Chương : 6
Edit: Ry
Nữ sinh ngồi bàn bên cạnh nghe thấy Nguyễn Miên chửi bậy, không nhịn được phì cười.
Cô nhìn Nguyễn Miên, khẽ nói với bạn mình: "Cậu ấy dễ thương ghê, người trông đã đáng yêu rồi, chửi bậy cũng đáng yêu nữa."
Một cô nhỏ khác bắt chước giọng điệu của Nguyễn Miên: "Đệt, mẹ, mày há há há há... Sao giống học sinh tiểu học học thuộc lòng vậy..."
"Cười bé thôi, đừng để cậu ấy nghe thấy..."
Nguyễn Miên: "..." Xin lỗi nhé, nghe thấy hết rồi.
Cậu len lén liếc nhìn hai nữ sinh bàn bên cạnh, cảm thấy hơi ngại nên càng căng thẳng.
"Phải hung dữ hơn một chút nữa." Lư Dương nói, suy nghĩ rồi dạy cậu thêm một câu: "Mẹ nó."
Lần này Nguyễn Miên lấy hơi, gầm nhẹ với Lư Dương: "Mẹ nó!"
"..." Lư Dương hơi chán nản vò đầu.
Rõ ràng mỗi câu mỗi chữ Nguyễn Miên đều nói chuẩn, nhưng không hiểu sao nghe cậu ấy nói bậy, chẳng thấy giống đang chửi người ta gì cả, mà giống đang làm nũng hơn.
Anh hiếm khi gặp phải nhiệm vụ khó khăn như thế này, cảm thấy hơi thất bại.
Hai nữ sinh bên cạnh lại phì cười: "Mẹ nó... Há há há... Đáng yêu quá đi mất, tôi thấy cái cậu ngồi đối diện cũng sắp chào thua rồi."
"Không biết hai người bọn họ làm gì vậy nhỉ? Đang chửi nhau như vậy mà không khí trông vẫn hài hoà ghê."
"Chịu, tôi chỉ thấy đáng yêu vãi."
...
Nguyễn Miên nghe được cuộc đối thoại của hai nữ sinh bàn bên, hai gò má đỏ lên, không nhịn được cúi đầu.
Bởi vì quá xấu hổ nên cái tai thỏ lặng lẽ hiện ra, một cái mềm nhũn rũ xuống, một cái đang vểnh lên, tố cáo cậu đang nghe trộm người ta nói chuyện.
Hai nữ sinh bên cạnh không nhịn được thốt lên: "Oa! Bà nhìn kia, cậu ấy là thỏ, há há há... Hoá ra cậu ấy đang nghe lỏm bọn mình nói chuyện, đáng yêu chết đi được, tôi muốn ôm về nhà nuôi quáaa."
Nguyễn Miên vội vàng lấy một tay che tai, tay còn lại đè cái tai đang vểnh lên xuống, nhưng cậu càng sốt ruột thì tay chân càng luống cuống, không biến lại cái tai được.
Không còn cách nào khác, cậu vội ngẩng đầu nhìn Lư Dương, nét mặt rất bối rối.
Lư Dương thản nhiên quay sang nhìn hai nữ sinh kia, đuôi mắt anh rũ xuống, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, trông không giống người dễ tiếp cận.
Hai cô gái kia thấy ánh mắt của anh, hơi giật mình, tiếng trò chuyện lập tức nhỏ hơn rất nhiều.
Lư Dương thu tầm mắt lại, lấy mũ đang đội của mình ụp lên trên đầu Nguyễn Miên, nhìn bát canh trước mặt cậu, anh hỏi: "Ăn xong chưa?"
"Ăn xong rồi." Nguyễn Miên giấu tai vào trong mũ, khẽ gật đầu.
"Vậy đi thôi." Lư Dương đứng lên, đến bên cạnh Nguyễn Miên, che cậu khỏi tầm mắt của những người khác.
Nguyễn Miên lập tức đứng dậy, vội vàng đi theo anh.
Lúc đi ngang qua hai nữ sinh kia, lại nghe được tiếng các cô vui sướng thì thầm.
