Chương 14: (Đại kết cục)
23
Sau khi Ân Chỉ rời đi, ta chuyển vào Khang Thọ Cung.
Viên Viên sẽ đến thăm ta khi có thời gian, nhưng hắn luôn rất bận, đôi khi ta không gặp được hắn trong nhiều ngày.
Ta không buồn, nhưng lại rất không nỡ.
Làm hoàng đế là một chuyện rất cực khổ, ta vẫn luôn biết, nhưng Viên Viên năm nay mới vừa tròn mười lăm tuổi, ta nhìn luôn cảm thấy hắn vẫn còn là một hài tử.
Ta rất muốn giúp hắn, nhưng ta không thể làm được gì, quả thực khiến người ta chán nản.
Đậu Khấu bảo ta đừng suy nghĩ nhiều, nàng nói chỉ cần ta khỏe mạnh bình an, Viên Viên sẽ không phải lo lắng, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Ta nghe xong cũng cảm thấy có lý, tuy nói không giúp được gì, nhưng cũng không thể kéo chân hắn.
Vì vậy, cho dù ta ăn cơm hay mặc y phục, ta đều vô cùng chú ý.
Hôm nay Viên Viên đến thăm ta, thấy ta ngoan như vậy, quả nhiên rất vui vẻ, ở lại lâu hơn một chút. Lúc ta đọc thuộc “Thiên Tự Văn”, hắn cũng ở bên cạnh ta.
“Ai da.”
Ta thở dài, ảo não với chính mình lúc trước.
Nếu lúc ở cùng Ân Chỉ học nhận biết chữ mà ta chuyên tâm một chút, thì cũng không đến mức hôm nay mở sách ra mới biết, còn có rất nhiều chữ mới ta không nhận ra.
Viên Viên giúp ta khoanh tròn những chữ không quen thuộc, đồng ý sau này có thời gian rảnh sẽ đến dạy ta.
“Mẫu thân phải nghiêm túc một chút.” Viên Viên nhìn ta, nghiêm túc dặn dò, “Sớm học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, phụ thân liền sớm trở về.”
Ta gật đầu, đương nhiên là phải nghiêm túc học thuộc.
Trước đây lúc ta học, luôn luôn là bữa đực bữa cái. Có đôi khi muốn lười biếng, sẽ làm nũng chơi xấu với Ân Chỉ, hắn mềm lòng, sẽ buông tha để cho ta nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày ta đều dành thời gian để đọc “Thiên Tự Văn” đó!
Mặc dù luôn luôn thuộc rồi lại quên, quên rồi lại thuộc, nhưng ta vẫn cảm thấy rằng, ta chắc chắn sẽ sớm học thuộc xong.
Thời gian trôi nhanh như bạch mã lướt qua khe cửa, chớp mắt ta đã ba mươi lăm tuổi rồi.
Viên Viên tổ chức yến tiệc sinh thần náo nhiệt cho ta, hắn lúc này, cũng đã là một phụ thân.
Hài tử đầu lòng của hắn, là một nam hài tử.
Viên Viên nói: “Mẫu thân, đặt tên mụ cho hài tử này đi, tên thuận miệng một chút.”
Ta hiện tại đã dám ôm tiểu hài tử mềm mại, ta ngửi được mùi sữa tinh khiết trên người hắn, cảm thấy hắn thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu, vì thế ta nói với Viên Viên: “Đặt tên nó là Hương Nô có được không?”
Viên Viên gật đầu, nhìn ta cười: “Được, mẫu thân đặt tên gì cũng được.”
Sau khi yến tiệc buổi tối kết thúc, ta trở lại Khang Thọ Cung, tìm cuốn tập nhỏ của ta, cầm bút viết nắn nót: “Viên Viên đã sinh được một hài tử.”
Ta giấu cuốn tập dưới gối, sau đó hài lòng nằm xuống.
Trên cuốn tập nhỏ này, đều là ghi chép những chuyện khiến ta cảm thấy vui vẻ, đợi A Chỉ trở về, ta sẽ đưa cho hắn xem, hắn nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Ta muốn cho hắn biết, trong những ngày hắn không ở đây, ta cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
À, ta còn muốn nói cho hắn biết, Viên Viên rất giỏi làm phụ thân.
Vì vậy, năm ta bốn mươi tuổi, ta lại thêm một câu trong cuốn tập nhỏ: “Viên Viên đã sinh được rất nhiều hài tử.”
Những hài tử này có đứa vẫn còn trong tã lót, có đứa đã có thể chạy, Khang Thọ Cung mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu khách nhân đến thăm, có đứa thì tự mình chạy tới, có đứa thì được mẫu thân của bọn chúng ôm tới.
Ta thích bọn chúng, bọn chúng cũng thích ta.
Chuyện không tốt duy nhất, chính là thời gian ta đọc thuộc đã ít đi rất nhiều.
Nhưng khi ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đám hài tử, ta cũng cảm thấy không sao nữa, nhiều khuôn mặt đáng yêu như vậy, mỗi đứa đều giống như một Viên Viên nhỏ, càng nhìn lại càng khiến cho người ta vui vẻ!
Bọn chúng cứ ríu rít khoan khoái như một đàn chim sẻ, không ngừng gọi ta: “Hoàng nãi nãi! Hoàng nãi nãi!”
Ta liền đáp từng đứa từng đứa một.
Nữ hài tử luôn yên tĩnh hơn một chút, ta và Đậu Khấu thích nhất là chải tóc cho bọn chúng, trang điểm thật đẹp, nhìn liền khiến người khác muốn cưng chiều. Nam hài tử thì khỏe mạnh hơn, những bình hoa bên trong Khang Thọ Cung, không biết đã vỡ mấy chục sọt.
Ta nhìn bọn chúng từ từ lớn lên, biến thành thiếu niên tuấn tú, biến thành thiếu nữ xinh đẹp, sau đó mỗi một người đều lớn lên thành một tiểu đại nhân.
Thật tốt.
Tươi trẻ như thế này, cuộc sống của bọn chúng chỉ mới vừa bắt đầu.
Nhưng ta đã già rồi.
Tóc trong gương từ lâu đã không còn màu đen dày đặc, khóe mắt cũng đã lặng lẽ hằn lên rất nhiều nếp nhăn, ngay cả mu bàn tay, cũng đã bắt đầu trở nên khô ráp.
Có lẽ đó là một ngày khi ta năm mươi ba tuổi, ta đột nhiên nhận ra rằng, Viên Viên đã không đến thăm ta trong một thời gian dài.
Ta hỏi Đậu Khấu, Đậu Khấu lại chỉ nói hắn bận rộn, đợi lúc hắn rảnh rỗi, sẽ đến thăm ta.
Cũng phải, ta gật đầu, tiếp tục đọc thuộc lòng.
Ta dán vào sách đọc chữ, càng đọc càng muốn thở dài, chữ trên sách này, sao lại in càng ngày càng mờ, lần sau phải gọi Bảo Ngọc lại lấy cho ta một quyển mới.
Nhưng ta cũng đã lâu không thấy Bảo Ngọc rồi.
Một người hai người, sao lại bận rộn đến như vậy, ta thở dài, lấy ra cuốn tập dưới gối, viết một câu: “Viên Viên thật bận, ta có chút nhớ hắn.”
Sau khi viết xong, ta xem lại một chút, lác đác vài chữ, viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ta cũng không có ý định sửa.
Ta chậm rãi đem cuốn tập nhỏ cất lại, vừa cất vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai bảo con không đến thăm ta, ai bảo con không đến thăm ta, ta muốn cáo trạng với phụ thân con...”
Vừa mới run rẩy ngồi xuống, xa xa đột nhiên truyền đến một hồi chuông.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Ta chậm rãi đếm, tổng cộng có hai mươi bảy tiếng, không nhiều không ít, so với tiếng chuông vào đêm Ân Chỉ rời đi, giống nhau như đúc.
Ta nhìn Đậu Khấu, đáy mắt một mảnh mù tịt.
Không bao lâu sau, Khang Thọ Cung liền có người tới, ta nhìn hắn, thăm dò hô một tiếng: “Viên Viên?”
“Hoàng nãi nãi.”
Người nọ cười một cái, hai mắt lại đỏ bừng, hắn nói: “Người nhận nhầm người rồi, ta không phải phụ thân.”
Ta nhìn kỹ lại một lúc, phát hiện ra rằng ta thực sự nhận nhầm người.
“Là Hương Nô sao, xem trí nhớ của hoàng nãi nãi này!” Ta vỗ chân, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh ta, rất vui vẻ, “Hương Nô, con đã lâu không đến thăm hoàng nãi nãi, con thích bánh phục linh, mỗi ngày hoàng nãi nãi đều giữ cho con!”
Nói xong ta muốn gọi người đi lấy, nhưng lại bị Hương Nô ngăn lại.
Hài tử này tính tình tốt, bộ dạng cũng giống phụ thân hắn, giờ phút này hắn nắm tay ta, thanh âm ôn hòa: “Hoàng nãi nãi, Hương Nô không đói.”
