Chương 24
Nếu anh đã nói vậy, Triệu Thành Quân cũng không làm khó anh, món quà của cả hai được cậu cất đi, bao giờ có dịp quan trọng hay tiệc tùng cậu sẽ để tiểu Nhan mang lên.
Lục Ân Nhị nhờ trợ lý Lục Đại Cường gửi qua cho danh sách nhân viên của từng phòng một, cậu dò đến nửa đêm cuối cùng cũng dừng lại phòng kinh doanh - chăm sóc khách hàng tổ 10. Triệu Thành Quân trưởng phòng cùng tầng với anh mà anh chẳng biết.
Anh thoáng dừng lại, đây hình là lấy ảnh của cậu khi mới vào công ty, khuôn mặt mang vẻ ngoài non nớt, gầy gò, đôi mắt như hố đen cuốn sâu anh vào. Lục Ân Nhị giật mình thoát khỏi file, anh đưa tay lên mân mê con chuột.
Tiêu Hoa Phong chật vật với đống mớ lộn trong nhà như vừa xảy ra xung đột gì đó khiến nơi này bừa bộn, khóe miệng hắn rơm rớm chút máu chảy ra. Hắn đưa lưỡi ra liếm sạch, một vị tanh tanh hơi mặn hắn lập tức nhổ ra.
“Khốn nạn!.”
Nơi này lại không thể ở quá lâu, hắn nhìn tới chìa khóa xe Lục Ân Nhị cho hắn, một ý định vừa lóe ra, quần áo rơi vừa xuống đất, chăn gối bị quẳng ra góc tường. Hắn chẳng thèm nhặt lên, trực tiếp bước qua ra ghế nằm, buông thõng tay chân nghỉ ngơi, lòng ngực vẫn còn chút phập phồng.
Trần nhà trắng xóa phía trên có chút bong tróc, căn nhà trọ cũ có phần xập xệ. Bên ngoài đèn đường nhấp nháy rồi lại tắt ngụm, cả con ngõ nhỏ liền rơi vào tối tăm chẳng thấy đường đi. Cầu thang rỉ sét, có mấy chỗ có dấu hiệu gãy, ống nước tầng trên bị thủng lỗ nhỏ giọt tong tong xuống trước cửa nhà hắn. Râu xanh bám ở góc tường nhỏ, một chút mùi hôi hám ập tới. Nơi này chẳng khác khu ổ chuột là bao.
Tô Đình Giang mấy ngày không làm khó cậu cả người liền ngứa ngáy tay chân, hung dữ mở cửa ra, tay cầm theo tập tài liệu mục mới:" Triệu Thành Quân."
“Tô thư ký.”
Cậu không ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt trên màn hình máy tính tiếp tục làm việc, các ngón tay đảo đều phát ra âm thanh vô cùng bận rộn.
“Cậu, coi như này mà được à. Khách hàng phản hồi về thái độ cư xử khi tiếp khách của cậu, cậu có còn muốn làm việc không hả?”.
Triệu Thành Quân ngẩng dầu lên, thở nhẹ một hơi. Tiêu Nghi Kiến bên kia không được lên tiếng nói lại, bênh vực cậu, bởi lần trước hắn đã bị cậu nhắc nhở qua. Chuẩn bị nghe cô ta càu nhàu bỗng nhiên cửa kính được mở, thân hình cao lớn, hôm nay thắt cà vạt đầy đủ ra dáng một ông chủ.
“Lục phó tổng?”.
Tô Đình Giang khựng lại, cậu ngạc nhiên. Đám nhân viên trong phòng kinh hỉ một phen thường ngày toàn nghe trong nhóm công ty khen ngợi, chụp lén phó tổng mới. Hôm nay lại được thấy trực diện, còn đẹp hơn cả trong ảnh mấy người đó chụp gửi tới.
“Đó là Lục phó tổng sao?”.
“Soái a.”
“Quả thật rất soái a, hình như có chút giống Lục tổng.”
“…” Tiêu Nghi Kiến khinh thường đám người kia.
“Lục phó tổng, ngài…” Tô Đình Giang ấp úng, sắc mặt tái mét bởi sát khí đằng đằng của anh, bầu không khí nghẹt thở ban đầu còn có chút bàn tán giờ đây ai cũng câm như hến. Triệu Thành Quân thản nhiên nhìn anh, xem anh muốn làm gì.
“Tô thư lý rảnh rỗi nhỉ? Tôi lại không biết Tô phó tổng để cho cô có thời gian nghỉ ngơi đi chỉ trích người khác đấy.”
