Chương : 11
Ngày hôm sau, Thẩm Nhân Kiệt định đi gặp khách hàng, Thẩm Đình thì lại rất tò mò Tống Uẩn muốn làm gì, cũng có một bụng thắc mắc cần được giải đáp, mà người có thể trả lời thì Tạ Huyền là một trong số đó, hôm nay cô nhất định phải lôi bí mật ra ngoài mới được. Thế là trăm bước xung kích, ngựa giỏi chạy nhanh, cuối cùng đã đến lúc.
Lúc đợi thang máy thì thấy Tạ Huyền và Vua Nhiều Chuyện cũng đang đứng chuyện trò ở đó.
Vua Nhiều Chuyện thấy Thẩm Đình liền gọi: “Chị Thẩm Đình.” Tạ Huyền cũng cười hí hí: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Đình ngờ vực hỏi: “Sao cậu lại cười sung sướng thế?” Có xui xẻo không, hôm nay lại là sinh nhật ba mươi tuổi của cô, cô thật sự không vực nổi tinh thần.
Tạ Huyền vẫn cười: “Tôi nhìn thấy chị là sung sướng ấy mà.”
Thẩm Đình đành bó tay: “Tôi thì lại cảm thấy cậu có ý đồ đen tối.”
Tạ Huyền chưa nói gì, Vua Nhiều Chuyện đã chen vào: “Không đâu, em cảm thấy Phó tổng Tạ là người rất tốt.”
Cũng không lạ, vì đa số mọi người trong mắt Vua Nhiều Chuyện đều không xấu. Thẩm Đình hỏi vu vơ: “Cậu ta đã làm chuyện gì tốt à?”
Vua Nhiều Chuyện hào hứng: “Phó tổng Tạ rất tốt với nhân viên.”
Thẩm Đình chớp mắt, nhìn Tạ Huyền rồi đùa: “Chắc em không nịnh cậu ta đó chứ.”
Tạ Huyền chỉ cười, im lặng như không có gì xảy ra.
Vua Nhiều Chuyện xưa nay ngây thơ đáng yêu, vội vàng biện bạch: “Tất nhiên là không phải, em nói thật mà. Chị còn nhớ Tiểu Trần lần trước làm tòa soạn chúng ta bị cháy không? Tuy đã phạm lỗi lớn đáng ra bị đuổi rồi nhưng Phó tổng Tạ lại nói thực ra tòa soạn cũng không thiệt hại gì, thôi thì châm chước cho một cơ hội, nên đã bồi thường rất nhiều tiền giúp cậu ta. Thật đấy, Phó tổng Tạ rất tốt mà.”
“Hả? Bồi thường bao nhiêu? Tốt bụng thế cơ à.” Trong lòng Thẩm Đình rất thắc mắc, rất nhiều doanh nghiệp là nhà từ thiện, trở thành nhà từ thiện hơn nửa là đã có mục đích, đối xử tốt với nhân viên bị đuổi như vậy, lại để người nhiều chuyện nhất công ty biết, không loại trừ đó là cách làm tốt để lấy lòng nhân viên. Tạ Huyền là một cao thủ.
Vua Nhiều Chuyện định nói gì nữa thì thang máy đã đến, Vua Nhiều Chuyện vội vào trong ấn nút giữ cửa mở, Thẩm Đình và Tạ Huyền theo sau, Thẩm Đình trịnh trọng nói với anh ta: “Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Tạ Huyền quay lại nói: “Chị có câu hỏi gì, tôi đối với chị thì cái gì biết cũng nói, mà đã nói thì không dứt được.”
Thẩm Đình bắt ngay lấy câu nói đó: “Cậu nói đấy nhé. Lát nữa đừng có hối hận.”
Vẫn chưa đến giờ làm nên mọi người chưa đến đủ, Thẩm Đình nóng tính nên theo Tạ Huyền vào văn phòng. Mở miệng hỏi ngay: “Tôi muốn hỏi chuyện về một người.”
“Ai?” Tạ Huyền bắt đầu thấy kỳ lạ.
“Tôi biết chắc chắn cậu sẽ rất rõ chuyện của cô ta, Tống Uẩn.” Thẩm Đình đáp.
Tạ Huyền đờ người: “Chuyện này…cũng không tiện cho tôi nói, chị biết Thẩm Nhân Kiệt bảo vệ đời tư nhất, tôi không muốn cậu ta giết tôi đâu.”
“Không đâu, cậu ta không giết nổi cậu, cậu là kim cương không hỏng mà.” Thẩm Đình ngồi đối diện, tỏ rõ thái độ muốn nói chuyện nghiêm túc.
Tạ Huyền thầm kêu khổ, đúng là tự chuốc họa vào thân. Anh khéo léo: “Chắc chị nên đi hỏi Nhân Kiệt thì hơn.”
Thẩm Đình đã quyết tâm lột bỏ sự phòng vệ của anh ta: “Cậu có biết vì sao tôi lại đột ngột hỏi những điều này không? Tôi biết hai người không muốn nói, tôi cũng không muốn hỏi, vốn dĩ tôi chẳng có chút hứng thú với cô ta. Nhưng giờ thì chuyện đã liên lụy đến tôi rồi.”
Bàn tay cầm văn kiện của Tạ Huyền khựng lại: “Như vậy là sao?”
“Con bé chết tiệt đó nói sẽ cho tôi biết mặt.” Thẩm Đình nói gọn.
“Cô ta nói thế? Tại sao? Lúc nào?” Tạ Huyền tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi liên tục.
Không ngờ Tạ Huyền lại phản ứng mạnh mẽ như thế, Thẩm Đình nhíu mày: “Tối hôm qua. Cô ta muốn gương vỡ lại lành với Thẩm Nhân Kiệt? Vẫn còn yêu Thẩm Nhân Kiệt? Cô ta nói với tôi đã cho tôi ba cơ hội, tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ sau khi gặp nhau ở công ty, thực sự đã gặp ba lần, một lần là lúc sắp nhảy xuống biển, xem ra cô ta đã cố ý.”
Tạ Huyền nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ đó là đứa biến thái, cô ta yêu bản thân chết đi được, làm sao tự tử chứ? Cô ta yêu Thẩm Nhân Kiệt? Đúng là chuyện nực cười nhất thế giới.” Thẩm Đình lần đầu thấy vẻ mặt Tạ Huyền như thế, nên cô kể lại cho Tạ Huyền nghe cô ta đã nói những gì, sắc mặt Tạ Huyền mỗi lúc một sa sầm, cuối cùng ném mạnh tập văn kiện lên bàn, lồng ngực phập phồng, lâu lắm mới kìm nén cơn giận, đó là kết quả Thẩm Đình mong muốn, anh ta nói: “Quả nhiên cô ta không hề thay đổi. Chẳng trách chị lại mắc lừa, tám mươi phần trăm lời cô ta kể là thật, nhưng phía sau mỗi việc lại có chân tướng mà cô ta không nói ra. Lại thêm mắm dặm muối hai mươi phần trăm nữa, thật thật giả giả, tình tiết phong phú, thảo nào chị tin là phải. Cô ta là cao thủ chuyện này mà.”
“Cô ta đúng là xuất thân từ cô nhi viện, nhưng cô ta chưa bao giờ mất hết người thân mà còn có một cô em gái. Cô ta đúng là đã tiến lên từng bước, nhưng lót dưới chân cô ta là những người đàn ông. Cô ta đến Chinatown ở Mỹ, nhưng không làm việc mà là bà chủ ở đó.”
“Bà chủ?” Thẩm Đình sững sờ, “Chắc không phải là cô ta kết hôn rồi chứ?” Đúng là một tin gây chấn động.
Tạ Huyền cười lạnh: “Chị không ngờ chứ gì, những chuyện không ngờ còn nhiều lắm. Tôi cũng sau này điều tra kỹ mới biết, có ai mà ngờ được.”
Tạ Huyền trầm tư một lúc rồi nói: “Chị cũng biết một số người, lúc họ vừa sinh ra là cỏ dại, nhưng họ đã sống bằng cách thức khó khăn hơn người bình thường. Mà một bộ phận nhỏ trong số những người đó vì sống quá vất vả, nên đành dựa vào việc hút khí độc của thế giới để sinh tồn, rồi lại biến khí độc ấy thành dinh dưỡng và máu cho bản thân. Cô ta là một loài cỏ độc, vừa tàn nhẫn lại xảo quyệt với thế giới này, chị biết cô ta được nhận nuôi từ cô nhi viện thế nào không? Chị biết cô ta đã vào được trường trung học tốt bằng cách nào không? Rồi có biết vì sao cô ta vừa tốt nghiệp đã có thể ra nước ngoài không? Tôi thật sự rất không muốn nói lại những chuyện đó.”
Anh ta ngừng lại một chút, Thẩm Đình lặng lẽ lắng nghe, bàng hoàng không ít, một cô bé năm tuổi đã có thể dựa vào sự mưu mô để được dẫn ra khỏi cô nhi viện, khiến nam chính yêu thương sâu sắc, có mấy người làm được thế?
Tạ Huyền nói: “Thực ra cô ta vừa tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn, đối tượng là phó thị trưởng của một thành phố. Lúc ấy vị phó thị trưởng đó vẫn chưa ly hôn, họ đăng ký kết hôn ở Mỹ. Thực tế thì đó là tội trùng hôn. Cô ta có thể khiến người đàn ông đó phát điên vì mình, nhưng cô ta không quan tâm, chẳng qua là muốn đạp trên đầu ông ta để mình đứng cao hơn thôi. Phó thị trưởng vận động toàn bộ mối quan hệ của mình, để cô ta vừa tốt nghiệp đã đi Mỹ được, mua một cửa hàng ở phố Chinatown cho cô ta làm bà chủ. Bất hạnh là, phó thị trưởng đó vì tội tham ô nên bị bắt giam, phán án tử hình. Nhưng chẳng chút ảnh hưởng tới cô ta. Cô ta đã nghe phong thanh, đồng thời trước đó cũng đã ly hôn với ông ta, không biết vì sao mà việc điều tra vị phó thị trưởng đó cuối cùng cũng không tra ra được cô ta, có thể là ma quỷ thì có ma quỷ bảo vệ.”
Thế thì, những gì cô ta nói, đã từng chọn giường cưới trước đây, thì ra là chỉ quãng thời gian đó, nhưng lại cố ý để Thẩm Đình phải suy nghĩ linh tinh.
Cuối cùng Tạ Huyền đã kể đến phần đau khổ và uất hận nhất: “Sau đó cô ta bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới. Một buổi tối nọ, cô ta xông vào một bữa tiệc, trong đó có tôi và Thẩm Nhân Kiệt, cô ta hụt tay hất rượu lên người Thẩm Nhân Kiệt, hoảng hốt cuống quýt như một con thỏ trắng, nói rằng cô ta vào nhầm chỗ, thân phận chỉ là một cô gái nghèo khổ làm việc ở Chinatown, hơn nữa còn cố gắng tự học, cố gắng sinh tồn trong thành phố này. Thực ra trước khi gặp Thẩm Nhân Kiệt, cô ta đã ra vào những bữa tiệc như thế đến mấy trăm lần rồi. Mỗi một bữa tiệc xuất hiện những ai, cô ta đều nắm rõ.”
Thẩm Đình nhớ đến một bài báo, viết rằng có một cô gái vì muốn gặp được đại gia nên mỗi cuối tuần đều mượn tiền để đi máy bay, hơn nữa lại là khoang VIP, vì khoang Economy sẽ chỉ gặp tầng lớp bình dân. Thứ Bảy đi, cuối tuần lại về. Đến khi nợ nần ngập đầu, cuối cùng cô ta đã túm được một đại gia để kết hôn, tất nhiên không phải ai cũng gặp được kết quả tốt đẹp như vậy. Nhưng Tống Uẩn từ dung mạo đến thủ đoạn đều thuộc hàng cao thủ, làm sao thua được?
Tạ Huyền châm một điều thuốc, cô hiếm khi thấy anh ta hút thuốc, rồi lại nói: “Chị cũng biết Nhân Kiệt là người thận trọng và thông minh như thế nào. Muốn lừa cậu ta đâu phải dễ, nhưng cô ta đã làm được. Tóm lại…những gì đã xảy ra tôi không muốn nhắc lại…Nhân Kiệt rất yêu cô ta, còn tôi thì tán thưởng cô gái ấy, ba chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng nhau, lúc đó cứ ngỡ là những ngày thần tiên. Hai người họ thậm chí còn bắt đầu bàn đến việc kết hôn, tôi cũng ủng hộ họ, dù sao một cô gái tốt như thế rất khó tìm.” Tạ Huyền cười lạnh, “Nhân Kiệt nói với người nhà là về nước sẽ chuẩn bị kết hôn ngay. Người nhà cậu ta cũng điều tra thân thế cô ta, nhưng cô ta giấu lý lịch của mình quá kỹ, không để lộ tí sơ hở nào.”
Thẩm Đình thấy lạnh cả người, đang nghĩ xem một ván cờ tinh tế như vậy làm sao lại bị phát hiện ra.
Tạ Huyền nói: “Nếu không phải vì một sự tình cờ, một sự bất ngờ, bọn tôi có thể mãi mãi cũng không biết được chân tướng. Hôm đó trong một bữa tiệc, cô ta nói không muốn tham gia, nên hai chúng tôi cũng bảo không muốn đi, cô ta còn hỏi lại thêm hai lần nữa. Sau đó tối ấy cô ta liên lạc với chúng tôi, bảo cô ta đi gặp bạn học, tuyết rơi nhiều quá nên không muốn về. Chúng tôi cũng không nghi ngờ gì. Trùng hợp là, mấy hôm sau, tôi lại đến nhà một người bạn, cô ấy rửa ra một xấp hình, là hình của bữa tiệc đó, khoe khoang khả năng chụp hình của mình, nắm bắt được đến từng chi tiết. Thế là tôi cầm lên xem, kết quả xem đến cuối cùng phát hiện ra cô ta ở trong bữa tiệc đó, đang khoác tay thân mật với một người Mỹ. Vẫn chưa đáng để ngạc nhiên, mà kỳ lạ hơn là, người Mỹ đó là nhân vật quan trọng ở thành phố đó, tôi và Nhân Kiệt đều quen. Nhưng vấn đề là, một cô gái nghèo khổ như cô ta làm sao quen biết được?”
“Vì chuyện đó mà tôi bắt đầu nghi ngờ cô ta, thế là cũng dần dần phát hiện ra cô ta giấu giếm rất nhiều chuyện, nhưng cô ta đúng là một diễn viên kỳ tài, từ TV đến AV đều diễn được. Nếu không vì ngẫu nhiên thì thực sự tôi cũng không nghĩ cô ta lại kinh khủng đến thế.”
Thẩm Đình nghĩ mọi điều là thật, đặc biệt là đối diện với một cô gái dung mạo trong sáng ngây thơ đáng thương như vậy, Thẩm Đình cô là phụ nữ mà còn thấy đồng cảm với cô ta, tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không mãnh liệt lắm. Huống hồ gì là đàn ông, phụ nữ như cô ta có sức thu hút chí mạng.
“Cô ta giống như một ả đào nghiện diễn xuất vậy, bao giờ cũng giở thủ đoạn với bất kỳ người đàn ông nào, chứng minh sự quyến rũ của mình. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa tìm ra được nhiều hơn, đã kiên trì cảnh tỉnh Thẩm Nhân Kiệt, vì chuyện đó mà chúng tôi đã cãi nhau mấy lần. Nhân Kiệt tuy thông minh nhưng không giống tôi, cậu ta khá bi kịch là có một đức tính tốt, rằng hễ chắc chắn rồi thì sẽ tin tưởng không nghi ngờ. Tôi tức cậu ta đến nỗi suýt nữa là đánh nhau. Cuối cùng cậu ta mới nhận lời tôi, rằng sẽ lừa Tống Uẩn là bố mẹ cậu ta kiên quyết phản đối họ kết hôn, vì họ tìm ra được cô ta chỉ là trẻ mồ côi, cho rằng một đứa trẻ mồ côi như thế thì không môn đăng hộ đối, nếu cứ đòi kết hôn sẽ cắt đứt quan hệ, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết cưới cô ta, hơn nữa còn tin rằng dù cậu ta trở nên trắng tay, Tống Uẩn cũng sẽ không quan tâm, xem Tống Uẩn sẽ phản ứng ra sao. Lúc đó cô ta tỏ ra rất tự nhiên, nói rằng người cô ta yêu là chính Thẩm Nhân Kiệt, nên không chút quan tâm chuyện đó. Thẩm Nhân Kiệt nhìn tôi đắc thắng. Khi tôi vật nài yêu cầu mãi, cuối cùng cậu ta thỏa hiệp rằng sẽ diễn vở kịch này một tháng, cậu ta luôn cho rằng tôi bày trò, cô ta thật sự yêu cậu ta, nên cũng không sợ thử với tôi.”