Dứt lời, hắn tựa như cực lực nhẫn nại cái gì đó, ấp úng một hồi lâu, mới tiếp tục mở miệng: “Hoàng nãi nãi, phụ thân có lời muốn nói với người.”
Ta mù tịt nhìn hắn, hỏi: “... Lời gì?”
Hương Nô vẫn mỉm cười như cũ, nhưng ta luôn hoài nghi rằng hắn đang sắp khóc tới nơi, có điều cuối cùng hắn vẫn không khóc, mà nói với ta: “Hoàng nãi nãi, phụ thân phải rời đi một thời gian, bảo con đến nói cho người một tiếng, để cho người đừng lo lắng, phụ thân rất nhanh sẽ trở về.”
Ta cực kỳ ủ rũ, nhỏ giọng oán trách: “Tại sao cả hai đều như vậy? Phụ thân hắn không chịu để cho ta liếc mắt một cái, hắn cũng không chịu để cho ta liếc mắt một cái.”
Oán trách xong, ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Vậy hắn có nói khi nào sẽ trở về không?”
Hương Nô gật đầu, nhìn ta nói: "Phụ thân nói, đợi đến khi người học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, phụ thân liền trở về.”
“Hài tử này, thật sự giống y như đúc phụ thân hắn.” Ta thở dài, dặn dò Hương Nô: “Con giúp ta nói với hắn một tiếng, nói ta biết rồi, nhất định sẽ nghiêm túc học thuộc lòng.”
“... Hoàng nãi nãi, Hương Nô còn có chuyện phải làm, lần sau lại đến thăm người!”
Hương Nô đứng lên, gần như chạy trối c.h.ế.t, ta bị dọa đến hoảng sợ, hài tử này, vội vội vàng vàng, vạn nhất té ngã thì phải làm sao.
Ta lắc đầu, cầm lấy sách tiếp tục đọc, Đậu Khấu đi tới, khuyên ta nghỉ ngơi sớm. Ta suy nghĩ một chút, cũng đúng, đã trễ như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.
Nến bị thổi tắt, trong phòng tối tăm, ta nằm trên giường, ngơ ngác nhìn rèm treo.
Đột nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lạ truyền đến.
“Thiếu sư phu nhân sẽ chơi khùng khùng điên điên với con như người sao? Thượng thư phu nhân sẽ sùng bái con như người sao?”
Ta ngồi dậy, nghi hoặc nhìn bốn phía: “... Viên Viên?”
“Mẫu thân của người khác có lợi hại bao nhiêu đi nữa, ở trong mắt con, đều không bằng người.”
Ta chống giường đứng dậy, chạy ra sảnh bên ngoài, vội vã tìm kiếm xung quanh: “Viên Viên? Con đang ở đâu? Đừng trốn nữa, mẫu thân thật sự tìm không thấy con...”
“Nương nương!”
Đậu Khấu bị động tĩnh của ta đ.á.n.h thức, vội vàng đứng dậy thắp đèn, chạy tới bên cạnh ta: “Nương nương, có phải là gặp ác mộng hay không?”
Ta lắc đầu, có chút sốt ruột nhìn Đậu Khấu: “Đậu Khấu, ta vừa mới nghe thấy giọng nói của Viên Viên!”
“Người nhất định là đã học thuộc đến quá mệt mỏi.” Đậu Khấu đỡ ta, ngồi xuống ghế, “Ngày mai nô tì đi mời Tống ngự y xem cho người một chút, kê một ít đồ bổ.”
Nàng nói như vậy, ta liền nghi ngờ mình thật sự đã nghe nhầm.
Vừa định ngẩng đầu nói cái gì đó, lại đột nhiên sửng sốt, ta có chút nghi hoặc, Đậu Khấu từ khi nào đã trở nên tiều tụy như vậy?
Rõ ràng mấy ngày trước nhìn nàng, vẫn còn rất có tinh thần.
Bỗng nhiên ta liền có chút áy náy, ta cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lại ta đã khôi phục bộ dáng bình thường: “... Quả thật là ta đã nghe nhầm, Đậu Khấu, ngươi mau đi ngủ đi, không ngủ sẽ sinh bệnh đó.”
Nàng muốn đưa ta trở về, ta lại khăng khăng: “Ngươi ngủ trước đi, ngươi ngủ trước đi, ta không ngủ được, ngồi đây một lát.”
Trong phòng không lạnh không nóng, Đậu Khấu khoác cho ta một kiện y phục, nghe lời quay trở về.
Ta ngồi trên ghế dựa, ngơ ngác nhìn “Thiên Tự Văn” trên bàn.
Không thể nhớ được cuốn sách mà ta đã học thuộc, tràn đầy trong tâm trí của ta là Viên Viên.
Hắn từ nhỏ đã thông minh, lại hiếu thuận, chưa từng ghét bỏ bản thân mình có một mẫu thân ngốc nghếch.
“… Ở trong mắt con, đều không bằng người.”
Năm đó ta thích nằm sấp bên cái nôi, nhìn hắn ngủ, cứ nhìn như vậy, bản thân ta sẽ luôn không cẩn thận mà cũng ngủ thiếp đi.
Chậm rãi đứng dậy, ta tìm ra tấm vải bọc hắn khi còn bé ở trong rương, sau đó lại trở lại ghế dựa ngồi xuống, ôm chặt lấy nó.
Đây thật sự là điều duy nhất mà ta từng làm bằng tay của chính mình.
Lúc hắn mới được sinh ra, ta thấy mặt hắn tròn trịa, miệng cũng tròn, liền nói với Ân Chỉ, đặt tên của hắn là Viên Viên đi.
Ân Chỉ đồng ý với ta.
Sau đó là những cái tên ta sẽ viết, thứ ba là Viên Viên, thứ tư là Ân Nguyên, nhưng bất kể là cái tên thứ ba hay thứ tư, chúng đều thuộc về hài tử của ta...
Tiểu hài tử ở bên cạnh ta ba mươi lăm năm, đêm nay đã rời đi rồi.
Trong phòng trống rỗng, ngoài phòng trăng tròn vành vạnh, cả thế giới chỉ còn lại mình ta nhẹ nhàng nỉ non —
“Tiểu hài tử của ta, lợi hại nhất.”
24
Viên Viên sinh được rất nhiều hài tử.
Khi những hài tử của hắn lớn lên, lại sinh ra nhiều hài tử, ngày một nhiều hơn.
Ta từ hoàng nãi nãi trở thành thái nãi nãi.
Nhìn những hài tử này từ từ lớn lên, đồng thời bản thân mình lại từ từ già đi, đây thật sự là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Tất nhiên, già đi không chỉ có ta, mà còn có cả Đậu Khấu.
Nhưng nàng ở trong mắt ta, hình như vẫn là đại tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp năm đó, cũng không có bất kỳ bất đồng gì.
Hai chúng ta cùng nhau nhìn những tiểu hài tử chạy tới chạy lui ở Khang Thọ Cung này từ từ biến thành người lớn, lại tự mình thành gia lập thất.
Những tiểu hài tử gọi ta là thái nãi nãi, và hài tử của bọn chúng cũng gọi ta là thái nãi nãi.
Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.
Ta bắt đầu không thể phân biệt được bọn chúng với phụ mẫu của bọn chúng.
Nhưng càng làm cho người ta đau buồn chính là, ta đã quen với việc Khang Thọ Cung náo nhiệt, nhưng gần đây không biết vì sao, đám tiểu hài tử lại không đến chỗ ta chơi nữa, xung quanh trở nên vắng vẻ, không ai gọi ta là thái nãi nãi, ta luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Sau này ta mới biết, Hương Nô thấy ta lớn tuổi, sợ những tiểu hài tử này đụng phải ta, vì thế bảo phụ mẫu bọn chúng giữ những tiểu oa nhi này lại.
Ta rất tức giận, bọn chúng không đến, ai sẽ chơi với ta?
Hương Nô cũng thật là, cũng không hỏi ta một tiếng.
Ta tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi, vừa định chống gậy đi tìm hắn tính sổ, Đậu Khấu liền trở về.
Miệng ta móm mém, liền muốn cáo trạng.
“Đậu Khấu Đậu Khấu, ngươi có biết Hương Nô hắn... Hả?”
Ta mở to hai mắt, cố gắng nhìn cẩn thận một chút, giấu ở phía sau Đậu Khấu, hình như là một... một tiểu oa nhi xinh đẹp?
Được rồi, ta đã thích nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta quên mất chuyện tìm Hương Nô tính sổ, mong chờ nhìn Đậu Khấu.
“Lại đây.”
Đậu Khấu để cho tiểu hài tử phía sau đi ra, thanh âm ôn hòa từ ái: “Gọi thái nãi nãi.”
Một lúc lâu sau, thanh âm sợ hãi truyền đến: “... Thái nãi nãi.”
“Ôi chao!”
Ta lớn tiếng đáp một tiếng, híp mắt cười nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Nàng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Thật tốt.
Năm bảy mươi sáu tuổi, ta đã có một Tiểu Ngoan Ngoan.
25
Tiểu Ngoan Ngoan không có tên.
