Chương 5
Trong một giây ánh mắt chạm nhau, Lý Nhạc Nhất hoảng hốt vội vàng dời tầm mắt.
Không được nhìn chằm chằm cậu ấy.
Bên chân truyền đến cảm giác bị thứ gì cứng rắn đụng vào, không hiểu vì sao chất lỏng trong chiếc chai màu xanh trong nổi đầy bọt. Lý Nhạc Nhất nhặt nó lên, cậu vừa nhìn thấy cái chai này bay ra từ bên hắn.
Nhặt được của rơi, trả người bị mất, cậu được làm.
Vì thế Lý Nhạc Nhất cầm cái chai đi đến trước mặt Kỳ Hàn, giơ tay, rũ mắt xuống: "Của cậu."
Kỳ Hàn không hiểu hôm nay cậu bị làm sao, rõ ràng trong nháy mắt vừa nãy hắn còn cảm nhận được tia sáng từ trong mắt cậu, giống như ánh nến trong gió, chỉ bùng lên một giây rồi vụt tắt, thậm chí không thể giữ lại dư vị của nó.
"Cậu làm sao vậy?" – Kỳ Hàn nhận cái chai, hỏi.
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, trả đồ cho hắn rồi, cậu phải đi.
"Sao lại không nói gì?" – Kỳ Hàn nhíu mày, trước khi Lý Nhạc Nhất quay người đi hắn vội bắt lấy cánh tay cậu.
Lý Nhạc Nhất muốn gạt tay hắn ra, nhưng cậu luyến tiếc cảm giác ấm áp từ tay hắn. Hắn nắm tay cậu không giống chị, lúc nào chị cũng tóm rất chặt như sợ cậu chạy thoát, còn hắn thì không, hắn chỉ nắm đơn giản, xác định Lý Nhạc Nhất còn đứng tại đây là được.
"Cậu đừng giận." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
"Không giận." – Kỳ Hàn tức giận trả lời, tay cũng không buông ra, hắn tiến một bước đến trước mặt Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Rốt cuộc cậu bị làm sao?"
"Tớ không sao cả." – Lý Nhạc Nhất giãy giụa hơi hơi, Kỳ Hàn lập tức buông cậu ra, ấm áp trên cánh tay cũng tan đi trong khoảnh khắc. Giờ phút này, đột nhiên Lý Nhạc Nhất hy vọng hắn có thể giống như chị gái cậu, muốn hắn nắm chặt hơn một chút.
"Vậy tại sao cậu không nhìn tôi?" – Kỳ Hàn siết chặt chai nước rửa bát, nhãn dán bên ngoài đã bị hắn bóp cho biến hình, khi hắn nói lời này, mặt trời đã lặn gần hết, chỉ còn vài tia nắng hồng chiếu trên tai hắn.
"Chị nói nhìn chằm chằm vào người lạ là không lịch sự."
"Người, lạ?" – Kỳ Hàn gằn từng chữ, đột nhiên cười hừ một tiếng, nghiền ngẫm mở miệng mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra chúng ta là người lạ?"
Lý Nhạc Nhất gật đầu: "Tớ không biết tên của cậu, cũng không biết nhà cậu ở đâu, tớ không biết gì cả, với tớ cậu là người lạ."
"Nhưng tôi biết tên của cậu, biết nhà cậu ở đâu, vậy với tôi cậu là người gì?" – Kỳ Hàn cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi thở hai người đan xen nhau, Kỳ Hàn mang đến cảm giác áp bách rất nhẹ.
Lý Nhạc Nhất bỗng thở dồn dập, cậu đột ngột lùi ra sau vài bước, sau eo bị chặn bởi chiếc bàn đá.
Cảnh tượng ngày hôm qua lại lặp lại, mà vai chính đã đổi vị trí, lần này Kỳ Hàn bước từng bước ép sát Lý Nhạc Nhất, hai tay hắn chống trên bàn đá qua hai bên cậu, hỏi: "Người gì?"
Lý Nhạc Nhất muốn trốn tránh, dây thần kinh trong đầu như muốn xoắn lại vào nhau, kéo giật đủ mọi hướng, yết hầu khô khốc, cậu há miệng muốn nói nhưng lại không thể thốt lên nửa lời, giống như con cá mắc cạn đang dùng nốt sức lực cuối cùng để hít thở.
Thấy cậu như vậy, sắc mặt Lý Nhạc Nhất thay đổi, hắn vừa định thu tay về lại bị Lý Nhạc Nhất tóm lấy, tiếng của cậu nhỏ y như cách cậu nắm tay hắn: "Bạn bè..."
"Cái gì?"
"Chị tớ nói, như thế là bạn bè."
Kỳ Hàn nghe xong chỉ trầm mặc trong một cái chớp mắt, vẫn thu tay xoay người định đi, Lý Nhạc Nhất lại dùng cả hai tay ôm lấy tay hắn, không muốn hắn đi.