Tạ Huyền kể đến điểm mấu chốt, thao thao bất tuyệt, dù đã đến giờ vào làm: “Tôi vẫn theo họ đi chọn đồ cưới, nhưng đều chọn thứ rẻ nhất, hơn nữa còn đánh tiếng rằng vốn dĩ cậu ta vẫn không mua nổi, là tôi đã cho cậu ta mượn tiền. Đó giống như một trò chơi gián điệp và phản gián điệp vậy. Nửa tháng qua đi, cuối cùng Tống Uẩn bắt đầu tưởng là thật, đồng thời hoảng lên, cuối cùng không nhịn nổi nữa, giận dữ nói rằng không muốn chọn những thứ rác rưởi đó. Sự tình bắt đầu lộ ra bản chất thật của nó. Họ bắt đầu cãi nhau thường xuyên, Nhân Kiệt vẫn khăng khăng hi vọng thay đổi được cô ta. Có một lần cãi nhau rất ghê, Nhân Kiệt hỏi cô ta với vẻ giận dữ vô cùng: ‘Rốt cuộc là em có yêu anh hay không?’ Cô ta không chút kiêng dè trả lời thẳng: ‘Có thể là có một chút, nhưng từ sau khi anh nói yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh nữa.’”
Tạ Huyền dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đến tận bây giờ anh vẫn không thể hiểu nổi sao lại có một ả đàn bà như thế: “Cô ta là người như thế, cô ta thích diễn trò để những người đàn ông ưu tú yêu thương cô ta. Nhưng chỉ cần anh nói yêu cô ta, tình yêu của cô ta với anh sẽ biến mất ngay tích tắc đó. Đồng thời bắt đầu thấy chán ngán, bực bội, thậm chí ghét bỏ. Đó là cô ta, một thứ không thể hiểu nổi. Sau lần cãi nhau đó, cô ta bắt đầu nghênh ngang xuất hiện cùng gã đàn ông VIP người Mỹ ấy ở mọi nơi, rồi sau đó không lâu, vì một chuyện xảy ra mà Thẩm Nhân Kiệt đã tuyệt vọng hoàn toàn, rồi họ chia tay nhau.”
Thẩm Đình nghe những chuyện kinh hoàng ấy, cảm thán thế giới này quả nhiên chuyện kỳ lạ nào cũng có, lại có cả loại người như thế, sau đó tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là bây giờ cô ta quay lại tìm Thẩm Nhân Kiệt để làm gì?”
Tạ Huyền nhún vai, cũng không giải thích được: “Cô ta không yêu Nhân Kiệt, Nhân Kiệt cũng không yêu cô ta, tôi cũng không biết lần trước vì sao cô ta đến vừa khóc vừa làm dữ, đúng là bệnh! Cô ta quá gian xảo, kiểu tư duy ấy người bình thường khó lý giải lắm.”
Thẩm Đình bắt đầu thấy hơi sợ hãi người phụ nữ đó, không biết cô phải đối phó với cô ta thế nào. Đang định bỏ đi thì tâm trạng Tạ Huyền bình tĩnh hơn, anh cười nói: “Chị còn nhớ lần xem mắt giữa chị và Nhân Kiệt không?”
“Ấn tượng vô cùng sâu sắc, khó mà quên được.” Thẩm Đình thấy lạ vì sao anh ta lại nhắc đến chuyện đó.
“Lần đó xe cậu ta bị hư, tôi đến đón, cậu ta nói vốn dĩ không chọc giận chị, có điều phản ứng của chị lại phối hợp rất tốt. Vì nhìn từ bên ngoài qua cửa kính, hai người rất giống đôi tình nhân đang cãi nhau.”
Thẩm Đình ngờ vực, hay là cô đã bất cẩn để bị người ta lợi dụng: “Cậu có ý gì?... Người tính khí như cậu ấy tại sao phải đi xem mắt, đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra.”
Tạ Huyền cười nói: “Lúc đó Tống Hàm, cũng chính là em gái của Tống Uẩn, hẹn gặp Nhân Kiệt, hai chúng tôi biết chắc là Tổng Uẩn bảo cô ấy đến. Thế là tôi đi thăm dò mục đích của Tống Uẩn, thì ra nhân vật quan trọng mà cô ta đeo bám sắp tham gia tranh cử, điều mà chính khách sợ nhất là những chuyện không trong sạch. Một người đàn bà kinh khủng như Tống Uẩn làm sao để cho tồn tại được, nên mới muốn cho cô ta biến mất, Tống Uẩn đành quay về tránh nạn, có lẽ là thuận tiện thăm dò tình hình Nhân Kiệt. Chúng tôi đều đoán cô ta chắc chắn sẽ nấp ở bên ngoài chỗ hẹn để quan sát tình hình. Nhân Kiệt không muốn đi, còn tôi thì vì thấy thú vị nên cứ bắt cậu ta nhận lời. Nên chúng tôi cố ý sắp xếp xem mắt ở chỗ hẹn, có một người bạn nói rằng sẽ tìm cho chúng tôi mấy cô em xinh đẹp đến đó, cậu ta cũng không biết là ai, không ngờ cuối cùng người xuất hiện ở buổi xem mắt lại là chị, thật là sai lầm lại càng sai lầm.” Tạ Huyền từ đó bắt đầu nghĩ rằng, cái từ “xinh đẹp” thật khó hiểu, tiêu chuẩn quá mờ nhạt.
Tạ Huyền vốn muốn để Tống Uẩn biết mục đích chủ yếu khi Nhân Kiệt nhận lời hẹn gặp thực ra là xem mắt, cho cô ta tức chết đi. Ngờ đâu điều bất ngờ nhất là, hai người họ lại có vẻ giống tình nhân đang hẹn hò nhau.
Sau khi Tống Uẩn nhìn thấy, quả nhiên tức đến muốn thổ huyết, cô ta luôn nghĩ rằng người đã yêu mình thì dù cô ta có đối xử với anh ta thế nào, anh ta vẫn mãi mãi yêu cô ta, trước khi chết cũng vẫn gọi tên cô ta. Cô ta hận nhất là người khác phản bội mình, lén lút về lại Mỹ, liên lạc đến tòa soạn báo, đài truyền hình v.v… khai sạch sẽ về mối quan hệ mờ ám của cô ta với nhân vật quan trọng kia cùng những câu chuyện về ông ta cho mọi người đều biết. Ông kia thân bại danh liệt, không chỉ thất bại trong cuộc tranh cử, mà đến gia đình cũng cắt đứt quan hệ. Sau khi xử lý xong hết mọi việc, Tống Uẩn lại về nước, cũng chính là lần này đây.
Tạ Huyền ngừng lại, bắt đầu chuyển sang một vấn đề khác mà anh ta thấy thắc mắc, hỏi cô: “Tống Uẩn lần này hơi lạ, chị và Nhân Kiệt có phải là đã lén lút ở bên nhau rồi không? Tôi hỏi mà cậu ta chẳng trả lời câu nào cả.”
Những việc gần đây bắt đầu hiện lên trong đầu cô như chiếu lại một bộ phim, cũng may mà không hỏi đến những chuyện khác, câu hỏi này thì cô có thể trả lời nghiêm túc: “Tất nhiên là không. Có khả năng đó à?”
Thế là Tạ Huyền nói với vẻ càng thắc mắc hơn: “Vậy thì tại sao chị không thích tôi, còn từ chối tôi?”
Trời ạ, sao lại có người yêu bản thân mình đến thế, Thẩm Đình đang định sỉ nhục anh ta vài câu thì Tạ Huyền đã nhìn thấy có người bên ngoài đang nhìn họ qua cửa kính, đồng thời còn chụm đầu bàn tán gì đó.
Tạ Huyền hỏi với vẻ lạ lùng: “Họ sao thế nhỉ?” Thẩm Đình quay lại nhìn, cũng cảm thấy vẻ mặt họ thật lạ. Cô và Tạ Huyền liền ra ngoài.
Hỏi mấy người đồng nghiệp đều trốn tránh không nói thật, hơn nữa còn nhìn Thẩm Đình bằng ánh mắt rất khó hiểu, trong lòng Thẩm Đình rất ngờ vực, chắc chắn đã bị Tống Uẩn chơi một vố. Cô cuống lên, nói với họ: “Mọi người sao thế? Có nhầm lẫn gì không?”
Lúc này họ mới chịu dạt ra, Thẩm Đình và Tạ Huyền nhìn thấy email trên đó đang mở, đó là một bức mail rất dài mà Tống Uẩn viết, cô ta gửi hết cho mọi người trong công ty. Tạ Huyền xem vài dòng, câu nào cũng đảo lộn trắng đen, anh ta hít một hơi khí lạnh, còn Thẩm Đình thì càng đọc càng nổi giận, trong thư mỗi một câu đều khiến người ta thương xót, nhưng thực sự câu nào cũng nhắm đến Thẩm Đình, thư viết thế này:
Sở dĩ tôi viết lá thư này, xin mọi người hãy tin rằng tôi đã quá bất lực và không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi có quá nhiều quá nhiều nỗi đau khó nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến thì nỗi đau đè nặng trong ngực tôi càng khiến tôi rơi nước mắt, tuy tôi vẫn cố gắng giữ cho nụ cười luôn ở trên môi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu ba năm gần như hoàn hảo của tôi và Nhân Kiệt lại dễ dàng bị hủy diệt đến thế trong nửa năm anh ấy về nước và sau khi cô ấy xuất hiện. Những dòng chữ không thể nào diễn tả nỗi đau của tôi, sự lạnh nhạt của anh ấy càng khiến tôi khủng hoảng. Thậm chí tôi đã bỏ đi tôn nghiêm để van xin cô ấy, cả ba lần, lần nào cô ấy cũng nhận lời, nhưng hễ quay đi lại quên mất lời hứa. Tôi còn làm được gì nữa đây, trong mối quan hệ này, tôi luôn là người bị hại, là kẻ yếu, đợi họ thương hại.Tôi rất không muốn nhắc đến tên cô ấy, nhưng im lặng chỉ khiên tôi oán hận thêm. Thẩm Đình, chị hại tôi thất vọng cả về con người và tình yêu, nhưng chị lại nói, cách suy nhất để không thất vọng là đừng hi vọng vào bất cứ thứ gì. Nhưng tôi không thể bỏ được, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng sẽ bỏ cuộc, bây giờ lại bị bỏ rơi vào bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy bản thân hèn hạ và thê thảm vô cùng. Sở dĩ tôi viết lá thư này, cũng chỉ là trong tuyệt vọng hoang tưởng rằng sẽ ép được anh ấy đáp ứng 4 việc này, xin lỗi, tôi không còn cách nào khác.
Một, em không muốn chia tay, hai người nếu muốn ở bên nhau, em cũng có thể chấp nhận, em chỉ mong mỗi tuần được gặp anh ít nhất một lần, để em chắc chắn rằng người đàn ông em yêu vẫn luôn với vị trí đó trong cuộc đời em.
Hai, mong rằng khi em đau ốm, anh có thể đến thăm em, để trong lúc em thấy yếu đuối nhất cũng không thấy tuyệt vọng.Yên tâm, em sẽ không đau ốm thường xuyên đâu, và cũng không vì muốn gặp anh mà cố ý bệnh tật.
Ba, mong rằng anh có thể nói cho em biết, mỗi ngày anh đã ở đâu. Mỗi ngày chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Anh đang ở với ai, đang làm gì anh không cần nói với em, em không để tâm đâu .
Bốn, mong anh có thể yêu quý sức khỏe, bớt đi tiếp khách, uống rượu, bớt hút thuốc. Anh là người đàn ông em yêu nhất, em mong anh mà gặp sẽ luôn luôn khỏe mạnh, nổi bật.
Tôi biết hai người đọc thư của tôi sẽ thấy tôi hèn hạ, tôi cũng biết mình giống như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, biết không còn cơ hội nào nên đành thuận theo ý trời.Cho dù đớn hèn như một con người vô hình, tôi vẫn hy vọng có thể nhìn thấy anh ấy mỉm cười với nhau. Tôi nghĩ nếu chúng tôi không ở bên nhau, bao năm về sau gặp nhau trên đường tôi nói với anh ấy: “Em rất hạnh phúc”. Đó chắc chắn là giả, chỉ có thể thỉnh thoảng gặp anh, nhưng lại không thể sống cùng nhau thì làm sao tôi hạnh phúc được? Thế nên hãy tha thứ cho tôi, hãy thuận theo sự cố chấp của tôi, cùng anh say ngây ngất ba nghìn bữa với gương mặt vô cảm, không nói đến chia lìa. Đến khi tôi già rồi, hồi tưởng lại cuộc đời, tôi sẽ không thấy hối hận.
Đã viết lá thư này, tôi không còn sợ những điều ong tiếng ve nữa. Dù sao trên thế giới này, không còn ai thay tôi chịu đựng nỗi nhớ nhung, cũng sẽ không có ai chết cùng tôi nữa.
Tống Uẩn
Hẳn nhiên, Tống Uẩn rất hiểu Thẩm Nhân Kiệt, lòng tự trọng của anh rất lớn, những chuyện của Tống Uẩn tất sẽ không kể ai biết, không có sự cho phép của anh, Tạ Huyền cũng không dám nói gì. Ngay cả Thẩm Đình cũng không biết thì người khác càng không thể biết. Nên cô ta dám công khai dệt nên sự dối trá để lừa gạt Thẩm Đình, thì càng dám viết ra một lá thư tình ý đầy ắp đau khổ bố cáo thiên hạ.
Thẩm Đình xem xong, giận dữ đến mức sắp đập vỡ máy tính, lại có loại người trơ trẽn đến thế, email này xúc động đến tận tim gan, đa số người không tin cũng sẽ bán tín bán nghi. Huống hồ gì có phải là sự thực hay không thì không quan trọng, đối với bất hạnh của kẻ khác, rất nhiều người đều mang tâm trạng vui trên nỗi đau người ấy, thà tin rằng có chứ không tin là không có gì.
Chiêu này của Tống Uẩn thực quá độc, rất nhiều người trong xã hội cảm thấy hình như chỉ cần có một cô gái già thì sẽ phá hoại gia đình kẻ khác, khiến xã hội mất đi hài hoà. Gái già chỉ cần không lấy ai sẽ là phạm tội, phải bị đóng đinh lên thập tự giá để cảnh cáo người đời. Tống Uẩn là một loại cỏ độc tuyệt đẹp, cô ta hiểu rõ cái độc trong lòng mỗi người, càng am hiểu phải lợi dụng nó như thế nào.
Lúc này, Cao Hiểu Vi đang đi hưởng tuần trăng mật cũng gọi điện đến, nói rằng vừa nhận được một email kỳ quặc, bảo Thẩm Đình phải cẩn thận. Thẩm Đình tức đến nỗi người run lẩy bẩy, mặc kệ bạn có thoáng hay không thì một người phụ nữ sống trong xã hội, danh tiết rất quan trọng, từ cổ chí kim đều thế. Ả Tống Uẩn này không biết đã gửi email cho bao nhiêu người, với kiểu tâm linh của cô ta thì chắc bạn bè thân hữu và đồng nghiệp đều được “chăm sóc”. Cô thật sự chỉ muốn lấy đao chém cô ả kia cho xong.
Mọi người thấy Thẩm Đình không nói gì thì Vua Nhiều Chuyện e dè hỏi một câu: “Có phải cô gái xinh đẹp lần trước đến không, cô ta nói không phải là thật chứ ạ?” Nữ Thần Ưu Sầu vội vàng kéo Vua Nhiều Chuyện lại.
Thẩm Đình muốn chửi mắng ai đó nhưng môi đã run bần bật, nhất thời không nói nổi. Tạ Huyền vội nói thay cô: “Tất nhiên là không thể như thế, Tổng giám đốc Thẩm và cái cô ả tâm thần kia đã chia tay lâu lắm rồi”.
Thẩm Đình thấy ánh mắt có phần nghi ngờ của mọi người thì bỗng vỡ lẽ, hiểu ngay mục đích lần đầu Tống Uẩn đến đây. Cô ta cố ý, nhân lúc mọi người đều có mặt thì vừa khóc vừa làm ầm ĩ trong văn phòng, cố ý cho mọi người thấy vẻ yếu đuối và nước mắt, để mọi người cho rằng cô ta vẫn là bạn gái của Thẩm Nhân Kiệt. Cửa kính đóng chặt, mọi người không nghe thấy cuộc trò truyện bên trong, trông có vẻ Thẩm Nhân Kiệt muốn đá Tống Uẩn, còn Tống Uẩn không đồng ý. Mọi người ai cũng biết tính khí của Thẩm Nhân Kiệt nên đều hướng sự thông cảm về phía cô ta, và hôm nay tất cả những sự đồng cảm thương hại đều được dùng đến. Đúng là mưu sâu kế độc, lần đầu cô ta đã vạch xong ván cờ cao thâm này rồi.
