: “Chị xem như không nhìn thấy gì đi.”
Thẩm Đình nhíu mày: “Rõ ràng đã nhìn thấy thì làm sao xem như không thấy được, cô đừng hại tôi nửa đời còn lại bị ám ảnh chứ!”
“Tôi chán sống rồi, chị đừng quản tôi.” Cô ta mệt mỏi chán chường đáp lại.
“Tôi lớn hơn cô, tôi còn chưa nói chán sống thì cô càng không có tư cách nói thế.” Sóng to quá, cứ ập đến từng đợt, thủy triều sắp lên, Thẩm Đình hét với toàn bộ sức lực.
Tống Uẩn không trả lời, Thẩm Đình vận hết sức kéo tay cô ta lên bờ. Lúc đó mới dám thở phào, ngồi phịch xuống bãi cát thở hổn hển.
Tống Uẩn ngồi cạnh nhìn cô, một lúc sau mới gượng nở nụ cười còn khó hơn là khóc: “Chị đúng là người tốt, chẳng trách Thẩm Nhân Kiệt thích chị.”
Thẩm Đình nghe thế, tim run lên, chẳng trách cô nàng tự sát có liên quan đến Thẩm Nhân Kiệt? Cố gắng bình tĩnh lại, cô hỏi: “Tại sao cô lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy? Cô không sợ làm người thân cô đau lòng à?”
“Tôi chẳng có người thân.” Tống Uẩn cười thê lương, cùng với gương mặt trắng bệch, toát lên một vẻ đẹp khiến người ta thấy xót xa thương cảm.
Không ngờ, cô ta lại là trẻ mồ côi, Thẩm Đình nghe thấy thế nên mềm lòng, lại nói: “Nhưng cũng không thể làm thế được, đang trẻ trung như vậy cô không thấy tiếc à?”
“Có gì mà phải tiếc?” Tống Uẩn ủ rủ, “Cuộc đời tôi cứ bắt đầu lại từ đầu hết lần này đến lần khác, tôi mệt quá rồi, không muốn xuất phát lại từ đầu nữa, tôi chỉ muốn kết thúc nó thôi.”
Thẩm Đình lần đầu nghe thấy có người cảm khái như thế nên hơi ngạc nhiên, câu mà cô ta nói ra chẳng phải cũng là nỗi băn khoăn trước nay của cô hay sao? Trước kia cô cho rằng cô ta là người không đầu óc, nên dịu giọng hỏi: “Tại sao lại nói thế?” Nói chuyện với cô ta, đến người như Thẩm Đình cũng bất giác dịu dàng hẳn, cô biết một người muốn tìm đến cái chết nhất định rất cần người nào đó để thổ lộ tâm tình.
Cô ta ngồi đó ôm lấy hai đầu gối, thần sắc thê lương, giống như bức tượng điêu khắc bị cuộc sống sỉ nhục nhưng vẫn vô cùng tôn nghiêm, vì đã từng chết nên rất cần thổ lộ: “Mỗi lần khi cuối cùng tôi có được chút gì đó, cảm thấy cuộc đời tôi gần như có thể khá hơn trước thì phát hiện ra bước tiếp theo lại trở về vạch xuất phát…Khi tôi đã hiểu biết thì tôi đã ở cô nhi viện rồi, tôi không biết người nhà tôi tại so lại vứt bỏ tôi, cuộc sống ở cô nhi viện đau khổ thế nào, không phải là việc người ngoài có thể hiểu được. Lần nào tôi cũng chỉ có thể tự nhủ rằng tương lai phải do mình tự tạo ra. Tôi không chỉ phải làm những việc nặng nề quá sức trong cô nhi viện, bị người đời chế nhạo, mà còn phải làm thêm kiếm tiền. Đến năm mười tám tuổi, cuối cùng tôi đã vào được trường đại học tốt nhất, thật vinh quang, sự cố gắng tôi phải trả cho giây phút đó không ai có thể tưởng tượng được. Tôi đã ngỡ cuộc đời sẽ mở rộng vòng tay chào đón, cuối cùng tôi đã có thể đứng trên đỉnh cao mà bay đi. Nhưng tôi đã rơi tự do, hướng mà trường đưa đến chẳng qua chỉ là con đường thất nghiệp. Tôi đành cố tin tưởng mà nỗ lực điên cuồng hơn, cuối cùng đã có đủ tư cách xuất ngoại, nhưng rồi thì sao? Đến đó rồi mọi thứ lại trở về con số 0, tôi giúp rửa chén bát ở Chinatown, sau đó còn phải học, lăn lộn suốt ba năm mới thích nghi được một chút, cuộc sống như bắt đầu có chút ánh sáng…” Nói đến đó, Tống Uẩn chìm vào im lặng, ánh mắt long lanh lệ.
Cuộc đời quá dài biến cố quá nhiều, có được rồi lại mất đi. Không có hạnh phúc nào nắm bắt được, chỉ có sự bắt đầu lại hết lần này tới lần khác. Thẩm Đình bỗng nảy sinh nhiều niềm cảm thông mạnh mẽ với cô ta, khẽ vỗ vỗ vai, thông hiểu và thương cảm: “Giống tôi đây, mỗi lần vất vả vượt qua một ngọn núi lớn rồi phát hiện mình lại trở về vực sâu, phía trước vẫn là một ngọn núi lớn, nhưng cô không thể đứng tại chỗ khóc lóc, mà chỉ có thể nghiến răng lao về phía trước.”
Tống Uẩn nhìn Thẩm Đình vẻ ngưỡng mộ: “Chị dũng cảm hơn tôi nhiều, thật đó, nên lần đầu nhìn thấy chị, tôi đã rất thích chị.” Cô ta rầu rĩ.
