Chương : 30
“Linh Nhạc, giữa Thiên kỵ sao đệ lại dám ra tay cướp Xích cơ?” Giọng nói của Diễn Kỳ vang lên: “Đệ càn quấy đủ…” Lời còn chưa dứt, y đã bị thân ảnh trong tay Linh Nhạc làm cho kinh hoàng, giật mình đứng yên tại chỗ.
“Nàng… không thể nào.”
“Có cái gì không thể nào!” Linh Nhạc cười lạnh, lửa giận trong mắt muốn thiêu cháy: “Đây không phải là một tay đại ca tạo thành sao?”
“Sao có thể như vậy, không phải nàng ta chỉ không nhìn thấy thôi sao, sao lại bị thương thành như vậy.” Y thậm chí còn không cảm nhận được nguyên thần của nàng.
“Toàn bộ thiên giới đều biết, tru tiên trận lần trước, nàng thương tổn tới Nguyên Thần, chẳng lẽ đại ca không biết?”
Diễn Kỳ trợn trừng hai mắt. Thương tổn tới Nguyên Thần… Như vậy Xích Cơ…
Tuy rằng trước mắt chính là đại ca mình kính yêu, nhưng Linh Nhạc không cách nào kìm nén được cơn tức giận, gằn từng chữ một: “Thứ ngươi lấy đi không phải chỉ là thần khí, mà là sinh mệnh của nàng!”.
Y đờ đẫn, dưới chân không tự chủ lùi một bước.
Đáy lòng như bị va vào tảng đá kia, hoảng loạn, đột nhiên nhớ tới lời của nàng lúc đó.
“Nếu như ta nói, Xích cơ là sinh mệnh của ta, ngươi vẫn muốn sao?”
Hóa ra khi đó không phải nàng đe dọa, Xích cơ thật sự là mạng của nàng.
Mà y… không chần chừ lấy đi.
Linh Nhạc một khắc cũng không muốn ở lại, đi lướt nhanh qua y, cưỡi mây bay thẳng tới Ti Dược phủ.
“Đại sư tỷ, sắp tới rồi. Không có việc gì, không sao.” Toàn thân y run rẩy. Nhìn khóe miệng Thiên Âm không ngừng phun máu. Y lệnh cho mình phải trấn định, phải bình tĩnh, thế nhưng không thể nào ngăn cản được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Hết lần này tới lần khác y dùng tất cả tiên thuật, nhưng không cách nào khiến máu nàng ngừng chảy.
“Đừng… dùng.” Thiên Âm thì thào lên tiếng, thương thế đã vào Nguyên Thần không có cách nào trị khỏi, nàng sợ sẽ hồn phi phách tán.
“Sẽ không!” Linh Nhạc lớn tiếng phản bác, cánh tay ôm tay nàng càng chặt hơi, bay nhanh thêm, giống như đánh một canh bạc sinh tử. “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc nàng, nàng không thể để ta nuốt lời được có được không?”
Có giọt nước rơi trên mặt nàng, nóng rực, nàng ngẩng đầu, nhìn hốc mắt y không biết từ khi nào đầy hơi nước. Nàng cố gắng cười thật tươi, muốn cho y biết, không việc gì. Ngược lại, nàng có thể sớm gặp sư phụ, nàng sẽ nói cho người biết, nàng có một sư đệ rất tốt, y đối với nàng rất tốt.
Nàng tích góp từng chút một khí lực toàn thân, lời tới miệng lại chỉ ghép thành hai chữ “Cảm ơn…” Cảm ơn đệ đã đi tìm ta, cám ơn đệ che chở cho ta, cám ơn đệ đã cho ta chút ấm áp duy nhất trong năm trăm năm qua. Để nàng hiểu được khổ nạn của nhân thế, đều đáng giá.
Đáng tiếc, nàng không có thời gian báo đáp y, nàng đã từng thề rằng, nếu như còn có người có thể thật tình đối xử tốt với nàng, nàng sẽ dốc hết tất cả đối tốt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không còn cơ hội.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thiên giới này một lần nữa, lại nghe được tiếng nổ kinh thiên và bầu trời sáng mờ vạn trượng. Nàng biết đó là âm hưởng của đạo thiên lôi cuối cùng, thiên kỵ đã kết thúc.
Trước giờ chưa từng có đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lần thiên kị này lại đánh xuống.
Đột nhiên nàng lại nghĩ cũng may mắn khi cho mượn Xích Cơ, thiên kị như vậy coi như nàng cũng có một phần công sức.
Nàng không khỏi nhếch miệng lên, khung cảnh trước mắt trở nên hỗn độn, Xích Cơ trong tay phát ra tiếng ong ong than khóc, nàng lại chỉ nghe thấy mơ hồ. Kể cả tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Linh Nhạc, lại xa như tận chân trời.
