Chương 18: Ngoại truyện 3 - Tả Tình
Nếu tôi nói với Tạ Minh Hạo tôi muốn lấy mặt trăng trên trời, anh sẽ không qua loa hái sao cho tôi rồi xong chuyện.
Không chỉ là Tạ Minh Hạo, xung quanh tôi rất nhiều người cũng như thế.
Chỉ có Chiêm Đông Quyến là ngoại lệ.
Từ nhỏ thì anh đã thanh tú đến mức có hơi giống con gái, chả trách Tả Ý luôn hiếp đáp anh, bắt anh đóng vai nữ. Những điều này thật sự khiến tôi càng thêm khinh thường anh.
Anh là con riêng của bác Chiêm. Chiêm gia có ba người con trai, anh là con cả, nhưng vì thân phận đặc biệt nên khi ở nhà anh không mấy thích nói chuyện, ngay cả nhà chúng tôi anh cũng rất ít đến. Hai đứa em trai của anh là đứa phá sản, suốt ngày chỉ biết các cược, đua ngựa, quan hệ bừa bãi, tài sản gia đình bị vơ vét không còn là bao. Vì vậy dẫu cho Chiêm Đông Quyến có “đặc biệt” thế nào, thì cũng vẫn hơn hai đứa em của mình, và bác Chiêm, chính là đặt hết mọi hy vọng vào anh.
Nhưng con người của Chiêm Đông Quyến rất kỳ lạ, bảo anh ấy nói chuyện ở nơi đông người, mặt anh chắc chắn sẽ đỏ hồng lên.
Tôi từng nghe Tả Ý cười anh rằng: “Anh là đàn ông con trai mà sao lại như thế chứ.”
“Vậy thì phải thế nào?” Anh hỏi lại Tả Ý.
Người con gái duy nhất mà anh đồng ý tiếp cận chính là Tả Ý, tựa như đi cùng với cô ta thì sẽ không cảm thấy không tự nhiên. Rất nhiều con gái đồng trang lứa đều cho rằng Chiêm Đông Quyến rất kiêu ngạo, không thèm nói chuyện với họ dù chỉ một lời. Thật ra, sau này tôi mới tức cười mà phát hiện ra, anh không phải kiêu ngạo, mà là mắc cỡ.
Tả Ý lại nói: “Đàn ông thật sự, thì phải đầu đội trời chân đạp đất, núi Thái Sơn có đổ xuống cũng không được khom lưng.”
Vì muốn nghe rõ ràng hơn, tôi tiến lên thêm vài bước.
Họ vốn đang chuyện trò với nhau, song vừa nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì lập tức ngưng lại. Tả Ý lườm tôi một cái rồi im bặt trong ngượng ngạo.
Tôi bèn chế giễu: “Vừa về nhà thì đã nghe thấy hai con ruồi nào kêu ca nhức cả đầu, đang muốn kiếm người đập nó chết quách cho xong, thật không ngờ lại là hai con người.”
Chiêm Đông Quyến cúi thấp đầu, không nói gì.
Tả Ý liền hứ lạnh trả đòn: “Ruồi mà biết kêu sao? Đại tiểu thư không có thưởng thức à? Tiếng vi vút đó là tiếng vỗ cánh.”
Tả Ý của lúc ấy đang học phổ thông, rất nhỏ người, nhưng miệng lưỡi thì đáng ghét vô cùng. Cũng không biết là người đàn bà luôn thích tỏ ra hiền lương thục đức ấy, sao lại sinh ra được đứa con ngang ngược hỗn hào như vậy.
Tôi hơi tức giận: “Tô Tả Ý, đây không phải là nhà của cô. Đừng có thừa lúc tôi không ở nhà thì cứ lén chạy đến đây nhõng nhẽo với ba tôi.”
“Ba đâu phải là của riêng cô, tôi cũng là con gái của ba, là ba bảo tôi tới.”
“Trừ phi tôi chết, nếu không ngôi nhà này mãi mãi không hoan nghênh cô.”
Nó phản bác lại: “Mặc cho cô sống hay là chết, ba cũng là ba của tôi.”
Tôi rất giận, gầm lên: “Cút! Đồ con rơi! Mày cút ngay…” vừa nói tôi vừa muốn ném giỏ xách trong tay vào mặt nó, nhưng không ngờ Chiêm Đông Quyến lại đứng ra bảo vệ.
Tả Ý nghe thấy hai tiếng “con rơi” thì bờ môi run lên, không nói thêm gì nữa.
Tôi nhìn thấy tay nó níu níu vào tay áo của Chiêm Đông Quyến, đôi mắt long lanh, gương mặt trông tội nghiệp vô cùng.
Đúng là biết diễn kịch!
Tôi ghét nó!
Rõ ràng lúc nãy còn nghênh mặt to giọng tranh cãi với tôi, thoáng chốc lại đã tỏ ra đáng thương.
Phải chăng thế gian này chỉ có tôi là nhìn thấy rõ bản chất của nó? Nếu là người nó thích, nó có thể từ một con hổ ăn thịt người thoắt cái biến thành một đứa trong sáng ngây thơ đáng yêu vô tội, đôi mắt đầy ấm ức ngân ngấn lệ ấy còn được điều khiển một cách thuần thục.
Trước mặt ba là thế, trước mặt Chiêm Đông Quyến cũng thế, thật không biết thế giới này sẽ còn bao nhiêu người đàn ông bị nét mặt này của nó làm cho điên đảo!
Chiêm Đông Quyến nhẹ nhàng nắm tay nó, cầm đồ của nó lên rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua tôi, anh khẽ nói: “Cô Thẩm, sau này đừng dùng từ đó nữa, nó sẽ rất tổn thương Tả Ý.”
Đấy là lần đầu tiên anh nói với tôi một câu dài, song mục đích lại là vì nó.
Nó chế giễu tôi chọc giận tôi, anh không nghe thấy sao? Còn bảo tôi đừng tổn thương nó?
Tôi cười lạnh: “Anh là ai của tôi chứ, có tư cách gì mà quản chuyện của tôi?”
Gương mặt sáng sủa của anh lập tức đỏ lên vì ngượng.
Tạ Minh Hạo dừng xe xong, vào nhà nhìn thấy Chiêm Đông Quyến thì gật đầu chào hỏi. Tạ Minh Hạo lớn hơn tôi và Chiêm Đông Quyến một ít, nay đang làm việc trong công ty của Chiêm gia cùng với ba của anh. Song cũng vì thấy tôi đang giận nên khi nhìn thấy con ông chủ, anh mới không trò chuyện vài câu với Chiêm Đông Quyến.
“Tả Ý, em sao vậy?” Tạ Minh Hạo hỏi.
“Anh Minh Hạo,” Tả Ý hít hít mũi, “Em sẽ tìm anh sau, bây giờ em đi đây.”
Nhìn bóng lưng họ rời khỏi, Tạ Minh Hạo quay sang hỏi nhỏ: “Hai em lại gây gổ sao?”
“Tại nó đáng ghét.”
“Tả Ý còn là một đứa trẻ, em lớn hơn nó, nhường nhịn một chút đi.” Anh nói.
“Minh Hạo!”
Bắt đầu từ đó, Chiêm Đông Quyến rất ít bước vào Thẩm gia nữa. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ chạm mặt, ví dụ như trong một buổi họp mặt bạn bè. Anh là loại người không giỏi giao tiếp, chỉ biết ngồi vào một góc mỉm cười nhìn xung quanh.
Nhưng tôi thì không như thế.
Tôi thích đứng giữa trung tâm của ánh sáng, tiếp nhận ánh mắt của mọi người, những ánh nhìn ấy, hoặc nồng nhiệt hoặc đố kỵ hoặc si mê hoặc đắm chìm, song bất kể là loại nào, tôi đều cảm thấy mãn nguyện.
Tôi nói một cách cợt nhả: “Sao mọi người lại để cho Chiêm công tử ngồi một mình thế kia, cũng không mời anh uống ly rượu.”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ngày thường thích nịnh bợ tôi liền quay đi tìm anh.