"Thỏ con xấu hổ kìa, đi cùng cậu ấy là Alpha à? Trông xứng đôi ghê, hình như cũng là người thuần chủng đó."
"Bà không thấy à? Hai người họ đều là Omega mà."
"Tiếc quá vậy, tôi còn tưởng hai người đó là một cặp cơ, nhưng sao lại có Omega lạnh lùng như vậy nhỉ, trông thật xinh đẹp. Bảo sao người ta nói người thuần chủng có ngoại hình đẹp hơn so với người thường, cả hai đều rất xinh đẹp, đẹp mắt hơn mấy minh tinh trên ti vi nhiều."
...
Tiếng hai cô nữ sinh dần biến mất, Nguyễn Miên đang đội mũ cũng dần bắt kịp tới bên cạnh Lư Dương.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, chỗ này cách đại viện quân khu có một đoạn nên an ninh rất tốt, người người qua lại trên đường, có người vừa ăn xong nên đi dạo, có người dắt chó đi chơi, đời sống rất yên bình.
Hai tay Lư Dương đút túi, ung dung bước từng bước chậm rãi, vì vừa rồi đội mũ nên tóc của anh vẫn còn hơi xẹp xuống, dán trên đầu. Từng cơn gió khẽ thổi, mái tóc dày mềm mại bay theo gió, trông rất vô tư thoải mái.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Nguyễn Miên thấy anh mãi không nói gì, không nhịn được hỏi một câu.
"Ngắm nhìn phong cảnh, chiêm nghiệm về đời người." Lư Dương thoải mái vuốt tóc về phía sau.
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn xung quanh, hôm nay không phải là rằm, trăng không quá sáng, ánh trăng cũng rất nhẹ, xung quanh vẫn tối om om, trừ mấy chỗ dưới chân đèn đường là có ánh sáng, đến cái lá cũng nhìn không ra, phong cảnh ở đâu mà ngắm nhìn?
Nguyễn Miên ngẩng đầu hỏi: "Vậy cậu chiêm nghiệm ra được gì chưa?"
Lư Dương chỉ vào mặt trăng trên trời, ung dung từ tốn nói: "Cậu nhìn đi, mặc dù mặt trời đã xuống núi, trăng đã lên cao, nhưng không khí vẫn rất nóng nực. Thế nên là, tớ cảm thấy việc dạy cậu nói bậy vẫn phải làm từng bước một, lấy chất lượng làm đầu, không được vội vàng dạy hết trong một lần."
Nguyễn Miên cúi đầu suy tư một lát, vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?"
"Không liên quan gì."
Nguyễn Miên: "..."
Đúng là làm người không nên quá Lư cục cưng!
Lư Dương đưa Nguyễn Miên về đến cửa nhà mới dừng lại bước chân.
Có hai người bảo vệ đang đứng trước cửa nhà họ Nguyễn, dùi cui đeo bên hông, trông mặt khá quen thuộc, chắc hẳn là người được ông nội Lư sai tới đón Lư Dương về.
Lư Dương là Omega, mặc dù anh không quá để ý nhưng người nhà họ Lư luôn bảo vệ anh rất kĩ, nếu như muộn rồi mà anh vẫn chưa về, ông nội Lư sẽ luôn sai người tới đón anh về.
Lư Dương và Nguyễn Miên đều đã quen với chuyện này, gật đầu với bảo vệ, cũng không hỏi nhiều.
Nguyễn Miên bỏ mũ trên đầu xuống, hai cái tai thỏ liền lộ ra, bởi vì bị cái mũ đè xuống nên lông tơ trên tai đã hơi lộn xộn, cậu thò tay xoa xoa vuốt vuốt một chút mới đội mũ lên đầu Lư Dương.
Lư Dương không nhịn được giơ tay sờ tai thỏ của cậu, hơi hất cằm lên: "Hai ngày tới, lúc nói chuyện cậu cố gắng chêm thêm mấy câu tớ dạy vào, nên phải luyện tập nhiều một chút, mất công lần sau Nguyễn Hằng bắt nạt cậu, cậu lại không chửi nổi nó."
