Chương 54: Sự xuất hiện mới
Mới sáng ra đôi chim non cứ ríu rít với nhau, Lưu Niên tươi cười đứng đối diện với Thiên Chương để giúp thắt cà vạt:
- Hôm nay có cuộc họp quan trọng em phải chỉn chu chút
Chàng trai nâng cằm người đàn ông lên mà đặt một nụ hôn lên môi, anh lại đánh nhẹ lên má của Thiên Chương:
- Đi làm được rồi đó
- Anh hôn em đi, thiếu năng lượng quá à!
Vị bác sĩ chỉ cười trừ với cậu rồi đi lên xe, Thiên Chương cũng chỉ có thể cười bất lực mà ngồi vào ghế lái. Anh quay sang kéo dây an toàn lại thắt giúp mà làm cứ nhìn chằm chằm vào mắt cậu với khoảng cách vô cùng gần.
Thiên Chương định tiến tới thì Lưu Niên ngồi lại nhìn ra ngoài cửa, cậu cũng không thể làm gì khác mà gượng cười:
- Anh chỉ giỏi trêu ghẹo
Tới trước cổng bệnh viện vị bác sĩ định mở cửa ra thì lại quay đầu tiến tới hôn lên má chàng trai rồi vuốt ve khuôn mặt ấy:
- Chúc kế hoạch em thành công suôn sẻ
Làm xong thì vị bác sĩ ấy liền trốn khỏi đây, chàng trai sờ lên ngay chỗ anh hôn mà cứ cười tủm tỉm. Anh toàn làm chuyện bất ngờ, yêu anh quá đi thôi!
Lưu Niên vẫn đang làm việc như thường ngày, anh giờ đang kiểm tra định kì cho bệnh nhân. Bác Văn vô cùng hợp tác mà tươi cười với anh:
- Hôm nay tâm trạng bác sĩ tốt lắm nha!
- Tâm trạng tôi khi nào mà không tốt
Tiếng chuông điện thoại vang, anh mở xem rồi nghe máy:
- Có bệnh nhân phát điên trong tay có dao đang chạy về khu của anh
Ở phía này, Thiên Chương đang trong cuộc họp căng thẳng thì nhận được cuộc gọi của trưởng khoa mà lòng khỏi bất an nên đã ra ngoài nghe điện thoại:
- Nói
- Bệnh nhân phát điện còn cầm dao đang đe doạ bác sĩ Lưu Niên
Thiên Chương khi này chẳng còn quan tâm gì ngoài Lưu Niên nữa, anh bỏ mặc cuộc họp quan trọng đang diễn ra bên trong mà rời đi.
Người bệnh nhân điên loạn đã cầm dao đi vào ngay phòng của Lưu Niên và Bác Văn. Anh luôn đứng ra trước để bảo vệ bệnh nhân của mình, hắn ta thì cười đầy biến thái dần dần bước đến:
- Tiểu mỹ nhân xinh đẹp, đừng sợ mà hãy lại đây với ta. Chắc chắn em sẽ hạnh phúc.
Bác Văn ở sau thì không khỏi lo lắng mà nắm lấy vạt áo của anh, người đàn ông điềm tĩnh:
- Cậu sẽ an toàn, không sao đâu.
Những bác sĩ, bảo vệ đã đứng ở trước cửa nhưng cũng không ai dám manh động vừa sợ bệnh nhân bị thương vừa sợ bác sĩ sẽ không được an toàn. Lưu Niên khi này lại nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Chương ở trong đám đông ngoài kia mà cả người cũng an tâm hơn.
Cậu không do dự mà lao tới áp chế tên đó nhưng không may mắn con dao đã sượt qua cách tay. Con dao cũng được ném đi, bảo vệ cũng đi vào kéo người này đi. Lưu Niên liền cầm dụng cụ đi đến giúp chàng trai băng bó:
- Anh có bị thương không?
- Em lo cho mình thì hơn đi. Đến đây để vừa bị thương vừa bỏ ngang cuộc họp
- Cái gì cũng không quan trọng bằng anh
Anh thấy ấm áp nhưng cũng không khỏi bất lực với con người này, mình chọn đúng người thật rồi. Người bác sĩ cũng quyết định cùng chàng trai đi, Bác Văn chỉ đứng đó mà nhìn họ bước ra khỏi phòng.
