Chương 4: Muốn kết hôn với Bạch Chu Thần
Tiếng mắng chửi đinh tai nhức óc, những lời lẽ khó nghe liên tục thốt ra khiến cô vô cùng khó chịu. Song Kê quay người lại nhìn, vừa lúc cô thấy mẹ ruột bước ra từ chiếc xe ôtô của gia đình. Chưa kịp xuống xe mà bà ta đã vội mắng cô té tát ngay khi vừa trông thấy.
Từ nhỏ mẹ đã không yêu thương cô, bây giờ đến cả việc cô yêu ai, kết hôn với ai cũng bị mẹ áp đặt, sắp xếp, Song Kê càng nghĩ càng thấy không can tâm.
- Mẹ có cần phải la mắng to tiếng ở trước nhà con như vậy không?
Cơn thịnh nộ trong lòng của mẹ cô lúc này nổi lên cuồn cuộn như vũ bão. Bởi lẽ, bà ta vừa nhận được cuộc gọi của Bạch Tiêu Phong, hắn phàn nàn trách móc về việc cô đã qua lại với Chu Thần khiến hắn ta cảm thấy rất bẽ mặt. Đây là một nỗi sỉ nhục mà Bạch Tiêu Phong không thể nào tha thứ.
Anh ta còn dọa sẽ nói chuyện này với Bạch gia để chính thức hủy hôn.
Nhìn thấy bộ đầm ngủ và chiếc áo vest đen của nam mà cô đang mặc trên người càng khiến bà ta như muốn bốc hỏa phát điên. Bà ta chẳng những không kiềm chế cảm xúc khi đang ở ngoài đường mà càng thêm to tiếng quát mắng, chẳng màng đến sĩ diện của cô hay gia đình:
- Mày làm ra chuyện đáng xấu hổ mà không biết hối hận, lại còn ở đó lo sợ bị nhiều người biết sao? Tao nói cho mày biết, bây giờ Tiêu Phong muốn hủy hôn với mày, nếu Bạch gia thật sự không thực hiện hôn ước nữa thì mày cũng đừng sống yên thân, tao sẽ đem chuyện mày đi khách sạn với Bạch Chu Thần nói cho cả trường đại học Vĩnh Khiết, để xem đến lúc đó mày còn mặt mũi nào để đi dạy nữa.
Người mẹ ruột này chưa từng yêu thương cô, từ năm 13 tuổi, Song Kê đã tự bươn chải làm đủ mọi công việc để tự chi trả học phí. Cho đến khi học đại học, cô vẫn tự mình kiếm tiền chứ chưa từng mở miệng xin xỏ từ mẹ ruột bất kỳ một đồng nào.
Cuộc đời của cô từ nhỏ đã không được mẹ ruột lo lắng đủ đầy và yêu thương thì bây giờ bà ta cũng chẳng có tư cách gì để quản chuyện tình cảm của cô.
- Chuyện của con, mẹ đừng xen vào. Còn nữa, người con muốn lấy là Bạch Chu Thần, con sẽ không kết hôn với Bạch Tiêu Phong đâu, mẹ không cần phải áp đặt, vô ích thôi.
Mọi thái độ gay gắt cùng những lời mắng mỏ từ nãy đến giờ của bà ta vẫn không khiến cô sợ hãi hay thay đổi ý định, mà ngược lại, Song Kê càng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ và đầy quyết đoán với sự lựa chọn của mình. Cô trực tiếp chọc tức mẹ ruột, bà ta lúc này đã thật sự phát điên và không kiềm chế được nữa.
- Con khốn, mày có biết mày đang bôi tro chét trấu vào mặt gia đình không hả? Đồ con gái vô tích sự, học cao như mày để làm gì? Tao đã bảo mày có hôn ước với Bạch Tiêu Phong từ nhỏ, chỉ cần lấy được cậu ta thì nửa đời sau của mày không cần phải lo gì cả và gia đình mình cũng được nhờ. Giúp cho mày lấy một người đàn ông lành lặn mày lại không chịu, cứ đâm đầu vào một kẻ tàn tật, thật ngu hết chỗ nói.