Nguyễn Miên nghiêm túc gật đầu, chớp chớp đôi mắt to, giơ hai cái tai thỏ lên, nói rõ ràng từng chữ: "Tiên sư mày, mẹ nó tớ biết rồi, đệt mẹ mày, cảm ơn cậu."
Lư Dương: "..."
Được rồi, học đến đâu hiểu đến đấy.
Hai chú bảo vệ đứng cạnh nghe thấy, mặc dù đã trải qua huấn luyện, vẫn không nhịn được há hốc mồm, nhìn cậu nửa ngày mới khép miệng lại được.
Bọn họ len lén liếc nhìn Lư Dương, cái người mà ai dám phát biểu một chữ bậy bạ trước mặt anh là sẽ ăn đập.
Không ngờ vẻ mặt Lư Dương vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút dấu hiệu nào của sự giận dữ.
... Tình bạn của Omega với Omega, đúng là không ai hiểu được.
Hai chú bảo vệ là Beta, nên không hiểu được tình bạn của bọn họ. Hai người lặng lẽ thu ánh mắt, ngậm miệng lại, tiếp tục làm hai bảo vệ mặt lạnh như tiền.
Lư Dương vẫy tay với Nguyễn Miên, mang vẻ mặt khó nói xoay người rời đi.
Nguyễn Miên nhìn dáng anh dần xa, đứng tại chỗ luyện chửi bậy thêm mấy lần, cho đến khi không thấy được bóng Lư Dương nữa mới xoay người vào nhà.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, phòng khách khá yên tĩnh, Ngô Vĩnh Quyên và Nguyễn Đông Lâm đều không ở đây, chắc là đã đi lên trên tầng nghỉ ngơi.
Nguyễn Miên thay dép lê, thu tai thỏ về, đi đến phòng bếp liền ngó vào, y như dự đoán, trên bàn không có chút đồ ăn nào, phòng bếp lạnh lẽo, nhìn qua đã biết hôm nay không có ai nấu cơm trong này.
Cậu mở cửa tủ lạnh, tủ lạnh trống rỗng, không còn gì ngoài hai mẩu bánh mì với một quả lê héo.
Nhà họ Nguyễn có hai cái tủ lạnh, còn một cái tủ lạnh nữa để ở trên tầng, Nguyễn Miên chỉ được ở dưới tầng một nên tủ lạnh kia là để cho một nhà ba người bọn họ, đồ ăn đồ uống đều được để trên đó, không bao giờ cho Nguyễn Miên động vào.
Nguyễn Miên lấy quả lê duy nhất trong tủ ra, đóng cửa tủ lạnh.
Lúc cậu quay đầu lại đã thấy Nguyễn Hằng không biết đến từ lúc nào, đang đứng cạnh bàn bếp uống nước, thấy cậu nhìn sang, nó nhếch môi, cười cợt đầy thích thú, đôi mắt loé lên toan tính.
Nguyễn Miên mặc kệ nó, để quả lê dưới vòi nước, cẩn thận rửa sạch, sau đó lau khô, định cầm về phòng mình làm tráng miệng sau bữa cơm.
Cậu quay lại, thấy Nguyễn Hằng vẫn còn nhìn cậu, ánh mắt rất kì quái, giống như cái nhìn của mấy nhân vật phản diện trên ti vi.
Nguyễn Hằng thấy cậu nhìn mình, nó cố ý hung dữ híp mắt, tỏ vẻ mình rất bí hiểm, cầm chắc thắng lợi trong tay.
"..." Nguyễn Miên lo lắng nó cứ tiếp tục như vậy mắt sẽ bị chuột rút.
Cậu nghĩ ngợi, Nguyễn Hằng cứ đăm đăm nhìn cậu như vậy, cậu không nói với nó câu nào thì cũng hơi kì, nên cũng đứng lại, nhìn cốc nước trong tay Nguyễn Hằng.
Bên trong cốc có mấy cục đá, trong suốt lấp lánh trôi nổi trong cốc, rất dễ thấy.