Lần đầu tiên, anh nhẹ nhàng từ chối, đến lần thứ hai thứ ba, anh không khước từ được nữa, đành uống. Thiên kim của nhà họ Lý không ngờ đã ngồi đến bên cạnh anh, nói được vài câu thì dựa vào người anh. Cả đời anh lúc nào cũng làm người tốt, tránh cũng không phải, đẩy cũng không phải, thẹn chết đi được.
Tôi có hơi không vui, dâng tới trước mặt rồi mà cũng không biết hưởng thụ, đúng là bảo thủ. Tôi đặt ly rượu trong tay xuống, đi về phía họ. Những người biết điều lập tức rã ra.
Tôi ngồi xuống nhìn anh.
Vì tác dụng của cồn, mặt anh hơi đỏ lên. Chóp mũi trắng trẻo ngày thường bắt đầu nổi chấm đỏ,dường như là dị ứng với cồn.
Chả trách anh không bao giờ uống rượu.
“Cô Thẩm.” Anh gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó thì đứng lên định thay một chỗ ngồi khác.
Vừa nghe thấy tiếng gọi này thì tôi lại sục sôi lửa. Bằng cái gì mà hễ gặp nó thì anh gọi Tả Ý, Tả Ý thân thiết như vậy, còn với tôi thì bao giờ cũng là “Cô Thẩm” chứ.
“Chiêm công tử, uống ly rượu đi.” Tôi cố tình kéo anh lại, đưa cho anh một ly rượu.
Anh lắc đầu, “Tôi thật sự không thể uống.”
Tôi giả vờ cười nói: “Họ mời thì Chiêm công tử uống, tôi mời thì không, thật là không nể mặt mà.”
Anh nhìn tôi với ánh mắt khó xử: “Tôi…”
“Nếu như anh uống, tâm trạng tôi vui thì không chừng lần sau khi Tô Tả Ý đến nhà, tôi sẽ không làm khó nó nữa.” Tôi cười nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tôi nhướn mày. Đương nhiên… là với tiền đề tâm trạng tôi tốt, nếu tâm trạng không vui thì thật khó nói.
Tôi mỉm cười nhìn anh nhận lấy ly rượu từ mình, ngẩng đầu ngốn hết vào cổ họng, mà tim lại như bị gì đó đâm vào.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh và Tô Tả Ý đúng là đáng ghét như nhau.
Sau đó, Tả Ý đi du học nước ngoài, tôi cũng được ngày tháng thư thả.
Vào ngày sinh nhật, tôi cùng cả nhóm người đến Barbie ăn mừng. Vừa vào trong thì trùng hợp nhìn thấy Chiêm Đông Quyến đang đi cùng khách hàng, anh nhìn thấy tôi trước, rồi lườm những người đi cùng tôi, ánh mắt hơi khựng lại song không nói một lời nào. E là anh cũng đã nghe được ít nhiều, thời gian ấy tôi đã ăn chơi đến không ra người, đêm đêm uống rượu đến sáng, dưới sự xúi giục của một vài người, thỉnh thoảng tôi còn uống thuốc lắc. Những người khác không dám quản thúc tôi, cũng không ai dám nói với ba tôi.
“Ơ kìa…” Tôi đã mở lời trước, “Chiêm công tử cũng đến đây chơi à, lâu quá không gặp.”
“Cô Thẩm.”
Vẫn lại là cách gọi này.
Lòng tôi cảm thấy như bị gì đó đè nén, vừa vào phòng thì tôi bắt đầu uống rượu. Trong phòng có đủ loại người, có những người tôi thậm chí không hề quen biết. Âm nhạc rất to, nó khiến đầu tôi rất đau. Mọi người đều có hơi điên cuồng, một cô gái nọ còn cởi áo đứng lên bàn khiêu vũ.
Một người nào đó luồn tay vào muốn giở váy tôi lên, tôi đánh tay hắn ra với vẻ kinh tởm, nhưng sau đó cồn rượu bắt đầu xông lên não, tôi chỉ cảm thấy cả người nhẹ tênh, rồi cũng để mặc họ.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở toang, trong phòng khói thuốc mịt mù, căn bản không thể nhìn rõ ai là ai. Một dáng người cao ráo đi vào, bật đèn lên, mắt tôi híp lại vì bực bội, còn mắng chửi vài câu.
Tôi nhìn kỹ lại, là Chiêm Đông Quyến!
Anh đẩy hết mọi người ra, kéo tôi lên, “Thẩm Tả Tình, đi theo tôi!” Sau đó thì lôi tôi ra khỏi phòng.
Tay anh kìm chặt tay tôi, nhích cũng không được.
Tôi vừa hét vừa kêu: “Buông tôi ra!” Còn cúi xuống cắn vào tay anh.
Anh vẫn xem như không có gì.
Tôi đành ngoan ngoãn để anh kéo đi, mãi đến khi ra khỏi Barbie, đi qua siêu thị bên đường.
Nhân viên thu ngân trợn mắt nhìn chúng tôi, tôi biết hai chúng tôi hiện giờ một người thì trang điểm lòe loẹt một người thì ăn mặc lịch sự.
Tôi cố tình chu đôi môi đỏ lên, nói với cô thu ngân: “Nhìn gì mà nhìn, tôi chính là làm nghề đó đấy, anh ấy là khách hàng.”
Cô gái đó há to họng, nửa ngày cũng không hồi thần lại, gương mặt ấy thật là tức cười.
Anh bực tức đi tới tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vừa ra khỏi siêu thị thì mở nắp chai rồi xối thẳng lên đầu tôi, tôi chợt lạnh cả người.
“Em tỉnh táo lại đi.” Anh nói.
Nước lạnh chạy dọc theo gương mặt xuống cổ, xuống lưng xuống lồng ngực, tôi rùng mình. Bấy giờ mới cảm thấy đôi chân như đi trên bông gòn nãy giờ cuối cùng cũng đạp lên được một vật cứng cỏi và vững chắc.
Lúc này, xe cảnh sát đột nhiên đậu ngay trước cửa Barbie, một đoàn cảnh sát ùa vào trong.
Tôi chợt hiểu vừa xảy ra chuyện gì, nghĩ lại mới biết hoảng sợ.
“Tại sao lại giúp tôi?” Ngồi trên xe của anh, tôi bất lực hỏi.
Anh không đáp, chỉ đưa cho tôi một bịch khăn giấy, “Lau mặt đi.”
Khi lái xe, anh rất chăm chú, chỉ nhìn về phía trước, dù là đưa đồ cho tôi anh cũng không thay đổi hướng nhìn. Tôi quay sang nhìn mặt anh, thật đẹp.
Lúc nãy anh gọi tôi là gì cơ? Thẩm Tả Tình.
Thẩm Tả Tình.
Tôi cười thầm.
Cuối cùng cũng không phải là cô Thẩm rồi.
“Tôi đưa em về nhà,” Anh nói, “Lần này tôi có thể giữ bí mật, nhưng đừng qua lại với những người đó nữa, nếu nghiện thuốc thì hãy mau cai đi. Em là chị gái, nên làm tấm gương sáng cho Tả Ý.”
Khóe môi vốn dĩ đang cong lên chợt đông cứng.
Tả Ý! Tả Ý! Lại là Tả Ý!
Hôm sau, tin tức vẫn đã truyền đến tai của ba tôi, ba nổi trận lôi đình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ba giận dữ với tôi như thế, ông nhốt tôi ở nhà suốt ba ngày.
Tôi nghe mẹ nói với ba: “Ngày thường ông không quản thúc nó, chỉ biết cho nó tiền, nuông chiều nó. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, có đánh có mắng thì được gì chứ. Con gái đã hai mươi mấy rồi, nếu không phải do chuyện ở ngoài kia của ông, nó nào có phản nghịch như vậy.”
“Bà lại nữa rồi. Cái này tôi cũng sai, cái kia tôi cũng sai. Quản nó thì không đúng, không quản cũng không đúng. Bà nói xem tôi phải làm sao chứ?”
Mẹ thở dài, “Hay là.. Tìm một người trói buộc nó. Đợi nó thành gia lập thất thì sẽ có người quản thúc nó.”
“Tìm một người?” Ba cảm thán, “Đâu có dễ như vậy, nói tìm là tìm sao?”
“Đang có ngay một người đấy.”
