Chương 1
"Cậu chủ, cửa thôn này không dễ vào, tôi đưa cậu đến đây thôi được không?"
Tài xế thấp giọng nói với thiếu niên đang chợp mắt ở hàng ghế sau.
Thiếu niên mở mắt ra, nhíu mày liếc mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khác với cảnh các tòa nhà cao tầng san sát ở Nam Thành, thôn An Dương hầu như chỉ có nhà mái ngói hai tầng, liếc mắt một cái thậm chí có thể nhìn thấy ngôi nhà cao nhất làng sơn tường gạch đỏ.
"Ừ." – Kỳ Hàn xoa xoa sau cổ, giọng điệu khàn khàn trả lời, hắn mở cửa xe, không quay đầu lại mà chỉ phất phất tay với tài xế, bước chậm rì rì vào trong thôn An Dương.
Gần năm giờ, mặt trời đã ghé lên đỉnh núi chiếu sáng toàn bộ trong thôn, tiếng ve tháng bảy vẫn chưa mãnh liệt, chỉ vang lên loáng thoáng khiến thôn xóm càng thêm trống trải.
Kỳ Hàn vừa mới bước vào thôn An Dương, một bóng đen đã vọt đến chỗ hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng đen này đã ngã gục xuống quỳ xuống đất, một tay còn đặt trên giày hắn, xung quanh người này nổi bụi mịt mù vì ngã mạnh.
Trong nháy mắt, trong đầu Kỳ Hàn hiện lên rất nhiều kịch bản, khả năng xấu nhất là người này đã chết, còn hắn sẽ phải đến Cục cảnh sát uống trà.
Hắn thử nhấc nhấc giày, người bên dưới hơi động đậy, tóm lấy ống quần hắn như muốn đứng dậy. Kỳ Hàn nhanh tay giữ chặt lưng quần, phòng ngừa người kia kéo tụt quần hắn xuống.
Người kia không khỏe bằng Kỳ Hàn, Kỳ Hàn tóm quần lùi một bước, người kia cũng bị kéo lên một chút rồi buông tay, phát ra tiếng lộc cộc không rõ ràng lắm.
Vài giây sau, có lẽ bởi vì nằm bò không thoải mái, người kia chống tay trên đất trở mình, nằm ngửa, vừa chạm phải ánh nhìn đánh giá của Kỳ Hàn, ánh mắt người đó sáng bừng lên, giãy dụa định bò dậy.
Kỳ Hàn vừa giơ tay ra được 2 centimet lại thu về, hắn không biết lai lịch của người này, mặt mũi dính đầy bùn đất, khóe môi có lẽ bị rách, be bét máu lẫn với vụn đá. Nếu không phải nhìn người này có vẻ khá thanh tú, Kỳ Hàn sẽ không nổi lên xúc động muốn đỡ người ta.
Thấy người nọ đứng lên, Kỳ Hàn lại lui về sau một bước, nhìn chằm chằm xem cậu muốn làm gì. Người kia chỉ ngẩn người, sau đó cong môi cười một cái vô cùng ngây thơ với Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn không cười nổi. Hắn bị ba hắn bắt đến thôn An Dương này. Bà Kỳ mang thai hắn năm 38 tuổi, sinh non, đã bước một chân vào quỷ môn quan mới sinh được hắn ra. Kỳ Hàn vừa ra đời, mẹ hắn chưa được nhìn mặt hắn, hắn đã bị đẩy vào ICU, hai tháng sau mới được ra. Sau khi xuất viện, hắn trở thành cậu chủ nhỏ quý giá nhất của cả nhà, từ trên xuống dưới không ai không chiều không nịnh. Ngay cả con chó trong nhà nhìn thấy hắn từ tít ngoài cổng đã vẫy đuôi điên cuồng, hắn đến gần nó mới cẩn thận cọ đầu vào người hắn. Cứ thế, hắn được nuông chiều suốt 20 năm, đến mức ông Kỳ cảm thấy hắn hơi không biết trên biết dưới.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của hắn, đầu bếp nấu mười hai món ăn, trên bàn ăn chỉ có hắn và ông Kỳ. Bình thường Kỳ Hàn kén ăn, thấy món mình không thích sẽ không ăn nhiều lắm, hôm đó không biết vì sao mà cả mười hai món đều không hợp khẩu vị của hắn, hắn nếm mỗi món một đũa rồi đặt đũa xuống. Hắn đặt đũa không mạnh, nhưng ngay khi đũa vừa chạm bàn thì cả bàn lẫn mười hai đĩa thức ăn đều rơi sụp xuống đất.