Nguyễn Miên thấy mấy cục đá liền mở miệng nói: "Tiểu Hằng, tiên sư mày, nhớ phải uống nước ấm."
Nguyễn Hằng lập tức phun hết nước ra, còn tưởng là mình nghe nhầm, bị sặc ho khù khụ.
Nó chật vật ho khù khụ, ho đến chảy cả nước mắt, chưa bao giờ ho tới vất vả như vậy, nó lập tức ngẩng đầu, trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Nguyễn Miên.
Nó không nghe nhầm chứ, Nguyễn Miên vừa mới nói tiên, tiên sư mày?
Nguyễn Miên nhíu mày, đi qua vỗ lưng cho nó: "Đệt mẹ mày, lúc uống nước cẩn thận một chút."
Nguyễn Hằng: "???"
Nguyễn Miên vỗ lưng nó mấy cái, thấy nó không ho nữa cũng thả tay xuống, nhưng quan sát thêm một lát lại thấy sắc mặt của nó hơi kì lạ.
Nguyễn Miên suy nghĩ, chắc là vừa rồi Nguyễn Hằng đột nhiên bị sặc nên thấy sợ à.
Cậu nhìn Nguyễn Hằng, cậu nghĩ mình là anh trai nên an ủi em một chút, thế là đưa tay xoa đầu Nguyễn Hằng: "Mẹ nó em đừng sợ."
Nguyễn Hằng: "!!!"
Nguyễn Hằng khiếp sợ nhìn Nguyễn Miên, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Nguyễn Miên dỗ dành nó xong, thấy mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người anh, cực kì hài lòng, nhẹ nhàng trở về phòng.
Nguyễn Hằng nhìn theo bóng lưng Nguyễn Miên, nửa ngày mới sực tỉnh, lấy lại tinh thần.
Bởi vì chuyện này quá kì lạ nên nó còn chưa kịp tức giận.
Nó không nhịn được nhìn ra cửa sổ, nó muốn xem bên ngoài có mưa không, nó cho là vừa rồi Nguyễn Miên đi ra ngoài bị nước vào đầu.
_____________
Tôi cười chết mất =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Nữ sinh ngồi bàn bên cạnh nghe thấy Nguyễn Miên chửi bậy, không nhịn được phì cười.
Cô nhìn Nguyễn Miên, khẽ nói với bạn mình: "Cậu ấy dễ thương ghê, người trông đã đáng yêu rồi, chửi bậy cũng đáng yêu nữa."
Một cô nhỏ khác bắt chước giọng điệu của Nguyễn Miên: "Đệt, mẹ, mày há há há há... Sao giống học sinh tiểu học học thuộc lòng vậy..."
"Cười bé thôi, đừng để cậu ấy nghe thấy..."
Nguyễn Miên: "..." Xin lỗi nhé, nghe thấy hết rồi.
Cậu len lén liếc nhìn hai nữ sinh bàn bên cạnh, cảm thấy hơi ngại nên càng căng thẳng.
"Phải hung dữ hơn một chút nữa." Lư Dương nói, suy nghĩ rồi dạy cậu thêm một câu: "Mẹ nó."
Lần này Nguyễn Miên lấy hơi, gầm nhẹ với Lư Dương: "Mẹ nó!"
"..." Lư Dương hơi chán nản vò đầu.
Rõ ràng mỗi câu mỗi chữ Nguyễn Miên đều nói chuẩn, nhưng không hiểu sao nghe cậu ấy nói bậy, chẳng thấy giống đang chửi người ta gì cả, mà giống đang làm nũng hơn.
Anh hiếm khi gặp phải nhiệm vụ khó khăn như thế này, cảm thấy hơi thất bại.
Hai nữ sinh bên cạnh lại phì cười: "Mẹ nó... Há há há... Đáng yêu quá đi mất, tôi thấy cái cậu ngồi đối diện cũng sắp chào thua rồi."
"Không biết hai người bọn họ làm gì vậy nhỉ? Đang chửi nhau như vậy mà không khí trông vẫn hài hoà ghê."
"Chịu, tôi chỉ thấy đáng yêu vãi."
...
