Chương 11: Chối bỏ trách nhiệm
Vào bên trong ngôi nhà đơn giản mà đầy đủ thiết bị tiện nghi, hiện đại Thiên Chương không chút ngại ngùng lên ghế ngồi:
- Ở đây đúng là thoải mái hơn rất nhiều
- Cậu ngồi đây bật tivi xem đi, tôi vào trong tắm chút rồi ra
Người con trai cũng thật sự ngoan ngoãn xem phim, anh an tâm được phần nào mà đi vào trong nhà tắm. Để cậu bệnh nhân này về nhà có phải là quyết định đúng không đây?
Thiên Chương ở ngoài nhìn ngắm ngôi nhà và khẽ bật cười khi nhìn thấy tủ rượu ở không xa chỗ đấy. Anh đúng là đang tạo cơ hội cho tôi đó.
Lưu Niên vẫn thư thái đứng dưới vòi sen với một cơ thể trắng trẻo, mịn màng đến phát sáng thì bên ngoài đã có người đột nhập vào trong phòng của anh.
Cánh cửa nhà tắm được mở ra, vị bác sĩ vẫn còn chưa phát hiện. Thiên Chương lảo đảo đi tới bất ngờ ôm lấy thì anh giật mình:
- Bác sĩ ơi! Thiên Chương cũng muốn tắm
Lưu Niên xoay người lại thì phát hiện trên áo cậu có vệt màu gì đó liền tiến lại gần ngửi thì phát hiện mùi rượu nồng nặc trên cơ thể:
- Cậu uống rượu của tôi sao?
- Ngon lắm! Ngon như... bác sĩ
Người bệnh nhân nhìn thẳng vào đôi mắt kia một cách mê đắm, người đàn ông như cũng chẳng thể rời khỏi ánh mắt ấy được. Bàn tay ấy khẽ quàng qua eo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Chàng trai mạnh bạo ấy giữ lấy khuôn mặt bác sĩ và đặt nụ hôn lên môi anh. Người đàn ông của lúc này cũng chìm đắm trong sắc tình, không nghĩ gì nhiều mà hôn lấy cậu bệnh nhân trước mặt.
Bờ môi mềm của Lưu Niên khiến cho Thiên Chương không muốn rời khỏi chỉ muốn dính chặt môi mình trên môi của anh. Người bác sĩ cũng vô cùng phối hợp nhưng hôn lâu khiến anh cảm thấy khó thở mà kéo cậu ra:
- Sắp hết hơi rồi
- Bác sĩ cởi đồ giúp Thiên Chương đi. Thiên Chương cũng muốn tắm!
Với vị thế là một bác sĩ thì người đàn ông dần quên mất bối cảnh bây giờ mà rất bình tĩnh cởi đồ giúp chàng trai bệnh nhân này. Đến lúc kéo quần xuống thì mới kinh ngạc với tên quái vật kia đã ngôi đầu lên.
- Nó bị sao vậy Lưu Niên? Thiên Chương bị gì rồi hả?
Chính bác sĩ cũng không ngờ người con trai này có phản ứng sinh lý với mình. Phải làm sao trong tình thế bây giờ đây? Trong khi anh mãi suy nghĩ thì cậu đã đi đến gần ôm lấy người anh làm cho vật thể kia chạm vào người:
- Ôm Lưu Niên sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều
Trước sự tấn công dồn dập này làm cho người đàn ông không khỏi ngượng ngùng vì điều ấy, anh chỉ có thể đứng đơ người mà thốt ra một câu đầy kích thích:
- Cậu có cần tôi giúp không?
Thiên Chương của lúc này khẽ mỉm cười bởi bé nai nhỏ đã dần sập cái bẫy lớn mà cậu giăng ra. Chàng trai nắm lấy tay bác sĩ để kéo đến chạm vào con thủy quái ấy:
- Thoải mái thật đó! Lưu Niên có thể làm bất cứ điều gì
Bàn tay anh không còn kiểm soát được mà bất giác vuốt ve, sờ và chạm lấn sang hai hòn bi kia. Động tác tay nhẹ nhàng vuốt lên xuống như thăm dò rồi lại dần tăng tốc nhanh hơn.