Huống hồ mọi người đều thấy Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt rất gần gũi, thực tế cũng đúng là vậy thật. Trong giả có thật, khó lý giải đến nỗi mọi người đều hài lòng. Đây đều là những đồng nghiệp cô gần gũi nhất, nếu còn nghi ngờ cô thì những người khác càng khỏi phải bàn.
Thẩm Đình không muốn nói nhiều, chỉ nói gọn một câu: “Thường ngày tôi thế nào, mọi người đều rõ cả. Những gì email này nói đều là vu khống. Nếu mọi người thà tin một người lạ cũng không muốn tin tôi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.” Cô bỗng hiểu tâm trạng hôm ấy khi Thẩm Nhân Kiệt nói “Thà tin một người lạ gặp mặt chưa được nửa ngày, chứ cũng không chịu tin tôi”.
Cô nghĩ giờ đây điều cô cần nhất là xuống dưới hít thở một lát cho thoải mái, nếu không cô sẽ vỡ mạch máu mà chết mất. Nghĩ thế, cô liền bước nhanh ra ngoài. Tạ Huyền thấy vậy cũng vội vàng giải thích cho cô rồi cũng theo sau ra ngoài, đuổi đến thang máy thì cô đã xuống dưới mất rồi.
Cô vừa đến cổng công ty thì đụng ngay Thẩm Nhân Kiệt, anh thấy sắc mặt cô rất kém thì ngăn lại: “Cô sao vậy?”
Thẩm Đình thấy anh, cuối cùng cũng có được chút cảm giác an toàn, tâm trạng hơi bình tĩnh lại, cô đáp: “Tống Uẩn đó...”
Thẩm Nhân Kiệt nghe cái tên đó đã phản cảm, tưởng cô lại ngu ngơ đi tìm cô ả đó thì giận dữ bảo: “Đã nói cô đừng nhắc đến cô ta.”
Thẩm Đình vốn đã rất ấm ức, tưởng có thể kể lể với anh để được an ủi. Nghe câu đó càng thêm uất ức, cô ngậm luôn miệng không nói nữa.
Đúng lúc đó, Tạ Huyền cũng bước ra, thấy Thẩm Nhân Kiệt thì nói ngay: “Cô ả Tống Uẩn quá đáng thật!”
Không ngờ Tạ Huyền cũng nhắc nên Thẩm Nhân Kiệt cau mày, anh ghét nhất là để Thẩm Đình biết chuyện Tống Uẩn, Tạ Huyền kể lại mọi chuyện cho Thẩm Nhân Kiệt nghe: “Tôi đã kể hết chuyện Tống Uẩn cho chị ấy nghe rồi. Cậu biết cô ả Tống Uẩn kia...” Chưa nói xong, Thẩm Nhân Kiệt đã nổi giận: “Tại sao lại nói cô ấy biết?” Chuyện mà Thẩm Nhân Kiệt hận nhất trong đời chính là chuyện này, mà giờ bạn anh lại kể Thẩm Đình nghe.
Tạ Huyền nói: “Tôi...”
Không đợi anh nói hết, Thẩm Nhân Kiệt nóng tính đã quay lại hỏi Thẩm Đình: “Chắc chắn là cô bắt cậu ta nói, nếu không cậu ta đã không nói gì.” Thẩm Nhân Kiệt cảm thấy mất mặt vô cùng, trước mặt Thẩm Đình, anh không hề muốn mất mặt tý nào.
Mà Thẩm Đình lại càng cứng rắn, bạn cứng thì cô càng cứng hơn, nên cô ngẩng đầu lên nói: “Phải, là tôi hỏi cậu ta, rồi sao?”
Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô lại đi dò hỏi đời tư của tôi? Cô lắm chuyện như thế sao không đến làm việc ở tòa soạn báo là cải đi?”
Thẩm Đình cười lạnh: “Tôi cũng không muốn biết đâu, có gì hay ho chứ. Chả hiểu nổi.” Nói xong định bỏ đi.
Thẩm Nhân Kiệt kéo cô lại: “Nói gì thế, cô nói rõ xem. Còn nữa, tôi rất ghét cô ả kia, sau này cô đừng nhắc đến.”
Thẩm Đình bị anh bóp tay đến phát đau, càng giận dữ hơn: “Cậu tưởng tôi muốn nhắc đến à? Nực cười! Kéo tôi làm gì? Cậu làm liên lụy đến tôi vẫn chưa đủ hả?” Cô giằng ra, sải bước bỏ đi, bắt một chiếc taxi rồi rời khỏi đó, Thẩm Nhân Kiệt đờ đẫn đứng phía sau nhìn cô đi xa dần.
Tạ Huyền lắc đầu, nói: “Cậu hiểu lầm rồi, lần này xong đời cậu, ngốc quá!”
Thẩm Nhân Kiệt vẫn chưa hồi phục lý trí, quay lại thắc mắc: “Nói gì vậy? Lạ thật.”
Thẩm Đình về đến nhà mới nhớ ra hôm nay phải đi làm, cô đã giận đến mụ mẫm đầu óc, nên vô duyên vô cớ quay về, lại bị trừ mất một ngày lương. Thôi rồi, xem như cho mình nghỉ một ngày vào ngày cuối cùng của năm hai chín tuổi vậy.
Chưa nghĩ xong thì điện thoại reo vang, mẹ cô gọi đến, cô vừa nghe máy thì mẹ cô đã nổi giận đùng đùng, mắng phủ đầu: “Con bé chết tiệt, trước kia tao dạy mày thế nào mà mày lại đi cướp bạn trai của người ta. Người ta viết thư đến đây kể tội mày, hàng xóm láng giềng cũng nhận được, chuyện xấu truyền ngàn dặm, thanh danh mày sắp bốc mùi rồi, mày có thấy mất mặt không hả? Tao bảo mày đi xem mắt rồi lấy chồng thì mày không chịu, cứ đòi thế này mới vui, hử? Mày muốn tao tức chết à?” Mẹ cô thao thao bất tuyệt khiến cô không chen vào đâu được. Cuối cùng đợi mẹ mắng xong, cô đã sắp khóc đến nơi, nấc nghẹn nói: “Mẹ, sao mẹ lại tin một lá thư vớ vẩn mà lại không thèm tin con gái mình chứ?”
Mẹ cô nghe thế mới chịu yên: “Lá thư nói có thật hay không?”
Cô cắn môi: “Đều là giả cả. Cô ả đó bệnh tâm thần. Mẹ, nếu mẹ không tin con thì không ai tin con cả.”
Mẹ cô đương nhiên là tin con gái mình, nhưng vẫn chêm vào: “Kiến không đục trứng không có lỗ, nếu con sớm kết hôn thì đã không có chuyện này, không nghe lời người già thì thua thiệt thôi. Kết hôn nhanh đi.”
Thẩm Đình mệt mỏi: “Con tìm ai để lấy đây? Chuyện này phải do hai bên tự nguyện. Mẹ bảo con trói một anh về làm áp trại tướng công à?”
Mẹ cô lại nổi giận: “Mẹ biết ngay mày lại kiếm cớ mà, lúc này còn đùa được, mẹ đến chợ xem mắt rồi, mấy nhà đều có ý với mày đấy.”
“Chợ xem mắt?” Thẩm Đình đã nhớ ra đó là nơi nào, là nơi cha mẹ hai bên ra mặt, một số người buồn phiền vì con cái chưa kết hôn đã mang hình ảnh và lý lịch đến tập trung một nơi, treo hình ảnh và lý lịch của mình mang đến lên một tấm lưới sắt, giống như những tác phẩm vậy. Sau đó phụ huynh các nhà sẽ đi dạo một vòng như thưởng thức triển lãm tranh, thấy ai mình thích sẽ dừng lại hỏi thăm, hai bên cha mẹ sẽ định sẵn thời gian xem mắt. Đó gọi là chợ xem mắt gì đó, đúng là chợ rau xem mắt thì có. Lần trước cô thấy bản tin đó đã cười đến hụt hơi, ngờ đâu mình lại nằm trong số đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sắp không chịu đựng nổi. Cô kêu lên: “Mẹ, sao mẹ lại đem hình con đến chỗ đó? Mẹ bảo con phải vác mặt mũi đi đâu bây giờ?”
Mẹ cô chất vấn cô rất thẳng thừng: “Vậy mặt mũi của mẹ? Nếu không thì con bảo mẹ làm sao đây, mẹ bảo con làm gì con cũng không làm, mẹ đành tự ra mặt thôi.”
Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi, Thẩm Đình kêu gào: “Mẹ...”
Thẩm Đình lại gào: “Mẹ...”
Mẹ cô nói: “Thôi, không nói với mày nữa.” Lát sau lại dịu giọng: “Mẹ chỉ có mỗi mình con, mong con sống tốt, nếu con không được thế thì mẹ phải làm sao? Hôm nay là sinh nhật con, nhớ nấu một bát mỳ ăn nhé, mẹ cúp máy đây.” Rồi gác máy.
Thẩm Đình rã rời ngã người xuống ghế sô pha, tuy cảm thấy thực sự rất hài hước, nhưng cô thực sự sắp bị bố mẹ bức đến phát điên rồi, thế nên hai năm nay trừ Tết ra thì cô không mấy khi về nhà. Vì thế cô cũng thấy mình rất bất hiếu, những ông bố bà mẹ khác đã có thể bế cháu từ lâu, chỉ mỗi mẹ cô vẫn chưa được hưởng phúc con cháu, cô cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cô biết bình thường mẹ cô vốn hiền hậu mà phải nhảy nhổm lên như thế là lỗi của mình, nhưng làm gì có cách nào khác? Nếu muốn để cha mẹ không thất vọng, hy sinh ước mơ của mình, sống như thế liệu có vui vẻ gì? Cô cảm thấy tuyệt vọng với vận mệnh thê thảm của mình.
Điện thoại lại reo, cô không nhìn gì mà nghe máy, mệt mỏi nói: “Mẹ, lại sao thế ạ?”
Bên kia là một giọng nam sang sảng: “Xin lỗi, có phải cô Thẩm Đình không?”
Thì ra không phải mẹ, cô vội đáp: “Vâng, xin hỏi ai đấy?”
Người đàn ông kia vẫn giọng điệu đều đều: “Tôi là người phụ trách cuộc thi chính văn chương xx, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô là tác phẩm của cô không được chọn. Vốn dĩ chúng tôi không cần phải thông báo, nhưng vì mối quan hệ của Thẩm tiên sinh với chúng tôi, nên chúng tôi đặc biệt gọi đến đây, vô cùng xin lỗi.”
Cô vẫn hiểu, dù trong nỗi thất vọng hụt hẫng cùng cực như máy bay đang bị rơi. Ý anh ta là, cô là người thất bại, thực ra chúng tôi không cần phải thông báo, chúng tôi chỉ thông báo cho người đoạt giải, lần này là đặc biệt vì quan hệ với Thẩm Nhân Kiệt. Thẩm Đình thấy vô cùng hụt hẫng, trái tim như rơi xuống tận đáy vực. Di động của cô cũng rơi xuống thảm. Thực ra cô đã mất khá nhiều thứ cho quyển tiểu thuyết này, ôm một hy vọng to lớn cho cuộc thi văn chương, thầm mong đây sẽ là bước ngoặt cho sự nghiệp và cuộc đời mình. Nhưng, làm không được vẫn là làm không được, không có tức là không có. Không hoa tươi, không tài năng, không năng khiếu. Hứng thú chỉ là hứng thú, không phải mọi hứng thú đều có thể phát triển thành tài hoa của cao nhân được, mọi chuyện không phải vì bạn đã cố gắng và nhiệt tình bao nhiêu mà có hồi đáp, khả năng của bạn chỉ đến đây, có trả giá thêm cũng chỉ vô ích. Cô chẳng qua là một người bình thường, không có gì để cô có thể toả sáng trong biển người, nhưng lại hy vọng bản thân nổi bật. Trong sinh nhật ba mươi tuổi, đã cắt đứt mọi suy nghĩ trong cô, bắt cô mất đi mọi mơ ước, bắt cô thừa nhận bản thân thực ra là người không có chút tài năng, thế nên không thể có được thành tựu ở phương diện này, chuyện cô đã mất công sức làm trong ba mươi năm thật ra chỉ là lãng phí.
Cần một trái tim kiên cường đến nhường nào mới có thể thừa nhận bản thân thật sự chỉ là thế, chỉ có thế thôi. Vậy thì một bản thân vô dụng như thế, sẽ khá hơn là chết không?
Thẩm Đình thẫn thờ ngồi trong phòng, đến buổi trưa cũng không muốn đi ăn. Điện thoại và tin nhắn an ủi một cú cũng không thấy, càng không đến tìm cô khiến trái tim cô trống rỗng như một bãi đất hoang. Cô nhận ra, anh trong lòng cô đã có một địa vị khác, anh có thể khiến cô nhận ra anh vẫn đang tồn tại.
Thẩm Đình đờ đẫn, cũng không biết đã mấy giờ rồi, sau đó nghe ngoài cửa có người ra sức bấm chuông, tiếng chuông cứ vang lên thôi thúc Thẩm Đình nhưng cô không muốn động đậy. Người ngoài cửa bắt đầu nóng nảy gõ mạnh vào cửa, gọi to: “Thẩm Đình, tôi biết cô đang ở trong đó, mở cửa mau. Nhanh lên.”
Thẩm Đình mệt mỏi hét lên: “Đừng ồn ào, người này đã chết, có gì đốt giấy đi.”
Thẩm Nhân Kiệt ngoài cửa tiếp tục gõ mạnh cửa, sau đó bắt đầu dùng chân đá cửa: “Đừng giả chết với tôi, mau ra mở cửa, nếu không tôi đá hỏng cửa đấy.”
Thực ra Thẩm Đình rất giận anh, nên cô nói: “Gì thế, cậu điên à?”
“Đá hỏng để xem Hoàng Khải Nam nói thế nào với chủ nhà.” Vừa nói anh vừa đá mạnh.
Thẩm Đình nghe nhắc đến Hoàng Khải Nam thì không muốn làm khó anh, liền giận dữ đứng lên, chửi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Rồi mở toang cửa ra.
Thẩm Nhân Kiệt đang đá cửa bị hụt chân, suýt nữa đá trúng Thẩm Đình, anh vội vàng rút chân lại, tý nữa thì ngã nhào.
Thẩm Đình chẳng muốn cười chút nào, chỉ chất vấn: “Cậu biểu diễn hay lắm đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt không nói năng gì, chỉ kéo tay cô: “Cô đến chỗ tôi.”
Thẩm Đình chưa nhận lời thì anh đã khăng khăng kéo cô đi. Thẩm Đình đang định nổi điên thì lại thấy phòng anh bài trí rất rực rỡ, những dải băng màu sặc sỡ khiến căn phòng trở nên lộng lẫy hơn nhiều, những chùm bong bóng trôi trên trần nhà, trên bàn có một chiếc bánh kem, có lẽ anh bận rộn cả ngày hôm nay là cho chuyện này. Thẩm Đình lúc nãy đã có cảm giác bị thế giới bỏ quên, bây giờ cuối cùng lại cảm động vì anh, Thẩm Nhân Kiệt nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Đình gượng gạo: “Sinh nhật vui vẻ, làm sao tôi vui vẻ được? Tôi không muốn ăn mừng cái sinh nhật này.’
Thẩm Nhân Kiệt gật đầu: “Tôi biết, nên không gọi ai khác, chỉ có hai chúng ta.” Không có ai khác, tôi và cô không phải “ai khác”.
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Chuyện Tống Uẩn tôi đã biết rồi, xin lỗi.”
Thực ra Thẩm Đình hoàn toàn không để tâm tới chuyện đó, mà cô để tâm tới chuyện khác. Ngồi trên ghế sô pha, cô không nói gì, nhìn đồng hồ ra là đã gần bốn giờ chiều. Cô nói gọn lỏn: “Lúc nãy ban tổ chức cuộc thi văn chương gọi điện đến nói với tôi, tôi thua rồi.”
Rõ ràng anh đờ ra một lúc, biết cô đã bị shock đến nhường nào: “Không sao, không có chuyện gì là thành công ngay được, lần sau sẽ còn cơ hội mà.’
Thẩm Đình thở dài lắc đầu: “Không phải là “ngay”, tôi đã cố gắng lâu lắm rồi. Mỗi lần đối diện là đều thất bại. Tôi sắp bỏ cuộc rồi.”
Thẩm Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh cô, thành thật: “Cô nên tự tin vào bản thân, không lý do gì mà kiên trì bao lâu rồi lại bỏ cuộc.”