Thẩm Đình bất giác thấy hơi hổ thẹn, cảm giác lần đầu nhìn thấy cô ta của cô lại tương phản hoàn toàn, cô thấy xấu hổ cho bản thân, thiện cảm dành cho Tống Uẩn tăng lên vùn vụt, cảm xúc chân thật của cô ta đối với cuộc sống khiến người khác bất giác thấy tin tưởng, Cô lại dịu giọng: “Rồi sau này ở Mỹ thế nào?” Tống Uẩn mấp máy môi, gương mặt lộ ra nụ cười mơ màng, giống như sương mù trên biển: “Sau đó là chuyện vui nhất trong đời tôi, tôi đã gặp được Thẩm …Nhân Kiệt, anh ấy cho tôi rất nhiều ký ức, hạnh phúc, niềm vui tươi đẹp, anh ấy giống như cầu vồng rực rỡ trong cuộc đời tôi, tiếc là cầu vồng tan biến quá nhanh, cuộc đời không mỉm cười với tôi quá lâu, vì hiểu lầm mà chúng tôi chia tay. Chị biết tính khí anh ấy đấy, tôi làm gì cũng không níu kéo được. Tôi cứ muốn từ bỏ nhưng thực sự quá đau khổ quá dằn vặt, tôi không làm được, nên về nước tìm anh ấy, không ngờ…” Cô ta lắc đầu, “Lần này đến cơ hội cho tôi làm lại từ đầu cũng không còn… Tương lai dài dằng dặc, tôi thực sự không thể chịu đựng sự bắt đầu lại mãi thế này, không còn ham muốn sống nữa.” Cô ta quay lại cười với Thẩm Đình, còn khó coi hơn khóc: “Chị và Nhân Kiệt…nói thật là, tôi rất đau lòng, nhưng cũng rất vui, ít nhất thì anh ấy cũng được vui vẻ. Xin lỗi, nói với chị thế này, chị đừng lo cho tôi. Tôi sẽ không nghĩ quẫn nữa đâu.”
Thẩm Đình hiểu ý cô ta nói, lần này cô ta quẫn bách đến mức này đa phần là vì Thẩm Nhân Kiệt, vì Thẩm Nhân Kiệt mà Tống Uẩn cảm thấy cuộc đời mình là bể khổ, cô nhớ lại những lời Tạ Huyền và Thẩm Nhân Kiệt đã nói với cô, phán đoán về bạn gái cũ của bạn trai cũ và cả chiến hữu của bạn trai cũ không đáng tin tưởng lắm, huống hồ cô ta nói rất có tình có lý, có điều Thẩm Đình vẫn còn nghi ngại nên vội nói: “Tôi và cậu ta chẳng có quan hệ gì hết.”
Tống Uẩn tỏ vẻ không tin, nhếch môi cười gượng: “Cho dù chị và anh ấy…tôi cũng sẽ không trách chị. Thật đấy, chị mặc kệ tôi đi.”
“Chúng tôi thật sự không có gì cả, cũng sẽ không thể có gì đâu.” Thẩm Đình sợ nhất là nụ cười ra nước mắt của kẻ khác nên đành lên tiếng.
Tống Uẩn đột ngột khóc to, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, gần như thỏa sức khóc: “Điều do lỗi của tôi, anh ấy và Tạ Huyền nhất định rất hận tôi, họ hiểu lầm như thế, cũng đáng đời tôi lắm…Tôi thật sự rất hối hận…”
Cô ta nói thế, không cố ý che giấu suy nghĩ của Tạ Huyền và Thẩm Nhân Kiệt với cô ta, trái lại Thẩm Đình còn tin cô hơn, nhưng bây giờ với tình huống này cô cũng không tiện hỏi việc đã qua, đành lựa lời an ủi.
Tống Uẩn hơi bình tĩnh trở lại rồi không nhắc gì đến Thẩm Nhân Kiệt nữa, chỉ nhìn Thẩm Đình bằng ánh mắt vô cùng chân thành: “Thật đấy, tuy nhìn chị rất hung dữ nhưng chị rất tốt bụng, tôi biết sự hung dữ của chị chỉ để bảo vệ bản thân.”
Thẩm Đình không chịu thừa nhận: “Tôi cũng không hiểu nổi chính mình, còn cô thì nói như thể đúng rồi ấy.”
Tống Uẩn lại thở dài: “Nếu chúng ta gặp nhau từ trước thì thật sự đã có thể trở thành bạn thân rồi.” Lời nói đó nếu do người khác thốt ra thì ít nhiều cũng thấy kỳ cục, nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta thành thật nhìn bạn, bình thản nói như vậy, như không có chút mưu đồ nào, chỉ là một đứa trẻ nghĩ gì nói nấy.
Thẩm Đình trước kia rất cảnh giác với cô ta, nhưng gần như cũng bị cảm động bởi sự chân thành đó, phán đoán của đàn ông và phụ nữ với cùng một người lại có sai biệt lớn thế hay sao? Cô ta thực sự không giống như lời họ nói, không giống đến mức lạ kỳ, ngược lại càng khiến cô cảm thấy rối loạn và nghi ngại hơn, nên chỉ cười nói: “Thật à? Làm bạn với một đại mỹ nữ như cô, tôi rất vinh hạnh.”
“Đừng nói đại mỹ nữ gì chứ! Thực ra sắc đẹp chẳng qua chỉ là tài sản rẻ mạt.” Câu nói có vẻ hờ hững ấy thốt ra, sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Đình lại tăng lên, đó chẳng phải là câu mà Thẩm Nhân Kiệt đã từng nói hay sao? Xem ra hai người này đã từng rất tâm đầu ý hợp, cô cũng không rõ cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng là gì nữa.
Bản thân Thẩm Đình tuy thấy tâm trạng rất đau khổ nhưng để tránh cho cô ta không nghĩ quẩn, nên cô đành lắng nghe cô ta tâm sự, phát hiện ra cô ta là người suy nghĩ chín chắn, rất nhiều suy nghĩ mà chính cô vẫn chưa nói ra hoặc cảm thấy rất khó diễn tả, thì cô ta đã giúp bạn nói rồi, thật là không hẹn mà gặp, nói trúng ngay tâm trạng của bạn. Con người càng trưởng thành càng cô đơn, Thẩm Đình lâu lắm rồi chưa gặp được người nào hợp ý như thế, trong lòng thấy vô cùng kỳ lạ và sững sờ, nếu không vì Thẩm Nhân Kiệt và Tạ Huyền đã cảnh báo trước đó thì cô đã xem cô ta là bạn mình. Đến khi Tống Uẩn về thì đã gần mười giờ, di động của cô lại reo vang, đó là cú điện thoại số bảy hay tám mà Cao Hiểu Vi gọi đến, Thẩm Đình cảm thấy vừa bức bối vừa phiền muộn, lúc này thực sự không muốn nói gì với bạn mình nên đã từ chối không nghe.
Trong đầu cứ nhớ lại cảnh lúc nãy nói chuyện với Tống Uẩn, cô biết mình nghi ngờ cô ta, đồng thời cảm thấy đau khổ vì chút hoài nghi đó. Cô ta rất trẻ trung, thông minh, thành thật, đau khổ, cuộc đời ngắn ngủi đã trải qua biết bao khó khăn đến nỗi đã nghĩ đến cái chết. Còn Thẩm Đình, cô lại tỏ ra hoài nghi đối với sự thành thực của một người muốn chết và nỗi đau khổ mà cô ta bộc bạch sau khi thoát chết, không nên thế chút nào! Một người nào đó không thể vì những khổ nạn mà mình đã chịu đựng quá đủ mà xem thường khổ nạn của người khác, càng không có tư cách xem những trải nghiệm đau thương của người đó là thành công của mình. Đặc biệt là trong đó còn có sự xuất hiện của một người đàn ông, như thế chỉ càng tỏ ra là bỉ ổi hơn.
