Chương 12
"Cậu ở lại ăn sáng cùng nhà tôi luôn, Tiểu Nhan rất muốn cậu ở lại."
Triệu Thành Quân ngỏ lời mời anh ở lại, ban nãy con gái cậu đã thì thầm với cậu về điều này, có lẽ một phần hảo cảm lần trước đã được tăng thêm. Triệu Tiểu Nhan giương đôi mắt mong chờ nhìn anh.
Lục Ân Nhị có phần lúng túng, anh cười cười xoa xoa con bé:" Vậy làm phiền cậu rồi."
"Không có gì. Phòng vệ sinh đằng sau nhà bếp, cậu có thể vào đấy."
"Cảm ơn."
Anh đứng dậy, thở nhẹ một hơi lòng lúng túng, hồi trước bản thân anh tuy không tham gia vào việc bắt nạt, trêu chọc cậu đáng lẽ anh sẽ không thấy hổ thẹn gì nhưng giờ đứng trước mặt cậu lại khó bình tĩnh được, bồn chồn kèm xấu hổ.
Lục Ân Nhị đi vài trong lúc này anh mới để ý tới nhà cậu chẳng lấy một tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh ba người, anh hơi tò mò, cũng chẳng thấy vợ cậu đâu. Anh nhìn qua những tấm ảnh kia chỉ là cậu và con gái, căn nhà này không giống như có một người phụ nữ ở.
Cậu thu lại tầm mắt, bế Tiểu Nhan lên bàn ăn, sáng nay không ăn gì quá sang chỉ là hai miếng bánh mì kèm theo thịt nướng cùng trứng chiên, một ly sữa bò nóng ấm. Anh đi ra thấy hai người đang chờ mình vội tiến lại ngồi đối diện cậu, Triệu Thành Quân giúp con gái kẹp thịt trứng vào bánh mì, ôn nhu, ân cần ra dáng một người cha ấm áp.
Anh hơi ngơ ra, cậu liếc mắt tới anh cúi xuống làm theo cậu ban nãy:" Cậu cứ ăn đi, đừng ngại. Nhà tôi chỉ có vậy thôi mong cậu không chê."
"Ấy không, này là sang với tôi lắm rồi."
"Vậy sao, mong là hợp với khẩu vị của cậu."
Hai người lời qua ý lại đều là những câu khách sáo, đầy sáo rỗng. Anh ăn uống chậm rãi, từ tốn lại không nói chuyện, từng cử chỉ, tác phong, hành động đều làm cậu ngạc nhiên giống như thiếu gia của một nhà giàu trang nhã, tinh tế. Khí chất cao quý cùng với bộ dáng điềm tĩnh lúc này, ăn uống không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lục Ân Nhị không biết cậu đang đánh giá, anh như có như không gật gù cảm nhận trong lòng thầm khen ngợi bữa sáng cậu làm khá hợp khẩu vị anh, không phải anh là người kén chọn mà là anh ăn cũng gì thấy bình thường không quá đặc sắc, hôm nay được thưởng thức tay nghề cậu có phần làm anh ngạc nhiên.
Tiểu Nhan cầm cốc sữa lên uống, cô bé nhìn anh liền hỏi:" Chú ăn thấy thế nào? Có ngon không?".
"Ngon, lần đầu chú được ăn ngon như vậy."
Anh vô cùng phối hợp với con bé, giơ một ngón tay về phía cậu ý chỉ khen ngợi, cậu cảm thấy anh biết chiều lòng trẻ con, hùa theo. Triệu Thành Quân cầm giấy ướt lên lau khóe miệng cho con gái:" Cậu cảm thấy hợp miệng là được rồi."
"Ngon thật, tôi không nói dối cậu đâu."
"Cảm ơn."
Ăn uống xong xuôi, Lục Ân Nhị cũng rời đi, Triệu Thành Quân chở con gái đi học trước, trường mầm non là nơi được thành phố chú tâm tới, xây theo quy mô lớn khuôn viên trường rộng rãi, chu cấp đầy đủ thiết bị tân tiến nhất cho nhà trường, xây cả một khu vui chơi nhỏ, nơi học tập được trang bị kĩ càng, giáo viên cũng là được học qua các trường cấp, kiểm tra nhiều đợt mới được vào.
Ngoài cổng, hai bảo vệ cao lớn đứng bên ngoài canh giữ, cửa sắt tự động mở ra cho đám trẻ đi vào, trước cổng trường đông nghịt người phụ huynh chẳng có mấy, đa số đều là con nhà giàu có người đưa đi. Xe đắt tiền chiếm phần lớn, Triệu Thành Quân cẩn thận ôm con gái lách nhẹ qua tới trước cổng trường mới thả xuống để con bé tự đi vào.
"Tiểu Nhan."