Thẩm Đình thờ ơ: “Đó không phải là vấn đề về tự tin. Chỉ là tôi bỗng lĩnh ngộ ra từ thất bại rằng, tôi vốn không phải nhân tài, tôi chỉ cố gắng mạnh mẽ, luôn mắt cao hơn khả năng, luôn tự lừa gạt chính mình. Tôi nhớ ban đầu lúc gặp cậu, cậu đã nói rằng bây giờ viết được mấy dòng chữ cũng ngỡ mình là văn hào. Tôi không từ bỏ, mà là bị từ bỏ, không nên kiên trì vô ích nữa, chẳng có ý nghĩa gì hết. Đó là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Nhân Kiệt im lặng, anh hiểu cô, cứ khuyên nữa thì chưa chắc giúp được cô mà ngược lại còn làm hại cô, không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn. Anh dịu giọng: “Cô muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Thẩm Đình thấy cực kỳ chua xót, nhưng lại cười đau khổ: “Tôi đã ba mươi rồi, khóc cái quái gì nữa? Ngay cả bản thân tôi cũng khinh thường chính mình. Tôi chỉ khó chịu, tại sao đến ba mươi tuổi mới nhận rõ con người mình, nếu không thì trước kia chí ít tôi có thể thực tế hơn, đáng thương cho tuổi trẻ bị bỏ phí.”
Lặng im, lặng im, sắc trời dần ảm đạm, Thẩm Đình thấy cô đơn trong bóng tối: “Tôi luôn cảm thấy mơ hồ, sau ba mươi tuổi sẽ phải đi thế nào, tôi không biết mình nên làm gì, hai năm nay tôi suy nghĩ rất nhiều, rất sợ hãi, chuyện gì cũng định trước khả năng xấu nhất sẽ xảy ra. Nhưng mỉa mai thay, thực ra tôi cũng chẳng có gì để mất, không sự nghiệp, không tình yêu, tôi luôn hiểu cảm giác không có gì là thế nào. Nhưng trước năm ba mươi, bạn vẫn có thể hào hùng nói rằng, không có gì cũng chẳng sao, tôi vẫn có sức để tranh đấu. Nhưng sau ba mươi, không có gì đã là chuyện cả đời. Cậu có hiểu không?”
Thẩm Nhân Kiệt to tiếng bác lại: “Tôi không hiểu, ba mươi tuổi chỉ là ba mươi tuổi, nó chỉ là một con số, có gì đáng phải sợ đâu, sau này cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Thẩm Đình cười với anh: “Cậu nghĩ thế là vì cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn cả đống thời gian.”
Cô ngồi xuống cạnh cửa sổ, trên bầu trời xanh thẫm mặt trăng tròn vành vạnh đã lên cao, trăng bạc giống như phông nền trên sân khấu. Những chuyện cũ cứ chất chồng trong đầu cô, cô nhớ lại thuở ấu thơ và thiếu nữ, nhớ đến chuồn chuồn và bươm bướm, nhớ đến Hoàng Khải Nam và Cao Hiểu Vi, nhớ đến những đêm mất ngủ vì không như ý, cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và chênh vênh như lúc này: “Tôi thì khác, một phụ nữ ba mươi tuổi...” Cô lắc đầu, “Mỗi đêm không ngủ được, tôi có thể nhìn rõ mặt trăng chiếu bên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng nhường ấy, giống như buổi đêm thuở ấu thơ, trèo cây với Hoàng Khải Nam và chỉ muốn trèo lên mặt trăng kia, chớp mắt đã hai mươi mấy năm rồi, tuổi thanh xuân đã trôi đi mất... Ánh trăng này sẽ nhìn thấy tôi cuối cùng cũng biến thành cát bụi.”
Thẩm Nhân Kiệt cũng bước đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô: “Ánh trăng này đã nhìn thấy vô số người hoá thành bụi rồi, không có gì đáng phải thương cảm cả.”
Thẩm Đình bỗng như phát điên lên, cô mở to mắt, van nài anh: “Cậu đưa tôi đi! Rời khỏi đất nước này, rời khỏi thế giới này, rời khỏi thời gian, rời khỏi mọi thứ, được không?”
Thẩm Nhân Kiệt kiên quyết: “Tôi sẽ không giúp cô trốn tránh hiện thực đâu.”
Thẩm Đình cảm giác anh không hiểu cô, không thông cảm với cô, cô sốt ruột cần một ai đó hiểu hoàn cảnh của cô thế là cứ lảm nhảm nói đi nói lại như bị tâm thần: “Không phải tôi trốn tránh hiện thực mà là hiện thực không thể chấp nhận tôi. Tôi giống như một con ong mật cần mẫn, tỉnh giấc ngủ dài lại nhận ra cả thế giới đã thay đổi, hoa cỏ chẳng thấy đâu nữa, tôi là kẻ thừa thãi, vô dụng, chỉ có thể đi chích người lung tung... Tôi hiểu rõ tại sao tôi lại thất bại như thế, vì cuộc đời rõ ràng thật vô nghĩa, tôi lại cứ tìm kiếm một ý nghĩa nào đó.”
Thẩm Nhân Kiệt không phụ họa: “Đừng trách móc thế sự vô thường, cuộc đời vốn dĩ đã không bù đắp được cho chúng ta. Giống như một trận chiến, kỳ thực chiến tranh chẳng có ai thắng. Chỉ là thi xem cuối cùng ai còn có thể đứng dậy trong vũng máu thôi.”
Thẩm Đình thật sự căm ghét chính mình, chỉ ao ước lúc vừa sinh ra đã dìm mình chết đi cho xong, cô như đang lẩm bẩm một mình, nhưng cũng giống đang van xin: “Bất hạnh thay là đôi chân tôi đã mềm nhũn, lại mắc chứng sợ máu... Hôm kia tôi phải tham dự hôn lễ của tình địch cũ, hễ nhớ tới gương mặt đáng ghét của chúng là tôi muốn ói. Tại sao cuộc đời tôi lại thảm đến thế tuyệt vọng đến thế, tại sao tôi không thể thành công chứ, tôi không thể cao ngạo ngẩng đầu được hay sao? Cậu có hiểu cảm giác của tôi không... Ánh sáng cuộc đời tôi ở đâu? Ánh sáng ở đâu? Bọn họ đã mang thời gian đi mất, chí ít cũng phải cho tôi chút ánh sáng chứ...”
Cô nhìn anh, lại loé lên chút tia hy vọng: “Tôi vốn định cùng Hoàng Khải Nam đi, nhưng anh ấy đang đi công tác tỉnh khác, hay là, cậu đi với tôi nhé, thế nào?”
Thẩm Nhân Kiệt cảm giác lúc này đây, trái tim cô đã hoàn toàn sụp đổ, anh sợ cô như thế, nên kiên quyết chối từ: “Cô nên đi một mình, tự đối diện với mọi thứ, tự mình vượt qua cửa ải này, chẳng ai giúp được cô đâu.”
Thẩm Đình ôm hai đầu gối, cô có thể cảm thấy sự thất vọng của anh với cô, cô cũng rất thất vọng bản thân mình: “Thật là, tôi cũng rất muốn hỏi cậu, người như tôi có gì đáng để thích nào?”
Thẩm Nhân Kiệt không nói mà đột ngột đứng dậy, tắt di động, lấy gạt tàn thuốc đập nát chiếc đồng hồ Omega mà anh đang đeo, Thẩm Đình hoàn toàn sững sờ: “Cậu điên rồi à?”
Thẩm Nhân Kiệt phớt lờ cô, lao đến đập nát hết mọi đồng hồ treo tường, đồng hồ để bàn trong phòng như một cơn gió lốc, vứt hết mọi dụng cụ đo thời gian. Thẩm Đình không ngăn nổi anh, có phần sợ hãi, đành theo anh đi dọc căn nhà, cố gắng ngăn cản: “Cậu sao vậy, cậu đang làm gì, dừng tay lại nhanh lên!”
Thẩm Nhân Kiệt lao đến bên cửa sổ, kéo kín màn cửa, căn phòng không bật đèn nên trong tích tắc, cả thế giới đều trở nên tối om, hai người đều chìm trong bóng tối vô hạn, Thẩm Đình hoàn toàn không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy anh lên tiếng: “Ở đây, không có thời gian.”
Trong tích tắc cô hiểu anh đang làm gì, họ giống như đang ở trên một cánh đồng hoang ngoài hẳn thời gian, trời đất mênh mang, vũ trụ bao la, không biết đất trời, không thấy sự sống.
Thẩm Nhân Kiệt khẳng định chắc nịch: “Thế giới này vốn không có thời gian, thời gian chỉ là một đơn vị do con người tạo nên, là một trật tự mà thế giới này bị ép phải có. Người ta sáng tạo ra đủ mọi loại dụng cụ tính giờ tinh xảo, giống như một nhà tù, giam hãm từng người trong thời gian. Khiến mỗi người đều phải đuổi theo nó, chạy đua với nó, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, là gì nào? Đó chỉ là một khái niệm ảo. Nếu cô chạy thoát khỏi trật tự đó, đứng ngoài thời gian nhìn chúng, cô nói xem chúng là gì?”
Trong màn hỗn độn, trước mắt Thẩm Đình như có chớp điện, chưa ai nói với cô rằng, thì ra thế giới là một hình dạng khác, nó có một gương mặt khác. Trong bóng tối, đầu óc đã suy sụp của cô bắt đầu tỉnh táo trở lại, trước kia ngỡ rằng mình không thể làm được, bây giờ cô bỗng cảm thấy bản thân có thể sẽ thật sự vượt qua được. Không, nếu nó thực sự không phải một cái hố, thì không cần phải vượt qua.
Thẩm Nhân Kiệt lại nói: “Cô phải biết là thời gian không phải là trở ngại, tuổi tác cũng không thể khống chế con người. Có một số việc đang thay đổi, nhưng cô cũng đang thay đổi. Giống như năm nào đó tôi bỗng cảm thấy, áo sơ mi hoa tôi không muốn mặc nữa, không liên quan đến tuổi tác, chỉ là vì bản thân không còn thích. Chúng ta làm việc không cần phải sợ hoặc không sợ, chỉ cần tuỳ theo lòng mình, dựa vào trực giác mà làm là được. Những người sợ biến động sẽ không phát hiện ra lối rẽ của con đường có thể đang giấu một bất ngờ thú vị nào đó.”
Thẩm Nhân Kiệt nắm lấy tay cô trong bóng tối, ấm áp mạnh mẽ, khiến cô bỗng thấy sâu trong trái tim mình đang dậy lên một nỗi e ngại. Anh nói: “Tôi cũng có lúc tuyệt vọng như cô, nên tôi nói chị biết, cho dù trong tuyệt vọng cũng cần nhìn về tương lai! Lúc đó, Tống Uẩn vẫn chưa chia tay tôi, nhưng lại công khai ở bên một nhân vật quan trọng, tôi luôn bảo mình rằng tôi chưa nhìn thấy thì có thể xem như chưa từng phát hiện. Trưa hôm đó, tôi nhớ rất rõ, có ánh nắng, gió cũng rất ấm áp. Tôi đứng bên kia đường, nhìn thấy cô ta và người đó khoác tay nhau thân mật vô cùng. Tôi vừa hận vừa tức lại vừa đau, cả trái tim như muốn nhảy ra ngoài.”
Thẩm Đình biết anh bị bệnh tim, có lẽ không thể chấp nhận một cú sốc mạnh như thế, nên nắm chặt tay anh vẻ căng thẳng.
“Cô ta cũng quay lại nhìn thấy tôi, nhưng như không thấy vậy. Tôi thấy tim mình như ngừng đập, không thể chấp nhận nỗi đau ấy. Không biết vì sao lại ngất đi, nhưng thần trí tôi vẫn tỉnh táo, tôi có thể thấy mọi người lạ đều vây quanh, nhìn tôi, cuống quýt cứu tôi. Chỉ có cô ta, lại xem như không thấy, thản nhiên bỏ đi ở đầu phố bên kia. Tôi được đưa vào bệnh viện. Tuy tôi bệnh rất nặng, có thể sẽ chết ngay, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái hẳn. Vì trong tích tắc ấy trái tim tôi đã nghĩ thoáng rồi.”
Đó chắc chắn là khoảng thời gian mà anh không muốn nhắc đến nhất trong đời, nhưng anh lại thành thật nói hết cho cô nghe, không còn lo lắng chuyện mất mặt nữa. Thẩm Đình cảm thấy đau lòng cho anh lúc đó, cô đưa tay sờ hàng lông mày của anh, anh khẽ hôn tay cô. Cô đặt bàn tay run rẩy lên trái tim anh, cảm nhận được nó đang đập mạnh mẽ, căn bản không giống một trái tim mang bệnh, cô cảm thấy linh hồn của cô và anh lúc này đang trần trụi nhìn nhau, không thiên vị, không trở ngại. Tâm hồn hai người hoà hợp đến thế, cô khẽ hỏi: “Lúc đó chắc đau lắm phải không?”
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Tôi không yếu đuối như vậy, cô cũng thế. Lúc cô thật sự đối diện với nó, cô sẽ nhận ra bản thân thực ra đủ kiên cường để đón nhận, mọi nỗi đau đều sẽ biến thành niềm vui.”
Thẩm Nhân Kiệt đứng dậy, nói: “Cô cần ánh sáng, vậy thì sẽ có ánh sáng.”
Anh kéo “soạt” màn cửa, thế giới bên ngoài sáng bừng chói mắt, toàn thành phố đã lên đèn, chiếu sáng cả một góc trời. Trong ánh sáng, Thẩm Đình ngồi cạnh anh, cô ngẩng lên nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn cô, đôi mắt sáng của anh như ngọn đèn rực rỡ, đôi môi mím lại, đường nét của gương mặt hợp lại dưới cằm. Cô cần ánh sáng, anh đã cho cô ánh sáng, giống như một thiên thần trẻ tuổi, những hồi ức khi cô và anh ở bên nhau bỗng như những ngôi sao băng va vào trái tim cô, những hồi ức ấy, trong cánh rừng u buồn, trên sân thượng khu nhà, trong hôn lễ cô đơn, lúc bị đồng nghiệp nghi ngờ, khi ước mơ vụn vỡ, khi bạn bè phản bội. Khi cô bị tổn thương, anh cõng cô tiến lên phía trước; khi cô dừng lại, anh cổ vũ cô tiếp tục bước đi; khi cô sợ hãi, anh đẩy cô đi tiếp. Trái tim cô ngập tràn nỗi vui mừng e ngại, cô nghe theo trái tim mình, làm theo trực giác của mình, cô biết mình đã yêu anh, cô yêu anh rồi. Có người phụ nữ nào lại không yêu anh được? Có người phụ nữ nào chống cự nổi sức hấp dẫn của anh trong giờ phút này? Vì anh, mọi nỗi đau và phiền muộn trong lòng cô đều tan biến như mây khói.
Cô không cần nói, anh đã hiểu. Thẩm Nhân Kiệt lại cúi xuống, hôn cô, hai tay cô vòng qua cổ anh. Cuồng nhiệt như bão, nhẹ nhàng như mưa, gió xuân hoá thành mưa, như thể mãi mãi cũng không hôn đủ, nước mắt cô rơi, cô có thể hôn được vị mằn mặn ấy, là vị của cuộc đời mới.
Anh kéo cô lại bàn, nói: “Nào, chúng ta mừng một bữa sinh nhật đẹp nhất.”
Cô hỏi: “Thế nào là đẹp nhất?”
Anh đột ngột quẹt kem lên mặt cô, bôi đầy không sót chỗ nào: “Thế này là đẹp nhất.”
Cô kêu lên: “Này.” Rồi cũng cầm bánh kem trả thù, anh chạy vòng qua bàn, cô không cách nào đuổi kịp. Giận quá, cô hét lên: “Đứng lại.”
Quả nhiên anh đứng lại thật, cô cười hí hí bôi kem lên đầy mặt anh, nói: “Thế mới đẹp chứ.”
Thẩm Nhân Kiệt gật gù nói: “Phải, rất đẹp, rất giống vợ chồng.”
Thẩm Đình cong môi: “Nghĩ hay nhỉ.”
Anh cúi xuống hôn lên má cô. Vị bánh kem ngòn ngọt. Anh bảo: “Để anh nấu mỳ cho em ăn.”
Thẩm Đình nằm bò trên ghế sô pha, ngắm anh trong nhà bếp, dầu mỡ cuộn lên, anh đổ nước, nhất thời bất cẩn làm dầu bắn tung toé, anh lập tức nhảy lùi về phía sau như tránh hiện trường nổ vậy.
Thẩm Đình cười ngặt nghẽo, ở đáy vực sâu của cuộc đời cô đã gặp tình yêu, nếu bạn cứ sợ hãi, nếu bạn không dám hành động, thì làm sao lại có niềm vui bất ngờ như vậy được.
Cô vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau, như có thể ôm cả tâm hồn anh, rất yên bình. Thân thuộc như những người yêu nhau đã từ rất lâu, có thể cảm nhận được sức mạnh từ tâm hồn của nhau.
Thẩm Nhân Kiệt hỏi cô: “Hôm kia, không cần anh đi cùng em chứ?”