Nguyễn Miên nghe được cuộc đối thoại của hai nữ sinh bàn bên, hai gò má đỏ lên, không nhịn được cúi đầu.
Bởi vì quá xấu hổ nên cái tai thỏ lặng lẽ hiện ra, một cái mềm nhũn rũ xuống, một cái đang vểnh lên, tố cáo cậu đang nghe trộm người ta nói chuyện.
Hai nữ sinh bên cạnh không nhịn được thốt lên: "Oa! Bà nhìn kia, cậu ấy là thỏ, há há há... Hoá ra cậu ấy đang nghe lỏm bọn mình nói chuyện, đáng yêu chết đi được, tôi muốn ôm về nhà nuôi quáaa."
Nguyễn Miên vội vàng lấy một tay che tai, tay còn lại đè cái tai đang vểnh lên xuống, nhưng cậu càng sốt ruột thì tay chân càng luống cuống, không biến lại cái tai được.
Không còn cách nào khác, cậu vội ngẩng đầu nhìn Lư Dương, nét mặt rất bối rối.
Lư Dương thản nhiên quay sang nhìn hai nữ sinh kia, đuôi mắt anh rũ xuống, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, trông không giống người dễ tiếp cận.
Hai cô gái kia thấy ánh mắt của anh, hơi giật mình, tiếng trò chuyện lập tức nhỏ hơn rất nhiều.
Lư Dương thu tầm mắt lại, lấy mũ đang đội của mình ụp lên trên đầu Nguyễn Miên, nhìn bát canh trước mặt cậu, anh hỏi: "Ăn xong chưa?"
"Ăn xong rồi." Nguyễn Miên giấu tai vào trong mũ, khẽ gật đầu.
"Vậy đi thôi." Lư Dương đứng lên, đến bên cạnh Nguyễn Miên, che cậu khỏi tầm mắt của những người khác.
Nguyễn Miên lập tức đứng dậy, vội vàng đi theo anh.
Lúc đi ngang qua hai nữ sinh kia, lại nghe được tiếng các cô vui sướng thì thầm.
"Thỏ con xấu hổ kìa, đi cùng cậu ấy là Alpha à? Trông xứng đôi ghê, hình như cũng là người thuần chủng đó."
"Bà không thấy à? Hai người họ đều là Omega mà."
"Tiếc quá vậy, tôi còn tưởng hai người đó là một cặp cơ, nhưng sao lại có Omega lạnh lùng như vậy nhỉ, trông thật xinh đẹp. Bảo sao người ta nói người thuần chủng có ngoại hình đẹp hơn so với người thường, cả hai đều rất xinh đẹp, đẹp mắt hơn mấy minh tinh trên ti vi nhiều."
...
Tiếng hai cô nữ sinh dần biến mất, Nguyễn Miên đang đội mũ cũng dần bắt kịp tới bên cạnh Lư Dương.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, chỗ này cách đại viện quân khu có một đoạn nên an ninh rất tốt, người người qua lại trên đường, có người vừa ăn xong nên đi dạo, có người dắt chó đi chơi, đời sống rất yên bình.
Hai tay Lư Dương đút túi, ung dung bước từng bước chậm rãi, vì vừa rồi đội mũ nên tóc của anh vẫn còn hơi xẹp xuống, dán trên đầu. Từng cơn gió khẽ thổi, mái tóc dày mềm mại bay theo gió, trông rất vô tư thoải mái.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Nguyễn Miên thấy anh mãi không nói gì, không nhịn được hỏi một câu.
"Ngắm nhìn phong cảnh, chiêm nghiệm về đời người." Lư Dương thoải mái vuốt tóc về phía sau.
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn xung quanh, hôm nay không phải là rằm, trăng không quá sáng, ánh trăng cũng rất nhẹ, xung quanh vẫn tối om om, trừ mấy chỗ dưới chân đèn đường là có ánh sáng, đến cái lá cũng nhìn không ra, phong cảnh ở đâu mà ngắm nhìn?
Nguyễn Miên ngẩng đầu hỏi: "Vậy cậu chiêm nghiệm ra được gì chưa?"