Từ đằng xa vọng lại một tiếng trẻ con hào hứng chạy qua, cậu giương đôi mắt nhìn người. Là một cậu bé mũm mĩm với thân hình đầy đặn, chiều cao cân đối không quá nổi bật, đôi mắt to tròn sáng ngời chạy lại nắm tay con gái cậu.
"..."
Triệu Tiểu Nhan ghét bỏ hắt hủi bỏ ra, con bé giữ khoảng cách với cậu bé đó, vẻ mặt khinh thường không thèm nhìn tới hất cằm đi trước. Cậu bé kia có vẻ sốc, thân mình ì ạch chạy bạch bạch theo sau Tiểu Nhan, từ trong túi quần lôi ra nắm kẹo với vỏ trong suốt được buộc theo một sợi dây nhỏ hoa thêu tinh xảo, loại kẹo viên nhỏ từng viên cứ như những viên ruby với màu sắc khác nhau đẹp đẽ, lấp lánh.
"Tiểu Nhan, cho cậu này."
Triệu Tiểu Nhan chẳng thèm nhìn tới, chiếc miệng nhỏ dẩu dẩu lên nói:" Cha dặn không nhận đồ của người lạ."
"Nhưng chúng ta là bạn mà, Tiểu Nhan lần trước nói vậy đây."
Con bé "hứ" một tiếng hờn dỗi, quay lại làm cậu bé kia giật mình vẻ mặt ngơ ngác mang theo chút hoảng sợ, chờ con bé nói gì đó.
"Tiểu Nhan không thèm chơi với người không biết phân biệt phải trái."
Dứt lời, con bé đi thẳng vào trong lớp mặc kệ cậu bé đứng hoang mang bên ngoài, Triệu Thành Quân một mặt thấy cảnh này tuy không biết hai đứa trẻ nói gì nhưng chắc là cậu bé kia làm phật lòng con gái cậu nên hôm nay mới đi xin lỗi.
Chẳng trách mấy hôm bữa, mặt Tiểu Nhan lại xụ xuống không vui làm cậu tưởng con gái bị bệnh, hỏi cũng chẳng thèm trả lời.
Cậu rời đi, cả thành phố lại lao đầu vào bận rộn, ngoài đường xe chật kín đường cao tốc phía trước có dấu hiệu sắp tắc đường tới nơi. Cậu đứng chờ xe bus, thời gian không còn sớm có chút gấp rút nhưng vẫn chưa thấy xe đâu.
Triệu Thành Quân ngỏ lời mời anh ở lại, ban nãy con gái cậu đã thì thầm với cậu về điều này, có lẽ một phần hảo cảm lần trước đã được tăng thêm. Triệu Tiểu Nhan giương đôi mắt mong chờ nhìn anh.
Lục Ân Nhị có phần lúng túng, anh cười cười xoa xoa con bé:" Vậy làm phiền cậu rồi."
"Không có gì. Phòng vệ sinh đằng sau nhà bếp, cậu có thể vào đấy."
"Cảm ơn."
Anh đứng dậy, thở nhẹ một hơi lòng lúng túng, hồi trước bản thân anh tuy không tham gia vào việc bắt nạt, trêu chọc cậu đáng lẽ anh sẽ không thấy hổ thẹn gì nhưng giờ đứng trước mặt cậu lại khó bình tĩnh được, bồn chồn kèm xấu hổ.
Lục Ân Nhị đi vài trong lúc này anh mới để ý tới nhà cậu chẳng lấy một tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh ba người, anh hơi tò mò, cũng chẳng thấy vợ cậu đâu. Anh nhìn qua những tấm ảnh kia chỉ là cậu và con gái, căn nhà này không giống như có một người phụ nữ ở.
Cậu thu lại tầm mắt, bế Tiểu Nhan lên bàn ăn, sáng nay không ăn gì quá sang chỉ là hai miếng bánh mì kèm theo thịt nướng cùng trứng chiên, một ly sữa bò nóng ấm. Anh đi ra thấy hai người đang chờ mình vội tiến lại ngồi đối diện cậu, Triệu Thành Quân giúp con gái kẹp thịt trứng vào bánh mì, ôn nhu, ân cần ra dáng một người cha ấm áp.
Anh hơi ngơ ra, cậu liếc mắt tới anh cúi xuống làm theo cậu ban nãy:" Cậu cứ ăn đi, đừng ngại. Nhà tôi chỉ có vậy thôi mong cậu không chê."
"Ấy không, này là sang với tôi lắm rồi."
"Vậy sao, mong là hợp với khẩu vị của cậu."
