Chương 14: Cứng rắn hay nhẫn tâm
"Ăn mặc phong cách thật đấy!" Một cô gái vị thành niên đưa mắt nhìn một người con gái khác đang từ cửa sân bay bước ra, buông lời cảm thán cùng với cô gái đứng bên cạnh.
"Phong cách quyến rũ đàn ông?" Lời này thốt ra từ miệng cô gái khác, cô ta mặc một chiếc áo cổ lọ mỏng lỗi thời phối với một cái quần jean ôm, lưng ngắn. Trong như vừa từ thập kỉ trước xuyên không tới đây.
Đột nhiên chiếc kính dày cộm trên mặt cô ta bị vắt lên tới đầu, chưa kịp làm gì thì bị cô gái được cho là ăn mặc sành điệu ấy cướp lời: "Trông cô hợp thời hơn rồi đó!"
Lục Khuê không nói thêm lời nào, để lại một nụ cười coi thường. Trước nay cô luôn cho rằng những người đeo kính đặt biệt là phụ nữ sẽ rất văn minh. Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến loại người chỉ biết phán xét qua cặp kính dày như vậy.
Cô gái kia lập tức tức đến quên việc chỉnh lại kính mà định xong thẳng đến mắng cho cô một trận giữa sân bay.
Cũng may cô gái bên cạnh biết đúng sai nên vội ngăn cản.
"Cậu không thấy cô ta ức hiếp mình à?"
"Là cậu sai trước mà, tính cách của cậu đã bao lần không chịu sửa đổi vậy?"
Cô gái trông có vẻ hiền lành kia nhanh chóng lôi cô ta ra khỏi chỗ đông người mà chỉ điểm cô ta.
Ra khỏi sân bây, Lục khuê bắt một chiếc taxi. Nhưng rắc rối là cô không biết đi đâu.
Vừa vào trong xe cô đã liên tục xoa xoa hai tay vào nhau. Lục Khuê không lường trước việc thời tiết Bắc Kinh lại lạnh như vậy, lúc vừa nãy chạm vào tay nắm cửa xe bằng kim loại, nó buốt đến mức khiến cả người cô run lên, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ.
"Cô đi đâu vậy?" Tài xế cất tiếng nôn nóng hỏi, vì từ khi cô lên xe đến giờ đã năm phút hơn nhưng không hề có động thái nào khác ngoài việc lặng thinh nhìn chằm chằm đường xá Bắc Kinh.
Suy ngẫm một hồi cô cũng chọn đi trung tâm thương mại thay vì tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Trời vẫn chưa tối, cô lại không đem theo hành lí gì đến đây nên muốn đi mua vài bộ quần áo.
Đến xế chiều, Lục Khuê mới xúng xính ra khỏi trung tâm thương mại với đóng quần áo, trên người khoác thêm chiếc áo khoác dạ dáng dài.
Cô bắt một chiếc taxi mới, chạy về một khách sạn nằm trong khu thương mại nhộn nhịp.
Sau khi lấy chìa khoá ở quầy tiếp tân, cô đi thẳng một mạch lên phòng.
Mở cửa sổ ra nhìn xuống thành phố bộn bề, tấp nập hơn cả Thâm Quyến kia, không hiểu sao trong lòng lại có chút dao động.
Giữa lòng thành phố, một cô gái lần đầu tiên đặt chân đến như cô khó tránh khỏi lạ lẫm. Hơn nữa cô không biết tìm Vỹ Phong ở đâu, đã theo đuổi anh tới tận đây, cô chợt cảm thấy hơi thất vọng.
Lục Khuê lấy điện thoại ra thì phát hiện đã hết pin vội lục tìm dây sạc thì lại nhận ra cô đã không đem nó theo.
Cô chán chường bấm số điện thoại bàn gọi cho tiếp tân: "Cho hỏi khách sạn này có dịch vụ cho thuê dây sạc không vậy?"
Nói xong bỗng cảm thấy bản thân vừa đưa ra câu hỏi thật ngớ ngẩn, định ngắt máy thì nhận được phản hồi: "Vâng, chúng tôi có. Nhưng phiền cô xuống quầy tiếp tân để lấy được không ạ?"
"Được thôi." Cô ngắt máy, thở dài một hơi. Lấy áo khoác rồi mở cửa ra ngoài.
