Chương 70
Mặc dù đã biến thành người nhưng trạng thái này lại chẳng duy trì được lâu, nàng sẽ biến lại thành Cáo nhỏ khi Mặt Trời vừa mọc, đến lúc Mặt Trời lặn mới có thể biến thành người.
Điều này cũng không khó hiểu, bởi Dương Vĩnh Khoa vốn dĩ cũng chỉ là con người, mười năm dung nạp nội đan tiên tuỷ đối với hắn đã là cả quá trình không ngừng cố gắng. Mà quá trình này lại đau đớn đến cực hạn.
Cả đêm hôm đó hắn không tài nào nhắm mắt nổi, hắn sợ nhắm mắt rồi, lúc mở mắt tất cả sẽ biến mất, nàng lại sẽ bỏ hắn đi.
Mắt hắn nổi đầy mạch máu đỏ tươi, hắn cứ như thế ôm nàng nguyên đêm, cho đến lúc hình dạng Cáo nhỏ của nàng lại thành hình.
Hắn mở to mắt kinh ngạc, phút chốc hắn ngỡ bản thân vẫn đang mơ, hắn ngửa cao đầu cười như điên như dại: “Haha, ngu ngốc, ngu ngốc, mày điên rồi Dương Vĩnh Khoa… haha”
Lý Tử Thất ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng lại có chút sợ hãi, đến lúc thấy hắn bị nội lực phản phệ phun ra một ngụm máu tươi mới hoảng loạn chạy quanh người hắn: “Hoa Hoa…”
Đến lúc Mặt Trời xuống núi, đồng hồ chỉ bảy giờ tối hắn mới cựa người tỉnh dậy.
“Tử, Tử Thất….” Hắn khẽ gọi. Trong mắt lại không giấu nổi vui sướng.
“Hoa Hoa, ngươi khi nãy cười đáng sợ lắm!!” Lý Tử Thất sợ sệt hỏi. Bộ dáng hắn lúc đó quả thật rất đáng sợ.
Dương Vĩnh Khoa cứng người, nhớ đến lúc sáng hắn như kẻ điên liền gãi đầu cười đáp: “Anh, anh tưởng em không về.” Hắn cười ngốc ngếch nhưng nước mắt lại rơi, nhìn thập phần đáng thương tội nghiệp.
Tử Thất mím môi nhìn hắn nói: “Hoa Hoa, ta chỉ có thể biến thành người khi Mặt Trời lặn…” câu sau nàng không nói tiếp, bởi nàng biết hắn rất thông minh: “Tu vi ta kém, có thể biến thành người đã là rất tốt rồi.”
Dương Vĩnh Khoa không nói gì, hắn biết cũng có thể do hắn đang giữ nội đan tiên tuỷ của nàng nên nàng ở gần hắn mới có thể nhanh tăng tu vi như vậy.
Nhớ khi xưa, lần đầu hắn và nàng gần gũi, hắn thấy rất rõ sự thay đổi của nàng khi đó. Nàng đã bớt đi vài phần ngốc trệ, trí nhớ cũng tốt hơn, nhưng vì trúng độc nặng nên cả người nàng tìu tuỵ đến đáng thương…
Thấy hắn không lên tiếng, Lý Tử Thất mới nói tiếp: “Những năm nay ta đã rất cố gắng tu luyện nhưng cha nói không cần, có thể vui vẻ mỗi ngày là được. Nên mãi ta vẫn không thể biến thành người.”
“Anh xin lỗi.” Dương Vĩnh Khoa cụp mắt đáp: “Anh sẽ cố gắng để em có thể là người mãi mãi.” Nói đoạn lại nâng tay xoa nhẹ khuôn má nàng.
Ít nhất, nàng cũng đã trở lại, mà hắn cũng có thể tiếp tục ở bên cạnh nàng. Như vậy đã đủ rồi…
Lý Tử Thất buồn chán, mỗi ngày đều theo hắn đến công ty. Lúc trốn trong chiếc balo to lớn, lúc thì ngồi chẽm chệ trên vai hắn, nghênh ngang như chốn không người.
Cả công ty bối rối, Khoa Tổng suốt ngày quấn quýt con Cáo nhỏ vậy người yêu Khoa Tổng có ghen không nhỉ!!!
Lượng công việc của Dương Vĩnh Khoa rất nhiều, Lý Tử Thất cũng khá rãnh rỗi liền chạy ra ngoài chơi.
Nàng thế mà vô tình đi đến khu thương mại của VHoa.
