Chương 15: Ngoại truyện: Thích
Đây là câu chuyện xảy ra sau khi Lệ Trạch Lương cầu hôn, và trước khi lễ cưới của hai người được tổ chức.
Trên đường về, Tả Ý bỗng dưng hỏi Lệ Trạch Lương: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào thế?”
Anh ngơ ngác không nói lên lời.
“Trước đây anh thấy em rất phiền mà. Nhưng về sau tự nhiên lại yêu em, còn yêu đến không dứt ra được.”
“Chú ý nhìn đường kìa.” Anh ngồi trên ghế lái phụ nhắc nhở cô, phớt lờ lời cô nói.
Đường đang bị kẹt, lúc đi lúc dừng, chỉ còn cách nói chuyện để giết thời gian. Vậy mà anh lại không chịu tiếp lời, Tả Ý không cầm được lòng nên làu bàu.
Xe phía trước dịch chuyển được một đoạn, cô cũng nhích theo một đoạn.
Một lúc sau, Lệ Trạch Lương hỏi: “Còn em?”
Tuy rằng hai câu nói này cách nhau đã khá lâu, nhưng Tả Ý vẫn đã hiểu ý của anh, bèn cười hì hì nói: “Lâu ngày sinh tình có tính không?”
“Lâu ngày sinh tình?” Lệ Trạch Lương quay lại nhìn Tả Ý.
Tả Ý mím môi cười.
Cô đã gạt anh.
Thật ra đáp án mà cô muốn nói còn tệ hơn bốn chữ “lâu ngày sinh tình” nhiều. Vì sao ư? Bởi vì điểm đầu tiên anh thu hút cô chính là ở ngoại hình, sau đó cô mới từ từ yêu hết tất cả của anh, có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Tất cả bắt đầu từ lần anh nhường chỗ cho mẹ cô trên chuyến tàu điện ngầm lạnh nhạt tình người. Lúc ấy, Tả Ý chú ý thấy đồng phục của anh, từ đó mới bắt đầu tìm hiểu về anh.
Lệ Trạch Lương của lúc ấy, có lẽ chưa bao giờ biết được mình đã nổi bật đến mức nào.
Anh là học sinh chuyển từ trường khác đến, thành tích tốt, không thích nói chuyện, chơi bóng rổ rất giỏi, hoàn toàn là ngôi sao sáng được mọi người trong trường đồng loạt bình chọn.
Còn Tiểu Tả Ý thì ngược lại, nam sinh đều không mấy thích cô. Nhìn thấy cô đều tự động đi đường vòng, nghe nói còn là mang thái độ tránh được thì tránh.
Đối với việc này, cô từng rất tức giận mà nói với Chiêm Đông Quyến: “Có gì hay đâu chứ. Em cũng xem thường họ vậy!”
Chiêm Đông Quyến không nói gì.
Cô lại nói: “Em phải cưa đổ chàng trai nổi tiếng nhất trong trường cho họ xem.”
Thấy cô nói hùng hồn như vậy, Chiêm Đông Quyến không cầm lòng phụt cười.
“Chàng trai nào thế?”
“Anh ấy học lớp cao hơn, đẹp trai lắm, thành tích lại tốt, còn nhường chỗ cho mẹ em ngồi.” Tiểu Tả Ý nhắc đến anh thì hai mắt liền sáng rỡ.
“Hình tượng tuyệt vời vậy sao?”
“Ừm! Em thích anh ấy.”
Cái gì gọi là có chí thì nên? Cô chính là một minh chứng.
Cùng với sự dịch chuyển của xe, các kiến trúc xây dựng bên ngoài lần lượt bị lướt qua sau, Lệ Trạch Lương nhìn chúng, dần dần đắm chìm trong dòng suy tư.
Rốt cuộc thì anh đã bắt đầu yêu cô từ lúc nào?
Không phải là anh chưa từng nghĩ đến, mà là có một thời gian, anh không dám chạm vào vấn đề này. Phảng phất như chỉ cần rơi vào hồi ức, linh hồn sẽ liền đau như muốn rời khỏi thân xác, từ đó không còn tìm được lý do để trở về hiện thực.
Lần đầu tiên cô tấn công vào trái tim anh là khi nào?
