Chương 11: Vứt bỏ liêm sỉ
Vụ tai nạn xe của anh ba năm trước có rất nhiều điểm khả nghi. Một chiếc ôtô tự lái đã đâm thẳng vào xe do anh điều khiển. Sau cuộc điều tra, cảnh sát kết luận là do lỗi hệ thống tự lái của xe, khiến chiếc xe chạy lệch làn đường và tông vào xe của anh.
Vì chiếc xe tự động lái đã phát nổ không lâu ngay sau khi va chạm nên công tác điều tra của cảnh sát cũng gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình xác định nguyên nhân gây ra tai nạn. Anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn lo lỗi hệ thống mà chắc chắn có kẻ đứng sau dàn xếp.
Tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng hai chân của anh bị gãy, phải nằm viện ba tháng và cần đến nửa năm để bình phục. Dẫu không bị tàn tật suốt đời nhưng Chu Thần đã bày ra kế hoạch giả vờ bị liệt để phòng tránh sự truy cùng giết tận của kẻ gian ác đang ẩn trong bóng tối. Bên cạnh đó, anh muốn âm thầm quan sát và điều tra xem sau khi biết anh bị liệt hai chân thì thế lực nào sẽ âm thầm trổi dậy để đẩy anh xuống vực thẳm.
Nghe anh nói, Cố tổng nghĩ gợi vài giây rồi đáp lời:
- Nếu vậy chắc sẽ còn khá lâu.
Chu Thần không kể với Nghi Quân về chuyện giữa anh và Song Kê. Anh cảm thấy khởi đầu bị bắt gặp tại khách sạn cũng chẳng có gì hay ho, hơn nữa dù sao cô cũng là phụ nữ, nếu nói ra ắt hẳn cô sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh nhiều hơn anh.
Tuy cục súc, lạnh lùng lại nói năn với Song Kê chẳng chút dịu dàng nhưng anh cũng nào phải tảng đá cứng ngắt vô tình.
- Thi đấu thôi, lần này tôi quyết tâm sẽ thắng cậu.
Nghi Quân đưa ra lời đề nghị, anh cũng không ngần ngại đồng ý. Đây là sân bóng rổ quen thuộc của anh và người bạn thân. Nơi đây đã được anh bao trọn để đảm bảo sự riêng tư, tránh bị bắt gặp.
- Được.
Trong lúc anh đang chơi bóng rổ, cô vẫn ngồi suy tư ở bàn làm việc vì đang nghĩ cách khiến anh đồng ý để cô đến ngân hàng IDC thu thập số liệu. Sỉ diện ở trước mặt anh đối với cô bây giờ chẳng có gì quan trọng cả. Song Kê cầm lấy điện thoại, quyết tâm nhắn tin cho anh dù Bạch tổng mặt lạnh vẫn muốn ngó lơ.
"Bạch tổng à, sắp tới em sẽ làm một đề án nghiên cứu khoa học tài chính. Em muốn xin phép anh để em có thể thu thập số liệu của ngân hàng IDC được không?"
Cô có chút đắn đo, cứ đọc đi đọc lại tin nhắn vì biết anh rất khó ở lại có phần cao ngạo, chưa từng chấp nhận trả lời tin nhắn từ cô. Sau một lúc bâng khuâng nghĩ suy, Song Kê quyết định gửi tin, cô hồi hộp chờ đợi dù đã phần nào chuẩn bị sẵn tin thần, khả năng cao anh sẽ không trả lời.
- Tên khó ưa đó chắc sẽ bơ mình tiếp cho xem, à phải rồi... hỏi luôn địa chỉ nhà của anh ta.
Cô lại tiếp tục dày mặt làm phiền cô bạn thân Y Hiểu, tuy cảm thấy rất áy náy và khá ngại nhưng vì tình yêu, Song Kê nguyện bất chấp hai chữ "liêm sỉ".
...
Trong sân bóng bóng rổ liên tục vang lên tiếng đập bóng trên mặt đất. Sau một lúc thi đấu khá mệt, tỉ số hiện tại vẫn nghiêng phần lợi thế về phía anh. Chu Thần quả là một cao thủ bóng rổ, từ trước đến nay rất hiếm khi Nghi Quân có thể thắng được anh. Càng ngày anh lại càng lên tay, chơi rất điêu luyện.
- Không hổ danh là hotboy bóng rổ của trường, cậu lúc nào cũng thắng tôi cả. Nếu cậu thua thì cũng là lúc đó đã cố tình nhường tôi thôi.
Thời đi học, Chu Thần nổi tiếng khắp trường vì anh quá hoàn hảo. Sở hữu ngoại hình hơn người, thành tích học tập xuất sắc lại thêm gia thế trâm anh thế phiệt nên biết bao nữ sinh thầm thương trộm nhớ, thư tỏ tình gửi đến anh đếm cũng chẳng xuể.