Niềm tin của Thẩm Đình đã quay về, cô cười đáp: “Đương nhiên là không, anh tham dự hôn lễ của anh Khoe đi. Em đường đường là anh hùng cờ vải, có chỗ nào mà chưa thấy qua.” Nỗi đau sâu sắc nhất sẽ khiến chúng ta có sự lột xác sâu sắc nhất.
Lúc đợi thang máy thì thấy Tạ Huyền và Vua Nhiều Chuyện cũng đang đứng chuyện trò ở đó.
Vua Nhiều Chuyện thấy Thẩm Đình liền gọi: “Chị Thẩm Đình.” Tạ Huyền cũng cười hí hí: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Đình ngờ vực hỏi: “Sao cậu lại cười sung sướng thế?” Có xui xẻo không, hôm nay lại là sinh nhật ba mươi tuổi của cô, cô thật sự không vực nổi tinh thần.
Tạ Huyền vẫn cười: “Tôi nhìn thấy chị là sung sướng ấy mà.”
Thẩm Đình đành bó tay: “Tôi thì lại cảm thấy cậu có ý đồ đen tối.”
Tạ Huyền chưa nói gì, Vua Nhiều Chuyện đã chen vào: “Không đâu, em cảm thấy Phó tổng Tạ là người rất tốt.”
Cũng không lạ, vì đa số mọi người trong mắt Vua Nhiều Chuyện đều không xấu. Thẩm Đình hỏi vu vơ: “Cậu ta đã làm chuyện gì tốt à?”
Vua Nhiều Chuyện hào hứng: “Phó tổng Tạ rất tốt với nhân viên.”
Thẩm Đình chớp mắt, nhìn Tạ Huyền rồi đùa: “Chắc em không nịnh cậu ta đó chứ.”
Tạ Huyền chỉ cười, im lặng như không có gì xảy ra.
Vua Nhiều Chuyện xưa nay ngây thơ đáng yêu, vội vàng biện bạch: “Tất nhiên là không phải, em nói thật mà. Chị còn nhớ Tiểu Trần lần trước làm tòa soạn chúng ta bị cháy không? Tuy đã phạm lỗi lớn đáng ra bị đuổi rồi nhưng Phó tổng Tạ lại nói thực ra tòa soạn cũng không thiệt hại gì, thôi thì châm chước cho một cơ hội, nên đã bồi thường rất nhiều tiền giúp cậu ta. Thật đấy, Phó tổng Tạ rất tốt mà.”
“Hả? Bồi thường bao nhiêu? Tốt bụng thế cơ à.” Trong lòng Thẩm Đình rất thắc mắc, rất nhiều doanh nghiệp là nhà từ thiện, trở thành nhà từ thiện hơn nửa là đã có mục đích, đối xử tốt với nhân viên bị đuổi như vậy, lại để người nhiều chuyện nhất công ty biết, không loại trừ đó là cách làm tốt để lấy lòng nhân viên. Tạ Huyền là một cao thủ.
Vua Nhiều Chuyện định nói gì nữa thì thang máy đã đến, Vua Nhiều Chuyện vội vào trong ấn nút giữ cửa mở, Thẩm Đình và Tạ Huyền theo sau, Thẩm Đình trịnh trọng nói với anh ta: “Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Tạ Huyền quay lại nói: “Chị có câu hỏi gì, tôi đối với chị thì cái gì biết cũng nói, mà đã nói thì không dứt được.”
Thẩm Đình bắt ngay lấy câu nói đó: “Cậu nói đấy nhé. Lát nữa đừng có hối hận.”
Vẫn chưa đến giờ làm nên mọi người chưa đến đủ, Thẩm Đình nóng tính nên theo Tạ Huyền vào văn phòng. Mở miệng hỏi ngay: “Tôi muốn hỏi chuyện về một người.”
“Ai?” Tạ Huyền bắt đầu thấy kỳ lạ.
“Tôi biết chắc chắn cậu sẽ rất rõ chuyện của cô ta, Tống Uẩn.” Thẩm Đình đáp.
Tạ Huyền đờ người: “Chuyện này…cũng không tiện cho tôi nói, chị biết Thẩm Nhân Kiệt bảo vệ đời tư nhất, tôi không muốn cậu ta giết tôi đâu.”
“Không đâu, cậu ta không giết nổi cậu, cậu là kim cương không hỏng mà.” Thẩm Đình ngồi đối diện, tỏ rõ thái độ muốn nói chuyện nghiêm túc.
Tạ Huyền thầm kêu khổ, đúng là tự chuốc họa vào thân. Anh khéo léo: “Chắc chị nên đi hỏi Nhân Kiệt thì hơn.”
Thẩm Đình đã quyết tâm lột bỏ sự phòng vệ của anh ta: “Cậu có biết vì sao tôi lại đột ngột hỏi những điều này không? Tôi biết hai người không muốn nói, tôi cũng không muốn hỏi, vốn dĩ tôi chẳng có chút hứng thú với cô ta. Nhưng giờ thì chuyện đã liên lụy đến tôi rồi.”
Bàn tay cầm văn kiện của Tạ Huyền khựng lại: “Như vậy là sao?”
“Con bé chết tiệt đó nói sẽ cho tôi biết mặt.” Thẩm Đình nói gọn.
“Cô ta nói thế? Tại sao? Lúc nào?” Tạ Huyền tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi liên tục.
Không ngờ Tạ Huyền lại phản ứng mạnh mẽ như thế, Thẩm Đình nhíu mày: “Tối hôm qua. Cô ta muốn gương vỡ lại lành với Thẩm Nhân Kiệt? Vẫn còn yêu Thẩm Nhân Kiệt? Cô ta nói với tôi đã cho tôi ba cơ hội, tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ sau khi gặp nhau ở công ty, thực sự đã gặp ba lần, một lần là lúc sắp nhảy xuống biển, xem ra cô ta đã cố ý.”
Tạ Huyền nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ đó là đứa biến thái, cô ta yêu bản thân chết đi được, làm sao tự tử chứ? Cô ta yêu Thẩm Nhân Kiệt? Đúng là chuyện nực cười nhất thế giới.” Thẩm Đình lần đầu thấy vẻ mặt Tạ Huyền như thế, nên cô kể lại cho Tạ Huyền nghe cô ta đã nói những gì, sắc mặt Tạ Huyền mỗi lúc một sa sầm, cuối cùng ném mạnh tập văn kiện lên bàn, lồng ngực phập phồng, lâu lắm mới kìm nén cơn giận, đó là kết quả Thẩm Đình mong muốn, anh ta nói: “Quả nhiên cô ta không hề thay đổi. Chẳng trách chị lại mắc lừa, tám mươi phần trăm lời cô ta kể là thật, nhưng phía sau mỗi việc lại có chân tướng mà cô ta không nói ra. Lại thêm mắm dặm muối hai mươi phần trăm nữa, thật thật giả giả, tình tiết phong phú, thảo nào chị tin là phải. Cô ta là cao thủ chuyện này mà.”
“Cô ta đúng là xuất thân từ cô nhi viện, nhưng cô ta chưa bao giờ mất hết người thân mà còn có một cô em gái. Cô ta đúng là đã tiến lên từng bước, nhưng lót dưới chân cô ta là những người đàn ông. Cô ta đến Chinatown ở Mỹ, nhưng không làm việc mà là bà chủ ở đó.”
“Bà chủ?” Thẩm Đình sững sờ, “Chắc không phải là cô ta kết hôn rồi chứ?” Đúng là một tin gây chấn động.
Tạ Huyền cười lạnh: “Chị không ngờ chứ gì, những chuyện không ngờ còn nhiều lắm. Tôi cũng sau này điều tra kỹ mới biết, có ai mà ngờ được.”
Tạ Huyền trầm tư một lúc rồi nói: “Chị cũng biết một số người, lúc họ vừa sinh ra là cỏ dại, nhưng họ đã sống bằng cách thức khó khăn hơn người bình thường. Mà một bộ phận nhỏ trong số những người đó vì sống quá vất vả, nên đành dựa vào việc hút khí độc của thế giới để sinh tồn, rồi lại biến khí độc ấy thành dinh dưỡng và máu cho bản thân. Cô ta là một loài cỏ độc, vừa tàn nhẫn lại xảo quyệt với thế giới này, chị biết cô ta được nhận nuôi từ cô nhi viện thế nào không? Chị biết cô ta đã vào được trường trung học tốt bằng cách nào không? Rồi có biết vì sao cô ta vừa tốt nghiệp đã có thể ra nước ngoài không? Tôi thật sự rất không muốn nói lại những chuyện đó.”
Anh ta ngừng lại một chút, Thẩm Đình lặng lẽ lắng nghe, bàng hoàng không ít, một cô bé năm tuổi đã có thể dựa vào sự mưu mô để được dẫn ra khỏi cô nhi viện, khiến nam chính yêu thương sâu sắc, có mấy người làm được thế?
Tạ Huyền nói: “Thực ra cô ta vừa tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn, đối tượng là phó thị trưởng của một thành phố. Lúc ấy vị phó thị trưởng đó vẫn chưa ly hôn, họ đăng ký kết hôn ở Mỹ. Thực tế thì đó là tội trùng hôn. Cô ta có thể khiến người đàn ông đó phát điên vì mình, nhưng cô ta không quan tâm, chẳng qua là muốn đạp trên đầu ông ta để mình đứng cao hơn thôi. Phó thị trưởng vận động toàn bộ mối quan hệ của mình, để cô ta vừa tốt nghiệp đã đi Mỹ được, mua một cửa hàng ở phố Chinatown cho cô ta làm bà chủ. Bất hạnh là, phó thị trưởng đó vì tội tham ô nên bị bắt giam, phán án tử hình. Nhưng chẳng chút ảnh hưởng tới cô ta. Cô ta đã nghe phong thanh, đồng thời trước đó cũng đã ly hôn với ông ta, không biết vì sao mà việc điều tra vị phó thị trưởng đó cuối cùng cũng không tra ra được cô ta, có thể là ma quỷ thì có ma quỷ bảo vệ.”
Thế thì, những gì cô ta nói, đã từng chọn giường cưới trước đây, thì ra là chỉ quãng thời gian đó, nhưng lại cố ý để Thẩm Đình phải suy nghĩ linh tinh.
Cuối cùng Tạ Huyền đã kể đến phần đau khổ và uất hận nhất: “Sau đó cô ta bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới. Một buổi tối nọ, cô ta xông vào một bữa tiệc, trong đó có tôi và Thẩm Nhân Kiệt, cô ta hụt tay hất rượu lên người Thẩm Nhân Kiệt, hoảng hốt cuống quýt như một con thỏ trắng, nói rằng cô ta vào nhầm chỗ, thân phận chỉ là một cô gái nghèo khổ làm việc ở Chinatown, hơn nữa còn cố gắng tự học, cố gắng sinh tồn trong thành phố này. Thực ra trước khi gặp Thẩm Nhân Kiệt, cô ta đã ra vào những bữa tiệc như thế đến mấy trăm lần rồi. Mỗi một bữa tiệc xuất hiện những ai, cô ta đều nắm rõ.”
Thẩm Đình nhớ đến một bài báo, viết rằng có một cô gái vì muốn gặp được đại gia nên mỗi cuối tuần đều mượn tiền để đi máy bay, hơn nữa lại là khoang VIP, vì khoang Economy sẽ chỉ gặp tầng lớp bình dân. Thứ Bảy đi, cuối tuần lại về. Đến khi nợ nần ngập đầu, cuối cùng cô ta đã túm được một đại gia để kết hôn, tất nhiên không phải ai cũng gặp được kết quả tốt đẹp như vậy. Nhưng Tống Uẩn từ dung mạo đến thủ đoạn đều thuộc hàng cao thủ, làm sao thua được?
Tạ Huyền châm một điều thuốc, cô hiếm khi thấy anh ta hút thuốc, rồi lại nói: “Chị cũng biết Nhân Kiệt là người thận trọng và thông minh như thế nào. Muốn lừa cậu ta đâu phải dễ, nhưng cô ta đã làm được. Tóm lại…những gì đã xảy ra tôi không muốn nhắc lại…Nhân Kiệt rất yêu cô ta, còn tôi thì tán thưởng cô gái ấy, ba chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng nhau, lúc đó cứ ngỡ là những ngày thần tiên. Hai người họ thậm chí còn bắt đầu bàn đến việc kết hôn, tôi cũng ủng hộ họ, dù sao một cô gái tốt như thế rất khó tìm.” Tạ Huyền cười lạnh, “Nhân Kiệt nói với người nhà là về nước sẽ chuẩn bị kết hôn ngay. Người nhà cậu ta cũng điều tra thân thế cô ta, nhưng cô ta giấu lý lịch của mình quá kỹ, không để lộ tí sơ hở nào.”
Thẩm Đình thấy lạnh cả người, đang nghĩ xem một ván cờ tinh tế như vậy làm sao lại bị phát hiện ra.
Tạ Huyền nói: “Nếu không phải vì một sự tình cờ, một sự bất ngờ, bọn tôi có thể mãi mãi cũng không biết được chân tướng. Hôm đó trong một bữa tiệc, cô ta nói không muốn tham gia, nên hai chúng tôi cũng bảo không muốn đi, cô ta còn hỏi lại thêm hai lần nữa. Sau đó tối ấy cô ta liên lạc với chúng tôi, bảo cô ta đi gặp bạn học, tuyết rơi nhiều quá nên không muốn về. Chúng tôi cũng không nghi ngờ gì. Trùng hợp là, mấy hôm sau, tôi lại đến nhà một người bạn, cô ấy rửa ra một xấp hình, là hình của bữa tiệc đó, khoe khoang khả năng chụp hình của mình, nắm bắt được đến từng chi tiết. Thế là tôi cầm lên xem, kết quả xem đến cuối cùng phát hiện ra cô ta ở trong bữa tiệc đó, đang khoác tay thân mật với một người Mỹ. Vẫn chưa đáng để ngạc nhiên, mà kỳ lạ hơn là, người Mỹ đó là nhân vật quan trọng ở thành phố đó, tôi và Nhân Kiệt đều quen. Nhưng vấn đề là, một cô gái nghèo khổ như cô ta làm sao quen biết được?”
“Vì chuyện đó mà tôi bắt đầu nghi ngờ cô ta, thế là cũng dần dần phát hiện ra cô ta giấu giếm rất nhiều chuyện, nhưng cô ta đúng là một diễn viên kỳ tài, từ TV đến AV đều diễn được. Nếu không vì ngẫu nhiên thì thực sự tôi cũng không nghĩ cô ta lại kinh khủng đến thế.”
Thẩm Đình nghĩ mọi điều là thật, đặc biệt là đối diện với một cô gái dung mạo trong sáng ngây thơ đáng thương như vậy, Thẩm Đình cô là phụ nữ mà còn thấy đồng cảm với cô ta, tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không mãnh liệt lắm. Huống hồ gì là đàn ông, phụ nữ như cô ta có sức thu hút chí mạng.
“Cô ta giống như một ả đào nghiện diễn xuất vậy, bao giờ cũng giở thủ đoạn với bất kỳ người đàn ông nào, chứng minh sự quyến rũ của mình. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa tìm ra được nhiều hơn, đã kiên trì cảnh tỉnh Thẩm Nhân Kiệt, vì chuyện đó mà chúng tôi đã cãi nhau mấy lần. Nhân Kiệt tuy thông minh nhưng không giống tôi, cậu ta khá bi kịch là có một đức tính tốt, rằng hễ chắc chắn rồi thì sẽ tin tưởng không nghi ngờ. Tôi tức cậu ta đến nỗi suýt nữa là đánh nhau. Cuối cùng cậu ta mới nhận lời tôi, rằng sẽ lừa Tống Uẩn là bố mẹ cậu ta kiên quyết phản đối họ kết hôn, vì họ tìm ra được cô ta chỉ là trẻ mồ côi, cho rằng một đứa trẻ mồ côi như thế thì không môn đăng hộ đối, nếu cứ đòi kết hôn sẽ cắt đứt quan hệ, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết cưới cô ta, hơn nữa còn tin rằng dù cậu ta trở nên trắng tay, Tống Uẩn cũng sẽ không quan tâm, xem Tống Uẩn sẽ phản ứng ra sao. Lúc đó cô ta tỏ ra rất tự nhiên, nói rằng người cô ta yêu là chính Thẩm Nhân Kiệt, nên không chút quan tâm chuyện đó. Thẩm Nhân Kiệt nhìn tôi đắc thắng. Khi tôi vật nài yêu cầu mãi, cuối cùng cậu ta thỏa hiệp rằng sẽ diễn vở kịch này một tháng, cậu ta luôn cho rằng tôi bày trò, cô ta thật sự yêu cậu ta, nên cũng không sợ thử với tôi.”