“Đừng ngủ, van nàng, ta đã chờ nàng một ngàn năm rồi, đừng ngủ được không? Cầu xin nàng…”
“Nàng… không thể nào.”
“Có cái gì không thể nào!” Linh Nhạc cười lạnh, lửa giận trong mắt muốn thiêu cháy: “Đây không phải là một tay đại ca tạo thành sao?”
“Sao có thể như vậy, không phải nàng ta chỉ không nhìn thấy thôi sao, sao lại bị thương thành như vậy.” Y thậm chí còn không cảm nhận được nguyên thần của nàng.
“Toàn bộ thiên giới đều biết, tru tiên trận lần trước, nàng thương tổn tới Nguyên Thần, chẳng lẽ đại ca không biết?”
Diễn Kỳ trợn trừng hai mắt. Thương tổn tới Nguyên Thần… Như vậy Xích Cơ…
Tuy rằng trước mắt chính là đại ca mình kính yêu, nhưng Linh Nhạc không cách nào kìm nén được cơn tức giận, gằn từng chữ một: “Thứ ngươi lấy đi không phải chỉ là thần khí, mà là sinh mệnh của nàng!”.
Y đờ đẫn, dưới chân không tự chủ lùi một bước.
Đáy lòng như bị va vào tảng đá kia, hoảng loạn, đột nhiên nhớ tới lời của nàng lúc đó.
“Nếu như ta nói, Xích cơ là sinh mệnh của ta, ngươi vẫn muốn sao?”
Hóa ra khi đó không phải nàng đe dọa, Xích cơ thật sự là mạng của nàng.
Mà y… không chần chừ lấy đi.
Linh Nhạc một khắc cũng không muốn ở lại, đi lướt nhanh qua y, cưỡi mây bay thẳng tới Ti Dược phủ.
“Đại sư tỷ, sắp tới rồi. Không có việc gì, không sao.” Toàn thân y run rẩy. Nhìn khóe miệng Thiên Âm không ngừng phun máu. Y lệnh cho mình phải trấn định, phải bình tĩnh, thế nhưng không thể nào ngăn cản được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Hết lần này tới lần khác y dùng tất cả tiên thuật, nhưng không cách nào khiến máu nàng ngừng chảy.
“Đừng… dùng.” Thiên Âm thì thào lên tiếng, thương thế đã vào Nguyên Thần không có cách nào trị khỏi, nàng sợ sẽ hồn phi phách tán.
“Sẽ không!” Linh Nhạc lớn tiếng phản bác, cánh tay ôm tay nàng càng chặt hơi, bay nhanh thêm, giống như đánh một canh bạc sinh tử. “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc nàng, nàng không thể để ta nuốt lời được có được không?”
Có giọt nước rơi trên mặt nàng, nóng rực, nàng ngẩng đầu, nhìn hốc mắt y không biết từ khi nào đầy hơi nước. Nàng cố gắng cười thật tươi, muốn cho y biết, không việc gì. Ngược lại, nàng có thể sớm gặp sư phụ, nàng sẽ nói cho người biết, nàng có một sư đệ rất tốt, y đối với nàng rất tốt.
Nàng tích góp từng chút một khí lực toàn thân, lời tới miệng lại chỉ ghép thành hai chữ “Cảm ơn…” Cảm ơn đệ đã đi tìm ta, cám ơn đệ che chở cho ta, cám ơn đệ đã cho ta chút ấm áp duy nhất trong năm trăm năm qua. Để nàng hiểu được khổ nạn của nhân thế, đều đáng giá.
Đáng tiếc, nàng không có thời gian báo đáp y, nàng đã từng thề rằng, nếu như còn có người có thể thật tình đối xử tốt với nàng, nàng sẽ dốc hết tất cả đối tốt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không còn cơ hội.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thiên giới này một lần nữa, lại nghe được tiếng nổ kinh thiên và bầu trời sáng mờ vạn trượng. Nàng biết đó là âm hưởng của đạo thiên lôi cuối cùng, thiên kỵ đã kết thúc.
Trước giờ chưa từng có đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lần thiên kị này lại đánh xuống.
Đột nhiên nàng lại nghĩ cũng may mắn khi cho mượn Xích Cơ, thiên kị như vậy coi như nàng cũng có một phần công sức.
Nàng không khỏi nhếch miệng lên, khung cảnh trước mắt trở nên hỗn độn, Xích Cơ trong tay phát ra tiếng ong ong than khóc, nàng lại chỉ nghe thấy mơ hồ. Kể cả tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Linh Nhạc, lại xa như tận chân trời.
“Đừng ngủ, van nàng, ta đã chờ nàng một ngàn năm rồi, đừng ngủ được không? Cầu xin nàng…”