Cậu không hiểu suy nghĩ của Kỳ Hàn, có rất nhiều lúc đầu óc của Lý Nhạc Nhất không hoạt động được, thế nên cậu sẽ bị người khác cười nhạo, hoặc là mất kiên nhẫn. Cậu không chắc Kỳ Hàn thuộc về kiểu nào, nhưng dù là kiểu nào thì cậu cũng không muốn hắn đi. Thực ra vừa nãy cậu nói dối, chị nói cả hai phải biết tên của nhau mới được coi là bạn bè, cậu không biết tên của hắn, chưa thể coi là bạn. Nhưng Lý Nhạc Nhất muốn cho hắn một câu trả lời, cậu không muốn hắn nghĩ rằng cậu không để ý đến hắn.
"Bạn của tôi không thoải mái lắm, tôi muốn mua nước cho cậu ấy, cậu kéo tay tôi tức là muốn đi cùng tôi?"
Lý Nhạc Nhất ngước mắt lên, không biết 'bạn' mà hắn nói là ai, cậu thật thà buông tay ra, hỏi: "Tớ đi cùng được không?"
"Được, nhân tiện nhìn xem cậu còn muốn ăn gì nữa."
"Tớ á?"
"Ừ, cậu đấy." – Kỳ Hàn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lý Nhạc Nhất, cảm thấy dáng vẻ này của cậu cũng rất đáng yêu, bỗng nổi lên tính xấu muốn trêu cậu: "Vừa nãy cậu còn nói cậu là bạn của tôi, bây giờ lại không thừa nhận?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, lại gật đầu, lần này đầu óc cậu hoạt động được rồi, Kỳ Hàn nói cậu là bạn hắn, cậu lại có bạn rồi.
Lý Nhạc Nhất vui vẻ cực kỳ, ánh sáng trong mắt lại đầy ắp, lập lòe khiến môi Kỳ Hàn cũng cong lên theo.
"Tôi tên Kỳ Hàn."
Lý Nhạc Nhất còn chưa thoát ra khỏi cơn vui, đã bị một câu nói bất thình lình làm cho giật mình.
Kỳ Hàn không đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Lý Nhạc Nhất, hắn cầm chai nước rửa bát nói tiếp: "Nhà tôi ở trên kia, rẽ hai lần là đến, nếu cậu muốn tôi có thể đưa cậu đi."
Lý Nhạc Nhất nghiêng nghiêng đầu, phát hiện tai hắn hình như hơi đỏ đỏ.
"Nếu cậu còn muốn biết gì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói hết cho cậu."
"Sau đó thì sao?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu.
"Sau đó cậu cũng biết tên tôi, cũng biết nhà tôi, cậu muốn biết cái gì cũng có thể biết, tôi," – Kỳ Hàn hơi dừng lại, câu cuối cùng như lăn từ trong yết hầu của hắn ra, khàn khàn khác thường: "Tôi cũng là bạn của cậu."
Thấy Lý Nhạc Nhất nhìn mình chằm chằm, không đáp lời, Kỳ Hàn khô cằn hỏi: "Có gì không đúng à?"
Lý Nhạc Nhất lắc lắc đầu, cậu chỉ vào tai Kỳ Hàn: "Tai cậu đỏ quá, cậu bị sâu cắn à?"
"Không phải." – Kỳ Hàn hung hãn trả lời, hỏi ngược lại cậu: "Vừa nãy cậu có nghe tôi nói không đấy?"
"Có, cậu nói cậu là bạn của tớ."
Kỳ Hàn hất cằm, rõ là lời chính hắn nói ra nhưng có vẻ hắn không muốn thừa nhận.
Lý Nhạc Nhất rất vui vẻ, thực ra điều làm cậu vui hơn nữa là chính Kỳ Hàn nói hắn là bạn của cậu. Hai người khác nhau rất nhiều, Lý Nhạc Nhất có thể nhận rất nhiều người làm bạn, nhưng không có ai muốn làm bạn với Lý Nhạc Nhất.
Kỳ Hàn là người đầu tiên, cho nên Lý Nhạc Nhất rất rất vui.
Lần thứ hai đi vào cửa hàng Hạ, ông chủ nhìn Kỳ Hàn coi như không khí, vừa thấy Lý Nhạc Nhất chú đã đứng dậy hỏi: "Nhạc Nhất hả, cháu muốn mua gì?"
Lý Nhạc Nhất nghiêng đầu nhìn Kỳ Hàn, trong mắt mang theo dò hỏi và chờ mong. Cảm giác bị ánh mắt này của Lý Nhạc Nhất nhìn rất vi diệu, Kỳ Hàn chưa từng trải nghiệm, hắn cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì, nhưng đối diện với ánh mắt này, điều duy nhất Kỳ Hàn muốn làm là thỏa mãn tất cả chờ mong của Lý Nhạc Nhất.