Khu thương mại này vô cùng lớn, tập trung đủ nhu cầu thiết yếu.
Có khu ăn uống, khu vui chơi, khu mua sắm, khu giải lao… quy mô lớn hơn trung tâm thương mại bình thường ba bốn lần.
Cáo nhỏ mê mẩn ngó nghiêng xung quanh vẫn không thấy chán. Cơ thể bỗng có chút biến đổi, Cáo nhỏ hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn liền ngay lập tức biến thành hình người.
Mái tóc buông dài như thác, làn da trắng xứ phát sáng, cặp mắt đuôi mày như được vẽ, cánh môi hồng nhuận cùng gương mặt tuyệt diễm đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Lý Tử Thất bỗng hoảng, nhìn quanh vắng vẻ mới dám thở hắt ra một hơi: “Sợ chết đi được.” Nói xong liền muốn đi tìm Dương Vĩnh Khoa.
Trên đường đi tìm hắn, nàng lại ham chơi đi mấy vòng chỗ nào cũng muốn vào nhưng lại không có tiền:
“Cho ta nợ trước được không! Lát trả ngay mà…” Cáo nhỏ tỏ vẻ đáng thương thỉnh cầu người bán xu.
Chị gái bán xu cũng rất khó xử, nhìn đến gương mặt xinh đẹp này của nàng lại không kìm được lòng muốn cho nàng mười xu miễn phí.
“Lấy cho tôi hai mươi xu.” Bên cạnh vang lên tiếng nói.
Lý Tử Thất quay đầu nhìn liền thấy người đàn ông tuấn lãng lại vô cùng cuốn hút bên cạnh.
Anh ta cười, đưa xu đến trước mặt Lý Tử Thất nói: “Lần đầu gặp mặt, coi như là lễ chào hỏi.”
“Xì.” Lý Tử Thất bĩu môi nhưng lại vô cùng thành thật nhận lấy xu đáp: “Ta mượn, lát nữa chơi thắng sẽ trả lại ngươi.”
Người kia vừa nghe đến xưng hô ‘ta-ngươi’ liền khựng người. Lúc bình tĩnh lại phát hiện người kia đã đi chơi đập chuột từ lâu.
Hắn đi theo nàng, nhìn nàng chơi rất vui vẻ, một đoạn kí ức đã bị lãng quên bỗng nhiên xuất hiện: “Phong, qua đây, lấy cho ta con Koala đó đi…”
Cả người hắn như cứng đờ tại chỗ, cô gái đó là ai!! Hắn tại sao lại không nhớ chút gì thế này!!
“Này, chúng ta có quen nhau sao!” Lê Toàn Phong đi tới hỏi.
Lý Tử Thất ham chơi vừa chơi vừa đáp: “Ngươi là Phong, bạn của Hoa Hoa phải không!!”
Bàn đập chuột leng keng mấy tiếng liền xả ra một mớ đồng xu, Lý Tử Thất hí hửng nhặt từng đồng, đếm đếm liền trả lại hai mươi xu cho Lê Toàn Phong, còn dư năm xu lãi giữ lại chơi tiếp: “Ta trả xu khi nãy vừa mượn ngươi nha.” Nói đoạn liền muốn đi chơi tiếp: “À, ừm, lần đó có gặp ngươi đi cùng vị hôn thê mà.” Lúc đó nàng còn là con Cáo chưa thành hình người, chắc hắn sẽ không nhớ nhỉ!!
Lê Toàn Phong nhíu mày, hắn đi theo nàng nói: “Chơi như cô năm xu còn lâu mới thắng được.”
Hai người bọn họ mặc dù không quen biết nhau nhưng cảm giác vẫn như đã quen, không còn là Lê Toàn Phong trẻ trâu thích ra oai nữa, cũng không còn là Lý Tử Thất ngốc nghếch chậm chạp, mà chính là hai bản thể hoàn toàn khác.
Tuy vậy bọn họ vẫn không ngừng chọc ngoáy nhau:
“Haha, ta nói ngươi đừng quá thể hiện, giờ thấy nhục chưa!!” Lý Tử Thất cười hả hê.
Lê Toàn Phong nhếch mép: “Ờ, vẫn đỡ hơn loại người không gắp nổi con gấu nào.” Nói rồi hắn lôi ra mấy con gấu bông ngắm nghía như chọc tức nàng.
Lý Tử Thất bĩu môi: “Ta có xu, lát ta đi đổi Koala cần gì gấu của ngươi.”