Ông Kỳ ngẩn người, cậu chủ nhỏ cũng ngẩn người.
Ông Kỳ không hiểu người trẻ bây giờ rốt cuộc có thái độ gì với lương thực, năm đó nhà ông chỉ toàn ăn những món không dính nổi một giọt dầu, bây giờ cả bàn thức ăn thơm ngon thế này mà Kỳ Hàn nói không thích là không ăn, thậm chí còn hất đổ bàn.
Còn cậu chủ nhỏ đang không hiểu thiết kế bây giờ hiện đại thế nào mà hơi mạnh tay một cái đã lật bàn, hai người ngồi ăn hai bên bàn mà như chơi bập bênh.
Thế là, vào dịp Kỳ Hàn nghỉ hè, bà Kỳ đi du lịch, ông Kỳ sai người dọn đồ của Kỳ Hàn đuổi ra ngoài, cho hắn đến nhà bà nội ở thôn An Dương ở một tháng, đi trải nghiệm cuộc sống của ba hắn khi còn nhỏ.
Kỳ Hàn không nói hai lời đã đi luôn, lúc đi còn không mang theo bất cứ thứ gì, dì giúp việc sợ hắn ăn uống không ngon nên nhét cho hắn rất nhiều đồ ăn vặt, Kỳ Hàn chê nặng, cứ thế nghênh ngang đi người không đến thôn An Dương, kết quả nghênh đón hắn là một phần quà to lớn thế này đây.
Phần quà này còn cười nhe răng với hắn nữa, lúc này Kỳ Hàn mới phát hiện hình như người này bị ngã rụng răng nanh, hai cái răng cửa vừa to vừa trắng, cười rộ lên trông rất giống một kẻ ngốc.
Cậu chủ kỳ vô thức sờ sờ trong túi, hai túi trống rỗng lọt được cả gió. Tiền mặt đối với cậu Kỳ đây cũng chỉ là truyền thuyết từ đời trước, là văn vật của đời này. Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn ngoài đời thật, trên người cũng sẽ không có thứ này.
Hắn lùi ra sau một bước, nói: "Tôi không có tiền, đừng ăn vạ tôi."
Thấy hắn lùi, người kia tiến lên một bước, Kỳ Hàn lại lùi, người kia lại tiến. Cứ thế liên tục vài bước, Kỳ Hàn đã bị bức đến dưới một tán cây, sau lưng dựa vào thân cây, không còn đường lui.
Kỳ Hàn cau mày, không thể không thừa nhận trong lòng hắn đang sợ hãi, Nam Thành cũng có người như thế này, gần 40 độ mà mặc cả đống quần áo rách nát nổi điên trên phố, tóm được ai thì tóm, không được cho cái gì đó sẽ nhất quyết không tha cho người ta.
Lúc này ở cửa thông không có người, trên bầu trời không thấy nổi một con chim, Kỳ Hàn đợi vài giây, hắn đứng thẳng người, lạnh mặt lạnh giọng hỏi: "Cậu muốn gì?"
Kỳ Hàn cao hơn người kia gần một cái đầu, hắn đứng thẳng người như sắp bao trùm cả người kia, người kia bị thần sắc của hắn dọa sợ, cậu ngây ngốc vài giây rồi mới chậm rãi giơ tay ra, mở lòng bàn tay.
Kỳ Hàn liếc mắt nhìn xuống, lòng bàn tay cậu trắng nõn, vân tay rõ ràng, nhưng trong móng tay dính đầy đất đen trông hơi bẩn.
"Muốn cái gì?" – Kỳ Hàn lặp lại một lần.
Người kia nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, nhíu mày, thu tay về quan sát kỹ lại một lần, mới ngẩng đầu nói: "Con kiến.... Mất rồi."
Nghe thấy giọng người này Kỳ Hàn hơi nhíu mày, giọng nói này khá giống với con của một người giúp việc trong nhà hắn, nhà đó quê ở Tô Châu, khi nói chuyện thường lẫn chút giọng địa phương rất mềm mại khiến người nghe thoải mái.
"Cậu muốn con kiến?" – Kỳ Hàn thấy người này không có tính công kích, cũng hơi thả lỏng. Hắn nhìn trái nhìn phải một hồi, con kiến đối với cậu Kỳ cũng như tiền mặt vậy, lần cuối cùng nhìn thấy là trên sách động vật khi hắn còn nhỏ.
"Không muốn, con kiến, tớ tặng..."
