Chương 7
13
Ta cứ như vậy ở lại Hòa Khánh Điện, theo thời gian ngày một trôi qua, ta và Ân Chỉ cũng càng lúc càng trở nên quen thuộc hơn, biết được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Ân Chỉ rất bận rộn, nhưng kỳ thật cũng không bận rộn như ta nghĩ.
Hắn cũng không phải thời thời khắc khắc đều thích xem tấu chương, có đôi khi, hắn sẽ đọc một ít sách khác, còn có thể viết một ít chữ.
Buổi tối trong tẩm điện vẫn không đốt than, Tô trung quan nói, thân thể Ân Chỉ không chịu nổi khô nóng, châm than sẽ khiến cho bệnh càng nghiêm trọng, hắn còn nói cho ta biết, kỳ thật A Chỉ không thích uống thuốc đắng nhất, có nhiều lúc đều lén đổ đi.
“Nương nương ngàn vạn lần không được quên.”
Tô trung quan mang cho ta bánh hoa quế, nghiêm túc dặn dò ta: “Chuyện giám sát hoàng thượng uống thuốc quan trọng như vậy, lão nô liền giao cho người.”
“Sinh bệnh thì phải uống thuốc, uống thuốc thì mới khỏi bệnh.” Nghĩ như vậy, ta nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất trọng đại, cảm nhận được Tô trung quan tin tưởng ta, ta thề son sắt cam đoan với hắn: “Trùng Tựu tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm để A Chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.”
Tô trung quan hòa ái cười rộ lên, một chút cũng không nghiêm khắc như người khác nói, hắn nói nhỏ với ta: “Hoàng thượng uống thuốc xong nếu sợ đắng thì dưới giá sách có một hộp bát bảo, bên trong có rất nhiều mứt kẹo, hoàng thượng ăn một viên, người ăn hai viên.”
Ta thích ăn mứt kẹo, nhưng lại không hiểu: “Tại sao ta có thể ăn hai viên?”
Ta không làm cái gì, còn có thể ăn hơn Ân Chỉ một viên mứt kẹo, điều này khiến ta ngại ngùng.
Tô trung quan từ ái nhìn ta, một chút cũng không chê ta hỏi nhiều, hắn nói: “Bởi vì nương nương là một hài tử tốt, nên ăn thêm một viên.”
À, hóa ra là như vậy.
Như thế ta liền an tâm thoải mái tiếp nhận, sau đó quả nhiên tìm được cái hộp bát bảo kia ở dưới giá sách, mở ra xem, đầy một hộp mứt kẹo, vừa ngửi đã thấy rất ngọt ngào, vậy nên mỗi lần Ân Chỉ uống thuốc, ta còn tích cực hơn hắn, sợ hắn bởi vì sợ đắng mà lén đổ thuốc đi.
Đợi đến khi hắn uống thuốc xong, ta liền bóc cho hắn một viên mứt sen ngọt, sau đó lại bóc cho mình hai viên.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái hộp này, có chút kinh ngạc, có điều cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, sau đó hắn nhìn ta: “... Tiểu Mãn làm sao biết hộp ở dưới giá sách?”
“Ta không biết... Nó tự chạy ra!” Trong lòng ta giữ bí mật của ta và Tô trung quan, không chịu nói cho Ân Chỉ, nhưng lại cảm thấy có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một mực ngụy biện.
“Sao chỉ cho ta có một viên... Tiểu Mãn tốt, sao nàng lại bị Tô trung quan thu mua nhanh như vậy?” Ân Chỉ buồn cười nhìn ta, ánh mắt nhu hòa như một mảnh hồ nước sâu.
Ta theo bản năng phản bác: “Ta không có!”
Vừa dứt lời ta lại lập tức bịt miệng, trong lòng cực kỳ ảo não. Nhưng ta có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hắn làm sao biết là mứt kẹo mà Tô trung quan đã cho đây?
Rõ ràng là ta không nói gì cả!
Ngay cả Đậu Khấu cũng không biết... Lúc ta mang bánh ngọt cho nàng, suýt chút nữa đã nói ra tất cả, nhưng ta vẫn nhịn được.
Nhưng Ân Chỉ vẫn tốt như vậy, hắn nói với ta, sẽ không nói cho Tô trung quan kế sách đã bại lộ, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, có điều —
Sau này mỗi lần uống thuốc xong, ta nhất định phải lặng lẽ đưa cho hắn thêm một viên mứt, mà coi như thù lao, ta có thể ăn ba viên mứt.