"Cậu muốn ăn gì thì lấy cái đó, cái gì cũng được." – Kỳ Hàn nói một câu với giọng điệu bình thường, hắn mở tủ lạnh lấy hai chai nước.
Lý Nhạc Nhất nghe hắn nói vậy cũng đi, khoảng mười lăm phút sau, cậu bước ra với một gói mì trên tay, vẫn là vị Bò bít tế Australia.
"Cậu chỉ muốn ăn cái gì?" – Kỳ Hàn hỏi.
"Ừ."
"Cậu ăn được không?" – Kỳ Hàn còn nhớ lời Kỳ Hàn nói hôm qua, có lẽ răng Lý Nhạc Nhất còn chưa khỏi, cậu không thể ăn hết gói mì này.
Quả nhiên, Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói ra sự thật: "Cậu cũng... có thể ăn một chút."
Kỳ Hàn gật đầu, cầm mì đặt lên quầy: "Vậy cái này để tôi ăn, cậu đi chọn đồ cho cậu đi."
Lý Nhạc Nhất không biết cậu có thể ăn cái gì, chị cậu không cho ăn mấy cái này, bởi vì cô nói chúng đều là đồ làm từ rác, không tốt cho sức khỏe, cho nên Lý Nhạc Nhất có thèm cũng sẽ không ăn. Một là vì nghe lời chị, hai là vì cậu không có tiền.
Cho nên khi Kỳ Hàn nói cậu muốn lấy gì thì lấy, cậu giống như một người đang từ hai bàn tay trắng bỗng có tư cách sở hữu tất cả mọi thứ, tư cách này lại khiến Lý Nhạc Nhất khó xử không biết phải làm sao.
"Nếu không biết lấy tôi sẽ chọn giúp cậu, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được." – Kỳ Hàn đi đến bên cạnh cậu, cầm một gói bánh trứng hỏi Lý Nhạc Nhất không tiếng động.
Lý Nhạc Nhất từng thấy một đứa trẻ trong thôn ăn cái bánh trứng này rồi, ngửi mùi rất thơm, nhưng Lý Nhạc Nhất không biết khi ăn sẽ thấy mùi vị gì. Cậu thử gật đầu, thấy Kỳ Hàn cười khẽ đặt bánh vào túi, rồi lại lấy một cái khác hỏi ý Lý Nhạc Nhất.
Cuối cùng Kỳ Hàn chọn cho cậu hai túi đầy, khi tính tiền ông chủ cười tươi toe toét đến tận mang tai, Kỳ Hàn tiêu sạch chỗ tiền thừa còn lại, hắn xách hai cái túi đi sau Lý Nhạc Nhất.
"Cậu mua nhiều quá." – Đi được mấy bước, Lý Nhạc Nhất mới ý thức được Kỳ Hàn mua quá nhiều.
"Ăn không hết à?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất không biết mình có ăn hết hay không, nhưng cậu biết cậu không thể giải thích được với chị.
"Ăn không hết thì để ăn dần, ăn không đủ chúng ta lại mua thêm." – Cậu Kỳ nói bâng quơ nhẹ nhàng, hoàn toàn quên mất việc mình đang là kẻ không xu dính túi.
"Vậy ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?" – Đến trước cửa nhà Lý Nhạc Nhất, cậu lại hỏi câu hỏi này.
"Cậu có gặp mặt bạn của cậu mỗi ngày không?"
Lý Nhạc Nhất nghĩ, cậu không gặp đám trẻ con kia mỗi ngày, chỉ khi nào chúng nó gọi cậu thì cậu mới ra ngoài chơi, thậm chí đôi khi chúng nó gọi mà cậu không muốn đi, nhưng Lý Nhạc Nhất sợ nếu cậu không đi, chúng nó sẽ không đến tìm cậu chơi cùng nữa.
"Tôi thì có." – Kỳ Hàn trả lời trước cậu.
Hắn có gặp mặt bạn của hắn mỗi ngày, mà bây giờ Lý Nhạc Nhất là bạn hắn, cho nên ngày mai hắn sẽ gặp Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất nghĩ xong lại cười tươi, để lộ chiếc răng nanh bị rụng mất.
"Cậu còn đau răng không?" – Kỳ Hàn hỏi.
Chắc là rất đau, nhưng bây giờ cậu không cảm nhận được đau, cho nên Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Không đau."
"Mua thuốc chưa?" – Ánh sáng quá mờ, Kỳ Hàn để ý hình như lợi của cậu hơi sưng.