Lê Toàn Phong lại chấn động, Koala Koala, nghe vô cùng quen thuộc.
“Cô thích Koala vậy lát đi mua với tôi không! Dù sao cũng phải mua chút quà về cho vị hôn thê của tôi.”
“Vị hôn thê của ngươi cũng thích gấu Koala hả!”
“Ừm. Cái gì cô ấy cũng thích.” Vừa nói xong câu này ánh mắt hắn bất giác hiện lên tia ngọt ngào đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Xí, đồ bắt chước.” Lý Tử Thất liếc trắng mắt hắn lại chạy đi chơi trò đua xe.
Lý Tử Thất mặc cổ phục Việt, lại thêm dáng người uyển chuyển, càng khiến nàng khuynh quốc xinh đẹp hơn. Đi cùng Lê Toàn Phong phóng khoáng chững chạc vô tình tạo nên một bức tranh vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Lúc Dương Vĩnh Khoa tìm thấy nàng liền thấy cảnh hai người họ đang ăn kem, còn nói chuyện trông khá vui vẻ.
“Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa đi đến liền kéo Lý Tử Thất ngồi gần hắn, bàn tay to lớn còn không quên ôm eo đánh dấu chủ quyền.
Lý Tử Thất hơi khó hiểu: “Không phải Hoa Hoa đang làm à!!”
Thật ra là hai người bọn họ tối nào cũng nằm cạnh nhau nên việc bị hắn ôm eo như thế nàng thấy khá bình thường, những lúc biến hình Cáo nhỏ nàng còn chui vào ngực hắn.
Dương Vĩnh Khoa xoa má nàng, lau đi vết kem dính đáp: “Mới vừa xong, đi mua cho anh cây kem nhé.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền xoè tay xin tiền, hắn cười đưa cả ví tiền cho nàng cầm.
Lê Toàn Phong khoanh tay trước ngực không khỏi trêu ngươi: “Loại mày cũng có lúc đưa cả ví tiền cho người khác cầm à?”
Đúng, Dương Vĩnh Khoa chính là tên keo kiệt, keo một cục, hắn dành hắn ăn đến mắc nghẹn cũng sẽ không chia sẻ với người khác.
Dương Vĩnh Khoa nhấp ngụm trà thản nhiên đáp: “Tôi chỉ như thế với cậu.” Dừng đoạn lại nói: “Dù sao cũng là người sắp lấy vợ, bớt lại gần vợ tôi đi. Không có phần trăm nào đùa giỡn đâu.”
“Haiz, chỉ là đưa cô ấy đi chơi lúc mày bận thôi. Sao phải khó chịu như thế… Nếu không có mày, có khi tao và Tử Thất đã đẻ được mấy đứa con.”
Hắn đã nhớ lại tất cả, từ lúc Dương Vĩnh Khoa gọi tên Tử Thất, hắn đã nhớ lại tất cả. Kể cả việc làm sao bị mất trí nhớ.
“Đừng nghĩ đến nữa. An Giao là cô gái tốt, không thể tìm được người thứ hai tốt với cậu như thế đâu.” Dương Vĩnh Khoa trầm ngâm.
An Giao An Kỳ tuy là chị em ruột nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Hắn mặc dù thù ghét An Kỳ nhưng sẽ không vì thế mà ghét cả An Giao. Ngược lại chính là ưu ái An Giao gấp bội.
“Đó là chuyện của tao.” Lê Toàn Phong bỏ lại một câu như thế rồi cất bước rời đi.
“Hắn ta đi rồi sao!!” Lý Tử Thất cầm hai que kem hỏi.
Dương Vĩnh Khoa ngẩng đầu nhìn nàng từ đầu đến chân một lúc liền kéo nàng ngồi xuống đùi hắn: “Từ nay muốn đi đâu cũng phải nói anh một tiếng biết không!!” Lỡ như việc biến hình bị ai thấy sẽ rất khó xử.
Lý Tử Thất cười gật đầu.
“Còn nữa, cái người khi nãy không được tiếp xúc nhiều, hắn có vợ rồi, hiểu không!”
Nàng lại gật đầu đồng ý.
“Em cũng là vợ anh, không được lại gần người đàn ông nào hết. Biết chưa.”
Đoạn này Lý Tử Thất lại lắc đầu đáp: “Đâu, chúng ta đâu phải vợ chồng.”.
Dương Vĩnh Khoa bình tĩnh giải thích: “Một nam một nữ xa lạ ăn chung nồi cơm, ngủ chung giường, sống chung một nhà có nghĩa là vợ chồng.” Ừm, chắc hắn thiếu mất một bước nên chưa được nàng công nhận phải không!!!
