Chương 36
Lương Đa mạnh miệng, Tưởng Hàn biết thừa.Rõ ràng tới thăm cậu, nhìn cậu nãy giờ mà còn bảo lạc đường, quầng mắt gì chứ, giấu đầu lòi đuôi.Tưởng Hàn nhịn cười không vạch trần, dù sao bác sĩ Lương cũng cần thể diện.“Bây giờ trông em xấu thế á?” Tưởng Hàn tủi thân hỏi.“Xấu mà, xấu hơn tó nữa.”“Là sao?”Lương Đa cười: “Là em xấu vãi luôn ấy.”Tưởng Hàn bật cười: “Anh bị làm sao thế!”“Anh vậy đó, thấy anh nói khó nghe thì đừng nói với anh nữa.” Gượng gạo quá, Lương Đa thầm mắng mình.Quỷ kỳ cục, nói một đằng nghĩ một nẻo.Lương Đa hơi áy náy, anh thấy Tưởng Hàn không tệ, cần chi nói nặng với cậu.Lương Đa dòm Tưởng Hàn, sợ mình làm tổn thương lòng tự trọng của thanh niên này.“Vậy thì…” Lương Đa nói: “Em có thể dùng thẻ của anh để cắt tóc.”“Dạ?” Tưởng Hàn đang cúi đầu ăn cháo, mấy hôm nay cậu ăn không ngon ngủ không yên, theo thầy hướng dẫn ngày hai bữa cũng ăn vội. Về khoản này thầy hướng dẫn không bạc đãi cậu, gọi thức ăn ngoài rất ngon, cơ mà ăn nhanh nên cậu không cảm nhận được hương vị, phí cả món ngon. Cậu đang ăn cháo chợt nghe Lương Đa nói mà ngu người, sao tự nhiên quay lại vấn đề tóc tai? Mà bác sĩ Lương nói sao cơ? Dùng thẻ của ảnh?Bác sĩ Lương mời mình cắt tóc á?Một ý nghĩ không trong sáng, xuất hiện trong đầu Tưởng Hàn.Rồi cậu bị sặc cháo.Không thể nào? Bác sĩ Lương có ý đó ấy hả?Bác sĩ Lương thật sự không có ý đó, anh không nghĩ theo hướng này, nói xong cũng chẳng nghĩ cu cậu sẽ hiểu lầm. Ý anh rất đơn giản, vừa rồi anh nói khó nghe, nghĩ lại thấy áy náy nên muốn đền bù. Nhớ chuyện Tưởng Hàn nói không đủ tiền cắt nên mới mời cậu.Bác sĩ Lương có tiền.“Tại, tại sao ạ?” Tưởng Hàn hỏi.Lương Đa nhìn cậu, thầm nhủ: Đến mức đó hông? Da mặt cưng mỏng dị? Nhiêu đó đã đỏ mặt?Thanh niên hơn hai mấy tuổi, cao hơn mét tám mà ngây thơ thế á?Kém cỏi, kém cỏi thiệt.Lương Đa nói: “Giúp đỡ người nghèo.”“Hở?”“Em bảo không có tiền cắt mà?” Lương Đa nói, “Đừng tự cắt, cắt như chó gặm rồi lượn trước mặt anh mỗi ngày, anh sợ ảnh hưởng tâm trạng.”“À…Ha ha…” Tưởng Hàn hiểu rồi, do cậu nghĩ nhiều thôi.Có điều…“Anh nói thật ạ?”“Thật gì?” Lương Đa cắn một miếng trứng, ồ ngon dữ, căn tin trường này được phết, trứng gà luộc mà nấu ngon như này, có thể phát triển lâu dài xíu, để Tưởng Hàn “làm rơi” thẻ ăn ở chỗ mình.“Bác sĩ Lương, sao anh tốt với em thế?” Tưởng Hàn mím môi cười thẹn.Nếu là trước đây cậu cười thế cũng được, nhưng giờ râu ria xồm xoàm lại nũng nịu thế kia, Lương Đa nhìn mà nhíu mày.“Dẹp ngay, diễn cái nữa là nghỉ nhé.”“Không diễn không diễn.” Tưởng Hàn vội ngoan ngoãn, “Em được cưng nên hoảng chứ bộ.”Tưởng Hàn nhìn anh thăm dò: “Vậy bao giờ mình đi?”“Tùy em, nào em rảnh thì đi.”“Em sao cũng được, xong đợt này thì em lúc nào cũng ok.” Tưởng Hàn nhanh ý, “Bao giờ anh rảnh, đừng để lỡ công việc nhé.”Lương Đa cười: “Liên quan gì anh? Tự em đi đi, cắt xong ghi số di động của anh trừ tiền là được.”