Lư Dương chỉ vào mặt trăng trên trời, ung dung từ tốn nói: "Cậu nhìn đi, mặc dù mặt trời đã xuống núi, trăng đã lên cao, nhưng không khí vẫn rất nóng nực. Thế nên là, tớ cảm thấy việc dạy cậu nói bậy vẫn phải làm từng bước một, lấy chất lượng làm đầu, không được vội vàng dạy hết trong một lần."
Nguyễn Miên cúi đầu suy tư một lát, vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?"
"Không liên quan gì."
Nguyễn Miên: "..."
Đúng là làm người không nên quá Lư cục cưng!
Lư Dương đưa Nguyễn Miên về đến cửa nhà mới dừng lại bước chân.
Có hai người bảo vệ đang đứng trước cửa nhà họ Nguyễn, dùi cui đeo bên hông, trông mặt khá quen thuộc, chắc hẳn là người được ông nội Lư sai tới đón Lư Dương về.
Lư Dương là Omega, mặc dù anh không quá để ý nhưng người nhà họ Lư luôn bảo vệ anh rất kĩ, nếu như muộn rồi mà anh vẫn chưa về, ông nội Lư sẽ luôn sai người tới đón anh về.
Lư Dương và Nguyễn Miên đều đã quen với chuyện này, gật đầu với bảo vệ, cũng không hỏi nhiều.
Nguyễn Miên bỏ mũ trên đầu xuống, hai cái tai thỏ liền lộ ra, bởi vì bị cái mũ đè xuống nên lông tơ trên tai đã hơi lộn xộn, cậu thò tay xoa xoa vuốt vuốt một chút mới đội mũ lên đầu Lư Dương.
Lư Dương không nhịn được giơ tay sờ tai thỏ của cậu, hơi hất cằm lên: "Hai ngày tới, lúc nói chuyện cậu cố gắng chêm thêm mấy câu tớ dạy vào, nên phải luyện tập nhiều một chút, mất công lần sau Nguyễn Hằng bắt nạt cậu, cậu lại không chửi nổi nó."
Nguyễn Miên nghiêm túc gật đầu, chớp chớp đôi mắt to, giơ hai cái tai thỏ lên, nói rõ ràng từng chữ: "Tiên sư mày, mẹ nó tớ biết rồi, đệt mẹ mày, cảm ơn cậu."
Lư Dương: "..."
Được rồi, học đến đâu hiểu đến đấy.
Hai chú bảo vệ đứng cạnh nghe thấy, mặc dù đã trải qua huấn luyện, vẫn không nhịn được há hốc mồm, nhìn cậu nửa ngày mới khép miệng lại được.
Bọn họ len lén liếc nhìn Lư Dương, cái người mà ai dám phát biểu một chữ bậy bạ trước mặt anh là sẽ ăn đập.
Không ngờ vẻ mặt Lư Dương vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút dấu hiệu nào của sự giận dữ.
... Tình bạn của Omega với Omega, đúng là không ai hiểu được.
Hai chú bảo vệ là Beta, nên không hiểu được tình bạn của bọn họ. Hai người lặng lẽ thu ánh mắt, ngậm miệng lại, tiếp tục làm hai bảo vệ mặt lạnh như tiền.
Lư Dương vẫy tay với Nguyễn Miên, mang vẻ mặt khó nói xoay người rời đi.
Nguyễn Miên nhìn dáng anh dần xa, đứng tại chỗ luyện chửi bậy thêm mấy lần, cho đến khi không thấy được bóng Lư Dương nữa mới xoay người vào nhà.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, phòng khách khá yên tĩnh, Ngô Vĩnh Quyên và Nguyễn Đông Lâm đều không ở đây, chắc là đã đi lên trên tầng nghỉ ngơi.
Nguyễn Miên thay dép lê, thu tai thỏ về, đi đến phòng bếp liền ngó vào, y như dự đoán, trên bàn không có chút đồ ăn nào, phòng bếp lạnh lẽo, nhìn qua đã biết hôm nay không có ai nấu cơm trong này.