Người con trai đấy hưng phấn mà mút lấy cái cổ của người đàn ông không ngừng làm cho vị bác sĩ ấy cũng có phản ứng. Hơi thở của cậu ấm nóng phà vào tai anh:
- Tôi giúp bác sĩ nha!
Lời chưa xong thì người con trai kia đã chạm vào tiểu nhóc con của anh một cách thành thạo giúp nó giải toả nổi khát tình kia. Người đàn ông chủ động hôn lấy cậu, dùng cái lưỡi nhỏ thăm thú khoang miệng kia.
Anh hôn cậu làm cho động tác tay kia không ngừng tăng tốc, một tay khác cậu còn chạm lên bông hoa hồng trên ngực anh để xoa nắn nó. Cái miệng nhỏ nhắn kia của lúc này lại phát ra tiếng rên rỉ:
- Ưm...
Người bác sĩ như nhận ra thì liền che miệng mình lại, cậu dùng một tay của mình để nắm lấy hai tay của anh đưa lên cao và dán chặt vào tường:
- Bác sĩ cứ rên đi. Thiên Chương thích nghe lắm!
- Ứ... ưm... Thiên Chương... tiếp tục đi
Chàng trai lúc này tràn đầy hứng khởi, sẽ làm cho anh hài lòng đến mức không muốn dừng lại nữa. Cái tay còn lại thì dò thám đến bông cúc xinh xắn ấy thì khá bất ngờ bởi sự khép chặt đấy.
Anh ấy từng có bạn trai mà lẽ nào họ chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
- Cậu... làm... ưm... gì vậy?
- Đây là lần đầu của anh?
- Ừa... tôi... tôi... không biết phải làm sao?
Lời nói này đúng thật là quá ngây thơ khiến cho Thiên Chương không khỏi thêm phần yêu thích người đàn ông này. Thật là quá đáng yêu rồi!
Tắt cái vòi sen kia, Thiên Chương bế bác sĩ lên một cách thuần thục rồi dùng một cái khăn trùm lên người của anh và bế ra ngồi lên giường. Cậu không làm gì nữa mà chỉ dùng khăn lau nước trên người anh:
- Bác sĩ lau người giúp tôi đi!
Người đàn ông lại đứng lên rồi đẩy chàng trai kia xuống giường, dùng thân thể của mình chường trên cơ thể của cậu và đưa tay lên sờ má chàng trai:
- Để tôi dùng cơ thể mình lau giúp cậu
Lưu Niên hôn vào cổ rồi quay lại với cái miệng người con trai này, không biết gì sao mà giờ lại như con hồ yêu đang mê hoặc người khác thế này.
Cậu giữ lấy người anh mà có cú chuyển mình thành thạo với đầy bá khí ép anh xuống giường, chỉ có thế mà muốn ở thế chủ động sao? Ngoan ngoãn mà tận hưởng đi bé nai nhỏ!
Thiên Chương đầy thành thạo mà chạm môi mình lên khắp cơ thể anh, khiến cho người đàn ông này không khỏi tê dại. Đến lúc cho con thủy quái kia có đất sử dụng rồi, cậu nhẹ nhàng đưa nó vào trong khiến cho anh phải rên lên:
- Á... ưm... ứ...
Không biết đã bao lâu thì người trai cũng chịu dừng lại, kéo anh vào trong lòng mình mà ôm chặt lấy. Bắt đầu từ bây giờ anh chính là của tôi. Thật mong chờ vào sáng hôm sau anh sẽ có biểu hiện gì đây?. Googl? nga? ?rang # T?ÙM T???ỆN.?n #
Với một buổi sáng không bình thường chút nào nhưng anh vẫn không nhận ra khi nghe tiếng chuông báo thức thì đưa tay ra tắt rồi lại ôm lấy cơ thể săn chắc đấy của chàng trai.