Là lúc cô xông ra đường đua hô lớn Lệ Nam Diễn cố lên?
Là lúc cô không ngừng bám ríu theo anh, nói em gọi anh là A Diễn nhé?
Không, đều không phải.
Mà là lúc cô bỏ nhà ra đi, cô xem anh như là chỗ dựa duy nhất trên thế giới, ngồi chờ trước cửa nhà anh suốt hai ngày.
Lúc ấy, cô gái này đã trở thành một vị trí mềm mỏng trong lòng anh.
Từ nhỏ anh đã phản nghịch, tính nhẫn nại cực tệ, cậy vào đầu óc thông minh, anh chưa một ngày nào nghiêm túc học tập. Người thân bạn bè cứ hễ nhắc đến đứa con thứ hai của nhà họ Lệ thì chỉ có lắc đầu chào thua.
Ba đối với anh rất nghiêm khắc, nhưng mẹ thì lại cưng chiều hết mực.
Ngày qua ngày, những người lớn cũng mặc kệ cho anh làm gì làm.
Hai vợ chồng khi còn trẻ cũng muốn sinh thêm mấy đứa, ngờ đâu đến khi đứa con lớn mười bốn tuổi thì họ mới có được đứa thứ hai. Mẹ anh vốn đã định bỏ, nhưng sau đó đã không đành lòng, cuối cùng cũng bất chấp rủi ro cao niên mà sinh anh ra.
Anh hai lớn hơn anh rất nhiều, có câu huynh trưởng như cha, vì vậy ở nhà đa phần đều do anh trai săn sóc và quản giáo anh.
Thảm họa nghiêm trọng nhất là lần bố đang cùng mẹ anh tịnh dưỡng ở nước ngoài, nhóm người của anh đã chọc mù mắt của một cậu ấm nào đó.
Năm đó Lệ Trạch Lương chưa đầy mười sáu tuổi.
Anh hai bảo lãnh anh ra ngoài, đêm đó, anh bị anh hai cột trên cây đa trong vườn đánh một trận tơi bời. Anh hai giận lắm, vứt luôn thắt lưng trên tay, tiếp tục mắng anh: “Chẳng phải em rất hung hăng sao? Sao không lên tiếng đi? Người ta không thù không oán với em, vậy mà em cũng ra tay được! Cưng chiều quá nên em mới vô phép vô tắc như ngày hôm nay! Thật đáng cho người ta xử lại em, rồi bắt đi bỏ tù mấy năm!”
Lời tuy nói thế, nhưng anh hai vẫn đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng mới giải quyết được sự việc.
Anh bị đánh đến suýt ngất đi cũng không chịu giải thích nửa lời, dẫu rằng việc đó không phải do anh làm.
Anh có một người bạn học tên Quý Anh Tùng, hai người là bạn thân. Chị của Quý Anh Tùng có một gian hàng bán điểm tâm sáng trên phố. Chị rất xinh đẹp. Và chuyện xảy ra sau đó, đã khiến cho Quý Anh Tùng dù có liều mạng cũng phải đâm cho đối phương một dao.
Thực ra, Quý Anh Tùng đã đến đó với mục đích lấy mạng người ta, chỉ là không ngờ cuối cùng lại chọc phải mắt của đối phương.
Tình cảnh lúc ấy rất hỗn loạn, trong lúc mọi người đều hoảng sợ, Lệ Trạch Lương đã đứng ra gánh hết mọi trách nhiệm.
Anh biết, nếu việc này để Quý Anh Tùng chịu, không chừng ngay cả mạng sống cũng khó mà bảo toàn.
Lúc rảnh rỗi, hai anh em nhà họ Lệ thích ra biển bơi lội và lướt sóng. Anh không có hứng thú với cảm giác cưỡi sóng lướt gió, nhưng anh hai lại đặc biệt thích môn thể thao này.
Anh hai nói với anh: “Tiểu Diễn, làn sóng này hệt như cuộc sống của chúng ta, lên lên xuống xuống, vấp vấp ngã ngã, song đến cuối cùng cũng phải về với tĩnh lặng.
Chỉ là, cuộc đời của anh hai, về với tĩnh lặng một cách quá đột ngột.