Cậu mở cửa tủ lạnh, tủ lạnh trống rỗng, không còn gì ngoài hai mẩu bánh mì với một quả lê héo.
Nhà họ Nguyễn có hai cái tủ lạnh, còn một cái tủ lạnh nữa để ở trên tầng, Nguyễn Miên chỉ được ở dưới tầng một nên tủ lạnh kia là để cho một nhà ba người bọn họ, đồ ăn đồ uống đều được để trên đó, không bao giờ cho Nguyễn Miên động vào.
Nguyễn Miên lấy quả lê duy nhất trong tủ ra, đóng cửa tủ lạnh.
Lúc cậu quay đầu lại đã thấy Nguyễn Hằng không biết đến từ lúc nào, đang đứng cạnh bàn bếp uống nước, thấy cậu nhìn sang, nó nhếch môi, cười cợt đầy thích thú, đôi mắt loé lên toan tính.
Nguyễn Miên mặc kệ nó, để quả lê dưới vòi nước, cẩn thận rửa sạch, sau đó lau khô, định cầm về phòng mình làm tráng miệng sau bữa cơm.
Cậu quay lại, thấy Nguyễn Hằng vẫn còn nhìn cậu, ánh mắt rất kì quái, giống như cái nhìn của mấy nhân vật phản diện trên ti vi.
Nguyễn Hằng thấy cậu nhìn mình, nó cố ý hung dữ híp mắt, tỏ vẻ mình rất bí hiểm, cầm chắc thắng lợi trong tay.
"..." Nguyễn Miên lo lắng nó cứ tiếp tục như vậy mắt sẽ bị chuột rút.
Cậu nghĩ ngợi, Nguyễn Hằng cứ đăm đăm nhìn cậu như vậy, cậu không nói với nó câu nào thì cũng hơi kì, nên cũng đứng lại, nhìn cốc nước trong tay Nguyễn Hằng.
Bên trong cốc có mấy cục đá, trong suốt lấp lánh trôi nổi trong cốc, rất dễ thấy.
Nguyễn Miên thấy mấy cục đá liền mở miệng nói: "Tiểu Hằng, tiên sư mày, nhớ phải uống nước ấm."
Nguyễn Hằng lập tức phun hết nước ra, còn tưởng là mình nghe nhầm, bị sặc ho khù khụ.
Nó chật vật ho khù khụ, ho đến chảy cả nước mắt, chưa bao giờ ho tới vất vả như vậy, nó lập tức ngẩng đầu, trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Nguyễn Miên.
Nó không nghe nhầm chứ, Nguyễn Miên vừa mới nói tiên, tiên sư mày?
Nguyễn Miên nhíu mày, đi qua vỗ lưng cho nó: "Đệt mẹ mày, lúc uống nước cẩn thận một chút."
Nguyễn Hằng: "???"
Nguyễn Miên vỗ lưng nó mấy cái, thấy nó không ho nữa cũng thả tay xuống, nhưng quan sát thêm một lát lại thấy sắc mặt của nó hơi kì lạ.
Nguyễn Miên suy nghĩ, chắc là vừa rồi Nguyễn Hằng đột nhiên bị sặc nên thấy sợ à.
Cậu nhìn Nguyễn Hằng, cậu nghĩ mình là anh trai nên an ủi em một chút, thế là đưa tay xoa đầu Nguyễn Hằng: "Mẹ nó em đừng sợ."
Nguyễn Hằng: "!!!"
Nguyễn Hằng khiếp sợ nhìn Nguyễn Miên, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Nguyễn Miên dỗ dành nó xong, thấy mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người anh, cực kì hài lòng, nhẹ nhàng trở về phòng.
Nguyễn Hằng nhìn theo bóng lưng Nguyễn Miên, nửa ngày mới sực tỉnh, lấy lại tinh thần.
Bởi vì chuyện này quá kì lạ nên nó còn chưa kịp tức giận.
Nó không nhịn được nhìn ra cửa sổ, nó muốn xem bên ngoài có mưa không, nó cho là vừa rồi Nguyễn Miên đi ra ngoài bị nước vào đầu.
_____________
Tôi cười chết mất =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))