Chương 54: Quả báo
Bước vào phòng khách, anh đã nhìn thấy ba và mẹ kế đang ngồi trên sofa. Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, mẹ kế tỉnh dậy và một mực đòi về nhà, vừa về được một lúc thì Chu Thần đã đến.
Vừa nhìn thấy anh, mẹ kế đã lập tức đứng dậy, bà ta lao về phía anh như một kẻ mất trí rồi nắm chặt lấy nếp gấp ở cổ áo vest của Chu Thần mà gào lên khiến Bạch lão gia hoang mang chẳng kịp phản ứng:
- Chính là mày, chắc chắn mày đã hãm hại Tiêu Phong!
Anh lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt chứa đựng sự kiên định. Bất chợt bà ta nhận ra một điều gì đó khác lạ:
- Mày… đi được à?
Bạch lão gia cũng thốt lên trong sự bất ngờ:
- Chu Thần, chân của con đã bình phục rồi sao?
Anh nở nụ cười nhếch môi rồi đưa tay kéo tay của mẹ kế ra khỏi người anh, cùng lúc đáp lời:
- Nhờ phước phần của hai mẹ con bà mà tôi đã bị gãy hai chân, nhưng cũng may là vẫn có thể bình phục được.
Nghe anh nói ra lời ẩn ý, Bạch lão gia liền hỏi:
- Chu Thần à, con nói vậy rốt cuộc là có ý gì?
Hôm nay anh đến đây vì muốn mặt đối mặt nói ra mọi chuyện thâm độc mà mẹ kế và đứa con trai của bà ta đã thông đồng hãm hại anh.
- Vụ tai nạn năm xưa khiến con bị thương hai chân và cả vụ án ép xe gần đây, tất cả đều có liên quan đến nhị thiếu gia nhà họ Bạch.
Trong lúc Bạch lão gia vẫn đang bàng hoàng, anh tiếp tục nói với mẹ kế:
- Bà đừng nghĩ có thể che giấu cả đời những chuyện sai trái mà hai mẹ con bà đã làm. Giờ đã đến lúc hai mẹ con bà nhận quả báo. Nếu nó yêu thương bà và nhất quyết không khai nhận ra bà là đồng lõa thì cũng chẳng sao cả, bởi vì bà sẽ phải dành nửa đời còn lại để chứng kiến con trai của bà sống trong tù tội.
Ba năm trước, hai mẹ con Bạch Tiêu Phong đã nhắm vào Chu Thần và gây ra vụ tai nạn xe, muốn khiến anh mất mạng để hưởng trọn phần tài sản của Bạch gia. Nhưng bọn họ nào ngờ anh vẫn giữ được mạng sống sau tai nạn kinh hoàng kia.
Phong Thần thừa biết, chỉ cần anh còn sống, hai mẹ con tàn ác sẽ không từ bỏ ý định trừ khử anh. Chính vì vậy, trong thời gian nằm viện điều trị, anh đã cho người điều tra và biết được thủ phạm đứng sau là hai mẹ con Bạch Tiêu Phong. Do đó Chu Thần đã quyết định giả tàn tật để tiện bề theo dõi hành tung của hai mẹ con bọn họ.
Quả đúng như những gì anh dự đoán, Bạch Tiêu Phong lấy cớ anh không còn đi lại được, đom đặc thêm chuyện anh mất khả năng duy trì nòi giống để lung lay suy nghĩ của Bạch lão gia, muốn ông ấy lập di chúc để lại toàn bộ số tài sản của Bạch gia cho hắn.
Tuy nhiên trong ba năm không ngừng thuyết phục, mong muốn của Bạch Tiêu Phong vẫn bất thành. Cộng thêm việc người con gái được định sẵn sẽ trở thành vị hôn thê của hắn lại tự nguyện sa vào lòng anh khiến hắn cảm thấy bản thân phải chịu một nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn.
Cuối cùng Bạch Tiêu Phong lại nổi ác tính, để phần con lấn át cả phần người, thẳng thừng ra tay với anh trai thêm một lần nữa. Hắn cứ nghĩ bản thân đã giăng bẫy đẩy anh xuống vực thẳm, nhưng nào ngờ chính hắn mới là người tìm đường chết vì sau lần này, Chu Thần sẽ mang theo nợ cũ và nợ mới, tất cả tính sổ hết với hắn một lần.