Đậu Khấu nói thân thế của nàng rất đáng thương, vừa mới được sinh ra, phụ thân đã vì quốc chiến mà c.h.ế.t, không lâu sau mẫu thân tái giá, từ nhỏ nàng đã bị thân thích đá tới đá lui, cuối cùng bị gửi vào Ấu Từ Viện.
Ta nghe xong, trong lòng rất buồn. Tiểu nhân nhi mới năm sáu tuổi, sao lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Xem qua tất cả những từ mà ta biết, ta đặt cho Tiểu Ngoan Ngoan một cái tên —
Trường Hân.
Có nghĩa là niềm vui lâu dài.
Bình thường, ta và Đậu Khấu đều quen gọi nàng là Hân Hân.
Hân Hân là một hài tử ngoan ngoãn nhưng lại kỳ quặc, hình như nàng thật sự không quen được người khác đối xử tốt với mình.
Đậu Khấu đưa Hân Hân đến học đường trong cung, đi học cùng những tiểu hài tử khác, ngày đầu tiên nàng đi học đường, ta nghĩ muốn làm nàng vui vẻ một chút, cố ý đi đón nàng.
Nhìn thấy ta, Hân Hân quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta có thể nhận ra được rằng, nàng rất vui sướng.
Nhưng sự vui sướng này chỉ kéo dài cho đến khi đèn buổi tối được thắp sáng.
Có lẽ do trước đó ta đã đợi rất lâu, trúng một chút gió, ta không may bị lạnh, bắt đầu ho khan.
Kỳ thật cũng không nghiêm trọng, nhưng Hân Hân lại bắt đầu rầu rĩ không vui.
Ngày hôm sau, nàng sống c.h.ế.t không muốn ta tiếp tục đến đón nàng, Đậu Khấu có chút không rõ, nhưng ta lại đồng ý.
Ta biết, nàng không muốn ta sinh bệnh vì nàng.
Không biết vì cái gì, rõ ràng Hân Hân không nói gì cả, nhưng ta lại có thể hiểu được ý tứ nàng muốn bày tỏ.
Đây đại khái, chính là duyên phận mà trước kia A Chỉ đã nói, đúng không?
Bằng không, sao lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã vô cùng thích nàng đây?
Sau khi có Hân Hân, ta không còn cảm thấy cô đơn nữa, mỗi ngày đều vui vẻ.
Mãi cho đến khi Đậu Khấu nói cho ta biết, Hân Hân bị khi dễ ở học đường.
Trước đó, ta cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân mình lại là một người bao che khuyết điểm đến như vậy.
Ta chống gậy, vui sướng chạy đi tìm Hương Nô tính sổ.
Ai bảo người khi dễ Hân Hân chính là hài tử của hài tử của hắn. Oan có đầu, nợ có chủ, ta nên tìm đến người làm hoàng gia gia như hắn mà lý luận.
Mà Hương Nô, quả nhiên không có biện pháp với ta.
“Hương Nô không thương hoàng nãi nãi nữa rồi... Hu hu, đầu tiên là khi dễ hoàng nãi nãi, sau đó lại khi dễ Hân Hân của ta...”
“Hoàng nãi nãi, xem người nói kìa, Hương Nô nào dám khi dễ người?! Tội danh này, tôn nhi làm sao gánh nổi...”
Hương Nô cầm khăn tay, muốn lau nước mắt cho ta, bị ta giật lấy: “Con chính là khi dễ! Con không cho đám tiểu hài tử chơi với ta.”
Dứt lời ta liền lau nước mắt, lại tiếp tục khóc: “Đáng thương cho Hân Hân của ta, tuổi còn nhỏ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, thật vất vả mới vào được Khang Thọ Cung, ai da, đều trách thái nãi nãi ta đây già rồi, không hữu dụng nữa, không bảo vệ được nàng...”
Hương Nô cực kỳ bất đắc dĩ, ôn tồn dỗ dành ta: “Hoàng nãi nãi, người đừng khóc, người muốn gì Hương Nô cũng cho người... Ân Sâm đâu? Mau bảo hắn lăn lại đây cho ta!”
Nghe đến đây, tiếng khóc của ta lập tức nhỏ đi một chút.
Hương Nô thấy thế, thanh âm càng lớn, thúc giục nói: “... Sửng sốt ra đó làm gì, còn không mau một chút!”
Sau khi đã giáo huấn kẻ khi dễ Hân Hân, ta không chút khách khí đòi rất nhiều bồi thường, sau đó mặt mày hớn hở trở về Khang Thọ Cung, vẫn là Hương Nô tự mình tiễn ta.
Hân Hân hẳn là đã ở cửa cung chờ ta thật lâu, bàn tay nhỏ bé đều đã lạnh cóng.
Ta đau lòng muốn c.h.ế.t, vội vàng lôi kéo nàng hồi cung.
“Thái nãi nãi.”
Hân Hân cầm bánh hạch đào xốp giòn, có chút không được tự nhiên rũ mắt: “Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, sao người phải hao tâm tổn trí như vậy...”
“Mới không phải đâu!”
Ta nhìn Hân Hân, rất nghiêm túc nói với nàng: “Hân Hân chịu ủy khuất, chính là chuyện cực kỳ lớn.”
Hân Hân đột nhiên bật khóc.
Ta chỉ cần lau nước mắt cho nàng, cũng không khuyên nàng đừng khóc, tiểu hài tử này trước kia khẳng định đã chịu rất nhiều ủy khuất, khóc một trận là chuyện tốt.
Đợi Hân Hân khóc xong rồi, thánh chỉ cũng vừa đến.
“Hân Hân của ta, về sau chính là tiểu quận chúa!” Ta xoa đầu nàng, mấy ngày nay, nàng rốt cuộc đã được ta và Đậu Khấu nuôi đến trắng mềm, “Sau này còn ai dám khi dễ con, gậy của thái nãi nãi cũng không tha cho hắn!”
“Thái nãi nãi…”
Hân Hân buông thánh chỉ xuống, chậm rãi dựa vào trong lòng ta, lại muốn khóc: “Sao người lại tốt như vậy, sao có thể tốt như vậy...”
“Bởi vì Hân Hân tốt nha!”
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cười híp mắt nhìn nàng: “Thái nãi nãi thích Hân Hân, rất thích rất thích!”
“Hân Hân cũng thích thái nãi nãi.” Bàn tay nhỏ bé ôm ta càng lúc càng chặt hơn một chút, tiểu hài tử trong ngực sụt sịt mũi, “Rất thích rất thích...”
Điều này thật khéo, lại thật tuyệt.
Ta thích, cũng thích Hân Hân của ta từ từ lớn lên, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng.
Có lẽ là đã có bóng ma trong lòng, mỗi lần nàng nhìn thấy Ân Sâm đều trốn đi.
Ân Sâm không còn cách nào khác, chạy tới tìm ta: “Thái nãi nãi, người giúp con đi, con thật sự biết sai rồi, con cũng thật sự thích Trường Hân...”
Ta “Hừ” một tiếng, ôm gậy lắc đầu: “Ta mới không giúp kẻ xấu khi dễ Hân Hân đâu!”
Đậu Khấu thật sự cảm thấy buồn cười, khuyên hắn trở về trước.
Ân Sâm cố chấp, không chịu rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Hân Hân đến đọc sách cùng ta, ánh mắt Ân Sâm thoáng chốc liền sáng lên, Hân Hân lại sợ tới mức xoay người bỏ chạy, hắn vội vàng đuổi theo.
Ta và Đậu Khấu lặng lẽ đi theo bọn họ, đi tới hoa viên nhỏ của Khang Thọ Cung, Hân Hân không chịu để ý đến Ân Sâm, hắn lại nôn nóng đến mức muốn khóc, trong lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy đại thù đã được báo.
“Hân nhi, ta thật sự thích nàng...”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã thích, nhưng ta lại không biết nói như thế nào, còn bị quỷ ám khi dễ nàng.” Hắn đột nhiên kéo tay Hân Hân lên, đ.á.n.h lên người mình, “Nàng đ.á.n.h ta đi, đ.á.n.h ta đi! Nếu như vậy có thể khiến nàng không chán ghét ta...”
Hân Hân tựa hồ bị dọa sợ, Đậu Khấu vừa muốn đi ra ngoài ngăn cản, lại bị ta ngăn lại, sau đó theo ta chậm rãi rời đi.
Trở lại tiền sảnh, Đậu Khấu khó hiểu hỏi ta tại sao.
Ta nói với nàng: “Hân Hân đỏ mặt!”
Một lúc sau, Hân Hân trở về, ta cười híp mắt nhìn nàng, mặt Hân Hân lại càng đỏ hơn.
“Hân Hân đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta nắm lấy tay nàng, kỳ thật trong lòng ta đã có câu trả lời.
“Thái nãi nãi...” Hân Hân tựa vào cánh tay ta, có chút ngượng ngùng, “Kỳ thật hắn rất tốt, tuy rằng khi còn bé hắn luôn trêu chọc con, nhưng cũng che chở con, không cho người khác đến khi dễ... Người này chính là một cái chày gỗ.”