“…Anh không đi với em hỏ?”“Sao phải đi với em?” Lương Đa nhìn cậu, “Em là trẻ ba tuổi chắc?”Tưởng Hàn bĩu môi: “Dạ…”“Dạ cục kít.” Lương Đa nói xong cũng mím môi.Sao bác sĩ Lương mà nói tục? May mà không có bệnh nhân ở đây.Anh ngó Tưởng Hàn – cu cậu vốn cũng là bệnh nhân của anh nhờ? Chuyện gì dị chòi? Bác sĩ Lương thân thiết với bệnh nhân hồi nào? Vô lý hết sức!Lương Đa càng nghĩ càng thấy Tưởng Hàn bẫy mình, nhanh chóng ăn xong chuẩn bị phắn về.“Bác sĩ Lương!”Lương Đa mới đứng dậy thì bị Tưởng Hàn gọi giật ngược.Tưởng Hàn ngẩng đầu nhìn anh: “Chiều nay em sẽ đi cắt.”“Tuỳ em.” Khỏi báo anh, anh với em trong sạch.“Em cắt xong đến tìm anh nhó?” Tưởng Hàn nói, “Cắt xong là ngon trai liền, anh gặp chàng đẹp trai không ảnh hưởng mood đâu.”Câu này… tự nhiên Lương Đa thấy khó chịu là sao ta?“Này, Tưởng Hàn.” Lương Đa nói sâu xa: “Thật ra trước mặt anh em không cần… khiêm nhường thế.”Ai cũng là người, mọi người bình đẳng, dù em nói thích anh nhưng đâu cần cẩn trọng với anh thế. Đến chuyện muốn tìm anh cũng phải hỏi khép nép như vậy, không cần thiết.Tưởng Hàn cười: “Vậy ý anh là được ạ?”Lương Đa muốn nói không, nhưng lời đến miệng lại thành: “Tuỳ em.”Chẳng hiểu sao tim anh đập nhanh hơn, tự mắng mình: Lương Đa, coi mày kìa? Đến nỗi vậy luôn?Lương Đa không nhìn Tưởng Hàn nữa, bưng khay ăn rời đi: “Anh đang vội, đi trước đây, cuộc sống nô lệ tư bản vất vả lắm.”Anh nói dứt câu thì chạy, Tưởng Hàn không đuổi theo, cười hì hì nói vọng phía sau anh: “Ra cửa rẽ trái đi thẳng, đến đường giao thứ ba rẽ phải, lần này đừng lạc nhá!”Lương Đa ngó lơ, cứ thế chạy đi.Ra cửa rẽ trái đi thẳng, tới đường giao thứ ba…Lần này bác sĩ Lương không lạc, dưới sự hướng dẫn của Tưởng Hàn, anh thuận lợi đi ra từ cổng nhỏ.Vì cuộc cân não sáng nay nên lúc Lương Đa tới phòng khám đã mười giờ, thay quần áo, dọn phòng, pha trà, gửi địa chỉ nơi cắt tóc mà anh đăng ký thẻ cho Tưởng Hàn, cứ thế cho tới trưa.Buổi trưa có hai bệnh nhân, Lương Đa bận bù đầu bỏ luôn cơm, đến lúc nghỉ ngơi đã hơn hai giờ, quá bữa mất luôn khẩu vị.Anh lười biếng ngồi trên ghế, cầm cuốn sách đọc hơn nửa năm nhưng vẫn dừng ở trang ba mươi mấy, ngủ gà ngủ gật.Lúc này ánh nắng bên ngoài rất đẹp, siêu thích hợp ngủ nướng.Đang thiu thiu thì cửa bất ngờ bị đẩy ra.“Chào buổi chiều bác sĩ Lương!”Lương Đa giật mình tỉnh ngủ.Là Tưởng Hàn tới, còn cầm túi giấy màu hồng.Túi này quen lắm nè, anh ghiền bánh su kem ở tiệm này nhất.“Em cắt tóc về à.” Lương Đa không nhìn tóc Tường Hàn nhưng biết cậu đã đi cắt, vì tiệm bánh này đối diện tiệm tóc, mỗi lần anh đến cắt tóc đều ghé mua.