Chương 4:
Chưởng môn lao về phía Mặc Vận, nhưng phía trước Mặc Vận có vô số ma tu chống đỡ, trong khoảng thời gian ngắn Chưởng môn cũng không làm gì được Mặc Vận, càng trì hoãn Ma khí càng dày đặc, mà Ma khí lợi dụng tất cả mọi lúc, chỉ cần vòng bảo vệ có một khe hở nhỏ, Ma khí liền nhân cơ hội mà tràn vào, trong khoảng thời gian ngắn lại có không ít tiên tu vì Ma khí nhập thể mà nguyên khí bị tổn thương nặng nề.Tu vi của Chưởng môn đã là Hóa Thần, Ma khí không cách nào quấy nhiễu ông ta, ông ta một đao giải quyết một ma tu chặn ở phía trước Mặc Vận, cuối cùng cũng giết tới phía trước Mặc Vận, ông ta bay lên trời, không khí lạnh dày đặt quấn quanh thân kiếm của ông ta, ông ta giơ kiếm lên thật cao, cười lạnh nói: "Xuống địa ngục hối lỗi đi."Kiếm của ông ta giết về phía Mặc Vận cực nhanh, không ngờ Mặc Vận không chút hoang mang, hắn ta thu lòng bàn tay lại, một tia sấm sét hung hăng bổ xuống từ trong không trung, bổ đúng vào người Chưởng môn!Hoá ra lúc nãy không phải Mặc Vận đang giải phóng Ma khí, hắn ta là đang âm thầm dẫn sấm, hắn ta lại có thể khống chế sấm sét!Người có mặt không ai không khiếp sợ. Thanh Ly tan nát cõi lòng gọi: "Cha!" Nàng ấy sợ vỡ mật, lòng như tro nguội, ma tu bên cạnh tìm sơ hở của nàng ấy, đâm vào ngực nàng ấy một nhát kiếm.Chịu một đòn sấm sét này, Chưởng môn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, nhất thời không thể động đậy. Mặc Vận nheo mắt lại, hắn ta vươn tay ra, Ma khí ở trong tay hắn ta ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn ta giơ kiếm lên, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực Chưởng môn!"Keng" một tiếng, một thanh kiếm khác đánh thanh kiếm của Mặc Vận ra. Mặc Vận ngẩng đầu nhìn lên, Tu Mộc không biết đã giết đến trước mặt hắn ta từ lúc nào. Tu Mộc vốn không hiếu chiến, sau khi hắn ta hất kiếm của Mặc Vận đi liền lập tức thi triển pháp thuật đưa Chưởng môn về phía sau, đồng thời lui về phía sau. Mặc Vận đương nhiên không sẽ bỏ qua, đuổi theo nhanh chóng hung hăng đâm kiếm về phía lồng ngực Tu Mộc.Nhát kiếm này lại lệch rồi, không biết từ đâu tràn đến một luồng linh khí, lại đánh vào gan bàn tay Mặc Vận tê rần, thanh kiếm rơi trên mặt đất, để Tu Mộc chạy thoát.Mặc Vận ngây ngẩn cả người, không dám tin mà nhìn chằm chằm tay mình.Tá Khuynh cũng rất kinh hoàng, lúc nàng nhìn thấy Tu Mộc xông đến cứu Chưởng môn liền bóp nát ngọc bội của Ôn Lăng, tập hợp linh khí từ ngọc bội cùng với toàn bộ linh khí xung quanh thành đòn đánh này, chuẩn bị sẵn sàng để cứu Tu Mộc một mạng vào thời khắc mấu chốt.Tu vi của Mặc Vận cao hơn nàng nhiều, nàng biết đòn đánh này của mình không khác nào châu chấu đá xe, nàng không cầu có thể tiêu diệt thanh kiếm của Mặc Vận, chỉ cầu có thể đánh lệch nhát kiếm này. Nhưng nàng cũng không ngờ tới, đòn đánh này có thể đánh rơi kiếm của Mặc Vận