Chương 28
“Huhuu…” Triệu Tiểu Nhan ngày càng khóc lớn, đây là lần đầu con bé khóc trên lớp, trước đây không phải rất ngoan bảo gì cũng nghe lời sao? Sao hôm nay lại khóc lớn như vậy?
“Tiểu Nhan đừng khóc, tôi ở đây với cậu. Tôi chắc chắc sẽ lấy lại công bằng cho cậu.” Lục Đình Bắc không biết nên dỗ dành tiểu Nhan như nào cho phải.
Chủ nhiệm Lý bối rối, ông ta mồ hôi tuôn ra. Chu Kỳ Tuệ liên tục giãy nảy, la lối om sòm, bên phía người nhà họ đang tới phải biết Chu Kỳ Tuệ đích thực là thiên kim con gái nhà giàu, Chu gia không ít lần đóng góp cho cái nhà trường này đống tiền, là số cổ đông hào phóng nhất, giờ đây đắc tội với người ta chả khác nào ông ta mất công việc.
Thật khó xử mà, nhìn tới nha đầu ăn cắp vặt đang gân cổ cãi đó là của mình khiến ông ta phiền lòng.
Lục Đình Bắc lần này không có bênh vực Chu Kỳ Tuệ, ban sáng tiểu Nhan đã khoe cho hắn xem từ trước. Hắn tin chắc chắn đấy là đồ của tiểu Nhan.
Chu Kỳ Tuệ sinh ra tức tối, ghen tỵ. Chủ nhiệm Lý không thèm nhìn tới hai đứa nhà nghèo, thực sự ông ta chỉ muốn giải quyết nhanh chóng đưa cho tiểu Chu cái vòng vàng nhưng con é kia nhất quyết ôm khư khư không chịu đưa ra. Bên trong đưa mắt ra ngoài nhìn đã dần tối, ông ta thở dài cửa phòng có tiếng động được mở ra. Một người đàn bà trung niên cùng một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi đằng sau.
Chủ nhiệm Lý cúi người:" Xin chào Chu tổng. Làm phiền ngài giờ này chậm trễ đón con gái, thật có lỗi."
Chu Kiến Hàng phẩy tay, cười nhẹ giang rộng vòng tay ôm con gái lên:" Không sao, chuyện trẻ con xích mích đồ đạc tôi hiểu. Là ai vậy?"
Hắn bế con gái lên, để ý tới một cô bé ăn mặc khá sành điệu ôm mặt thút thít cùng một thằng bé mũm mĩm, ánh mắt luôn phóng ra chỗ hắn hình viên đạn. Chu Kỳ Tuệ chỉ ra chỗ tiểu Nhan, Lục Đình Bắc liền đứng ra che chắn, tuy bên ngoài bộ dáng trẻ con nhưng ánh mắt sắc bén trừng tới, miệng nhỏ quát lớn:" Nói láo."
“Tiểu Bắc không được vô lễ với người lớn, ai dạy em như thế hả.”
Chủ nhiệm cười gượng gạo, quay qua trách mắng, ông ta lúng túng khi đối phương chính là cổ đông của trường, hai bàn tay luôn nắm vào xoa xoa lo sợ mất nghề này như chơi.
“Lão sư, em không có. Từ sáng tiểu Nhan đã khoe cho em xem rồi, là của chú cậu ấy tặng. Cậu ấy không có ăn cắp, là tiểu Chu nhận vơ.”
Lục Đình Bắc gân cổ lên cãi, hắn ghét nhất là đồ ăn cắp lại còn đổ oan cho người khác, chính cha mẹ hắn dạy phải bảo vệ những người yếu thế hơn.
Triệu Tiểu Nhan không nói được gì, con bé sợ hãi núp sau lưng tiểu Bắc, bả vai nhỏ run rẩy miệng lẩm bẩm gọi cha, Chu Kiến Hàng vẫy tay lắc đầu ý chỉ không sao.
Hắn:" Tiểu Chu có thật là của con không?"
Chu Kỳ Tuệ ra sức gật đầu, muốn bước xuống hắn đành phải đặt con gái xuống tự đi đến trước mặt tiểu Bắc. Tiểu Bắc nhất quyết không nhường đường.
" Tránh ra."
“Không.”
Chủ nhiệm Lý đi tới:" Tiểu Bắc tránh ra. Tiểu Nhan bỏ chiếc vòng ra cho bạn xem. Nếu không phải của em nhất định phải trả lại, không được ăn cắp."
“Ấy, chủ nhiệm Lý không vội. Trẻ con từ từ khuyên bảo đừng bắt ép thế.”
“À, vâng. Chu tổng dạy bảo phải.”