Mắng đến đây, bà ta liền đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô như đang muốn giáo dục con gái bằng những lời lẽ khó nghe và cực kỳ vô lý:
- Mày cãi lời tao, trong khi tao đã bảo con gái không cần học cao, sau này cũng chỉ lấy chồng và sinh con thôi. Bây giờ mày làm ra chuyện nhục mặt gia đình và còn có nguy cơ đánh mất hôn uớc với nhị thiếu gia nhà họ Bạch. Mày chỉ giỏi phá hoại thôi, nếu sớm biết đẻ mày ra chỉ thêm phiền phức thì ngay từ khi mang thai mày tao đã phá bỏ rồi. Mày đối với tao khốn kiếp hệt như thằng cha của mày vậy.
Cô không tin được đó là lời của một người mẹ ruột nói với con mình. Thật quá tàn nhẫn, quá chua xót và đáng sợ. Người đời thường cho rằng phù thủy là nỗi khiếp đảm của con người vì luôn mang đến những điều xui xẻo và làm ra những chuyện xấu xa. Tuy nhiên đối với cô, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Đặc biệt càng đau đớn hơn khi người đối xử tệ với mình lại chính là người thân ruột thịt nhưng lại chẳng hề xem nhau như máu mủ thâm tình.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, tự nhủ với lòng dù người đàn bà đang đứng trước mặt rất đáng ghét nhưng bà ta vẫn là mẹ ruột của cô.
- Mẹ...
Song Kê chỉ vừa mở miệng chưa kịp nói trọn câu thì từ trong xe đã thấy cô em gái Kim Ái bước ra. Vừa tiến đến gần cô, đứa em gái thâm độc kia vừa buông lời châm dầu vào lửa.
- Chị hai thật hết thuốc chữa, mẹ đã nghĩ cho chị như vậy, tìm cho chị mối tốt để được làm dâu hào môn mà chị chẳng hề biết điều, lại còn đi làm chuyện xằng bậy với chính anh trai của hôn phu, nghĩ đến thôi mà con đã thấy nhục nhã vì xấu hổ thay chị đó mẹ.
Đứa em gái ngông nghênh, chẳng hề biết lý lẽ. Trong khi chính cô ta là người đã đứng sau chuyện này, bây giờ còn ra sức để nói lời sỉ nhục, khiêu khích cô:
- Lâm Kim Ái, chính cô đã đứng sau chuyện này để hãm hại tôi, cô đừng giả vờ nữa.
Nghe cô động đến con gái cưng, bà ta lập tức không tiếc lời bênh vực:
- Mày câm mồm ngay cho tao, em mày nó chẳng có lỗi gì cả. Thật không ngờ mày có thể mặt dày đến mức vô lý mà vu oan cho em gái mày.
Từ nhỏ mẹ đã không yêu thương cô, bây giờ đến cả việc cô yêu ai, kết hôn với ai cũng bị mẹ áp đặt, sắp xếp, Song Kê càng nghĩ càng thấy không can tâm.
- Mẹ có cần phải la mắng to tiếng ở trước nhà con như vậy không?
Cơn thịnh nộ trong lòng của mẹ cô lúc này nổi lên cuồn cuộn như vũ bão. Bởi lẽ, bà ta vừa nhận được cuộc gọi của Bạch Tiêu Phong, hắn phàn nàn trách móc về việc cô đã qua lại với Chu Thần khiến hắn ta cảm thấy rất bẽ mặt. Đây là một nỗi sỉ nhục mà Bạch Tiêu Phong không thể nào tha thứ.
Anh ta còn dọa sẽ nói chuyện này với Bạch gia để chính thức hủy hôn.
Nhìn thấy bộ đầm ngủ và chiếc áo vest đen của nam mà cô đang mặc trên người càng khiến bà ta như muốn bốc hỏa phát điên. Bà ta chẳng những không kiềm chế cảm xúc khi đang ở ngoài đường mà càng thêm to tiếng quát mắng, chẳng màng đến sĩ diện của cô hay gia đình:
- Mày làm ra chuyện đáng xấu hổ mà không biết hối hận, lại còn ở đó lo sợ bị nhiều người biết sao? Tao nói cho mày biết, bây giờ Tiêu Phong muốn hủy hôn với mày, nếu Bạch gia thật sự không thực hiện hôn ước nữa thì mày cũng đừng sống yên thân, tao sẽ đem chuyện mày đi khách sạn với Bạch Chu Thần nói cho cả trường đại học Vĩnh Khiết, để xem đến lúc đó mày còn mặt mũi nào để đi dạy nữa.