Nghĩ đến đau cả đầu, nếu cô có thể vượt qua ải tâm lý này, cô đã không chỉ thấy vui mừng như thế. Thẩm Đình mua mấy chai bia, về nhà thay giày rồi lên thẳng sân thượng, hai chân thò ra giữa lan can, uống vài ngụm bia, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, thành phố đèn đuốc huy hoàng khiến bầu trời trời trở nên đặc biệt ảm đạm, không nhìn thấy sao đâu cả.
Thẩm Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh cô, nói: “Chị thảnh thơi thật nhỉ.”
Thẩm Đình nhớ đến Tống Uẩn, vì chuyện gì anh cũng có thể tuyệt tình đến thế, tính khí anh khi làm việc trước nay đều khiến cô tin chắc rằng anh cũng không thuộc phái chính nghĩa gì cho lắm, hơn nữa vốn dĩ cô cũng không cần thiết phải phiền muộn vì Tống Uẩn, đều là do anh! Thế là cô phớt lờ anh.
Anh nói tiếp: “Lý Đại Dũng gọi điện cho tôi, nhờ tôi làm phù rể, cậu ta sắp kết hôn rồi.”
Thẩm Đình bỗng dưng nghe có người lại nhắc đến chuyện này nên sắc mặt tối sầm lại, liếc anh một cái: “Rồi sao?”
“Cô dâu là bạn của chị.” Anh nhìn cô rồi nói, “Chắc chị cũng biết.”
“Rồi sao?”
“Chắc chị sẽ không chỉ vào mặt bạn mình mà mắng chứ? Với tính khí của chị thì cũng không phải là không thể.” Thẩm Nhân Kiệt nói, khóe môi dần dần nở nụ cười.
Thẩm Đình nhìn xuống dưới lầu, hai hàng đèn sáng trưng thẳng táp, từng ngọn từng ngọn đều sáng, giống như thành phố không ngủ trong truyện cổ tích. Cô hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi làm không đúng à?”
“Nói thực là, hai người dù có thân đến mấy thì cũng là hai người, chị không thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chị ấy, cũng không thể chịu trách nhiệm cho tương lai của người ta được.”
“Nhưng tôi bắt buộc phải nói cho nó biết là việc nó đang làm nguy hiểm đến nhường nào, vì nó là bạn thân nhất của tôi.” Thẩm Đình nghiêm chỉnh nói.
Thẩm Nhân Kiệt vỗ vỗ vai cô, lắc đầu: “Không thể nói là nguy hiểm hay không, kết hôn vì tình yêu cũng chưa chắc vui hơn, trước khi kết hôn thì bổ sung tính cách cho nhau, sau khi kết hôn lại trở thành những năm tháng đáng oán trách nhất đời. Chị ấy chọn con đường nhìn thấy được hạnh phúc để đi thì không có gì là sai, giá trị quan của con người không giống nhau, cô không thể ép buộc người khác.”
Nhưng, nhưng, bị anh chặn ngang, cô ú ớ không tìm ra lý do, tuy cô biết thế nhưng vẫn không muốn thừa nhận, hạnh phúc thực ra không liên quan gì đến tình yêu. Thế nên đa số phụ nữ thà rằng khóc trong BMW còn hơn là cười trên xe đạp. Ví như cô, nếu cô đơn ngồi trên xe đạp, cho dù có cười cũng ít nhiều cảm thấy lúng túng, tỏ ra không vui sướng gì cho lắm. Thế nên người có điều kiện thì tìm một người khá giả và yêu mình kết hôn, người thường thường bậc trung thì chọn người khá giả để kết hôn, còn người thấp hơn thì kết hôn với một người tình nghèo khổ. Hiện thực khiến người ta thấy thảm thương thất bại như thế, và những đòi hỏi yêu cầu về một thứ gì đó tốt đẹp còn sót lại trong lòng càng khiến người ta thấy thất bại hơn.
Thẩm Đình không muốn thừa nhận rằng thực ra mình đã rất lúng túng, thì điện thoại reo, cô thở phào một hơi, cầm lên xem số, lại là của Bát Giới, gọi vào giờ này không biết là có chuyện gì, chắc không phải do Cao Hiểu Vi không chịu nghe máy nên cậu ta truy sát đến chỗ cô chứ, Thẩm Đình căng thẳng đẩy đẩy Nhân Kiệt, chỉ vào di động: “Bát Giới gọi đến.”
Điện thoại giống một đứa trẻ sơ sinh đang khát sữa cứ kêu gào để cha mẹ phải quan tâm đến. Thẩm Nhân Kiệt nói: “Nghe nhanh đi.”
Thẩm Đình nghe máy, Bát Giới bên kia im lặng, dường như không biết phải nói gì, thế là Thẩm Đình cũng không nói, điện thoại im đến độ như đang nối kết đến một buổi đêm tĩnh lặng như biển trên một tinh cầu xa xôi nào đó.
Đến khi Thẩm Đình nghi ngờ điện thoại bị hư thì bên kia mới lên tiếng, giọng nói nho nhỏ, như đang cố hết sức kiềm chế: “Thẩm Đình, tôi đây.”
Thẩm Đình “ừ” một tiếng.
Bên kia lại nói: “Muộn thế này còn làm phiền cậu. Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay cậu có nhìn thấy Hiểu Vi không?”
Thẩm Đình đang do dự xem có nên nói thật không nhưng cuối cùng vẫn im lặng, hỏi cậu ta: “Sao?”
Bát Giới bên kia cười, như đang mỉa mai chính mình: “Thẩm Đình, cậu yên tâm, không phải tôi muốn gây phiền phức cho cô ấy đâu, tuy tôi... nghèo, không thể nào cho cô ấy những thứ cô ấy cần…nhưng vẫn chưa tệ hại như thế đâu.”
“Tôi không có ý đó.” Thẩm Đình vội nói, nhưng cậu có áp lực, tôi cũng có áp lực, ai cũng có áp lực, nhưng phụ nữ còn phải chịu đựng áp lực, huống hồ là đàn ông.
Bên kia lại im lặng, một lúc sau mới nói: “Tôi gọi điện chỉ là muốn trò chuyện với cậu, cậu đừng trách cô ấy, cô ấy luôn quan tâm đến suy nghĩ của cậu.”
“Tôi…”
“Tôi hiểu cô ấy ra quyết định đó cũng rất khó khăn, xưa nay cô ấy vốn không có chủ kiến, đây là lần đầu cô ấy tự làm chủ. Chắc cô ấy rất sợ hãi.”