Ba hỏi: “Ý bà là… Đông Quyến?”
“Tôi thấy thằng nhỏ này tốt, lại biết rõ về gia đình, nó ít lời, tính lại ôn hoà, không giống như hai thằng em của nó.”
“Nhưng mà Tả Tình…”
“Về phía con gái để tôi lo. Phía Chiêm gia thì ông đi nói, thằng nhỏ rất nghe lời người lớn.” Mẹ bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Tối đó, mẹ quả nhiên đã đến tâm sự với tôi, và nhắc đến chuyện này.
“Mẹ thấy Đông Quyến thật sự khá tốt, may là hai con cũng còn trẻ, có thể chốt chuyện này trước, rồi từ từ tìm hiểu, nếu thật sự không thích hợp thì chúng ta tính sau.”
Tôi nhăn mặt nói: “Tùy mọi người muốn làm sao thì làm, dù gì bây giờ con nói gì cũng vô ích.”
Chỉ trong hai tuần thì chuyện này đã như đinh đóng cột. Tôi thật không thể ngờ rằng, anh tránh tôi như tránh ôn dịch vậy, mà lại đồng ý hôn sự này.
Hai gia đình ra ngoài dùng bữa, tôi đứng chờ trước nhà vệ sinh để châm chọc anh: “Tôi làm sai việc thì bảo là thân bất do kỷ chứ, thật không ngờ anh cũng vui vẻ nhận lời.”
Anh nói nhàn nhạt: “Người lớn vui là được.”
Hoặc giả trong tim anh, ngoài người đó ra, thì cưới ai cũng vậy thôi. Nhưng anh nhớ nó thì có ích gì, nó ngày đêm chỉ biết đuổi theo tên họ Lệ kia, căn bản không có thời gian ngó ngàng đến anh.
Tôi hứ lạnh: “Đáng đời!”
Không lâu sau thì ba bảo tôi vào Hải Nhuận giúp ba, cuộc sống của tôi dường như chính thức đi vào quỹ đạo, và tôi cũng không liên lạc với nhóm bạn ăn chơi kia nữa.
Nửa năm sau, mẹ muốn tổ chức một nghi thức đơn giản để xác định thời gian của hôn lễ. Tôi cố tình gọi điện cho Tả Ý muốn chọc tức nó.
Không ngờ nó lại chạy về đây, lại còn cố tình chơi trò mất tích.
Chiêm Đông Quyến vì tìm nó mà suốt đêm không chợp mắt, khi nghe có người nói dường như trông thấy Tả Ý ngồi lên chuyến xe đường dài đến thành C, anh lại không hề do dự mà chạy đến đó.
Tôi chưa bao giờ thấy Chiêm Đông Quyến làm nghịch ý người lớn, hoặc làm ra chuyện gì ngoài dự tính, nhưng lần này, vì Tô Tả Ý, ngay cả lễ đính hôn anh cũng không đến, khiến cho hai gia đình đều ngượng ngùng vô cùng.
Tôi thậm chí có một cảm giác muốn giết người.
Đàn ông trông mong được cưới Thẩm Tả Tình này biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có một mình anh là xem khinh. Giờ đây ngay cả lễ đính hôn anh cũng không tới, bắt tôi phải xấu hổ trước mặt mọi người, khiến tôi trở thành một trò cười, rốt cuộc anh có ý đồ gì!
Tôi giận quá, gọi điện cho anh, nhưng anh lại nói: “Em không nên dùng lời kích thích Tả Ý, Tả Ý còn nhỏ, yếu đuối hơn chúng ta.”
Tôi nghiến răng nói lại: “Đúng. Chuyện gì cũng là em không tốt. Nó nhỏ tuổi hơn cũng là lỗi của em, nội tâm nó yếu đuối cũng là lỗi của em. Nó cố tình khiến anh điên đảo tâm hồn, cũng là lỗi của em. Từ lúc nó sinh ra đến giờ, không có điều gì là không phải lỗi do em cả!”
“Anh không có ý đó, em…” Anh thở dài, “Tại anh, tại anh hết, anh không nên hỏi câu hỏi đó.”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, trợn mắt hỏi: “Anh đã hỏi nó cái gì?”
Bên kia đầu dây anh im lặng rất lâu mới nói: “Không có gì.”
“Anh nói dối!”
Chắc chắn là anh đang nói dối, anh là một người không biết che đậy, hễ là dối là sẽ như vậy.
Anh đã nói gì với nó? Anh còn có thể nói gì với Tả Ý mà khiến cho nó phải như vậy chứ, tôi không cần suy nghĩ cũng biết.
“Chiêm Đông Quyến! Anh nghe rõ đây!” Trong cơn giận tôi hét to vào điện thoại: “Thẩm Tả Tình này là loại người thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, mặc dù tôi không hề yêu anh, nhưng tôi không cho phép một người đàn ông sắp cưới tôi lại phớt lờ sự hiện diện của tôi. Bất luận Tô Tả Ý đó muốn lấy được gì từ tôi, tôi thà đập vỡ cũng không chia cho nó.”
Tôi nói ra những lời quyết tuyệt, song khoang mắt lại ngân ngấn lệ.
“Nếu như còn có lần sau,” Tôi hít sâu, cố gắng để thứ ươn ướt ấy trở vào, “Nếu còn có lần sau, hoặc là tôi chết, hoặc là… Nó chết!”
Nói xong những lời này tôi liền cúp máy, đột nhiên, có gì đó tuôn chảy trên mặt tôi. Tôi là người không bao giờ khóc, bởi vì một khi chảy nước mắt thì lớp trang điểm sẽ bị nhòe, không đẹp một chút nào.
Những ngày tháng qua, tôi cai thuốc cai rượu, còn cai bỏ những người bạn mà anh không thích, làm một viên chức bình thường ngày ngày mặc đồ công sở đến Hải Nhuận làm việc, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về. Tôi cố gắng học cách sống, rất cố gắng, rất cực.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không hề để tâm.
Tôi chợt cảm thấy tại sao mình lại ti tiện đến mức này, cơ hồ trở thành một phụ nữ oán hận ngồi ở nhà chờ chồng yêu thương, đúng là thấp hèn. Tôi không phải Tả Ý, nghĩ đến thủ đoạn quyến rũ đàn ông của nó thì tôi nực cười.
Thế gian này, có người đàn ông nào mà Thẩm Tả Tình này không lấy được?
Hóa ra cuộc sống của anh không xứng với tôi, tôi chỉ thích hợp trong thế giới rượu chè sa đọa, vậy nên, tôi lại tìm về thói cũ. Sau đó, bất kể tôi làm gì ở Hải Nhuận, họ cũng vì e ngại thân phận của tôi mà không dám vạch trần, mặc cho tôi lấy tiền của công ty.
Về sau, Hải Nhuận và Lệ thị hợp tác phát triển trung tâm mua sắm.
Cách nhau nhiều năm, tôi lại nhìn thấy Lệ Trạch Lương - người đã trở về nước và một mình điều hành Lệ thị của ngày nay.
Nghe nói khi học trung học thì anh đã rất thông minh, tính cách còn phản nghịch và kiêu ngạo hơn tôi, sau khi anh trai qua đời, anh liền như biến thành một người khác. Lệ gia cố tình chuyển anh tới đây học đại học, chỉ để anh cắt hết liên lạc với những người bạn trước đây, anh dường như đã thật sự thay da đổi thịt, khí tà trên người tiêu biến, còn để cho a đầu Tả Ý quanh quẩn bên cạnh.
Anh là người đàn ông vô cùng xuất sắc, chả trách Tả Ý không nỡ buông bỏ anh. Lệ Trạch Lương lúc thì ung dung phép tắc, lúc lại cao ngạo lạnh lùng, rất tự nhiên mà xây nên một vách tường vô hình trước mọi người, ngăn cản bất kỳ ai muốn tiếp cận. Có lúc, tôi cũng bị lạc lối khi làm việc với anh.
Có một lần tôi nói với anh: “Anh cũng về nước lâu vậy rồi, sao a đầu đó không đi theo?”
Ban đầu anh cũng không phản ứng ra, chờ khi hiểu tôi đang nói Tả Ý, anh mới khẽ cười. Con người ngày thường chỉ xem cười là một công cụ làm việc như anh, giờ đây, ngay vào lúc tôi nhắc đến Tả Ý, khóe môi lại lộ ra sự dịu dàng.
