Chương 66
Buổi tối mấy ngày sau đó. Dương Vĩnh Khoa đi đến một quán bar, hắn ngồi đó nhâm nhi ly rượu, bàn tay thon dài hết vuốt ve lại lắc ly vài vòng trông khá thuần thục, có vẻ hắn đã thường xuyên đến đây, hoặc cũng có thể là ngày nào cũng uống..
“A Long, gái đẹp gái đẹp.” Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu của một cô bé.
Sau đó liền có câu đáp lại: “Ngươi là nữ nhân, cũng thích ngắm nữ nhân nữa sao?” Đây là giọng nam nhân trầm thấp, nghe giọng liền biết là một mỹ nam tuyệt sắc.
Dương Vĩnh Khoa rượu đã hơi ngấm, ánh mắt vừa liếc liền phát hiện hai bóng hình nhỏ bé trong suốt như hồn ma.
Đó là một con Cáo trắng nhỏ nhắn đáng yêu, bộ lông trắng tinh mượt mà vừa nhìn đã muốn ôm. Bên cạnh là một con Hổ có bộ lông hổ phách, dáng vẻ lại nhỏ bằng con Cáo nhỏ kia không hơn không kém. Hai con vật ngồi trên xà nhà nhìn xuống các cô gái đang nhảy múa trên sân khấu. Con Cáo nhỏ còn liên tục vẫy đuôi vui thích, con Hổ bên cạnh lại rất điềm đạm, lâu lâu còn nói: “Đừng trốn lâu quá, nhanh lên rồi về.”
Dương Vĩnh Khoa không lấy làm lạ. Từ ngày nàng bỏ hắn đi, hắn đã xuất hiện rất nhiều biểu hiện lạ. Có thể nhìn thấy người chết, có thể nghe hiểu các loại động vật đang nói gì, còn có thể nhìn thấy bóng dáng các loại yêu quái lộng hành.
Sự việc hôm nay nhìn thấy hai con vật nói chuyện kia cũng không bất thường đối với hắn nên hắn cũng chỉ nghe mà không quan tâm mấy.
Con Cáo hứng trí, ngay lúc điệp khúc sôi động nhất liền nhảy xuống sân khấu chạy nhảy xung quanh mấy cô gái kia. Chân mấy cô gái này rất trắng, còn rất mềm mại, bộ lông mềm mại của Cáo nhỏ cọ cọ liền rất thích thú.
Con Hổ trên xà nhà tức tối cũng nhảy xuống gặm xách Cáo nhỏ lên, mặt nó hiện lên vẻ bực bội khó kìm chế.
“Này, buông ta ra. A Long, con rồng ngu ngốc buông ta ra.” Cáo nhỏ cáu gắt giãy đành đạch. Vì sức lực yếu nên con Cáo chỉ giãy một lát liền xụi lơ không thèm nhúc nhích nữa.
Hổ thấy Cáo nhỏ ngoan ngoãn liền thả nó xuống nói: “Ta nói cho cô biết, bởi vì có ta nên cô có thể trốn xuống đây chơi. Còn không nghe lời thì còn lâu ta mới đưa xuống chơi tiếp. Nghe chưa?” Giọng nói uy nghiêm nhưng lại pha chút chiều chuộng cùng bất lực.
Con Cáo hư đốn năn nỉ mãi hắn mới mủi lòng đưa nàng trốn xuống đây chơi. Thật không ngờ con Cáo này lại lì lợm khó bảo đến thế. Bất lực, cũng chỉ có bất lực...
Cáo nhỏ nghe vậy liền biết điều vẫy vẫy đuôi nịnh nọt: “Ta biết rồi, đừng giận ta mà. Lần sau lại đưa ta đi chơi nhé.” Đôi mắt sáng tuyệt đẹp của nó lại lấp lánh, cái đuôi nhỏ trắng như tuyết càng vẫy mãnh liệt hơn: “Trên đời này ta thấy A Long là đẹp nhất đấy. Đại ca ta mãi không bì nổi ngươi. Đã thế còn rất hiệp nghĩa nữa, thật đấy.”