Nghe con trai buộc tội mẹ kế, Bạch lão gia nhìn vợ rồi gằn giọng:
- Phu nhân, có thật là như vậy không? Bà mau nói rõ tôi biết đi.
Bà ta ấp úng, sắc mặt tái nhợt, thần thái hoang mang nhưng vẫn cố chối tội:
- Ông đừng tin nó, tôi và Tiêu Phong không liên quan gì cả, con trai của chúng ta chắc chắn đã bị vu oan.
Anh nở nụ cười khinh bỉ rồi ban tặng cho bà ta một câu xuyên thấu tâm can:
- Có oan hay không thì bà cứ chờ thêm bằng chứng tôi sắp giao nộp cho cảnh sát thì sẽ rõ thôi.
Bà ta mở to mắt nhìn anh, bàn tay nắm chặt, dù rất tức giận nhưng lại đuối lý mà chẳng thể cãi lại:
- Mày…
…
Dù đã bị bắt giam hai ngày nhưng tên Bạch Tiêu Phong vẫn một mực không nhận lỗi và khai ra mọi chuyện, mặc cho cảnh sát đã nắm trong tay nhiều bằng chứng. Chu Thần đã cung cấp cho cảnh sát hai bản hợp đồng mua xe ôtô tự động lái vào ba năm trước.
Theo như anh tìm hiểu, một chi tiết tinh vi đáng sợ chính là việc chiếc xe ôtô tự động lái kia được tên phó giám đốc Chung Hàm Minh mua từ một cửa hàng xe ở nước ngoài. Một năm sau, hắn bán chiếc xe ấy cho một kẻ tên A Nhị, đây cũng chính là kẻ đã cài đặt ôtô tự động lái để xe tự chạy ra đường và tông phải xe của anh.
Chu Thần đã cho người tìm kiếm tên A Nhị suốt hai năm. Sau khi gây án, hắn chuyển sang thành phố khác sinh sống và đổi tên họ. Cho đến khi bị người của anh tóm được, trải qua quá trình tra hỏi, đe dọa, cuối cùng hắn đã chịu khai nhận và đưa ra các bằng chứng mua bán xe.
Vừa nhìn thấy anh, mẹ kế đã lập tức đứng dậy, bà ta lao về phía anh như một kẻ mất trí rồi nắm chặt lấy nếp gấp ở cổ áo vest của Chu Thần mà gào lên khiến Bạch lão gia hoang mang chẳng kịp phản ứng:
- Chính là mày, chắc chắn mày đã hãm hại Tiêu Phong!
Anh lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt chứa đựng sự kiên định. Bất chợt bà ta nhận ra một điều gì đó khác lạ:
- Mày… đi được à?
Bạch lão gia cũng thốt lên trong sự bất ngờ:
- Chu Thần, chân của con đã bình phục rồi sao?
Anh nở nụ cười nhếch môi rồi đưa tay kéo tay của mẹ kế ra khỏi người anh, cùng lúc đáp lời:
- Nhờ phước phần của hai mẹ con bà mà tôi đã bị gãy hai chân, nhưng cũng may là vẫn có thể bình phục được.
Nghe anh nói ra lời ẩn ý, Bạch lão gia liền hỏi:
- Chu Thần à, con nói vậy rốt cuộc là có ý gì?
Hôm nay anh đến đây vì muốn mặt đối mặt nói ra mọi chuyện thâm độc mà mẹ kế và đứa con trai của bà ta đã thông đồng hãm hại anh.
- Vụ tai nạn năm xưa khiến con bị thương hai chân và cả vụ án ép xe gần đây, tất cả đều có liên quan đến nhị thiếu gia nhà họ Bạch.
Trong lúc Bạch lão gia vẫn đang bàng hoàng, anh tiếp tục nói với mẹ kế:
- Bà đừng nghĩ có thể che giấu cả đời những chuyện sai trái mà hai mẹ con bà đã làm. Giờ đã đến lúc hai mẹ con bà nhận quả báo. Nếu nó yêu thương bà và nhất quyết không khai nhận ra bà là đồng lõa thì cũng chẳng sao cả, bởi vì bà sẽ phải dành nửa đời còn lại để chứng kiến con trai của bà sống trong tù tội.