Anh ấy nhìn tôi, có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn tôi chính diện, anh nói: “Thật ra, cô và Tả Ý trông khá giống nhau.” Anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với tôi, duy chỉ lần này là ngoại lệ.
Tôi nói trong khinh bỉ: “Không thể nào. Tôi mà giống nó, thì có chết cũng không bước ra khỏi nhà.”
Anh nghe vậy lại cười.
Tôi nhớ về lời nói dùng để khiêu khích Tả Ý trước đây, nó đã có thể giành Chiêm Đông Quyến, vậy tại sao tôi không thể giành Lệ Trạch Lương.
Song khi thật sự tiếp xúc, tôi mới biết căn bản là không thể nào, tôi sẽ không yêu con người này, anh cũng không có hứng thú với tôi. Bởi vì, sâu thẳm trong tâm hồn, chúng tôi là cùng một loại người.
Và anh, đại khái cũng có cảm nhận như tôi.
Có người kêu tôi mua cổ phiếu, thua lỗ rất nhiều, tôi bắt đầu giở thủ đoạn trong sổ sách hợp tác của hai tập đoàn, rồi tìm đủ mọi cách kiếm tiền đắp lại chỗ trống đó, nhưng cách chắp vá vô giới hạn này cơ hồ ngày một phát triển thành một lỗ đen lớn.
Hôn lễ của tôi và Chiêm Đông Quyến được xếp vào tháng mười hai. Ngày vui cận kề song không cách nào xóa tan nỗi ám ảnh mà lỗ đen ấy mang đến cho tôi.
Ngày sự việc bại lộ, tôi cảm giác trời đất như sụp lở. Tôi biết không chỉ là mình phải ngồi tù, ngay cả Hải Nhuận cũng sẽ sụp đổ.
Ba tôi sau khi biết được sự thật, không chỉ không la mắng tôi như mọi khi, trái lại là nắm lấy tay tôi nói: “Tả Tình, ba biết con luôn oán hận ba vì chuyện của Tả Ý và mẹ của nó, vì vậy con không phải không muốn nghe lời, mà chỉ vì ba có lỗi với con, khiến con giận, là ba làm sai trước, ba làm cho con phải đau khổ. Nên con mới cảm thấy chỉ cần con càng xấu, thì càng trả thù được ba. Ba nói thật, là lỗi của ba.”
Tôi nước mắt đầm đìa.
Ba gọi Lệ Trạch Lương đến, chỉ có ba chúng tôi trong phòng làm việc.
Ba nói: “Trạch Lương, con không dạy là lỗi của cha, bất kể Tả Tình đã làm gì, thì cũng là trách nhiệm của bác. Bác biết con và Tả Ý rất tốt, con hãy nể tình Tả Ý, tha cho Tả Tình được không?”
“Ba!” Tôi vừa khóc vừa nhìn ba.
Ba vỗ vai tôi, tiếp tục nói với Lệ Trạch Lương: “Còn vài ngày nữa thì Tả Tình phải làm cô dâu rồi, những gì nó đã lầm lỗi, sẽ do một mình bác gánh chịu.”
“Thật ra,” Lệ Trạch Lương nói: “Bác Thẩm, chúng ta còn có thể…”
“Không còn cách nào đâu, trừ phi con hủy cả tâm huyết của anh hai con, kéo cả Lệ thị vào cuộc.” Ba lắc đầu cười hiền từ, “Không đáng, nhớ lấy, không đáng đâu. Con là một thương nhân, không phải một nhà từ thiện. Không có Hải Nhuận cũng không quan trọng, bác có hai đứa con gái, đó là tài sản quý báu nhất trong đời bác. Tả Tình có Đông Quyến, Tả Ý có con, chỉ cần hai gia đình đều hạnh phúc vui vẻ, thì bác đã rất mãn nguyện.”
Lệ Trạch Lương im lặng không nói gì.
Chờ khi anh rời khỏi, ba đột nhiên gọi anh: “Trạch Lương!”
Anh dừng bước, quay lại nhìn ba.
Ba nói: “Những gì chúng ta nói với nhau hôm nay, hy vọng sẽ không có người thứ tư biết được, sẽ không tốt cho tương lai Tả Tình. Hơn nữa không thể cho Tả Ý biết, xin con đừng nói gì với nó, nó còn là một đứa trẻ, không hiểu được những chuyện này. Nếu để nó biết bác vì Tả Tình mà làm những việc này, nó sẽ càng không thích chị của mình.”
Sắc mặt của Lệ Trạch Lương trầm xuống, rất lâu sau mới gật đầu đồng ý.
“Con hứa chứ?” Ba hỏi.
“Con hứa.” Anh nói chậm rãi.
Lời nói ngàn vàng.
Ba mỉm cười, “Ngày mai con giúp bác sang Đức thăm nó, có được không?”
“Con… con sợ không đi được.”
“Đi đi, ở đây có bác.”
Đáng lẽ lúc ấy tôi đã phải dự cảm được gì đó.
Mãi đến tối hôm sau, khi tôi đẩy cánh cửa phòng sách ra và nhìn thấy thi thể băng lạnh của ba, tôi mới bừng hiểu những lời hôm qua thì ra là lời giã từ.
Đều là lỗi của tôi, là tôi đã hại chết ba mình. Ba yêu tôi như vậy, tại sao trước đây tôi lại hoài nghi tình yêu ấy chứ? Tôi đau đến phát điên, nhưng lại không dám nói với bất kỳ ai. Tôi và Lệ Trạch Lương đều đã hứa với ba, không thể nói, không thể nói, không thể nói…
Đeo tang trên người và nhìn bộ áo cưới ấy, tôi đột nhiên cảm thấy thật nực cười, ai mà còn tâm trí kết hôn chứ. Nhưng vì ý nguyện của ba, ngày mai chúng tôi vẫn phải đi đăng ký, chỉ đăng ký rồi thôi.
Sau đó đột nhiên chúng tôi nhận được tin khác -Tả Ý tự sát.
Suốt đời tôi cũng ghi nhớ nét mặt của Chiêm Đông Quyến khi nghe thấy câu nói ấy, gương mặt trắng trẻo của anh thoắt chốc đã mất hết huyết sắc, hệt như một tờ giấy trắng, tiếp đó lập tức bị một màu đen bao phủ.
Mẹ của Tả Ý khóc đến cơ hồ ngất đi, bà chưa bao giờ đi nước ngoài, cho dù lập tức làm hộ chiếu và xin visa cũng phải mất nhiều ngày. Rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì, không ai biết, ngay cả Lệ Trạch Lương cũng không liên lạc được.
Anh nói: “Anh đi xem Tả Ý thế nào.” Ngữ điệu chưa bao giờ kiên quyết đến thế.
Tôi nói: “Không được! Có chết em cũng không cho!”
Anh nhìn tôi: “Tả Tình……”
Lần đầu tiên nghe anh gọi tôi như vậy, nhưng tại sao trái tim lại chua chát và đau đến thế. Anh gọi tôi, chỉ vì muốn tôi thả anh đi, để anh tìm Tả Ý. Cái gì cũng là Tả Ý, Tả Ý.
Mẹ nói: “Nói sao Tả Ý cũng là em của con. Đông Quyến đi thăm nó cũng là việc nên làm, nhà chúng ta chỉ còn một mình Đông Quyến là đàn ông thôi con à.”
Tôi mở to mắt hỏi anh: “Anh vẫn chọn Tả Ý đúng không?”
Anh không trả lời, về nhà lấy hộ chiếu rồi ra sân bay.
Không biết anh có còn nhớ tôi đã từng nói gì không, tôi nói: Nếu còn có lần sau, hoặc là nó chết, hoặc là tôi chết.
Ba ơi, ba sai rồi.
Ba nhẫn tâm bỏ con lại, ngỡ rằng con có anh, con sẽ hạnh phúc. Nhưng thật ra, anh ấy chưa bao giờ là của con. Sự ra đi của Chiêm Đông Quyến cắt đứt sợi thần kinh cuối cùng trong tôi, tôi đứng trên lầu ba của Thẩm gia, mơ màng nhìn lên bầu trời, nhảy xuống đất.