"Lý Nhạc Nhất!" – Từ phía xa truyền đến tiếng hét to, một người phụ nữ chạy vội vã đến bên này.
Người trước mặt bị hoảng sợ, vội vàng giơ tay lau lung tung trên mặt mình, mặt cậu vốn dính bùn đất loang lổ giờ thành một màu đen sì bẩn thỉu khắp mặt, vết thương trên khóe môi cũng bị mặc kệ, đống vụn đá cọ qua cọ lại trên vết thương. Kỳ Hàn nhìn thôi cũng nhíu mày, thấy đau thay cho cậu.
Lau xong cậu giấu tay ra sau lưng, đứng yên, dáng vẻ ngoan ngoãn đứng đắn hơn hẳn.
"Xin lỗi nhé, không làm cậu sợ chứ?" – Lý Diễm Thanh kéo Lý Nhạc Nhất ra, cười xin lỗi Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn nhìn người phụ nữ đột ngột xuất hiện này, da cô màu bánh mật do phơi nắng lâu ngày, dáng người gầy nhỏ nhưng có vẻ rất khỏe, một tay cô kéo cánh tay Lý Nhạc Nhất mà phảng phất như chỉ cần một giây là đủ kéo cậu đi mất dạng.
Cậu Kỳ quên đi cảnh tượng mình bị Lý Nhạc Nhất dồn đến thân cây, thản nhiên đáp lại: "Không sao."
"Không sao thì may quá, em trai tôi, chỗ này," – Lý Diễm Thanh chỉ chỉ não bên phải của mình: "Không khỏe lắm."
Lúc cô nói lời này, Lý Nhạc Nhất còn thò đầu ra từ sau lưng cô, cười với hắn.
Kỳ Hàn cũng miễn cưỡng cười đáp lại một cái, bỗng người kia vui vẻ hẳn lên, giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa, còn kéo theo cả hai khóe miệng cong cong.
"Cậu cười, đẹp."
- -------------------
Lý Nhạc Nhất: Tặng cậu một con, con kiến, nè.
Tác giả: Sửa đi sửa lại mở đầu, lần nào cũng không ổn.
Editor: Truyện niên thượng nhưng mấy chương đầu tui để thụ gọi công là cậu xưng tớ vì thụ bị ngốc chỉ coi công là bạn chứ không có khái niệm tuổi tác.
Tài xế thấp giọng nói với thiếu niên đang chợp mắt ở hàng ghế sau.
Thiếu niên mở mắt ra, nhíu mày liếc mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khác với cảnh các tòa nhà cao tầng san sát ở Nam Thành, thôn An Dương hầu như chỉ có nhà mái ngói hai tầng, liếc mắt một cái thậm chí có thể nhìn thấy ngôi nhà cao nhất làng sơn tường gạch đỏ.
"Ừ." – Kỳ Hàn xoa xoa sau cổ, giọng điệu khàn khàn trả lời, hắn mở cửa xe, không quay đầu lại mà chỉ phất phất tay với tài xế, bước chậm rì rì vào trong thôn An Dương.
Gần năm giờ, mặt trời đã ghé lên đỉnh núi chiếu sáng toàn bộ trong thôn, tiếng ve tháng bảy vẫn chưa mãnh liệt, chỉ vang lên loáng thoáng khiến thôn xóm càng thêm trống trải.
Kỳ Hàn vừa mới bước vào thôn An Dương, một bóng đen đã vọt đến chỗ hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng đen này đã ngã gục xuống quỳ xuống đất, một tay còn đặt trên giày hắn, xung quanh người này nổi bụi mịt mù vì ngã mạnh.
Trong nháy mắt, trong đầu Kỳ Hàn hiện lên rất nhiều kịch bản, khả năng xấu nhất là người này đã chết, còn hắn sẽ phải đến Cục cảnh sát uống trà.
Hắn thử nhấc nhấc giày, người bên dưới hơi động đậy, tóm lấy ống quần hắn như muốn đứng dậy. Kỳ Hàn nhanh tay giữ chặt lưng quần, phòng ngừa người kia kéo tụt quần hắn xuống.
Người kia không khỏe bằng Kỳ Hàn, Kỳ Hàn tóm quần lùi một bước, người kia cũng bị kéo lên một chút rồi buông tay, phát ra tiếng lộc cộc không rõ ràng lắm.
Vài giây sau, có lẽ bởi vì nằm bò không thoải mái, người kia chống tay trên đất trở mình, nằm ngửa, vừa chạm phải ánh nhìn đánh giá của Kỳ Hàn, ánh mắt người đó sáng bừng lên, giãy dụa định bò dậy.