"Mua rồi, hôm nay chị tớ dắt tớ đi đường xa lắm, bọn tớ lên huyện mua." – Lý Nhạc Nhất ghé sát vào Kỳ Hàn như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ: "Trên huyện có quán bán đồ ăn ngon lắm, tớ mới ăn một lần thôi, lần sau tớ sẽ mang về cho cậu ăn."
"Hôm nay cậu đi khám răng à?" – Chẳng trách Kỳ Hàn lượn qua lượn lại trước nhà Lý Nhạc Nhất lâu như thế mà không nhìn thấy cậu, Kỳ Hàn lại hỏi: "Lần nào cậu lên huyện cũng chỉ đi khám bệnh à?"
"Ừ."
"Vậy thì cậu không cần mang cho tôi."
"A?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu, cậu chỉ là rất muốn chia sẻ những thứ cậu thích cho Kỳ Hàn, nhưng Kỳ Hàn luôn từ chối cậu, con kiến cũng vậy, đồ ăn cũng vậy.
Thấy Lý Nhạc Nhất buồn bã cúi đầu, Kỳ Hàn duỗi tay xoa xoa đầu cậu, hắn đã muốn xoa mái tóc xù xù này lâu lắm rồi, cảm xúc thật còn thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn: "Đừng hiểu lầm, tôi không muốn cậu mang cho tôi bởi vì không muốn cậu lên huyện, không muốn cậu lên huyện bởi vì không muốn cậu bị bệnh, hiểu chưa?"
Kỳ Hàn giải thích cho cậu, Lý Nhạc Nhất cũng hiểu, hóa ra cũng sẽ có người nghiêm túc giải thích cho cậu hiểu, còn nghiêm túc hơn cả chị nữa.
Kỳ Hàn nhìn Lý Nhạc Nhất vào trong nhà rồi mới về, trên đường đi điện thoại của hắn có thông báo, hắn mở ra, là bạn cùng phòng của hắn.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Hỏi rồi, phải xem tình huống cụ thể, mày đưa người ta đến bệnh viện kiểm tra xem
Đưa Lý Nhạc đi bệnh viện sao? Kỳ Hàn đúng là có suy nghĩ này, nhưng bây giờ vẫn chưa được, chị của cậu chắc chắn sẽ không cho đi.
Kỳ: Biết rồi.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Cho nên bao giờ mày về?
Kỳ: Làm gì?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Nhớ mày đấy, đã bao lâu rồi chúng mình không gặp nhau!
Ai đó vừa mới nói có gặp bạn mỗi ngày giờ lại nổi đầy da gà.
Kỳ: Rảnh quá thì đọc sách đi, bây giờ không phải mùa xuân.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:???
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Mày nghĩ cái gì đấy hả [ nôn mửa ][ nôn mửa ], ông đây thẳng thuần 24k! OK?
Kỳ Hàn đọc tin nhắn mà sửng sốt một giây, trước mắt bỗng hiện ra đôi mắt của Lý Nhạc Nhất, rất nhiều khoảnh khắc bị hắn coi nhẹ giờ tái hiện một loạt như cưỡi ngựa xem hoa. Hắn nhớ tới cảm xúc mềm mại khi Lý Nhạc Nhất nắm tay hắn, hắn nhớ tới cảm xúc ướt át trong lòng bàn tay khi Lý Nhạc Nhất vội vàng kéo lấy hắn, hắn nhớ tới đôi mắt như cất giấu cả bầu trời đầy sao của Lý Nhạc Nhất khi nghe đến ngày mai gặp lại.
Dường như tất cả đều vượt quá giới hạn của bạn bè.
Kỳ Hàn còn chưa nghĩ cho kỹ đã về đến nhà. Xuân Thành còn chưa ngủ, đang đợi hắn, nhìn thấy Kỳ Hàn bước vào không khỏi nói hắn: "Mua nước rửa bát thôi mà lâu thế, cháu tự làm đấy à?"
Kỳ Hàn khụ một tiếng, không trả lời.
"Nước rửa bát của cháu đâu?"
Lý Nhạc Nhất giơ tay trái, nhìn chai nước khoáng trong tay vài giây, hắn mới nhớ ra mình mua đồ cho Lý Nhạc Nhất hăng say quá nên để quên chai nước rửa bát trên quầy, không cầm về.
Kỳ Hàn thu hồi tay, nói: "Không mua."
"Ờ." – Bà nội cũng không quở trách hắn, chỉ nói: "Vậy thì trả bà một trăm tệ đây."
...
Tiền đã mua đồ ăn cho Lý Nhạc Nhất hết rồi, Kỳ Hàn trầm mặc vài giây, ngẩng đầu thành khẩn nói với Xuân Thành:
"Bà nội, chai nước này, một trăm tệ."
- -------------------
Chai nước: Anh nhìn lại xem tôi có đáng giá một trăm tệ không
(Tác giả: Tui cũng không biết mình viết cái gì nữa, có mấy đoạn chuyển biến tui xử lý không ổn)
Không được nhìn chằm chằm cậu ấy.