Khi mẹ ôm thi thể của anh hai khóc đến ngất đi, người thân đều không ngừng an ủi: “Chị dâu, đừng như vậy, để nó đi đi. Chí ít chị vẫn còn Tiểu Diễn.”
Vì vậy, anh những tưởng rằng trái tim của mình rất sắt đá.
Nhưng, khi thấy Tả Ý gương mặt đầm đìa nước mắt đứng trông chờ trước nhà mình, trong lòng anh bỗng dưng có một hơi ấm lan tỏa.
Lâu nay anh vẫn xem Tả Ý như một đứa trẻ, thích nhõng nhẽo, thích bám lấy anh, thích khóc nhè. Trước khi gặp được Tả Ý, Lệ Trạch Lương chưa bao giờ biết rằng trên đời lại có một người có thể khống chế nước mắt tuyệt vời đến như vậy, hơn nữa còn không dây dưa dài dòng.
Một giây trước có thể cô đang khóc hu hu, nhưng giây tiếp theo cô đã có thể cười khanh khách giòn giã.
Cũng có thể mới một giây trước cô còn đang gân cổ đối kháng với người ta như một con mèo dựng đứng bộ lông chuẩn bị tác chiến, vậy mà giây tiếp theo, môi bĩu một cái, nước mắt lập tức có thể tuôn trào, trông tội nghiệp vô cùng.
Về sau, dưới sự quan sát tỉ mỉ, anh mới phân biệt được khi nào thì cô khóc giả, khi nào thì thật.
Có lẽ đó là bản chất của cô, cũng có thể do sống trong một gia đình như thế, cô không thể không tập cho mình kỹ năng này, vậy nên, có lúc anh cảm thấy cô rất đáng yêu, cũng có lúc lòng lại nhói đau.
Khi xuống xe, Tả Ý thình lình sáp tới gần mặt anh, mặt mày nhăn nhó mà hỏi: “A Diễn, em hỏi một lần nữa, rốt cuộc là từ khi nào anh phát hiện mình yêu em yêu đến không thể tự dứt ra?”
Anh thu lại dòng suy nghĩ, nhìn cô ấy ở ngay trước mặt mình, ánh mắt lướt một vòng, tức thì nói một cách điềm tĩnh: “Lớp phấn của em bị nhòe rồi.”
“……”
Tối đó, anh đã quấn quýt với cô suốt một đêm.
Trong thời khắc phấn khích nhất, anh không ngừng thì thầm tên cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển, rất lâu sau cũng không động đậy.
Tả Ý sờ lên tấm lưng đầy mồ hôi của anh, cô nói: “A Diễn, anh quên mang cái đó rồi.”
Anh im lặng một hồi lâu mới hỏi: “Nếu như chúng ta có con, nó giống ai sẽ tốt hơn?”
Tả Ý tức thì nổi hứng, “Con của em chắc chắn sẽ là đứa trẻ đẹp nhất trên thế giới, phải kế thừa toàn bộ những phẩm chất tốt.”
“Mũi và môi anh rất đẹp, thôi thì cho con giống anh vậy.”
“Trán và cổ của em chiếm ưu thế hơn, vậy thì hai chỗ này sẽ giống em.”
“Còn đôi mắt thì…” Tả Ý suy nghĩ một hồi, “Đôi mắt của Đông Đông rất đẹp, được như thế thì tốt quá.”
Lệ Trạch Lương vốn dĩ để Tả Ý tự nói một mình, nhưng đến đây thì anh bất mãn rồi: “Mũi và môi thì giống anh, mà đôi mắt lại giống Chiêm Đông Quyết.” Đương nhiên nửa câu sau đã bị anh kìm lại: Đây là con của anh hay là con của hắn?
Chiêm Đông Quyến đang ở cách họ trăm dặm đột nhiên hắt xì dữ dội.
“Ấy chà! Xem ra nửa đêm nửa hôm nào còn có người nhớ đến anh, khá đấy.” Triệu Phi Lăng chọc ghẹo.
Họ đang uống rượu ở quán bar.
Chiêm Đông Quyến quay đầu nhìn ra vách tường ở sau lưng, cảm thấy có một luồng gió lạnh từ đâu thổi đến.