Điều này cũng không khó hiểu, bởi Dương Vĩnh Khoa vốn dĩ cũng chỉ là con người, mười năm dung nạp nội đan tiên tuỷ đối với hắn đã là cả quá trình không ngừng cố gắng. Mà quá trình này lại đau đớn đến cực hạn.
Cả đêm hôm đó hắn không tài nào nhắm mắt nổi, hắn sợ nhắm mắt rồi, lúc mở mắt tất cả sẽ biến mất, nàng lại sẽ bỏ hắn đi.
Mắt hắn nổi đầy mạch máu đỏ tươi, hắn cứ như thế ôm nàng nguyên đêm, cho đến lúc hình dạng Cáo nhỏ của nàng lại thành hình.
Hắn mở to mắt kinh ngạc, phút chốc hắn ngỡ bản thân vẫn đang mơ, hắn ngửa cao đầu cười như điên như dại: “Haha, ngu ngốc, ngu ngốc, mày điên rồi Dương Vĩnh Khoa… haha”
Lý Tử Thất ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng lại có chút sợ hãi, đến lúc thấy hắn bị nội lực phản phệ phun ra một ngụm máu tươi mới hoảng loạn chạy quanh người hắn: “Hoa Hoa…”
Đến lúc Mặt Trời xuống núi, đồng hồ chỉ bảy giờ tối hắn mới cựa người tỉnh dậy.
“Tử, Tử Thất….” Hắn khẽ gọi. Trong mắt lại không giấu nổi vui sướng.
“Hoa Hoa, ngươi khi nãy cười đáng sợ lắm!!” Lý Tử Thất sợ sệt hỏi. Bộ dáng hắn lúc đó quả thật rất đáng sợ.
Dương Vĩnh Khoa cứng người, nhớ đến lúc sáng hắn như kẻ điên liền gãi đầu cười đáp: “Anh, anh tưởng em không về.” Hắn cười ngốc ngếch nhưng nước mắt lại rơi, nhìn thập phần đáng thương tội nghiệp.
Tử Thất mím môi nhìn hắn nói: “Hoa Hoa, ta chỉ có thể biến thành người khi Mặt Trời lặn…” câu sau nàng không nói tiếp, bởi nàng biết hắn rất thông minh: “Tu vi ta kém, có thể biến thành người đã là rất tốt rồi.”
Dương Vĩnh Khoa không nói gì, hắn biết cũng có thể do hắn đang giữ nội đan tiên tuỷ của nàng nên nàng ở gần hắn mới có thể nhanh tăng tu vi như vậy.
Nhớ khi xưa, lần đầu hắn và nàng gần gũi, hắn thấy rất rõ sự thay đổi của nàng khi đó. Nàng đã bớt đi vài phần ngốc trệ, trí nhớ cũng tốt hơn, nhưng vì trúng độc nặng nên cả người nàng tìu tuỵ đến đáng thương…
Thấy hắn không lên tiếng, Lý Tử Thất mới nói tiếp: “Những năm nay ta đã rất cố gắng tu luyện nhưng cha nói không cần, có thể vui vẻ mỗi ngày là được. Nên mãi ta vẫn không thể biến thành người.”
“Anh xin lỗi.” Dương Vĩnh Khoa cụp mắt đáp: “Anh sẽ cố gắng để em có thể là người mãi mãi.” Nói đoạn lại nâng tay xoa nhẹ khuôn má nàng.
Ít nhất, nàng cũng đã trở lại, mà hắn cũng có thể tiếp tục ở bên cạnh nàng. Như vậy đã đủ rồi…
Lý Tử Thất buồn chán, mỗi ngày đều theo hắn đến công ty. Lúc trốn trong chiếc balo to lớn, lúc thì ngồi chẽm chệ trên vai hắn, nghênh ngang như chốn không người.
Cả công ty bối rối, Khoa Tổng suốt ngày quấn quýt con Cáo nhỏ vậy người yêu Khoa Tổng có ghen không nhỉ!!!
Lượng công việc của Dương Vĩnh Khoa rất nhiều, Lý Tử Thất cũng khá rãnh rỗi liền chạy ra ngoài chơi.
Nàng thế mà vô tình đi đến khu thương mại của VHoa.
Khu thương mại này vô cùng lớn, tập trung đủ nhu cầu thiết yếu.
