Chương 63: Sự thật
Trời chỉ mới tờ mờ sáng, tiếng báo động vang vọng khắp nhà. Dương Bác Văn bừng tỉnh lại chẳng thấy người bên cạnh đâu.
- Anh dám bỏ trốn!
Hắn chầm chậm mở cửa phòng đi ra, ánh mắt rực lửa kèm theo khuôn mặt đầy phẫn nộ đi tới gần anh. Chẳng chút nề hà gì nắm chặt cánh tay anh:
- Tay nào muốn mở cửa chạy trốn hả?
Ánh mắt của Lưu Niên bây giờ lại trở nên long lanh, vẻ mặt như chất chứa bao nhiêu tủi hờn:
- Cậu vẫn luôn không tin tôi! Tôi chỉ muốn sắp xếp giày dép lại, ai ngờ đụng trúng nó thôi!
Quan sát biểu hiện của người bác sĩ ấy, Bác Văn cũng buông tay ra. Đi đến cửa tắt thiết bị cảm biến vân tay rồi lại lấy tay anh chạm vào, xoay xoay qua lại một lúc:
- Xác nhận thành công
Tiếng của hệ thống vang lên làm Lưu Niên cũng khá ngờ ngợ về chuyện đang xảy ra nhưng cũng hỏi vu vơ một câu:
- Cậu làm gì vậy?
- Sau này anh có thể mở cửa bằng vân tay rồi, anh thử đi
Lưu Niên bán tính bán nghi nhưng ai ngờ cánh cửa thật sự đã được mở ra. Đúng lúc đó điện thoại reo, Bác Văn đóng cửa lại đi vào cầm điện thoại anh lên thì thấy Thiên Chương gọi. Chẳng chút do dự mà Bác Văn đã bắt máy:
- Nhàm chán quá điện cậu nói chuyện chút được không?
- Chuyện gì?
Lưu Niên khi này cũng bước lại, hai người ngồi xuống sofa, Bác Văn cũng bật loa ngoài:
- Mới xem thời sự thấy ông chính trị gia họ Dương đó đáng ghét quá, tiểu nhân mà cứ thích giả làm quân tử
- Đúng là nên có nhiều người biết bộ mặt thật của ông ta
- Đúng, đúng càng nói càng thấy ông ta khó ưa
Lưu Niên quan sát dường như Bác Văn vô cùng hứng thú với đề tai này, hắn nói vô cùng hăng say với Thiên Chương:
- Tôi với cậu đúng là người có cùng chí hướng, gửi tôi địa chỉ nhà để chúng ta dễ nói chuyện hơn đi
Nghe đến đây thì vẻ mặt hào hứng kia như vụt tắt, Bác Văn quay sang nhìn Lưu Niên đang ngồi bên cạnh:
- Anh thấy sao? Cho người này đến không?
Lưu Niên vẻ ngoài vẫn bình tĩnh nhưng đã hiểu rõ, ván bài tâm lý này phải chơi đến cùng:
- Cậu ta có thật sự là người tốt không? Đến có khi lại gây phiền phức, bắt tôi chăm sóc nhưng nếu cậu thích cũng có thể cho người này đến
- Tôi chỉ muốn gặp Bác Văn còn anh tôi không hứng thú, đừng ảo tưởng
Người con trai cầm điện thoại trên tay, cười một cách khá thích thú, đầu vô thức cứ khẽ gật gật đầu:
- Vậy đến đi chúng tôi đợi. Tôi biết anh có vị trí nơi này
Bác Văn cứ thế mà tắt máy, Lưu Niên thật sự không hiểu trong bộ não kia đang nghĩ gì. Sao lại để Thiên Chương đến đây?
Chỉ ít phút trôi qua thì Thiên Chương đã ngồi trong phòng khách nhà Bác Văn. Thiên Chương thật sự chẳng để ý đến Lưu Niên chút gì mà cứ nói chuyện với Bác Văn về vị chính trị gia đó:
- Tên đó còn đục khoét ngân sách nhà nước, việc xấu nào cũng đến tay
- Ông ta chẳng xứng ở vị thế đó, kẻ đáng kinh tởm lại cứ thích tỏ ra cao thượng
Hai người không ngừng nói, Lưu Niên hơi đưa ánh mắt quan sát thấy Thiên Chương cứ mãi uống nước làm Bác Văn theo phản ứng cũng uống theo. Khoé miệng Lưu Niên khẽ mỉm rồi rót nước đưa cho Bác Văn.
Hắn tập trung nói chuyện tay đưa ra nhận nhưng chưa kịp chạm vào thì Lưu Niên đã buông tay. Nước đổ lên ướt đồ của Bác Văn:
- Ướt hết rồi. Vào trong thay đi không lại bị cảm
- Vậy anh ngồi đây đợi tôi một chút
- Thôi, tôi không muốn ở riêng với người đó đâu
Bác Văn đứng lên cùng Lưu Niên, rồi nhìn lại Thiên Chương đang ngồi:
- Nhanh ra, tôi còn nhiều thứ muốn nói về tên đó lắm!