“Ngày mai nhớ đi xem mắt, sáu giờ tối.”
“Ai thế?” Chiêm Đông Quyết gạt bỏ tàn thuốc, hỏi cô.
“Người thân của một người bạn, anh nhớ đừng gây phiền phức cho tôi đấy.”
Mấy hôm sau, trong lúc phơi nắng ở ngoài vườn, Tả Ý nói với Lệ Trạch Lương: “Bình Hinh nói, con cái đôi lúc sẽ giống dì.”
“Anh không có chị em, chỉ có một anh hai.”
Tả Ý rất ít khi nghe anh kể về chuyện của Lệ Nam Ích, chỉ thấy mỗi khi nhắc đến hai chữ “anh hai”, thần sắc của anh đều trở nên đặc biệt thận trọng. Có một lần, họ đi ngang qua sân chơi bóng rổ công cộng, nhìn thấy một nhóm trẻ đang chơi bóng, Lệ Trạch Lương bỗng dưng lẩm bẩm một mình: “Nếu như anh hai có con, chắc bây giờ cũng lên trung học rồi.”
Tả Ý bất giác hỏi: “Anh hai là người như thế nào?” Cô không có anh trai, vì vậy luôn có cảm giác anh hai không phải giống Tạ Minh Hạo, thì sẽ giống Chiêm Đông Quyến.
“Từ nhỏ anh hai đã dạy anh đánh cầu, bơi lội, cũng hay cho anh ăn roi. Là một người khoan dung, điềm tĩnh, có lòng thương người hơn anh.”
“Anh hai trông có giống A Diễn không?”
“Rất nhiều người đều nói giống, nhưng mẹ anh lại nói không giống chút nào.”
“Vậy nếu chúng ta sinh con trai, giống anh hai là được rồi, nhất định sẽ rất tuyệt.” Tả Ý nói.
“Nếu là con gái thì sao?”
“Anh thích con gái?” Tả Ý hỏi.
Dường như anh đã tưởng tượng gì đó trong đầu,ngẫm nghĩ một lúc,dần dần khóe môi nở ra một nụ cười, sau đó anh nói: “Thích.”
Trên đường về, Tả Ý bỗng dưng hỏi Lệ Trạch Lương: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào thế?”
Anh ngơ ngác không nói lên lời.
“Trước đây anh thấy em rất phiền mà. Nhưng về sau tự nhiên lại yêu em, còn yêu đến không dứt ra được.”
“Chú ý nhìn đường kìa.” Anh ngồi trên ghế lái phụ nhắc nhở cô, phớt lờ lời cô nói.
Đường đang bị kẹt, lúc đi lúc dừng, chỉ còn cách nói chuyện để giết thời gian. Vậy mà anh lại không chịu tiếp lời, Tả Ý không cầm được lòng nên làu bàu.
Xe phía trước dịch chuyển được một đoạn, cô cũng nhích theo một đoạn.
Một lúc sau, Lệ Trạch Lương hỏi: “Còn em?”
Tuy rằng hai câu nói này cách nhau đã khá lâu, nhưng Tả Ý vẫn đã hiểu ý của anh, bèn cười hì hì nói: “Lâu ngày sinh tình có tính không?”
“Lâu ngày sinh tình?” Lệ Trạch Lương quay lại nhìn Tả Ý.
Tả Ý mím môi cười.
Cô đã gạt anh.
Thật ra đáp án mà cô muốn nói còn tệ hơn bốn chữ “lâu ngày sinh tình” nhiều. Vì sao ư? Bởi vì điểm đầu tiên anh thu hút cô chính là ở ngoại hình, sau đó cô mới từ từ yêu hết tất cả của anh, có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Tất cả bắt đầu từ lần anh nhường chỗ cho mẹ cô trên chuyến tàu điện ngầm lạnh nhạt tình người. Lúc ấy, Tả Ý chú ý thấy đồng phục của anh, từ đó mới bắt đầu tìm hiểu về anh.
Lệ Trạch Lương của lúc ấy, có lẽ chưa bao giờ biết được mình đã nổi bật đến mức nào.