Nhưng mặt tối của một gia đình quý tộc thượng lưu thì nào đơn giản như vẻ ngoài hào nhoáng mà người ta thường thấy. Trái với suy nghĩ đại thiếu gia được sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã được cưng chiều hạnh phúc thì anh lại thiếu thốn tình thương của cả ba lẫn mẹ và còn bị mẹ kế ghét bỏ. Vì vậy từ năm 16 tuổi anh đã dọn ra ở riêng, đến nay cũng chưa từng quay trở về Bạch gia.
Cả hai cùng nhau ngồi xuống ghế nghỉ mệt và uống nước. Anh cũng tranh thủ xem điện thoại, phòng trường hợp có tin nhắn công việc đột xuất. Ánh mắt của Chu Thần ngay lập tức va vào tin nhắn của Song Kê. Anh đọc dòng tin cô gửi đến rồi kẽ chau mày, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ. Dường như thiện cảm của anh dành cho cô vẫn chưa được cải thiện.
Thấy bạn thân im lặng nhìn vào điện thoại, Nghi Quân liên cất lời trêu anh:
- Bạn gái nhắn tin sao?
Chu Thần ngay lập tức phũ nhận:
- Cậu thừa biết tôi chưa có người yêu thì lấy đâu ra bạn gái.
Anh ấy đương nhiên biết rõ điều này, chẳng qua thấy anh quá tập trung đọc tin nhắn nên muốn trêu bạn thân một chút. Chu Thần sau khi xem xong tin nhắn của cô, anh bắt đầu đưa tay bấm vào màn hình điện thoại vài cái, phải chăng tảng băng lạnh lùng đã bị lay chuyển?
...
Song Kê vẫn đang tập trung làm việc trong phòng, cô chờ từ nãy đến giờ mà chẳng thấy anh hồi âm. Cô nóng lòng cầm lấy điện thoại, mở vào hộp thoại tin nhắn với anh xem thử. Dù sao cũng đã mang tiếng cọc đi tìm trâu, cô chẳng ngần ngại mà gửi thêm một tin nhắn:
"Bạch tổng à, đề án nghiên cứu lần này đối với em rất quan trọng. Em đã nhìn thấy những điểm mạnh trong hoạt động kinh doanh của ngân hàng IDC. Đặc biệt là những điểm nổi trội của hệ thống thanh toán liên ngân hàng mà IDC đang phát triển. Vậy nên anh có thể đồng ý để ngân hàng IDC trở thành đối tượng nghiên cứu trong đề án lần này của em được không?".
Song Kê hít thở một hơi rồi bấm nút gửi, bất chợt cô thốt lên đầy phẫn nộ:
- Gì chứ? Anh ta chặn mình rồi!
Vì chiếc xe tự động lái đã phát nổ không lâu ngay sau khi va chạm nên công tác điều tra của cảnh sát cũng gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình xác định nguyên nhân gây ra tai nạn. Anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn lo lỗi hệ thống mà chắc chắn có kẻ đứng sau dàn xếp.
Tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng hai chân của anh bị gãy, phải nằm viện ba tháng và cần đến nửa năm để bình phục. Dẫu không bị tàn tật suốt đời nhưng Chu Thần đã bày ra kế hoạch giả vờ bị liệt để phòng tránh sự truy cùng giết tận của kẻ gian ác đang ẩn trong bóng tối. Bên cạnh đó, anh muốn âm thầm quan sát và điều tra xem sau khi biết anh bị liệt hai chân thì thế lực nào sẽ âm thầm trổi dậy để đẩy anh xuống vực thẳm.
Nghe anh nói, Cố tổng nghĩ gợi vài giây rồi đáp lời:
- Nếu vậy chắc sẽ còn khá lâu.
Chu Thần không kể với Nghi Quân về chuyện giữa anh và Song Kê. Anh cảm thấy khởi đầu bị bắt gặp tại khách sạn cũng chẳng có gì hay ho, hơn nữa dù sao cô cũng là phụ nữ, nếu nói ra ắt hẳn cô sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh nhiều hơn anh.
Tuy cục súc, lạnh lùng lại nói năn với Song Kê chẳng chút dịu dàng nhưng anh cũng nào phải tảng đá cứng ngắt vô tình.
- Thi đấu thôi, lần này tôi quyết tâm sẽ thắng cậu.
Nghi Quân đưa ra lời đề nghị, anh cũng không ngần ngại đồng ý. Đây là sân bóng rổ quen thuộc của anh và người bạn thân. Nơi đây đã được anh bao trọn để đảm bảo sự riêng tư, tránh bị bắt gặp.
- Được.
Trong lúc anh đang chơi bóng rổ, cô vẫn ngồi suy tư ở bàn làm việc vì đang nghĩ cách khiến anh đồng ý để cô đến ngân hàng IDC thu thập số liệu. Sỉ diện ở trước mặt anh đối với cô bây giờ chẳng có gì quan trọng cả. Song Kê cầm lấy điện thoại, quyết tâm nhắn tin cho anh dù Bạch tổng mặt lạnh vẫn muốn ngó lơ.