Ở tại cuộc họp, nhiều cổ đông đều phàn nàn khó chịu thì lúc này có một người phụ nữ trưởng thành gần năm mươi nhưng người toát ra dáng vẻ quý phái đầy sang trọng:
- Trong cuộc họp quan trọng như thế này mà tổng giám đốc lại bỏ đi như thế thì không còn gì phải bàn. Bỏ chức vụ tổng giám đốc này của tên nhóc đó đi
- Cho hỏi vị này là ai?- Người khác lên tiếng
- Tôi Mộng Sương Cẩm
Nói rồi vị phu nhân ấy ngồi xuống ghế trống của Thiên Chương một cách điềm tĩnh, Hướng Du nhìn thấy tình hình không ổn định ra ngoài gọi cho cậu thì mới bước tới cửa họ đã bước vào.
Thiên Chương với cánh tay bị thương đã được băng bó kỹ lưỡng đi vào. Trác Tín Phong rất vui mừng vì bà hoàng của giới kinh doanh và là cổ đông lớn của tập đoàn đang muốn lật đổ đứa cháu thân yêu của mình.
Nhưng vị chủ tịch ấy không nhận ra Sương Cẩm đã thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy hai người họ đi vào. Hướng Du vội lấy ghế khác cho tổng giám đốc ngồi xuống:
- Xin lỗi các vị do người quan trọng của tôi gặp chuyện nguy hiểm nên phải rời đi. Bây giờ chuyện chính sẽ được trình bày với mọi người
- Dù có chuyện gì thì cháu… à không là tổng giám đốc đã không còn tư cách phát biểu rồi
Lưu Niên ở sau lưng cậu nhưng cứ mãi nhìn về hướng người phụ nữ kia. Bà khi này cũng nhìn về anh rồi lên tiếng:
- Để cậu ta nói xem
Chính Thiên Chương và những người ở đây vẫn không hiểu là có chuyện gì, rõ ràng vừa rồi người phụ nữ ấy vẫn còn rất khó chịu với cậu nhưng giờ lại có một thái độ khác.
Người chú vẫn tự tin chắc chắn rằng bà hoàng giới kinh doanh chỉ muốn xem trò hề cho chàng trai làm ra, ông vui mừng vì cuộc chơi hôm nay đã rõ kết quả rồi.
Trợ lý trình bày ra với mọi người rõ ràng những bằng chứng từ chú bỏ tiền vào túi riêng đến trốn thuế, bán thông tin ra ngoài không sót một việc nào. Tín Phong toát mồ hôi nhưng vẫn hống hách khi có Sương Cẩm kế bên:
- Làm sao có thể tin những thứ ngụy tạo này được. Người sáng suốt như chị không thể nào tin mấy thứ này
- Hôm nay có cuộc họp quan trọng em phải chỉn chu chút
Chàng trai nâng cằm người đàn ông lên mà đặt một nụ hôn lên môi, anh lại đánh nhẹ lên má của Thiên Chương:
- Đi làm được rồi đó
- Anh hôn em đi, thiếu năng lượng quá à!
Vị bác sĩ chỉ cười trừ với cậu rồi đi lên xe, Thiên Chương cũng chỉ có thể cười bất lực mà ngồi vào ghế lái. Anh quay sang kéo dây an toàn lại thắt giúp mà làm cứ nhìn chằm chằm vào mắt cậu với khoảng cách vô cùng gần.
Thiên Chương định tiến tới thì Lưu Niên ngồi lại nhìn ra ngoài cửa, cậu cũng không thể làm gì khác mà gượng cười:
- Anh chỉ giỏi trêu ghẹo
Tới trước cổng bệnh viện vị bác sĩ định mở cửa ra thì lại quay đầu tiến tới hôn lên má chàng trai rồi vuốt ve khuôn mặt ấy:
- Chúc kế hoạch em thành công suôn sẻ
Làm xong thì vị bác sĩ ấy liền trốn khỏi đây, chàng trai sờ lên ngay chỗ anh hôn mà cứ cười tủm tỉm. Anh toàn làm chuyện bất ngờ, yêu anh quá đi thôi!
Lưu Niên vẫn đang làm việc như thường ngày, anh giờ đang kiểm tra định kì cho bệnh nhân. Bác Văn vô cùng hợp tác mà tươi cười với anh:
- Hôm nay tâm trạng bác sĩ tốt lắm nha!
- Tâm trạng tôi khi nào mà không tốt
Tiếng chuông điện thoại vang, anh mở xem rồi nghe máy:
- Có bệnh nhân phát điên trong tay có dao đang chạy về khu của anh
Ở phía này, Thiên Chương đang trong cuộc họp căng thẳng thì nhận được cuộc gọi của trưởng khoa mà lòng khỏi bất an nên đã ra ngoài nghe điện thoại:
- Nói
- Bệnh nhân phát điện còn cầm dao đang đe doạ bác sĩ Lưu Niên
Thiên Chương khi này chẳng còn quan tâm gì ngoài Lưu Niên nữa, anh bỏ mặc cuộc họp quan trọng đang diễn ra bên trong mà rời đi.