Qua một lúc thì cũng đến được quầy lễ tân.
"Quý khách đây là vị khách ở phòng 702 đúng không ạ?" Nhân viên tại quầy lễ tân hỏi cô.
Lục Khuê gật đầu một cái coi như trả lời.
"Cho hỏi loại dây sạc mà quý khách đang cần là loại nào ạ?" Nhân viên niềm nở hỏi.
"Là loại type c."
Ngay sau khi nghe được câu trả lời, nhân viên liền lặp tức lấy trong ngăn kéo ra loại sạc mà cô đang cần.
Lúc trở về phòng, Lục khuê lười biếng nằm trên giường, cắm sạc vào điện thoại đã sớm cạn pin.
Vừa mở được nguồn, đập ngay vào mắt cô là mười tám cuộc gọi nhỡ của Hàn Vỹ Phong.
Lục Khuê lập tức khẩn trương, ngồi thẳng người. Hít một hơi thật sâu, rất nhanh bấm gọi lại cho anh.
Đầu dây bên kia không bắt máy ngay, khiến cô không khỏi sốt ruột.
Khoảnh khắc Lục khuê buông lỏng điện thoại thì điện thoại phát ra giọng nói hầm hầm của Hàn Vỹ Phong: "Bây giờ mới chịu gọi điện?"
"Điện thoại hết pin." Lục Khuê e dè trả lời.
"Bất cẩn quá vậy?" Anh tuy không lớn giọng nhưng ngữ khí có hơi quát tháo.
Cô cũng công nhận từ ngày quen biết anh, đây là câu nói đầu tiên Hàn Vỹ Phong nói đúng về cô. Quả nhiên không thể biện hộ nổi: "Không phải bây giờ đã gọi rồi sao?"
Anh không chấp nhất gì nữa, đành vào vấn đề: "Cậu còn ở nhà mình hay là đã về chung cư của cậu rồi?"
Thấy anh là đang quan tâm nên mới hỏi han, cô cũng mạnh dạn nói: "Tớ đang ở Bắc Kinh."
"Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem." Hàn Vỹ Phong sợ bản thân bị ù tai mà bảo cô nhắc lại lần nữa. Nhưng câu trả lời vẫn như ban đầu, không hề xê dịch dù chỉ nữa chữ.
Anh vô cùng hốt hoảng, cô nghe được tiếng ly nhựa rơi xuống sàn nhà vọng ra từ điện thoại.
"Cậu làm sao thế?" Cô không nghe được gì từ sau khi âm thanh đó vang lên, nên hơi lo lắng.
Hàn Vỹ Phong qua nửa phút mới hoàn hồn, nhíu mày lấy lại bình tĩnh: "Đang ở khách sạn?"
"Ừm."
"Tên gì?"
"Khách sạn Bắc Kinh." Lục Khuê từ tốn đọc đúng tên khách sạn, sợ anh nghe lầm.
Nghe xong Hàn Vỹ Phong thật nhanh đã cúp máy, không chừa cho cô cơ hội nói thêm câu nào.
***
Từ chỗ anh chạy đến khách sạn cô đang ở mất hơn nửa tiếng, trên đường đi Hàn Vỹ Phong đã đặt vô số câu hỏi trong đầu, cũng không thể tự mình trả lời.
Tay đập mạnh vào vô lăng, từ từ đạp chân ga. Xe phóng như bay trên đường xá Bắc Kinh.
Qua không biết bao lâu, lúc Lục Khuê dần mất đi nhận thức về thế giới mà chìm vào giấc ngủ, cô nghe được rất rõ là tiếng chuông điện thoại.
"..."
Cô bắt máy nhưng căn bản không thể mở mắt nổi, miệng thì phát ra âm thanh ú ớ khó nghe.
"Tầng mấy? Phòng mấy?" Khi cô vừa nghe máy anh đã hỏi ngay.
Tâm trí lờ đờ lúc này của cô mới tỉnh ra, nhanh nhẹn báo cáo vị trí cho anh.
Một lúc sau, Lục Khuê nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mở cửa ra, lọt ngay vào tầm mắt cô là dáng vóc cao ráo của người đàn ông kia. Anh mặc áo polo màu da, bên dưới là quần tây màu đen. Trong khá phóng khoáng, nhưng với cái lạnh Bắc Kinh thì không đủ ấm.