“Ngoại trừ chúng ta, ai cũng không biết.”
Được thôi, bị hắn thuyết phục rồi.
Ta lẩm bẩm nhét một viên mứt vào trong tay áo, nghĩ thầm Tô trung quan để cho ta nhìn Ân Chỉ uống thuốc, chỉ cần hắn uống, vậy ta ăn hai viên mứt hay ba viên mứt, chắc cũng không quá quan trọng phải không?
Vả lại vừa nghĩ đến Ân Chỉ nói, đây là bí mật nhỏ của ta và hắn, không biết tại sao, trong lòng ta còn mơ hồ cảm thấy rất vui vẻ.
“A Chỉ, ngươi thật tốt.”
Ta chân thành tha thiết nhìn hắn, miệng ngọt ngào vô cùng: “Ta có thể ra ngoài chơi một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Sau buổi chiều hôm nay, ta bị viên mứt trong tay áo quấn lấy, không muốn nghỉ trưa chút nào.
Ân Chỉ gật đầu: “Một khắc đồng hồ.”
Ta cười hì hì lôi kéo hắn tiếp tục nói hắn tốt, tuy rằng lăn qua lộn lại cũng chỉ là mấy câu kia, nhưng vẫn khiến Ân Chỉ rộng lượng cho lên đến hai khắc đồng hồ.
Thật tốt, có thể đi tìm Đậu Khấu rồi.
Ta chạy ra khỏi Hòa Khánh Điện, quen thuộc đường rẽ vào một góc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đậu Khấu đang thêu hoa trong Trực Sự Phòng.
“Đậu Khấu, Đậu Khấu!” Tuy rằng buổi sáng mới gặp, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút nhớ nàng, mứt trong tay áo ngọt ngào như vậy, Đậu Khấu nhất định sẽ thích, “Ngươi mau đoán xem, ta mang đến cho ngươi cái gì?”
Đậu Khấu cười rất ngọt ngào, giả vờ ngạc nhiên: “Ai da, là bánh ngọt? Hay là đường mạch nha?”
“Đều không phải.” Đến gần, ta dương dương tự đắc muốn nàng nhắm mắt lại, “Ngươi nếm thử một chút là biết!”
Dứt lời, ta liền đem mứt hạt sen trong tay áo đút vào miệng nàng.
“Ngọt quá!”
Đậu Khấu mở mắt ra, cười nhìn ta: “Là mứt hạt sen.”
Ta trông chờ nhìn: “Đậu Khấu có thích hay không?”
Nàng gật đầu: “Thích, rất thích, nương nương cho mứt hạt sen thật ngọt, nô tì cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua mứt hạt sen nào ngọt như vậy!”
Ta yên lòng, nàng thích là tốt rồi, chỉ cần nàng thích, ta liền cảm thấy vui vẻ, “Sau này mỗi ngày ta đều có thể mang đến cho Đậu Khấu mứt ngon, ngày mai lại mang đến hương vị khác!”
Đậu Khấu lại lắc đầu, nàng lấy tay giúp ta chải lại mái tóc có chút rối bù, vừa dặn dò ta: “Nương nương ngoan, tự mình ăn là được rồi, không cần mang đến cho nô tì.”
“Ngươi yên tâm, ta đã ăn rồi.” Ta nhìn xung quanh, tự cho là rất bí mật, nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Mỗi ngày ta có thể có ba viên mứt, ta ăn một viên, Đậu Khấu ăn một viên, còn lại một viên ta liền len lén giấu ở trong hà bao ngươi khâu cho ta, sau này hai chúng ta lặng lẽ ăn.”
Mứt kẹo trong hộp bát bảo kia, tựa hồ vĩnh viễn có ăn bao nhiêu cũng ăn không hết.
Đậu Khấu than thở một tiếng: “Nương nương —”
Nàng bất đắc dĩ nhìn ta một cái, vẫn khen ta: “Nương nương ở phương diện này, luôn rất thông minh...”
Ta có chút thẹn thùng, cúi đầu khiêm tốn: “Kỳ thật cũng bình thường, A Chỉ mới thông minh.”
Nếu không có hắn, lấy đâu ra mấy viên mứt kẹo kia?