Anh là học sinh chuyển từ trường khác đến, thành tích tốt, không thích nói chuyện, chơi bóng rổ rất giỏi, hoàn toàn là ngôi sao sáng được mọi người trong trường đồng loạt bình chọn.
Còn Tiểu Tả Ý thì ngược lại, nam sinh đều không mấy thích cô. Nhìn thấy cô đều tự động đi đường vòng, nghe nói còn là mang thái độ tránh được thì tránh.
Đối với việc này, cô từng rất tức giận mà nói với Chiêm Đông Quyến: “Có gì hay đâu chứ. Em cũng xem thường họ vậy!”
Chiêm Đông Quyến không nói gì.
Cô lại nói: “Em phải cưa đổ chàng trai nổi tiếng nhất trong trường cho họ xem.”
Thấy cô nói hùng hồn như vậy, Chiêm Đông Quyến không cầm lòng phụt cười.
“Chàng trai nào thế?”
“Anh ấy học lớp cao hơn, đẹp trai lắm, thành tích lại tốt, còn nhường chỗ cho mẹ em ngồi.” Tiểu Tả Ý nhắc đến anh thì hai mắt liền sáng rỡ.
“Hình tượng tuyệt vời vậy sao?”
“Ừm! Em thích anh ấy.”
Cái gì gọi là có chí thì nên? Cô chính là một minh chứng.
Cùng với sự dịch chuyển của xe, các kiến trúc xây dựng bên ngoài lần lượt bị lướt qua sau, Lệ Trạch Lương nhìn chúng, dần dần đắm chìm trong dòng suy tư.
Rốt cuộc thì anh đã bắt đầu yêu cô từ lúc nào?
Không phải là anh chưa từng nghĩ đến, mà là có một thời gian, anh không dám chạm vào vấn đề này. Phảng phất như chỉ cần rơi vào hồi ức, linh hồn sẽ liền đau như muốn rời khỏi thân xác, từ đó không còn tìm được lý do để trở về hiện thực.
Lần đầu tiên cô tấn công vào trái tim anh là khi nào?
Là lúc cô xông ra đường đua hô lớn Lệ Nam Diễn cố lên?
Là lúc cô không ngừng bám ríu theo anh, nói em gọi anh là A Diễn nhé?
Không, đều không phải.
Mà là lúc cô bỏ nhà ra đi, cô xem anh như là chỗ dựa duy nhất trên thế giới, ngồi chờ trước cửa nhà anh suốt hai ngày.
Lúc ấy, cô gái này đã trở thành một vị trí mềm mỏng trong lòng anh.
Từ nhỏ anh đã phản nghịch, tính nhẫn nại cực tệ, cậy vào đầu óc thông minh, anh chưa một ngày nào nghiêm túc học tập. Người thân bạn bè cứ hễ nhắc đến đứa con thứ hai của nhà họ Lệ thì chỉ có lắc đầu chào thua.
Ba đối với anh rất nghiêm khắc, nhưng mẹ thì lại cưng chiều hết mực.
Ngày qua ngày, những người lớn cũng mặc kệ cho anh làm gì làm.
Hai vợ chồng khi còn trẻ cũng muốn sinh thêm mấy đứa, ngờ đâu đến khi đứa con lớn mười bốn tuổi thì họ mới có được đứa thứ hai. Mẹ anh vốn đã định bỏ, nhưng sau đó đã không đành lòng, cuối cùng cũng bất chấp rủi ro cao niên mà sinh anh ra.
Anh hai lớn hơn anh rất nhiều, có câu huynh trưởng như cha, vì vậy ở nhà đa phần đều do anh trai săn sóc và quản giáo anh.
Thảm họa nghiêm trọng nhất là lần bố đang cùng mẹ anh tịnh dưỡng ở nước ngoài, nhóm người của anh đã chọc mù mắt của một cậu ấm nào đó.
Năm đó Lệ Trạch Lương chưa đầy mười sáu tuổi.