HẾT
Không chỉ là Tạ Minh Hạo, xung quanh tôi rất nhiều người cũng như thế.
Chỉ có Chiêm Đông Quyến là ngoại lệ.
Từ nhỏ thì anh đã thanh tú đến mức có hơi giống con gái, chả trách Tả Ý luôn hiếp đáp anh, bắt anh đóng vai nữ. Những điều này thật sự khiến tôi càng thêm khinh thường anh.
Anh là con riêng của bác Chiêm. Chiêm gia có ba người con trai, anh là con cả, nhưng vì thân phận đặc biệt nên khi ở nhà anh không mấy thích nói chuyện, ngay cả nhà chúng tôi anh cũng rất ít đến. Hai đứa em trai của anh là đứa phá sản, suốt ngày chỉ biết các cược, đua ngựa, quan hệ bừa bãi, tài sản gia đình bị vơ vét không còn là bao. Vì vậy dẫu cho Chiêm Đông Quyến có “đặc biệt” thế nào, thì cũng vẫn hơn hai đứa em của mình, và bác Chiêm, chính là đặt hết mọi hy vọng vào anh.
Nhưng con người của Chiêm Đông Quyến rất kỳ lạ, bảo anh ấy nói chuyện ở nơi đông người, mặt anh chắc chắn sẽ đỏ hồng lên.
Tôi từng nghe Tả Ý cười anh rằng: “Anh là đàn ông con trai mà sao lại như thế chứ.”
“Vậy thì phải thế nào?” Anh hỏi lại Tả Ý.
Người con gái duy nhất mà anh đồng ý tiếp cận chính là Tả Ý, tựa như đi cùng với cô ta thì sẽ không cảm thấy không tự nhiên. Rất nhiều con gái đồng trang lứa đều cho rằng Chiêm Đông Quyến rất kiêu ngạo, không thèm nói chuyện với họ dù chỉ một lời. Thật ra, sau này tôi mới tức cười mà phát hiện ra, anh không phải kiêu ngạo, mà là mắc cỡ.
Tả Ý lại nói: “Đàn ông thật sự, thì phải đầu đội trời chân đạp đất, núi Thái Sơn có đổ xuống cũng không được khom lưng.”
Vì muốn nghe rõ ràng hơn, tôi tiến lên thêm vài bước.
Họ vốn đang chuyện trò với nhau, song vừa nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì lập tức ngưng lại. Tả Ý lườm tôi một cái rồi im bặt trong ngượng ngạo.
Tôi bèn chế giễu: “Vừa về nhà thì đã nghe thấy hai con ruồi nào kêu ca nhức cả đầu, đang muốn kiếm người đập nó chết quách cho xong, thật không ngờ lại là hai con người.”
Chiêm Đông Quyến cúi thấp đầu, không nói gì.
Tả Ý liền hứ lạnh trả đòn: “Ruồi mà biết kêu sao? Đại tiểu thư không có thưởng thức à? Tiếng vi vút đó là tiếng vỗ cánh.”
Tả Ý của lúc ấy đang học phổ thông, rất nhỏ người, nhưng miệng lưỡi thì đáng ghét vô cùng. Cũng không biết là người đàn bà luôn thích tỏ ra hiền lương thục đức ấy, sao lại sinh ra được đứa con ngang ngược hỗn hào như vậy.
Tôi hơi tức giận: “Tô Tả Ý, đây không phải là nhà của cô. Đừng có thừa lúc tôi không ở nhà thì cứ lén chạy đến đây nhõng nhẽo với ba tôi.”
“Ba đâu phải là của riêng cô, tôi cũng là con gái của ba, là ba bảo tôi tới.”
“Trừ phi tôi chết, nếu không ngôi nhà này mãi mãi không hoan nghênh cô.”
Nó phản bác lại: “Mặc cho cô sống hay là chết, ba cũng là ba của tôi.”
Tôi rất giận, gầm lên: “Cút! Đồ con rơi! Mày cút ngay…” vừa nói tôi vừa muốn ném giỏ xách trong tay vào mặt nó, nhưng không ngờ Chiêm Đông Quyến lại đứng ra bảo vệ.
Tả Ý nghe thấy hai tiếng “con rơi” thì bờ môi run lên, không nói thêm gì nữa.
Tôi nhìn thấy tay nó níu níu vào tay áo của Chiêm Đông Quyến, đôi mắt long lanh, gương mặt trông tội nghiệp vô cùng.
Đúng là biết diễn kịch!
Tôi ghét nó!
Rõ ràng lúc nãy còn nghênh mặt to giọng tranh cãi với tôi, thoáng chốc lại đã tỏ ra đáng thương.
Phải chăng thế gian này chỉ có tôi là nhìn thấy rõ bản chất của nó? Nếu là người nó thích, nó có thể từ một con hổ ăn thịt người thoắt cái biến thành một đứa trong sáng ngây thơ đáng yêu vô tội, đôi mắt đầy ấm ức ngân ngấn lệ ấy còn được điều khiển một cách thuần thục.
Trước mặt ba là thế, trước mặt Chiêm Đông Quyến cũng thế, thật không biết thế giới này sẽ còn bao nhiêu người đàn ông bị nét mặt này của nó làm cho điên đảo!
Chiêm Đông Quyến nhẹ nhàng nắm tay nó, cầm đồ của nó lên rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua tôi, anh khẽ nói: “Cô Thẩm, sau này đừng dùng từ đó nữa, nó sẽ rất tổn thương Tả Ý.”
Đấy là lần đầu tiên anh nói với tôi một câu dài, song mục đích lại là vì nó.
Nó chế giễu tôi chọc giận tôi, anh không nghe thấy sao? Còn bảo tôi đừng tổn thương nó?
Tôi cười lạnh: “Anh là ai của tôi chứ, có tư cách gì mà quản chuyện của tôi?”
Gương mặt sáng sủa của anh lập tức đỏ lên vì ngượng.
Tạ Minh Hạo dừng xe xong, vào nhà nhìn thấy Chiêm Đông Quyến thì gật đầu chào hỏi. Tạ Minh Hạo lớn hơn tôi và Chiêm Đông Quyến một ít, nay đang làm việc trong công ty của Chiêm gia cùng với ba của anh. Song cũng vì thấy tôi đang giận nên khi nhìn thấy con ông chủ, anh mới không trò chuyện vài câu với Chiêm Đông Quyến.
“Tả Ý, em sao vậy?” Tạ Minh Hạo hỏi.
“Anh Minh Hạo,” Tả Ý hít hít mũi, “Em sẽ tìm anh sau, bây giờ em đi đây.”
Nhìn bóng lưng họ rời khỏi, Tạ Minh Hạo quay sang hỏi nhỏ: “Hai em lại gây gổ sao?”
“Tại nó đáng ghét.”
“Tả Ý còn là một đứa trẻ, em lớn hơn nó, nhường nhịn một chút đi.” Anh nói.
“Minh Hạo!”
Bắt đầu từ đó, Chiêm Đông Quyến rất ít bước vào Thẩm gia nữa. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ chạm mặt, ví dụ như trong một buổi họp mặt bạn bè. Anh là loại người không giỏi giao tiếp, chỉ biết ngồi vào một góc mỉm cười nhìn xung quanh.
Nhưng tôi thì không như thế.
Tôi thích đứng giữa trung tâm của ánh sáng, tiếp nhận ánh mắt của mọi người, những ánh nhìn ấy, hoặc nồng nhiệt hoặc đố kỵ hoặc si mê hoặc đắm chìm, song bất kể là loại nào, tôi đều cảm thấy mãn nguyện.
Tôi nói một cách cợt nhả: “Sao mọi người lại để cho Chiêm công tử ngồi một mình thế kia, cũng không mời anh uống ly rượu.”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ngày thường thích nịnh bợ tôi liền quay đi tìm anh.
Lần đầu tiên, anh nhẹ nhàng từ chối, đến lần thứ hai thứ ba, anh không khước từ được nữa, đành uống. Thiên kim của nhà họ Lý không ngờ đã ngồi đến bên cạnh anh, nói được vài câu thì dựa vào người anh. Cả đời anh lúc nào cũng làm người tốt, tránh cũng không phải, đẩy cũng không phải, thẹn chết đi được.