Bên chân truyền đến cảm giác bị thứ gì cứng rắn đụng vào, không hiểu vì sao chất lỏng trong chiếc chai màu xanh trong nổi đầy bọt. Lý Nhạc Nhất nhặt nó lên, cậu vừa nhìn thấy cái chai này bay ra từ bên hắn.
Nhặt được của rơi, trả người bị mất, cậu được làm.
Vì thế Lý Nhạc Nhất cầm cái chai đi đến trước mặt Kỳ Hàn, giơ tay, rũ mắt xuống: "Của cậu."
Kỳ Hàn không hiểu hôm nay cậu bị làm sao, rõ ràng trong nháy mắt vừa nãy hắn còn cảm nhận được tia sáng từ trong mắt cậu, giống như ánh nến trong gió, chỉ bùng lên một giây rồi vụt tắt, thậm chí không thể giữ lại dư vị của nó.
"Cậu làm sao vậy?" – Kỳ Hàn nhận cái chai, hỏi.
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, trả đồ cho hắn rồi, cậu phải đi.
"Sao lại không nói gì?" – Kỳ Hàn nhíu mày, trước khi Lý Nhạc Nhất quay người đi hắn vội bắt lấy cánh tay cậu.
Lý Nhạc Nhất muốn gạt tay hắn ra, nhưng cậu luyến tiếc cảm giác ấm áp từ tay hắn. Hắn nắm tay cậu không giống chị, lúc nào chị cũng tóm rất chặt như sợ cậu chạy thoát, còn hắn thì không, hắn chỉ nắm đơn giản, xác định Lý Nhạc Nhất còn đứng tại đây là được.
"Cậu đừng giận." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
"Không giận." – Kỳ Hàn tức giận trả lời, tay cũng không buông ra, hắn tiến một bước đến trước mặt Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Rốt cuộc cậu bị làm sao?"
"Tớ không sao cả." – Lý Nhạc Nhất giãy giụa hơi hơi, Kỳ Hàn lập tức buông cậu ra, ấm áp trên cánh tay cũng tan đi trong khoảnh khắc. Giờ phút này, đột nhiên Lý Nhạc Nhất hy vọng hắn có thể giống như chị gái cậu, muốn hắn nắm chặt hơn một chút.
"Vậy tại sao cậu không nhìn tôi?" – Kỳ Hàn siết chặt chai nước rửa bát, nhãn dán bên ngoài đã bị hắn bóp cho biến hình, khi hắn nói lời này, mặt trời đã lặn gần hết, chỉ còn vài tia nắng hồng chiếu trên tai hắn.
"Chị nói nhìn chằm chằm vào người lạ là không lịch sự."
"Người, lạ?" – Kỳ Hàn gằn từng chữ, đột nhiên cười hừ một tiếng, nghiền ngẫm mở miệng mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra chúng ta là người lạ?"
Lý Nhạc Nhất gật đầu: "Tớ không biết tên của cậu, cũng không biết nhà cậu ở đâu, tớ không biết gì cả, với tớ cậu là người lạ."
"Nhưng tôi biết tên của cậu, biết nhà cậu ở đâu, vậy với tôi cậu là người gì?" – Kỳ Hàn cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi thở hai người đan xen nhau, Kỳ Hàn mang đến cảm giác áp bách rất nhẹ.
Lý Nhạc Nhất bỗng thở dồn dập, cậu đột ngột lùi ra sau vài bước, sau eo bị chặn bởi chiếc bàn đá.
Cảnh tượng ngày hôm qua lại lặp lại, mà vai chính đã đổi vị trí, lần này Kỳ Hàn bước từng bước ép sát Lý Nhạc Nhất, hai tay hắn chống trên bàn đá qua hai bên cậu, hỏi: "Người gì?"
Lý Nhạc Nhất muốn trốn tránh, dây thần kinh trong đầu như muốn xoắn lại vào nhau, kéo giật đủ mọi hướng, yết hầu khô khốc, cậu há miệng muốn nói nhưng lại không thể thốt lên nửa lời, giống như con cá mắc cạn đang dùng nốt sức lực cuối cùng để hít thở.
Thấy cậu như vậy, sắc mặt Lý Nhạc Nhất thay đổi, hắn vừa định thu tay về lại bị Lý Nhạc Nhất tóm lấy, tiếng của cậu nhỏ y như cách cậu nắm tay hắn: "Bạn bè..."
"Cái gì?"
"Chị tớ nói, như thế là bạn bè."
Kỳ Hàn nghe xong chỉ trầm mặc trong một cái chớp mắt, vẫn thu tay xoay người định đi, Lý Nhạc Nhất lại dùng cả hai tay ôm lấy tay hắn, không muốn hắn đi.