(Còn tiếp)
Ta cứ như vậy ở lại Hòa Khánh Điện, theo thời gian ngày một trôi qua, ta và Ân Chỉ cũng càng lúc càng trở nên quen thuộc hơn, biết được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Ân Chỉ rất bận rộn, nhưng kỳ thật cũng không bận rộn như ta nghĩ.
Hắn cũng không phải thời thời khắc khắc đều thích xem tấu chương, có đôi khi, hắn sẽ đọc một ít sách khác, còn có thể viết một ít chữ.
Buổi tối trong tẩm điện vẫn không đốt than, Tô trung quan nói, thân thể Ân Chỉ không chịu nổi khô nóng, châm than sẽ khiến cho bệnh càng nghiêm trọng, hắn còn nói cho ta biết, kỳ thật A Chỉ không thích uống thuốc đắng nhất, có nhiều lúc đều lén đổ đi.
“Nương nương ngàn vạn lần không được quên.”
Tô trung quan mang cho ta bánh hoa quế, nghiêm túc dặn dò ta: “Chuyện giám sát hoàng thượng uống thuốc quan trọng như vậy, lão nô liền giao cho người.”
“Sinh bệnh thì phải uống thuốc, uống thuốc thì mới khỏi bệnh.” Nghĩ như vậy, ta nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất trọng đại, cảm nhận được Tô trung quan tin tưởng ta, ta thề son sắt cam đoan với hắn: “Trùng Tựu tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm để A Chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.”
Tô trung quan hòa ái cười rộ lên, một chút cũng không nghiêm khắc như người khác nói, hắn nói nhỏ với ta: “Hoàng thượng uống thuốc xong nếu sợ đắng thì dưới giá sách có một hộp bát bảo, bên trong có rất nhiều mứt kẹo, hoàng thượng ăn một viên, người ăn hai viên.”
Ta thích ăn mứt kẹo, nhưng lại không hiểu: “Tại sao ta có thể ăn hai viên?”
Ta không làm cái gì, còn có thể ăn hơn Ân Chỉ một viên mứt kẹo, điều này khiến ta ngại ngùng.
Tô trung quan từ ái nhìn ta, một chút cũng không chê ta hỏi nhiều, hắn nói: “Bởi vì nương nương là một hài tử tốt, nên ăn thêm một viên.”
À, hóa ra là như vậy.
Như thế ta liền an tâm thoải mái tiếp nhận, sau đó quả nhiên tìm được cái hộp bát bảo kia ở dưới giá sách, mở ra xem, đầy một hộp mứt kẹo, vừa ngửi đã thấy rất ngọt ngào, vậy nên mỗi lần Ân Chỉ uống thuốc, ta còn tích cực hơn hắn, sợ hắn bởi vì sợ đắng mà lén đổ thuốc đi.
Đợi đến khi hắn uống thuốc xong, ta liền bóc cho hắn một viên mứt sen ngọt, sau đó lại bóc cho mình hai viên.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái hộp này, có chút kinh ngạc, có điều cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, sau đó hắn nhìn ta: “... Tiểu Mãn làm sao biết hộp ở dưới giá sách?”
“Ta không biết... Nó tự chạy ra!” Trong lòng ta giữ bí mật của ta và Tô trung quan, không chịu nói cho Ân Chỉ, nhưng lại cảm thấy có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một mực ngụy biện.
“Sao chỉ cho ta có một viên... Tiểu Mãn tốt, sao nàng lại bị Tô trung quan thu mua nhanh như vậy?” Ân Chỉ buồn cười nhìn ta, ánh mắt nhu hòa như một mảnh hồ nước sâu.
Ta theo bản năng phản bác: “Ta không có!”
Vừa dứt lời ta lại lập tức bịt miệng, trong lòng cực kỳ ảo não. Nhưng ta có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hắn làm sao biết là mứt kẹo mà Tô trung quan đã cho đây?
Rõ ràng là ta không nói gì cả!
Ngay cả Đậu Khấu cũng không biết... Lúc ta mang bánh ngọt cho nàng, suýt chút nữa đã nói ra tất cả, nhưng ta vẫn nhịn được.
Nhưng Ân Chỉ vẫn tốt như vậy, hắn nói với ta, sẽ không nói cho Tô trung quan kế sách đã bại lộ, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, có điều —
Sau này mỗi lần uống thuốc xong, ta nhất định phải lặng lẽ đưa cho hắn thêm một viên mứt, mà coi như thù lao, ta có thể ăn ba viên mứt.