Hổ nhỏ nghe thế, ánh mắt hổ phách nhìn xuống, cái đầu vẫn nghênh ngang cố gắng ngẩn cao hỏi lại: “Thật không?”
“Thật thật. Ta đã nói dối ngươi bao giờ đâu..” Cáo nhỏ còn rất khoa trương cọ cọ bộ lông xinh đẹp mềm mại lên người con Hổ. Hổ con thấy thế liền ngượng ngùng nhưng lại không tránh né cứ để mặc nàng muốn làm gì tuỳ ý.
Dương Vĩnh Khoa thấy toàn cảnh liền khẽ nhếch mép cười, đôi mắt đã lâu không thấy niềm vui nay lại xuất hiện chút ít như ban phát. Cảnh tượng này thật làm hắn nhớ đến cô gái đáng yêu khi vừa quen biết hắn. Nàng cũng hay như thế, làm nũng đủ kiểu hòng chiếm tiện nghi của hắn.
Trên khoảng không bỗng nhiên xuất hiện thêm một hình dáng trắng mướt. Người kia mặc bộ xiêm y màu trắng như trích tiên từ từ hạ mình xuống. Bàn tay thon dài không hề khách khí xách ngược Cáo nhỏ lên không trung nói: “Giỏi lắm, dám trốn xuống đây chơi sao?” Ánh mắt hắn quét qua con Hổ nhỏ nhỏ bên dưới nói tiếp: “Hai người các ngươi to gan nhỉ!”
Hổ nhỏ hất đầu qua bên kia nói: “Ta thích thì ta đi, các ngươi cản nổi sao?”
“Đại, đại ca. Là A Long lôi em đi, em không phải tình nguyện đâu mà..” Cáo nhỏ bốn chân đạp lung tung hòng thoát tội liền đổ hết lên đầu Hổ nhỏ.
Hổ nhỏ tức giận gầm gừ: “Lý Tử Thất, ngươi hay lắm. Đừng mơ ta nguôi giận.”
“Được rồi, đi về.” Lý Bảo Đại nói rồi thuận tay nhấc cả Hổ nhỏ lên biến mất.
Dương Vĩnh Khoa từ đầu đến cuối đều chú ý đến động tĩnh bên này, vừa nghe đến cái tên Lý Tử Thất hắn liền khựng người đứng bật dậy nhìn chăm chăm con cáo nhỏ trắng như tuyết kia. Ánh mắt vừa xuất hiện vẻ vui mừng khôn siết liền bị dập tắt khi bọn họ biến mất trước mắt.
Nụ cười tắt ngúm, hắn chạy như điên tới chỗ bọn họ vừa đứng, hét to: “Lý Tử Thất.” Không thấy hồi đáp liền một mạch chạy xung quanh quán bar tìm kiếm một lượt. Sau cùng mới thất thểu tuyệt vọng quay về.
Mười năm, có ai biết mười năm qua hắn đã sống như thế nào không? Hắn như cái xác không hồn mà sống qua ngày, dường như những kí ức xưa cũ mà Lý Tử Thất để lại chính là hơi thở giúp hắn duy trì. Chỉ khi thấy nàng nằm yên bất động trong phòng băng, vẻ mặt hắn mới có chút biến đổi.
Mỗi đêm hắn đều cố gắng vận lực từ nội đan tiên tủy, nhiều lần bị phản phệ đau thấu tâm can, đến hắn còn không biết hắn đã trải qua bao nhiêu đêm chết đi sống lại cũng chỉ mong có thể cứu được nàng quay trở lại.
Hôm nay chẳng qua hắn tình cờ quen được một người tự xưng đạo sĩ có tiếng nên đã hẹn ông ta ra gặp mặt. Thế nhưng người kia lại là một tên lừa bịp, lòng hắn khổ sở liền tìm đến nơi này chỉ muốn uống thật say..