Cậu không hiểu suy nghĩ của Kỳ Hàn, có rất nhiều lúc đầu óc của Lý Nhạc Nhất không hoạt động được, thế nên cậu sẽ bị người khác cười nhạo, hoặc là mất kiên nhẫn. Cậu không chắc Kỳ Hàn thuộc về kiểu nào, nhưng dù là kiểu nào thì cậu cũng không muốn hắn đi. Thực ra vừa nãy cậu nói dối, chị nói cả hai phải biết tên của nhau mới được coi là bạn bè, cậu không biết tên của hắn, chưa thể coi là bạn. Nhưng Lý Nhạc Nhất muốn cho hắn một câu trả lời, cậu không muốn hắn nghĩ rằng cậu không để ý đến hắn.
"Bạn của tôi không thoải mái lắm, tôi muốn mua nước cho cậu ấy, cậu kéo tay tôi tức là muốn đi cùng tôi?"
Lý Nhạc Nhất ngước mắt lên, không biết 'bạn' mà hắn nói là ai, cậu thật thà buông tay ra, hỏi: "Tớ đi cùng được không?"
"Được, nhân tiện nhìn xem cậu còn muốn ăn gì nữa."
"Tớ á?"
"Ừ, cậu đấy." – Kỳ Hàn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lý Nhạc Nhất, cảm thấy dáng vẻ này của cậu cũng rất đáng yêu, bỗng nổi lên tính xấu muốn trêu cậu: "Vừa nãy cậu còn nói cậu là bạn của tôi, bây giờ lại không thừa nhận?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, lại gật đầu, lần này đầu óc cậu hoạt động được rồi, Kỳ Hàn nói cậu là bạn hắn, cậu lại có bạn rồi.
Lý Nhạc Nhất vui vẻ cực kỳ, ánh sáng trong mắt lại đầy ắp, lập lòe khiến môi Kỳ Hàn cũng cong lên theo.
"Tôi tên Kỳ Hàn."
Lý Nhạc Nhất còn chưa thoát ra khỏi cơn vui, đã bị một câu nói bất thình lình làm cho giật mình.
Kỳ Hàn không đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Lý Nhạc Nhất, hắn cầm chai nước rửa bát nói tiếp: "Nhà tôi ở trên kia, rẽ hai lần là đến, nếu cậu muốn tôi có thể đưa cậu đi."
Lý Nhạc Nhất nghiêng nghiêng đầu, phát hiện tai hắn hình như hơi đỏ đỏ.
"Nếu cậu còn muốn biết gì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói hết cho cậu."
"Sau đó thì sao?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu.
"Sau đó cậu cũng biết tên tôi, cũng biết nhà tôi, cậu muốn biết cái gì cũng có thể biết, tôi," – Kỳ Hàn hơi dừng lại, câu cuối cùng như lăn từ trong yết hầu của hắn ra, khàn khàn khác thường: "Tôi cũng là bạn của cậu."
Thấy Lý Nhạc Nhất nhìn mình chằm chằm, không đáp lời, Kỳ Hàn khô cằn hỏi: "Có gì không đúng à?"
Lý Nhạc Nhất lắc lắc đầu, cậu chỉ vào tai Kỳ Hàn: "Tai cậu đỏ quá, cậu bị sâu cắn à?"
"Không phải." – Kỳ Hàn hung hãn trả lời, hỏi ngược lại cậu: "Vừa nãy cậu có nghe tôi nói không đấy?"
"Có, cậu nói cậu là bạn của tớ."
Kỳ Hàn hất cằm, rõ là lời chính hắn nói ra nhưng có vẻ hắn không muốn thừa nhận.
Lý Nhạc Nhất rất vui vẻ, thực ra điều làm cậu vui hơn nữa là chính Kỳ Hàn nói hắn là bạn của cậu. Hai người khác nhau rất nhiều, Lý Nhạc Nhất có thể nhận rất nhiều người làm bạn, nhưng không có ai muốn làm bạn với Lý Nhạc Nhất.
Kỳ Hàn là người đầu tiên, cho nên Lý Nhạc Nhất rất rất vui.
Lần thứ hai đi vào cửa hàng Hạ, ông chủ nhìn Kỳ Hàn coi như không khí, vừa thấy Lý Nhạc Nhất chú đã đứng dậy hỏi: "Nhạc Nhất hả, cháu muốn mua gì?"
Lý Nhạc Nhất nghiêng đầu nhìn Kỳ Hàn, trong mắt mang theo dò hỏi và chờ mong. Cảm giác bị ánh mắt này của Lý Nhạc Nhất nhìn rất vi diệu, Kỳ Hàn chưa từng trải nghiệm, hắn cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì, nhưng đối diện với ánh mắt này, điều duy nhất Kỳ Hàn muốn làm là thỏa mãn tất cả chờ mong của Lý Nhạc Nhất.