Tạ Huyền kể đến điểm mấu chốt, thao thao bất tuyệt, dù đã đến giờ vào làm: “Tôi vẫn theo họ đi chọn đồ cưới, nhưng đều chọn thứ rẻ nhất, hơn nữa còn đánh tiếng rằng vốn dĩ cậu ta vẫn không mua nổi, là tôi đã cho cậu ta mượn tiền. Đó giống như một trò chơi gián điệp và phản gián điệp vậy. Nửa tháng qua đi, cuối cùng Tống Uẩn bắt đầu tưởng là thật, đồng thời hoảng lên, cuối cùng không nhịn nổi nữa, giận dữ nói rằng không muốn chọn những thứ rác rưởi đó. Sự tình bắt đầu lộ ra bản chất thật của nó. Họ bắt đầu cãi nhau thường xuyên, Nhân Kiệt vẫn khăng khăng hi vọng thay đổi được cô ta. Có một lần cãi nhau rất ghê, Nhân Kiệt hỏi cô ta với vẻ giận dữ vô cùng: ‘Rốt cuộc là em có yêu anh hay không?’ Cô ta không chút kiêng dè trả lời thẳng: ‘Có thể là có một chút, nhưng từ sau khi anh nói yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh nữa.’”
Tạ Huyền dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đến tận bây giờ anh vẫn không thể hiểu nổi sao lại có một ả đàn bà như thế: “Cô ta là người như thế, cô ta thích diễn trò để những người đàn ông ưu tú yêu thương cô ta. Nhưng chỉ cần anh nói yêu cô ta, tình yêu của cô ta với anh sẽ biến mất ngay tích tắc đó. Đồng thời bắt đầu thấy chán ngán, bực bội, thậm chí ghét bỏ. Đó là cô ta, một thứ không thể hiểu nổi. Sau lần cãi nhau đó, cô ta bắt đầu nghênh ngang xuất hiện cùng gã đàn ông VIP người Mỹ ấy ở mọi nơi, rồi sau đó không lâu, vì một chuyện xảy ra mà Thẩm Nhân Kiệt đã tuyệt vọng hoàn toàn, rồi họ chia tay nhau.”
Thẩm Đình nghe những chuyện kinh hoàng ấy, cảm thán thế giới này quả nhiên chuyện kỳ lạ nào cũng có, lại có cả loại người như thế, sau đó tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là bây giờ cô ta quay lại tìm Thẩm Nhân Kiệt để làm gì?”
Tạ Huyền nhún vai, cũng không giải thích được: “Cô ta không yêu Nhân Kiệt, Nhân Kiệt cũng không yêu cô ta, tôi cũng không biết lần trước vì sao cô ta đến vừa khóc vừa làm dữ, đúng là bệnh! Cô ta quá gian xảo, kiểu tư duy ấy người bình thường khó lý giải lắm.”
Thẩm Đình bắt đầu thấy hơi sợ hãi người phụ nữ đó, không biết cô phải đối phó với cô ta thế nào. Đang định bỏ đi thì tâm trạng Tạ Huyền bình tĩnh hơn, anh cười nói: “Chị còn nhớ lần xem mắt giữa chị và Nhân Kiệt không?”
“Ấn tượng vô cùng sâu sắc, khó mà quên được.” Thẩm Đình thấy lạ vì sao anh ta lại nhắc đến chuyện đó.
“Lần đó xe cậu ta bị hư, tôi đến đón, cậu ta nói vốn dĩ không chọc giận chị, có điều phản ứng của chị lại phối hợp rất tốt. Vì nhìn từ bên ngoài qua cửa kính, hai người rất giống đôi tình nhân đang cãi nhau.”
Thẩm Đình ngờ vực, hay là cô đã bất cẩn để bị người ta lợi dụng: “Cậu có ý gì?... Người tính khí như cậu ấy tại sao phải đi xem mắt, đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra.”
Tạ Huyền cười nói: “Lúc đó Tống Hàm, cũng chính là em gái của Tống Uẩn, hẹn gặp Nhân Kiệt, hai chúng tôi biết chắc là Tổng Uẩn bảo cô ấy đến. Thế là tôi đi thăm dò mục đích của Tống Uẩn, thì ra nhân vật quan trọng mà cô ta đeo bám sắp tham gia tranh cử, điều mà chính khách sợ nhất là những chuyện không trong sạch. Một người đàn bà kinh khủng như Tống Uẩn làm sao để cho tồn tại được, nên mới muốn cho cô ta biến mất, Tống Uẩn đành quay về tránh nạn, có lẽ là thuận tiện thăm dò tình hình Nhân Kiệt. Chúng tôi đều đoán cô ta chắc chắn sẽ nấp ở bên ngoài chỗ hẹn để quan sát tình hình. Nhân Kiệt không muốn đi, còn tôi thì vì thấy thú vị nên cứ bắt cậu ta nhận lời. Nên chúng tôi cố ý sắp xếp xem mắt ở chỗ hẹn, có một người bạn nói rằng sẽ tìm cho chúng tôi mấy cô em xinh đẹp đến đó, cậu ta cũng không biết là ai, không ngờ cuối cùng người xuất hiện ở buổi xem mắt lại là chị, thật là sai lầm lại càng sai lầm.” Tạ Huyền từ đó bắt đầu nghĩ rằng, cái từ “xinh đẹp” thật khó hiểu, tiêu chuẩn quá mờ nhạt.
Tạ Huyền vốn muốn để Tống Uẩn biết mục đích chủ yếu khi Nhân Kiệt nhận lời hẹn gặp thực ra là xem mắt, cho cô ta tức chết đi. Ngờ đâu điều bất ngờ nhất là, hai người họ lại có vẻ giống tình nhân đang hẹn hò nhau.
Sau khi Tống Uẩn nhìn thấy, quả nhiên tức đến muốn thổ huyết, cô ta luôn nghĩ rằng người đã yêu mình thì dù cô ta có đối xử với anh ta thế nào, anh ta vẫn mãi mãi yêu cô ta, trước khi chết cũng vẫn gọi tên cô ta. Cô ta hận nhất là người khác phản bội mình, lén lút về lại Mỹ, liên lạc đến tòa soạn báo, đài truyền hình v.v… khai sạch sẽ về mối quan hệ mờ ám của cô ta với nhân vật quan trọng kia cùng những câu chuyện về ông ta cho mọi người đều biết. Ông kia thân bại danh liệt, không chỉ thất bại trong cuộc tranh cử, mà đến gia đình cũng cắt đứt quan hệ. Sau khi xử lý xong hết mọi việc, Tống Uẩn lại về nước, cũng chính là lần này đây.
Tạ Huyền ngừng lại, bắt đầu chuyển sang một vấn đề khác mà anh ta thấy thắc mắc, hỏi cô: “Tống Uẩn lần này hơi lạ, chị và Nhân Kiệt có phải là đã lén lút ở bên nhau rồi không? Tôi hỏi mà cậu ta chẳng trả lời câu nào cả.”
Những việc gần đây bắt đầu hiện lên trong đầu cô như chiếu lại một bộ phim, cũng may mà không hỏi đến những chuyện khác, câu hỏi này thì cô có thể trả lời nghiêm túc: “Tất nhiên là không. Có khả năng đó à?”
Thế là Tạ Huyền nói với vẻ càng thắc mắc hơn: “Vậy thì tại sao chị không thích tôi, còn từ chối tôi?”
Trời ạ, sao lại có người yêu bản thân mình đến thế, Thẩm Đình đang định sỉ nhục anh ta vài câu thì Tạ Huyền đã nhìn thấy có người bên ngoài đang nhìn họ qua cửa kính, đồng thời còn chụm đầu bàn tán gì đó.
Tạ Huyền hỏi với vẻ lạ lùng: “Họ sao thế nhỉ?” Thẩm Đình quay lại nhìn, cũng cảm thấy vẻ mặt họ thật lạ. Cô và Tạ Huyền liền ra ngoài.
Hỏi mấy người đồng nghiệp đều trốn tránh không nói thật, hơn nữa còn nhìn Thẩm Đình bằng ánh mắt rất khó hiểu, trong lòng Thẩm Đình rất ngờ vực, chắc chắn đã bị Tống Uẩn chơi một vố. Cô cuống lên, nói với họ: “Mọi người sao thế? Có nhầm lẫn gì không?”
Lúc này họ mới chịu dạt ra, Thẩm Đình và Tạ Huyền nhìn thấy email trên đó đang mở, đó là một bức mail rất dài mà Tống Uẩn viết, cô ta gửi hết cho mọi người trong công ty. Tạ Huyền xem vài dòng, câu nào cũng đảo lộn trắng đen, anh ta hít một hơi khí lạnh, còn Thẩm Đình thì càng đọc càng nổi giận, trong thư mỗi một câu đều khiến người ta thương xót, nhưng thực sự câu nào cũng nhắm đến Thẩm Đình, thư viết thế này:
Sở dĩ tôi viết lá thư này, xin mọi người hãy tin rằng tôi đã quá bất lực và không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi có quá nhiều quá nhiều nỗi đau khó nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến thì nỗi đau đè nặng trong ngực tôi càng khiến tôi rơi nước mắt, tuy tôi vẫn cố gắng giữ cho nụ cười luôn ở trên môi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu ba năm gần như hoàn hảo của tôi và Nhân Kiệt lại dễ dàng bị hủy diệt đến thế trong nửa năm anh ấy về nước và sau khi cô ấy xuất hiện. Những dòng chữ không thể nào diễn tả nỗi đau của tôi, sự lạnh nhạt của anh ấy càng khiến tôi khủng hoảng. Thậm chí tôi đã bỏ đi tôn nghiêm để van xin cô ấy, cả ba lần, lần nào cô ấy cũng nhận lời, nhưng hễ quay đi lại quên mất lời hứa. Tôi còn làm được gì nữa đây, trong mối quan hệ này, tôi luôn là người bị hại, là kẻ yếu, đợi họ thương hại.Tôi rất không muốn nhắc đến tên cô ấy, nhưng im lặng chỉ khiên tôi oán hận thêm. Thẩm Đình, chị hại tôi thất vọng cả về con người và tình yêu, nhưng chị lại nói, cách suy nhất để không thất vọng là đừng hi vọng vào bất cứ thứ gì. Nhưng tôi không thể bỏ được, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng sẽ bỏ cuộc, bây giờ lại bị bỏ rơi vào bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy bản thân hèn hạ và thê thảm vô cùng. Sở dĩ tôi viết lá thư này, cũng chỉ là trong tuyệt vọng hoang tưởng rằng sẽ ép được anh ấy đáp ứng 4 việc này, xin lỗi, tôi không còn cách nào khác.
Một, em không muốn chia tay, hai người nếu muốn ở bên nhau, em cũng có thể chấp nhận, em chỉ mong mỗi tuần được gặp anh ít nhất một lần, để em chắc chắn rằng người đàn ông em yêu vẫn luôn với vị trí đó trong cuộc đời em.
Hai, mong rằng khi em đau ốm, anh có thể đến thăm em, để trong lúc em thấy yếu đuối nhất cũng không thấy tuyệt vọng.Yên tâm, em sẽ không đau ốm thường xuyên đâu, và cũng không vì muốn gặp anh mà cố ý bệnh tật.
Ba, mong rằng anh có thể nói cho em biết, mỗi ngày anh đã ở đâu. Mỗi ngày chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Anh đang ở với ai, đang làm gì anh không cần nói với em, em không để tâm đâu .
Bốn, mong anh có thể yêu quý sức khỏe, bớt đi tiếp khách, uống rượu, bớt hút thuốc. Anh là người đàn ông em yêu nhất, em mong anh mà gặp sẽ luôn luôn khỏe mạnh, nổi bật.
Tôi biết hai người đọc thư của tôi sẽ thấy tôi hèn hạ, tôi cũng biết mình giống như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, biết không còn cơ hội nào nên đành thuận theo ý trời.Cho dù đớn hèn như một con người vô hình, tôi vẫn hy vọng có thể nhìn thấy anh ấy mỉm cười với nhau. Tôi nghĩ nếu chúng tôi không ở bên nhau, bao năm về sau gặp nhau trên đường tôi nói với anh ấy: “Em rất hạnh phúc”. Đó chắc chắn là giả, chỉ có thể thỉnh thoảng gặp anh, nhưng lại không thể sống cùng nhau thì làm sao tôi hạnh phúc được? Thế nên hãy tha thứ cho tôi, hãy thuận theo sự cố chấp của tôi, cùng anh say ngây ngất ba nghìn bữa với gương mặt vô cảm, không nói đến chia lìa. Đến khi tôi già rồi, hồi tưởng lại cuộc đời, tôi sẽ không thấy hối hận.
Đã viết lá thư này, tôi không còn sợ những điều ong tiếng ve nữa. Dù sao trên thế giới này, không còn ai thay tôi chịu đựng nỗi nhớ nhung, cũng sẽ không có ai chết cùng tôi nữa.
Tống Uẩn
Hẳn nhiên, Tống Uẩn rất hiểu Thẩm Nhân Kiệt, lòng tự trọng của anh rất lớn, những chuyện của Tống Uẩn tất sẽ không kể ai biết, không có sự cho phép của anh, Tạ Huyền cũng không dám nói gì. Ngay cả Thẩm Đình cũng không biết thì người khác càng không thể biết. Nên cô ta dám công khai dệt nên sự dối trá để lừa gạt Thẩm Đình, thì càng dám viết ra một lá thư tình ý đầy ắp đau khổ bố cáo thiên hạ.
Thẩm Đình xem xong, giận dữ đến mức sắp đập vỡ máy tính, lại có loại người trơ trẽn đến thế, email này xúc động đến tận tim gan, đa số người không tin cũng sẽ bán tín bán nghi. Huống hồ gì có phải là sự thực hay không thì không quan trọng, đối với bất hạnh của kẻ khác, rất nhiều người đều mang tâm trạng vui trên nỗi đau người ấy, thà tin rằng có chứ không tin là không có gì.
Chiêu này của Tống Uẩn thực quá độc, rất nhiều người trong xã hội cảm thấy hình như chỉ cần có một cô gái già thì sẽ phá hoại gia đình kẻ khác, khiến xã hội mất đi hài hoà. Gái già chỉ cần không lấy ai sẽ là phạm tội, phải bị đóng đinh lên thập tự giá để cảnh cáo người đời. Tống Uẩn là một loại cỏ độc tuyệt đẹp, cô ta hiểu rõ cái độc trong lòng mỗi người, càng am hiểu phải lợi dụng nó như thế nào.
Lúc này, Cao Hiểu Vi đang đi hưởng tuần trăng mật cũng gọi điện đến, nói rằng vừa nhận được một email kỳ quặc, bảo Thẩm Đình phải cẩn thận. Thẩm Đình tức đến nỗi người run lẩy bẩy, mặc kệ bạn có thoáng hay không thì một người phụ nữ sống trong xã hội, danh tiết rất quan trọng, từ cổ chí kim đều thế. Ả Tống Uẩn này không biết đã gửi email cho bao nhiêu người, với kiểu tâm linh của cô ta thì chắc bạn bè thân hữu và đồng nghiệp đều được “chăm sóc”. Cô thật sự chỉ muốn lấy đao chém cô ả kia cho xong.
Mọi người thấy Thẩm Đình không nói gì thì Vua Nhiều Chuyện e dè hỏi một câu: “Có phải cô gái xinh đẹp lần trước đến không, cô ta nói không phải là thật chứ ạ?” Nữ Thần Ưu Sầu vội vàng kéo Vua Nhiều Chuyện lại.
Thẩm Đình muốn chửi mắng ai đó nhưng môi đã run bần bật, nhất thời không nói nổi. Tạ Huyền vội nói thay cô: “Tất nhiên là không thể như thế, Tổng giám đốc Thẩm và cái cô ả tâm thần kia đã chia tay lâu lắm rồi”.
Thẩm Đình thấy ánh mắt có phần nghi ngờ của mọi người thì bỗng vỡ lẽ, hiểu ngay mục đích lần đầu Tống Uẩn đến đây. Cô ta cố ý, nhân lúc mọi người đều có mặt thì vừa khóc vừa làm ầm ĩ trong văn phòng, cố ý cho mọi người thấy vẻ yếu đuối và nước mắt, để mọi người cho rằng cô ta vẫn là bạn gái của Thẩm Nhân Kiệt. Cửa kính đóng chặt, mọi người không nghe thấy cuộc trò truyện bên trong, trông có vẻ Thẩm Nhân Kiệt muốn đá Tống Uẩn, còn Tống Uẩn không đồng ý. Mọi người ai cũng biết tính khí của Thẩm Nhân Kiệt nên đều hướng sự thông cảm về phía cô ta, và hôm nay tất cả những sự đồng cảm thương hại đều được dùng đến. Đúng là mưu sâu kế độc, lần đầu cô ta đã vạch xong ván cờ cao thâm này rồi.
Huống hồ mọi người đều thấy Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt rất gần gũi, thực tế cũng đúng là vậy thật. Trong giả có thật, khó lý giải đến nỗi mọi người đều hài lòng. Đây đều là những đồng nghiệp cô gần gũi nhất, nếu còn nghi ngờ cô thì những người khác càng khỏi phải bàn.