Ba năm trước, hai mẹ con Bạch Tiêu Phong đã nhắm vào Chu Thần và gây ra vụ tai nạn xe, muốn khiến anh mất mạng để hưởng trọn phần tài sản của Bạch gia. Nhưng bọn họ nào ngờ anh vẫn giữ được mạng sống sau tai nạn kinh hoàng kia.
Phong Thần thừa biết, chỉ cần anh còn sống, hai mẹ con tàn ác sẽ không từ bỏ ý định trừ khử anh. Chính vì vậy, trong thời gian nằm viện điều trị, anh đã cho người điều tra và biết được thủ phạm đứng sau là hai mẹ con Bạch Tiêu Phong. Do đó Chu Thần đã quyết định giả tàn tật để tiện bề theo dõi hành tung của hai mẹ con bọn họ.
Quả đúng như những gì anh dự đoán, Bạch Tiêu Phong lấy cớ anh không còn đi lại được, đom đặc thêm chuyện anh mất khả năng duy trì nòi giống để lung lay suy nghĩ của Bạch lão gia, muốn ông ấy lập di chúc để lại toàn bộ số tài sản của Bạch gia cho hắn.
Tuy nhiên trong ba năm không ngừng thuyết phục, mong muốn của Bạch Tiêu Phong vẫn bất thành. Cộng thêm việc người con gái được định sẵn sẽ trở thành vị hôn thê của hắn lại tự nguyện sa vào lòng anh khiến hắn cảm thấy bản thân phải chịu một nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn.
Cuối cùng Bạch Tiêu Phong lại nổi ác tính, để phần con lấn át cả phần người, thẳng thừng ra tay với anh trai thêm một lần nữa. Hắn cứ nghĩ bản thân đã giăng bẫy đẩy anh xuống vực thẳm, nhưng nào ngờ chính hắn mới là người tìm đường chết vì sau lần này, Chu Thần sẽ mang theo nợ cũ và nợ mới, tất cả tính sổ hết với hắn một lần.
Nghe con trai buộc tội mẹ kế, Bạch lão gia nhìn vợ rồi gằn giọng:
- Phu nhân, có thật là như vậy không? Bà mau nói rõ tôi biết đi.
Bà ta ấp úng, sắc mặt tái nhợt, thần thái hoang mang nhưng vẫn cố chối tội:
- Ông đừng tin nó, tôi và Tiêu Phong không liên quan gì cả, con trai của chúng ta chắc chắn đã bị vu oan.
Anh nở nụ cười khinh bỉ rồi ban tặng cho bà ta một câu xuyên thấu tâm can:
- Có oan hay không thì bà cứ chờ thêm bằng chứng tôi sắp giao nộp cho cảnh sát thì sẽ rõ thôi.
Bà ta mở to mắt nhìn anh, bàn tay nắm chặt, dù rất tức giận nhưng lại đuối lý mà chẳng thể cãi lại:
- Mày…
…
Dù đã bị bắt giam hai ngày nhưng tên Bạch Tiêu Phong vẫn một mực không nhận lỗi và khai ra mọi chuyện, mặc cho cảnh sát đã nắm trong tay nhiều bằng chứng. Chu Thần đã cung cấp cho cảnh sát hai bản hợp đồng mua xe ôtô tự động lái vào ba năm trước.
Theo như anh tìm hiểu, một chi tiết tinh vi đáng sợ chính là việc chiếc xe ôtô tự động lái kia được tên phó giám đốc Chung Hàm Minh mua từ một cửa hàng xe ở nước ngoài. Một năm sau, hắn bán chiếc xe ấy cho một kẻ tên A Nhị, đây cũng chính là kẻ đã cài đặt ôtô tự động lái để xe tự chạy ra đường và tông phải xe của anh.
Chu Thần đã cho người tìm kiếm tên A Nhị suốt hai năm. Sau khi gây án, hắn chuyển sang thành phố khác sinh sống và đổi tên họ. Cho đến khi bị người của anh tóm được, trải qua quá trình tra hỏi, đe dọa, cuối cùng hắn đã chịu khai nhận và đưa ra các bằng chứng mua bán xe.