Ta có chút đồng ý: “Tuy nói là một cái chày gỗ, nhưng cũng là một cái chày gỗ tốt, quan trọng nhất, Hân Hân cũng thích cái chày gỗ này.”
Hân Hân xấu hổ không chịu nổi, trách móc đáp: “Thái nãi nãi!”
Ta liền không nói cái gì nữa, chỉ cười trêu ghẹo nhìn nàng.
…
Không biết từ khi nào, ta bắt đầu thích phơi nắng.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên người lên mặt, khiến người ta thoải mái đến buồn ngủ.
Đặc biệt là vào mùa thu, thậm chí còn buồn ngủ hơn.
Ta dựa vào ghế dài phơi nắng, khẽ nhắm mắt, không ngừng ngáp.
Xung quanh có gió nhẹ thổi qua, Đậu Khấu đi tới, khoác cho ta một chiếc áo choàng mỏng, tránh cho ta bị cảm lạnh.
“Nương nương.”
Thanh âm của nàng ôn hòa, mềm mại, mang theo một cảm giác an tâm: “Nô tì đi đón Hân Hân.”
Ta buồn ngủ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Đậu Khấu đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Tiết trời hôm nay thật tốt, lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng, mọi thứ đều rất rõ ràng, đẹp đẽ.
Khó trách Gia Ninh lại thích phơi nắng đến như vậy.
Ánh mặt trời ấm áp thực sự sẽ làm cho người ta ngủ rất ngon.
26
“Thái nãi nãi... Hân Hân lạnh, Hân Hân đói...”
Tiếng khóc non nớt quanh quẩn bên tai, ta từ trong mộng bừng tỉnh, thanh âm này... Là Hân Hân của ta!
Ta chống đỡ thân thể nặng nề, vội vàng xốc chăn lên, mắt thấy có thể mang giày xuống giường, lại bị người bên giường ngăn lại: “Thái nãi nãi!”
“Đừng ngăn cản ta, đừng ngăn cản ta!”
Ta sốt ruột không chịu nổi, nhưng tiểu cô nương trước mặt này có thế nào cũng không nghe theo: “Người ngoan ngoãn nằm xuống, muốn cái gì, con lấy là được...”
“Ai da!”
Ta lo lắng vỗ đùi, “Ta nghe thấy Hân Hân đang khóc! Nói nàng lạnh, còn nói đói, ta phải nhanh chóng đến Ấu Từ Viện đón nàng!”
Tiểu cô nương búi tóc của phụ nhân trước mặt đột nhiên sửng sốt, ta nhìn hai mắt nàng, vừa định nói sao lại quen mắt đến như vậy, chợt nghe nàng nghẹn ngào một tiếng “Thái nãi nãi”, sau đó ôm ta gào khóc.
“Không khóc, không khóc…”
Ta theo bản năng bắt đầu an ủi nàng, kỳ lạ, thấy nàng thương tâm, sao ta lại cảm thấy đau lòng thương tiếc như vậy?
Đợi nàng khóc xong, ta lại mơ hồ: Vừa rồi ta muốn đi làm gì?
Quên đi, không nghĩ nữa, ta nhìn tiểu cô nương đầu mũi đỏ hồng, càng nhìn càng thích: “Cô nương, con nhìn trông thật quen mắt.”
Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao, chỉ vào gương mặt của nàng, ta rất kinh hỉ: “Con và Hân Hân của ta rất giống nhau! Chả trách ta nhìn thấy con liền thích...”
“Thái nãi nãi...” Nàng tựa hồ lại muốn khóc, nhìn ta nghẹn ngào, “Con chính là Hân Hân của người...”
“Lừa gạt!”
Ta bĩu môi: “Hân Hân đã đi học đường rồi, Đậu Khấu đi đón nàng, lập tức sẽ trở về.”
Tiểu cô nương trước mặt này búi tóc của phụ nhân, chắc hẳn đã thành gia lập thất rồi, nhưng Hân Hân của ta năm nay mới mới đi học đường, vậy nên làm sao có thể là cùng một người chứ!
“Ta biết rồi!” Linh quang ta chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, “Con cũng tên là Hân Hân!”
“Thật là khéo, trùng tên với Hân Hân của ta!”
Tiểu cô nương hơi sửng sốt vài hơi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thật khéo...”
Ta lôi kéo nàng hỏi Đông hỏi Tây, cuối cùng có chút ngạc nhiên: “Hân Hân cũng thích ăn bánh hạch đào xốp giòn, hai con còn giống nhau như vậy... Sau này Hân Hân lớn lên, khẳng định cũng sẽ xinh đẹp như con!”
Tiểu cô nương chỉ cười, lại cười, rồi rơi nước mắt.
“Ai da.”
Ta thở dài, lau nước mắt cho nàng: “Con đừng khóc, con vừa khóc, ta liền đau lòng!”
“Con không khóc, không khóc nữa.”
Tiểu cô nương thật sự nặn ra một nụ cười, nhưng lại càng khiến người ta đau lòng hơn.
“Thái nãi nãi, chúng ta cùng nhau đọc sách...”
Tiểu cô nương này thật tốt.
Nàng hầu như đến nói chuyện với ta mỗi ngày, đọc thuộc “Thiên Tự Văn”, còn phơi nắng cùng ta, ta thật sự thích nàng.
Nhưng gần đây, hình như nàng sinh bệnh rồi.
Sắc mặt nàng thật sự nhìn rất tái nhợt, ta liền bảo nàng mau về nhà, ở chỗ ta lâu như vậy, phu quân nàng ắt hẳn cũng vô cùng nhớ nàng.
Nàng không muốn đi, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của ta, nàng vẫn nghe lời rời đi.
Thành thật mà nói, trong những ngày nàng không có ở đây, kỳ thật ta rất cô đơn, Hân Hân phải đi đến học đường, Đậu Khấu phải đi đón Hân Hân, trong Khang Thọ Cung, chỉ có ta và các tiểu cung nữ.
Ta suy nghĩ một chút, bảo người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đưa cho những tiểu hài tử lớn lên ở Khang Thọ Cung.
Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, dường như ta nên làm như vậy.
Về phần vì sao như vậy, ta cũng không rõ lắm.
27
Đông chí sáng nay, ta rốt cuộc cũng nhớ ra tiểu cô nương là ai.
Thì ra, nàng thật sự là Hân Hân của ta.
Trí nhớ tệ hại này của ta, ngay cả Hân Hân cũng quên, nàng hẳn thương tâm biết bao.
Nghĩ đến đây, ta bức thiết muốn gặp nàng, vì thế ta gọi tiểu cung nữ tới, ầm ĩ nói muốn gặp Hân Hân.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng vội vã của Hân Hân.
Ta cực kỳ vui vẻ, lớn tiếng hô: “Hân Hân!”
Nàng ngây ngẩn cả người, chậm rãi đi đến bên cạnh ta, nước mắt rơi xuống: “Thái nãi nãi, người nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ ra rồi, thái nãi nãi cái gì cũng đều nhớ ra rồi.”
Ta ôm lấy tiểu cô nương của ta, cực kỳ áy náy: “Thật xin lỗi, đã khiến Hân Hân đau buồn lâu như vậy.”
Hân Hân lắc đầu, chậm rãi dựa vào bả vai ta: “Hân Hân không đau buồn.”
“Thái nãi nãi khỏe, thì Hân Hân khỏe...”
Ta cười rộ lên, chỉ cảm thấy hài tử này thật ngốc, rõ ràng là Hân Hân khỏe, thái nãi nãi liền khỏe mới đúng.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.
Ta lôi kéo Hân Hân, nói rất nhiều lời, sau khi tiễn nàng rời đi, buổi trưa ta ngoan ngoãn ăn cơm, buổi chiều ta phơi nắng hồi lâu, ngủ được một giấc thật ngon.
Sau bữa tối, các tiểu cung nữ chơi cùng ta, ta còn bảo các nàng giúp ta chải đầu, thay y phục.
Ta không biết vì sao ta lại làm như vậy.
Có lẽ là bởi vì, ta phát hiện ra bản thân mình trở nên thập phần thanh tỉnh, giống như là sương mù quanh năm lượn lờ trước mắt ta rốt cuộc cũng đã tản ra hết.
Đông chí năm ta tám mươi chín tuổi, lần đầu tiên ta lặng lẽ viết ra “Thiên Tự Văn”.
Sau khi run rẩy viết xong từ cuối cùng, ta rõ ràng cảm thấy được, người rời đi năm mươi sáu năm, đã trở lại rồi.
Đêm khuya, trời nổi tuyết.
Ta đứng ở tiền sảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn đại môn Khang Thọ Cung.
Kẽo kẹt —
Đại môn được mở ra.
Người nọ đầu đầy tóc bạc, ý cười dịu dàng, đứng ở trong tuyết, vươn tay về phía ta.
Ta chạy về phía hắn, nắm chặt lấy bàn tay kia.
Hai gương mặt già nua, hai đầu tóc trắng tuyết, nhìn nhau không nói, chỉ nhìn nhau cười.
Thật tốt.
Ta cuối cùng cũng đợi được hắn rồi.