“Lục phó tổng, tôi không có ý đó. Tôi là đang…”
Cô ta giơ lên tập tài liệu muốn giải thích đã bị anh cướp lấy, cẩn thận mở ra xem bên trong có đề rõ tên cậu đảm nhiệm mục này, mảnh đất ở Cổ Thành phía Tây thành phố B gần ngoại ô.
Kế hoạch thu hút khách hàng, giới thiệu mảnh đất đằng ấy khá ấn tượng, anh xem từng chi tiết nhỏ không có bất cứ sự nhíu mày nào, ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt trắng bệch của Tô Đình Giang.
“Tô thư ký đừng làm những việc thừa thãi, chưa chắc cô đã làm được như này đâu tốt nhất nên hạn chế đi quấy rối người khác làm việc, khả năng công tác của cô tôi sẽ xem xét thêm đấy.”
“Tôi nhớ rồi, Lục phó tổng tha lỗi.”
“Lục phó tổng, bỏ qua cho.”
Cô ta cúi gằm mặt xuống không ai thấy, bàn tay siết chặt lại, lòng ghi thù.
Lục Ân Nhị còn nhớ tới hồ sơ của cô ta khi anh đọc qua file nhân viên, anh gập lại mục này. Giơ lên:" Tôi thấy khá tốt sẽ đề cử lên trên xem sao. Cố gắng phấn đấu."
“Được.” Triệu Thành Quân đáp lại, dõi theo bóng lưng anh rời đi. Tô Đình Giang không muốn chuốc lại nhục, ở lại chỉ thêm bêu mặt ngay khi anh rời đi, ánh mắt cô ta trợn lên de dọa cậu sau đó ba chân bốn cẳng chạy nhanh nhất có thể.
Tiêu Nghi Kiến ngóc đầu lên, lúc này mọi người mới có thể nói chuyện trở lại.
“Oa, Lục phó tổng soái, ngầu a.”
“Phong ấn được cái mồm độc địa của ả Tô.”
“Ghê gớm thật.”
“Tôi từ hôm nay chính thức làm fan Lục phó tổng.”
“Tôi cũng vậy.”
“Mau kể chuyện này đi, Triệu trưởng phòng gặp được cứu tinh rồi.”
Tiêu Nghi Kiến:" Anh không sao chứ?".
Triệu Thành Quân:" Cậu muốn tôi làm sao?".
“Không ngờ bạn của anh vậy mà lại là Lục phó tổng.”
“Không phải bạn là bạn cũ.”
Tiêu Nghi Kiến:"…"
Lục Ân Nhị nhờ trợ lý Lục Đại Cường gửi qua cho danh sách nhân viên của từng phòng một, cậu dò đến nửa đêm cuối cùng cũng dừng lại phòng kinh doanh - chăm sóc khách hàng tổ 10. Triệu Thành Quân trưởng phòng cùng tầng với anh mà anh chẳng biết.
Anh thoáng dừng lại, đây hình là lấy ảnh của cậu khi mới vào công ty, khuôn mặt mang vẻ ngoài non nớt, gầy gò, đôi mắt như hố đen cuốn sâu anh vào. Lục Ân Nhị giật mình thoát khỏi file, anh đưa tay lên mân mê con chuột.
Tiêu Hoa Phong chật vật với đống mớ lộn trong nhà như vừa xảy ra xung đột gì đó khiến nơi này bừa bộn, khóe miệng hắn rơm rớm chút máu chảy ra. Hắn đưa lưỡi ra liếm sạch, một vị tanh tanh hơi mặn hắn lập tức nhổ ra.
“Khốn nạn!.”
Nơi này lại không thể ở quá lâu, hắn nhìn tới chìa khóa xe Lục Ân Nhị cho hắn, một ý định vừa lóe ra, quần áo rơi vừa xuống đất, chăn gối bị quẳng ra góc tường. Hắn chẳng thèm nhặt lên, trực tiếp bước qua ra ghế nằm, buông thõng tay chân nghỉ ngơi, lòng ngực vẫn còn chút phập phồng.
Trần nhà trắng xóa phía trên có chút bong tróc, căn nhà trọ cũ có phần xập xệ. Bên ngoài đèn đường nhấp nháy rồi lại tắt ngụm, cả con ngõ nhỏ liền rơi vào tối tăm chẳng thấy đường đi. Cầu thang rỉ sét, có mấy chỗ có dấu hiệu gãy, ống nước tầng trên bị thủng lỗ nhỏ giọt tong tong xuống trước cửa nhà hắn. Râu xanh bám ở góc tường nhỏ, một chút mùi hôi hám ập tới. Nơi này chẳng khác khu ổ chuột là bao.