Tôi có hơi không vui, dâng tới trước mặt rồi mà cũng không biết hưởng thụ, đúng là bảo thủ. Tôi đặt ly rượu trong tay xuống, đi về phía họ. Những người biết điều lập tức rã ra.
Tôi ngồi xuống nhìn anh.
Vì tác dụng của cồn, mặt anh hơi đỏ lên. Chóp mũi trắng trẻo ngày thường bắt đầu nổi chấm đỏ,dường như là dị ứng với cồn.
Chả trách anh không bao giờ uống rượu.
“Cô Thẩm.” Anh gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó thì đứng lên định thay một chỗ ngồi khác.
Vừa nghe thấy tiếng gọi này thì tôi lại sục sôi lửa. Bằng cái gì mà hễ gặp nó thì anh gọi Tả Ý, Tả Ý thân thiết như vậy, còn với tôi thì bao giờ cũng là “Cô Thẩm” chứ.
“Chiêm công tử, uống ly rượu đi.” Tôi cố tình kéo anh lại, đưa cho anh một ly rượu.
Anh lắc đầu, “Tôi thật sự không thể uống.”
Tôi giả vờ cười nói: “Họ mời thì Chiêm công tử uống, tôi mời thì không, thật là không nể mặt mà.”
Anh nhìn tôi với ánh mắt khó xử: “Tôi…”
“Nếu như anh uống, tâm trạng tôi vui thì không chừng lần sau khi Tô Tả Ý đến nhà, tôi sẽ không làm khó nó nữa.” Tôi cười nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tôi nhướn mày. Đương nhiên… là với tiền đề tâm trạng tôi tốt, nếu tâm trạng không vui thì thật khó nói.
Tôi mỉm cười nhìn anh nhận lấy ly rượu từ mình, ngẩng đầu ngốn hết vào cổ họng, mà tim lại như bị gì đó đâm vào.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh và Tô Tả Ý đúng là đáng ghét như nhau.
Sau đó, Tả Ý đi du học nước ngoài, tôi cũng được ngày tháng thư thả.
Vào ngày sinh nhật, tôi cùng cả nhóm người đến Barbie ăn mừng. Vừa vào trong thì trùng hợp nhìn thấy Chiêm Đông Quyến đang đi cùng khách hàng, anh nhìn thấy tôi trước, rồi lườm những người đi cùng tôi, ánh mắt hơi khựng lại song không nói một lời nào. E là anh cũng đã nghe được ít nhiều, thời gian ấy tôi đã ăn chơi đến không ra người, đêm đêm uống rượu đến sáng, dưới sự xúi giục của một vài người, thỉnh thoảng tôi còn uống thuốc lắc. Những người khác không dám quản thúc tôi, cũng không ai dám nói với ba tôi.
“Ơ kìa…” Tôi đã mở lời trước, “Chiêm công tử cũng đến đây chơi à, lâu quá không gặp.”
“Cô Thẩm.”
Vẫn lại là cách gọi này.
Lòng tôi cảm thấy như bị gì đó đè nén, vừa vào phòng thì tôi bắt đầu uống rượu. Trong phòng có đủ loại người, có những người tôi thậm chí không hề quen biết. Âm nhạc rất to, nó khiến đầu tôi rất đau. Mọi người đều có hơi điên cuồng, một cô gái nọ còn cởi áo đứng lên bàn khiêu vũ.
Một người nào đó luồn tay vào muốn giở váy tôi lên, tôi đánh tay hắn ra với vẻ kinh tởm, nhưng sau đó cồn rượu bắt đầu xông lên não, tôi chỉ cảm thấy cả người nhẹ tênh, rồi cũng để mặc họ.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở toang, trong phòng khói thuốc mịt mù, căn bản không thể nhìn rõ ai là ai. Một dáng người cao ráo đi vào, bật đèn lên, mắt tôi híp lại vì bực bội, còn mắng chửi vài câu.
Tôi nhìn kỹ lại, là Chiêm Đông Quyến!
Anh đẩy hết mọi người ra, kéo tôi lên, “Thẩm Tả Tình, đi theo tôi!” Sau đó thì lôi tôi ra khỏi phòng.
Tay anh kìm chặt tay tôi, nhích cũng không được.
Tôi vừa hét vừa kêu: “Buông tôi ra!” Còn cúi xuống cắn vào tay anh.
Anh vẫn xem như không có gì.
Tôi đành ngoan ngoãn để anh kéo đi, mãi đến khi ra khỏi Barbie, đi qua siêu thị bên đường.
Nhân viên thu ngân trợn mắt nhìn chúng tôi, tôi biết hai chúng tôi hiện giờ một người thì trang điểm lòe loẹt một người thì ăn mặc lịch sự.
Tôi cố tình chu đôi môi đỏ lên, nói với cô thu ngân: “Nhìn gì mà nhìn, tôi chính là làm nghề đó đấy, anh ấy là khách hàng.”
Cô gái đó há to họng, nửa ngày cũng không hồi thần lại, gương mặt ấy thật là tức cười.
Anh bực tức đi tới tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vừa ra khỏi siêu thị thì mở nắp chai rồi xối thẳng lên đầu tôi, tôi chợt lạnh cả người.
“Em tỉnh táo lại đi.” Anh nói.
Nước lạnh chạy dọc theo gương mặt xuống cổ, xuống lưng xuống lồng ngực, tôi rùng mình. Bấy giờ mới cảm thấy đôi chân như đi trên bông gòn nãy giờ cuối cùng cũng đạp lên được một vật cứng cỏi và vững chắc.
Lúc này, xe cảnh sát đột nhiên đậu ngay trước cửa Barbie, một đoàn cảnh sát ùa vào trong.
Tôi chợt hiểu vừa xảy ra chuyện gì, nghĩ lại mới biết hoảng sợ.
“Tại sao lại giúp tôi?” Ngồi trên xe của anh, tôi bất lực hỏi.
Anh không đáp, chỉ đưa cho tôi một bịch khăn giấy, “Lau mặt đi.”
Khi lái xe, anh rất chăm chú, chỉ nhìn về phía trước, dù là đưa đồ cho tôi anh cũng không thay đổi hướng nhìn. Tôi quay sang nhìn mặt anh, thật đẹp.
Lúc nãy anh gọi tôi là gì cơ? Thẩm Tả Tình.
Thẩm Tả Tình.
Tôi cười thầm.
Cuối cùng cũng không phải là cô Thẩm rồi.
“Tôi đưa em về nhà,” Anh nói, “Lần này tôi có thể giữ bí mật, nhưng đừng qua lại với những người đó nữa, nếu nghiện thuốc thì hãy mau cai đi. Em là chị gái, nên làm tấm gương sáng cho Tả Ý.”
Khóe môi vốn dĩ đang cong lên chợt đông cứng.
Tả Ý! Tả Ý! Lại là Tả Ý!
Hôm sau, tin tức vẫn đã truyền đến tai của ba tôi, ba nổi trận lôi đình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ba giận dữ với tôi như thế, ông nhốt tôi ở nhà suốt ba ngày.
Tôi nghe mẹ nói với ba: “Ngày thường ông không quản thúc nó, chỉ biết cho nó tiền, nuông chiều nó. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, có đánh có mắng thì được gì chứ. Con gái đã hai mươi mấy rồi, nếu không phải do chuyện ở ngoài kia của ông, nó nào có phản nghịch như vậy.”
“Bà lại nữa rồi. Cái này tôi cũng sai, cái kia tôi cũng sai. Quản nó thì không đúng, không quản cũng không đúng. Bà nói xem tôi phải làm sao chứ?”
Mẹ thở dài, “Hay là.. Tìm một người trói buộc nó. Đợi nó thành gia lập thất thì sẽ có người quản thúc nó.”
“Tìm một người?” Ba cảm thán, “Đâu có dễ như vậy, nói tìm là tìm sao?”
“Đang có ngay một người đấy.”
Ba hỏi: “Ý bà là… Đông Quyến?”
“Tôi thấy thằng nhỏ này tốt, lại biết rõ về gia đình, nó ít lời, tính lại ôn hoà, không giống như hai thằng em của nó.”