"Vào đi." Lục Khuê buồn ngủ, không thèm nhìn xem gương mặt anh lúc này ra sao.
Cô quay người, để cửa mở ra. Mặc anh đứng đó như đinh đóng cột.
Vừa bước được hai bước liền bị anh nắm lấy bắp tay kéo trở về. Nhờ cú giật tay mạnh bạo ấy mà Lục Khuê đã lấy lại được minh mẩn, ngẩn đầu nhìn gương mặt đã cùng cô hôm qua ở Thâm Quyến nồng nhiệt thế nào, hôm nay lại lạnh lùng sắt đá như vậy.
Ấn đường Hàn Vỹ Phong hơi nhăn lại, cô nhìn chăm chăm vào mắt anh. Anh lại chỉ một mực nhìn vào cổ và xương quai xanh của cô.
"Cậu nhìn gì?" Lục Khuê là rõ anh đang nhìn mấy dấu hôn bầm tím của anh để lại đêm qua.
Chỉ một đêm mà khiến cô bầm dập như vậy, anh tự cảm thấy bản thân có hơi khủng bố rồi. Nhưng điều anh quan tâm nhất lại không phải chuyện đó
"Để lộ hết như vậy ra ngoài không ngại?" Anh thấy cô đâu có mặt dày như vậy.
"Người ngại nên là cậu mới đúng." Cô cũng không chịu thua anh câu nào.
Mặc trên mình áo sơ mi của anh, tuy dáng vóc anh cao lớn nhưng cô cũng chẳng nhỏ bé gì. Độ dài áo vừa qua mông nếu quá cuối người sẽ lộ ra hết. Thắt lưng của anh cô còn ném tùy tiện trên giường.
Lục Khuê biết bản thân bây giờ đang rất hở hang, dễ khiến anh nổi thú tính.
Nghe trong câu nói của cô có vài phần khiêu khích, hàng lông mày lại càng nhăn hơn, nhưng giọng nói lại ôn tồn: "Đau không?"
Tay anh chạm vào mấy vết bầm kia, cảm thấy cổ cô rất lạnh vội áp cả bàn tay ấm nóng lên đó.
"Không..."Lục Khuê ngừng một nhịp, cảm nhận được một luồng hơi ấm lan ra khắp cơ thể, cô lại thấy ấm ức: "Đau lòng hơn!"
"Vì cái gì?" Hàn Vỹ Phong là không hiểu cô đau lòng vì cái gì.
"Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu qua đêm với một người, sáng hôm sau người ấy không biết lý do gì đã chạy mất. Dù con tim có làm bằng sắt đã cũng vô tình xuất hiện vết nứt thôi." Lục Khuê vừa nói vừa nhìn đi chỗ khác. Cô nghĩ chắc hẳn trong mắt anh cô lúc này đang là một đứa rất thảm hại.
Đột nhiên anh kéo cô lại gần, rồi dang cánh tay của mình ôm lấy cô. Vừa vuốt mái tóc vừa nói thầm bên tai cô: "Là mình vô ý, lại không ngờ được cậu rất dễ tổn thương."
"Xin lỗi nhé!" Hàn Vỹ Phong nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt kiên cường của Lục Khuê.
Trong lòng vô cớ buông một câu: đến nước này vẫn không thèm khóc một tiếng, vậy mà nói tổn thương?
Anh không biết nên khen cô quá đỗi cứng rắn hay chê cô vì đã nhẫn tâm với cảm xúc thật của mình.
Lục Khuê nhìn đôi lông mày anh mà cảm giác bức rức, hai ngón tay vô thức chạm vào chúng, từ từ tách ra.
Cô như vẽ một đường trên mặt anh, Hàn Vỹ Phong vẫn mặc kệ để cô tùy hứng.
Đưa tay khép cánh cửa sau lưng.
Lúc này Lục Khuê mới bừng tỉnh, ánh mắt cả hai chạm nhau. Cô vội giữ khoảng cách với anh.
Bàn tay Hàn Vỹ Phong đặt ở eo cô cũng vì thế mà buông lỏng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, là của anh.