Anh hai bảo lãnh anh ra ngoài, đêm đó, anh bị anh hai cột trên cây đa trong vườn đánh một trận tơi bời. Anh hai giận lắm, vứt luôn thắt lưng trên tay, tiếp tục mắng anh: “Chẳng phải em rất hung hăng sao? Sao không lên tiếng đi? Người ta không thù không oán với em, vậy mà em cũng ra tay được! Cưng chiều quá nên em mới vô phép vô tắc như ngày hôm nay! Thật đáng cho người ta xử lại em, rồi bắt đi bỏ tù mấy năm!”
Lời tuy nói thế, nhưng anh hai vẫn đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng mới giải quyết được sự việc.
Anh bị đánh đến suýt ngất đi cũng không chịu giải thích nửa lời, dẫu rằng việc đó không phải do anh làm.
Anh có một người bạn học tên Quý Anh Tùng, hai người là bạn thân. Chị của Quý Anh Tùng có một gian hàng bán điểm tâm sáng trên phố. Chị rất xinh đẹp. Và chuyện xảy ra sau đó, đã khiến cho Quý Anh Tùng dù có liều mạng cũng phải đâm cho đối phương một dao.
Thực ra, Quý Anh Tùng đã đến đó với mục đích lấy mạng người ta, chỉ là không ngờ cuối cùng lại chọc phải mắt của đối phương.
Tình cảnh lúc ấy rất hỗn loạn, trong lúc mọi người đều hoảng sợ, Lệ Trạch Lương đã đứng ra gánh hết mọi trách nhiệm.
Anh biết, nếu việc này để Quý Anh Tùng chịu, không chừng ngay cả mạng sống cũng khó mà bảo toàn.
Lúc rảnh rỗi, hai anh em nhà họ Lệ thích ra biển bơi lội và lướt sóng. Anh không có hứng thú với cảm giác cưỡi sóng lướt gió, nhưng anh hai lại đặc biệt thích môn thể thao này.
Anh hai nói với anh: “Tiểu Diễn, làn sóng này hệt như cuộc sống của chúng ta, lên lên xuống xuống, vấp vấp ngã ngã, song đến cuối cùng cũng phải về với tĩnh lặng.
Chỉ là, cuộc đời của anh hai, về với tĩnh lặng một cách quá đột ngột.
Khi mẹ ôm thi thể của anh hai khóc đến ngất đi, người thân đều không ngừng an ủi: “Chị dâu, đừng như vậy, để nó đi đi. Chí ít chị vẫn còn Tiểu Diễn.”
Vì vậy, anh những tưởng rằng trái tim của mình rất sắt đá.
Nhưng, khi thấy Tả Ý gương mặt đầm đìa nước mắt đứng trông chờ trước nhà mình, trong lòng anh bỗng dưng có một hơi ấm lan tỏa.
Lâu nay anh vẫn xem Tả Ý như một đứa trẻ, thích nhõng nhẽo, thích bám lấy anh, thích khóc nhè. Trước khi gặp được Tả Ý, Lệ Trạch Lương chưa bao giờ biết rằng trên đời lại có một người có thể khống chế nước mắt tuyệt vời đến như vậy, hơn nữa còn không dây dưa dài dòng.
Một giây trước có thể cô đang khóc hu hu, nhưng giây tiếp theo cô đã có thể cười khanh khách giòn giã.
Cũng có thể mới một giây trước cô còn đang gân cổ đối kháng với người ta như một con mèo dựng đứng bộ lông chuẩn bị tác chiến, vậy mà giây tiếp theo, môi bĩu một cái, nước mắt lập tức có thể tuôn trào, trông tội nghiệp vô cùng.
Về sau, dưới sự quan sát tỉ mỉ, anh mới phân biệt được khi nào thì cô khóc giả, khi nào thì thật.
Có lẽ đó là bản chất của cô, cũng có thể do sống trong một gia đình như thế, cô không thể không tập cho mình kỹ năng này, vậy nên, có lúc anh cảm thấy cô rất đáng yêu, cũng có lúc lòng lại nhói đau.
Khi xuống xe, Tả Ý thình lình sáp tới gần mặt anh, mặt mày nhăn nhó mà hỏi: “A Diễn, em hỏi một lần nữa, rốt cuộc là từ khi nào anh phát hiện mình yêu em yêu đến không thể tự dứt ra?”
