Chương : 8
Edit+beta: Diệp Hạ
Tháng 10, là lúc chuẩn bị cho hội thể thao mỗi năm một lần, nói quan trọng cũng quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng.
Theo lý mà nói, nên để thể ủy (ủy viên thể dục) phụ trách nhiệm vụ báo danh, nhưng các bạn học cũng không quá nhiệt tình, ngại mệt ngại nóng, phần lớn không muốn tham gia, còn sót lại mấy người yêu vận động, lại không có khả năng để bọn họ báo danh nhiều lần, đem nhiều hạng mục đều ôm đồm.
Cho nên, mỗi khi đến thời điểm báo danh, thể ủy đều là bộ dáng lo lắng sốt ruột, không ngừng thở ngắn than dài, ưu quốc ưu dân*.
(*ưu là lo lắng, ưu quốc ưu dân là lo nước lo dân.)
Năm nay, hắn cùng Lão Điền ở trong văn phòng mưu đồ bí mật lén lút nói chuyện, một bộ tiên nhân đều có diệu kế thần bí, sau đó liền cầm bảng đi tới trước bàn Quý Trạch tỏ vẻ đáng thương bảo: “Lớp trưởng, nhờ người động viên mọi người báo danh được không, thần thiếp làm không được a.”
Bên kia, các bạn học nghe loáng thoáng báo danh đại hội thể thao, lập tức nỗ lực bày ra một bộ mặt lạnh nhạt, nội tâm vô cùng kiên định, năm nay tuyệt đối không thể bị thể ủy lừa dối nữa, năm trước thật là mệt thành cẩu (mệt như ch*).
Còn cùng nhau kết thành liên minh chống cự, sợ nhất thời mềm lòng, lúc sau hối hận đến chết khiếp.
Nhưng bọn họ như thế nào cũng chưa nghĩ đến, cầm tờ báo danh lại hỏi bọn hắn tham gia không cư nhiên là lớp trưởng.
Học sinh ABCDE: “……”
Ngoài mặt lạnh nhạt, nội tâm lại nhịn không được muốn xốc bàn. Mé! Sao lại thế này?! Tôi sao có thể tàn nhẫn đến mức cự tuyệt nam thần /hoa khôi/ lớp trưởng đại nhân?! Ha?!
Mỹ thiếu niên Quý Trạch, làn da trắng sứ, đôi mắt đen bóng vô tội, lời nói cự tuyệt của bọn tất cả đều nghẹn ở họng, âm thầm che lại trái tim nhỏ nói: “Lớp trưởng, đợi một chút, đợi tôi nghĩ lại tôi muốn báo cái nào.”
Quý Trạch nhấp môi gật đầu, "Được.”
Tất cả các nữ sinh đều nỗ lực dời tầm mắt, nội tâm đã chịu tổn thương nặng nề. Được được, đều đáp ứng cậu, đều đáp ứng cậu, cậu nói cái gì cũng được.
Chờ Quý Trạch vừa đi, bọn họ lập tức tụ bên nhau nghiến răng nghiến lợi —— “Không cần phải nói! Khẳng định là Lão Điền cáo già kia nghĩ ra biện pháp! Hừ! Tức chết tôi! Chính là nghĩ chắc chắn chúng ta không thể cự tuyệt nam thần.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hạng mục vận động tương đối nhẹ nhàng nháy mắt thành sự lựa chọn đứng đầu, mọi người nghĩ dù sao đều phải báo, vẫn là nhân lúc còn sớm chọn một cái có thể hold được đi, bằng không còn thừa cái chạy 800 mét 1000 mét gì đó thật quá sức.
Quý Trạch nhìn trong tay trống trơn, bảng biểu bị đoạt đi, sửng sốt một chút, sau đó môi câu ra một độ cung xinh đẹp, cảm thấy vui sướng phát ra từ nội tâm.
Các bạn học nhìn lớp trưởng tươi cười, thần sắc nhoáng lên, cũng không tự giác cùng nhau cười.
“Không phải một cái đại hội thể thao thôi sao? Chút lòng thành. Tôi báo nhảy cao!”
"Tôi tôi! Nhảy xa!”
“Tôn Hạo, sức bật cậu mạnh, 50 mét chạy nhanh cùng tiếp sức cùng lên đi!”
Không chỉ có tự mình báo danh, còn căn cứ biết rõ ưu thế của bạn học tích cực đề cử.
Mọi người vây quanh bảng biểu cướp điền rầm rộ, thập phần sinh động thú vị, lớp học tràn đầy sức sống.
Giang Hạo ngồi ở vị trí mình nhìn, đã cảm thấy hiếm lạ không thể tưởng tượng, lại có điểm cảm động khó hiểu, nhịn không được chống cằm than thở một tiếng.
Quý Trạch tâm tình thực tốt, trở về chỗ ngồi cũng thuận miệng hỏi Giang Hạo, "Cậu báo cái gì?”
Giang Hạo tự tin, "Tôi cái gì cũng được a, dư lại cái gì tôi liền báo cái đấy."
Quý Trạch không nói gì.
Giang Hạo tò mò: “Vậy cậu báo cái gì?”
Quý Trạch dừng một chút, sửa sang lại sách giáo khoa trên bàn nói: "Tôi không tham gia.”
Giang Hạo nghiêng đầu, cố ý bày ra một bộ dáng khó hiểu, “Lớp trưởng còn có đặc quyền này sao? Thật tốt a.”