Rất nhanh đã bắt máy.
Cô không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng phấn chấn, tươi tỉnh, thoáng thấy ý cười nơi đuôi mắt.
"Phong cách quyến rũ đàn ông?" Lời này thốt ra từ miệng cô gái khác, cô ta mặc một chiếc áo cổ lọ mỏng lỗi thời phối với một cái quần jean ôm, lưng ngắn. Trong như vừa từ thập kỉ trước xuyên không tới đây.
Đột nhiên chiếc kính dày cộm trên mặt cô ta bị vắt lên tới đầu, chưa kịp làm gì thì bị cô gái được cho là ăn mặc sành điệu ấy cướp lời: "Trông cô hợp thời hơn rồi đó!"
Lục Khuê không nói thêm lời nào, để lại một nụ cười coi thường. Trước nay cô luôn cho rằng những người đeo kính đặt biệt là phụ nữ sẽ rất văn minh. Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến loại người chỉ biết phán xét qua cặp kính dày như vậy.
Cô gái kia lập tức tức đến quên việc chỉnh lại kính mà định xong thẳng đến mắng cho cô một trận giữa sân bay.
Cũng may cô gái bên cạnh biết đúng sai nên vội ngăn cản.
"Cậu không thấy cô ta ức hiếp mình à?"
"Là cậu sai trước mà, tính cách của cậu đã bao lần không chịu sửa đổi vậy?"
Cô gái trông có vẻ hiền lành kia nhanh chóng lôi cô ta ra khỏi chỗ đông người mà chỉ điểm cô ta.
Ra khỏi sân bây, Lục khuê bắt một chiếc taxi. Nhưng rắc rối là cô không biết đi đâu.
Vừa vào trong xe cô đã liên tục xoa xoa hai tay vào nhau. Lục Khuê không lường trước việc thời tiết Bắc Kinh lại lạnh như vậy, lúc vừa nãy chạm vào tay nắm cửa xe bằng kim loại, nó buốt đến mức khiến cả người cô run lên, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ.
"Cô đi đâu vậy?" Tài xế cất tiếng nôn nóng hỏi, vì từ khi cô lên xe đến giờ đã năm phút hơn nhưng không hề có động thái nào khác ngoài việc lặng thinh nhìn chằm chằm đường xá Bắc Kinh.
Suy ngẫm một hồi cô cũng chọn đi trung tâm thương mại thay vì tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Trời vẫn chưa tối, cô lại không đem theo hành lí gì đến đây nên muốn đi mua vài bộ quần áo.
Đến xế chiều, Lục Khuê mới xúng xính ra khỏi trung tâm thương mại với đóng quần áo, trên người khoác thêm chiếc áo khoác dạ dáng dài.
Cô bắt một chiếc taxi mới, chạy về một khách sạn nằm trong khu thương mại nhộn nhịp.
Sau khi lấy chìa khoá ở quầy tiếp tân, cô đi thẳng một mạch lên phòng.
Mở cửa sổ ra nhìn xuống thành phố bộn bề, tấp nập hơn cả Thâm Quyến kia, không hiểu sao trong lòng lại có chút dao động.
Giữa lòng thành phố, một cô gái lần đầu tiên đặt chân đến như cô khó tránh khỏi lạ lẫm. Hơn nữa cô không biết tìm Vỹ Phong ở đâu, đã theo đuổi anh tới tận đây, cô chợt cảm thấy hơi thất vọng.
Lục Khuê lấy điện thoại ra thì phát hiện đã hết pin vội lục tìm dây sạc thì lại nhận ra cô đã không đem nó theo.
Cô chán chường bấm số điện thoại bàn gọi cho tiếp tân: "Cho hỏi khách sạn này có dịch vụ cho thuê dây sạc không vậy?"
Nói xong bỗng cảm thấy bản thân vừa đưa ra câu hỏi thật ngớ ngẩn, định ngắt máy thì nhận được phản hồi: "Vâng, chúng tôi có. Nhưng phiền cô xuống quầy tiếp tân để lấy được không ạ?"
"Được thôi." Cô ngắt máy, thở dài một hơi. Lấy áo khoác rồi mở cửa ra ngoài.
Qua một lúc thì cũng đến được quầy lễ tân.