xuống.Lúc này, bên cạnh đột nhiên có hào quang chói lọi, Tá Khuynh quay đầu nhìn lại, Thanh Ly bị thanh kiếm xuyên ngang ngước, cầm kiếm quỳ một chân trên đất, miệng vết thương của nàng ta chiếu ra ánh sáng chói mắt, quầng sáng trắng nuốt chửng bóng tối, tách Ma khí ở toàn thân nàng ta ra.Quầng sáng trắng đó càng lúc càng lớn, rất nhanh liền bao bọc cả người Thanh Ly trong đó, ánh sáng lấp lánh ôn hòa mà không chói mắt.Ma tu bên cạnh Thanh Ly thấy tình hình không đúng, giơ kiếm lên chém về phía Thanh Ly, thế nhưng cánh tay chạm đến nơi của vầng sáng trắng đó trong chớp mắt hóa thành tro tàn, sau đó ma tu từ cánh tay chạm vào vầng sáng đó bắt đầu biến mất từng tấc từng tấc thành trong suốt, rất nhanh liền thành một vệt bụi, bị gió thổi đi.Tiếp đó, những ma tu ở gần Thanh Ly đều kêu thảm lên rồi từng người từng người biến thành hạt bụi.Ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ.Mặc Vận nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày này vẫn đến rồi."Lời tiên đoán rằng khi yêu ma hoành hành, hư không ảm đạm, mặt đất xoay chuyển, trong lúc vạn vật khóc than sẽ có Thánh Nữ hiện thế gánh vác thiên mệnh, nàng sẽ kết thúc loạn thế do yêu ma hống hách lộng hành, giết sạch ma tu, lưu đày yêu ma tại vùng đất hư vô vĩnh viễn, bảo vệ thế gian trong yên bình.Cho con nít nghe còn không tin, nghe cứ như ai tùy tiện bịa ra, nếu như không phải Mặc Vận phát điên, vốn có lẽ đã là lời tiên đoán buồn cười bị mọi người dần quên đi.So với Thánh Nữ hiện thế, Tá Khuynh càng muốn tin Thanh Ly là thiên phú hơn người nên tỉnh ngộ vượt qua được cảnh giới, dù sao bây giờ yêu ma không hoành hành, hư không không ảm đạm, vạn vật không có khóc lóc đau khổ.Thế mà Mặc Vận không ngây người ra, hắn ta nhíu mày, cắn phá đầu ngón tay, trầm tĩnh bắt đầu niệm chú, theo thần chú của hắn, bầu trời mây đen dày đặc. Ôn Lăng kinh hãi: "Hắn muốn dẫn sét đánh Thanh Ly!"Thánh Nữ vẫn chưa xuất thế, ai biết ma sấm có thể tạo thành thương tổn cho sự xuất thế của nàng hay không. Ôn Lăng dẫn đầu niệm quyết, tập hợp tiên khí ngưng tụ ở xung quanh Thanh Ly, các đệ tử tiên môn xôn xao gia nhập, rất nhanh ở xung quanh Thanh Ly ngưng tụ thành bức tường tiên khí bảo vệ.Pháp lực Tá Khuynh thấp kém, nàng bước lên dìu Chưởng môn được Tu Mộc đưa trở về, thấp giọng nói: "Chưởng môn, ông không sao chứ."Chưởng môn lắc đầu một cái, ánh mắt phức tạp nhìn con gái bị ánh sáng bao trùm.Sấm sét đánh xuống, một đòn lại không chẻ xuyên được bức tường bảo vệ đó.Mặc Vận cắn răng nhanh chóng kháp quyết, một tia kim quang lao ra từ đỉnh đầu hắn, phòng về phía không trung, các ma tu phía sau hắn cũng xôn xao bắt chước, kháp quyết niệm chú.Vô số đạo kim quang bay lên trời, trong nháy mắt trời đất tràn đầy lời cầm hận cùng gào khóc vô tận, như có vô số oan hồn trên thế gian đau khổ khóc lóc, địa ngục nhân gian.