Rồi hắn, hắn bắt gặp con Cáo nhỏ có tên giống hệt nàng.. là nàng được hồi sinh, hay chỉ là trùng tên. Cho dù là thế nào hắn vẫn có lòng tin sẽ tìm được nàng quay về, hắn sẽ làm mọi cách để kéo nàng quay trở lại bên cạnh hắn.
Núi Trường Sơn.
Con Cáo nhỏ vẫn chưa thể biến thành hình người, nàng khép nép quy củ khuỵ gối như đang xám hối, vẻ mặt biết lỗi ngước lên nhìn Lý Bảo Đại nói: “Đạica, em xin lỗi. Hứa lần sau sẽ không trốn ra ngoài chơi nữa.” Đôi mắt to tròn bọng nước trông rất đáng thương tội nghiệp.
Lý Bảo Đại nhìn xuống, vẫn không vui không thèm đáp.
Thấy thế Cáo nhỏ liền đưa mắt sang nhìn chàng trai tuấn tú xinh đẹp bên cạnh có ý chờ mong, ngoài ý muốn, chàng ta lại rất dửng dưng quay mặt đi chỗ khác, miệng còn lẩm bẩm: “Này thì bỏ đá xuống giếng. Cho ngươi xem lần này ai cứu được ngươi.”
Long Tam tỏ vẻ chán ghét không thèm đếm xỉa. Cáo nhỏ tủi thân lại bắt đầu trò ăn vạ, nàng lăn mấy vòng dưới nền đất khóc lóc: “Ta biết ngay mà, không có chị dâu ở đây là đại ca ra vẻ trưởng bối bắt nạt ta chứ gì. Ta đi tìm chị dâu, đi tìm cha mẹ cho mà xem.” Nói đoạn nàng lại lăn mấy vòng, bộ lông tuyệt đẹp sạch sẽ đã bị nàng làm cho dơ hầy.
Lý Bảo Đại lắc đầu nói: “Được rồi. Đi về phòng em đi.”
Đoạn lại quay sang Long Tam nói: “Thái tử cũng nên về đi thôi, khi nãy Long Vương đã cho người đi tìm ngài đấy.”
Long Tam tuy muốn ở lại nhưng suy nghĩ một lát liền gật đầu bái biệt đi mất.
Thời gian gần đây hắn rất hay đến nơi này làm bạn cùng nàng.
Lý Bảo Đại đâm chiêu nhìn Long Tam, trong lòng lại phiền não.
Năm đó Lý Tử Thất gặp đại nạn. Lúc được triệu hồi về Ỷ Lan đã là một thân phế vật không ra hình thù, đến chân thân là con Cáo nhỏ cũng không thể biến hoá.
Long tộc lúc đó còn đòi sống đòi chết bắt cho bằng được nàng về. Cũng may có Long Tam đứng ra nói hắn đã trả thù Lý Tử Thất xong, nàng hiện tại đã mất hết tu vi mới thuyết phục Long tộc thu hồi quân binh hoá giải tàn cuộc chiến tranh.
Ông nội cũng vì cứu Lý Tử Thất mà hy sinh cả đời tu vi, cho dù thế cũng chỉ có thể cứu về một con Cáo nhỏ một đuôi.
Nhớ đến nàng năm xưa vừa sinh ra đã có chín đuôi tuyệt đỉnh, nay lại chỉ còn một đuôi. Tu vi yếu kém, tu luyện trên núi Trường Sơn đã gần mười năm vẫn không thể hoá hình người.
Lý Bảo Đại thở dài. Mỗi người tiên tộc đều sẽ có một kiếp nạn. Vượt qua được sẽ thăng làm thần, không thể vượt qua sẽ hồn bay phách tán, phế một đời. Trường hợp của Lý Tử Thất lại là lưng chừng, nàng không hoàn thành thế nhưng cũng không chết. Có thể nói là bất tiên bất thần, không phải tiên cũng chẳng phải thần, không phải yêu cũng sẽ không là phàm nhân.
Ngoài là công chúa Hồ tộc ra, nàng không còn gì có thể bảo vệ bản thân sống tốt.
Sau khi Lý Bảo Đại rời đi, Long Tam liền lén lút quay trở lại, nhìn thấy con Cáo nhỏ trắng xinh đang vẫy đuôi hắn liền phát bực đi tới cốc đầu nàng một cái nói: “Con Cáo ngươi giỏi lắm, dám làm không dám chịu hả??”
Cáo nhỏ nhảy cẩng lên trốn tránh, miệng không ngừng thanh minh: “Đâu đâu, lúc đó ta lỡ miệng, xin lỗi xin lỗi.”
Con Cáo này ngoài vẻ ngoài đáng yêu muốn chết ra còn rất nhanh mồm khéo miệng: “Lần sau không có nữa, tuyệt đối không có nữa. Thật đấy.” Đôi mắt mê người long lanh như sao rất biết cách làm người khác mủi lòng.
Long Tam thất thần hồi lâu liền tằn hắn hai tiếng nói: “Lần này ta tha, có lần sau thì coi chừng.”
Nói rồi hắn cười cười xách nàng lên ôm trong vòng tay.
Nhớ khi xưa nàng và hắn lớn lên cùng nhau. Một người là công chúa Hồ tộc quý giá, một người là Thái tử Long Tộc. Cứ mỗi lần gặp nhau là một lần đánh đấm đến xứt đầu mẻ trán, nhất quyết không buông tha nhau.
Chỉ có lần này là khác, nàng là con Cáo nhỏ cần được bảo vệ chăm sóc, hắn là đại trượng phu bảo vệ nàng thời thời khắc khắc. Không tranh cãi, không đấu đá, cũng không hề ghét bỏ nhau như khi trước. Hắn cảm thấy cứ như thế này mãi cũng không phải xấu, ít nhất mỗi ngày đều vui vẻ.
“A Long, gái đẹp gái đẹp.” Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu của một cô bé.
Sau đó liền có câu đáp lại: “Ngươi là nữ nhân, cũng thích ngắm nữ nhân nữa sao?” Đây là giọng nam nhân trầm thấp, nghe giọng liền biết là một mỹ nam tuyệt sắc.
Dương Vĩnh Khoa rượu đã hơi ngấm, ánh mắt vừa liếc liền phát hiện hai bóng hình nhỏ bé trong suốt như hồn ma.
Đó là một con Cáo trắng nhỏ nhắn đáng yêu, bộ lông trắng tinh mượt mà vừa nhìn đã muốn ôm. Bên cạnh là một con Hổ có bộ lông hổ phách, dáng vẻ lại nhỏ bằng con Cáo nhỏ kia không hơn không kém. Hai con vật ngồi trên xà nhà nhìn xuống các cô gái đang nhảy múa trên sân khấu. Con Cáo nhỏ còn liên tục vẫy đuôi vui thích, con Hổ bên cạnh lại rất điềm đạm, lâu lâu còn nói: “Đừng trốn lâu quá, nhanh lên rồi về.”
Dương Vĩnh Khoa không lấy làm lạ. Từ ngày nàng bỏ hắn đi, hắn đã xuất hiện rất nhiều biểu hiện lạ. Có thể nhìn thấy người chết, có thể nghe hiểu các loại động vật đang nói gì, còn có thể nhìn thấy bóng dáng các loại yêu quái lộng hành.
Sự việc hôm nay nhìn thấy hai con vật nói chuyện kia cũng không bất thường đối với hắn nên hắn cũng chỉ nghe mà không quan tâm mấy.
Con Cáo hứng trí, ngay lúc điệp khúc sôi động nhất liền nhảy xuống sân khấu chạy nhảy xung quanh mấy cô gái kia. Chân mấy cô gái này rất trắng, còn rất mềm mại, bộ lông mềm mại của Cáo nhỏ cọ cọ liền rất thích thú.
Con Hổ trên xà nhà tức tối cũng nhảy xuống gặm xách Cáo nhỏ lên, mặt nó hiện lên vẻ bực bội khó kìm chế.
“Này, buông ta ra. A Long, con rồng ngu ngốc buông ta ra.” Cáo nhỏ cáu gắt giãy đành đạch. Vì sức lực yếu nên con Cáo chỉ giãy một lát liền xụi lơ không thèm nhúc nhích nữa.
Hổ thấy Cáo nhỏ ngoan ngoãn liền thả nó xuống nói: “Ta nói cho cô biết, bởi vì có ta nên cô có thể trốn xuống đây chơi. Còn không nghe lời thì còn lâu ta mới đưa xuống chơi tiếp. Nghe chưa?” Giọng nói uy nghiêm nhưng lại pha chút chiều chuộng cùng bất lực.
Con Cáo hư đốn năn nỉ mãi hắn mới mủi lòng đưa nàng trốn xuống đây chơi. Thật không ngờ con Cáo này lại lì lợm khó bảo đến thế. Bất lực, cũng chỉ có bất lực...
Cáo nhỏ nghe vậy liền biết điều vẫy vẫy đuôi nịnh nọt: “Ta biết rồi, đừng giận ta mà. Lần sau lại đưa ta đi chơi nhé.” Đôi mắt sáng tuyệt đẹp của nó lại lấp lánh, cái đuôi nhỏ trắng như tuyết càng vẫy mãnh liệt hơn: “Trên đời này ta thấy A Long là đẹp nhất đấy. Đại ca ta mãi không bì nổi ngươi. Đã thế còn rất hiệp nghĩa nữa, thật đấy.”
Hổ nhỏ nghe thế, ánh mắt hổ phách nhìn xuống, cái đầu vẫn nghênh ngang cố gắng ngẩn cao hỏi lại: “Thật không?”
“Thật thật. Ta đã nói dối ngươi bao giờ đâu..” Cáo nhỏ còn rất khoa trương cọ cọ bộ lông xinh đẹp mềm mại lên người con Hổ. Hổ con thấy thế liền ngượng ngùng nhưng lại không tránh né cứ để mặc nàng muốn làm gì tuỳ ý.
Dương Vĩnh Khoa thấy toàn cảnh liền khẽ nhếch mép cười, đôi mắt đã lâu không thấy niềm vui nay lại xuất hiện chút ít như ban phát. Cảnh tượng này thật làm hắn nhớ đến cô gái đáng yêu khi vừa quen biết hắn. Nàng cũng hay như thế, làm nũng đủ kiểu hòng chiếm tiện nghi của hắn.
Trên khoảng không bỗng nhiên xuất hiện thêm một hình dáng trắng mướt. Người kia mặc bộ xiêm y màu trắng như trích tiên từ từ hạ mình xuống. Bàn tay thon dài không hề khách khí xách ngược Cáo nhỏ lên không trung nói: “Giỏi lắm, dám trốn xuống đây chơi sao?” Ánh mắt hắn quét qua con Hổ nhỏ nhỏ bên dưới nói tiếp: “Hai người các ngươi to gan nhỉ!”
Hổ nhỏ hất đầu qua bên kia nói: “Ta thích thì ta đi, các ngươi cản nổi sao?”
“Đại, đại ca. Là A Long lôi em đi, em không phải tình nguyện đâu mà..” Cáo nhỏ bốn chân đạp lung tung hòng thoát tội liền đổ hết lên đầu Hổ nhỏ.
Hổ nhỏ tức giận gầm gừ: “Lý Tử Thất, ngươi hay lắm. Đừng mơ ta nguôi giận.”