"Quý khách đây là vị khách ở phòng 702 đúng không ạ?" Nhân viên tại quầy lễ tân hỏi cô.
Lục Khuê gật đầu một cái coi như trả lời.
"Cho hỏi loại dây sạc mà quý khách đang cần là loại nào ạ?" Nhân viên niềm nở hỏi.
"Là loại type c."
Ngay sau khi nghe được câu trả lời, nhân viên liền lặp tức lấy trong ngăn kéo ra loại sạc mà cô đang cần.
Lúc trở về phòng, Lục khuê lười biếng nằm trên giường, cắm sạc vào điện thoại đã sớm cạn pin.
Vừa mở được nguồn, đập ngay vào mắt cô là mười tám cuộc gọi nhỡ của Hàn Vỹ Phong.
Lục Khuê lập tức khẩn trương, ngồi thẳng người. Hít một hơi thật sâu, rất nhanh bấm gọi lại cho anh.
Đầu dây bên kia không bắt máy ngay, khiến cô không khỏi sốt ruột.
Khoảnh khắc Lục khuê buông lỏng điện thoại thì điện thoại phát ra giọng nói hầm hầm của Hàn Vỹ Phong: "Bây giờ mới chịu gọi điện?"
"Điện thoại hết pin." Lục Khuê e dè trả lời.
"Bất cẩn quá vậy?" Anh tuy không lớn giọng nhưng ngữ khí có hơi quát tháo.
Cô cũng công nhận từ ngày quen biết anh, đây là câu nói đầu tiên Hàn Vỹ Phong nói đúng về cô. Quả nhiên không thể biện hộ nổi: "Không phải bây giờ đã gọi rồi sao?"
Anh không chấp nhất gì nữa, đành vào vấn đề: "Cậu còn ở nhà mình hay là đã về chung cư của cậu rồi?"
Thấy anh là đang quan tâm nên mới hỏi han, cô cũng mạnh dạn nói: "Tớ đang ở Bắc Kinh."
"Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem." Hàn Vỹ Phong sợ bản thân bị ù tai mà bảo cô nhắc lại lần nữa. Nhưng câu trả lời vẫn như ban đầu, không hề xê dịch dù chỉ nữa chữ.
Anh vô cùng hốt hoảng, cô nghe được tiếng ly nhựa rơi xuống sàn nhà vọng ra từ điện thoại.
"Cậu làm sao thế?" Cô không nghe được gì từ sau khi âm thanh đó vang lên, nên hơi lo lắng.
Hàn Vỹ Phong qua nửa phút mới hoàn hồn, nhíu mày lấy lại bình tĩnh: "Đang ở khách sạn?"
"Ừm."
"Tên gì?"
"Khách sạn Bắc Kinh." Lục Khuê từ tốn đọc đúng tên khách sạn, sợ anh nghe lầm.
Nghe xong Hàn Vỹ Phong thật nhanh đã cúp máy, không chừa cho cô cơ hội nói thêm câu nào.
***
Từ chỗ anh chạy đến khách sạn cô đang ở mất hơn nửa tiếng, trên đường đi Hàn Vỹ Phong đã đặt vô số câu hỏi trong đầu, cũng không thể tự mình trả lời.
Tay đập mạnh vào vô lăng, từ từ đạp chân ga. Xe phóng như bay trên đường xá Bắc Kinh.
Qua không biết bao lâu, lúc Lục Khuê dần mất đi nhận thức về thế giới mà chìm vào giấc ngủ, cô nghe được rất rõ là tiếng chuông điện thoại.
"..."
Cô bắt máy nhưng căn bản không thể mở mắt nổi, miệng thì phát ra âm thanh ú ớ khó nghe.
"Tầng mấy? Phòng mấy?" Khi cô vừa nghe máy anh đã hỏi ngay.
Tâm trí lờ đờ lúc này của cô mới tỉnh ra, nhanh nhẹn báo cáo vị trí cho anh.
Một lúc sau, Lục Khuê nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mở cửa ra, lọt ngay vào tầm mắt cô là dáng vóc cao ráo của người đàn ông kia. Anh mặc áo polo màu da, bên dưới là quần tây màu đen. Trong khá phóng khoáng, nhưng với cái lạnh Bắc Kinh thì không đủ ấm.