Người mẹ ruột này chưa từng yêu thương cô, từ năm 13 tuổi, Song Kê đã tự bươn chải làm đủ mọi công việc để tự chi trả học phí. Cho đến khi học đại học, cô vẫn tự mình kiếm tiền chứ chưa từng mở miệng xin xỏ từ mẹ ruột bất kỳ một đồng nào.
Cuộc đời của cô từ nhỏ đã không được mẹ ruột lo lắng đủ đầy và yêu thương thì bây giờ bà ta cũng chẳng có tư cách gì để quản chuyện tình cảm của cô.
- Chuyện của con, mẹ đừng xen vào. Còn nữa, người con muốn lấy là Bạch Chu Thần, con sẽ không kết hôn với Bạch Tiêu Phong đâu, mẹ không cần phải áp đặt, vô ích thôi.
Mọi thái độ gay gắt cùng những lời mắng mỏ từ nãy đến giờ của bà ta vẫn không khiến cô sợ hãi hay thay đổi ý định, mà ngược lại, Song Kê càng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ và đầy quyết đoán với sự lựa chọn của mình. Cô trực tiếp chọc tức mẹ ruột, bà ta lúc này đã thật sự phát điên và không kiềm chế được nữa.
- Con khốn, mày có biết mày đang bôi tro chét trấu vào mặt gia đình không hả? Đồ con gái vô tích sự, học cao như mày để làm gì? Tao đã bảo mày có hôn ước với Bạch Tiêu Phong từ nhỏ, chỉ cần lấy được cậu ta thì nửa đời sau của mày không cần phải lo gì cả và gia đình mình cũng được nhờ. Giúp cho mày lấy một người đàn ông lành lặn mày lại không chịu, cứ đâm đầu vào một kẻ tàn tật, thật ngu hết chỗ nói.
Mắng đến đây, bà ta liền đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô như đang muốn giáo dục con gái bằng những lời lẽ khó nghe và cực kỳ vô lý:
- Mày cãi lời tao, trong khi tao đã bảo con gái không cần học cao, sau này cũng chỉ lấy chồng và sinh con thôi. Bây giờ mày làm ra chuyện nhục mặt gia đình và còn có nguy cơ đánh mất hôn uớc với nhị thiếu gia nhà họ Bạch. Mày chỉ giỏi phá hoại thôi, nếu sớm biết đẻ mày ra chỉ thêm phiền phức thì ngay từ khi mang thai mày tao đã phá bỏ rồi. Mày đối với tao khốn kiếp hệt như thằng cha của mày vậy.
Cô không tin được đó là lời của một người mẹ ruột nói với con mình. Thật quá tàn nhẫn, quá chua xót và đáng sợ. Người đời thường cho rằng phù thủy là nỗi khiếp đảm của con người vì luôn mang đến những điều xui xẻo và làm ra những chuyện xấu xa. Tuy nhiên đối với cô, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Đặc biệt càng đau đớn hơn khi người đối xử tệ với mình lại chính là người thân ruột thịt nhưng lại chẳng hề xem nhau như máu mủ thâm tình.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, tự nhủ với lòng dù người đàn bà đang đứng trước mặt rất đáng ghét nhưng bà ta vẫn là mẹ ruột của cô.
- Mẹ...
Song Kê chỉ vừa mở miệng chưa kịp nói trọn câu thì từ trong xe đã thấy cô em gái Kim Ái bước ra. Vừa tiến đến gần cô, đứa em gái thâm độc kia vừa buông lời châm dầu vào lửa.
- Chị hai thật hết thuốc chữa, mẹ đã nghĩ cho chị như vậy, tìm cho chị mối tốt để được làm dâu hào môn mà chị chẳng hề biết điều, lại còn đi làm chuyện xằng bậy với chính anh trai của hôn phu, nghĩ đến thôi mà con đã thấy nhục nhã vì xấu hổ thay chị đó mẹ.
Đứa em gái ngông nghênh, chẳng hề biết lý lẽ. Trong khi chính cô ta là người đã đứng sau chuyện này, bây giờ còn ra sức để nói lời sỉ nhục, khiêu khích cô:
- Lâm Kim Ái, chính cô đã đứng sau chuyện này để hãm hại tôi, cô đừng giả vờ nữa.
Nghe cô động đến con gái cưng, bà ta lập tức không tiếc lời bênh vực:
- Mày câm mồm ngay cho tao, em mày nó chẳng có lỗi gì cả. Thật không ngờ mày có thể mặt dày đến mức vô lý mà vu oan cho em gái mày.