“Ngoại trừ chúng ta, ai cũng không biết.”
Được thôi, bị hắn thuyết phục rồi.
Ta lẩm bẩm nhét một viên mứt vào trong tay áo, nghĩ thầm Tô trung quan để cho ta nhìn Ân Chỉ uống thuốc, chỉ cần hắn uống, vậy ta ăn hai viên mứt hay ba viên mứt, chắc cũng không quá quan trọng phải không?
Vả lại vừa nghĩ đến Ân Chỉ nói, đây là bí mật nhỏ của ta và hắn, không biết tại sao, trong lòng ta còn mơ hồ cảm thấy rất vui vẻ.
“A Chỉ, ngươi thật tốt.”
Ta chân thành tha thiết nhìn hắn, miệng ngọt ngào vô cùng: “Ta có thể ra ngoài chơi một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Sau buổi chiều hôm nay, ta bị viên mứt trong tay áo quấn lấy, không muốn nghỉ trưa chút nào.
Ân Chỉ gật đầu: “Một khắc đồng hồ.”
Ta cười hì hì lôi kéo hắn tiếp tục nói hắn tốt, tuy rằng lăn qua lộn lại cũng chỉ là mấy câu kia, nhưng vẫn khiến Ân Chỉ rộng lượng cho lên đến hai khắc đồng hồ.
Thật tốt, có thể đi tìm Đậu Khấu rồi.
Ta chạy ra khỏi Hòa Khánh Điện, quen thuộc đường rẽ vào một góc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đậu Khấu đang thêu hoa trong Trực Sự Phòng.
“Đậu Khấu, Đậu Khấu!” Tuy rằng buổi sáng mới gặp, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút nhớ nàng, mứt trong tay áo ngọt ngào như vậy, Đậu Khấu nhất định sẽ thích, “Ngươi mau đoán xem, ta mang đến cho ngươi cái gì?”
Đậu Khấu cười rất ngọt ngào, giả vờ ngạc nhiên: “Ai da, là bánh ngọt? Hay là đường mạch nha?”
“Đều không phải.” Đến gần, ta dương dương tự đắc muốn nàng nhắm mắt lại, “Ngươi nếm thử một chút là biết!”
Dứt lời, ta liền đem mứt hạt sen trong tay áo đút vào miệng nàng.
“Ngọt quá!”
Đậu Khấu mở mắt ra, cười nhìn ta: “Là mứt hạt sen.”
Ta trông chờ nhìn: “Đậu Khấu có thích hay không?”
Nàng gật đầu: “Thích, rất thích, nương nương cho mứt hạt sen thật ngọt, nô tì cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua mứt hạt sen nào ngọt như vậy!”
Ta yên lòng, nàng thích là tốt rồi, chỉ cần nàng thích, ta liền cảm thấy vui vẻ, “Sau này mỗi ngày ta đều có thể mang đến cho Đậu Khấu mứt ngon, ngày mai lại mang đến hương vị khác!”
Đậu Khấu lại lắc đầu, nàng lấy tay giúp ta chải lại mái tóc có chút rối bù, vừa dặn dò ta: “Nương nương ngoan, tự mình ăn là được rồi, không cần mang đến cho nô tì.”
“Ngươi yên tâm, ta đã ăn rồi.” Ta nhìn xung quanh, tự cho là rất bí mật, nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Mỗi ngày ta có thể có ba viên mứt, ta ăn một viên, Đậu Khấu ăn một viên, còn lại một viên ta liền len lén giấu ở trong hà bao ngươi khâu cho ta, sau này hai chúng ta lặng lẽ ăn.”
Mứt kẹo trong hộp bát bảo kia, tựa hồ vĩnh viễn có ăn bao nhiêu cũng ăn không hết.
Đậu Khấu than thở một tiếng: “Nương nương —”
Nàng bất đắc dĩ nhìn ta một cái, vẫn khen ta: “Nương nương ở phương diện này, luôn rất thông minh...”
Ta có chút thẹn thùng, cúi đầu khiêm tốn: “Kỳ thật cũng bình thường, A Chỉ mới thông minh.”
Nếu không có hắn, lấy đâu ra mấy viên mứt kẹo kia?
(Còn tiếp)