Chương 68
Thấy Cáo nhỏ chỉ luôn vòng tới vòng lui trên bàn làm việc của hắn, Dương Vĩnh Khoa liền cười nhẹ hỏi: "Làm sao?"
"Cuộc đời có bao nhiêu thú vui, con người có bao nhiêu quyền tự do, may cho ngươi là Cáo ta chưa đủ pháp lực, nếu không..." Cáo nhỏ nói xong liền lườm hắn.
"Em là Cáo,không phải người." Hắn khoanh tay trước ngực, lưng tựa tường nói khấy nàng.
Lý Tử Thất nổi đóa: "Ai nói ngươi Cáo không phải người, Cáo cũng là con người mà."
Ý, câu này nàng sai. Cáo tu đủ sẽ thành Tiên, biến thành hình người, tu Tiên đủ sẽ thành Thần. Như vậy, Cáo không phải người nhỉ!!!
À đâu, nàng vốn sinh ra đã là Cáo Tiên rồi, nhưng vẫn chưa biến thành hình người.
Thân thể có 3 hồn 7 vía, năm xưa vì cứu Dương Vĩnh Khoa nên nàng mất đi 2 hồn 5 vía. Lúc trở về Ỷ Lan vốn ông nội muốn thu cả thân thể Cáo Tiên của nàng về nhưng lại bị Dương Vĩnh Khoa cản, trong người hắn vốn có nội đan tiên tủy nên rất dễ dàng kìm lại thân thể không để ông mang đi.
Thay vì dồn 1 hồn 2 vía nàng vào thân thể ông lại dồn vào trí tuệ. Có nghĩa là nàng hiện tại có trí tuệ bình thường nhưng sẽ không thể biến thành hình người, chỉ có thể từ từ tăng tu vi lên.
Muốn có lại dáng vẻ Cáo Tiên Cửu Vỹ e là rất khó.
Dương Vĩnh Khoa cười cười, mắt đẹp híp lại nhìn nàng nói: "Ý là, muốn đi chơi?"
Nghe vậy cái đầu nhỏ Cáo trắng gật liên hồi: "Đương nhiên đương nhiên. Đi đi cho vui."
Thế rồi sau đó, hắn nhét Cáo nhỏ vào balo.
Hắn nhớ khi đó nàng hỏi: "Nếu Tử Thất là Cáo, vậy Hoa Hoa có nuôi Tử Thất không?" Hắn ngốc nghếch khù khờ nên không hiểu lời nàng nói, bây giờ đã hiểu rồi.
Hắn cũng muốn trả lời nàng biết, cho dù nàng có biến thành cái gì hắn vẫn sẽ luôn chăm sóc bảo vệ nàng.. Chỉ là, nàng hiện tại lại không nhớ hắn là ai.
Dương Vĩnh Khoa đưa Cáo nhỏ đến chỗ hắn làm, phòng hắn ở tầng cao nhất.
Lúc đi vào ai cũng kinh ngạc bởi Chủ tịch đã rất lâu không xuất hiện tại tòa nhà. Có khi là 1 tháng 1 lần, có khi cũng mấy tháng mới gặp được 1 lần. Chủ tịch vẫn luôn điều hành từ xa, hôm nay cơ may thế nào lại gặp đây.
"Oa, ngươi làm trong ngôi nhà lớn này sao!!" Lý Tử Thất thò đầu ra khỏi balo kinh ngạc hỏi.
Dương Vĩnh Khoa ậm ờ đáp: "Ừm, nhưng chỉ làm nhân viên lau dọn trong văn phòng thôi."
Quả nhiên, vừa vào đến phòng liền thấy hắn rất chuyên tâm sắp xếp đống giấy tờ. Còn xịt xịt khử trùng như ở nhà.
Cáo nhỏ nhìn ngó xung quanh hỏi: "Ngươi làm ở đây lương có cao không?"
"Ừm, 10 triệu 1 tháng." Hắn đáp. Tay lại sắp xếp một số giấy tờ cất vào balo.
"Lương thấp thế sao ngươi đủ sống!" Xong nàng lại nghiêng đầu nhìn hắn: "Này, đừng nói lương thấp quá nên ngươi trộm mấy thứ đó mang đi bán nhé."
Lời vừa nói ra đã bị Dương Vĩnh Khoa nhìn cho xuyên thấu. Hắn thật không hiểu, nàng suốt 10 năm đi theo Long Tam rông chơi nàng đã học được những gì?
Không lẽ chính là lòng người vô cùng xấu xa, nhân sinh quan cũng bị thay đổi rồi...hoặc cũng có thể do Long Tam nhồi nhét ý đồ xấu xa vào đầu nàng.
Lần đó thấy người thằng bé ăn xin, nàng mủi lòng liền đưa cho thằng nhỏ tờ tiền 50.000vnd nhưng Long Tam lại nói bọn nhỏ chỉ bị bọn xấu xa lợi dụng, tiền bọn chúng sẽ chiếm hết mà không đưa cho lũ trẻ ăn.
Qua nhiều lần, nhiều chuyện như thế liền khiến Cáo nhỏ nghi ngờ nhân sinh không có mấy ai tốt.
Thật ra lời Long Tam nói cũng không sai, nhưng do hắn không biết cách lý giải mà nàng chỉ là Cáo nhỏ tu vi 10 năm tuổi, tư duy không khác mấy so với mấy đứa trẻ nên những gì tiếp thu được lúc này sẽ theo nàng cả đời. Muốn thay đổi sẽ mất thời gian khá dài.
"Nghĩ anh lương tháng âm, lương tâm cũng cạn hay sao?" Dương Vĩnh Khoa nâng mắt nguy hiểm hỏi.
Mấy ngày sống chung hắn phát hiện nàng thế mà có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực!!
Lý Tử Thất nhăn mặt tặc lưỡi lườm hắn: "Ta có bao giờ nói thế, chẳng phải do ngươi cất mấy thứ đó vào balo sao?"
"Nhưng không có nghĩa là anh sẽ đem bán chúng kiếm tiền." Dương Vĩnh Khoa bình tĩnh đáp, sau đó lại đi đến ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng nói tiếp: "Sau này nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng phải từ từ xem xét. Chỉ cần em bình tĩnh xem xét tình hình, không vội nói năng lộn xộn em sẽ thấy cuộc sống còn rất nhiều điều kì diệu. Em sẽ không hối hận về những lời em nói, cũng sẽ không đau khổ vì những hành động bồng bột em làm, em biết chưa!"
Lời hắn nói nhẹ tựa lông hồng, thanh âm lại ấm áp đến cực điểm. Hắn đương nhiên sẽ không để nàng phải đau lòng, sẽ bảo bộc nàng đến cuối đời.
10 năm trước nếu hắn nói với nàng những lời này có phải bọn họ sẽ không rời xa nhau lâu như thế..
Cáo nhỏ nghe vậy cũng trầm ngâm suy nghĩ, sau một lúc lâu mới gật gù đáp: "Ừm, ta, ta biết rồi."
Hắn cười xoa đầu nàng: "Sau này chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa."
Hôm đó hắn đưa nàng đi khắp nơi vui chơi, mấy ngày ở cùng hắn Cáo nhỏ lại thấy một mặt khác của nhân sinh. Hóa ra trên đời người tốt nhiều hơn người xấu, hóa ra chỉ cần bản thân không vẩn đục tất cả sẽ an yên...
Ở trung tâm thương mại, bọn họ bắt gặp Lê Toàn Phong cùng An Giao.
10 năm trôi qua trông dáng dấp Lê Toàn Phong khôi ngô hơn rất nhiều. Bớt đi vài phần cà lơ, thêm vài phần trưởng thành chín chắn. Cả người hắn như toát ra vẻ doanh nhân thành đạt.
Đứng chung chỗ với Dương Vĩnh Khoa cư nhiên không hề bị lếp vế.
"Lâu quá không gặp, cậu khỏe không?" Lê Toàn Phong cười cười bắt tay chào hỏi.
An Giao cũng cười nói: "Anh Khoa nhìn có vẻ có sức sống hơn trước rồi." Đúng, là từ ngày Lý Tử Thất chết, chị gái mất tích, hắn trở nên độc đoán, thâm trầm hơn...
Dương Vĩnh Khoa nhìn bọn họ không lạnh không nhạt cũng nâng tay bắt tay Lê Toàn Phong đáp: "Bình thường thôi, vẫn khỏe."
Cáo nhỏ ló đầu từ balo, cái đầu trắng muốt đáng yêu đặt lên vai Dương Vĩnh Khoa, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn 2 người Lê Toàn Phong.
"Ôi Cún nhà ai lại xinh xắn thế này!!" An Giao cười khen: "Bé tên gì đó anh Khoa."
"Ta tên Tử Thất, nghĩa là đứa con thứ bảy đó." Cáo nhỏ nhanh nhẩu đáp.
Cả đám im bặt.
Tử Thất sao! An Giao mím môi nhìn từng biểu cảm của Lê Toàn Phong, hắn lại rất bình thản nói: "Anh còn chưa thấy bé cún nào nói được luôn đấy, Tử Thất giỏi quá ta."
An Giao nghe vậy liền thở hắt ra một hơi. Từ hôm LÝ Tử Thất chết, Lê Toàn Phong như bị mất trí nhớ, những thứ liên quan đến nàng hắn đều không nhớ.
Riêng Lê Toàn Phong lại hơi khựng người, cái tên Tử Thất làm hắn thấy rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt này hắn cũng quen nhưng lại không nhớ rõ là quen chỗ nào...
Dương Vĩnh Khoa nhìn hắn im lặng không nói gì.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Qua một lúc lâu mới nói: "Tôi có việc, xin phép." Đoạn xoay người đi đầu không ngoảnh lại.
"Anh Phong, chúng ta về thôi." An Giao cùng Lê Toàn Phong tuy đã đính ước nhưng mấy năm qua vẫn chưa chịu làm đám cưới, hắn cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với An Giao, nhưng càng như thế An Giao càng đau lòng khó chịu...
An Giao biết, đại não hắn tuy đã quên mất Lý Tử Thất, nhưng trái tim hắn lại nhớ rất rõ, ở đó, vị trí của Lý Tử Thất chưa bao giờ thay đổi...
Tối đó, Lý Tử Thất đang ngủ ngon lành giữa đàn Koala liền bị kéo tỉnh, nàng nhăn mặt: "Ai ác đức ác nhân vậy?"
"Dám chạy đi chơi lâu vậy còn chưa chịu về sao? Em giỏi quá nhỉ." Nói rồi người kia liền biến mất, bàn tay thon dài còn không quên xách theo Cáo nhỏ Lý Tử Thất.
Lý Bảo Đại bực mình ném đứa em út cho vợ nói: "Đấy, em chiều nó quá bây giờ nhìn xem..."
"Tướng công, em nó còn bé xíu đã biết gì đâu." Nói đoạn liền cầm chân trước Lý Tử Thất lên xem: "Ôi mới đi mấy ngày mà sức khỏe tốt lên hẳn rồi này."
"Ừm." Lý Bảo Đại nghiêm mặt.
10 năm qua Dương Vĩnh Khoa hầu như đêm nào cũng luyện khí điều chuyển, cũng có thể nhờ đó mà Lý Tử Thất được hắn chuyền cho chân khí phục hồi. Dù sao trong người hắn cũng là nội đan của Tử Thất, sẽ quen thuộc nàng hơn.
Lý Bảo Đại suy tư, lại quyết định ném Lý Tử Thất về lại chỗ Dương Vĩnh Khoa. Dù sao nàng cũng mới là con Cáo nhỏ, hắn ta có thể làm được gì nàng chứ...
Lúc quay về phòng trọ, lưng Lý Tử Thất đeo theo túi vải chứa rất nhiều thảo dược quý hiếm ở Ỷ Lan, nào là nhân sâm bồi bổ, nào là Hắc sâm quý hiếm, đến cả cây linh chi ngàn năm chị dâu cũng không tiếc cho nàng mang về đây bồi bổ.
Người ta nói cấm có sai, chị gái là người mẹ thứ hai.
"Tướng công, vậy còn Thái Tử Long Tam.."
"Chúng ta cứ nói con bé được ông đón đi là được."
Đối với đoạn tình cảm Long Tam dành cho Tử Thất hắn thật sự không biết nên nói sao. Thời gian qua cậu ấy đã luôn bên cạnh con bé, nói thế nào cũng nên quý trọng.
Nhưng thứ rắc rối nhất trên đời chính là tình cảm con người, thôi thì cứ để bọn trẻ tự chọn vậy.
Vừa đạp cửa bước vào nhà Cáo nhỏ đã bị dọa cho hồn bay phách lạc. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp bị bới tung cả lên, đồ đạc như bị đạp đổ, còn tên kia..lại đang say sỉn nằm bất động, tay hắn ôm chặt hộp gỗ cũ kĩ đã xỉn màu.
Lý Tử Thất đi đến, bàn chân nhỏ xíu chạm lên mặt hắn gọi nhỏ: "Hoa Hoa, ngươi làm sao thế.." Thấy hắn bất động nàng liền mở túi vải mang về, cắn một miếng linh chi ngàn năm mớm cho hắn ăn. Xong xuôi cũng tự mình nằm ngủ bên cạnh.
Qua một lúc lâu, giấc ngủ ngon lành của nàng lại bị đánh thức. Dương Vĩnh Khoa thấy nàng liền kích động đến độ ôm chặt nàng vào lòng, chân nàng quẫy đạp liên hồi nói: "Đau đau, đừng, ôm chặt thế, ta không thở được.."
"Anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi." Hắn luống cuống buông lỏng tay. Hắn cứ ngỡ nàng lại bỏ hắn đi, có ai biết hắn đã tuyệt vọng đến mức nào, thật may là nàng còn trở về với hắn, thật may...
Hắn cười cười như kẻ khờ, tay cầm bịch đồ ăn vặt giơ lên nói: "Anh đi mua đồ cho em, lúc về lại không thấy em đâu. Anh tưởng, tưởng.." Hắn không nói tiếp, nhưng vào mắt Lý Tử Thất liền thấy rất đáng yêu.
Hắn bình thường phúc hắc, hay kiếm chuyện cãi lộn với nàng thế nhưng bây giờ lại thấy hắn thật đáng yêu...
"Cuộc đời có bao nhiêu thú vui, con người có bao nhiêu quyền tự do, may cho ngươi là Cáo ta chưa đủ pháp lực, nếu không..." Cáo nhỏ nói xong liền lườm hắn.
"Em là Cáo,không phải người." Hắn khoanh tay trước ngực, lưng tựa tường nói khấy nàng.
Lý Tử Thất nổi đóa: "Ai nói ngươi Cáo không phải người, Cáo cũng là con người mà."
Ý, câu này nàng sai. Cáo tu đủ sẽ thành Tiên, biến thành hình người, tu Tiên đủ sẽ thành Thần. Như vậy, Cáo không phải người nhỉ!!!
À đâu, nàng vốn sinh ra đã là Cáo Tiên rồi, nhưng vẫn chưa biến thành hình người.
Thân thể có 3 hồn 7 vía, năm xưa vì cứu Dương Vĩnh Khoa nên nàng mất đi 2 hồn 5 vía. Lúc trở về Ỷ Lan vốn ông nội muốn thu cả thân thể Cáo Tiên của nàng về nhưng lại bị Dương Vĩnh Khoa cản, trong người hắn vốn có nội đan tiên tủy nên rất dễ dàng kìm lại thân thể không để ông mang đi.
Thay vì dồn 1 hồn 2 vía nàng vào thân thể ông lại dồn vào trí tuệ. Có nghĩa là nàng hiện tại có trí tuệ bình thường nhưng sẽ không thể biến thành hình người, chỉ có thể từ từ tăng tu vi lên.
Muốn có lại dáng vẻ Cáo Tiên Cửu Vỹ e là rất khó.
Dương Vĩnh Khoa cười cười, mắt đẹp híp lại nhìn nàng nói: "Ý là, muốn đi chơi?"
Nghe vậy cái đầu nhỏ Cáo trắng gật liên hồi: "Đương nhiên đương nhiên. Đi đi cho vui."
Thế rồi sau đó, hắn nhét Cáo nhỏ vào balo.
Hắn nhớ khi đó nàng hỏi: "Nếu Tử Thất là Cáo, vậy Hoa Hoa có nuôi Tử Thất không?" Hắn ngốc nghếch khù khờ nên không hiểu lời nàng nói, bây giờ đã hiểu rồi.
Hắn cũng muốn trả lời nàng biết, cho dù nàng có biến thành cái gì hắn vẫn sẽ luôn chăm sóc bảo vệ nàng.. Chỉ là, nàng hiện tại lại không nhớ hắn là ai.
Dương Vĩnh Khoa đưa Cáo nhỏ đến chỗ hắn làm, phòng hắn ở tầng cao nhất.
Lúc đi vào ai cũng kinh ngạc bởi Chủ tịch đã rất lâu không xuất hiện tại tòa nhà. Có khi là 1 tháng 1 lần, có khi cũng mấy tháng mới gặp được 1 lần. Chủ tịch vẫn luôn điều hành từ xa, hôm nay cơ may thế nào lại gặp đây.
"Oa, ngươi làm trong ngôi nhà lớn này sao!!" Lý Tử Thất thò đầu ra khỏi balo kinh ngạc hỏi.
Dương Vĩnh Khoa ậm ờ đáp: "Ừm, nhưng chỉ làm nhân viên lau dọn trong văn phòng thôi."
Quả nhiên, vừa vào đến phòng liền thấy hắn rất chuyên tâm sắp xếp đống giấy tờ. Còn xịt xịt khử trùng như ở nhà.
Cáo nhỏ nhìn ngó xung quanh hỏi: "Ngươi làm ở đây lương có cao không?"
"Ừm, 10 triệu 1 tháng." Hắn đáp. Tay lại sắp xếp một số giấy tờ cất vào balo.
"Lương thấp thế sao ngươi đủ sống!" Xong nàng lại nghiêng đầu nhìn hắn: "Này, đừng nói lương thấp quá nên ngươi trộm mấy thứ đó mang đi bán nhé."
Lời vừa nói ra đã bị Dương Vĩnh Khoa nhìn cho xuyên thấu. Hắn thật không hiểu, nàng suốt 10 năm đi theo Long Tam rông chơi nàng đã học được những gì?
Không lẽ chính là lòng người vô cùng xấu xa, nhân sinh quan cũng bị thay đổi rồi...hoặc cũng có thể do Long Tam nhồi nhét ý đồ xấu xa vào đầu nàng.
Lần đó thấy người thằng bé ăn xin, nàng mủi lòng liền đưa cho thằng nhỏ tờ tiền 50.000vnd nhưng Long Tam lại nói bọn nhỏ chỉ bị bọn xấu xa lợi dụng, tiền bọn chúng sẽ chiếm hết mà không đưa cho lũ trẻ ăn.
Qua nhiều lần, nhiều chuyện như thế liền khiến Cáo nhỏ nghi ngờ nhân sinh không có mấy ai tốt.
Thật ra lời Long Tam nói cũng không sai, nhưng do hắn không biết cách lý giải mà nàng chỉ là Cáo nhỏ tu vi 10 năm tuổi, tư duy không khác mấy so với mấy đứa trẻ nên những gì tiếp thu được lúc này sẽ theo nàng cả đời. Muốn thay đổi sẽ mất thời gian khá dài.
"Nghĩ anh lương tháng âm, lương tâm cũng cạn hay sao?" Dương Vĩnh Khoa nâng mắt nguy hiểm hỏi.
Mấy ngày sống chung hắn phát hiện nàng thế mà có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực!!
Lý Tử Thất nhăn mặt tặc lưỡi lườm hắn: "Ta có bao giờ nói thế, chẳng phải do ngươi cất mấy thứ đó vào balo sao?"
"Nhưng không có nghĩa là anh sẽ đem bán chúng kiếm tiền." Dương Vĩnh Khoa bình tĩnh đáp, sau đó lại đi đến ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng nói tiếp: "Sau này nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng phải từ từ xem xét. Chỉ cần em bình tĩnh xem xét tình hình, không vội nói năng lộn xộn em sẽ thấy cuộc sống còn rất nhiều điều kì diệu. Em sẽ không hối hận về những lời em nói, cũng sẽ không đau khổ vì những hành động bồng bột em làm, em biết chưa!"
Lời hắn nói nhẹ tựa lông hồng, thanh âm lại ấm áp đến cực điểm. Hắn đương nhiên sẽ không để nàng phải đau lòng, sẽ bảo bộc nàng đến cuối đời.
10 năm trước nếu hắn nói với nàng những lời này có phải bọn họ sẽ không rời xa nhau lâu như thế..
Cáo nhỏ nghe vậy cũng trầm ngâm suy nghĩ, sau một lúc lâu mới gật gù đáp: "Ừm, ta, ta biết rồi."
Hắn cười xoa đầu nàng: "Sau này chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa."
Hôm đó hắn đưa nàng đi khắp nơi vui chơi, mấy ngày ở cùng hắn Cáo nhỏ lại thấy một mặt khác của nhân sinh. Hóa ra trên đời người tốt nhiều hơn người xấu, hóa ra chỉ cần bản thân không vẩn đục tất cả sẽ an yên...
Ở trung tâm thương mại, bọn họ bắt gặp Lê Toàn Phong cùng An Giao.
10 năm trôi qua trông dáng dấp Lê Toàn Phong khôi ngô hơn rất nhiều. Bớt đi vài phần cà lơ, thêm vài phần trưởng thành chín chắn. Cả người hắn như toát ra vẻ doanh nhân thành đạt.
Đứng chung chỗ với Dương Vĩnh Khoa cư nhiên không hề bị lếp vế.
"Lâu quá không gặp, cậu khỏe không?" Lê Toàn Phong cười cười bắt tay chào hỏi.
An Giao cũng cười nói: "Anh Khoa nhìn có vẻ có sức sống hơn trước rồi." Đúng, là từ ngày Lý Tử Thất chết, chị gái mất tích, hắn trở nên độc đoán, thâm trầm hơn...
Dương Vĩnh Khoa nhìn bọn họ không lạnh không nhạt cũng nâng tay bắt tay Lê Toàn Phong đáp: "Bình thường thôi, vẫn khỏe."
Cáo nhỏ ló đầu từ balo, cái đầu trắng muốt đáng yêu đặt lên vai Dương Vĩnh Khoa, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn 2 người Lê Toàn Phong.
"Ôi Cún nhà ai lại xinh xắn thế này!!" An Giao cười khen: "Bé tên gì đó anh Khoa."
"Ta tên Tử Thất, nghĩa là đứa con thứ bảy đó." Cáo nhỏ nhanh nhẩu đáp.
Cả đám im bặt.
Tử Thất sao! An Giao mím môi nhìn từng biểu cảm của Lê Toàn Phong, hắn lại rất bình thản nói: "Anh còn chưa thấy bé cún nào nói được luôn đấy, Tử Thất giỏi quá ta."
An Giao nghe vậy liền thở hắt ra một hơi. Từ hôm LÝ Tử Thất chết, Lê Toàn Phong như bị mất trí nhớ, những thứ liên quan đến nàng hắn đều không nhớ.
Riêng Lê Toàn Phong lại hơi khựng người, cái tên Tử Thất làm hắn thấy rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt này hắn cũng quen nhưng lại không nhớ rõ là quen chỗ nào...
Dương Vĩnh Khoa nhìn hắn im lặng không nói gì.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Qua một lúc lâu mới nói: "Tôi có việc, xin phép." Đoạn xoay người đi đầu không ngoảnh lại.
"Anh Phong, chúng ta về thôi." An Giao cùng Lê Toàn Phong tuy đã đính ước nhưng mấy năm qua vẫn chưa chịu làm đám cưới, hắn cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với An Giao, nhưng càng như thế An Giao càng đau lòng khó chịu...
An Giao biết, đại não hắn tuy đã quên mất Lý Tử Thất, nhưng trái tim hắn lại nhớ rất rõ, ở đó, vị trí của Lý Tử Thất chưa bao giờ thay đổi...
Tối đó, Lý Tử Thất đang ngủ ngon lành giữa đàn Koala liền bị kéo tỉnh, nàng nhăn mặt: "Ai ác đức ác nhân vậy?"
"Dám chạy đi chơi lâu vậy còn chưa chịu về sao? Em giỏi quá nhỉ." Nói rồi người kia liền biến mất, bàn tay thon dài còn không quên xách theo Cáo nhỏ Lý Tử Thất.
Lý Bảo Đại bực mình ném đứa em út cho vợ nói: "Đấy, em chiều nó quá bây giờ nhìn xem..."
"Tướng công, em nó còn bé xíu đã biết gì đâu." Nói đoạn liền cầm chân trước Lý Tử Thất lên xem: "Ôi mới đi mấy ngày mà sức khỏe tốt lên hẳn rồi này."
"Ừm." Lý Bảo Đại nghiêm mặt.
10 năm qua Dương Vĩnh Khoa hầu như đêm nào cũng luyện khí điều chuyển, cũng có thể nhờ đó mà Lý Tử Thất được hắn chuyền cho chân khí phục hồi. Dù sao trong người hắn cũng là nội đan của Tử Thất, sẽ quen thuộc nàng hơn.
Lý Bảo Đại suy tư, lại quyết định ném Lý Tử Thất về lại chỗ Dương Vĩnh Khoa. Dù sao nàng cũng mới là con Cáo nhỏ, hắn ta có thể làm được gì nàng chứ...
Lúc quay về phòng trọ, lưng Lý Tử Thất đeo theo túi vải chứa rất nhiều thảo dược quý hiếm ở Ỷ Lan, nào là nhân sâm bồi bổ, nào là Hắc sâm quý hiếm, đến cả cây linh chi ngàn năm chị dâu cũng không tiếc cho nàng mang về đây bồi bổ.
Người ta nói cấm có sai, chị gái là người mẹ thứ hai.
"Tướng công, vậy còn Thái Tử Long Tam.."
"Chúng ta cứ nói con bé được ông đón đi là được."
Đối với đoạn tình cảm Long Tam dành cho Tử Thất hắn thật sự không biết nên nói sao. Thời gian qua cậu ấy đã luôn bên cạnh con bé, nói thế nào cũng nên quý trọng.
Nhưng thứ rắc rối nhất trên đời chính là tình cảm con người, thôi thì cứ để bọn trẻ tự chọn vậy.
Vừa đạp cửa bước vào nhà Cáo nhỏ đã bị dọa cho hồn bay phách lạc. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp bị bới tung cả lên, đồ đạc như bị đạp đổ, còn tên kia..lại đang say sỉn nằm bất động, tay hắn ôm chặt hộp gỗ cũ kĩ đã xỉn màu.
Lý Tử Thất đi đến, bàn chân nhỏ xíu chạm lên mặt hắn gọi nhỏ: "Hoa Hoa, ngươi làm sao thế.." Thấy hắn bất động nàng liền mở túi vải mang về, cắn một miếng linh chi ngàn năm mớm cho hắn ăn. Xong xuôi cũng tự mình nằm ngủ bên cạnh.
Qua một lúc lâu, giấc ngủ ngon lành của nàng lại bị đánh thức. Dương Vĩnh Khoa thấy nàng liền kích động đến độ ôm chặt nàng vào lòng, chân nàng quẫy đạp liên hồi nói: "Đau đau, đừng, ôm chặt thế, ta không thở được.."
"Anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi." Hắn luống cuống buông lỏng tay. Hắn cứ ngỡ nàng lại bỏ hắn đi, có ai biết hắn đã tuyệt vọng đến mức nào, thật may là nàng còn trở về với hắn, thật may...
Hắn cười cười như kẻ khờ, tay cầm bịch đồ ăn vặt giơ lên nói: "Anh đi mua đồ cho em, lúc về lại không thấy em đâu. Anh tưởng, tưởng.." Hắn không nói tiếp, nhưng vào mắt Lý Tử Thất liền thấy rất đáng yêu.
Hắn bình thường phúc hắc, hay kiếm chuyện cãi lộn với nàng thế nhưng bây giờ lại thấy hắn thật đáng yêu...