- Đợi tôi
Lưu Niên vào trong vô cùng tử tế lấy đồ cho cậu bệnh nhân, anh đứng xoay người lại để cho người ấy thay đồ. Vừa bước ra khỏi phòng, anh khẽ đưa tay lên xoa đầu chàng bệnh nhân.
Thiên Chương ngồi trên ghế vẫn cười với họ. Ngồi xuống thì Lưu Niên rót lại ly nước nhưng lần này lại nắm lấy tay Bác Văn để nhận lấy nước:
- Cậu cứ nói chuyện với tên này mãi, khô cả cổ cũng không để ý
- Cảm ơn anh nha!
Bác Văn thật sự vui vẻ uống ly nước ấy, tay vô ý hay hữu tình lại chạm lên đùi của anh. Người đối diện mặt vẫn bình tĩnh như không nhưng tay đã bấu chặt vào ghế:
- Tôi còn biết ông ta đối xử tệ bạc với gia đình, bức người vợ xinh đẹp đến chết, ép đứa con trai giỏi giang hoá điên và bị bệnh tâm lý nặng
- Biết nhiều chuyện thật đó
Tầm nhìn của Bác Văn lại như có màn sương nhẹ bao phủ. Hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh, Lưu Niên quay sang nhìn:
- Cậu sao vậy?
Hắn vội giữ tay Lưu Niên kéo đứng lên dựa sát vào tường, nụ cười khổ hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Bác Văn nhìn Thiên Chương rồi chuyển dần đôi mắt sang Lưu Niên.
Chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thiên Chương mạnh mẽ khống chế ép mặt lên bàn, kéo Lưu Niên ra phía sau lưng. Giọng nói nhẹ nhàng, còn có phần yếu ớt:
- Thời gian được bên cạnh anh, được anh chăm sóc, an ủi tôi thật sự rất hạnh phúc. Cảm ơn anh rất nhiều!
- Cậu ấy có sao không vậy Thiên Chương
Lưu Niên lại khá lo lắng nhưng chẳng dám chen ngang, Thiên Chương khi này mới trấn an:
- Chỉ là thuốc mê, anh yên tâm em không…
Bất ngờ hắn cầm lấy con dao giấu dưới ghế rồi bật dậy đâm thẳng vào lồng ngực Thiên Chương, ánh mắt ngập tràn sát khí:
- Anh sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu không có hắn
- Anh dám bỏ trốn!
Hắn chầm chậm mở cửa phòng đi ra, ánh mắt rực lửa kèm theo khuôn mặt đầy phẫn nộ đi tới gần anh. Chẳng chút nề hà gì nắm chặt cánh tay anh:
- Tay nào muốn mở cửa chạy trốn hả?
Ánh mắt của Lưu Niên bây giờ lại trở nên long lanh, vẻ mặt như chất chứa bao nhiêu tủi hờn:
- Cậu vẫn luôn không tin tôi! Tôi chỉ muốn sắp xếp giày dép lại, ai ngờ đụng trúng nó thôi!
Quan sát biểu hiện của người bác sĩ ấy, Bác Văn cũng buông tay ra. Đi đến cửa tắt thiết bị cảm biến vân tay rồi lại lấy tay anh chạm vào, xoay xoay qua lại một lúc:
- Xác nhận thành công
Tiếng của hệ thống vang lên làm Lưu Niên cũng khá ngờ ngợ về chuyện đang xảy ra nhưng cũng hỏi vu vơ một câu:
- Cậu làm gì vậy?
- Sau này anh có thể mở cửa bằng vân tay rồi, anh thử đi
Lưu Niên bán tính bán nghi nhưng ai ngờ cánh cửa thật sự đã được mở ra. Đúng lúc đó điện thoại reo, Bác Văn đóng cửa lại đi vào cầm điện thoại anh lên thì thấy Thiên Chương gọi. Chẳng chút do dự mà Bác Văn đã bắt máy:
- Nhàm chán quá điện cậu nói chuyện chút được không?
- Chuyện gì?
Lưu Niên khi này cũng bước lại, hai người ngồi xuống sofa, Bác Văn cũng bật loa ngoài:
- Mới xem thời sự thấy ông chính trị gia họ Dương đó đáng ghét quá, tiểu nhân mà cứ thích giả làm quân tử
- Đúng là nên có nhiều người biết bộ mặt thật của ông ta
- Đúng, đúng càng nói càng thấy ông ta khó ưa
Lưu Niên quan sát dường như Bác Văn vô cùng hứng thú với đề tai này, hắn nói vô cùng hăng say với Thiên Chương:
- Tôi với cậu đúng là người có cùng chí hướng, gửi tôi địa chỉ nhà để chúng ta dễ nói chuyện hơn đi
Nghe đến đây thì vẻ mặt hào hứng kia như vụt tắt, Bác Văn quay sang nhìn Lưu Niên đang ngồi bên cạnh:
- Anh thấy sao? Cho người này đến không?