Triệu Tiểu Nhan không muốn bỏ ra, bởi sợ Chu Kỳ Tuệ sẽ lại lao vào cướp như ban nãy nhưng trước ánh nhìn đầy bắt buộc, con bé không còn cách nào khác phải xòe chiếc vòng ra.
“A, là của con.”
Còn chưa kịp nhìn rõ đã bị lao vào cướp, Triệu Tiểu Nhan ngơ ngác cùng sững sờ, bất lực nghẹn ngào khóc. Lục Đình Bắc muốn tới giật lại thì Chu Kỳ Tuệ đã chạy trước về phía Chu Kiến Hàng.
“Con bỏ ra cho cha xem nào.”
Chiếc vòng vàng khá gióng với chiếc vòng năm ngoái hắn tặng khi con gái tròn bốn tuổi. Hắn gật đầu nghi ngờ, có lẽ nhầm lẫn hay là trùng hợp đồ giống.
“Sáng nay con có mang vòng này đi sao?”.
“Vâng, con mang đi mà.”
Hắn nhíu mày, cô bé kia khóc ngày càng thương tâm bị chủ nhiệm Lý trách móc thêm đáng thương, cậu bé kia đứng chắn cho cô bé bờ môi mím chặt kiên quyết trừng về phía này càng khiến hắn ta khó hiểu.
“Tiểu Chu, tôi thấy vọng về cậu. Đồ ăn cắp, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu.”
Lục Đình Bắc phản ứng lại hướng con gái hắn nói, Chu Kỳ Tuệ ngạc nhiên giật mình, cầm chặt chiếc vòng vàng trong tay giơ lên:" Cậu nhìn cho rõ, đây chính là đồ của tôi. Tiểu Nhan loại nghèo kiết xác như cậu ta thì làm gì có tiền có chứ. Nhất định là cậu ta ăn cắp."
Tuy con gái đã xác nhận có mang nhưng bộ dáng cô bé kia lại không giống không mua được cái vòng này, hắn nhớ không nhầm bộ cô bé đang mặc kia là món quà hụt hắn từng muốn mua tặng con gái mà không kịp trong một show diễn thời trang của nước. Là con gái nhà nào lại giàu đến vậy?
Bên ngoài có tiếng bước dồn dập đi cửa, cánh cửa lần nữa lại được mở ra. Một thanh niên trẻ trung bước vào cùng người đàn ông trung niên cuối cùng là phó hiệu trưởng.
“Tiểu Nhan đừng khóc, tôi ở đây với cậu. Tôi chắc chắc sẽ lấy lại công bằng cho cậu.” Lục Đình Bắc không biết nên dỗ dành tiểu Nhan như nào cho phải.
Chủ nhiệm Lý bối rối, ông ta mồ hôi tuôn ra. Chu Kỳ Tuệ liên tục giãy nảy, la lối om sòm, bên phía người nhà họ đang tới phải biết Chu Kỳ Tuệ đích thực là thiên kim con gái nhà giàu, Chu gia không ít lần đóng góp cho cái nhà trường này đống tiền, là số cổ đông hào phóng nhất, giờ đây đắc tội với người ta chả khác nào ông ta mất công việc.
Thật khó xử mà, nhìn tới nha đầu ăn cắp vặt đang gân cổ cãi đó là của mình khiến ông ta phiền lòng.
Lục Đình Bắc lần này không có bênh vực Chu Kỳ Tuệ, ban sáng tiểu Nhan đã khoe cho hắn xem từ trước. Hắn tin chắc chắn đấy là đồ của tiểu Nhan.
Chu Kỳ Tuệ sinh ra tức tối, ghen tỵ. Chủ nhiệm Lý không thèm nhìn tới hai đứa nhà nghèo, thực sự ông ta chỉ muốn giải quyết nhanh chóng đưa cho tiểu Chu cái vòng vàng nhưng con é kia nhất quyết ôm khư khư không chịu đưa ra. Bên trong đưa mắt ra ngoài nhìn đã dần tối, ông ta thở dài cửa phòng có tiếng động được mở ra. Một người đàn bà trung niên cùng một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi đằng sau.
Chủ nhiệm Lý cúi người:" Xin chào Chu tổng. Làm phiền ngài giờ này chậm trễ đón con gái, thật có lỗi."
Chu Kiến Hàng phẩy tay, cười nhẹ giang rộng vòng tay ôm con gái lên:" Không sao, chuyện trẻ con xích mích đồ đạc tôi hiểu. Là ai vậy?"