Hai người lời qua ý lại đều là những câu khách sáo, đầy sáo rỗng. Anh ăn uống chậm rãi, từ tốn lại không nói chuyện, từng cử chỉ, tác phong, hành động đều làm cậu ngạc nhiên giống như thiếu gia của một nhà giàu trang nhã, tinh tế. Khí chất cao quý cùng với bộ dáng điềm tĩnh lúc này, ăn uống không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lục Ân Nhị không biết cậu đang đánh giá, anh như có như không gật gù cảm nhận trong lòng thầm khen ngợi bữa sáng cậu làm khá hợp khẩu vị anh, không phải anh là người kén chọn mà là anh ăn cũng gì thấy bình thường không quá đặc sắc, hôm nay được thưởng thức tay nghề cậu có phần làm anh ngạc nhiên.
Tiểu Nhan cầm cốc sữa lên uống, cô bé nhìn anh liền hỏi:" Chú ăn thấy thế nào? Có ngon không?".
"Ngon, lần đầu chú được ăn ngon như vậy."
Anh vô cùng phối hợp với con bé, giơ một ngón tay về phía cậu ý chỉ khen ngợi, cậu cảm thấy anh biết chiều lòng trẻ con, hùa theo. Triệu Thành Quân cầm giấy ướt lên lau khóe miệng cho con gái:" Cậu cảm thấy hợp miệng là được rồi."
"Ngon thật, tôi không nói dối cậu đâu."
"Cảm ơn."
Ăn uống xong xuôi, Lục Ân Nhị cũng rời đi, Triệu Thành Quân chở con gái đi học trước, trường mầm non là nơi được thành phố chú tâm tới, xây theo quy mô lớn khuôn viên trường rộng rãi, chu cấp đầy đủ thiết bị tân tiến nhất cho nhà trường, xây cả một khu vui chơi nhỏ, nơi học tập được trang bị kĩ càng, giáo viên cũng là được học qua các trường cấp, kiểm tra nhiều đợt mới được vào.
Ngoài cổng, hai bảo vệ cao lớn đứng bên ngoài canh giữ, cửa sắt tự động mở ra cho đám trẻ đi vào, trước cổng trường đông nghịt người phụ huynh chẳng có mấy, đa số đều là con nhà giàu có người đưa đi. Xe đắt tiền chiếm phần lớn, Triệu Thành Quân cẩn thận ôm con gái lách nhẹ qua tới trước cổng trường mới thả xuống để con bé tự đi vào.
"Tiểu Nhan."
Từ đằng xa vọng lại một tiếng trẻ con hào hứng chạy qua, cậu giương đôi mắt nhìn người. Là một cậu bé mũm mĩm với thân hình đầy đặn, chiều cao cân đối không quá nổi bật, đôi mắt to tròn sáng ngời chạy lại nắm tay con gái cậu.
"..."
Triệu Tiểu Nhan ghét bỏ hắt hủi bỏ ra, con bé giữ khoảng cách với cậu bé đó, vẻ mặt khinh thường không thèm nhìn tới hất cằm đi trước. Cậu bé kia có vẻ sốc, thân mình ì ạch chạy bạch bạch theo sau Tiểu Nhan, từ trong túi quần lôi ra nắm kẹo với vỏ trong suốt được buộc theo một sợi dây nhỏ hoa thêu tinh xảo, loại kẹo viên nhỏ từng viên cứ như những viên ruby với màu sắc khác nhau đẹp đẽ, lấp lánh.
"Tiểu Nhan, cho cậu này."
Triệu Tiểu Nhan chẳng thèm nhìn tới, chiếc miệng nhỏ dẩu dẩu lên nói:" Cha dặn không nhận đồ của người lạ."
"Nhưng chúng ta là bạn mà, Tiểu Nhan lần trước nói vậy đây."
Con bé "hứ" một tiếng hờn dỗi, quay lại làm cậu bé kia giật mình vẻ mặt ngơ ngác mang theo chút hoảng sợ, chờ con bé nói gì đó.
"Tiểu Nhan không thèm chơi với người không biết phân biệt phải trái."
Dứt lời, con bé đi thẳng vào trong lớp mặc kệ cậu bé đứng hoang mang bên ngoài, Triệu Thành Quân một mặt thấy cảnh này tuy không biết hai đứa trẻ nói gì nhưng chắc là cậu bé kia làm phật lòng con gái cậu nên hôm nay mới đi xin lỗi.
Chẳng trách mấy hôm bữa, mặt Tiểu Nhan lại xụ xuống không vui làm cậu tưởng con gái bị bệnh, hỏi cũng chẳng thèm trả lời.
Cậu rời đi, cả thành phố lại lao đầu vào bận rộn, ngoài đường xe chật kín đường cao tốc phía trước có dấu hiệu sắp tắc đường tới nơi. Cậu đứng chờ xe bus, thời gian không còn sớm có chút gấp rút nhưng vẫn chưa thấy xe đâu.