Tô Đình Giang mấy ngày không làm khó cậu cả người liền ngứa ngáy tay chân, hung dữ mở cửa ra, tay cầm theo tập tài liệu mục mới:" Triệu Thành Quân."
“Tô thư ký.”
Cậu không ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt trên màn hình máy tính tiếp tục làm việc, các ngón tay đảo đều phát ra âm thanh vô cùng bận rộn.
“Cậu, coi như này mà được à. Khách hàng phản hồi về thái độ cư xử khi tiếp khách của cậu, cậu có còn muốn làm việc không hả?”.
Triệu Thành Quân ngẩng dầu lên, thở nhẹ một hơi. Tiêu Nghi Kiến bên kia không được lên tiếng nói lại, bênh vực cậu, bởi lần trước hắn đã bị cậu nhắc nhở qua. Chuẩn bị nghe cô ta càu nhàu bỗng nhiên cửa kính được mở, thân hình cao lớn, hôm nay thắt cà vạt đầy đủ ra dáng một ông chủ.
“Lục phó tổng?”.
Tô Đình Giang khựng lại, cậu ngạc nhiên. Đám nhân viên trong phòng kinh hỉ một phen thường ngày toàn nghe trong nhóm công ty khen ngợi, chụp lén phó tổng mới. Hôm nay lại được thấy trực diện, còn đẹp hơn cả trong ảnh mấy người đó chụp gửi tới.
“Đó là Lục phó tổng sao?”.
“Soái a.”
“Quả thật rất soái a, hình như có chút giống Lục tổng.”
“…” Tiêu Nghi Kiến khinh thường đám người kia.
“Lục phó tổng, ngài…” Tô Đình Giang ấp úng, sắc mặt tái mét bởi sát khí đằng đằng của anh, bầu không khí nghẹt thở ban đầu còn có chút bàn tán giờ đây ai cũng câm như hến. Triệu Thành Quân thản nhiên nhìn anh, xem anh muốn làm gì.
“Tô thư lý rảnh rỗi nhỉ? Tôi lại không biết Tô phó tổng để cho cô có thời gian nghỉ ngơi đi chỉ trích người khác đấy.”
“Lục phó tổng, tôi không có ý đó. Tôi là đang…”
Cô ta giơ lên tập tài liệu muốn giải thích đã bị anh cướp lấy, cẩn thận mở ra xem bên trong có đề rõ tên cậu đảm nhiệm mục này, mảnh đất ở Cổ Thành phía Tây thành phố B gần ngoại ô.
Kế hoạch thu hút khách hàng, giới thiệu mảnh đất đằng ấy khá ấn tượng, anh xem từng chi tiết nhỏ không có bất cứ sự nhíu mày nào, ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt trắng bệch của Tô Đình Giang.
“Tô thư ký đừng làm những việc thừa thãi, chưa chắc cô đã làm được như này đâu tốt nhất nên hạn chế đi quấy rối người khác làm việc, khả năng công tác của cô tôi sẽ xem xét thêm đấy.”
“Tôi nhớ rồi, Lục phó tổng tha lỗi.”
“Lục phó tổng, bỏ qua cho.”
Cô ta cúi gằm mặt xuống không ai thấy, bàn tay siết chặt lại, lòng ghi thù.
Lục Ân Nhị còn nhớ tới hồ sơ của cô ta khi anh đọc qua file nhân viên, anh gập lại mục này. Giơ lên:" Tôi thấy khá tốt sẽ đề cử lên trên xem sao. Cố gắng phấn đấu."
“Được.” Triệu Thành Quân đáp lại, dõi theo bóng lưng anh rời đi. Tô Đình Giang không muốn chuốc lại nhục, ở lại chỉ thêm bêu mặt ngay khi anh rời đi, ánh mắt cô ta trợn lên de dọa cậu sau đó ba chân bốn cẳng chạy nhanh nhất có thể.
Tiêu Nghi Kiến ngóc đầu lên, lúc này mọi người mới có thể nói chuyện trở lại.
“Oa, Lục phó tổng soái, ngầu a.”
“Phong ấn được cái mồm độc địa của ả Tô.”
“Ghê gớm thật.”
“Tôi từ hôm nay chính thức làm fan Lục phó tổng.”
“Tôi cũng vậy.”
“Mau kể chuyện này đi, Triệu trưởng phòng gặp được cứu tinh rồi.”
Tiêu Nghi Kiến:" Anh không sao chứ?".
Triệu Thành Quân:" Cậu muốn tôi làm sao?".
“Không ngờ bạn của anh vậy mà lại là Lục phó tổng.”
“Không phải bạn là bạn cũ.”
Tiêu Nghi Kiến:"…"