TOÀN VĂN HOÀN.
Sau khi Ân Chỉ rời đi, ta chuyển vào Khang Thọ Cung.
Viên Viên sẽ đến thăm ta khi có thời gian, nhưng hắn luôn rất bận, đôi khi ta không gặp được hắn trong nhiều ngày.
Ta không buồn, nhưng lại rất không nỡ.
Làm hoàng đế là một chuyện rất cực khổ, ta vẫn luôn biết, nhưng Viên Viên năm nay mới vừa tròn mười lăm tuổi, ta nhìn luôn cảm thấy hắn vẫn còn là một hài tử.
Ta rất muốn giúp hắn, nhưng ta không thể làm được gì, quả thực khiến người ta chán nản.
Đậu Khấu bảo ta đừng suy nghĩ nhiều, nàng nói chỉ cần ta khỏe mạnh bình an, Viên Viên sẽ không phải lo lắng, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Ta nghe xong cũng cảm thấy có lý, tuy nói không giúp được gì, nhưng cũng không thể kéo chân hắn.
Vì vậy, cho dù ta ăn cơm hay mặc y phục, ta đều vô cùng chú ý.
Hôm nay Viên Viên đến thăm ta, thấy ta ngoan như vậy, quả nhiên rất vui vẻ, ở lại lâu hơn một chút. Lúc ta đọc thuộc “Thiên Tự Văn”, hắn cũng ở bên cạnh ta.
“Ai da.”
Ta thở dài, ảo não với chính mình lúc trước.
Nếu lúc ở cùng Ân Chỉ học nhận biết chữ mà ta chuyên tâm một chút, thì cũng không đến mức hôm nay mở sách ra mới biết, còn có rất nhiều chữ mới ta không nhận ra.
Viên Viên giúp ta khoanh tròn những chữ không quen thuộc, đồng ý sau này có thời gian rảnh sẽ đến dạy ta.
“Mẫu thân phải nghiêm túc một chút.” Viên Viên nhìn ta, nghiêm túc dặn dò, “Sớm học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, phụ thân liền sớm trở về.”
Ta gật đầu, đương nhiên là phải nghiêm túc học thuộc.
Trước đây lúc ta học, luôn luôn là bữa đực bữa cái. Có đôi khi muốn lười biếng, sẽ làm nũng chơi xấu với Ân Chỉ, hắn mềm lòng, sẽ buông tha để cho ta nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày ta đều dành thời gian để đọc “Thiên Tự Văn” đó!
Mặc dù luôn luôn thuộc rồi lại quên, quên rồi lại thuộc, nhưng ta vẫn cảm thấy rằng, ta chắc chắn sẽ sớm học thuộc xong.
Thời gian trôi nhanh như bạch mã lướt qua khe cửa, chớp mắt ta đã ba mươi lăm tuổi rồi.
Viên Viên tổ chức yến tiệc sinh thần náo nhiệt cho ta, hắn lúc này, cũng đã là một phụ thân.
Hài tử đầu lòng của hắn, là một nam hài tử.
Viên Viên nói: “Mẫu thân, đặt tên mụ cho hài tử này đi, tên thuận miệng một chút.”
Ta hiện tại đã dám ôm tiểu hài tử mềm mại, ta ngửi được mùi sữa tinh khiết trên người hắn, cảm thấy hắn thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu, vì thế ta nói với Viên Viên: “Đặt tên nó là Hương Nô có được không?”
Viên Viên gật đầu, nhìn ta cười: “Được, mẫu thân đặt tên gì cũng được.”
Sau khi yến tiệc buổi tối kết thúc, ta trở lại Khang Thọ Cung, tìm cuốn tập nhỏ của ta, cầm bút viết nắn nót: “Viên Viên đã sinh được một hài tử.”
Ta giấu cuốn tập dưới gối, sau đó hài lòng nằm xuống.
Trên cuốn tập nhỏ này, đều là ghi chép những chuyện khiến ta cảm thấy vui vẻ, đợi A Chỉ trở về, ta sẽ đưa cho hắn xem, hắn nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Ta muốn cho hắn biết, trong những ngày hắn không ở đây, ta cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
À, ta còn muốn nói cho hắn biết, Viên Viên rất giỏi làm phụ thân.
Vì vậy, năm ta bốn mươi tuổi, ta lại thêm một câu trong cuốn tập nhỏ: “Viên Viên đã sinh được rất nhiều hài tử.”
Những hài tử này có đứa vẫn còn trong tã lót, có đứa đã có thể chạy, Khang Thọ Cung mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu khách nhân đến thăm, có đứa thì tự mình chạy tới, có đứa thì được mẫu thân của bọn chúng ôm tới.
Ta thích bọn chúng, bọn chúng cũng thích ta.
Chuyện không tốt duy nhất, chính là thời gian ta đọc thuộc đã ít đi rất nhiều.
Nhưng khi ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đám hài tử, ta cũng cảm thấy không sao nữa, nhiều khuôn mặt đáng yêu như vậy, mỗi đứa đều giống như một Viên Viên nhỏ, càng nhìn lại càng khiến cho người ta vui vẻ!
Bọn chúng cứ ríu rít khoan khoái như một đàn chim sẻ, không ngừng gọi ta: “Hoàng nãi nãi! Hoàng nãi nãi!”
Ta liền đáp từng đứa từng đứa một.
Nữ hài tử luôn yên tĩnh hơn một chút, ta và Đậu Khấu thích nhất là chải tóc cho bọn chúng, trang điểm thật đẹp, nhìn liền khiến người khác muốn cưng chiều. Nam hài tử thì khỏe mạnh hơn, những bình hoa bên trong Khang Thọ Cung, không biết đã vỡ mấy chục sọt.
Ta nhìn bọn chúng từ từ lớn lên, biến thành thiếu niên tuấn tú, biến thành thiếu nữ xinh đẹp, sau đó mỗi một người đều lớn lên thành một tiểu đại nhân.
Thật tốt.
Tươi trẻ như thế này, cuộc sống của bọn chúng chỉ mới vừa bắt đầu.
Nhưng ta đã già rồi.
Tóc trong gương từ lâu đã không còn màu đen dày đặc, khóe mắt cũng đã lặng lẽ hằn lên rất nhiều nếp nhăn, ngay cả mu bàn tay, cũng đã bắt đầu trở nên khô ráp.
Có lẽ đó là một ngày khi ta năm mươi ba tuổi, ta đột nhiên nhận ra rằng, Viên Viên đã không đến thăm ta trong một thời gian dài.
Ta hỏi Đậu Khấu, Đậu Khấu lại chỉ nói hắn bận rộn, đợi lúc hắn rảnh rỗi, sẽ đến thăm ta.
Cũng phải, ta gật đầu, tiếp tục đọc thuộc lòng.
Ta dán vào sách đọc chữ, càng đọc càng muốn thở dài, chữ trên sách này, sao lại in càng ngày càng mờ, lần sau phải gọi Bảo Ngọc lại lấy cho ta một quyển mới.
Nhưng ta cũng đã lâu không thấy Bảo Ngọc rồi.
Một người hai người, sao lại bận rộn đến như vậy, ta thở dài, lấy ra cuốn tập dưới gối, viết một câu: “Viên Viên thật bận, ta có chút nhớ hắn.”
Sau khi viết xong, ta xem lại một chút, lác đác vài chữ, viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ta cũng không có ý định sửa.
Ta chậm rãi đem cuốn tập nhỏ cất lại, vừa cất vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai bảo con không đến thăm ta, ai bảo con không đến thăm ta, ta muốn cáo trạng với phụ thân con...”
Vừa mới run rẩy ngồi xuống, xa xa đột nhiên truyền đến một hồi chuông.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Ta chậm rãi đếm, tổng cộng có hai mươi bảy tiếng, không nhiều không ít, so với tiếng chuông vào đêm Ân Chỉ rời đi, giống nhau như đúc.
Ta nhìn Đậu Khấu, đáy mắt một mảnh mù tịt.
Không bao lâu sau, Khang Thọ Cung liền có người tới, ta nhìn hắn, thăm dò hô một tiếng: “Viên Viên?”
“Hoàng nãi nãi.”
Người nọ cười một cái, hai mắt lại đỏ bừng, hắn nói: “Người nhận nhầm người rồi, ta không phải phụ thân.”
Ta nhìn kỹ lại một lúc, phát hiện ra rằng ta thực sự nhận nhầm người.
“Là Hương Nô sao, xem trí nhớ của hoàng nãi nãi này!” Ta vỗ chân, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh ta, rất vui vẻ, “Hương Nô, con đã lâu không đến thăm hoàng nãi nãi, con thích bánh phục linh, mỗi ngày hoàng nãi nãi đều giữ cho con!”
Nói xong ta muốn gọi người đi lấy, nhưng lại bị Hương Nô ngăn lại.
Hài tử này tính tình tốt, bộ dạng cũng giống phụ thân hắn, giờ phút này hắn nắm tay ta, thanh âm ôn hòa: “Hoàng nãi nãi, Hương Nô không đói.”