Ôm một cách vô cùng tận hưởng rồi như sực tỉnh lại mà mở mắt ra thì thấy khuôn ngực săn chắc kia. Lưu Niên hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt Thiên Chương rồi nhìn lại tình hình hiện tại.
Đêm qua mình làm gì vậy hả? Sao lại buông thả như thế được chứ?
Khi này lại có tiếng chuông điện thoại, anh vì sợ đánh thức cậu nên liền bắt máy. Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là Sở Hoài:
- Hôm nay thức sớm thế sao?
- Không có gì nói thì tôi cúp máy đây
Thiên Chương của lúc này lại tiến tới sát người đàn ông, ôm lấy cơ thể đấy và kèm theo giọng nói non nớt mà thủ thỉ:
- Muốn ôm!
- Giọng ai vậy? Cậu bệnh nhân đẹp trai đó hả? Cậu làm gì người ta rồi đúng không?
Chính Lưu Niên cũng hoảng mà xoay sang che miệng của người con trai này lại, vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn vào đôi mắt long lanh kia:
- Nói chuyện sau đi
Tắt máy ngay lập tức, chàng trai của lúc này lại có gương mặt đáng thương hết phần thiên hạ. Nắm lấy bàn tay của anh kéo ra:
- Bác sĩ đã làm gì Thiên Chương vậy?
Lời nói kia khiến người đàn ông á khẩu, cậu theo đó mà lại rưng rưng nước mắt nhìn vào gương mặt bác sĩ rồi lại xoay người đi:
- Thiên Chương có phải làm gì cho anh không hài lòng phải không?
Chưa bao giờ mà người bác sĩ này lúng túng như bây giờ, tuy thế anh vẫn đến gần kéo chàng trai ấy quay người lại:
- Thiên Chương đừng khóc. Chuyện đêm quá chỉ là phút mất bình tĩnh...
- Anh muốn chối bỏ trách nhiệm... anh ăn hiếp tôi...
Anh vội vã đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy đẹp trai và cũng không kém phần ngốc nghếch kia, mình đang nghĩ cái gì không biết nữa:
- Không... không có... tôi...
- Ở đây đúng là thoải mái hơn rất nhiều
- Cậu ngồi đây bật tivi xem đi, tôi vào trong tắm chút rồi ra
Người con trai cũng thật sự ngoan ngoãn xem phim, anh an tâm được phần nào mà đi vào trong nhà tắm. Để cậu bệnh nhân này về nhà có phải là quyết định đúng không đây?
Thiên Chương ở ngoài nhìn ngắm ngôi nhà và khẽ bật cười khi nhìn thấy tủ rượu ở không xa chỗ đấy. Anh đúng là đang tạo cơ hội cho tôi đó.
Lưu Niên vẫn thư thái đứng dưới vòi sen với một cơ thể trắng trẻo, mịn màng đến phát sáng thì bên ngoài đã có người đột nhập vào trong phòng của anh.
Cánh cửa nhà tắm được mở ra, vị bác sĩ vẫn còn chưa phát hiện. Thiên Chương lảo đảo đi tới bất ngờ ôm lấy thì anh giật mình:
- Bác sĩ ơi! Thiên Chương cũng muốn tắm
Lưu Niên xoay người lại thì phát hiện trên áo cậu có vệt màu gì đó liền tiến lại gần ngửi thì phát hiện mùi rượu nồng nặc trên cơ thể:
- Cậu uống rượu của tôi sao?
- Ngon lắm! Ngon như... bác sĩ
Người bệnh nhân nhìn thẳng vào đôi mắt kia một cách mê đắm, người đàn ông như cũng chẳng thể rời khỏi ánh mắt ấy được. Bàn tay ấy khẽ quàng qua eo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Chàng trai mạnh bạo ấy giữ lấy khuôn mặt bác sĩ và đặt nụ hôn lên môi anh. Người đàn ông của lúc này cũng chìm đắm trong sắc tình, không nghĩ gì nhiều mà hôn lấy cậu bệnh nhân trước mặt.