"Bạch tổng à, sắp tới em sẽ làm một đề án nghiên cứu khoa học tài chính. Em muốn xin phép anh để em có thể thu thập số liệu của ngân hàng IDC được không?"
Cô có chút đắn đo, cứ đọc đi đọc lại tin nhắn vì biết anh rất khó ở lại có phần cao ngạo, chưa từng chấp nhận trả lời tin nhắn từ cô. Sau một lúc bâng khuâng nghĩ suy, Song Kê quyết định gửi tin, cô hồi hộp chờ đợi dù đã phần nào chuẩn bị sẵn tin thần, khả năng cao anh sẽ không trả lời.
- Tên khó ưa đó chắc sẽ bơ mình tiếp cho xem, à phải rồi... hỏi luôn địa chỉ nhà của anh ta.
Cô lại tiếp tục dày mặt làm phiền cô bạn thân Y Hiểu, tuy cảm thấy rất áy náy và khá ngại nhưng vì tình yêu, Song Kê nguyện bất chấp hai chữ "liêm sỉ".
...
Trong sân bóng bóng rổ liên tục vang lên tiếng đập bóng trên mặt đất. Sau một lúc thi đấu khá mệt, tỉ số hiện tại vẫn nghiêng phần lợi thế về phía anh. Chu Thần quả là một cao thủ bóng rổ, từ trước đến nay rất hiếm khi Nghi Quân có thể thắng được anh. Càng ngày anh lại càng lên tay, chơi rất điêu luyện.
- Không hổ danh là hotboy bóng rổ của trường, cậu lúc nào cũng thắng tôi cả. Nếu cậu thua thì cũng là lúc đó đã cố tình nhường tôi thôi.
Thời đi học, Chu Thần nổi tiếng khắp trường vì anh quá hoàn hảo. Sở hữu ngoại hình hơn người, thành tích học tập xuất sắc lại thêm gia thế trâm anh thế phiệt nên biết bao nữ sinh thầm thương trộm nhớ, thư tỏ tình gửi đến anh đếm cũng chẳng xuể.
Nhưng mặt tối của một gia đình quý tộc thượng lưu thì nào đơn giản như vẻ ngoài hào nhoáng mà người ta thường thấy. Trái với suy nghĩ đại thiếu gia được sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã được cưng chiều hạnh phúc thì anh lại thiếu thốn tình thương của cả ba lẫn mẹ và còn bị mẹ kế ghét bỏ. Vì vậy từ năm 16 tuổi anh đã dọn ra ở riêng, đến nay cũng chưa từng quay trở về Bạch gia.
Cả hai cùng nhau ngồi xuống ghế nghỉ mệt và uống nước. Anh cũng tranh thủ xem điện thoại, phòng trường hợp có tin nhắn công việc đột xuất. Ánh mắt của Chu Thần ngay lập tức va vào tin nhắn của Song Kê. Anh đọc dòng tin cô gửi đến rồi kẽ chau mày, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ. Dường như thiện cảm của anh dành cho cô vẫn chưa được cải thiện.
Thấy bạn thân im lặng nhìn vào điện thoại, Nghi Quân liên cất lời trêu anh:
- Bạn gái nhắn tin sao?
Chu Thần ngay lập tức phũ nhận:
- Cậu thừa biết tôi chưa có người yêu thì lấy đâu ra bạn gái.
Anh ấy đương nhiên biết rõ điều này, chẳng qua thấy anh quá tập trung đọc tin nhắn nên muốn trêu bạn thân một chút. Chu Thần sau khi xem xong tin nhắn của cô, anh bắt đầu đưa tay bấm vào màn hình điện thoại vài cái, phải chăng tảng băng lạnh lùng đã bị lay chuyển?
...
Song Kê vẫn đang tập trung làm việc trong phòng, cô chờ từ nãy đến giờ mà chẳng thấy anh hồi âm. Cô nóng lòng cầm lấy điện thoại, mở vào hộp thoại tin nhắn với anh xem thử. Dù sao cũng đã mang tiếng cọc đi tìm trâu, cô chẳng ngần ngại mà gửi thêm một tin nhắn:
"Bạch tổng à, đề án nghiên cứu lần này đối với em rất quan trọng. Em đã nhìn thấy những điểm mạnh trong hoạt động kinh doanh của ngân hàng IDC. Đặc biệt là những điểm nổi trội của hệ thống thanh toán liên ngân hàng mà IDC đang phát triển. Vậy nên anh có thể đồng ý để ngân hàng IDC trở thành đối tượng nghiên cứu trong đề án lần này của em được không?".
Song Kê hít thở một hơi rồi bấm nút gửi, bất chợt cô thốt lên đầy phẫn nộ:
- Gì chứ? Anh ta chặn mình rồi!