“Nhưng nó làm tổn thương cậu.” Thẩm Đình không hiểu rốt cuộc cậu ta muốn nói gì? Vẫn đang lo lắng cho bạn cô cái gì chứ?
Cô loáng thoáng nghe thấy Bát Giới bên kia nấc nghẹn một lúc, cậu ta đẩy điện thoại ra xa, cố gắng không để Thẩm Đình nghe thấy. Cậu ta nói nhanh, như sợ chậm trễ thì can đảm sẽ biến mất: “Không phải lỗi của cô ấy mà là của tôi, nếu tôi có chút bản lĩnh thì sẽ không để cô ấy cảm thấy theo tôi là vô vọng, hắn ta thắng tôi vì giàu có hơn tôi, nhưng tôi không muốn phục cũng phải phục. Đến cả tiền đặc cọc để mua nhà mà cũng do cha mẹ giúp tôi trả thì tôi có thể cho cô ấy được gì? Một người đàn ông như tôi đến cảm giác an toàn cũng không thể cho cô ấy, còn có ai thất bại hơn tôi không? Cô ấy không lấy tôi cũng đúng.”
“Cậu đừng nói thế.” Thẩm Đình cắn môi, vừa thương cảm lại vừa bực bội.
“Thẩm Đình, sau này tôi và cô ấy không thể gặp lại nữa, cậu có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy không?”
Cậu ta có cần yêu bạn gái mình đến thế không? Có đáng không? Nhưng, một người đàn ông phạm sai lầm, đánh mất người yêu, không muốn từ bỏ nhưng lại không biết cách tiếp tục thế nào mà chỉ biết khóc lóc thì càng mất mặt. Thử hỏi xem có ai dám phó thác cả đời cho anh ta? Thẩm Đình thấy sống mũi cay cay, không thể nén được nữa mà kêu lên: “Cậu đừng tốt như thế, tại sao phải vĩ đại như thế, cậu muốn làm gì hả? Cậu không thấy cậu như thế là rất giống một thứ đồ phế thải không?”
“Xin lỗi.” Bát Giới bên kia nói tiếp, “Tôi không yên tâm cô ấy, nhưng cũng đành bó tay.” Thẩm Đình nghe thấy tiếng nức nở không thể kiềm chế của cậu ta, “Cậu nhất định phải giúp cô ấy. Đừng kể lại với cô ấy là tôi đã gọi điện cho cậu, để cô ấy vui mà lấy người khác, cô ấy xứng đáng có được một hôn lễ không hối tiếc, tôi chỉ là cục phân chuột trong hôn lễ thôi. Không bao giờ liên lạc với hai người nữa…Tạm biệt.” Từ đó Tiêu Lang đã thành người xa lạ.
“Cậu là người tốt, đừng uống rượu nữa, sau này cậu cũng sẽ hạnh phúc.” Thẩm Đình vội vàng cúp máy, hít một hơi thật sâu, cô biết cậu ta chắc chắn đã say khướt, đối với một người đàn ông như thế, thật là tình cảm phức tạp mâu thuẫn tột cùng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, những ngôi sao đã hơi mờ nhạt, cô muốn cười lại muốn khóc, hồi lâu sau chỉ nói: “Ngay cả bầu trời cũng không dung nạp nổi những ngôi sao nữa rồi, thế giới này sao thê lương đến thế?”
Thẩm Nhân Kiệt vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Bầu trời trong thành phố bây giờ không thể nhìn thấy sao đâu, có cơ hội sẽ đưa cô đến đài thiên văn.”
“Tôi không cần, tôi muốn ngắm sao ở đây. Tại sao lại phải đến đài thiên văn, tại sao lại dùng những dụng cụ lạnh ngắt đó mới nhìn thấy được sao?” Thẩm Đình cũng không hiểu mình đang so đo cái gì nữa.
Thẩm Nhân Kiệt chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Từ nhỏ tôi đã quen Cao Hiểu Vi, tôi nhớ rõ lúc ấy bọn tôi lên lớp Tám, nó thích một cậu bạn trong lớp, ngồi ở hàng thứ hai, bao giờ cũng mặc áo sơ mi trắng, vẽ rất giỏi, trong giờ âm nhạc còn biết thổi sáo nghe rất hay, thi thành phố được giải nhì. Cao Hiểu Vi lần nào cũng vui sướng nói với tôi: “Sau này lớn lên sẽ lấy cậu ấy, cho dù không lấy được cậu ấy, tớ cũng sẽ lấy một họa sĩ, tuyệt đối không lấy những kẻ kinh doanh toàn mùi tiền. Tính khí anh ấy có thể rất xấu, không sao, tớ sẽ rất yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy giặt bít tất, mua bút vẽ, dọn dẹp phòng vẽ, để anh ấy vẽ ra những bức tranh đẹp mà đến các nhà nghệ thuật cũng hâm mộ.” Bây giờ, mùi cay của mực tàu đúng là nhức mũi đến nỗi không thể chịu đựng được, mà mùi vị của đồng tiền lại càng thơm hơn, tại sao cuộc sống lại khiến người ta thay đổi dễ dàng như thế, đau khổ như thế chứ?”
“Vậy cậu bạn ấy bây giờ làm gì?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi.
“Lúc đó cậu ta không thi đậu vào trường nghệ thuật, bây giờ trải một quầy hàng trong chợ đêm bán quần áo.” Thẩm Đình nói, một chàng trai đầy ắp tế bào nghệ thuật bây giờ lại bán những thứ quần áo rẻ tiền không chút thẩm mỹ.
“Quy luật đào thải, ưu tú thắng thấp kém đó chính là cuộc sống.” Thẩm Nhân Kiệt trả lời.
Thẩm Đình quay lại trừng mắt với anh: “Cậu dựa vào đâu mà nói ai ưu tú, ai thấp kém. Cậu cũng có ưu tú chỗ nào đâu.” Chai bia trong chớp mắt cô đã uống chỉ còn có một nửa.
“Cô nói thế có nghĩa là trong lòng cô luôn nghĩ tôi rất ưu tú, cám ơn nhé.” Thẩm Nhân Kiệt không giận mà trái lại rất hỉ hả, lấy chai bia cạnh mình lên, chỉ muốn uống một ngụm bia của cô, nhưng lại cảm thấy hơi ấm còn sót lại của cô trên miệng chai.
Cô vội ngăn lại: “Này, chai đó tôi uống rồi.”
“Có gì ghê gớm đâu.” Thẩm Nhân Kiệt thờ ơ nói.
