Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lương Đa Giả Vờ Ngủ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lương Đa Giả Vờ Ngủ
  3. Chương 29

Chương 29

Tưởng Hàn rất tinh tế, cố gắng giảm bớt độ tồn tại của mình trong phòng khám của Lương Đa. Lúc Lương Đa bận thì cậu tránh một bên nghịch di động, ngoan ngoãn không làm phiền.

Vậy cũng tốt, Lương Đa thấy nhóc này không đáng ghét như mình nghĩ.

Tưởng Hàn ngoan ngoãn chờ Lương Đa đến hơn bảy giờ, nhắc cũng khéo, bình thường đến sáu giờ hoặc gần sáu giờ là Lương Đa đã đóng cửa nhưng tối nay lại bận rộn khác thường, bệnh nhân nối nhau nườm nượp, tới khi người cuối cùng truyền nước xong ra về cũng gần bảy rưỡi.

Lương Đa mệt mỏi duỗi lưng, vừa quay lại đã thấy Tưởng Hàn ngó mình.

“Dòm chi?” Lương Đa nói: “Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?”

Tưởng Hàn cười hì hì: “Chưa thấy ai đẹp trai như anh.”

Dẻo miệng quá ta~

Lương Đa rất dễ bị mấy lời dỗ ngọt mê hoặc. Người ta mới khen anh hai câu, anh đã thấy người ta tốt gòi.

“Em đợi chút, anh thay đồ rồi mình đi.”

Lương Đa vào phòng nghỉ, cởi áo blouse trắng ra, đến khi bước ra ngoài anh đã mặc lại áo khoác của mình, tóc cũng được chải chuốt tinh tươm.

Tưởng Hàn dòm mà thấy căng thẳng.

“Bác sĩ Lương, anh thấy nay em mặc bộ này ổn không?” Tưởng Hàn đứng lên, vuốt quần áo: “Không làm anh mất mặt nhở?”

Lương Đa đâu phải kéo bừa ai đó để người ta giả làm bạn trai mình, khuôn mặt Tưởng Hàn không tệ, vóc dáng cũng ngon. Còn về style quần áo thì Tưởng Hàn chẳng có gu gì, toàn mặc mấy kiểu đồ thể thao phổ biến, không nổi trội nhưng chẳng hề xấu. Túm lại lúc Tưởng Hàn và bác sĩ Lương sánh bước bên nhau, xứng đôi thì chưa tới nhưng ít ra cũng là hai oppa đẹp giai.

Duyệt, Lương Đa rất hài lòng.

Nhưng Lương Đa tuyệt đối sẽ không tùy tiện khen người khác, nhất là Tưởng Hàn.

Anh dẫn Tưởng Hàn ra ngoài: “Miễn cưỡng coi được, chứ còn cách nào đâu?”

Lúc khoá cửa, Lương Đa quay đầu liếc Tưởng Hàn đứng bên kia đắc ý đến độ sắp vểnh đuôi lên trời, nói: “Bây giờ đổi người cũng không kịp.”

“… Anh chỉ mạnh miệng.” Tưởng Hàn nói: “Em thấy nay mình bảnh lắm.”

Tưởng Hàn lại hỏi: “Lát nữa gặp bạn anh thì em phải nói gì ạ?”

“Không cần, em im lặng là được.” Xe Lương Đa đỗ ngay gần đó, hai người đi mấy bước đã tới.

Tưởng Hàn ngồi ghế phó lái, nói năng hùng hồn: “Vậy sao được anh, lỡ họ hỏi sao mình quen nhau, sao lại ở bên nhau thì em đáp như nào? Hay tụi mình chuẩn bị kịch bản trước.”

Lương Đa chưa nghĩ đến khoản này.

“Thôi vầy…” Lương Đa nói: “Lát nữa dẫn em vào, anh sẽ bảo họ em bị câm. Có vấn đề gì hỏi thẳng anh là được.”