Thẩm Đình không muốn nói nhiều, chỉ nói gọn một câu: “Thường ngày tôi thế nào, mọi người đều rõ cả. Những gì email này nói đều là vu khống. Nếu mọi người thà tin một người lạ cũng không muốn tin tôi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.” Cô bỗng hiểu tâm trạng hôm ấy khi Thẩm Nhân Kiệt nói “Thà tin một người lạ gặp mặt chưa được nửa ngày, chứ cũng không chịu tin tôi”.
Cô nghĩ giờ đây điều cô cần nhất là xuống dưới hít thở một lát cho thoải mái, nếu không cô sẽ vỡ mạch máu mà chết mất. Nghĩ thế, cô liền bước nhanh ra ngoài. Tạ Huyền thấy vậy cũng vội vàng giải thích cho cô rồi cũng theo sau ra ngoài, đuổi đến thang máy thì cô đã xuống dưới mất rồi.
Cô vừa đến cổng công ty thì đụng ngay Thẩm Nhân Kiệt, anh thấy sắc mặt cô rất kém thì ngăn lại: “Cô sao vậy?”
Thẩm Đình thấy anh, cuối cùng cũng có được chút cảm giác an toàn, tâm trạng hơi bình tĩnh lại, cô đáp: “Tống Uẩn đó...”
Thẩm Nhân Kiệt nghe cái tên đó đã phản cảm, tưởng cô lại ngu ngơ đi tìm cô ả đó thì giận dữ bảo: “Đã nói cô đừng nhắc đến cô ta.”
Thẩm Đình vốn đã rất ấm ức, tưởng có thể kể lể với anh để được an ủi. Nghe câu đó càng thêm uất ức, cô ngậm luôn miệng không nói nữa.
Đúng lúc đó, Tạ Huyền cũng bước ra, thấy Thẩm Nhân Kiệt thì nói ngay: “Cô ả Tống Uẩn quá đáng thật!”
Không ngờ Tạ Huyền cũng nhắc nên Thẩm Nhân Kiệt cau mày, anh ghét nhất là để Thẩm Đình biết chuyện Tống Uẩn, Tạ Huyền kể lại mọi chuyện cho Thẩm Nhân Kiệt nghe: “Tôi đã kể hết chuyện Tống Uẩn cho chị ấy nghe rồi. Cậu biết cô ả Tống Uẩn kia...” Chưa nói xong, Thẩm Nhân Kiệt đã nổi giận: “Tại sao lại nói cô ấy biết?” Chuyện mà Thẩm Nhân Kiệt hận nhất trong đời chính là chuyện này, mà giờ bạn anh lại kể Thẩm Đình nghe.
Tạ Huyền nói: “Tôi...”
Không đợi anh nói hết, Thẩm Nhân Kiệt nóng tính đã quay lại hỏi Thẩm Đình: “Chắc chắn là cô bắt cậu ta nói, nếu không cậu ta đã không nói gì.” Thẩm Nhân Kiệt cảm thấy mất mặt vô cùng, trước mặt Thẩm Đình, anh không hề muốn mất mặt tý nào.
Mà Thẩm Đình lại càng cứng rắn, bạn cứng thì cô càng cứng hơn, nên cô ngẩng đầu lên nói: “Phải, là tôi hỏi cậu ta, rồi sao?”
Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô lại đi dò hỏi đời tư của tôi? Cô lắm chuyện như thế sao không đến làm việc ở tòa soạn báo là cải đi?”
Thẩm Đình cười lạnh: “Tôi cũng không muốn biết đâu, có gì hay ho chứ. Chả hiểu nổi.” Nói xong định bỏ đi.
Thẩm Nhân Kiệt kéo cô lại: “Nói gì thế, cô nói rõ xem. Còn nữa, tôi rất ghét cô ả kia, sau này cô đừng nhắc đến.”
Thẩm Đình bị anh bóp tay đến phát đau, càng giận dữ hơn: “Cậu tưởng tôi muốn nhắc đến à? Nực cười! Kéo tôi làm gì? Cậu làm liên lụy đến tôi vẫn chưa đủ hả?” Cô giằng ra, sải bước bỏ đi, bắt một chiếc taxi rồi rời khỏi đó, Thẩm Nhân Kiệt đờ đẫn đứng phía sau nhìn cô đi xa dần.
Tạ Huyền lắc đầu, nói: “Cậu hiểu lầm rồi, lần này xong đời cậu, ngốc quá!”
Thẩm Nhân Kiệt vẫn chưa hồi phục lý trí, quay lại thắc mắc: “Nói gì vậy? Lạ thật.”
Thẩm Đình về đến nhà mới nhớ ra hôm nay phải đi làm, cô đã giận đến mụ mẫm đầu óc, nên vô duyên vô cớ quay về, lại bị trừ mất một ngày lương. Thôi rồi, xem như cho mình nghỉ một ngày vào ngày cuối cùng của năm hai chín tuổi vậy.
Chưa nghĩ xong thì điện thoại reo vang, mẹ cô gọi đến, cô vừa nghe máy thì mẹ cô đã nổi giận đùng đùng, mắng phủ đầu: “Con bé chết tiệt, trước kia tao dạy mày thế nào mà mày lại đi cướp bạn trai của người ta. Người ta viết thư đến đây kể tội mày, hàng xóm láng giềng cũng nhận được, chuyện xấu truyền ngàn dặm, thanh danh mày sắp bốc mùi rồi, mày có thấy mất mặt không hả? Tao bảo mày đi xem mắt rồi lấy chồng thì mày không chịu, cứ đòi thế này mới vui, hử? Mày muốn tao tức chết à?” Mẹ cô thao thao bất tuyệt khiến cô không chen vào đâu được. Cuối cùng đợi mẹ mắng xong, cô đã sắp khóc đến nơi, nấc nghẹn nói: “Mẹ, sao mẹ lại tin một lá thư vớ vẩn mà lại không thèm tin con gái mình chứ?”
Mẹ cô nghe thế mới chịu yên: “Lá thư nói có thật hay không?”
Cô cắn môi: “Đều là giả cả. Cô ả đó bệnh tâm thần. Mẹ, nếu mẹ không tin con thì không ai tin con cả.”
Mẹ cô đương nhiên là tin con gái mình, nhưng vẫn chêm vào: “Kiến không đục trứng không có lỗ, nếu con sớm kết hôn thì đã không có chuyện này, không nghe lời người già thì thua thiệt thôi. Kết hôn nhanh đi.”
Thẩm Đình mệt mỏi: “Con tìm ai để lấy đây? Chuyện này phải do hai bên tự nguyện. Mẹ bảo con trói một anh về làm áp trại tướng công à?”
Mẹ cô lại nổi giận: “Mẹ biết ngay mày lại kiếm cớ mà, lúc này còn đùa được, mẹ đến chợ xem mắt rồi, mấy nhà đều có ý với mày đấy.”
“Chợ xem mắt?” Thẩm Đình đã nhớ ra đó là nơi nào, là nơi cha mẹ hai bên ra mặt, một số người buồn phiền vì con cái chưa kết hôn đã mang hình ảnh và lý lịch đến tập trung một nơi, treo hình ảnh và lý lịch của mình mang đến lên một tấm lưới sắt, giống như những tác phẩm vậy. Sau đó phụ huynh các nhà sẽ đi dạo một vòng như thưởng thức triển lãm tranh, thấy ai mình thích sẽ dừng lại hỏi thăm, hai bên cha mẹ sẽ định sẵn thời gian xem mắt. Đó gọi là chợ xem mắt gì đó, đúng là chợ rau xem mắt thì có. Lần trước cô thấy bản tin đó đã cười đến hụt hơi, ngờ đâu mình lại nằm trong số đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sắp không chịu đựng nổi. Cô kêu lên: “Mẹ, sao mẹ lại đem hình con đến chỗ đó? Mẹ bảo con phải vác mặt mũi đi đâu bây giờ?”
Mẹ cô chất vấn cô rất thẳng thừng: “Vậy mặt mũi của mẹ? Nếu không thì con bảo mẹ làm sao đây, mẹ bảo con làm gì con cũng không làm, mẹ đành tự ra mặt thôi.”
Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi, Thẩm Đình kêu gào: “Mẹ...”
Thẩm Đình lại gào: “Mẹ...”
Mẹ cô nói: “Thôi, không nói với mày nữa.” Lát sau lại dịu giọng: “Mẹ chỉ có mỗi mình con, mong con sống tốt, nếu con không được thế thì mẹ phải làm sao? Hôm nay là sinh nhật con, nhớ nấu một bát mỳ ăn nhé, mẹ cúp máy đây.” Rồi gác máy.
Thẩm Đình rã rời ngã người xuống ghế sô pha, tuy cảm thấy thực sự rất hài hước, nhưng cô thực sự sắp bị bố mẹ bức đến phát điên rồi, thế nên hai năm nay trừ Tết ra thì cô không mấy khi về nhà. Vì thế cô cũng thấy mình rất bất hiếu, những ông bố bà mẹ khác đã có thể bế cháu từ lâu, chỉ mỗi mẹ cô vẫn chưa được hưởng phúc con cháu, cô cảm thấy có lỗi với bố mẹ, cô biết bình thường mẹ cô vốn hiền hậu mà phải nhảy nhổm lên như thế là lỗi của mình, nhưng làm gì có cách nào khác? Nếu muốn để cha mẹ không thất vọng, hy sinh ước mơ của mình, sống như thế liệu có vui vẻ gì? Cô cảm thấy tuyệt vọng với vận mệnh thê thảm của mình.
Điện thoại lại reo, cô không nhìn gì mà nghe máy, mệt mỏi nói: “Mẹ, lại sao thế ạ?”
Bên kia là một giọng nam sang sảng: “Xin lỗi, có phải cô Thẩm Đình không?”
Thì ra không phải mẹ, cô vội đáp: “Vâng, xin hỏi ai đấy?”
Người đàn ông kia vẫn giọng điệu đều đều: “Tôi là người phụ trách cuộc thi chính văn chương xx, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô là tác phẩm của cô không được chọn. Vốn dĩ chúng tôi không cần phải thông báo, nhưng vì mối quan hệ của Thẩm tiên sinh với chúng tôi, nên chúng tôi đặc biệt gọi đến đây, vô cùng xin lỗi.”
Cô vẫn hiểu, dù trong nỗi thất vọng hụt hẫng cùng cực như máy bay đang bị rơi. Ý anh ta là, cô là người thất bại, thực ra chúng tôi không cần phải thông báo, chúng tôi chỉ thông báo cho người đoạt giải, lần này là đặc biệt vì quan hệ với Thẩm Nhân Kiệt. Thẩm Đình thấy vô cùng hụt hẫng, trái tim như rơi xuống tận đáy vực. Di động của cô cũng rơi xuống thảm. Thực ra cô đã mất khá nhiều thứ cho quyển tiểu thuyết này, ôm một hy vọng to lớn cho cuộc thi văn chương, thầm mong đây sẽ là bước ngoặt cho sự nghiệp và cuộc đời mình. Nhưng, làm không được vẫn là làm không được, không có tức là không có. Không hoa tươi, không tài năng, không năng khiếu. Hứng thú chỉ là hứng thú, không phải mọi hứng thú đều có thể phát triển thành tài hoa của cao nhân được, mọi chuyện không phải vì bạn đã cố gắng và nhiệt tình bao nhiêu mà có hồi đáp, khả năng của bạn chỉ đến đây, có trả giá thêm cũng chỉ vô ích. Cô chẳng qua là một người bình thường, không có gì để cô có thể toả sáng trong biển người, nhưng lại hy vọng bản thân nổi bật. Trong sinh nhật ba mươi tuổi, đã cắt đứt mọi suy nghĩ trong cô, bắt cô mất đi mọi mơ ước, bắt cô thừa nhận bản thân thực ra là người không có chút tài năng, thế nên không thể có được thành tựu ở phương diện này, chuyện cô đã mất công sức làm trong ba mươi năm thật ra chỉ là lãng phí.
Cần một trái tim kiên cường đến nhường nào mới có thể thừa nhận bản thân thật sự chỉ là thế, chỉ có thế thôi. Vậy thì một bản thân vô dụng như thế, sẽ khá hơn là chết không?
Thẩm Đình thẫn thờ ngồi trong phòng, đến buổi trưa cũng không muốn đi ăn. Điện thoại và tin nhắn an ủi một cú cũng không thấy, càng không đến tìm cô khiến trái tim cô trống rỗng như một bãi đất hoang. Cô nhận ra, anh trong lòng cô đã có một địa vị khác, anh có thể khiến cô nhận ra anh vẫn đang tồn tại.
Thẩm Đình đờ đẫn, cũng không biết đã mấy giờ rồi, sau đó nghe ngoài cửa có người ra sức bấm chuông, tiếng chuông cứ vang lên thôi thúc Thẩm Đình nhưng cô không muốn động đậy. Người ngoài cửa bắt đầu nóng nảy gõ mạnh vào cửa, gọi to: “Thẩm Đình, tôi biết cô đang ở trong đó, mở cửa mau. Nhanh lên.”
Thẩm Đình mệt mỏi hét lên: “Đừng ồn ào, người này đã chết, có gì đốt giấy đi.”
Thẩm Nhân Kiệt ngoài cửa tiếp tục gõ mạnh cửa, sau đó bắt đầu dùng chân đá cửa: “Đừng giả chết với tôi, mau ra mở cửa, nếu không tôi đá hỏng cửa đấy.”
Thực ra Thẩm Đình rất giận anh, nên cô nói: “Gì thế, cậu điên à?”
“Đá hỏng để xem Hoàng Khải Nam nói thế nào với chủ nhà.” Vừa nói anh vừa đá mạnh.
Thẩm Đình nghe nhắc đến Hoàng Khải Nam thì không muốn làm khó anh, liền giận dữ đứng lên, chửi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Rồi mở toang cửa ra.
Thẩm Nhân Kiệt đang đá cửa bị hụt chân, suýt nữa đá trúng Thẩm Đình, anh vội vàng rút chân lại, tý nữa thì ngã nhào.
Thẩm Đình chẳng muốn cười chút nào, chỉ chất vấn: “Cậu biểu diễn hay lắm đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt không nói năng gì, chỉ kéo tay cô: “Cô đến chỗ tôi.”
Thẩm Đình chưa nhận lời thì anh đã khăng khăng kéo cô đi. Thẩm Đình đang định nổi điên thì lại thấy phòng anh bài trí rất rực rỡ, những dải băng màu sặc sỡ khiến căn phòng trở nên lộng lẫy hơn nhiều, những chùm bong bóng trôi trên trần nhà, trên bàn có một chiếc bánh kem, có lẽ anh bận rộn cả ngày hôm nay là cho chuyện này. Thẩm Đình lúc nãy đã có cảm giác bị thế giới bỏ quên, bây giờ cuối cùng lại cảm động vì anh, Thẩm Nhân Kiệt nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Đình gượng gạo: “Sinh nhật vui vẻ, làm sao tôi vui vẻ được? Tôi không muốn ăn mừng cái sinh nhật này.’
Thẩm Nhân Kiệt gật đầu: “Tôi biết, nên không gọi ai khác, chỉ có hai chúng ta.” Không có ai khác, tôi và cô không phải “ai khác”.
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Chuyện Tống Uẩn tôi đã biết rồi, xin lỗi.”
Thực ra Thẩm Đình hoàn toàn không để tâm tới chuyện đó, mà cô để tâm tới chuyện khác. Ngồi trên ghế sô pha, cô không nói gì, nhìn đồng hồ ra là đã gần bốn giờ chiều. Cô nói gọn lỏn: “Lúc nãy ban tổ chức cuộc thi văn chương gọi điện đến nói với tôi, tôi thua rồi.”
Rõ ràng anh đờ ra một lúc, biết cô đã bị shock đến nhường nào: “Không sao, không có chuyện gì là thành công ngay được, lần sau sẽ còn cơ hội mà.’
Thẩm Đình thở dài lắc đầu: “Không phải là “ngay”, tôi đã cố gắng lâu lắm rồi. Mỗi lần đối diện là đều thất bại. Tôi sắp bỏ cuộc rồi.”
Thẩm Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh cô, thành thật: “Cô nên tự tin vào bản thân, không lý do gì mà kiên trì bao lâu rồi lại bỏ cuộc.”