Thẩm Đình thấy cảm động, nhưng lại vừa thấy có chút cảm thương và xúc động, trong một đêm như thế này, dưới chân là thành phố to lớn và luôn chuyển động, trên là bầu trời bao la vô tình, trời đất mênh mông vô cùng, nhưng lại có anh bên cạnh, đã cho một người hoang mang như cô có được hơi ấm và sức mạnh, giống tuyết rơi trong đêm trên cánh hoa, ai cũng ngỡ sẽ khiến cánh hoa đông cứng và héo tàn, nhưng tuyết lại tan ra để nuôi nó. Thời gian dài đằng đẵng, thế giới lại lạnh lùng, anh và cô có thể đi đâu đây? Cô bỗng muốn ôm chầm lấy anh mà khóc, ôm anh thật chặt, áp mặt vào ngực anh, khóc xé gan xé ruột, trước mặt anh cô không cần giữ hình tượng gì cả. Thế nhưng cô sực nhớ đến Tống Uẩn xinh đẹp, nên nói với vẻ ấm ức: “Cậu như thế không giống cậu chút nào, ghét quá.” Một cơn gió lạnh thốc đến, cô bất giác rùng mình một cái.
Thẩm Nhân Kiệt thấy thế liền cởi áo khoác ra, choàng lên người cô, Thẩm Đình muốn đẩy anh ra, từ chối đón nhận hơi ấm của anh, thế nhưng Thẩm Nhân Kiệt đã quyết định phải làm cho bằng được, Thẩm Đình không khỏe bằng anh nên cuối cùng cũng đành khuất phục, sau đó cô nói: “Toàn mùi thuốc lá, hôi chết đi được.”
“Đó chính là căn nguyên của từ “đàn ông thối”.” Thẩm Nhân Kiệt cười nói.
Thẩm Nhân Kiệt chỉ chăm chú ngắm cô, lúc cô cười mày mắt rất sinh động, anh không kìm được đưa tay ra sờ lên hàng lông mày của cô rồi di chuyển đến đôi mắt, ngón tay ấm áp của anh trượt qua gương mặt mát lạnh của cô, giống như điện giật, khiến cô bỗng tê dại cả người, cảm giác ngưa ngứa len vào tận trái tim, Thẩm Đình gạt tay anh ra: “Chị…” Vừa buột miệng cô đã vội sửa lại, “Bà đây…”
Vẫn chưa nói xong, một chiếc dép trên một bên chân đang vung vẩy trong không trung bỗng rơi xuống, Thẩm Đình kêu lên: “Tiêu rồi, dép…” Hai người cùng nhau nhìn xuống phía dưới.
Lúc đó dưới lầu vừa có người định vào trong, chiếc dép rơi “bộp” một phát xuống ngay trước mặt anh ta, kinh thiên động địa, giống như khách từ hành tinh khác đến thăm. Người đó giật bắn mình, loạng choạng lùi lại mấy bước, một lúc sau mới ngửa đầu lên, gầm gú bằng giọng địa phương: “Mẹ kiếp, đứa quỷ quái thất đức nào ném thế hả, làm ông đây sợ chết được, còn tưởng ai nhảy lầu chứ! Còn rơi xuống ngay trước mặt ông, có thất đức không cơ chứ!”
Đêm tĩnh mịch, giọng anh ta ngay cả trên sân thượng cũng nghe rõ mồn một. Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt đều bật cười, Thẩm Đình cười tới nỗi chảy nước mắt, Thẩm Nhân Kiệt lắc lắc vai cô: “Đừng cười nữa, ngốc quá, bây giờ làm sao cô xuống lầu?”
Thẩm Đình mới sực nhớ: Đúng rồi, chẳng lẽ bây giờ mình chỉ có thể nhảy lầu. Nhớ đến nhảy lầu, cô lại nhớ đến Tống Uẩn hôm nay đã nhảy xuống biển, thế là nói với anh: “Hôm nay tôi đã gặp Tống Uẩn.”
Không ngờ cô lại biết tên bạn gái cũ, Thẩm Nhân Kiệt bàng hoàng, ngẩng lên nhìn cô.
Thẩm Đình nhìn vẻ mặt của anh, bỗng rất muốn thăm dò xem sao: “Hôm nay cô ấy định nhảy xuống biển, bị tôi ngăn lại.” Nghe đến đó, khóe môi Thẩm Nhân Kiệt lại xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, điều đó khiến Thẩm Đình tự dưng thấy thoải mái kỳ lạ, sau đó ngay lập tức khinh bỉ tâm hồn đê tiện của mình. Sau đó lại bắt đầu bất mãn với thái độ của anh, cho dù là người lạ nhưng khi nghe thấy ai đó nhảy xuống biển, cũng sẽ tỏ ra quan tâm và đồng cảm, anh đúng là máu lạnh như xưa nay vẫn thế.
Nếu đã diễn kịch rồi thì phải diễn cho hết vở, cô lại nói: “Cô ấy nói với tôi rất nhiều, tôi cảm thấy đó là một cô gái rất hiểu biết, có thể xem là thấu tình đạt lý. Hai người nhất định là có hiểu lầm, nên tìm một cơ hội để nói rõ.”
Thẩm Nhân Kiệt vẫn làm mặt lạnh: “Bọn tôi không có hiểu lầm.”
Thẩm Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy cô ấy cũng có thể được coi là một cô gái tốt, không nói là bắt buộc phải thế này thế kia, mà chỉ nói là có thể làm bạn với nhau, mọi người đều là người lớn cả rồi.”
Sắc mặt Thẩm Nhân Kiệt bắt đầu sa sầm, anh đứng lên lạnh lùng hỏi: “Cô tin một người quen biết chưa được nửa ngày, chứ nhất định không chịu tin tôi?”
“Không phải là tin hay không, tôi chỉ thấy sao nói vậy.” Thẩm Đình thấy anh giận dữ nên bắt đầu tức tối.
“Thấy sao nói vậy! Dù là chuyện gì thì người sai cũng chắc chắn là tôi. Đó là phán đoán của cô à? Đó chính là phán quyết của cô về tôi?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi, hàng lông mày vì tức giận mà xoắn lại với nhau, dù đã rất tối nhưng cô vẫn cảm thấy được sát khí tỏa ra từ người anh.
Thẩm Đình không sợ nhất là uy hiếp, chỉ nói nhanh: “Tôi tưởng mình đã cố gắng trung lập, nếu cậu đã nói thế thì tôi đành chịu.”
“Cô cảm thấy! Cô tưởng! Cô trung lập!” Thẩm Nhân Kiệt hừ mũi, “Đừng mang tình cảm vào đây, vận dụng chút trí thông minh, OK? Yêu cầu này không quá đáng chứ!” Thẩm Nhân Kiệt không biết lửa giận lớn như thế từ đâu mà ra, quay ngoắt người bỏ đi.