“… Bác sĩ Lương, anh đúng là… đa mưu túc trí.” Tưởng Hàn nói: “Còn người hôm nọ mình gặp ở chùa có đi không? Anh ta cũng đi là mình lộ luôn hả?”

Tưởng Hàn cười ha ha: “Anh gọi em đến không phải chủ yếu là để đối phó anh ta hở? Mình vẫn nên sắp xếp kịch bản một chút.”

Phải công nhận, Tưởng Hàn không ngốc tý nào, thậm chí đầu óc cậu còn nhanh hơn Lương Đa xíu xiu vậy nè.

Dù Lương Đa không muốn, nhưng không thể không công nhận Tưởng Hàn nói đúng.

“Em đến phòng khám của anh khám bệnh rồi theo đuổi anh, sau đó hai ta chớm duyên.” Lương Đa nói: “Cứ vậy thôi.”

“Quá sơ sài, em thấy chưa ổn.”

Lương Đa liếc cậu: “Sao em lắm chuyện thế?”

“Đây gọi là nghiêm túc ạ. Anh là bác sĩ mà sao phét thế!” Tưởng Hàn nói: “Đến lúc đó người ta lại hỏi em khám bệnh gì? Chữa làm sao? Mất bao lâu? Bắt đầu theo đuổi anh như nào? Đã làm gì khiến anh rung động thì sao?”

Cậu xoay người sang phía Lương Đa: “Anh có thể trả lời hết những câu này hở?”

Phiền quá.

Phiền muốn chết!

Lương Đa tự nhủ: Yêu là chuyện siêu phiền, thật sự luôn! Hai chữ “bạn trai” trong mắt anh cũng thành “phiền phức”.

“Không biết, em thích nói gì thì nói.” Lương Đa mệt mỏi: “Anh phối hợp diễn với em là được.”

“Ố kề, vậy em nói sơ cho anh nghe trước ha.” Trong mấy tiếng ngồi chờ Lương Đa tan làm, Tưởng Hàn đã nghĩ sẵn hết trong đầu, có thể viết luôn mấy bộ tiểu thuyết với hai người làm nhân vật chính: “Em, một sinh viên đại học ưu tú thời đại mới, ngưỡng mộ anh từ lâu nhưng rụt rè không dám đến gần vì sợ quấy rầy đến cuộc sống vốn đang yên bình của anh, và rồi vào một ngày nắng lạ, em đã lấy can đảm mở cửa phòng khám của anh.”

Lương Đa vươn tay, ngoáy lỗ tai một cái.

“Ngày đó, lần đầu tiên em bước vào thế giới của anh, anh tiêm cho em một mũi, là mũi tiêm hạ sốt.” Tưởng Hàn nói đến hăng say: “Sốt đã hạ, nhưng tình yêu của em dành cho anh thì bùng cháy lên.”

“… Từ đã.” Lương Đa nói: “Giản lược chút được không? Tối nay không phải sân nhà tụi mình, chả ai rảnh nghe em lắm mồm đâu.”

“À, dạ được.” Tưởng Hàn cân nhắc rồi lược bớt: “Em yêu anh rất sâu đậm, thường xuyên tặng anh trà sữa với kẹo. Hôm sinh nhật anh, em tự tay nấu mì trường thọ cho anh, đó là lần đầu tiên có người xuống bếp vì anh, anh cảm động đến mức nước mắt tuôn thành Trường Giang, cuối cùng quyết định chấp nhận tình yêu của em.”

“Bạn học, dừng một chút.” Lương Đa nói: “Đầu tiên, em không nấu mì trường thọ cho anh, bớt dát vàng lên mặt, tiếp theo, trước em đã có người làm cho anh rồi.”

Nói đến đây, Lương Đa lại thấy khó chịu. Hồi đó có lần sinh nhật anh, Dương Khiếu Văn đã tự tay làm bánh gato. Nếu biết trước anh sẽ không ăn cái bánh kia, giờ ngẫm lại đúng là hơi mập mờ.