Anh thu lại dòng suy nghĩ, nhìn cô ấy ở ngay trước mặt mình, ánh mắt lướt một vòng, tức thì nói một cách điềm tĩnh: “Lớp phấn của em bị nhòe rồi.”
“……”
Tối đó, anh đã quấn quýt với cô suốt một đêm.
Trong thời khắc phấn khích nhất, anh không ngừng thì thầm tên cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển, rất lâu sau cũng không động đậy.
Tả Ý sờ lên tấm lưng đầy mồ hôi của anh, cô nói: “A Diễn, anh quên mang cái đó rồi.”
Anh im lặng một hồi lâu mới hỏi: “Nếu như chúng ta có con, nó giống ai sẽ tốt hơn?”
Tả Ý tức thì nổi hứng, “Con của em chắc chắn sẽ là đứa trẻ đẹp nhất trên thế giới, phải kế thừa toàn bộ những phẩm chất tốt.”
“Mũi và môi anh rất đẹp, thôi thì cho con giống anh vậy.”
“Trán và cổ của em chiếm ưu thế hơn, vậy thì hai chỗ này sẽ giống em.”
“Còn đôi mắt thì…” Tả Ý suy nghĩ một hồi, “Đôi mắt của Đông Đông rất đẹp, được như thế thì tốt quá.”
Lệ Trạch Lương vốn dĩ để Tả Ý tự nói một mình, nhưng đến đây thì anh bất mãn rồi: “Mũi và môi thì giống anh, mà đôi mắt lại giống Chiêm Đông Quyết.” Đương nhiên nửa câu sau đã bị anh kìm lại: Đây là con của anh hay là con của hắn?
Chiêm Đông Quyến đang ở cách họ trăm dặm đột nhiên hắt xì dữ dội.
“Ấy chà! Xem ra nửa đêm nửa hôm nào còn có người nhớ đến anh, khá đấy.” Triệu Phi Lăng chọc ghẹo.
Họ đang uống rượu ở quán bar.
Chiêm Đông Quyến quay đầu nhìn ra vách tường ở sau lưng, cảm thấy có một luồng gió lạnh từ đâu thổi đến.
“Ngày mai nhớ đi xem mắt, sáu giờ tối.”
“Ai thế?” Chiêm Đông Quyết gạt bỏ tàn thuốc, hỏi cô.
“Người thân của một người bạn, anh nhớ đừng gây phiền phức cho tôi đấy.”
Mấy hôm sau, trong lúc phơi nắng ở ngoài vườn, Tả Ý nói với Lệ Trạch Lương: “Bình Hinh nói, con cái đôi lúc sẽ giống dì.”
“Anh không có chị em, chỉ có một anh hai.”
Tả Ý rất ít khi nghe anh kể về chuyện của Lệ Nam Ích, chỉ thấy mỗi khi nhắc đến hai chữ “anh hai”, thần sắc của anh đều trở nên đặc biệt thận trọng. Có một lần, họ đi ngang qua sân chơi bóng rổ công cộng, nhìn thấy một nhóm trẻ đang chơi bóng, Lệ Trạch Lương bỗng dưng lẩm bẩm một mình: “Nếu như anh hai có con, chắc bây giờ cũng lên trung học rồi.”
Tả Ý bất giác hỏi: “Anh hai là người như thế nào?” Cô không có anh trai, vì vậy luôn có cảm giác anh hai không phải giống Tạ Minh Hạo, thì sẽ giống Chiêm Đông Quyến.
“Từ nhỏ anh hai đã dạy anh đánh cầu, bơi lội, cũng hay cho anh ăn roi. Là một người khoan dung, điềm tĩnh, có lòng thương người hơn anh.”
“Anh hai trông có giống A Diễn không?”
“Rất nhiều người đều nói giống, nhưng mẹ anh lại nói không giống chút nào.”
“Vậy nếu chúng ta sinh con trai, giống anh hai là được rồi, nhất định sẽ rất tuyệt.” Tả Ý nói.
“Nếu là con gái thì sao?”
“Anh thích con gái?” Tả Ý hỏi.
Dường như anh đã tưởng tượng gì đó trong đầu,ngẫm nghĩ một lúc,dần dần khóe môi nở ra một nụ cười, sau đó anh nói: “Thích.”