“Được rồi, đi về.” Lý Bảo Đại nói rồi thuận tay nhấc cả Hổ nhỏ lên biến mất.
Dương Vĩnh Khoa từ đầu đến cuối đều chú ý đến động tĩnh bên này, vừa nghe đến cái tên Lý Tử Thất hắn liền khựng người đứng bật dậy nhìn chăm chăm con cáo nhỏ trắng như tuyết kia. Ánh mắt vừa xuất hiện vẻ vui mừng khôn siết liền bị dập tắt khi bọn họ biến mất trước mắt.
Nụ cười tắt ngúm, hắn chạy như điên tới chỗ bọn họ vừa đứng, hét to: “Lý Tử Thất.” Không thấy hồi đáp liền một mạch chạy xung quanh quán bar tìm kiếm một lượt. Sau cùng mới thất thểu tuyệt vọng quay về.
Mười năm, có ai biết mười năm qua hắn đã sống như thế nào không? Hắn như cái xác không hồn mà sống qua ngày, dường như những kí ức xưa cũ mà Lý Tử Thất để lại chính là hơi thở giúp hắn duy trì. Chỉ khi thấy nàng nằm yên bất động trong phòng băng, vẻ mặt hắn mới có chút biến đổi.
Mỗi đêm hắn đều cố gắng vận lực từ nội đan tiên tủy, nhiều lần bị phản phệ đau thấu tâm can, đến hắn còn không biết hắn đã trải qua bao nhiêu đêm chết đi sống lại cũng chỉ mong có thể cứu được nàng quay trở lại.
Hôm nay chẳng qua hắn tình cờ quen được một người tự xưng đạo sĩ có tiếng nên đã hẹn ông ta ra gặp mặt. Thế nhưng người kia lại là một tên lừa bịp, lòng hắn khổ sở liền tìm đến nơi này chỉ muốn uống thật say..
Rồi hắn, hắn bắt gặp con Cáo nhỏ có tên giống hệt nàng.. là nàng được hồi sinh, hay chỉ là trùng tên. Cho dù là thế nào hắn vẫn có lòng tin sẽ tìm được nàng quay về, hắn sẽ làm mọi cách để kéo nàng quay trở lại bên cạnh hắn.
Núi Trường Sơn.
Con Cáo nhỏ vẫn chưa thể biến thành hình người, nàng khép nép quy củ khuỵ gối như đang xám hối, vẻ mặt biết lỗi ngước lên nhìn Lý Bảo Đại nói: “Đạica, em xin lỗi. Hứa lần sau sẽ không trốn ra ngoài chơi nữa.” Đôi mắt to tròn bọng nước trông rất đáng thương tội nghiệp.
Lý Bảo Đại nhìn xuống, vẫn không vui không thèm đáp.
Thấy thế Cáo nhỏ liền đưa mắt sang nhìn chàng trai tuấn tú xinh đẹp bên cạnh có ý chờ mong, ngoài ý muốn, chàng ta lại rất dửng dưng quay mặt đi chỗ khác, miệng còn lẩm bẩm: “Này thì bỏ đá xuống giếng. Cho ngươi xem lần này ai cứu được ngươi.”
Long Tam tỏ vẻ chán ghét không thèm đếm xỉa. Cáo nhỏ tủi thân lại bắt đầu trò ăn vạ, nàng lăn mấy vòng dưới nền đất khóc lóc: “Ta biết ngay mà, không có chị dâu ở đây là đại ca ra vẻ trưởng bối bắt nạt ta chứ gì. Ta đi tìm chị dâu, đi tìm cha mẹ cho mà xem.” Nói đoạn nàng lại lăn mấy vòng, bộ lông tuyệt đẹp sạch sẽ đã bị nàng làm cho dơ hầy.
Lý Bảo Đại lắc đầu nói: “Được rồi. Đi về phòng em đi.”