Vốn dĩ không phải chuyện của cô, kết quả là cô lại bị trách cứ một cách thảm hại, phá hỏng mọi việc. Thẩm Đình vừa tức tối vừa thấy ấm ức, sự nghi ngờ trong lòng lại tăng lên, chắc chắn cô ta đã làm chuyện gì đó tổn thương đến anh chăng? Nhưng một cô gái như cô ta thì có thể làm tổn thương được đến đâu? Lời cô ta nói thực ra là có phần lừa dối hoặc giấu giếm ư? Nhưng rất nhiều người đối với sai lầm quá khứ của mình đều sẽ tự bao dung tha thứ, chẳng ai trách được, có điều là mức độ khác nhau thôi. Mà cô ta thì có lý do gì để lừa gạt mình chứ? Nếu cô ta cần gì thì đối tượng cũng phải là Thẩm Nhân Kiệt, chứ không phải cô. Nếu nghĩ không ra thì thà đừng nghĩ gì cả. Hơn nữa không có dép nên đành thỏa hiệp, Thẩm Đình định gọi Thẩm Nhân Kiệt, nhờ anh lấy giúp mình đôi dép, ai ngờ nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Thẩm Đình ngồi thừ ra, đành tự nhủ: “Tên này thật dễ tức giận, khinh thường…” Vừa bất lực quay lại, nhìn thấy cạnh chân cô có thêm một chiếc dép, chắc chắn là do anh để lại. Lúc nãy tuy anh tức giận nhưng vẫn không quên cởi dép ra cho cô, còn anh đi xuống với một chân chỉ mang đôi vớ, còn cô vì quá ấm ức nên không chú ý ra dáng đi hơi bất thường của anh, xem ra phụ nữ còn dễ giận dữ hơn đàn ông nhiều.
Thẩm Đình hơi hổ thẹn, thò chân ra thử chiếc dép ấy, bên trong vẫn còn vương lại chút hơi ấm, giống như đang giấu một mùa xuân. Chiếc dép to hơn chân cô đến mấy số, mang vào có cảm giác như sắp tuột ra đến nơi, gần như phải vừa đi vừa lê theo, lúc nhấc chân hay đặt chân xuống, chiếc dép lúc nào cũng đi trước một bước, lúc chậm đất lại nện xuống cồm cộp, như thể đang tuyên cáo sự tồn tại của mình. Cô đi được nửa đường, bỗng dưng khựng lại, hai tay đút vào túi, trong tim như có một dòng chảy ấm áp khiến cô tự nhiên thấy vui một cách vô duyên vô cớ, cô miễn cưỡng kiềm nụ cười bằng lý trí của mình. Nếu phía trước có một tấm gương, cô sẽ phát hiện ra vẻ mặt như cười như không của mình. Cô còn nhớ trong một ca khúc nước ngoài có câu thế này: “Chiếc áo của anh hôm nay em đang mặc, không giữ được anh nhưng vẫn thấy ấm áp”, trước kia cô luôn cảm thấy cô nữ chính ấy quá ủy mị quá sến, diễn cuộc sống thành một vở kịch, nhưng tình cảnh và tâm trạng ấy hôm nay cô bỗng nhiên thấu hiểu. Đang nghĩ ngợi lung tung thì gương mặt đáng thương của Tống Uẩn lại chen vào trong đầu, cô vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm: “Thần kinh, mình đang nghĩ gì thế này?”
Cô xuống dưới rồi gõ của phòng anh, đặt chiếc dép trước cửa phòng anh một cách rất lịch sự rồi bỏ về phòng mình.
Người đã quen mang dép số nhỏ như cô, hôm nay có người tự nguyện dâng tặng một đôi dép lớn, cô thật không biết phải cám ơn thế nào.
Hôm sau vừa vào văn phòng đã nhìn thấy một đám người vây quanh máy tính, chụm đầu bàn tán, Thẩm Đình đến gần, hỏi: “Mọi người làm gì thế? Máy tính đó biết khiêu vũ à?”
Vua Nhiều Chuyện gọi cô vẻ hào hứng: “Bọn em đang xem hình cưới của “anh Khoe”! Chị Thẩm Đình cũng đến xem sao.”
Hình cưới cô đã xem ra cả trăm ngàn bộ, chỉ mỗi chưa chụp thôi. Nhưng cô vẫn tham gia vào nhóm bàn tán, bộ ảnh cưới chụp ngoại cảnh, ánh nắng, bãi cát, chim bay, cỏ xanh, đôi nam nữ tạo đủ mọi kiểu dáng hạnh phúc, vẻ mặt vì làm quá nên có vẻ giả tạo, nhìn có vẻ giống như chụp ảnh lịch. Nhưng cũng có thể hiểu, hạnh phúc dù sao cũng cần phải bộc lộ ra cho mọi người nhìn mà.
Thẩm Đình nhanh mắt, thấy chiếc váy cưới của cô dâu hơi cũ, mép váy còn bị hỏng mất thì bất giác thấy tiếc thương, Thẩm Đình cô còn nhìn thấy được, cô dâu càng có thể thấy hơn, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời. Thẩm Đình hỏi: “Đây là cửa hàng váy cưới nào thế?”
Vua Nhiều Chuyện kích động nói: “Là cửa hàng váy cưới Trời Sinh Một Cặp, em giới thiệu cho họ đó, em có người bạn làm việc trong đó mách rằng, số váy cưới này tháng sau sẽ thay bỏ, nên khi chụp có thể giảm giá nhiều hơn nữa.” Nói cho cùng thì vẫn là tiền, cô biết “anh Khoe” thích trào lưu show hàng, nhưng hoàn cảnh gia đình hết sức bình thường, nên cho dù kết hôn thì cũng không thể vung tiền mạnh tay, trong hạnh phúc còn có nỗi chua xót, thế sự khó mà viên mãn được, Thẩm Đình quay lại nhìn nụ cười ngọt ngào vô cùng của họ thì có phần cảm khái, mọi việc đều không dễ dàng, nên tốt nhất là nghĩ thoáng một chút.
Khi vừa xem hình của “anh Khoe” thì anh ta gọi điện đến, Thẩm Đình nghe máy, nói vài lời chút mừng khách sáo với anh ta, rồi anh ta cũng nói rõ ý mình: “Chị Thẩm Đình, chị có thể giúp tôi mượn Tổng giám đốc Thẩm vài chiếc xe không?”
“Vài chiếc?” Thẩm Đình có vẻ không hiểu.