Bờ môi mềm của Lưu Niên khiến cho Thiên Chương không muốn rời khỏi chỉ muốn dính chặt môi mình trên môi của anh. Người bác sĩ cũng vô cùng phối hợp nhưng hôn lâu khiến anh cảm thấy khó thở mà kéo cậu ra:
- Sắp hết hơi rồi
- Bác sĩ cởi đồ giúp Thiên Chương đi. Thiên Chương cũng muốn tắm!
Với vị thế là một bác sĩ thì người đàn ông dần quên mất bối cảnh bây giờ mà rất bình tĩnh cởi đồ giúp chàng trai bệnh nhân này. Đến lúc kéo quần xuống thì mới kinh ngạc với tên quái vật kia đã ngôi đầu lên.
- Nó bị sao vậy Lưu Niên? Thiên Chương bị gì rồi hả?
Chính bác sĩ cũng không ngờ người con trai này có phản ứng sinh lý với mình. Phải làm sao trong tình thế bây giờ đây? Trong khi anh mãi suy nghĩ thì cậu đã đi đến gần ôm lấy người anh làm cho vật thể kia chạm vào người:
- Ôm Lưu Niên sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều
Trước sự tấn công dồn dập này làm cho người đàn ông không khỏi ngượng ngùng vì điều ấy, anh chỉ có thể đứng đơ người mà thốt ra một câu đầy kích thích:
- Cậu có cần tôi giúp không?
Thiên Chương của lúc này khẽ mỉm cười bởi bé nai nhỏ đã dần sập cái bẫy lớn mà cậu giăng ra. Chàng trai nắm lấy tay bác sĩ để kéo đến chạm vào con thủy quái ấy:
- Thoải mái thật đó! Lưu Niên có thể làm bất cứ điều gì
Bàn tay anh không còn kiểm soát được mà bất giác vuốt ve, sờ và chạm lấn sang hai hòn bi kia. Động tác tay nhẹ nhàng vuốt lên xuống như thăm dò rồi lại dần tăng tốc nhanh hơn.
Người con trai đấy hưng phấn mà mút lấy cái cổ của người đàn ông không ngừng làm cho vị bác sĩ ấy cũng có phản ứng. Hơi thở của cậu ấm nóng phà vào tai anh:
- Tôi giúp bác sĩ nha!
Lời chưa xong thì người con trai kia đã chạm vào tiểu nhóc con của anh một cách thành thạo giúp nó giải toả nổi khát tình kia. Người đàn ông chủ động hôn lấy cậu, dùng cái lưỡi nhỏ thăm thú khoang miệng kia.
Anh hôn cậu làm cho động tác tay kia không ngừng tăng tốc, một tay khác cậu còn chạm lên bông hoa hồng trên ngực anh để xoa nắn nó. Cái miệng nhỏ nhắn kia của lúc này lại phát ra tiếng rên rỉ:
- Ưm...
Người bác sĩ như nhận ra thì liền che miệng mình lại, cậu dùng một tay của mình để nắm lấy hai tay của anh đưa lên cao và dán chặt vào tường:
- Bác sĩ cứ rên đi. Thiên Chương thích nghe lắm!
- Ứ... ưm... Thiên Chương... tiếp tục đi
Chàng trai lúc này tràn đầy hứng khởi, sẽ làm cho anh hài lòng đến mức không muốn dừng lại nữa. Cái tay còn lại thì dò thám đến bông cúc xinh xắn ấy thì khá bất ngờ bởi sự khép chặt đấy.
Anh ấy từng có bạn trai mà lẽ nào họ chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
- Cậu... làm... ưm... gì vậy?
- Đây là lần đầu của anh?
- Ừa... tôi... tôi... không biết phải làm sao?
Lời nói này đúng thật là quá ngây thơ khiến cho Thiên Chương không khỏi thêm phần yêu thích người đàn ông này. Thật là quá đáng yêu rồi!