Người bệnh nhân điên loạn đã cầm dao đi vào ngay phòng của Lưu Niên và Bác Văn. Anh luôn đứng ra trước để bảo vệ bệnh nhân của mình, hắn ta thì cười đầy biến thái dần dần bước đến:
- Tiểu mỹ nhân xinh đẹp, đừng sợ mà hãy lại đây với ta. Chắc chắn em sẽ hạnh phúc.
Bác Văn ở sau thì không khỏi lo lắng mà nắm lấy vạt áo của anh, người đàn ông điềm tĩnh:
- Cậu sẽ an toàn, không sao đâu.
Những bác sĩ, bảo vệ đã đứng ở trước cửa nhưng cũng không ai dám manh động vừa sợ bệnh nhân bị thương vừa sợ bác sĩ sẽ không được an toàn. Lưu Niên khi này lại nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Chương ở trong đám đông ngoài kia mà cả người cũng an tâm hơn.
Cậu không do dự mà lao tới áp chế tên đó nhưng không may mắn con dao đã sượt qua cách tay. Con dao cũng được ném đi, bảo vệ cũng đi vào kéo người này đi. Lưu Niên liền cầm dụng cụ đi đến giúp chàng trai băng bó:
- Anh có bị thương không?
- Em lo cho mình thì hơn đi. Đến đây để vừa bị thương vừa bỏ ngang cuộc họp
- Cái gì cũng không quan trọng bằng anh
Anh thấy ấm áp nhưng cũng không khỏi bất lực với con người này, mình chọn đúng người thật rồi. Người bác sĩ cũng quyết định cùng chàng trai đi, Bác Văn chỉ đứng đó mà nhìn họ bước ra khỏi phòng.
Ở tại cuộc họp, nhiều cổ đông đều phàn nàn khó chịu thì lúc này có một người phụ nữ trưởng thành gần năm mươi nhưng người toát ra dáng vẻ quý phái đầy sang trọng:
- Trong cuộc họp quan trọng như thế này mà tổng giám đốc lại bỏ đi như thế thì không còn gì phải bàn. Bỏ chức vụ tổng giám đốc này của tên nhóc đó đi
- Cho hỏi vị này là ai?- Người khác lên tiếng
- Tôi Mộng Sương Cẩm
Nói rồi vị phu nhân ấy ngồi xuống ghế trống của Thiên Chương một cách điềm tĩnh, Hướng Du nhìn thấy tình hình không ổn định ra ngoài gọi cho cậu thì mới bước tới cửa họ đã bước vào.
Thiên Chương với cánh tay bị thương đã được băng bó kỹ lưỡng đi vào. Trác Tín Phong rất vui mừng vì bà hoàng của giới kinh doanh và là cổ đông lớn của tập đoàn đang muốn lật đổ đứa cháu thân yêu của mình.
Nhưng vị chủ tịch ấy không nhận ra Sương Cẩm đã thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy hai người họ đi vào. Hướng Du vội lấy ghế khác cho tổng giám đốc ngồi xuống:
- Xin lỗi các vị do người quan trọng của tôi gặp chuyện nguy hiểm nên phải rời đi. Bây giờ chuyện chính sẽ được trình bày với mọi người
- Dù có chuyện gì thì cháu… à không là tổng giám đốc đã không còn tư cách phát biểu rồi
Lưu Niên ở sau lưng cậu nhưng cứ mãi nhìn về hướng người phụ nữ kia. Bà khi này cũng nhìn về anh rồi lên tiếng:
- Để cậu ta nói xem
Chính Thiên Chương và những người ở đây vẫn không hiểu là có chuyện gì, rõ ràng vừa rồi người phụ nữ ấy vẫn còn rất khó chịu với cậu nhưng giờ lại có một thái độ khác.
Người chú vẫn tự tin chắc chắn rằng bà hoàng giới kinh doanh chỉ muốn xem trò hề cho chàng trai làm ra, ông vui mừng vì cuộc chơi hôm nay đã rõ kết quả rồi.
Trợ lý trình bày ra với mọi người rõ ràng những bằng chứng từ chú bỏ tiền vào túi riêng đến trốn thuế, bán thông tin ra ngoài không sót một việc nào. Tín Phong toát mồ hôi nhưng vẫn hống hách khi có Sương Cẩm kế bên:
- Làm sao có thể tin những thứ ngụy tạo này được. Người sáng suốt như chị không thể nào tin mấy thứ này