Thẩm Đình thờ ơ: “Đó không phải là vấn đề về tự tin. Chỉ là tôi bỗng lĩnh ngộ ra từ thất bại rằng, tôi vốn không phải nhân tài, tôi chỉ cố gắng mạnh mẽ, luôn mắt cao hơn khả năng, luôn tự lừa gạt chính mình. Tôi nhớ ban đầu lúc gặp cậu, cậu đã nói rằng bây giờ viết được mấy dòng chữ cũng ngỡ mình là văn hào. Tôi không từ bỏ, mà là bị từ bỏ, không nên kiên trì vô ích nữa, chẳng có ý nghĩa gì hết. Đó là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Nhân Kiệt im lặng, anh hiểu cô, cứ khuyên nữa thì chưa chắc giúp được cô mà ngược lại còn làm hại cô, không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn. Anh dịu giọng: “Cô muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Thẩm Đình thấy cực kỳ chua xót, nhưng lại cười đau khổ: “Tôi đã ba mươi rồi, khóc cái quái gì nữa? Ngay cả bản thân tôi cũng khinh thường chính mình. Tôi chỉ khó chịu, tại sao đến ba mươi tuổi mới nhận rõ con người mình, nếu không thì trước kia chí ít tôi có thể thực tế hơn, đáng thương cho tuổi trẻ bị bỏ phí.”
Lặng im, lặng im, sắc trời dần ảm đạm, Thẩm Đình thấy cô đơn trong bóng tối: “Tôi luôn cảm thấy mơ hồ, sau ba mươi tuổi sẽ phải đi thế nào, tôi không biết mình nên làm gì, hai năm nay tôi suy nghĩ rất nhiều, rất sợ hãi, chuyện gì cũng định trước khả năng xấu nhất sẽ xảy ra. Nhưng mỉa mai thay, thực ra tôi cũng chẳng có gì để mất, không sự nghiệp, không tình yêu, tôi luôn hiểu cảm giác không có gì là thế nào. Nhưng trước năm ba mươi, bạn vẫn có thể hào hùng nói rằng, không có gì cũng chẳng sao, tôi vẫn có sức để tranh đấu. Nhưng sau ba mươi, không có gì đã là chuyện cả đời. Cậu có hiểu không?”
Thẩm Nhân Kiệt to tiếng bác lại: “Tôi không hiểu, ba mươi tuổi chỉ là ba mươi tuổi, nó chỉ là một con số, có gì đáng phải sợ đâu, sau này cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.”
Thẩm Đình cười với anh: “Cậu nghĩ thế là vì cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn cả đống thời gian.”
Cô ngồi xuống cạnh cửa sổ, trên bầu trời xanh thẫm mặt trăng tròn vành vạnh đã lên cao, trăng bạc giống như phông nền trên sân khấu. Những chuyện cũ cứ chất chồng trong đầu cô, cô nhớ lại thuở ấu thơ và thiếu nữ, nhớ đến chuồn chuồn và bươm bướm, nhớ đến Hoàng Khải Nam và Cao Hiểu Vi, nhớ đến những đêm mất ngủ vì không như ý, cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và chênh vênh như lúc này: “Tôi thì khác, một phụ nữ ba mươi tuổi...” Cô lắc đầu, “Mỗi đêm không ngủ được, tôi có thể nhìn rõ mặt trăng chiếu bên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng nhường ấy, giống như buổi đêm thuở ấu thơ, trèo cây với Hoàng Khải Nam và chỉ muốn trèo lên mặt trăng kia, chớp mắt đã hai mươi mấy năm rồi, tuổi thanh xuân đã trôi đi mất... Ánh trăng này sẽ nhìn thấy tôi cuối cùng cũng biến thành cát bụi.”
Thẩm Nhân Kiệt cũng bước đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô: “Ánh trăng này đã nhìn thấy vô số người hoá thành bụi rồi, không có gì đáng phải thương cảm cả.”
Thẩm Đình bỗng như phát điên lên, cô mở to mắt, van nài anh: “Cậu đưa tôi đi! Rời khỏi đất nước này, rời khỏi thế giới này, rời khỏi thời gian, rời khỏi mọi thứ, được không?”
Thẩm Nhân Kiệt kiên quyết: “Tôi sẽ không giúp cô trốn tránh hiện thực đâu.”
Thẩm Đình cảm giác anh không hiểu cô, không thông cảm với cô, cô sốt ruột cần một ai đó hiểu hoàn cảnh của cô thế là cứ lảm nhảm nói đi nói lại như bị tâm thần: “Không phải tôi trốn tránh hiện thực mà là hiện thực không thể chấp nhận tôi. Tôi giống như một con ong mật cần mẫn, tỉnh giấc ngủ dài lại nhận ra cả thế giới đã thay đổi, hoa cỏ chẳng thấy đâu nữa, tôi là kẻ thừa thãi, vô dụng, chỉ có thể đi chích người lung tung... Tôi hiểu rõ tại sao tôi lại thất bại như thế, vì cuộc đời rõ ràng thật vô nghĩa, tôi lại cứ tìm kiếm một ý nghĩa nào đó.”
Thẩm Nhân Kiệt không phụ họa: “Đừng trách móc thế sự vô thường, cuộc đời vốn dĩ đã không bù đắp được cho chúng ta. Giống như một trận chiến, kỳ thực chiến tranh chẳng có ai thắng. Chỉ là thi xem cuối cùng ai còn có thể đứng dậy trong vũng máu thôi.”
Thẩm Đình thật sự căm ghét chính mình, chỉ ao ước lúc vừa sinh ra đã dìm mình chết đi cho xong, cô như đang lẩm bẩm một mình, nhưng cũng giống đang van xin: “Bất hạnh thay là đôi chân tôi đã mềm nhũn, lại mắc chứng sợ máu... Hôm kia tôi phải tham dự hôn lễ của tình địch cũ, hễ nhớ tới gương mặt đáng ghét của chúng là tôi muốn ói. Tại sao cuộc đời tôi lại thảm đến thế tuyệt vọng đến thế, tại sao tôi không thể thành công chứ, tôi không thể cao ngạo ngẩng đầu được hay sao? Cậu có hiểu cảm giác của tôi không... Ánh sáng cuộc đời tôi ở đâu? Ánh sáng ở đâu? Bọn họ đã mang thời gian đi mất, chí ít cũng phải cho tôi chút ánh sáng chứ...”
Cô nhìn anh, lại loé lên chút tia hy vọng: “Tôi vốn định cùng Hoàng Khải Nam đi, nhưng anh ấy đang đi công tác tỉnh khác, hay là, cậu đi với tôi nhé, thế nào?”
Thẩm Nhân Kiệt cảm giác lúc này đây, trái tim cô đã hoàn toàn sụp đổ, anh sợ cô như thế, nên kiên quyết chối từ: “Cô nên đi một mình, tự đối diện với mọi thứ, tự mình vượt qua cửa ải này, chẳng ai giúp được cô đâu.”
Thẩm Đình ôm hai đầu gối, cô có thể cảm thấy sự thất vọng của anh với cô, cô cũng rất thất vọng bản thân mình: “Thật là, tôi cũng rất muốn hỏi cậu, người như tôi có gì đáng để thích nào?”
Thẩm Nhân Kiệt không nói mà đột ngột đứng dậy, tắt di động, lấy gạt tàn thuốc đập nát chiếc đồng hồ Omega mà anh đang đeo, Thẩm Đình hoàn toàn sững sờ: “Cậu điên rồi à?”
Thẩm Nhân Kiệt phớt lờ cô, lao đến đập nát hết mọi đồng hồ treo tường, đồng hồ để bàn trong phòng như một cơn gió lốc, vứt hết mọi dụng cụ đo thời gian. Thẩm Đình không ngăn nổi anh, có phần sợ hãi, đành theo anh đi dọc căn nhà, cố gắng ngăn cản: “Cậu sao vậy, cậu đang làm gì, dừng tay lại nhanh lên!”
Thẩm Nhân Kiệt lao đến bên cửa sổ, kéo kín màn cửa, căn phòng không bật đèn nên trong tích tắc, cả thế giới đều trở nên tối om, hai người đều chìm trong bóng tối vô hạn, Thẩm Đình hoàn toàn không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy anh lên tiếng: “Ở đây, không có thời gian.”
Trong tích tắc cô hiểu anh đang làm gì, họ giống như đang ở trên một cánh đồng hoang ngoài hẳn thời gian, trời đất mênh mang, vũ trụ bao la, không biết đất trời, không thấy sự sống.
Thẩm Nhân Kiệt khẳng định chắc nịch: “Thế giới này vốn không có thời gian, thời gian chỉ là một đơn vị do con người tạo nên, là một trật tự mà thế giới này bị ép phải có. Người ta sáng tạo ra đủ mọi loại dụng cụ tính giờ tinh xảo, giống như một nhà tù, giam hãm từng người trong thời gian. Khiến mỗi người đều phải đuổi theo nó, chạy đua với nó, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, là gì nào? Đó chỉ là một khái niệm ảo. Nếu cô chạy thoát khỏi trật tự đó, đứng ngoài thời gian nhìn chúng, cô nói xem chúng là gì?”
Trong màn hỗn độn, trước mắt Thẩm Đình như có chớp điện, chưa ai nói với cô rằng, thì ra thế giới là một hình dạng khác, nó có một gương mặt khác. Trong bóng tối, đầu óc đã suy sụp của cô bắt đầu tỉnh táo trở lại, trước kia ngỡ rằng mình không thể làm được, bây giờ cô bỗng cảm thấy bản thân có thể sẽ thật sự vượt qua được. Không, nếu nó thực sự không phải một cái hố, thì không cần phải vượt qua.
Thẩm Nhân Kiệt lại nói: “Cô phải biết là thời gian không phải là trở ngại, tuổi tác cũng không thể khống chế con người. Có một số việc đang thay đổi, nhưng cô cũng đang thay đổi. Giống như năm nào đó tôi bỗng cảm thấy, áo sơ mi hoa tôi không muốn mặc nữa, không liên quan đến tuổi tác, chỉ là vì bản thân không còn thích. Chúng ta làm việc không cần phải sợ hoặc không sợ, chỉ cần tuỳ theo lòng mình, dựa vào trực giác mà làm là được. Những người sợ biến động sẽ không phát hiện ra lối rẽ của con đường có thể đang giấu một bất ngờ thú vị nào đó.”
Thẩm Nhân Kiệt nắm lấy tay cô trong bóng tối, ấm áp mạnh mẽ, khiến cô bỗng thấy sâu trong trái tim mình đang dậy lên một nỗi e ngại. Anh nói: “Tôi cũng có lúc tuyệt vọng như cô, nên tôi nói chị biết, cho dù trong tuyệt vọng cũng cần nhìn về tương lai! Lúc đó, Tống Uẩn vẫn chưa chia tay tôi, nhưng lại công khai ở bên một nhân vật quan trọng, tôi luôn bảo mình rằng tôi chưa nhìn thấy thì có thể xem như chưa từng phát hiện. Trưa hôm đó, tôi nhớ rất rõ, có ánh nắng, gió cũng rất ấm áp. Tôi đứng bên kia đường, nhìn thấy cô ta và người đó khoác tay nhau thân mật vô cùng. Tôi vừa hận vừa tức lại vừa đau, cả trái tim như muốn nhảy ra ngoài.”
Thẩm Đình biết anh bị bệnh tim, có lẽ không thể chấp nhận một cú sốc mạnh như thế, nên nắm chặt tay anh vẻ căng thẳng.
“Cô ta cũng quay lại nhìn thấy tôi, nhưng như không thấy vậy. Tôi thấy tim mình như ngừng đập, không thể chấp nhận nỗi đau ấy. Không biết vì sao lại ngất đi, nhưng thần trí tôi vẫn tỉnh táo, tôi có thể thấy mọi người lạ đều vây quanh, nhìn tôi, cuống quýt cứu tôi. Chỉ có cô ta, lại xem như không thấy, thản nhiên bỏ đi ở đầu phố bên kia. Tôi được đưa vào bệnh viện. Tuy tôi bệnh rất nặng, có thể sẽ chết ngay, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái hẳn. Vì trong tích tắc ấy trái tim tôi đã nghĩ thoáng rồi.”
Đó chắc chắn là khoảng thời gian mà anh không muốn nhắc đến nhất trong đời, nhưng anh lại thành thật nói hết cho cô nghe, không còn lo lắng chuyện mất mặt nữa. Thẩm Đình cảm thấy đau lòng cho anh lúc đó, cô đưa tay sờ hàng lông mày của anh, anh khẽ hôn tay cô. Cô đặt bàn tay run rẩy lên trái tim anh, cảm nhận được nó đang đập mạnh mẽ, căn bản không giống một trái tim mang bệnh, cô cảm thấy linh hồn của cô và anh lúc này đang trần trụi nhìn nhau, không thiên vị, không trở ngại. Tâm hồn hai người hoà hợp đến thế, cô khẽ hỏi: “Lúc đó chắc đau lắm phải không?”
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Tôi không yếu đuối như vậy, cô cũng thế. Lúc cô thật sự đối diện với nó, cô sẽ nhận ra bản thân thực ra đủ kiên cường để đón nhận, mọi nỗi đau đều sẽ biến thành niềm vui.”
Thẩm Nhân Kiệt đứng dậy, nói: “Cô cần ánh sáng, vậy thì sẽ có ánh sáng.”
Anh kéo “soạt” màn cửa, thế giới bên ngoài sáng bừng chói mắt, toàn thành phố đã lên đèn, chiếu sáng cả một góc trời. Trong ánh sáng, Thẩm Đình ngồi cạnh anh, cô ngẩng lên nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn cô, đôi mắt sáng của anh như ngọn đèn rực rỡ, đôi môi mím lại, đường nét của gương mặt hợp lại dưới cằm. Cô cần ánh sáng, anh đã cho cô ánh sáng, giống như một thiên thần trẻ tuổi, những hồi ức khi cô và anh ở bên nhau bỗng như những ngôi sao băng va vào trái tim cô, những hồi ức ấy, trong cánh rừng u buồn, trên sân thượng khu nhà, trong hôn lễ cô đơn, lúc bị đồng nghiệp nghi ngờ, khi ước mơ vụn vỡ, khi bạn bè phản bội. Khi cô bị tổn thương, anh cõng cô tiến lên phía trước; khi cô dừng lại, anh cổ vũ cô tiếp tục bước đi; khi cô sợ hãi, anh đẩy cô đi tiếp. Trái tim cô ngập tràn nỗi vui mừng e ngại, cô nghe theo trái tim mình, làm theo trực giác của mình, cô biết mình đã yêu anh, cô yêu anh rồi. Có người phụ nữ nào lại không yêu anh được? Có người phụ nữ nào chống cự nổi sức hấp dẫn của anh trong giờ phút này? Vì anh, mọi nỗi đau và phiền muộn trong lòng cô đều tan biến như mây khói.
Cô không cần nói, anh đã hiểu. Thẩm Nhân Kiệt lại cúi xuống, hôn cô, hai tay cô vòng qua cổ anh. Cuồng nhiệt như bão, nhẹ nhàng như mưa, gió xuân hoá thành mưa, như thể mãi mãi cũng không hôn đủ, nước mắt cô rơi, cô có thể hôn được vị mằn mặn ấy, là vị của cuộc đời mới.
Anh kéo cô lại bàn, nói: “Nào, chúng ta mừng một bữa sinh nhật đẹp nhất.”
Cô hỏi: “Thế nào là đẹp nhất?”
Anh đột ngột quẹt kem lên mặt cô, bôi đầy không sót chỗ nào: “Thế này là đẹp nhất.”
Cô kêu lên: “Này.” Rồi cũng cầm bánh kem trả thù, anh chạy vòng qua bàn, cô không cách nào đuổi kịp. Giận quá, cô hét lên: “Đứng lại.”
Quả nhiên anh đứng lại thật, cô cười hí hí bôi kem lên đầy mặt anh, nói: “Thế mới đẹp chứ.”
Thẩm Nhân Kiệt gật gù nói: “Phải, rất đẹp, rất giống vợ chồng.”
Thẩm Đình cong môi: “Nghĩ hay nhỉ.”
Anh cúi xuống hôn lên má cô. Vị bánh kem ngòn ngọt. Anh bảo: “Để anh nấu mỳ cho em ăn.”
Thẩm Đình nằm bò trên ghế sô pha, ngắm anh trong nhà bếp, dầu mỡ cuộn lên, anh đổ nước, nhất thời bất cẩn làm dầu bắn tung toé, anh lập tức nhảy lùi về phía sau như tránh hiện trường nổ vậy.
Thẩm Đình cười ngặt nghẽo, ở đáy vực sâu của cuộc đời cô đã gặp tình yêu, nếu bạn cứ sợ hãi, nếu bạn không dám hành động, thì làm sao lại có niềm vui bất ngờ như vậy được.
Cô vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau, như có thể ôm cả tâm hồn anh, rất yên bình. Thân thuộc như những người yêu nhau đã từ rất lâu, có thể cảm nhận được sức mạnh từ tâm hồn của nhau.
Thẩm Nhân Kiệt hỏi cô: “Hôm kia, không cần anh đi cùng em chứ?”
Niềm tin của Thẩm Đình đã quay về, cô cười đáp: “Đương nhiên là không, anh tham dự hôn lễ của anh Khoe đi. Em đường đường là anh hùng cờ vải, có chỗ nào mà chưa thấy qua.” Nỗi đau sâu sắc nhất sẽ khiến chúng ta có sự lột xác sâu sắc nhất.