"Cậu muốn ăn gì thì lấy cái đó, cái gì cũng được." – Kỳ Hàn nói một câu với giọng điệu bình thường, hắn mở tủ lạnh lấy hai chai nước.
Lý Nhạc Nhất nghe hắn nói vậy cũng đi, khoảng mười lăm phút sau, cậu bước ra với một gói mì trên tay, vẫn là vị Bò bít tế Australia.
"Cậu chỉ muốn ăn cái gì?" – Kỳ Hàn hỏi.
"Ừ."
"Cậu ăn được không?" – Kỳ Hàn còn nhớ lời Kỳ Hàn nói hôm qua, có lẽ răng Lý Nhạc Nhất còn chưa khỏi, cậu không thể ăn hết gói mì này.
Quả nhiên, Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói ra sự thật: "Cậu cũng... có thể ăn một chút."
Kỳ Hàn gật đầu, cầm mì đặt lên quầy: "Vậy cái này để tôi ăn, cậu đi chọn đồ cho cậu đi."
Lý Nhạc Nhất không biết cậu có thể ăn cái gì, chị cậu không cho ăn mấy cái này, bởi vì cô nói chúng đều là đồ làm từ rác, không tốt cho sức khỏe, cho nên Lý Nhạc Nhất có thèm cũng sẽ không ăn. Một là vì nghe lời chị, hai là vì cậu không có tiền.
Cho nên khi Kỳ Hàn nói cậu muốn lấy gì thì lấy, cậu giống như một người đang từ hai bàn tay trắng bỗng có tư cách sở hữu tất cả mọi thứ, tư cách này lại khiến Lý Nhạc Nhất khó xử không biết phải làm sao.
"Nếu không biết lấy tôi sẽ chọn giúp cậu, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được." – Kỳ Hàn đi đến bên cạnh cậu, cầm một gói bánh trứng hỏi Lý Nhạc Nhất không tiếng động.
Lý Nhạc Nhất từng thấy một đứa trẻ trong thôn ăn cái bánh trứng này rồi, ngửi mùi rất thơm, nhưng Lý Nhạc Nhất không biết khi ăn sẽ thấy mùi vị gì. Cậu thử gật đầu, thấy Kỳ Hàn cười khẽ đặt bánh vào túi, rồi lại lấy một cái khác hỏi ý Lý Nhạc Nhất.
Cuối cùng Kỳ Hàn chọn cho cậu hai túi đầy, khi tính tiền ông chủ cười tươi toe toét đến tận mang tai, Kỳ Hàn tiêu sạch chỗ tiền thừa còn lại, hắn xách hai cái túi đi sau Lý Nhạc Nhất.
"Cậu mua nhiều quá." – Đi được mấy bước, Lý Nhạc Nhất mới ý thức được Kỳ Hàn mua quá nhiều.
"Ăn không hết à?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất không biết mình có ăn hết hay không, nhưng cậu biết cậu không thể giải thích được với chị.
"Ăn không hết thì để ăn dần, ăn không đủ chúng ta lại mua thêm." – Cậu Kỳ nói bâng quơ nhẹ nhàng, hoàn toàn quên mất việc mình đang là kẻ không xu dính túi.
"Vậy ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?" – Đến trước cửa nhà Lý Nhạc Nhất, cậu lại hỏi câu hỏi này.
"Cậu có gặp mặt bạn của cậu mỗi ngày không?"
Lý Nhạc Nhất nghĩ, cậu không gặp đám trẻ con kia mỗi ngày, chỉ khi nào chúng nó gọi cậu thì cậu mới ra ngoài chơi, thậm chí đôi khi chúng nó gọi mà cậu không muốn đi, nhưng Lý Nhạc Nhất sợ nếu cậu không đi, chúng nó sẽ không đến tìm cậu chơi cùng nữa.
"Tôi thì có." – Kỳ Hàn trả lời trước cậu.
Hắn có gặp mặt bạn của hắn mỗi ngày, mà bây giờ Lý Nhạc Nhất là bạn hắn, cho nên ngày mai hắn sẽ gặp Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất nghĩ xong lại cười tươi, để lộ chiếc răng nanh bị rụng mất.
"Cậu còn đau răng không?" – Kỳ Hàn hỏi.
Chắc là rất đau, nhưng bây giờ cậu không cảm nhận được đau, cho nên Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Không đau."
"Mua thuốc chưa?" – Ánh sáng quá mờ, Kỳ Hàn để ý hình như lợi của cậu hơi sưng.
"Mua rồi, hôm nay chị tớ dắt tớ đi đường xa lắm, bọn tớ lên huyện mua." – Lý Nhạc Nhất ghé sát vào Kỳ Hàn như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ: "Trên huyện có quán bán đồ ăn ngon lắm, tớ mới ăn một lần thôi, lần sau tớ sẽ mang về cho cậu ăn."