"Vào đi." Lục Khuê buồn ngủ, không thèm nhìn xem gương mặt anh lúc này ra sao.
Cô quay người, để cửa mở ra. Mặc anh đứng đó như đinh đóng cột.
Vừa bước được hai bước liền bị anh nắm lấy bắp tay kéo trở về. Nhờ cú giật tay mạnh bạo ấy mà Lục Khuê đã lấy lại được minh mẩn, ngẩn đầu nhìn gương mặt đã cùng cô hôm qua ở Thâm Quyến nồng nhiệt thế nào, hôm nay lại lạnh lùng sắt đá như vậy.
Ấn đường Hàn Vỹ Phong hơi nhăn lại, cô nhìn chăm chăm vào mắt anh. Anh lại chỉ một mực nhìn vào cổ và xương quai xanh của cô.
"Cậu nhìn gì?" Lục Khuê là rõ anh đang nhìn mấy dấu hôn bầm tím của anh để lại đêm qua.
Chỉ một đêm mà khiến cô bầm dập như vậy, anh tự cảm thấy bản thân có hơi khủng bố rồi. Nhưng điều anh quan tâm nhất lại không phải chuyện đó
"Để lộ hết như vậy ra ngoài không ngại?" Anh thấy cô đâu có mặt dày như vậy.
"Người ngại nên là cậu mới đúng." Cô cũng không chịu thua anh câu nào.
Mặc trên mình áo sơ mi của anh, tuy dáng vóc anh cao lớn nhưng cô cũng chẳng nhỏ bé gì. Độ dài áo vừa qua mông nếu quá cuối người sẽ lộ ra hết. Thắt lưng của anh cô còn ném tùy tiện trên giường.
Lục Khuê biết bản thân bây giờ đang rất hở hang, dễ khiến anh nổi thú tính.
Nghe trong câu nói của cô có vài phần khiêu khích, hàng lông mày lại càng nhăn hơn, nhưng giọng nói lại ôn tồn: "Đau không?"
Tay anh chạm vào mấy vết bầm kia, cảm thấy cổ cô rất lạnh vội áp cả bàn tay ấm nóng lên đó.
"Không..."Lục Khuê ngừng một nhịp, cảm nhận được một luồng hơi ấm lan ra khắp cơ thể, cô lại thấy ấm ức: "Đau lòng hơn!"
"Vì cái gì?" Hàn Vỹ Phong là không hiểu cô đau lòng vì cái gì.
"Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu qua đêm với một người, sáng hôm sau người ấy không biết lý do gì đã chạy mất. Dù con tim có làm bằng sắt đã cũng vô tình xuất hiện vết nứt thôi." Lục Khuê vừa nói vừa nhìn đi chỗ khác. Cô nghĩ chắc hẳn trong mắt anh cô lúc này đang là một đứa rất thảm hại.
Đột nhiên anh kéo cô lại gần, rồi dang cánh tay của mình ôm lấy cô. Vừa vuốt mái tóc vừa nói thầm bên tai cô: "Là mình vô ý, lại không ngờ được cậu rất dễ tổn thương."
"Xin lỗi nhé!" Hàn Vỹ Phong nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt kiên cường của Lục Khuê.
Trong lòng vô cớ buông một câu: đến nước này vẫn không thèm khóc một tiếng, vậy mà nói tổn thương?
Anh không biết nên khen cô quá đỗi cứng rắn hay chê cô vì đã nhẫn tâm với cảm xúc thật của mình.
Lục Khuê nhìn đôi lông mày anh mà cảm giác bức rức, hai ngón tay vô thức chạm vào chúng, từ từ tách ra.
Cô như vẽ một đường trên mặt anh, Hàn Vỹ Phong vẫn mặc kệ để cô tùy hứng.
Đưa tay khép cánh cửa sau lưng.
Lúc này Lục Khuê mới bừng tỉnh, ánh mắt cả hai chạm nhau. Cô vội giữ khoảng cách với anh.
Bàn tay Hàn Vỹ Phong đặt ở eo cô cũng vì thế mà buông lỏng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, là của anh.
Rất nhanh đã bắt máy.
Cô không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng phấn chấn, tươi tỉnh, thoáng thấy ý cười nơi đuôi mắt.