Lương Đa cảm giác mình vô tình đã thành một bé 0 trà xanh, xấu hổ nhức cả đầu.

“Cuối cùng.” Lương Đa nói: “Trường Giang không chảy qua chỗ chúng ta, em nói mấy câu đáng tin hơn được không?”

Tưởng Hàn nhìn anh cười: “Được, vậy em ăn ngay nói thật.”

“Ăn ngay nói thật thế nào?”

“Em đến phòng khám của anh tiêm một mũi. Sau đó nhiều lần tình cờ gặp nhau, thế là nên duyên.” Tưởng Hàn nói: “Chúng ta gặp nhau ở chùa, em dùng nhang anh cho để cầu duyên, sau đó thì cầu được anh.”

Lương Đa thấy hơi ảo ma, nhưng càng nghe càng giống thật.

“Ủa thiệt mà anh, với cả bữa tụi mình đi chùa không phải đụng mặt người theo đuổi anh thất bại sao?” Tưởng Hàn tính toán rất sâu, cố ý phóng đại chuyện Dương Khiếu Văn “theo đuổi thất bại”, cậu nói: “Em kể vậy thế nào anh ta cũng tin.”

“Tuỳ thôi.” Lương Đa mệt lắm rồi: “Nhưng anh đề nghị lúc đó em nên giả câm thì hơn.”

“Em sẽ cố gắng, chưa đến lúc cần thiết em sẽ không mở miệng.” Còn khuya mới dị nha~

Tưởng Hàn đã chuẩn bị tốt cho trận chiến sống còn với tình địch, tối nay cậu nhất định sẽ chiến thắng trở về!

Trên đường hai người bị kẹt xe rất lâu, sau khi đến nơi lại mất thêm thời gian tìm chỗ đỗ xe.

Tưởng Hàn ngồi trên xe bồn chồn: “Bác sĩ Lương, em hồi hộp quá chừng.”

“Mắc gì hồi hộp, em đi cho đủ số thôi.” Lương Đa coi như làm trò con bò chứ chả xem đây là chuyện quan trọng, còn Tưởng Hàn cứ luôn mồm “hồi hộp”, “hồi hộp” khiến anh thấy hơi chột dạ.

Dù sao cũng lừa người ta!

Xưa nay bác sĩ Lương luôn là người đàn ông thành thật giữ chữ tín, không có kinh nghiệm với chuyện này.

“Vậy lát nữa nếu tên tình địch kia bắt nạt em, anh có giúp em hông?”

“Tình địch em đâu ra?” Cuối cùng Lương Đa cũng tìm được chỗ đỗ xe, nhanh chóng lái vào chiếm chỗ.

“Người lần trước tụi mình gặp chớ ai anh?” Tưởng Hàn nhớ lại dáng vẻ người kia, cảm thấy thật ra đối phương rất có sức cạnh tranh. Vừa dòm đã biết thuộc tuýt người chững chạc thành công trong sự nghiệp, một khi bắt đầu tấn công thì không dễ cản, “Anh ta là tình địch của em.”

“Yên tâm, cậu ta không làm gì em đâu.” Lương Đa nói: “Hơn nữa em cũng không cần xem cậu ta là tình địch, em không phải bạn trai thật của anh, anh cũng không đến với cậu ta.”

Đỗ xe xong, Lương Đa mừng hết sức: “Ngon rồi!”

Lương Đa bảo Tưởng Hàn xuống xe, hai người ung dung bước vào quán bar.

Cuối năm trời lạnh, sắp sang đông rồi.

Tưởng Hàn nói: “Bác sĩ Lương, cho em hỏi anh một câu nhó?”

“Không cho.”

Kệ Lương Đa nói không, Tưởng Hàn vẫn hỏi: “Sao anh không chọn người đàn ông kia? Em thấy điều kiện người ta rất tốt mà.”

Lương Đa cười ngó Tưởng Hàn: “Bộ điều kiện tốt thì anh phải cặp bồ với người ta hả?”