Hắn bế con gái lên, để ý tới một cô bé ăn mặc khá sành điệu ôm mặt thút thít cùng một thằng bé mũm mĩm, ánh mắt luôn phóng ra chỗ hắn hình viên đạn. Chu Kỳ Tuệ chỉ ra chỗ tiểu Nhan, Lục Đình Bắc liền đứng ra che chắn, tuy bên ngoài bộ dáng trẻ con nhưng ánh mắt sắc bén trừng tới, miệng nhỏ quát lớn:" Nói láo."
“Tiểu Bắc không được vô lễ với người lớn, ai dạy em như thế hả.”
Chủ nhiệm cười gượng gạo, quay qua trách mắng, ông ta lúng túng khi đối phương chính là cổ đông của trường, hai bàn tay luôn nắm vào xoa xoa lo sợ mất nghề này như chơi.
“Lão sư, em không có. Từ sáng tiểu Nhan đã khoe cho em xem rồi, là của chú cậu ấy tặng. Cậu ấy không có ăn cắp, là tiểu Chu nhận vơ.”
Lục Đình Bắc gân cổ lên cãi, hắn ghét nhất là đồ ăn cắp lại còn đổ oan cho người khác, chính cha mẹ hắn dạy phải bảo vệ những người yếu thế hơn.
Triệu Tiểu Nhan không nói được gì, con bé sợ hãi núp sau lưng tiểu Bắc, bả vai nhỏ run rẩy miệng lẩm bẩm gọi cha, Chu Kiến Hàng vẫy tay lắc đầu ý chỉ không sao.
Hắn:" Tiểu Chu có thật là của con không?"
Chu Kỳ Tuệ ra sức gật đầu, muốn bước xuống hắn đành phải đặt con gái xuống tự đi đến trước mặt tiểu Bắc. Tiểu Bắc nhất quyết không nhường đường.
" Tránh ra."
“Không.”
Chủ nhiệm Lý đi tới:" Tiểu Bắc tránh ra. Tiểu Nhan bỏ chiếc vòng ra cho bạn xem. Nếu không phải của em nhất định phải trả lại, không được ăn cắp."
“Ấy, chủ nhiệm Lý không vội. Trẻ con từ từ khuyên bảo đừng bắt ép thế.”
“À, vâng. Chu tổng dạy bảo phải.”
Triệu Tiểu Nhan không muốn bỏ ra, bởi sợ Chu Kỳ Tuệ sẽ lại lao vào cướp như ban nãy nhưng trước ánh nhìn đầy bắt buộc, con bé không còn cách nào khác phải xòe chiếc vòng ra.
“A, là của con.”
Còn chưa kịp nhìn rõ đã bị lao vào cướp, Triệu Tiểu Nhan ngơ ngác cùng sững sờ, bất lực nghẹn ngào khóc. Lục Đình Bắc muốn tới giật lại thì Chu Kỳ Tuệ đã chạy trước về phía Chu Kiến Hàng.
“Con bỏ ra cho cha xem nào.”
Chiếc vòng vàng khá gióng với chiếc vòng năm ngoái hắn tặng khi con gái tròn bốn tuổi. Hắn gật đầu nghi ngờ, có lẽ nhầm lẫn hay là trùng hợp đồ giống.
“Sáng nay con có mang vòng này đi sao?”.
“Vâng, con mang đi mà.”
Hắn nhíu mày, cô bé kia khóc ngày càng thương tâm bị chủ nhiệm Lý trách móc thêm đáng thương, cậu bé kia đứng chắn cho cô bé bờ môi mím chặt kiên quyết trừng về phía này càng khiến hắn ta khó hiểu.
“Tiểu Chu, tôi thấy vọng về cậu. Đồ ăn cắp, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu.”
Lục Đình Bắc phản ứng lại hướng con gái hắn nói, Chu Kỳ Tuệ ngạc nhiên giật mình, cầm chặt chiếc vòng vàng trong tay giơ lên:" Cậu nhìn cho rõ, đây chính là đồ của tôi. Tiểu Nhan loại nghèo kiết xác như cậu ta thì làm gì có tiền có chứ. Nhất định là cậu ta ăn cắp."
Tuy con gái đã xác nhận có mang nhưng bộ dáng cô bé kia lại không giống không mua được cái vòng này, hắn nhớ không nhầm bộ cô bé đang mặc kia là món quà hụt hắn từng muốn mua tặng con gái mà không kịp trong một show diễn thời trang của nước. Là con gái nhà nào lại giàu đến vậy?
Bên ngoài có tiếng bước dồn dập đi cửa, cánh cửa lần nữa lại được mở ra. Một thanh niên trẻ trung bước vào cùng người đàn ông trung niên cuối cùng là phó hiệu trưởng.