“Đẹp trai anh ha?” Tưởng Hàn gẩy tóc: “Cắt xong cảm giác tràn đầy sức sống.”Lương Đa ngẩng đầu nhìn cậu: “Ừa, từ ăn mày thành chàng bảnh bao thiệt luôn.”Tưởng Hàn đẹp trai, Lương Đa phải công nhận khoản này, còn là kiểu anh sẽ dừng lại ngắm thêm mấy lần nếu thấy ảnh hoặc video trên mạng.Râu cạo sạch, tóc cắt gọn, nhìn như tân trang lại, quầng thâm cũng mờ, Tưởng Hàn lại tràn đầy sức sống.Gút chóp!Lương Đa thích ngắm kiểu nhóc đẹp trai vậy á!“Ủa sao anh chưa thấy tin nhắn trừ tiền?” Lương Đa lấy làm lạ.Bình thường cắt xong, tiệm tóc sẽ thanh toán rồi gửi tin nhắn cho anh xem số tiền trừ và số dư thẻ, nhưng hôm nay điện thoại anh im lìm.Hổng lẽ cu cậu chơi ‘cứng’ không xài tiền mình?Tiệm này đắt lắm ó, một lần cắt tóc nam cũng ngót một trăm tệ.Lương Đa đang nghĩ thằng cu này khá quá, nhóc đẹp trai trước mặt bỗng cao lớn hơn. Rồi cái, anh nghe Tưởng Hàn nói: “À, điện thoại anh ngoài vùng phủ sóng.”Câm nín, hạn cmn hán lời!Lương Đa liếc Tưởng Hàn, mình nghĩ nhiều làm méo giề.“Em cắt xong gọi anh liền nhưng anh tắt máy.” Tưởng Hàn đặt túi xuống, lấy bánh ngọt và trà sữa ra: “Trà sữa tiệm này chắc ngon lắm.”Giá gấp đôi trà sữa bình thường mừ.Tưởng Hàn quả thật đã dùng tiền của Lương Đa để cắt tóc, có điều cậu đang cố tỏ ra đáng thương. Bình thường cậu vẫn đủ sức chi ba mươi, năm mươi tệ để cắt tóc ở gần trường. Nhưng cậu đang chơi xấu với bác sĩ Lương, như kiểu bé cún bé mèo nũng nịu giả bộ đáng thương mong được cưng í.Kết quả bác sĩ Lương “cưng” cậu thật.Vốn dĩ Tưởng Hàn hơi do dự nhưng sau đó nghĩ lại, phải tận dụng cơ hội này. Cậu tiêu tiền của bác sĩ Lương là cậu nợ anh, nợ người ta thì phải nghĩ cách trả. Một tới hai lui, món nợ giữa hai người sẽ ngày càng nhiều, bác sĩ Lương đừng mơ cắt đứt quan hệ với cậu.Bé Tưởng đáng yêu tính toán ghê lứm:”>Hơn nữa cậu đến tiệm bánh mua mớ này cũng chừng trăm tệ, đặc biệt mua cho bác sĩ Lương để ngắm dáng vẻ đối phương sung sướng ăn bánh ngọt.“Ồ, có tâm quá ta.” Lương Đa không ngờ nhóc này có tâm thế, tiêu tiền anh xong còn biết mua đồ trả ơn.Một chiếc Tiramisu, một chiếc Black Forest, hai ly trà sữa, và một hộp bánh su kem yêu thích của bác sĩ Lương.Tưởng Hàn nói: “Nghe nói bánh su kem là món tủ của tiệm này, mấy tiệm khác làm không lớn thế, cả bánh ngọt nữa, em không biết anh thích vị gì, em thích hai vị này nhất nên mua cho anh.”Mấy câu đó khiến Lương Đa nhớ lại trước đây mình hỏi đối phương sao lại cho anh kẹo Bát Bảo vị nho xanh, lúc ấy Tưởng Hàn cũng bảo không biết anh thích gì, cậu thích nho xanh nên tặng thứ mình thích nhất cho anh.Tấm lòng này thật sự hiếm có. Lương Đa sắt đá đến mấy, cũng hơi rung động.“Anh đang giảm béo.” Lương Đa lẩm bẩm.“Dạ?” Tưởng Hàn nhìn anh.“Thôi, không có chi.” Lương Đa nói: “Anh muốn ăn Tiramisu, Tiramisu tiệm này số zách luôn!”Tưởng Hàn cười mở hộp cho anh, đưa nĩa nhựa tận tay Lương Đa.Lương Đa vừa ăn một miếng thì cửa phòng khám lại mở, Quản Tiêu mặt ghét bỏ bước vào: “Lão Lương, sao mày tắt máy? Nộp cho mày năm trăm tệ, trả tiền mau!”