Có khu ăn uống, khu vui chơi, khu mua sắm, khu giải lao… quy mô lớn hơn trung tâm thương mại bình thường ba bốn lần.
Cáo nhỏ mê mẩn ngó nghiêng xung quanh vẫn không thấy chán. Cơ thể bỗng có chút biến đổi, Cáo nhỏ hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn liền ngay lập tức biến thành hình người.
Mái tóc buông dài như thác, làn da trắng xứ phát sáng, cặp mắt đuôi mày như được vẽ, cánh môi hồng nhuận cùng gương mặt tuyệt diễm đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Lý Tử Thất bỗng hoảng, nhìn quanh vắng vẻ mới dám thở hắt ra một hơi: “Sợ chết đi được.” Nói xong liền muốn đi tìm Dương Vĩnh Khoa.
Trên đường đi tìm hắn, nàng lại ham chơi đi mấy vòng chỗ nào cũng muốn vào nhưng lại không có tiền:
“Cho ta nợ trước được không! Lát trả ngay mà…” Cáo nhỏ tỏ vẻ đáng thương thỉnh cầu người bán xu.
Chị gái bán xu cũng rất khó xử, nhìn đến gương mặt xinh đẹp này của nàng lại không kìm được lòng muốn cho nàng mười xu miễn phí.
“Lấy cho tôi hai mươi xu.” Bên cạnh vang lên tiếng nói.
Lý Tử Thất quay đầu nhìn liền thấy người đàn ông tuấn lãng lại vô cùng cuốn hút bên cạnh.
Anh ta cười, đưa xu đến trước mặt Lý Tử Thất nói: “Lần đầu gặp mặt, coi như là lễ chào hỏi.”
“Xì.” Lý Tử Thất bĩu môi nhưng lại vô cùng thành thật nhận lấy xu đáp: “Ta mượn, lát nữa chơi thắng sẽ trả lại ngươi.”
Người kia vừa nghe đến xưng hô ‘ta-ngươi’ liền khựng người. Lúc bình tĩnh lại phát hiện người kia đã đi chơi đập chuột từ lâu.
Hắn đi theo nàng, nhìn nàng chơi rất vui vẻ, một đoạn kí ức đã bị lãng quên bỗng nhiên xuất hiện: “Phong, qua đây, lấy cho ta con Koala đó đi…”
Cả người hắn như cứng đờ tại chỗ, cô gái đó là ai!! Hắn tại sao lại không nhớ chút gì thế này!!
“Này, chúng ta có quen nhau sao!” Lê Toàn Phong đi tới hỏi.
Lý Tử Thất ham chơi vừa chơi vừa đáp: “Ngươi là Phong, bạn của Hoa Hoa phải không!!”
Bàn đập chuột leng keng mấy tiếng liền xả ra một mớ đồng xu, Lý Tử Thất hí hửng nhặt từng đồng, đếm đếm liền trả lại hai mươi xu cho Lê Toàn Phong, còn dư năm xu lãi giữ lại chơi tiếp: “Ta trả xu khi nãy vừa mượn ngươi nha.” Nói đoạn liền muốn đi chơi tiếp: “À, ừm, lần đó có gặp ngươi đi cùng vị hôn thê mà.” Lúc đó nàng còn là con Cáo chưa thành hình người, chắc hắn sẽ không nhớ nhỉ!!
Lê Toàn Phong nhíu mày, hắn đi theo nàng nói: “Chơi như cô năm xu còn lâu mới thắng được.”
Hai người bọn họ mặc dù không quen biết nhau nhưng cảm giác vẫn như đã quen, không còn là Lê Toàn Phong trẻ trâu thích ra oai nữa, cũng không còn là Lý Tử Thất ngốc nghếch chậm chạp, mà chính là hai bản thể hoàn toàn khác.
Tuy vậy bọn họ vẫn không ngừng chọc ngoáy nhau:
“Haha, ta nói ngươi đừng quá thể hiện, giờ thấy nhục chưa!!” Lý Tử Thất cười hả hê.
Lê Toàn Phong nhếch mép: “Ờ, vẫn đỡ hơn loại người không gắp nổi con gấu nào.” Nói rồi hắn lôi ra mấy con gấu bông ngắm nghía như chọc tức nàng.
Lý Tử Thất bĩu môi: “Ta có xu, lát ta đi đổi Koala cần gì gấu của ngươi.”
Lê Toàn Phong lại chấn động, Koala Koala, nghe vô cùng quen thuộc.