"Hôm nay cậu đi khám răng à?" – Chẳng trách Kỳ Hàn lượn qua lượn lại trước nhà Lý Nhạc Nhất lâu như thế mà không nhìn thấy cậu, Kỳ Hàn lại hỏi: "Lần nào cậu lên huyện cũng chỉ đi khám bệnh à?"
"Ừ."
"Vậy thì cậu không cần mang cho tôi."
"A?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu, cậu chỉ là rất muốn chia sẻ những thứ cậu thích cho Kỳ Hàn, nhưng Kỳ Hàn luôn từ chối cậu, con kiến cũng vậy, đồ ăn cũng vậy.
Thấy Lý Nhạc Nhất buồn bã cúi đầu, Kỳ Hàn duỗi tay xoa xoa đầu cậu, hắn đã muốn xoa mái tóc xù xù này lâu lắm rồi, cảm xúc thật còn thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn: "Đừng hiểu lầm, tôi không muốn cậu mang cho tôi bởi vì không muốn cậu lên huyện, không muốn cậu lên huyện bởi vì không muốn cậu bị bệnh, hiểu chưa?"
Kỳ Hàn giải thích cho cậu, Lý Nhạc Nhất cũng hiểu, hóa ra cũng sẽ có người nghiêm túc giải thích cho cậu hiểu, còn nghiêm túc hơn cả chị nữa.
Kỳ Hàn nhìn Lý Nhạc Nhất vào trong nhà rồi mới về, trên đường đi điện thoại của hắn có thông báo, hắn mở ra, là bạn cùng phòng của hắn.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Hỏi rồi, phải xem tình huống cụ thể, mày đưa người ta đến bệnh viện kiểm tra xem
Đưa Lý Nhạc đi bệnh viện sao? Kỳ Hàn đúng là có suy nghĩ này, nhưng bây giờ vẫn chưa được, chị của cậu chắc chắn sẽ không cho đi.
Kỳ: Biết rồi.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Cho nên bao giờ mày về?
Kỳ: Làm gì?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Nhớ mày đấy, đã bao lâu rồi chúng mình không gặp nhau!
Ai đó vừa mới nói có gặp bạn mỗi ngày giờ lại nổi đầy da gà.
Kỳ: Rảnh quá thì đọc sách đi, bây giờ không phải mùa xuân.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:???
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Mày nghĩ cái gì đấy hả [ nôn mửa ][ nôn mửa ], ông đây thẳng thuần 24k! OK?
Kỳ Hàn đọc tin nhắn mà sửng sốt một giây, trước mắt bỗng hiện ra đôi mắt của Lý Nhạc Nhất, rất nhiều khoảnh khắc bị hắn coi nhẹ giờ tái hiện một loạt như cưỡi ngựa xem hoa. Hắn nhớ tới cảm xúc mềm mại khi Lý Nhạc Nhất nắm tay hắn, hắn nhớ tới cảm xúc ướt át trong lòng bàn tay khi Lý Nhạc Nhất vội vàng kéo lấy hắn, hắn nhớ tới đôi mắt như cất giấu cả bầu trời đầy sao của Lý Nhạc Nhất khi nghe đến ngày mai gặp lại.
Dường như tất cả đều vượt quá giới hạn của bạn bè.
Kỳ Hàn còn chưa nghĩ cho kỹ đã về đến nhà. Xuân Thành còn chưa ngủ, đang đợi hắn, nhìn thấy Kỳ Hàn bước vào không khỏi nói hắn: "Mua nước rửa bát thôi mà lâu thế, cháu tự làm đấy à?"
Kỳ Hàn khụ một tiếng, không trả lời.
"Nước rửa bát của cháu đâu?"
Lý Nhạc Nhất giơ tay trái, nhìn chai nước khoáng trong tay vài giây, hắn mới nhớ ra mình mua đồ cho Lý Nhạc Nhất hăng say quá nên để quên chai nước rửa bát trên quầy, không cầm về.
Kỳ Hàn thu hồi tay, nói: "Không mua."
"Ờ." – Bà nội cũng không quở trách hắn, chỉ nói: "Vậy thì trả bà một trăm tệ đây."
...
Tiền đã mua đồ ăn cho Lý Nhạc Nhất hết rồi, Kỳ Hàn trầm mặc vài giây, ngẩng đầu thành khẩn nói với Xuân Thành:
"Bà nội, chai nước này, một trăm tệ."
- -------------------
Chai nước: Anh nhìn lại xem tôi có đáng giá một trăm tệ không
(Tác giả: Tui cũng không biết mình viết cái gì nữa, có mấy đoạn chuyển biến tui xử lý không ổn)