“Nhưng mà Tả Tình…”
“Về phía con gái để tôi lo. Phía Chiêm gia thì ông đi nói, thằng nhỏ rất nghe lời người lớn.” Mẹ bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Tối đó, mẹ quả nhiên đã đến tâm sự với tôi, và nhắc đến chuyện này.
“Mẹ thấy Đông Quyến thật sự khá tốt, may là hai con cũng còn trẻ, có thể chốt chuyện này trước, rồi từ từ tìm hiểu, nếu thật sự không thích hợp thì chúng ta tính sau.”
Tôi nhăn mặt nói: “Tùy mọi người muốn làm sao thì làm, dù gì bây giờ con nói gì cũng vô ích.”
Chỉ trong hai tuần thì chuyện này đã như đinh đóng cột. Tôi thật không thể ngờ rằng, anh tránh tôi như tránh ôn dịch vậy, mà lại đồng ý hôn sự này.
Hai gia đình ra ngoài dùng bữa, tôi đứng chờ trước nhà vệ sinh để châm chọc anh: “Tôi làm sai việc thì bảo là thân bất do kỷ chứ, thật không ngờ anh cũng vui vẻ nhận lời.”
Anh nói nhàn nhạt: “Người lớn vui là được.”
Hoặc giả trong tim anh, ngoài người đó ra, thì cưới ai cũng vậy thôi. Nhưng anh nhớ nó thì có ích gì, nó ngày đêm chỉ biết đuổi theo tên họ Lệ kia, căn bản không có thời gian ngó ngàng đến anh.
Tôi hứ lạnh: “Đáng đời!”
Không lâu sau thì ba bảo tôi vào Hải Nhuận giúp ba, cuộc sống của tôi dường như chính thức đi vào quỹ đạo, và tôi cũng không liên lạc với nhóm bạn ăn chơi kia nữa.
Nửa năm sau, mẹ muốn tổ chức một nghi thức đơn giản để xác định thời gian của hôn lễ. Tôi cố tình gọi điện cho Tả Ý muốn chọc tức nó.
Không ngờ nó lại chạy về đây, lại còn cố tình chơi trò mất tích.
Chiêm Đông Quyến vì tìm nó mà suốt đêm không chợp mắt, khi nghe có người nói dường như trông thấy Tả Ý ngồi lên chuyến xe đường dài đến thành C, anh lại không hề do dự mà chạy đến đó.
Tôi chưa bao giờ thấy Chiêm Đông Quyến làm nghịch ý người lớn, hoặc làm ra chuyện gì ngoài dự tính, nhưng lần này, vì Tô Tả Ý, ngay cả lễ đính hôn anh cũng không đến, khiến cho hai gia đình đều ngượng ngùng vô cùng.
Tôi thậm chí có một cảm giác muốn giết người.
Đàn ông trông mong được cưới Thẩm Tả Tình này biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có một mình anh là xem khinh. Giờ đây ngay cả lễ đính hôn anh cũng không tới, bắt tôi phải xấu hổ trước mặt mọi người, khiến tôi trở thành một trò cười, rốt cuộc anh có ý đồ gì!
Tôi giận quá, gọi điện cho anh, nhưng anh lại nói: “Em không nên dùng lời kích thích Tả Ý, Tả Ý còn nhỏ, yếu đuối hơn chúng ta.”
Tôi nghiến răng nói lại: “Đúng. Chuyện gì cũng là em không tốt. Nó nhỏ tuổi hơn cũng là lỗi của em, nội tâm nó yếu đuối cũng là lỗi của em. Nó cố tình khiến anh điên đảo tâm hồn, cũng là lỗi của em. Từ lúc nó sinh ra đến giờ, không có điều gì là không phải lỗi do em cả!”
“Anh không có ý đó, em…” Anh thở dài, “Tại anh, tại anh hết, anh không nên hỏi câu hỏi đó.”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, trợn mắt hỏi: “Anh đã hỏi nó cái gì?”
Bên kia đầu dây anh im lặng rất lâu mới nói: “Không có gì.”
“Anh nói dối!”
Chắc chắn là anh đang nói dối, anh là một người không biết che đậy, hễ là dối là sẽ như vậy.
Anh đã nói gì với nó? Anh còn có thể nói gì với Tả Ý mà khiến cho nó phải như vậy chứ, tôi không cần suy nghĩ cũng biết.
“Chiêm Đông Quyến! Anh nghe rõ đây!” Trong cơn giận tôi hét to vào điện thoại: “Thẩm Tả Tình này là loại người thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, mặc dù tôi không hề yêu anh, nhưng tôi không cho phép một người đàn ông sắp cưới tôi lại phớt lờ sự hiện diện của tôi. Bất luận Tô Tả Ý đó muốn lấy được gì từ tôi, tôi thà đập vỡ cũng không chia cho nó.”
Tôi nói ra những lời quyết tuyệt, song khoang mắt lại ngân ngấn lệ.
“Nếu như còn có lần sau,” Tôi hít sâu, cố gắng để thứ ươn ướt ấy trở vào, “Nếu còn có lần sau, hoặc là tôi chết, hoặc là… Nó chết!”
Nói xong những lời này tôi liền cúp máy, đột nhiên, có gì đó tuôn chảy trên mặt tôi. Tôi là người không bao giờ khóc, bởi vì một khi chảy nước mắt thì lớp trang điểm sẽ bị nhòe, không đẹp một chút nào.
Những ngày tháng qua, tôi cai thuốc cai rượu, còn cai bỏ những người bạn mà anh không thích, làm một viên chức bình thường ngày ngày mặc đồ công sở đến Hải Nhuận làm việc, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về. Tôi cố gắng học cách sống, rất cố gắng, rất cực.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không hề để tâm.
Tôi chợt cảm thấy tại sao mình lại ti tiện đến mức này, cơ hồ trở thành một phụ nữ oán hận ngồi ở nhà chờ chồng yêu thương, đúng là thấp hèn. Tôi không phải Tả Ý, nghĩ đến thủ đoạn quyến rũ đàn ông của nó thì tôi nực cười.
Thế gian này, có người đàn ông nào mà Thẩm Tả Tình này không lấy được?
Hóa ra cuộc sống của anh không xứng với tôi, tôi chỉ thích hợp trong thế giới rượu chè sa đọa, vậy nên, tôi lại tìm về thói cũ. Sau đó, bất kể tôi làm gì ở Hải Nhuận, họ cũng vì e ngại thân phận của tôi mà không dám vạch trần, mặc cho tôi lấy tiền của công ty.
Về sau, Hải Nhuận và Lệ thị hợp tác phát triển trung tâm mua sắm.
Cách nhau nhiều năm, tôi lại nhìn thấy Lệ Trạch Lương - người đã trở về nước và một mình điều hành Lệ thị của ngày nay.
Nghe nói khi học trung học thì anh đã rất thông minh, tính cách còn phản nghịch và kiêu ngạo hơn tôi, sau khi anh trai qua đời, anh liền như biến thành một người khác. Lệ gia cố tình chuyển anh tới đây học đại học, chỉ để anh cắt hết liên lạc với những người bạn trước đây, anh dường như đã thật sự thay da đổi thịt, khí tà trên người tiêu biến, còn để cho a đầu Tả Ý quanh quẩn bên cạnh.
Anh là người đàn ông vô cùng xuất sắc, chả trách Tả Ý không nỡ buông bỏ anh. Lệ Trạch Lương lúc thì ung dung phép tắc, lúc lại cao ngạo lạnh lùng, rất tự nhiên mà xây nên một vách tường vô hình trước mọi người, ngăn cản bất kỳ ai muốn tiếp cận. Có lúc, tôi cũng bị lạc lối khi làm việc với anh.
Có một lần tôi nói với anh: “Anh cũng về nước lâu vậy rồi, sao a đầu đó không đi theo?”
Ban đầu anh cũng không phản ứng ra, chờ khi hiểu tôi đang nói Tả Ý, anh mới khẽ cười. Con người ngày thường chỉ xem cười là một công cụ làm việc như anh, giờ đây, ngay vào lúc tôi nhắc đến Tả Ý, khóe môi lại lộ ra sự dịu dàng.