“Cô thích Koala vậy lát đi mua với tôi không! Dù sao cũng phải mua chút quà về cho vị hôn thê của tôi.”
“Vị hôn thê của ngươi cũng thích gấu Koala hả!”
“Ừm. Cái gì cô ấy cũng thích.” Vừa nói xong câu này ánh mắt hắn bất giác hiện lên tia ngọt ngào đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Xí, đồ bắt chước.” Lý Tử Thất liếc trắng mắt hắn lại chạy đi chơi trò đua xe.
Lý Tử Thất mặc cổ phục Việt, lại thêm dáng người uyển chuyển, càng khiến nàng khuynh quốc xinh đẹp hơn. Đi cùng Lê Toàn Phong phóng khoáng chững chạc vô tình tạo nên một bức tranh vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Lúc Dương Vĩnh Khoa tìm thấy nàng liền thấy cảnh hai người họ đang ăn kem, còn nói chuyện trông khá vui vẻ.
“Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa đi đến liền kéo Lý Tử Thất ngồi gần hắn, bàn tay to lớn còn không quên ôm eo đánh dấu chủ quyền.
Lý Tử Thất hơi khó hiểu: “Không phải Hoa Hoa đang làm à!!”
Thật ra là hai người bọn họ tối nào cũng nằm cạnh nhau nên việc bị hắn ôm eo như thế nàng thấy khá bình thường, những lúc biến hình Cáo nhỏ nàng còn chui vào ngực hắn.
Dương Vĩnh Khoa xoa má nàng, lau đi vết kem dính đáp: “Mới vừa xong, đi mua cho anh cây kem nhé.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền xoè tay xin tiền, hắn cười đưa cả ví tiền cho nàng cầm.
Lê Toàn Phong khoanh tay trước ngực không khỏi trêu ngươi: “Loại mày cũng có lúc đưa cả ví tiền cho người khác cầm à?”
Đúng, Dương Vĩnh Khoa chính là tên keo kiệt, keo một cục, hắn dành hắn ăn đến mắc nghẹn cũng sẽ không chia sẻ với người khác.
Dương Vĩnh Khoa nhấp ngụm trà thản nhiên đáp: “Tôi chỉ như thế với cậu.” Dừng đoạn lại nói: “Dù sao cũng là người sắp lấy vợ, bớt lại gần vợ tôi đi. Không có phần trăm nào đùa giỡn đâu.”
“Haiz, chỉ là đưa cô ấy đi chơi lúc mày bận thôi. Sao phải khó chịu như thế… Nếu không có mày, có khi tao và Tử Thất đã đẻ được mấy đứa con.”
Hắn đã nhớ lại tất cả, từ lúc Dương Vĩnh Khoa gọi tên Tử Thất, hắn đã nhớ lại tất cả. Kể cả việc làm sao bị mất trí nhớ.
“Đừng nghĩ đến nữa. An Giao là cô gái tốt, không thể tìm được người thứ hai tốt với cậu như thế đâu.” Dương Vĩnh Khoa trầm ngâm.
An Giao An Kỳ tuy là chị em ruột nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Hắn mặc dù thù ghét An Kỳ nhưng sẽ không vì thế mà ghét cả An Giao. Ngược lại chính là ưu ái An Giao gấp bội.
“Đó là chuyện của tao.” Lê Toàn Phong bỏ lại một câu như thế rồi cất bước rời đi.
“Hắn ta đi rồi sao!!” Lý Tử Thất cầm hai que kem hỏi.
Dương Vĩnh Khoa ngẩng đầu nhìn nàng từ đầu đến chân một lúc liền kéo nàng ngồi xuống đùi hắn: “Từ nay muốn đi đâu cũng phải nói anh một tiếng biết không!!” Lỡ như việc biến hình bị ai thấy sẽ rất khó xử.
Lý Tử Thất cười gật đầu.
“Còn nữa, cái người khi nãy không được tiếp xúc nhiều, hắn có vợ rồi, hiểu không!”
Nàng lại gật đầu đồng ý.
“Em cũng là vợ anh, không được lại gần người đàn ông nào hết. Biết chưa.”
Đoạn này Lý Tử Thất lại lắc đầu đáp: “Đâu, chúng ta đâu phải vợ chồng.”.
Dương Vĩnh Khoa bình tĩnh giải thích: “Một nam một nữ xa lạ ăn chung nồi cơm, ngủ chung giường, sống chung một nhà có nghĩa là vợ chồng.” Ừm, chắc hắn thiếu mất một bước nên chưa được nàng công nhận phải không!!!