“Thời nay toàn vậy mà?” Tưởng Hàn nói, “Mặc dù em đang đi học, nhưng em cũng hiểu những chuyện này.”

“Em hiểu gì?”

“Đến một giai đoạn nào đó mục tiêu tìm kiếm của con người sẽ không chỉ là tình yêu, mà hơn cả là điều kiện.” Tưởng Hàn nói, “Mà chắc cũng tùy người anh ơi. Điều kiện của anh ngon lành rồi, nên chả cần quan tâm cái đó đâu.”

Lương Đa không ngờ cu này còn tám cả vì này, cười khẽ: “Em vẫn là tấm chiếu mới, nghĩ chi lắm thế? Bớt đi he, tranh thủ còn ngồi trên ghế nhà trường mà tận hưởng cuộc sống ít mưu lợi đi. Sau này ra đời, bắt đầu đi làm rồi hẵng nghĩ.”

“Vì em lo quá mà.” Tưởng Hàn cười ngu ngơ: “Sợ mình không sánh bằng tình địch.”

Lương Đa lườm cậu: “Tém tém chút.”

Tưởng Hàn cười rạng rỡ, lại hỏi: “Mà sao anh không chịu quen anh ta vậy ạ?”

“Mắc gì phải quen?” Lương Đa nói: “Anh theo chủ nghĩa độc thân.”

“Chủ nghĩa độc thân á?”

“Ừ. Yêu với chả đương, chả muốn yêu.”

Tưởng Hàn cau mày, chả hiểu gì: “Yêu đương vui lắm ó!”

Lương Đa phất tay: “Em không hiểu đâu.”

“Sao em lại không hiểu chớ?!” Tưởng Hàn nói: “Anh có biết, tại sao anh thấy yêu đương phiền phức không? Vì anh chưa gặp được người thật sự hợp với mình. Nếu có ngày anh gặp được một người như vậy, anh không những không thấy phiền mà còn thấy sao cũng không đủ ó.”

Lương Đa thờ ơ nghe cậu xàm, chỉ tay ra trước: “Đến rồi.”

Tưởng Hàn nhìn thoáng qua quán bar trước mặt, cười bảo: “Mình đã gặp nhau trên con đường này.”

“Tưởng Hàn.”

“Dạ?”

“Không lắm mồm thì em sẽ chết hả?” Đó là lần đầu tiên Lương Đa muối mặt trước mặt cậu. Anh vẫn luôn muốn xoá sạch đoạn ký ức đó, với cả gần đây anh đột nhiên nhận ra một vấn đề. Bắt đầu từ chậu vo gạo kia, anh cứ ba ngày hai bữa là đội quần, lần nào cũng đụng trúng Tưởng Hàn.

Nghiệt duyên.

Nếu thời gian có thể trở lại, chiều hôm đó anh thà uống rượu với Dương Khiếu Văn cũng không đi ngang qua con đường này trong khoảng thời gian đó.

“Được, không nhắc nữa ạ.” Tưởng Hàn dỗ anh: “Đa Đa, tụi mình tới rồi nè!”

Đa Đa?

Lương Đa nổi da gà, dòm cửa quán bar được Tưởng Hàn kéo ra cho anh, bày vẻ mặt “huệ huệ” nhưng vẫn bước vào.

“Đừng gọi anh vậy, ghê quá.”

“Okela,” Hai người cùng lên lầu, Tưởng Hàn nói, “Vậy em đổi cái khác.”

Hai người bước lên lầu, cuối cùng cũng gặp nhóm bạn của Lương Đa.

“Xin chào xin chào, tôi là bạn trai của Lương Đa. Cám ơn mọi người trước giờ đã chăm sóc bé cưng nhà tôi, hân hạnh được làm quen với mọi người.”

Lương Đa: … cái lùm mía!

________

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6032 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5481 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5189 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4871 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4794 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4752 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter