Chương : 16
Đệ nhất danh của thi đấu đoàn thể thì Sơn Miêu tiểu đội đã nắm chắc phần thắng, đội cùng họ tranh đoạt giải quán quân thực lực còn thua xa Thí Thần, cả quá trình đấu quả thực chỉ có đơn phương Sơn Miêu tiểu đội giết mà thôi, Hắc Diệu Chi Ngân nhàm chán ôm thụ cầm ngẫu nhiên đàn đàn mấy thủ khúc, khi cao hứng thì bổ huyết cho địch nhân, Quy Vu Tịch Diệt cùng Ám Đồng nhàm chán đến nỗi không thèm ẩn thân đánh lén, trực tiếp quang minh chính đại dùng dao nhỏ giết người! Không đến năm phút đồng hồ đã giải quyết xong trận đấu, trận đấu chung kết thế nhưng lại kém xa tình thế của vòng bán kết.
Thi đấu đoàn thể là trần ai lạc định, cho dù là cấp S Dong Binh đoàn đi nữa cũng không ai có danh khí, chính là kinh qua trận chiến này, Sơn Miêu tiểu đội như một con hắc mã sát nhập vào tầm mắt lão đại của các công hội. Đã không ít công hội có tính toán trong lòng, đợi sau khi thi đấu cá nhân xong sẽ nghĩ biện pháp “chào hàng” với năm con mèo hoang này.
Bỏ qua không nói đến nó nữa, phải nói đến không khí nhiệt liệt của cuộc thi cá nhân trong đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo. Trừ bỏ Ám Đồng cùng Lục Đạo Luân Hồi bị loại ngay từ đầu, thì bốn người còn lại của Sơn Miêu tiểu đội đều không hề trì hoãn mà chen thân vào bát cường. Đồng thời bốn người còn lại trong bát cường là long thương kỵ sĩ Túy Sát Giang Sơn, pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo, thích cung thủ Lục Đạo Luân Hồi của Thí Thần và lão đại Phi Long Tại Thiên của Long Chiến Tứ Dã. Nói đến công hội Long Chiến Tứ Dã thì đúng là vận khí rất không tốt, phó hội trưởng Tiềm Long Tại Uyên của hắn cũng là một tuyển thủ thực lực không tầm thường, đáng tiếc khi tham gia thi đấu liền chạm mặt Quy Vu Tịch Diệt, bị nhẫn thích xuất quỷ nhập thần này trực tiếp cho sống lại. (anh nó là ninja (nhẫn giả) + thích khách = nhẫn thích)
Vòng rút thăm thứ nhất, Lục Đạo Luân Hồi rất không may mắn là người đầu tiên đánh với cỗ máy móc giết chóc mà mọi người có chút kiêng kị — Quy Vu Tịch Diệt. Người của Thí Thần ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã âm thầm vì đội hữu bi ai — huynh đệ, hy vọng ngươi làm tốt công tác của đá rải đường, hãy vì chúng ta mà dụ hắn xuất ra mấy tuyệt chiêu.
Quy Vu Tịch Diệt đứng giữa lôi đài, trên người là áo choàng hôi sắc, trên mặt đeo cái mặt nạ màu đen đã trở thành dấu hiệu cá nhân của hắn, Lục Đạo Luân Hồi đứng đối diện hắn, trong tay nắm một thanh trường cung: “Tuy rằng người mà ta muốn giao thủ nhất là du cung thủ Hắc Diệu Chi Ngân, nhưng nếu đối thủ là ngươi thì cũng đủ giá trị.”
“Ngươi không phải là đối thủ.” Quy Vu Tịch Diệt lạnh lùng nói. Một đám pháo hoa làm dấu hiệu bay lên trời, hai người đồng thời nhích người, Quy Vu Tịch Diệt không thích ướt át bẩn thỉu, ngay từ đầu đã sử xuất chiêu thức công kích cực mạnh, lấy thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ. Lục Đạo Luân Hồi biết rõ ý nghĩ chiến đấu của đối phương, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà chìu theo, quyết định sử xuất chiêu thức ẩn thân của thích khách, giấu kín thân hình, chờ đối phương mất kiên nhẫn mới buông tha tiềm hành.
Một đoạn thời gian ngốc trong Kính Tử Sâm Lâm kia, Quy Vu Tịch Diệt đã sớm cùng Hắc Diệu Chi Ngân học được cách dùng thị giác để phán đoán vị trí cùng tình huống cụ thể của đối thủ —– tuy rằng còn chưa luyện được đến độ thân tùy ý như Hắc Diệu Chi Ngân, cảnh giới của thiện xạ, bất quá chỉ cần biết được vị trí của đối thủ là xong. Nhưng hắn không muốn sớm bại lội nhiều thực lực của bản thân, đường sau này còn dài, là thích khách một khi đã bị đối thủ nắm được con bài chưa lật, chuyện đó tương đương với việc đã giao nhược điểm của mình vào tay đối phương.
Nghĩ nghĩ, Quy Vu Tịch Diệt giải trừ trạng thái tiềm hành, tùy tiện đứng trên lôi đài. Lục Đạo Luân Hồi lòng mừng như điên, quả nhiên như trong suy nghĩ của mình, đối phương là một người không kiên nhẫn, thích khách không giống chiến sĩ máu nhiều phòng thủ cao, cũng không có tấm chắn nguyên tố như pháp sư, thâm chí không có ưu thế tấn công từ xa như cung tiễn thủ, toàn bộ đều dựa vào ẩn thân mà bù đắp những thiếu hụt đó, làm thích khách khi đã mất đi tiên cơ, liền cho thấy hắn đã thua một nửa.
Lục Đạo Luân Hồi quyết định thật nhanh, giương cung lên, “Sưu, sưu, sưu” liên tiếp ba tiễn, đây là chiêu thức đắc ý nhất của hắn — Liên Hoàn Tiễn, tuy rằng kém hơn chiêu năm tiễn cùng bắn của Hắc Diệu Chi Ngân, nhưng cũng có ưu thế của nó — đó chính là đối thủ không thể đoán trước được hướng đi của mũi tên thứ hai.
Sau khi ba tiễn của hắn rời tay, thân hình Quy Vu Tịch Diệt phía trước đột nhiên biến mất. Đồng dạng là thích khách Lục Đạo Luân Hồi rất không hiểu được, kỹ năng tiềm hành mỗi lần sử dụng đều phải cần mấy phút để CD (kỹ năng làm lạnh thời gian), vì sao đối phương không cần CD mà lại có thể nhanh chóng ẩn thân tiềm hành???
Còn chưa tìm được đáp án cho nghi vấn trong đầu, bóng dáng Quy Vu Tịch Diệt trong nháy mắt di động, đã đến sau lưng hắn, song đao phiếm hàn quang chém xuống, tuy rằng không yếu ớt như mục sư, nhưng Lục Đạo Luân Hồi đã trúng phải Ma Túy Độc Dược trên đao đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao thứ ba chém xuống cổ họng mình.
“Sách, Tịch Diệt vẫn độc ác như vậy ~ không hổ là đại diện của Sơn Miêu tiểu đội a ~” Ám Đồng vẫn luôn theo dõi qua màn hình lớn không khỏi phát ra âm thanh “sách sách” tán thưởng.
“Ngươi sẽ không vì bị Lục Đạo chém ra khỏi bát cường, nên ngồi ở đây vui sướng khi người gặp họa chứ?” Cực Đoan Phân Tử bất mãn trừng mắt hắn một cái, sau khi kết thúc trận đấu đoàn thể không hiểu sao giữa hai đạo tặc này đã nảy sinh hữu tình thâm hậu, hiện tại đã phát triển thành trình độ như hình với bóng, cũng đã thương lượng xong khi thi đấu kết thúc sẽ kết bạn cùng đi học kỹ năng Ninh Môn Khiêu Tỏa …
“Thiết … ta là đạo tặc a đạo tặc có được không? Sao có thể đánh đồng ta với bốn tên sát nhân cuồng kia? Chúng ta ăn là cơm kĩ thuật a! Nếu chỉ đơn thuần là giết người thì làm đạo tặc để làm gì?”
“Đúng! Huynh đệ ngươi nói quá hay!” Cực Đoan Phân Tử với biểu tình tri kỉ khó cầu vỗ mạnh vai Ám Đồng, hai người đi đến một góc không biết đang thương lượng cái gì. (chời, vậy cũng không biết, tất nhiên là vị trí trên dưới =)), nói giỡn thôi, đừng chọi dép ta )
Kế tiếp là Thương Lãng và Hoàn Mỹ Phong Bạo, chiến sĩ mọi ngày chịu đủ ngược đãi của Phù Tô giờ phút này bày ra lực công kích hoàn mỹ — dám tiếp cận đại hỏa cầu của pháp sư, rồi sau đó dùng đại kiếm với đấu khí thiêu đốt khảm đối phương bỏ mình trên mặt đất.
“Này … tên này là quỷ sao? Thế nhưng … không biết đau?” Nhất Quỷ Tha Đao trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Thương Lãng đã bị thiêu đến thành than trên lôi đài, lắp bắp nói. Tuy rằng cảm giác đau chỉ có 30% nhưng tư vị bị nướng sống tuyệt đối rất khổ sở.
“Ha hả ~ nếu ngươi mỗi ngày đều như con bướm bị Phù Tô dùng băng trùy đóng xuống đất hơn mười lần, phỏng chừng ngươi cũng sẽ cảm giác được hỏa cầu này chỉ là chuyện nhỏ.” Hắc Diệu mỉm cười giải thích.
Nhất Quỷ Tha Đao thấy đối phương mặt không đổi sắc mà giải thích ra những lời như vậy, không khỏi da gà mọc đầy người, lại nhìn đến răng nanh màu trắng như ẩn như hiện trong đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, nhất thời càng thêm khủng bố, không khỏi âm thầm đấm ngực may mắn — may mắn mình không tiến vào bát cường, không cần đối mặt với cái quần thể ma quỷ này …
Hắc Diệu Chi Ngân nhìn Túy Sát Giang Sơn đứng đối diện mình, trường cung trong tay không khỏi nắm càng thêm chặt, sức chiến đấu cường đại của song chức nghiệp giả sau khi cuồng hóa này đối hắn mà nói là một sự tồn tại khủng bố. Sau khi lễ phép hành lễ với nhau, trận đấu bắt đầu.
Túy Sát Giang Sơn vừa lên đã không chút do dự thay song kiếm, quyết định thật nhanh sử xuất kĩ năng cuồng hóa — vũ tiễn xuất sắc của Hắc Diệu Chi Ngân hắn đã lĩnh giáo qua, dưới tình huống như vậy tuyệt đối không dám khinh địch. Đấu khí sặc sỡ ngũ sắc nháy mắt vây quanh Túy Sát Giang Sơn, cuồng chiến sĩ như lưu tinh đã giết rất nhiều người, mang theo ánh lửa đạn nhằm về phía cung tiễn thủ.
Hắc Diệu Chi Ngân hít sâu một hơi, rút ra ba cây Xuyên Vân Tiễn khoát lên trường cung, Hàn Băng Tiễn để giảm tốc độ muốn chống lại cuồng chiến sĩ xem ra không ảnh hưởng, nên hắn quyết định buông tha việc kiềm chế đối phương, trực tiếp lấy tốc độ chống đỡ.
“Thật lợi hại, cư nhiên có thể tránh đi một kích của lão đại sau khi cuồng hóa.” Thân là đội hữu, Cương Thiết Chi Thành phi thường rõ ràng lực công kích, tốc độ công kích cùng tốc độ di động đáng sợ sau khi cuồng hóa của lão đại nhà mình.
“Người của Sơn Miêu, đương nhiên không đơn giản, bằng không lão đại cũng không coi trọng như vậy.” Hoàn Mỹ Phong Bạo không biết đang mang tư vị gì, hắn hiện tại đã hoàn toàn thừa nhận sức chiến đấu của Sơn Miêu tiểu đội, nhưng thua dưới tay Thương Lãng làm hắn không thể có cơ hội đường đường chính chính cùng Phù Tô đấu một hồi.
Xuyên Vân Tiễn thuộc phong hệ ưu thế ở chỗ tốc độ, nhưng lực công kích thấp nhất trong số các Nguyên Tố Tiễn, nên dù Túy Sát Giang Sơn đã hoàn toàn buông tha phòng thủ cũng chỉ giảm đi nửa cây máu. Nhưng Hắc Diệu lại bị đấu khí của hắn đánh trúng, máu hơn ba trăm giờ đây chỉ còn lại hơn mười giọt kinh tâm động phách.
“Chẳng lẽ lực công kích của lão đại lại tăng lên?” Nhất Quỷ Tha Đao dưới đài run sợ trong lòng, chỉ cần đấu khí thôi đã suýt giết chết cung tiễn thủ kia, không hổ là lão đại a ~!
“Không có khả năng.” Lục Đạo Luân Hồi thường xuyên cùng lão đại nhà mình luận bàn võ nghệ rất rõ thực lực của Túy Sát Giang Sơn.
“Nếu vấn đề là do Hắc Diệu Chi Ngân, kia lượng máu của hắn không phải quá ít sao?” Hoàn Mỹ Phong Bạo thân là pháp sư biết rõ công kích vừa rồi cho dù đánh lên người mình cũng chỉ mất một phần tư máu thôi.
Hắc Diệu Chi Ngân suýt chết phát huy tốc độ cao nhất mà cách ra một khoảng với Túy Sát Giang Sơn, lấy thụ cầm thêm đầy máu, rồi sau đó lại BUFF (tăng ma pháp) mới dám quay đầu đối chiến với đối phương.
Túy Sát Giang Sơn đồng dạng nghi hoặc với công kích vừa rồi sau khi cân nhắc rốt cuộc cũng hiểu được, người mà mình vừa công kích đến suýt nữa chết kia, máu nhất định ít đến kinh người. Chỉ cần mình có cơ hội chém trúng mặt hắn, tuyệt đối sẽ giết được đối phương chỉ trong một kích! Túy Sát Giang Sơn suy nghĩ cẩn thận xong không khỏi tự tin hơn, cước bộ vừa chuyển, phóng đến trước mặt Hắc Diệu Chi Ngân.
Hắc Diệu Chi Ngân bị đuổi đến chạy trốn khắp đài trong lòng dị thường buồn bực, đều do lũy thừa năng lực chết tiệt của mình, nếu không phải máu ít đến nỗi đối phương chỉ cần chém một nhát là chết, hắn nào có cần phải như một con chuột mà bị người truy đến ngay cả lực trả đòn cũng không có?
Trộm ngắm vẻ chờ đợi trên mặt những người của Thí Thần bên ngoài, từ lúc bắt đầu tới nay vẫn bị Sơn Miêu tiểu đội áp chế, hôm nay rốt cuộc có hy vọng phun ra một ngụm tức giận.
Lại nhìn đội hữu của mình, ngoài biểu tình cho dù bão thổi cũng bất động của Quy Vu Tịch Diệt, trên gương mặt những người khác ít nhiều đều lộ vẻ lo lắng.
Trận quyết đấu lúc trước đã làm hắn mất đi ba cây Minh Diệu Tiễn, bởi vì muốn chế tác nó phải lấy máu của hắn, lo lắng thiếu máu mà ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu, Hắc Diệu cuối cùng vẫn buông tha cho biện pháp sử Minh Diệu Tiễn, cứ như vậy không thể nghi ngờ là hắn đã bỏ qua một kỹ năng uy lực cực lớn, khó trách bọn họ lại lo lắng như vậy.
Xem ra bất đắc dĩ phải sử dụng chiêu kia … bĩu bĩu môi, hít sâu một hơi Hắc Diệu Chi Ngân hạ quyết tâm. Sờ sờ góc áo của Ám Ảnh Áo Choàng, sử xuất kỹ năng Ủng Bão Hắc Ám, thân hình Hắc Diệu Chi Ngân nhoáng lên một cái, cả người biến mất vô tung.
Thấy một màn này, ngoài Quy Vu Tịch Diệt ra, cằm của người dưới khán đài đều sắp rớt xuống mặt đất. “Nói đùa ư? Hắn không phải du cung thủ sao? Thế nào lại có kỹ năng ẩn thân chứ? Chẳng lẽ là luyện ba chức nghiệp?” Cương Thiết Chi Thành dễ kích động nhất bắt lấy cổ áo Cực Đoan Phân Tử đứng bên cạnh vừa lay động vừa rống to.
“Ngươi có nghe qua trong trò chơi có người luyện ba chức nghiệp sao?” Giải cứu Cực Đoan Phân Tử đang hít thở không thông trong tay Thú Nhân tộc chiến sĩ, Lục Đạo Luân Hồi lạnh lùng nói. Tuy rằng hắn bình tĩnh giáo huấn Cương Thiết Chi Thành, nhưng trong lòng Lục Đạo Luân Hồi cũng không tự chủ được mà bất ổn, lúc bắt đầu là vũ tiễn thần bí, bây giờ là kỹ năng ẩn thân, rốt cuộc thì cung tiễn thủ gầy này ẩn tàng bao nhiêu kỹ năng làm người chấn động đây?”
Túy Sát Giang Sơn trên lôi đài giờ phút này cũng chảy đầy mồ hôi tay, năm cây vũ tiễn dùng để giết hắn và kỹ năng của nó đã để lại ký ức mới mẻ trong hắn. Trơ mắt nhìn đối thủ bị vây trong trạng thái ẩn thân, nếu như lúc này cho hắn một kỹ năng đồng dạng nữa, kia hắn vẫn như cũ không khỏi bị bắn chết ngay đương trường.
Hắn không cam lòng! Rõ ràng từ đầu mình đã chiếm hết ưu thế, rõ ràng đã sắp tiến đến thắng lợi, vì sao lại trình diễn ra loại tiết mục phản công này? Đấu khí trên người tỏa ra mãnh liệt, biểu lộ tâm tình nôn nóng của chủ nhân nó lúc này.
Hắc Diệu Chi Ngân đứng chỗ tối yên lặng chờ đợi thời cơ, hắn không phải Quy Vu Tịch Diệt có thể tùy thời tùy chỗ mà tiến nhập trạng thái ẩn thân, kỹ năng Ủng Bão Hắc Ám cũng là nhờ Ám Ảnh Áo Choàng mới thi triển ra được, nếu công kích không trúng mục tiêu, hắn liền mất đi tất cả cơ hội.
Năm cây Phá Giáp Tiễn đã khoát lên dây cung, Hắc Diệu Chi Ngân chậm rãi di động cước bộ về phía sau Túy Sát Giang Sơn, âm thầm cầu nguyện một tiếng, năm cây vũ tiễn mang theo duệ minh phá không ra, bắn nhanh mà đi.
Túy Sát Giang Sơn vẫn chăm chú phòng bị đối phương đánh lén lập tức phản ứng lại, không kịp trốn tránh, chỉ phải ngưng tụ đấu khí toàn thân cùng đối phương đánh trực diện, trong nháy mắt đấu khí ngũ sắc rực rỡ cùng năm cây Phá Giáp Tiễn mãnh liệt va chạm nhau trên lôi đài.
>>Hết
Thi đấu đoàn thể là trần ai lạc định, cho dù là cấp S Dong Binh đoàn đi nữa cũng không ai có danh khí, chính là kinh qua trận chiến này, Sơn Miêu tiểu đội như một con hắc mã sát nhập vào tầm mắt lão đại của các công hội. Đã không ít công hội có tính toán trong lòng, đợi sau khi thi đấu cá nhân xong sẽ nghĩ biện pháp “chào hàng” với năm con mèo hoang này.
Bỏ qua không nói đến nó nữa, phải nói đến không khí nhiệt liệt của cuộc thi cá nhân trong đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo. Trừ bỏ Ám Đồng cùng Lục Đạo Luân Hồi bị loại ngay từ đầu, thì bốn người còn lại của Sơn Miêu tiểu đội đều không hề trì hoãn mà chen thân vào bát cường. Đồng thời bốn người còn lại trong bát cường là long thương kỵ sĩ Túy Sát Giang Sơn, pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo, thích cung thủ Lục Đạo Luân Hồi của Thí Thần và lão đại Phi Long Tại Thiên của Long Chiến Tứ Dã. Nói đến công hội Long Chiến Tứ Dã thì đúng là vận khí rất không tốt, phó hội trưởng Tiềm Long Tại Uyên của hắn cũng là một tuyển thủ thực lực không tầm thường, đáng tiếc khi tham gia thi đấu liền chạm mặt Quy Vu Tịch Diệt, bị nhẫn thích xuất quỷ nhập thần này trực tiếp cho sống lại. (anh nó là ninja (nhẫn giả) + thích khách = nhẫn thích)
Vòng rút thăm thứ nhất, Lục Đạo Luân Hồi rất không may mắn là người đầu tiên đánh với cỗ máy móc giết chóc mà mọi người có chút kiêng kị — Quy Vu Tịch Diệt. Người của Thí Thần ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã âm thầm vì đội hữu bi ai — huynh đệ, hy vọng ngươi làm tốt công tác của đá rải đường, hãy vì chúng ta mà dụ hắn xuất ra mấy tuyệt chiêu.
Quy Vu Tịch Diệt đứng giữa lôi đài, trên người là áo choàng hôi sắc, trên mặt đeo cái mặt nạ màu đen đã trở thành dấu hiệu cá nhân của hắn, Lục Đạo Luân Hồi đứng đối diện hắn, trong tay nắm một thanh trường cung: “Tuy rằng người mà ta muốn giao thủ nhất là du cung thủ Hắc Diệu Chi Ngân, nhưng nếu đối thủ là ngươi thì cũng đủ giá trị.”
“Ngươi không phải là đối thủ.” Quy Vu Tịch Diệt lạnh lùng nói. Một đám pháo hoa làm dấu hiệu bay lên trời, hai người đồng thời nhích người, Quy Vu Tịch Diệt không thích ướt át bẩn thỉu, ngay từ đầu đã sử xuất chiêu thức công kích cực mạnh, lấy thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ. Lục Đạo Luân Hồi biết rõ ý nghĩ chiến đấu của đối phương, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà chìu theo, quyết định sử xuất chiêu thức ẩn thân của thích khách, giấu kín thân hình, chờ đối phương mất kiên nhẫn mới buông tha tiềm hành.
Một đoạn thời gian ngốc trong Kính Tử Sâm Lâm kia, Quy Vu Tịch Diệt đã sớm cùng Hắc Diệu Chi Ngân học được cách dùng thị giác để phán đoán vị trí cùng tình huống cụ thể của đối thủ —– tuy rằng còn chưa luyện được đến độ thân tùy ý như Hắc Diệu Chi Ngân, cảnh giới của thiện xạ, bất quá chỉ cần biết được vị trí của đối thủ là xong. Nhưng hắn không muốn sớm bại lội nhiều thực lực của bản thân, đường sau này còn dài, là thích khách một khi đã bị đối thủ nắm được con bài chưa lật, chuyện đó tương đương với việc đã giao nhược điểm của mình vào tay đối phương.