Kỳ Hàn vừa giơ tay ra được 2 centimet lại thu về, hắn không biết lai lịch của người này, mặt mũi dính đầy bùn đất, khóe môi có lẽ bị rách, be bét máu lẫn với vụn đá. Nếu không phải nhìn người này có vẻ khá thanh tú, Kỳ Hàn sẽ không nổi lên xúc động muốn đỡ người ta.
Thấy người nọ đứng lên, Kỳ Hàn lại lui về sau một bước, nhìn chằm chằm xem cậu muốn làm gì. Người kia chỉ ngẩn người, sau đó cong môi cười một cái vô cùng ngây thơ với Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn không cười nổi. Hắn bị ba hắn bắt đến thôn An Dương này. Bà Kỳ mang thai hắn năm 38 tuổi, sinh non, đã bước một chân vào quỷ môn quan mới sinh được hắn ra. Kỳ Hàn vừa ra đời, mẹ hắn chưa được nhìn mặt hắn, hắn đã bị đẩy vào ICU, hai tháng sau mới được ra. Sau khi xuất viện, hắn trở thành cậu chủ nhỏ quý giá nhất của cả nhà, từ trên xuống dưới không ai không chiều không nịnh. Ngay cả con chó trong nhà nhìn thấy hắn từ tít ngoài cổng đã vẫy đuôi điên cuồng, hắn đến gần nó mới cẩn thận cọ đầu vào người hắn. Cứ thế, hắn được nuông chiều suốt 20 năm, đến mức ông Kỳ cảm thấy hắn hơi không biết trên biết dưới.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của hắn, đầu bếp nấu mười hai món ăn, trên bàn ăn chỉ có hắn và ông Kỳ. Bình thường Kỳ Hàn kén ăn, thấy món mình không thích sẽ không ăn nhiều lắm, hôm đó không biết vì sao mà cả mười hai món đều không hợp khẩu vị của hắn, hắn nếm mỗi món một đũa rồi đặt đũa xuống. Hắn đặt đũa không mạnh, nhưng ngay khi đũa vừa chạm bàn thì cả bàn lẫn mười hai đĩa thức ăn đều rơi sụp xuống đất.
Ông Kỳ ngẩn người, cậu chủ nhỏ cũng ngẩn người.
Ông Kỳ không hiểu người trẻ bây giờ rốt cuộc có thái độ gì với lương thực, năm đó nhà ông chỉ toàn ăn những món không dính nổi một giọt dầu, bây giờ cả bàn thức ăn thơm ngon thế này mà Kỳ Hàn nói không thích là không ăn, thậm chí còn hất đổ bàn.
Còn cậu chủ nhỏ đang không hiểu thiết kế bây giờ hiện đại thế nào mà hơi mạnh tay một cái đã lật bàn, hai người ngồi ăn hai bên bàn mà như chơi bập bênh.
Thế là, vào dịp Kỳ Hàn nghỉ hè, bà Kỳ đi du lịch, ông Kỳ sai người dọn đồ của Kỳ Hàn đuổi ra ngoài, cho hắn đến nhà bà nội ở thôn An Dương ở một tháng, đi trải nghiệm cuộc sống của ba hắn khi còn nhỏ.
Kỳ Hàn không nói hai lời đã đi luôn, lúc đi còn không mang theo bất cứ thứ gì, dì giúp việc sợ hắn ăn uống không ngon nên nhét cho hắn rất nhiều đồ ăn vặt, Kỳ Hàn chê nặng, cứ thế nghênh ngang đi người không đến thôn An Dương, kết quả nghênh đón hắn là một phần quà to lớn thế này đây.
Phần quà này còn cười nhe răng với hắn nữa, lúc này Kỳ Hàn mới phát hiện hình như người này bị ngã rụng răng nanh, hai cái răng cửa vừa to vừa trắng, cười rộ lên trông rất giống một kẻ ngốc.
Cậu chủ kỳ vô thức sờ sờ trong túi, hai túi trống rỗng lọt được cả gió. Tiền mặt đối với cậu Kỳ đây cũng chỉ là truyền thuyết từ đời trước, là văn vật của đời này. Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn ngoài đời thật, trên người cũng sẽ không có thứ này.
Hắn lùi ra sau một bước, nói: "Tôi không có tiền, đừng ăn vạ tôi."