Đoạn lại quay sang Long Tam nói: “Thái tử cũng nên về đi thôi, khi nãy Long Vương đã cho người đi tìm ngài đấy.”
Long Tam tuy muốn ở lại nhưng suy nghĩ một lát liền gật đầu bái biệt đi mất.
Thời gian gần đây hắn rất hay đến nơi này làm bạn cùng nàng.
Lý Bảo Đại đâm chiêu nhìn Long Tam, trong lòng lại phiền não.
Năm đó Lý Tử Thất gặp đại nạn. Lúc được triệu hồi về Ỷ Lan đã là một thân phế vật không ra hình thù, đến chân thân là con Cáo nhỏ cũng không thể biến hoá.
Long tộc lúc đó còn đòi sống đòi chết bắt cho bằng được nàng về. Cũng may có Long Tam đứng ra nói hắn đã trả thù Lý Tử Thất xong, nàng hiện tại đã mất hết tu vi mới thuyết phục Long tộc thu hồi quân binh hoá giải tàn cuộc chiến tranh.
Ông nội cũng vì cứu Lý Tử Thất mà hy sinh cả đời tu vi, cho dù thế cũng chỉ có thể cứu về một con Cáo nhỏ một đuôi.
Nhớ đến nàng năm xưa vừa sinh ra đã có chín đuôi tuyệt đỉnh, nay lại chỉ còn một đuôi. Tu vi yếu kém, tu luyện trên núi Trường Sơn đã gần mười năm vẫn không thể hoá hình người.
Lý Bảo Đại thở dài. Mỗi người tiên tộc đều sẽ có một kiếp nạn. Vượt qua được sẽ thăng làm thần, không thể vượt qua sẽ hồn bay phách tán, phế một đời. Trường hợp của Lý Tử Thất lại là lưng chừng, nàng không hoàn thành thế nhưng cũng không chết. Có thể nói là bất tiên bất thần, không phải tiên cũng chẳng phải thần, không phải yêu cũng sẽ không là phàm nhân.
Ngoài là công chúa Hồ tộc ra, nàng không còn gì có thể bảo vệ bản thân sống tốt.
Sau khi Lý Bảo Đại rời đi, Long Tam liền lén lút quay trở lại, nhìn thấy con Cáo nhỏ trắng xinh đang vẫy đuôi hắn liền phát bực đi tới cốc đầu nàng một cái nói: “Con Cáo ngươi giỏi lắm, dám làm không dám chịu hả??”
Cáo nhỏ nhảy cẩng lên trốn tránh, miệng không ngừng thanh minh: “Đâu đâu, lúc đó ta lỡ miệng, xin lỗi xin lỗi.”
Con Cáo này ngoài vẻ ngoài đáng yêu muốn chết ra còn rất nhanh mồm khéo miệng: “Lần sau không có nữa, tuyệt đối không có nữa. Thật đấy.” Đôi mắt mê người long lanh như sao rất biết cách làm người khác mủi lòng.
Long Tam thất thần hồi lâu liền tằn hắn hai tiếng nói: “Lần này ta tha, có lần sau thì coi chừng.”
Nói rồi hắn cười cười xách nàng lên ôm trong vòng tay.
Nhớ khi xưa nàng và hắn lớn lên cùng nhau. Một người là công chúa Hồ tộc quý giá, một người là Thái tử Long Tộc. Cứ mỗi lần gặp nhau là một lần đánh đấm đến xứt đầu mẻ trán, nhất quyết không buông tha nhau.
Chỉ có lần này là khác, nàng là con Cáo nhỏ cần được bảo vệ chăm sóc, hắn là đại trượng phu bảo vệ nàng thời thời khắc khắc. Không tranh cãi, không đấu đá, cũng không hề ghét bỏ nhau như khi trước. Hắn cảm thấy cứ như thế này mãi cũng không phải xấu, ít nhất mỗi ngày đều vui vẻ.