“Anh Khoe” cười gượng gạo: “Đúng thế, tôi muốn dùng cho hôn lễ, chị cũng biết thuê thì rất đắt, nếu xe càng nổi tiếng thì càng đắt, chỉ dùng một ngày nên tôi thấy không đáng. Thế nên…quan hệ của chị với Tổng giám đốc Thẩm rất tốt, chị đánh tiếng thì dễ dàng hơn tôi.”
Thế là Thẩm Đình hiểu ra, “anh Khoe” muốn nở mày nở mặt trong hôn lễ, điều này có thể hiểu. Nhưng lại không có tiền, thuê vài chiếc xe lại mất cả tháng lương, thực sự khiến người ta xót lòng. Nên đã nhớ đến Thẩm Nhân Kiệt, tuy trong lòng “anh Khoe” e dè Thẩm Nhân Kiệt, quan hệ của họ cũng không thể gọi là hòa hợp, có điều con người trước thực tế thì luôn phải cúi đầu. Cô lại nhớ đến sự lựa chọn của Cao Hiểu Vi.
Cô nhận lời, vào nói rõ tình hình với Thẩm Nhân Kiệt, anh cũng không làm khó gì mà đồng ý ngay. Thẩm Đình hiểu anh cũng rất hào phóng, nhưng có thể là anh đang bật đèn xanh với cô, Thẩm Đình không muốn nghĩ sâu thêm. Thẩm Nhân Kiệt thầm nghĩ “anh Khoe” đúng là khá thông minh, tìm Thẩm Đình để nhờ làm việc này nên trong lòng thấy hơi vui sướng. Anh lại nói: “Lúc nãy Cao Hiểu Vi gọi điện cho tôi.”
“Hả?” Thẩm Đình thấy rất kỳ lạ.
“Cô ấy nói cô không chịu nghe điện thoại, nên đành cô gọi đến cho tôi, chị ấy đang đợi cô ở quán cà phê dưới lầu, bảo sẽ đợi cô cho bằng được.”
Lại quán cà phê, Thẩm Đình im lặng.
Thẩm Nhân Kiệt lại lên tiếng: “Cô nên đi, chuyện này cô cũng không cần phản ứng thái quá.”
Thẩm Đình nghe anh hoa tay múa chân chỉ đạo mình thì lửa giận chợt bốc lên, lườm anh một cái: “Cậu còn nhỏ tuổi lắm, thế mà đã có cái tật thích làm đấng cứu thế à.”
Thẩm Nhân Kiệt không phủ nhận, chỉ lặp lại: “Cô ấy đã xuống nước với cô lắm rồi, cô nên biết đủ đi, có thể làm bạn với nhau trên mười năm không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Thẩm Đình làm sao không hiểu, cô cũng không phải là từ chối qua lại với Cao Hiểu Vi nữa, chỉ là vẫn chưa nghĩ thông nhưng cuối cùng vẫn chuẩn bị xuống quán cà phê, sau đó lại nghe chàng trai sau lưng bổ sung một câu: “Tuổi tâm lý của tôi lớn hơn cô nhiều.”
Nếu là thật thì sẽ không cố ý bổ sung câu này, Thẩm Đình cười nghẹn.
Vào quán cà phê, Thẩm Đình nhìn về một phía theo thói quen, Cao Hiểu Vi quả nhiên đang ngồi ở đó, mắt chọn chỗ của cô nàng vẫn không hề thay đổi. Cao Hiểu Vi hôm nay ăn mặc rất thục nữ, từ bỏ phong cách lòe loẹt sặc sỡ như vẹt thường ngày của cô nàng. Cô nàng đang cúi đầu, cầm thìa khuấy café một cách thờ ơ.
Thẩm Đình ngồi xuống đối diện, cô nàng mới sực tỉnh, vui sướng nói: “Cậu đến thật rồi.”
Thẩm Đình bực bội nói: “Giả đấy, người đang ngồi trước mặt cậu là tượng sáp trong bảo tàng sáp Madame Tussauds đó.”
Cao Hiểu Vi không nhịn được cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô, có ý muốn hòa giải: “Hôm đó tớ nói linh tinh, cậu đừng giận tớ nữa nhé? Hôm đó thật sự là tớ rất rối loạn.”
Thẩm Đình nhớ đến những lời bạn mình đã nói với cô, nỗi đau ấy như mới ngày hôm qua, cô lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Hôm đó những lời cậu nói là có ý gì?”
Tay Cao Hiểu Vi nắm chặt lại, mím môi nói: “Hôm nay thực ra tớ cũng muốn nói với cậu điều đó, không như cậu nghĩ đâu.”
Thẩm Đình cũng muốn xem thử cô nàng tìm ra được ý tưởng gì mới trong đám tầm thường ấy, thế là cô hỏi: “Thế rồi sao?” Cô nhìn vẻ ngập ngừng của người bạn thân nhất đời mình, nỗi đau trong tim như đang bóp nghẹt lấy cô.
Thực ra trước khi đến. Cao Hiểu Vi tập luyện cho lời giải thích của mình đến mấy trăm lần, nhưng lúc đến nơi lại thấy trống rỗng, Thẩm Đình là bạn thân nhất của cô, cô chỉ muốn nói suy nghĩ chân thật nhất, còn có tin hay không thì phải chờ Thẩm Đình, cô khó nhọc nói: “Lúc ở trên núi tớ đã thấy là Thẩm Nhân Kiệt thích cậu. Nói thật là ban đầu tớ rất đố kỵ với cậu, hai ta đã là bạn bao năm, bỗng nhiên cậu sắp một bước lên mây, từ đó sẽ khác hoàn toàn với tớ, tớ thật sự rất khó thích ứng, về sau đã bắt đầu sợ hãi.”
Thẩm Đình không nói, cô tin những lời của bạn mình. Cô tự hỏi lòng, nếu đổi lại là cô thì sẽ làm thế nào? Phản ứng đầu tiên tuyệt đối sẽ là vui mừng thay cho bạn, chứ không phải đố kỵ.
Sau đó Cao Hiểu Vi nói tiếp: “Chút đố kỵ đó đã nhanh chóng biến mất, thật đấy, tớ bắt đầu xúc động thay cậu, không ngờ cuối cùng cậu đã có thể gả cho người giàu có! Nhưng tớ lại rất sợ, sợ rằng bọn mình sẽ không còn cùng một đẳng cấp, tình bạn của chúng ta sẽ biến chất, tớ sẽ đánh mất người bạn thân nhất là cậu. Cậu có thể sẽ nghĩ tớ là lòng dạ tiểu nhân. Nhưng tớ cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn thân như thế là vì chúng ta cùng trên một chiến tuyến, nhưng nếu tớ lấy Bát Giới thì tớ chỉ có thể ở giai cấp ăn lương cả đời, vật vã trong cơm áo gạo tiền. Chủ đề, mối quan tâm mà chúng ta nói chuyện sau này cũng sẽ dần dần thay đổi.”
Thẩm Đình nghe bạn nói thế bỗng có một cảm giác buồn bã, đó là cảm giác cô thường có sau khi đã ra ngoài xã hội. Kiến giải của Cao Hiểu Vi không phải là vô lý, sự lo âu của cô nàng về tính yếu ớt của tình cảm cũng không phải là vô lý. Nhưng bạn cô đã nghĩ quá nhiều, lần đầu tiên nghĩ nhiều như thế, có thể là do đã ở vị trí của kẻ yếu, vì quá để tâm nên lúc nào cũng nghĩ nhiều, nghĩ sâu.
Cao Hiểu Vi lại nói: “Hơn nữa, cậu có tiền, tớ lại không, chắc chắn sau này tớ sẽ có nhiều việc cần cậu giúp đỡ, chuyện của tớ, chuyện của chồng tớ, Thẩm chí cả chuyện của cha mẹ ruột, cha mẹ chồng nữa. Lâu dần rồi chúng ta sẽ không bình đẳng nữa. Tớ biết cậu sẽ không khinh thường tớ, nhưng nếu đến lúc đó bản thân tớ cũng không chịu được, không phải cậu xa cách tớ, mà là tớ sẽ xa cách cậu.”
Cũng giống những người trong Hội học sinh, tình hình của mỗi người đều khác nhau, nhưng đạo lý thì đều giống nhau.
Đại đa số đều là phàm phu tục tử, tình cảm phải thiết lập trên thực tế, còn thực tế thì rất thê thảm đáng thương, nếu mắc chứng thích tình cảm trong sáng thì làm sao sống được trên thế gian này? Nếu có sống thì có thể làm bạn được với ai không? Cho dù Thẩm Đình cô có lòng tự tin rằng trong tương lai sẽ không bị đồng tiền địa vị hủ hóa, trở nên mắt mọc trên đỉnh đầu, Cao Hiểu Vi cũng khó mà không lo lắng, huống hồ những người đứng phía dưới và ngước nhìn lên, bao giờ tâm thái họ cũng dễ mất cân bằng. Trong lòng Thẩm Đình đã tha thứ cho bạn mình, sự tự ti hẹp hòi thì ai cũng có, làm người không thể không tính toán, nước xanh quá thì lại không có cá. Nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng cỏi: “Gần như tớ sẽ không có khả năng gả cho Thẩm Nhân Kiệt, sao cậu lại nghĩ nhiều như thế?”
Cao Hiểu Vi đã chơi với cô bao lâu rồi, vừa nghe thế đã biết cô cũng mềm lòng, cô biết rõ nhất là Thẩm Đình thực ra chính là người khẩu xà tâm Phật, thế là lập tức tươi tỉnh, tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn, vui vẻ vỗ tay Thẩm Đình: “Woa, cậu thừa nhận cậu và hắn quả nhiên có quan hệ mờ ám nhé!”
Thẩm Đình đã quen với kiểu tâm trạng thay đổi thất thường như thế rồi, nếu cô nàng rất bình thường rất nghiêm túc thì Thẩm Đình lại thấy đặc biệt sợ hãi, giống như lúc nãy vậy, Thẩm Đình bèn mắng: “Cái gì mà mờ ám? Cậu quả nhiên là mõm chó không nhả ra nổi ngà voi!”
Cao Hiểu Vi phản kích: “Có mõm chó nào mà nhả ra nổi ngà voi chứ? Cậu nhả ra thử tớ xem nào!”
Thẩm Đình sực phát hiện ra mình thua thiệt nên trả vốn lại: “Cậu mới là chó ấy, cậu mới là mõm chó ấy!”
Cao Hiểu Vi không nói gì mà chỉ cười to, một lúc sau mới bảo: “Thật đấy, tớ rất sợ cậu sẽ mặc kệ tớ, hôm qua cả đêm không ngủ nổi, từ nhỏ đến lớn, cậu là người bạn thân duy nhất của tớ. Chúng ta cho dù làm lành rồi, sau này cũng đừng ai nhắc chuyện này nữa, cậu còn phải là phù rể cho tớ.”
Thẩm Đình vừa nghe đã thấy kỳ lạ: “Cậu kết hôn mà tớ còn phải giả trai nữa à? Tớ hy sinh quá nhiều rồi, thịnh tình tớ như thế thì hôn lễ của cậu có gánh chịu nổi không?”
Cao Hiểu Vi lúc ấy mới nhận ra mình nói nhầm nên vội vàng sửa lại.
Thẩm Đình nghiêm túc hỏi: “Tớ hỏi cậu lần cuối, cậu thật sự đã quyết định rồi à? Đừng vì tớ mà quyết định sai lầm.” Cô nhớ lời Bát Giới nói, lại bổ sung: “Đương nhiên nếu cậu quyết định rồi thì tớ sẽ ủng hộ.”
Cao Hiểu Vi gật đầu: “Tớ sẽ không thay đổi. Không phải vì cậu, mà là suy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của chính mình, tớ có lỗi với anh ấy, nhưng tớ phải nghĩ cho bản thân.”
Thẩm Đình có thể thấy sự đau khổ cố chôn giấu của bạn mình. Nhưng đã không nhắc lại nữa, thì cô cũng sẽ mãi mãi không nhắc đến cuộc điện thoại ấy. Xin lỗi, hãy xem như cô chưa bao giờ nghe đi, hãy xem như nó reo suốt cả buổi tối mà không ai nhận máy trong đêm khuya cô độc vậy. Hạnh phúc của cô ấy giống như cậu đã nói, không liên quan gì đến cậu.
Cao Hiểu Vi lại xúc động nói: “Còn nhiều thứ đồ lắm mà tớ chưa mua, thời gian gấp quá, cậu nhất định phải xin nghĩ một, hai ngày để chọn đồ với tớ, nếu không một mình tớ sẽ đau đầu hoa mắt cho xem.”
Thực ra trong lòng Thẩm Đình rất muốn ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn khinh khỉnh: “Cậu bảo nghĩ là nghĩ à, tớ còn phải làm việc để có cơm ăn chứ.”
Hai người vừa nói vừa ra khỏi quán café, Cao Hiểu Vi hễ kích động là bắt đầu nói quá lên: “Tiền lương cậu bị trừ thì để chị đây giúp cậu bù đắp vào.”
Thẩm Đình tỏ vẻ chấn động: “Woa, ống tiết kiệm biến thành máy in tiền nhanh thế cơ à.”
Nếu như thành phố này không có luật pháp, Cao Hiểu Vi thực sự rất muốn bóp cổ cô chết ngay trên đường.