Nghĩ nghĩ, Quy Vu Tịch Diệt giải trừ trạng thái tiềm hành, tùy tiện đứng trên lôi đài. Lục Đạo Luân Hồi lòng mừng như điên, quả nhiên như trong suy nghĩ của mình, đối phương là một người không kiên nhẫn, thích khách không giống chiến sĩ máu nhiều phòng thủ cao, cũng không có tấm chắn nguyên tố như pháp sư, thâm chí không có ưu thế tấn công từ xa như cung tiễn thủ, toàn bộ đều dựa vào ẩn thân mà bù đắp những thiếu hụt đó, làm thích khách khi đã mất đi tiên cơ, liền cho thấy hắn đã thua một nửa.
Lục Đạo Luân Hồi quyết định thật nhanh, giương cung lên, “Sưu, sưu, sưu” liên tiếp ba tiễn, đây là chiêu thức đắc ý nhất của hắn — Liên Hoàn Tiễn, tuy rằng kém hơn chiêu năm tiễn cùng bắn của Hắc Diệu Chi Ngân, nhưng cũng có ưu thế của nó — đó chính là đối thủ không thể đoán trước được hướng đi của mũi tên thứ hai.
Sau khi ba tiễn của hắn rời tay, thân hình Quy Vu Tịch Diệt phía trước đột nhiên biến mất. Đồng dạng là thích khách Lục Đạo Luân Hồi rất không hiểu được, kỹ năng tiềm hành mỗi lần sử dụng đều phải cần mấy phút để CD (kỹ năng làm lạnh thời gian), vì sao đối phương không cần CD mà lại có thể nhanh chóng ẩn thân tiềm hành???
Còn chưa tìm được đáp án cho nghi vấn trong đầu, bóng dáng Quy Vu Tịch Diệt trong nháy mắt di động, đã đến sau lưng hắn, song đao phiếm hàn quang chém xuống, tuy rằng không yếu ớt như mục sư, nhưng Lục Đạo Luân Hồi đã trúng phải Ma Túy Độc Dược trên đao đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao thứ ba chém xuống cổ họng mình.
“Sách, Tịch Diệt vẫn độc ác như vậy ~ không hổ là đại diện của Sơn Miêu tiểu đội a ~” Ám Đồng vẫn luôn theo dõi qua màn hình lớn không khỏi phát ra âm thanh “sách sách” tán thưởng.
“Ngươi sẽ không vì bị Lục Đạo chém ra khỏi bát cường, nên ngồi ở đây vui sướng khi người gặp họa chứ?” Cực Đoan Phân Tử bất mãn trừng mắt hắn một cái, sau khi kết thúc trận đấu đoàn thể không hiểu sao giữa hai đạo tặc này đã nảy sinh hữu tình thâm hậu, hiện tại đã phát triển thành trình độ như hình với bóng, cũng đã thương lượng xong khi thi đấu kết thúc sẽ kết bạn cùng đi học kỹ năng Ninh Môn Khiêu Tỏa …
“Thiết … ta là đạo tặc a đạo tặc có được không? Sao có thể đánh đồng ta với bốn tên sát nhân cuồng kia? Chúng ta ăn là cơm kĩ thuật a! Nếu chỉ đơn thuần là giết người thì làm đạo tặc để làm gì?”
“Đúng! Huynh đệ ngươi nói quá hay!” Cực Đoan Phân Tử với biểu tình tri kỉ khó cầu vỗ mạnh vai Ám Đồng, hai người đi đến một góc không biết đang thương lượng cái gì. (chời, vậy cũng không biết, tất nhiên là vị trí trên dưới =)), nói giỡn thôi, đừng chọi dép ta )
Kế tiếp là Thương Lãng và Hoàn Mỹ Phong Bạo, chiến sĩ mọi ngày chịu đủ ngược đãi của Phù Tô giờ phút này bày ra lực công kích hoàn mỹ — dám tiếp cận đại hỏa cầu của pháp sư, rồi sau đó dùng đại kiếm với đấu khí thiêu đốt khảm đối phương bỏ mình trên mặt đất.
“Này … tên này là quỷ sao? Thế nhưng … không biết đau?” Nhất Quỷ Tha Đao trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Thương Lãng đã bị thiêu đến thành than trên lôi đài, lắp bắp nói. Tuy rằng cảm giác đau chỉ có 30% nhưng tư vị bị nướng sống tuyệt đối rất khổ sở.
“Ha hả ~ nếu ngươi mỗi ngày đều như con bướm bị Phù Tô dùng băng trùy đóng xuống đất hơn mười lần, phỏng chừng ngươi cũng sẽ cảm giác được hỏa cầu này chỉ là chuyện nhỏ.” Hắc Diệu mỉm cười giải thích.
Nhất Quỷ Tha Đao thấy đối phương mặt không đổi sắc mà giải thích ra những lời như vậy, không khỏi da gà mọc đầy người, lại nhìn đến răng nanh màu trắng như ẩn như hiện trong đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, nhất thời càng thêm khủng bố, không khỏi âm thầm đấm ngực may mắn — may mắn mình không tiến vào bát cường, không cần đối mặt với cái quần thể ma quỷ này …
Hắc Diệu Chi Ngân nhìn Túy Sát Giang Sơn đứng đối diện mình, trường cung trong tay không khỏi nắm càng thêm chặt, sức chiến đấu cường đại của song chức nghiệp giả sau khi cuồng hóa này đối hắn mà nói là một sự tồn tại khủng bố. Sau khi lễ phép hành lễ với nhau, trận đấu bắt đầu.
Túy Sát Giang Sơn vừa lên đã không chút do dự thay song kiếm, quyết định thật nhanh sử xuất kĩ năng cuồng hóa — vũ tiễn xuất sắc của Hắc Diệu Chi Ngân hắn đã lĩnh giáo qua, dưới tình huống như vậy tuyệt đối không dám khinh địch. Đấu khí sặc sỡ ngũ sắc nháy mắt vây quanh Túy Sát Giang Sơn, cuồng chiến sĩ như lưu tinh đã giết rất nhiều người, mang theo ánh lửa đạn nhằm về phía cung tiễn thủ.
Hắc Diệu Chi Ngân hít sâu một hơi, rút ra ba cây Xuyên Vân Tiễn khoát lên trường cung, Hàn Băng Tiễn để giảm tốc độ muốn chống lại cuồng chiến sĩ xem ra không ảnh hưởng, nên hắn quyết định buông tha việc kiềm chế đối phương, trực tiếp lấy tốc độ chống đỡ.
“Thật lợi hại, cư nhiên có thể tránh đi một kích của lão đại sau khi cuồng hóa.” Thân là đội hữu, Cương Thiết Chi Thành phi thường rõ ràng lực công kích, tốc độ công kích cùng tốc độ di động đáng sợ sau khi cuồng hóa của lão đại nhà mình.
“Người của Sơn Miêu, đương nhiên không đơn giản, bằng không lão đại cũng không coi trọng như vậy.” Hoàn Mỹ Phong Bạo không biết đang mang tư vị gì, hắn hiện tại đã hoàn toàn thừa nhận sức chiến đấu của Sơn Miêu tiểu đội, nhưng thua dưới tay Thương Lãng làm hắn không thể có cơ hội đường đường chính chính cùng Phù Tô đấu một hồi.
Xuyên Vân Tiễn thuộc phong hệ ưu thế ở chỗ tốc độ, nhưng lực công kích thấp nhất trong số các Nguyên Tố Tiễn, nên dù Túy Sát Giang Sơn đã hoàn toàn buông tha phòng thủ cũng chỉ giảm đi nửa cây máu. Nhưng Hắc Diệu lại bị đấu khí của hắn đánh trúng, máu hơn ba trăm giờ đây chỉ còn lại hơn mười giọt kinh tâm động phách.
“Chẳng lẽ lực công kích của lão đại lại tăng lên?” Nhất Quỷ Tha Đao dưới đài run sợ trong lòng, chỉ cần đấu khí thôi đã suýt giết chết cung tiễn thủ kia, không hổ là lão đại a ~!
“Không có khả năng.” Lục Đạo Luân Hồi thường xuyên cùng lão đại nhà mình luận bàn võ nghệ rất rõ thực lực của Túy Sát Giang Sơn.
“Nếu vấn đề là do Hắc Diệu Chi Ngân, kia lượng máu của hắn không phải quá ít sao?” Hoàn Mỹ Phong Bạo thân là pháp sư biết rõ công kích vừa rồi cho dù đánh lên người mình cũng chỉ mất một phần tư máu thôi.
Hắc Diệu Chi Ngân suýt chết phát huy tốc độ cao nhất mà cách ra một khoảng với Túy Sát Giang Sơn, lấy thụ cầm thêm đầy máu, rồi sau đó lại BUFF (tăng ma pháp) mới dám quay đầu đối chiến với đối phương.
Túy Sát Giang Sơn đồng dạng nghi hoặc với công kích vừa rồi sau khi cân nhắc rốt cuộc cũng hiểu được, người mà mình vừa công kích đến suýt nữa chết kia, máu nhất định ít đến kinh người. Chỉ cần mình có cơ hội chém trúng mặt hắn, tuyệt đối sẽ giết được đối phương chỉ trong một kích! Túy Sát Giang Sơn suy nghĩ cẩn thận xong không khỏi tự tin hơn, cước bộ vừa chuyển, phóng đến trước mặt Hắc Diệu Chi Ngân.
Hắc Diệu Chi Ngân bị đuổi đến chạy trốn khắp đài trong lòng dị thường buồn bực, đều do lũy thừa năng lực chết tiệt của mình, nếu không phải máu ít đến nỗi đối phương chỉ cần chém một nhát là chết, hắn nào có cần phải như một con chuột mà bị người truy đến ngay cả lực trả đòn cũng không có?