Lưu Niên vẻ ngoài vẫn bình tĩnh nhưng đã hiểu rõ, ván bài tâm lý này phải chơi đến cùng:
- Cậu ta có thật sự là người tốt không? Đến có khi lại gây phiền phức, bắt tôi chăm sóc nhưng nếu cậu thích cũng có thể cho người này đến
- Tôi chỉ muốn gặp Bác Văn còn anh tôi không hứng thú, đừng ảo tưởng
Người con trai cầm điện thoại trên tay, cười một cách khá thích thú, đầu vô thức cứ khẽ gật gật đầu:
- Vậy đến đi chúng tôi đợi. Tôi biết anh có vị trí nơi này
Bác Văn cứ thế mà tắt máy, Lưu Niên thật sự không hiểu trong bộ não kia đang nghĩ gì. Sao lại để Thiên Chương đến đây?
Chỉ ít phút trôi qua thì Thiên Chương đã ngồi trong phòng khách nhà Bác Văn. Thiên Chương thật sự chẳng để ý đến Lưu Niên chút gì mà cứ nói chuyện với Bác Văn về vị chính trị gia đó:
- Tên đó còn đục khoét ngân sách nhà nước, việc xấu nào cũng đến tay
- Ông ta chẳng xứng ở vị thế đó, kẻ đáng kinh tởm lại cứ thích tỏ ra cao thượng
Hai người không ngừng nói, Lưu Niên hơi đưa ánh mắt quan sát thấy Thiên Chương cứ mãi uống nước làm Bác Văn theo phản ứng cũng uống theo. Khoé miệng Lưu Niên khẽ mỉm rồi rót nước đưa cho Bác Văn.
Hắn tập trung nói chuyện tay đưa ra nhận nhưng chưa kịp chạm vào thì Lưu Niên đã buông tay. Nước đổ lên ướt đồ của Bác Văn:
- Ướt hết rồi. Vào trong thay đi không lại bị cảm
- Vậy anh ngồi đây đợi tôi một chút
- Thôi, tôi không muốn ở riêng với người đó đâu
Bác Văn đứng lên cùng Lưu Niên, rồi nhìn lại Thiên Chương đang ngồi:
- Nhanh ra, tôi còn nhiều thứ muốn nói về tên đó lắm!
- Đợi tôi
Lưu Niên vào trong vô cùng tử tế lấy đồ cho cậu bệnh nhân, anh đứng xoay người lại để cho người ấy thay đồ. Vừa bước ra khỏi phòng, anh khẽ đưa tay lên xoa đầu chàng bệnh nhân.
Thiên Chương ngồi trên ghế vẫn cười với họ. Ngồi xuống thì Lưu Niên rót lại ly nước nhưng lần này lại nắm lấy tay Bác Văn để nhận lấy nước:
- Cậu cứ nói chuyện với tên này mãi, khô cả cổ cũng không để ý
- Cảm ơn anh nha!
Bác Văn thật sự vui vẻ uống ly nước ấy, tay vô ý hay hữu tình lại chạm lên đùi của anh. Người đối diện mặt vẫn bình tĩnh như không nhưng tay đã bấu chặt vào ghế:
- Tôi còn biết ông ta đối xử tệ bạc với gia đình, bức người vợ xinh đẹp đến chết, ép đứa con trai giỏi giang hoá điên và bị bệnh tâm lý nặng
- Biết nhiều chuyện thật đó
Tầm nhìn của Bác Văn lại như có màn sương nhẹ bao phủ. Hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh, Lưu Niên quay sang nhìn:
- Cậu sao vậy?
Hắn vội giữ tay Lưu Niên kéo đứng lên dựa sát vào tường, nụ cười khổ hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Bác Văn nhìn Thiên Chương rồi chuyển dần đôi mắt sang Lưu Niên.
Chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thiên Chương mạnh mẽ khống chế ép mặt lên bàn, kéo Lưu Niên ra phía sau lưng. Giọng nói nhẹ nhàng, còn có phần yếu ớt:
- Thời gian được bên cạnh anh, được anh chăm sóc, an ủi tôi thật sự rất hạnh phúc. Cảm ơn anh rất nhiều!
- Cậu ấy có sao không vậy Thiên Chương
Lưu Niên lại khá lo lắng nhưng chẳng dám chen ngang, Thiên Chương khi này mới trấn an:
- Chỉ là thuốc mê, anh yên tâm em không…
Bất ngờ hắn cầm lấy con dao giấu dưới ghế rồi bật dậy đâm thẳng vào lồng ngực Thiên Chương, ánh mắt ngập tràn sát khí:
- Anh sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu không có hắn