Dứt lời, hắn tựa như cực lực nhẫn nại cái gì đó, ấp úng một hồi lâu, mới tiếp tục mở miệng: “Hoàng nãi nãi, phụ thân có lời muốn nói với người.”
Ta mù tịt nhìn hắn, hỏi: “... Lời gì?”
Hương Nô vẫn mỉm cười như cũ, nhưng ta luôn hoài nghi rằng hắn đang sắp khóc tới nơi, có điều cuối cùng hắn vẫn không khóc, mà nói với ta: “Hoàng nãi nãi, phụ thân phải rời đi một thời gian, bảo con đến nói cho người một tiếng, để cho người đừng lo lắng, phụ thân rất nhanh sẽ trở về.”
Ta cực kỳ ủ rũ, nhỏ giọng oán trách: “Tại sao cả hai đều như vậy? Phụ thân hắn không chịu để cho ta liếc mắt một cái, hắn cũng không chịu để cho ta liếc mắt một cái.”
Oán trách xong, ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Vậy hắn có nói khi nào sẽ trở về không?”
Hương Nô gật đầu, nhìn ta nói: "Phụ thân nói, đợi đến khi người học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, phụ thân liền trở về.”
“Hài tử này, thật sự giống y như đúc phụ thân hắn.” Ta thở dài, dặn dò Hương Nô: “Con giúp ta nói với hắn một tiếng, nói ta biết rồi, nhất định sẽ nghiêm túc học thuộc lòng.”
“... Hoàng nãi nãi, Hương Nô còn có chuyện phải làm, lần sau lại đến thăm người!”
Hương Nô đứng lên, gần như chạy trối c.h.ế.t, ta bị dọa đến hoảng sợ, hài tử này, vội vội vàng vàng, vạn nhất té ngã thì phải làm sao.
Ta lắc đầu, cầm lấy sách tiếp tục đọc, Đậu Khấu đi tới, khuyên ta nghỉ ngơi sớm. Ta suy nghĩ một chút, cũng đúng, đã trễ như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.
Nến bị thổi tắt, trong phòng tối tăm, ta nằm trên giường, ngơ ngác nhìn rèm treo.
Đột nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lạ truyền đến.
“Thiếu sư phu nhân sẽ chơi khùng khùng điên điên với con như người sao? Thượng thư phu nhân sẽ sùng bái con như người sao?”
Ta ngồi dậy, nghi hoặc nhìn bốn phía: “... Viên Viên?”
“Mẫu thân của người khác có lợi hại bao nhiêu đi nữa, ở trong mắt con, đều không bằng người.”
Ta chống giường đứng dậy, chạy ra sảnh bên ngoài, vội vã tìm kiếm xung quanh: “Viên Viên? Con đang ở đâu? Đừng trốn nữa, mẫu thân thật sự tìm không thấy con...”
“Nương nương!”
Đậu Khấu bị động tĩnh của ta đ.á.n.h thức, vội vàng đứng dậy thắp đèn, chạy tới bên cạnh ta: “Nương nương, có phải là gặp ác mộng hay không?”
Ta lắc đầu, có chút sốt ruột nhìn Đậu Khấu: “Đậu Khấu, ta vừa mới nghe thấy giọng nói của Viên Viên!”
“Người nhất định là đã học thuộc đến quá mệt mỏi.” Đậu Khấu đỡ ta, ngồi xuống ghế, “Ngày mai nô tì đi mời Tống ngự y xem cho người một chút, kê một ít đồ bổ.”
Nàng nói như vậy, ta liền nghi ngờ mình thật sự đã nghe nhầm.
Vừa định ngẩng đầu nói cái gì đó, lại đột nhiên sửng sốt, ta có chút nghi hoặc, Đậu Khấu từ khi nào đã trở nên tiều tụy như vậy?
Rõ ràng mấy ngày trước nhìn nàng, vẫn còn rất có tinh thần.
Bỗng nhiên ta liền có chút áy náy, ta cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lại ta đã khôi phục bộ dáng bình thường: “... Quả thật là ta đã nghe nhầm, Đậu Khấu, ngươi mau đi ngủ đi, không ngủ sẽ sinh bệnh đó.”
Nàng muốn đưa ta trở về, ta lại khăng khăng: “Ngươi ngủ trước đi, ngươi ngủ trước đi, ta không ngủ được, ngồi đây một lát.”
Trong phòng không lạnh không nóng, Đậu Khấu khoác cho ta một kiện y phục, nghe lời quay trở về.
Ta ngồi trên ghế dựa, ngơ ngác nhìn “Thiên Tự Văn” trên bàn.
Không thể nhớ được cuốn sách mà ta đã học thuộc, tràn đầy trong tâm trí của ta là Viên Viên.
Hắn từ nhỏ đã thông minh, lại hiếu thuận, chưa từng ghét bỏ bản thân mình có một mẫu thân ngốc nghếch.
“… Ở trong mắt con, đều không bằng người.”
Năm đó ta thích nằm sấp bên cái nôi, nhìn hắn ngủ, cứ nhìn như vậy, bản thân ta sẽ luôn không cẩn thận mà cũng ngủ thiếp đi.
Chậm rãi đứng dậy, ta tìm ra tấm vải bọc hắn khi còn bé ở trong rương, sau đó lại trở lại ghế dựa ngồi xuống, ôm chặt lấy nó.
Đây thật sự là điều duy nhất mà ta từng làm bằng tay của chính mình.
Lúc hắn mới được sinh ra, ta thấy mặt hắn tròn trịa, miệng cũng tròn, liền nói với Ân Chỉ, đặt tên của hắn là Viên Viên đi.
Ân Chỉ đồng ý với ta.
Sau đó là những cái tên ta sẽ viết, thứ ba là Viên Viên, thứ tư là Ân Nguyên, nhưng bất kể là cái tên thứ ba hay thứ tư, chúng đều thuộc về hài tử của ta...
Tiểu hài tử ở bên cạnh ta ba mươi lăm năm, đêm nay đã rời đi rồi.
Trong phòng trống rỗng, ngoài phòng trăng tròn vành vạnh, cả thế giới chỉ còn lại mình ta nhẹ nhàng nỉ non —
“Tiểu hài tử của ta, lợi hại nhất.”
24
Viên Viên sinh được rất nhiều hài tử.
Khi những hài tử của hắn lớn lên, lại sinh ra nhiều hài tử, ngày một nhiều hơn.
Ta từ hoàng nãi nãi trở thành thái nãi nãi.
Nhìn những hài tử này từ từ lớn lên, đồng thời bản thân mình lại từ từ già đi, đây thật sự là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Tất nhiên, già đi không chỉ có ta, mà còn có cả Đậu Khấu.
Nhưng nàng ở trong mắt ta, hình như vẫn là đại tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp năm đó, cũng không có bất kỳ bất đồng gì.
Hai chúng ta cùng nhau nhìn những tiểu hài tử chạy tới chạy lui ở Khang Thọ Cung này từ từ biến thành người lớn, lại tự mình thành gia lập thất.
Những tiểu hài tử gọi ta là thái nãi nãi, và hài tử của bọn chúng cũng gọi ta là thái nãi nãi.
Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.
Ta bắt đầu không thể phân biệt được bọn chúng với phụ mẫu của bọn chúng.
Nhưng càng làm cho người ta đau buồn chính là, ta đã quen với việc Khang Thọ Cung náo nhiệt, nhưng gần đây không biết vì sao, đám tiểu hài tử lại không đến chỗ ta chơi nữa, xung quanh trở nên vắng vẻ, không ai gọi ta là thái nãi nãi, ta luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Sau này ta mới biết, Hương Nô thấy ta lớn tuổi, sợ những tiểu hài tử này đụng phải ta, vì thế bảo phụ mẫu bọn chúng giữ những tiểu oa nhi này lại.
Ta rất tức giận, bọn chúng không đến, ai sẽ chơi với ta?
Hương Nô cũng thật là, cũng không hỏi ta một tiếng.
Ta tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi, vừa định chống gậy đi tìm hắn tính sổ, Đậu Khấu liền trở về.
Miệng ta móm mém, liền muốn cáo trạng.
“Đậu Khấu Đậu Khấu, ngươi có biết Hương Nô hắn... Hả?”
Ta mở to hai mắt, cố gắng nhìn cẩn thận một chút, giấu ở phía sau Đậu Khấu, hình như là một... một tiểu oa nhi xinh đẹp?
Được rồi, ta đã thích nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta quên mất chuyện tìm Hương Nô tính sổ, mong chờ nhìn Đậu Khấu.
“Lại đây.”
Đậu Khấu để cho tiểu hài tử phía sau đi ra, thanh âm ôn hòa từ ái: “Gọi thái nãi nãi.”
Một lúc lâu sau, thanh âm sợ hãi truyền đến: “... Thái nãi nãi.”
“Ôi chao!”
Ta lớn tiếng đáp một tiếng, híp mắt cười nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Nàng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Thật tốt.
Năm bảy mươi sáu tuổi, ta đã có một Tiểu Ngoan Ngoan.
25
Tiểu Ngoan Ngoan không có tên.
Đậu Khấu nói thân thế của nàng rất đáng thương, vừa mới được sinh ra, phụ thân đã vì quốc chiến mà c.h.ế.t, không lâu sau mẫu thân tái giá, từ nhỏ nàng đã bị thân thích đá tới đá lui, cuối cùng bị gửi vào Ấu Từ Viện.
Ta nghe xong, trong lòng rất buồn. Tiểu nhân nhi mới năm sáu tuổi, sao lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Xem qua tất cả những từ mà ta biết, ta đặt cho Tiểu Ngoan Ngoan một cái tên —
Trường Hân.
Có nghĩa là niềm vui lâu dài.
Bình thường, ta và Đậu Khấu đều quen gọi nàng là Hân Hân.
Hân Hân là một hài tử ngoan ngoãn nhưng lại kỳ quặc, hình như nàng thật sự không quen được người khác đối xử tốt với mình.
Đậu Khấu đưa Hân Hân đến học đường trong cung, đi học cùng những tiểu hài tử khác, ngày đầu tiên nàng đi học đường, ta nghĩ muốn làm nàng vui vẻ một chút, cố ý đi đón nàng.
Nhìn thấy ta, Hân Hân quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta có thể nhận ra được rằng, nàng rất vui sướng.
Nhưng sự vui sướng này chỉ kéo dài cho đến khi đèn buổi tối được thắp sáng.
Có lẽ do trước đó ta đã đợi rất lâu, trúng một chút gió, ta không may bị lạnh, bắt đầu ho khan.
Kỳ thật cũng không nghiêm trọng, nhưng Hân Hân lại bắt đầu rầu rĩ không vui.
Ngày hôm sau, nàng sống c.h.ế.t không muốn ta tiếp tục đến đón nàng, Đậu Khấu có chút không rõ, nhưng ta lại đồng ý.
Ta biết, nàng không muốn ta sinh bệnh vì nàng.
Không biết vì cái gì, rõ ràng Hân Hân không nói gì cả, nhưng ta lại có thể hiểu được ý tứ nàng muốn bày tỏ.
Đây đại khái, chính là duyên phận mà trước kia A Chỉ đã nói, đúng không?
Bằng không, sao lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã vô cùng thích nàng đây?
Sau khi có Hân Hân, ta không còn cảm thấy cô đơn nữa, mỗi ngày đều vui vẻ.
Mãi cho đến khi Đậu Khấu nói cho ta biết, Hân Hân bị khi dễ ở học đường.
Trước đó, ta cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân mình lại là một người bao che khuyết điểm đến như vậy.
Ta chống gậy, vui sướng chạy đi tìm Hương Nô tính sổ.
Ai bảo người khi dễ Hân Hân chính là hài tử của hài tử của hắn. Oan có đầu, nợ có chủ, ta nên tìm đến người làm hoàng gia gia như hắn mà lý luận.
Mà Hương Nô, quả nhiên không có biện pháp với ta.
“Hương Nô không thương hoàng nãi nãi nữa rồi... Hu hu, đầu tiên là khi dễ hoàng nãi nãi, sau đó lại khi dễ Hân Hân của ta...”
“Hoàng nãi nãi, xem người nói kìa, Hương Nô nào dám khi dễ người?! Tội danh này, tôn nhi làm sao gánh nổi...”
Hương Nô cầm khăn tay, muốn lau nước mắt cho ta, bị ta giật lấy: “Con chính là khi dễ! Con không cho đám tiểu hài tử chơi với ta.”
Dứt lời ta liền lau nước mắt, lại tiếp tục khóc: “Đáng thương cho Hân Hân của ta, tuổi còn nhỏ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, thật vất vả mới vào được Khang Thọ Cung, ai da, đều trách thái nãi nãi ta đây già rồi, không hữu dụng nữa, không bảo vệ được nàng...”
Hương Nô cực kỳ bất đắc dĩ, ôn tồn dỗ dành ta: “Hoàng nãi nãi, người đừng khóc, người muốn gì Hương Nô cũng cho người... Ân Sâm đâu? Mau bảo hắn lăn lại đây cho ta!”
Nghe đến đây, tiếng khóc của ta lập tức nhỏ đi một chút.
Hương Nô thấy thế, thanh âm càng lớn, thúc giục nói: “... Sửng sốt ra đó làm gì, còn không mau một chút!”
Sau khi đã giáo huấn kẻ khi dễ Hân Hân, ta không chút khách khí đòi rất nhiều bồi thường, sau đó mặt mày hớn hở trở về Khang Thọ Cung, vẫn là Hương Nô tự mình tiễn ta.
Hân Hân hẳn là đã ở cửa cung chờ ta thật lâu, bàn tay nhỏ bé đều đã lạnh cóng.
Ta đau lòng muốn c.h.ế.t, vội vàng lôi kéo nàng hồi cung.
“Thái nãi nãi.”
Hân Hân cầm bánh hạch đào xốp giòn, có chút không được tự nhiên rũ mắt: “Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, sao người phải hao tâm tổn trí như vậy...”
“Mới không phải đâu!”
Ta nhìn Hân Hân, rất nghiêm túc nói với nàng: “Hân Hân chịu ủy khuất, chính là chuyện cực kỳ lớn.”
Hân Hân đột nhiên bật khóc.
Ta chỉ cần lau nước mắt cho nàng, cũng không khuyên nàng đừng khóc, tiểu hài tử này trước kia khẳng định đã chịu rất nhiều ủy khuất, khóc một trận là chuyện tốt.
Đợi Hân Hân khóc xong rồi, thánh chỉ cũng vừa đến.
“Hân Hân của ta, về sau chính là tiểu quận chúa!” Ta xoa đầu nàng, mấy ngày nay, nàng rốt cuộc đã được ta và Đậu Khấu nuôi đến trắng mềm, “Sau này còn ai dám khi dễ con, gậy của thái nãi nãi cũng không tha cho hắn!”
“Thái nãi nãi…”
Hân Hân buông thánh chỉ xuống, chậm rãi dựa vào trong lòng ta, lại muốn khóc: “Sao người lại tốt như vậy, sao có thể tốt như vậy...”
“Bởi vì Hân Hân tốt nha!”
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cười híp mắt nhìn nàng: “Thái nãi nãi thích Hân Hân, rất thích rất thích!”
“Hân Hân cũng thích thái nãi nãi.” Bàn tay nhỏ bé ôm ta càng lúc càng chặt hơn một chút, tiểu hài tử trong ngực sụt sịt mũi, “Rất thích rất thích...”
Điều này thật khéo, lại thật tuyệt.
Ta thích, cũng thích Hân Hân của ta từ từ lớn lên, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng.
Có lẽ là đã có bóng ma trong lòng, mỗi lần nàng nhìn thấy Ân Sâm đều trốn đi.
Ân Sâm không còn cách nào khác, chạy tới tìm ta: “Thái nãi nãi, người giúp con đi, con thật sự biết sai rồi, con cũng thật sự thích Trường Hân...”
Ta “Hừ” một tiếng, ôm gậy lắc đầu: “Ta mới không giúp kẻ xấu khi dễ Hân Hân đâu!”
Đậu Khấu thật sự cảm thấy buồn cười, khuyên hắn trở về trước.
Ân Sâm cố chấp, không chịu rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Hân Hân đến đọc sách cùng ta, ánh mắt Ân Sâm thoáng chốc liền sáng lên, Hân Hân lại sợ tới mức xoay người bỏ chạy, hắn vội vàng đuổi theo.
Ta và Đậu Khấu lặng lẽ đi theo bọn họ, đi tới hoa viên nhỏ của Khang Thọ Cung, Hân Hân không chịu để ý đến Ân Sâm, hắn lại nôn nóng đến mức muốn khóc, trong lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy đại thù đã được báo.
“Hân nhi, ta thật sự thích nàng...”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã thích, nhưng ta lại không biết nói như thế nào, còn bị quỷ ám khi dễ nàng.” Hắn đột nhiên kéo tay Hân Hân lên, đ.á.n.h lên người mình, “Nàng đ.á.n.h ta đi, đ.á.n.h ta đi! Nếu như vậy có thể khiến nàng không chán ghét ta...”
Hân Hân tựa hồ bị dọa sợ, Đậu Khấu vừa muốn đi ra ngoài ngăn cản, lại bị ta ngăn lại, sau đó theo ta chậm rãi rời đi.
Trở lại tiền sảnh, Đậu Khấu khó hiểu hỏi ta tại sao.
Ta nói với nàng: “Hân Hân đỏ mặt!”
Một lúc sau, Hân Hân trở về, ta cười híp mắt nhìn nàng, mặt Hân Hân lại càng đỏ hơn.
“Hân Hân đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta nắm lấy tay nàng, kỳ thật trong lòng ta đã có câu trả lời.
“Thái nãi nãi...” Hân Hân tựa vào cánh tay ta, có chút ngượng ngùng, “Kỳ thật hắn rất tốt, tuy rằng khi còn bé hắn luôn trêu chọc con, nhưng cũng che chở con, không cho người khác đến khi dễ... Người này chính là một cái chày gỗ.”
Ta có chút đồng ý: “Tuy nói là một cái chày gỗ, nhưng cũng là một cái chày gỗ tốt, quan trọng nhất, Hân Hân cũng thích cái chày gỗ này.”
Hân Hân xấu hổ không chịu nổi, trách móc đáp: “Thái nãi nãi!”
Ta liền không nói cái gì nữa, chỉ cười trêu ghẹo nhìn nàng.
…
Không biết từ khi nào, ta bắt đầu thích phơi nắng.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên người lên mặt, khiến người ta thoải mái đến buồn ngủ.
Đặc biệt là vào mùa thu, thậm chí còn buồn ngủ hơn.
Ta dựa vào ghế dài phơi nắng, khẽ nhắm mắt, không ngừng ngáp.
Xung quanh có gió nhẹ thổi qua, Đậu Khấu đi tới, khoác cho ta một chiếc áo choàng mỏng, tránh cho ta bị cảm lạnh.
“Nương nương.”
Thanh âm của nàng ôn hòa, mềm mại, mang theo một cảm giác an tâm: “Nô tì đi đón Hân Hân.”
Ta buồn ngủ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Đậu Khấu đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Tiết trời hôm nay thật tốt, lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng, mọi thứ đều rất rõ ràng, đẹp đẽ.
Khó trách Gia Ninh lại thích phơi nắng đến như vậy.
Ánh mặt trời ấm áp thực sự sẽ làm cho người ta ngủ rất ngon.
26
“Thái nãi nãi... Hân Hân lạnh, Hân Hân đói...”
Tiếng khóc non nớt quanh quẩn bên tai, ta từ trong mộng bừng tỉnh, thanh âm này... Là Hân Hân của ta!
Ta chống đỡ thân thể nặng nề, vội vàng xốc chăn lên, mắt thấy có thể mang giày xuống giường, lại bị người bên giường ngăn lại: “Thái nãi nãi!”
“Đừng ngăn cản ta, đừng ngăn cản ta!”
Ta sốt ruột không chịu nổi, nhưng tiểu cô nương trước mặt này có thế nào cũng không nghe theo: “Người ngoan ngoãn nằm xuống, muốn cái gì, con lấy là được...”
“Ai da!”
Ta lo lắng vỗ đùi, “Ta nghe thấy Hân Hân đang khóc! Nói nàng lạnh, còn nói đói, ta phải nhanh chóng đến Ấu Từ Viện đón nàng!”
Tiểu cô nương búi tóc của phụ nhân trước mặt đột nhiên sửng sốt, ta nhìn hai mắt nàng, vừa định nói sao lại quen mắt đến như vậy, chợt nghe nàng nghẹn ngào một tiếng “Thái nãi nãi”, sau đó ôm ta gào khóc.
“Không khóc, không khóc…”
Ta theo bản năng bắt đầu an ủi nàng, kỳ lạ, thấy nàng thương tâm, sao ta lại cảm thấy đau lòng thương tiếc như vậy?
Đợi nàng khóc xong, ta lại mơ hồ: Vừa rồi ta muốn đi làm gì?
Quên đi, không nghĩ nữa, ta nhìn tiểu cô nương đầu mũi đỏ hồng, càng nhìn càng thích: “Cô nương, con nhìn trông thật quen mắt.”
Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao, chỉ vào gương mặt của nàng, ta rất kinh hỉ: “Con và Hân Hân của ta rất giống nhau! Chả trách ta nhìn thấy con liền thích...”
“Thái nãi nãi...” Nàng tựa hồ lại muốn khóc, nhìn ta nghẹn ngào, “Con chính là Hân Hân của người...”
“Lừa gạt!”
Ta bĩu môi: “Hân Hân đã đi học đường rồi, Đậu Khấu đi đón nàng, lập tức sẽ trở về.”
Tiểu cô nương trước mặt này búi tóc của phụ nhân, chắc hẳn đã thành gia lập thất rồi, nhưng Hân Hân của ta năm nay mới mới đi học đường, vậy nên làm sao có thể là cùng một người chứ!
“Ta biết rồi!” Linh quang ta chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, “Con cũng tên là Hân Hân!”
“Thật là khéo, trùng tên với Hân Hân của ta!”
Tiểu cô nương hơi sửng sốt vài hơi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thật khéo...”
Ta lôi kéo nàng hỏi Đông hỏi Tây, cuối cùng có chút ngạc nhiên: “Hân Hân cũng thích ăn bánh hạch đào xốp giòn, hai con còn giống nhau như vậy... Sau này Hân Hân lớn lên, khẳng định cũng sẽ xinh đẹp như con!”
Tiểu cô nương chỉ cười, lại cười, rồi rơi nước mắt.
“Ai da.”
Ta thở dài, lau nước mắt cho nàng: “Con đừng khóc, con vừa khóc, ta liền đau lòng!”
“Con không khóc, không khóc nữa.”
Tiểu cô nương thật sự nặn ra một nụ cười, nhưng lại càng khiến người ta đau lòng hơn.
“Thái nãi nãi, chúng ta cùng nhau đọc sách...”
Tiểu cô nương này thật tốt.
Nàng hầu như đến nói chuyện với ta mỗi ngày, đọc thuộc “Thiên Tự Văn”, còn phơi nắng cùng ta, ta thật sự thích nàng.
Nhưng gần đây, hình như nàng sinh bệnh rồi.
Sắc mặt nàng thật sự nhìn rất tái nhợt, ta liền bảo nàng mau về nhà, ở chỗ ta lâu như vậy, phu quân nàng ắt hẳn cũng vô cùng nhớ nàng.
Nàng không muốn đi, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của ta, nàng vẫn nghe lời rời đi.
Thành thật mà nói, trong những ngày nàng không có ở đây, kỳ thật ta rất cô đơn, Hân Hân phải đi đến học đường, Đậu Khấu phải đi đón Hân Hân, trong Khang Thọ Cung, chỉ có ta và các tiểu cung nữ.
Ta suy nghĩ một chút, bảo người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đưa cho những tiểu hài tử lớn lên ở Khang Thọ Cung.
Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, dường như ta nên làm như vậy.
Về phần vì sao như vậy, ta cũng không rõ lắm.
27
Đông chí sáng nay, ta rốt cuộc cũng nhớ ra tiểu cô nương là ai.
Thì ra, nàng thật sự là Hân Hân của ta.
Trí nhớ tệ hại này của ta, ngay cả Hân Hân cũng quên, nàng hẳn thương tâm biết bao.
Nghĩ đến đây, ta bức thiết muốn gặp nàng, vì thế ta gọi tiểu cung nữ tới, ầm ĩ nói muốn gặp Hân Hân.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng vội vã của Hân Hân.
Ta cực kỳ vui vẻ, lớn tiếng hô: “Hân Hân!”
Nàng ngây ngẩn cả người, chậm rãi đi đến bên cạnh ta, nước mắt rơi xuống: “Thái nãi nãi, người nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ ra rồi, thái nãi nãi cái gì cũng đều nhớ ra rồi.”
Ta ôm lấy tiểu cô nương của ta, cực kỳ áy náy: “Thật xin lỗi, đã khiến Hân Hân đau buồn lâu như vậy.”
Hân Hân lắc đầu, chậm rãi dựa vào bả vai ta: “Hân Hân không đau buồn.”
“Thái nãi nãi khỏe, thì Hân Hân khỏe...”
Ta cười rộ lên, chỉ cảm thấy hài tử này thật ngốc, rõ ràng là Hân Hân khỏe, thái nãi nãi liền khỏe mới đúng.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.
Ta lôi kéo Hân Hân, nói rất nhiều lời, sau khi tiễn nàng rời đi, buổi trưa ta ngoan ngoãn ăn cơm, buổi chiều ta phơi nắng hồi lâu, ngủ được một giấc thật ngon.
Sau bữa tối, các tiểu cung nữ chơi cùng ta, ta còn bảo các nàng giúp ta chải đầu, thay y phục.
Ta không biết vì sao ta lại làm như vậy.
Có lẽ là bởi vì, ta phát hiện ra bản thân mình trở nên thập phần thanh tỉnh, giống như là sương mù quanh năm lượn lờ trước mắt ta rốt cuộc cũng đã tản ra hết.
Đông chí năm ta tám mươi chín tuổi, lần đầu tiên ta lặng lẽ viết ra “Thiên Tự Văn”.
Sau khi run rẩy viết xong từ cuối cùng, ta rõ ràng cảm thấy được, người rời đi năm mươi sáu năm, đã trở lại rồi.
Đêm khuya, trời nổi tuyết.
Ta đứng ở tiền sảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn đại môn Khang Thọ Cung.
Kẽo kẹt —
Đại môn được mở ra.
Người nọ đầu đầy tóc bạc, ý cười dịu dàng, đứng ở trong tuyết, vươn tay về phía ta.
Ta chạy về phía hắn, nắm chặt lấy bàn tay kia.
Hai gương mặt già nua, hai đầu tóc trắng tuyết, nhìn nhau không nói, chỉ nhìn nhau cười.
Thật tốt.
Ta cuối cùng cũng đợi được hắn rồi.
TOÀN VĂN HOÀN.