Trộm ngắm vẻ chờ đợi trên mặt những người của Thí Thần bên ngoài, từ lúc bắt đầu tới nay vẫn bị Sơn Miêu tiểu đội áp chế, hôm nay rốt cuộc có hy vọng phun ra một ngụm tức giận.
Lại nhìn đội hữu của mình, ngoài biểu tình cho dù bão thổi cũng bất động của Quy Vu Tịch Diệt, trên gương mặt những người khác ít nhiều đều lộ vẻ lo lắng.
Trận quyết đấu lúc trước đã làm hắn mất đi ba cây Minh Diệu Tiễn, bởi vì muốn chế tác nó phải lấy máu của hắn, lo lắng thiếu máu mà ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu, Hắc Diệu cuối cùng vẫn buông tha cho biện pháp sử Minh Diệu Tiễn, cứ như vậy không thể nghi ngờ là hắn đã bỏ qua một kỹ năng uy lực cực lớn, khó trách bọn họ lại lo lắng như vậy.
Xem ra bất đắc dĩ phải sử dụng chiêu kia … bĩu bĩu môi, hít sâu một hơi Hắc Diệu Chi Ngân hạ quyết tâm. Sờ sờ góc áo của Ám Ảnh Áo Choàng, sử xuất kỹ năng Ủng Bão Hắc Ám, thân hình Hắc Diệu Chi Ngân nhoáng lên một cái, cả người biến mất vô tung.
Thấy một màn này, ngoài Quy Vu Tịch Diệt ra, cằm của người dưới khán đài đều sắp rớt xuống mặt đất. “Nói đùa ư? Hắn không phải du cung thủ sao? Thế nào lại có kỹ năng ẩn thân chứ? Chẳng lẽ là luyện ba chức nghiệp?” Cương Thiết Chi Thành dễ kích động nhất bắt lấy cổ áo Cực Đoan Phân Tử đứng bên cạnh vừa lay động vừa rống to.
“Ngươi có nghe qua trong trò chơi có người luyện ba chức nghiệp sao?” Giải cứu Cực Đoan Phân Tử đang hít thở không thông trong tay Thú Nhân tộc chiến sĩ, Lục Đạo Luân Hồi lạnh lùng nói. Tuy rằng hắn bình tĩnh giáo huấn Cương Thiết Chi Thành, nhưng trong lòng Lục Đạo Luân Hồi cũng không tự chủ được mà bất ổn, lúc bắt đầu là vũ tiễn thần bí, bây giờ là kỹ năng ẩn thân, rốt cuộc thì cung tiễn thủ gầy này ẩn tàng bao nhiêu kỹ năng làm người chấn động đây?”
Túy Sát Giang Sơn trên lôi đài giờ phút này cũng chảy đầy mồ hôi tay, năm cây vũ tiễn dùng để giết hắn và kỹ năng của nó đã để lại ký ức mới mẻ trong hắn. Trơ mắt nhìn đối thủ bị vây trong trạng thái ẩn thân, nếu như lúc này cho hắn một kỹ năng đồng dạng nữa, kia hắn vẫn như cũ không khỏi bị bắn chết ngay đương trường.
Hắn không cam lòng! Rõ ràng từ đầu mình đã chiếm hết ưu thế, rõ ràng đã sắp tiến đến thắng lợi, vì sao lại trình diễn ra loại tiết mục phản công này? Đấu khí trên người tỏa ra mãnh liệt, biểu lộ tâm tình nôn nóng của chủ nhân nó lúc này.
Hắc Diệu Chi Ngân đứng chỗ tối yên lặng chờ đợi thời cơ, hắn không phải Quy Vu Tịch Diệt có thể tùy thời tùy chỗ mà tiến nhập trạng thái ẩn thân, kỹ năng Ủng Bão Hắc Ám cũng là nhờ Ám Ảnh Áo Choàng mới thi triển ra được, nếu công kích không trúng mục tiêu, hắn liền mất đi tất cả cơ hội.
Năm cây Phá Giáp Tiễn đã khoát lên dây cung, Hắc Diệu Chi Ngân chậm rãi di động cước bộ về phía sau Túy Sát Giang Sơn, âm thầm cầu nguyện một tiếng, năm cây vũ tiễn mang theo duệ minh phá không ra, bắn nhanh mà đi.
Túy Sát Giang Sơn vẫn chăm chú phòng bị đối phương đánh lén lập tức phản ứng lại, không kịp trốn tránh, chỉ phải ngưng tụ đấu khí toàn thân cùng đối phương đánh trực diện, trong nháy mắt đấu khí ngũ sắc rực rỡ cùng năm cây Phá Giáp Tiễn mãnh liệt va chạm nhau trên lôi đài.
>>Hết