Thấy hắn lùi, người kia tiến lên một bước, Kỳ Hàn lại lùi, người kia lại tiến. Cứ thế liên tục vài bước, Kỳ Hàn đã bị bức đến dưới một tán cây, sau lưng dựa vào thân cây, không còn đường lui.
Kỳ Hàn cau mày, không thể không thừa nhận trong lòng hắn đang sợ hãi, Nam Thành cũng có người như thế này, gần 40 độ mà mặc cả đống quần áo rách nát nổi điên trên phố, tóm được ai thì tóm, không được cho cái gì đó sẽ nhất quyết không tha cho người ta.
Lúc này ở cửa thông không có người, trên bầu trời không thấy nổi một con chim, Kỳ Hàn đợi vài giây, hắn đứng thẳng người, lạnh mặt lạnh giọng hỏi: "Cậu muốn gì?"
Kỳ Hàn cao hơn người kia gần một cái đầu, hắn đứng thẳng người như sắp bao trùm cả người kia, người kia bị thần sắc của hắn dọa sợ, cậu ngây ngốc vài giây rồi mới chậm rãi giơ tay ra, mở lòng bàn tay.
Kỳ Hàn liếc mắt nhìn xuống, lòng bàn tay cậu trắng nõn, vân tay rõ ràng, nhưng trong móng tay dính đầy đất đen trông hơi bẩn.
"Muốn cái gì?" – Kỳ Hàn lặp lại một lần.
Người kia nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, nhíu mày, thu tay về quan sát kỹ lại một lần, mới ngẩng đầu nói: "Con kiến.... Mất rồi."
Nghe thấy giọng người này Kỳ Hàn hơi nhíu mày, giọng nói này khá giống với con của một người giúp việc trong nhà hắn, nhà đó quê ở Tô Châu, khi nói chuyện thường lẫn chút giọng địa phương rất mềm mại khiến người nghe thoải mái.
"Cậu muốn con kiến?" – Kỳ Hàn thấy người này không có tính công kích, cũng hơi thả lỏng. Hắn nhìn trái nhìn phải một hồi, con kiến đối với cậu Kỳ cũng như tiền mặt vậy, lần cuối cùng nhìn thấy là trên sách động vật khi hắn còn nhỏ.
"Không muốn, con kiến, tớ tặng..."
"Lý Nhạc Nhất!" – Từ phía xa truyền đến tiếng hét to, một người phụ nữ chạy vội vã đến bên này.
Người trước mặt bị hoảng sợ, vội vàng giơ tay lau lung tung trên mặt mình, mặt cậu vốn dính bùn đất loang lổ giờ thành một màu đen sì bẩn thỉu khắp mặt, vết thương trên khóe môi cũng bị mặc kệ, đống vụn đá cọ qua cọ lại trên vết thương. Kỳ Hàn nhìn thôi cũng nhíu mày, thấy đau thay cho cậu.
Lau xong cậu giấu tay ra sau lưng, đứng yên, dáng vẻ ngoan ngoãn đứng đắn hơn hẳn.
"Xin lỗi nhé, không làm cậu sợ chứ?" – Lý Diễm Thanh kéo Lý Nhạc Nhất ra, cười xin lỗi Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn nhìn người phụ nữ đột ngột xuất hiện này, da cô màu bánh mật do phơi nắng lâu ngày, dáng người gầy nhỏ nhưng có vẻ rất khỏe, một tay cô kéo cánh tay Lý Nhạc Nhất mà phảng phất như chỉ cần một giây là đủ kéo cậu đi mất dạng.
Cậu Kỳ quên đi cảnh tượng mình bị Lý Nhạc Nhất dồn đến thân cây, thản nhiên đáp lại: "Không sao."
"Không sao thì may quá, em trai tôi, chỗ này," – Lý Diễm Thanh chỉ chỉ não bên phải của mình: "Không khỏe lắm."
Lúc cô nói lời này, Lý Nhạc Nhất còn thò đầu ra từ sau lưng cô, cười với hắn.
Kỳ Hàn cũng miễn cưỡng cười đáp lại một cái, bỗng người kia vui vẻ hẳn lên, giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa, còn kéo theo cả hai khóe miệng cong cong.
"Cậu cười, đẹp."
- -------------------
Lý Nhạc Nhất: Tặng cậu một con, con kiến, nè.
Tác giả: Sửa đi sửa lại mở đầu, lần nào cũng không ổn.
Editor: Truyện niên thượng nhưng mấy chương đầu tui để thụ gọi công là cậu xưng tớ vì thụ bị ngốc chỉ coi công là bạn chứ không có khái niệm tuổi tác.