Anh ấy nhìn tôi, có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn tôi chính diện, anh nói: “Thật ra, cô và Tả Ý trông khá giống nhau.” Anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với tôi, duy chỉ lần này là ngoại lệ.
Tôi nói trong khinh bỉ: “Không thể nào. Tôi mà giống nó, thì có chết cũng không bước ra khỏi nhà.”
Anh nghe vậy lại cười.
Tôi nhớ về lời nói dùng để khiêu khích Tả Ý trước đây, nó đã có thể giành Chiêm Đông Quyến, vậy tại sao tôi không thể giành Lệ Trạch Lương.
Song khi thật sự tiếp xúc, tôi mới biết căn bản là không thể nào, tôi sẽ không yêu con người này, anh cũng không có hứng thú với tôi. Bởi vì, sâu thẳm trong tâm hồn, chúng tôi là cùng một loại người.
Và anh, đại khái cũng có cảm nhận như tôi.
Có người kêu tôi mua cổ phiếu, thua lỗ rất nhiều, tôi bắt đầu giở thủ đoạn trong sổ sách hợp tác của hai tập đoàn, rồi tìm đủ mọi cách kiếm tiền đắp lại chỗ trống đó, nhưng cách chắp vá vô giới hạn này cơ hồ ngày một phát triển thành một lỗ đen lớn.
Hôn lễ của tôi và Chiêm Đông Quyến được xếp vào tháng mười hai. Ngày vui cận kề song không cách nào xóa tan nỗi ám ảnh mà lỗ đen ấy mang đến cho tôi.
Ngày sự việc bại lộ, tôi cảm giác trời đất như sụp lở. Tôi biết không chỉ là mình phải ngồi tù, ngay cả Hải Nhuận cũng sẽ sụp đổ.
Ba tôi sau khi biết được sự thật, không chỉ không la mắng tôi như mọi khi, trái lại là nắm lấy tay tôi nói: “Tả Tình, ba biết con luôn oán hận ba vì chuyện của Tả Ý và mẹ của nó, vì vậy con không phải không muốn nghe lời, mà chỉ vì ba có lỗi với con, khiến con giận, là ba làm sai trước, ba làm cho con phải đau khổ. Nên con mới cảm thấy chỉ cần con càng xấu, thì càng trả thù được ba. Ba nói thật, là lỗi của ba.”
Tôi nước mắt đầm đìa.
Ba gọi Lệ Trạch Lương đến, chỉ có ba chúng tôi trong phòng làm việc.
Ba nói: “Trạch Lương, con không dạy là lỗi của cha, bất kể Tả Tình đã làm gì, thì cũng là trách nhiệm của bác. Bác biết con và Tả Ý rất tốt, con hãy nể tình Tả Ý, tha cho Tả Tình được không?”
“Ba!” Tôi vừa khóc vừa nhìn ba.
Ba vỗ vai tôi, tiếp tục nói với Lệ Trạch Lương: “Còn vài ngày nữa thì Tả Tình phải làm cô dâu rồi, những gì nó đã lầm lỗi, sẽ do một mình bác gánh chịu.”
“Thật ra,” Lệ Trạch Lương nói: “Bác Thẩm, chúng ta còn có thể…”
“Không còn cách nào đâu, trừ phi con hủy cả tâm huyết của anh hai con, kéo cả Lệ thị vào cuộc.” Ba lắc đầu cười hiền từ, “Không đáng, nhớ lấy, không đáng đâu. Con là một thương nhân, không phải một nhà từ thiện. Không có Hải Nhuận cũng không quan trọng, bác có hai đứa con gái, đó là tài sản quý báu nhất trong đời bác. Tả Tình có Đông Quyến, Tả Ý có con, chỉ cần hai gia đình đều hạnh phúc vui vẻ, thì bác đã rất mãn nguyện.”
Lệ Trạch Lương im lặng không nói gì.
Chờ khi anh rời khỏi, ba đột nhiên gọi anh: “Trạch Lương!”
Anh dừng bước, quay lại nhìn ba.
Ba nói: “Những gì chúng ta nói với nhau hôm nay, hy vọng sẽ không có người thứ tư biết được, sẽ không tốt cho tương lai Tả Tình. Hơn nữa không thể cho Tả Ý biết, xin con đừng nói gì với nó, nó còn là một đứa trẻ, không hiểu được những chuyện này. Nếu để nó biết bác vì Tả Tình mà làm những việc này, nó sẽ càng không thích chị của mình.”
Sắc mặt của Lệ Trạch Lương trầm xuống, rất lâu sau mới gật đầu đồng ý.
“Con hứa chứ?” Ba hỏi.
“Con hứa.” Anh nói chậm rãi.
Lời nói ngàn vàng.
Ba mỉm cười, “Ngày mai con giúp bác sang Đức thăm nó, có được không?”
“Con… con sợ không đi được.”
“Đi đi, ở đây có bác.”
Đáng lẽ lúc ấy tôi đã phải dự cảm được gì đó.
Mãi đến tối hôm sau, khi tôi đẩy cánh cửa phòng sách ra và nhìn thấy thi thể băng lạnh của ba, tôi mới bừng hiểu những lời hôm qua thì ra là lời giã từ.
Đều là lỗi của tôi, là tôi đã hại chết ba mình. Ba yêu tôi như vậy, tại sao trước đây tôi lại hoài nghi tình yêu ấy chứ? Tôi đau đến phát điên, nhưng lại không dám nói với bất kỳ ai. Tôi và Lệ Trạch Lương đều đã hứa với ba, không thể nói, không thể nói, không thể nói…
Đeo tang trên người và nhìn bộ áo cưới ấy, tôi đột nhiên cảm thấy thật nực cười, ai mà còn tâm trí kết hôn chứ. Nhưng vì ý nguyện của ba, ngày mai chúng tôi vẫn phải đi đăng ký, chỉ đăng ký rồi thôi.
Sau đó đột nhiên chúng tôi nhận được tin khác -Tả Ý tự sát.
Suốt đời tôi cũng ghi nhớ nét mặt của Chiêm Đông Quyến khi nghe thấy câu nói ấy, gương mặt trắng trẻo của anh thoắt chốc đã mất hết huyết sắc, hệt như một tờ giấy trắng, tiếp đó lập tức bị một màu đen bao phủ.
Mẹ của Tả Ý khóc đến cơ hồ ngất đi, bà chưa bao giờ đi nước ngoài, cho dù lập tức làm hộ chiếu và xin visa cũng phải mất nhiều ngày. Rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì, không ai biết, ngay cả Lệ Trạch Lương cũng không liên lạc được.
Anh nói: “Anh đi xem Tả Ý thế nào.” Ngữ điệu chưa bao giờ kiên quyết đến thế.
Tôi nói: “Không được! Có chết em cũng không cho!”
Anh nhìn tôi: “Tả Tình……”
Lần đầu tiên nghe anh gọi tôi như vậy, nhưng tại sao trái tim lại chua chát và đau đến thế. Anh gọi tôi, chỉ vì muốn tôi thả anh đi, để anh tìm Tả Ý. Cái gì cũng là Tả Ý, Tả Ý.
Mẹ nói: “Nói sao Tả Ý cũng là em của con. Đông Quyến đi thăm nó cũng là việc nên làm, nhà chúng ta chỉ còn một mình Đông Quyến là đàn ông thôi con à.”
Tôi mở to mắt hỏi anh: “Anh vẫn chọn Tả Ý đúng không?”
Anh không trả lời, về nhà lấy hộ chiếu rồi ra sân bay.
Không biết anh có còn nhớ tôi đã từng nói gì không, tôi nói: Nếu còn có lần sau, hoặc là nó chết, hoặc là tôi chết.
Ba ơi, ba sai rồi.
Ba nhẫn tâm bỏ con lại, ngỡ rằng con có anh, con sẽ hạnh phúc. Nhưng thật ra, anh ấy chưa bao giờ là của con. Sự ra đi của Chiêm Đông Quyến cắt đứt sợi thần kinh cuối cùng trong tôi, tôi đứng trên lầu ba của Thẩm gia, mơ màng nhìn lên bầu trời, nhảy xuống đất.
HẾT