Tắt cái vòi sen kia, Thiên Chương bế bác sĩ lên một cách thuần thục rồi dùng một cái khăn trùm lên người của anh và bế ra ngồi lên giường. Cậu không làm gì nữa mà chỉ dùng khăn lau nước trên người anh:
- Bác sĩ lau người giúp tôi đi!
Người đàn ông lại đứng lên rồi đẩy chàng trai kia xuống giường, dùng thân thể của mình chường trên cơ thể của cậu và đưa tay lên sờ má chàng trai:
- Để tôi dùng cơ thể mình lau giúp cậu
Lưu Niên hôn vào cổ rồi quay lại với cái miệng người con trai này, không biết gì sao mà giờ lại như con hồ yêu đang mê hoặc người khác thế này.
Cậu giữ lấy người anh mà có cú chuyển mình thành thạo với đầy bá khí ép anh xuống giường, chỉ có thế mà muốn ở thế chủ động sao? Ngoan ngoãn mà tận hưởng đi bé nai nhỏ!
Thiên Chương đầy thành thạo mà chạm môi mình lên khắp cơ thể anh, khiến cho người đàn ông này không khỏi tê dại. Đến lúc cho con thủy quái kia có đất sử dụng rồi, cậu nhẹ nhàng đưa nó vào trong khiến cho anh phải rên lên:
- Á... ưm... ứ...
Không biết đã bao lâu thì người trai cũng chịu dừng lại, kéo anh vào trong lòng mình mà ôm chặt lấy. Bắt đầu từ bây giờ anh chính là của tôi. Thật mong chờ vào sáng hôm sau anh sẽ có biểu hiện gì đây?. Googl? nga? ?rang # T?ÙM T???ỆN.?n #
Với một buổi sáng không bình thường chút nào nhưng anh vẫn không nhận ra khi nghe tiếng chuông báo thức thì đưa tay ra tắt rồi lại ôm lấy cơ thể săn chắc đấy của chàng trai.
Ôm một cách vô cùng tận hưởng rồi như sực tỉnh lại mà mở mắt ra thì thấy khuôn ngực săn chắc kia. Lưu Niên hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt Thiên Chương rồi nhìn lại tình hình hiện tại.
Đêm qua mình làm gì vậy hả? Sao lại buông thả như thế được chứ?
Khi này lại có tiếng chuông điện thoại, anh vì sợ đánh thức cậu nên liền bắt máy. Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là Sở Hoài:
- Hôm nay thức sớm thế sao?
- Không có gì nói thì tôi cúp máy đây
Thiên Chương của lúc này lại tiến tới sát người đàn ông, ôm lấy cơ thể đấy và kèm theo giọng nói non nớt mà thủ thỉ:
- Muốn ôm!
- Giọng ai vậy? Cậu bệnh nhân đẹp trai đó hả? Cậu làm gì người ta rồi đúng không?
Chính Lưu Niên cũng hoảng mà xoay sang che miệng của người con trai này lại, vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn vào đôi mắt long lanh kia:
- Nói chuyện sau đi
Tắt máy ngay lập tức, chàng trai của lúc này lại có gương mặt đáng thương hết phần thiên hạ. Nắm lấy bàn tay của anh kéo ra:
- Bác sĩ đã làm gì Thiên Chương vậy?
Lời nói kia khiến người đàn ông á khẩu, cậu theo đó mà lại rưng rưng nước mắt nhìn vào gương mặt bác sĩ rồi lại xoay người đi:
- Thiên Chương có phải làm gì cho anh không hài lòng phải không?
Chưa bao giờ mà người bác sĩ này lúng túng như bây giờ, tuy thế anh vẫn đến gần kéo chàng trai ấy quay người lại:
- Thiên Chương đừng khóc. Chuyện đêm quá chỉ là phút mất bình tĩnh...
- Anh muốn chối bỏ trách nhiệm... anh ăn hiếp tôi...
Anh vội vã đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy đẹp trai và cũng không kém phần ngốc nghếch kia, mình đang nghĩ cái gì không biết nữa:
- Không... không có... tôi...