Quý Trạch nghiêng đầu, thấp giọng mắng một câu.
Giang Hạo tiến lên, "Tôi nghe được, cậu đang mắng tôi.”
Quý Trạch ngẩng đầu, bị phát hiện cũng không hoảng hốt, "Thì như thế nào.”
Giang Hạo nhìn chằm chằm cậu một hồi, hai tròng mắt đen bóng, dường như có ngọn lửa mạo hiểm, thập phần xinh đẹp, mặc dù sắc mặt có vài phần tái nhợt, cũng nở rộ ra sức sống, câu người chú ý. Hắn cười nhún vai, “Không có gì, cậu mắng cứ mắng, dù sao tôi cũng không đau không ngứa. Bất quá, Quý Trạch, thân thể không tốt cũng không phải là lý do để lấy cớ không tham gia hoạt động tập thể, luôn có ít hạng mục không cần cố sức. Giống như ném bóng, không nhất định phải lấy thưởng a, quan trọng ở tham dự.”
Quý Trạch không hé răng.
Giang Hạo tiếp tục, còn nói đến đạo lý rõ ràng: “Chúng ta là một tập thể, mọi người tham dự phấn đấu mới có cảm giác thanh xuân nhiệt huyết, mỗi người đều cống hiến một phần thực lực, mới hình thành ban năm này, cậu nói không tham gia, chính là thiếu hụt một khối, không hoàn chỉnh, hơn nữa cậu chỉ là đứng ở bên ngoài xem, rất nhàm chán, một chút cảm giác cũng không có."
Quý Trạch làm mặt than: "Cậu rất ồn ào.”
Giang Hạo buông tay, không hề xin lỗi, thoải mái hào phóng thừa nhận: "Tôi chính là người hay lảm nhảm a, cậu không nói đáp ứng, tôi liền nói đến khi cậu đáp ứng mới thôi. Hơn nữa chính cậu cũng không phải không muốn tham gia đi.”
Nói xong một câu cuối cùng, hắn đã thu liễm tươi cười tùy tiện trên mặt, nghiêm túc nhìn Quý Trạch, ánh mắt chuyên chú, làm người vô pháp né tránh.
Tay nắm bút Quý Trạch run lên, tựa không kiên nhẫn mà nói thầm một câu, “Đã biết.”
“Vậy cậu tham gia sao?”
Giang Hạo bỗng chốc đem mặt tiến đến trước mắt Quý Trạch, cơ hồ chóp mũi chạm vào chóp mũi, cảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương. Quý Trạch cứng lại, hoảng đến vội vàng lui về phía sau, căn bản không giữ được vẻ mặt vô biểu tình.
"Sao cậu lại sợ tới mức như vậy, tôi không phải yêu quái, sẽ ăn cậu.” Giang Hạo vẻ mặt buồn cười, nhìn cậu phản ứng lớn đến ghế dựa cũng nghiêng, thiếu chút nữa là đổ về phía sau, lập tức tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy cánh tay cậu, kịp thời túm trở về.
Quý Trạch tay nắm cánh tay hắn, nghĩ mà sợ thở phì phò, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chân hai người dán với nhau, tay cũng như là sắp ôm, tư thế ái muội làm người hiểu lầm, mặt đỏ một chút, sợ tới mức lập tức lùi về phạm vi chỗ ngồi của mình.
Tầm mắt cậu né tránh, lông mi buông xuống nhìn bài tập, nhanh chóng nói: “Tham gia tham gia, cậu đừng phiền.”
Giang Hạo vừa lòng, chú ý tới mặt cậu có điểm phiếm hồng, hiếm lạ, "Mặt cậu đỏ cái gì?”
Quý Trạch lập tức quay đầu trừng hắn: “Không có!”
Giang Hạo cười, giơ tay niết mặt cậu, “Cái gì không có, thực nóng a.”
Quý Trạch chấn kinh, đột nhiên chụp tay hắn, “Làm gì niết mặt tôi, tôi lại không phải nữ sinh!”
Giang Hạo nghiêm trang: “Nếu cậu là nữ sinh, tôi mới sẽ không niết cậu, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Quý Trạch nghẹn lại. Gia hỏa này thật là thẳng nam sao?! Nam sinh niết mặt nhau chỗ nào là bình thường!
Giang Hạo đem người làm cho nghẹn khuất nói không ra lời, bản thân lại hồn nhiên không thèm để ý, tùy tính mà lại nhéo hai cái, “Nhưng mà, làn da cậu thật sự rất tốt a, mềm mại, xúc cảm khi nhéo siêu cấp tốt.”
Quý Trạch: “……” Đã hoàn toàn không thể nói gì với gia hỏa này.
Giang Hạo cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi tay, cười tủm tỉm nói: “Quý Trạch, có cái gì không hiểu thì nói, hoan nghênh tới tìm tôi a, tôi rất vui lòng dạy cậu."
Quý Trạch giơ tay xin miễn: “Không cần.” Gia hỏa này quá nguy hiểm, hoàn toàn không theo lẽ thường, có thể làm người hãi hùng khiếp vía.
Tháng 10, là lúc chuẩn bị cho hội thể thao mỗi năm một lần, nói quan trọng cũng quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng.
Theo lý mà nói, nên để thể ủy (ủy viên thể dục) phụ trách nhiệm vụ báo danh, nhưng các bạn học cũng không quá nhiệt tình, ngại mệt ngại nóng, phần lớn không muốn tham gia, còn sót lại mấy người yêu vận động, lại không có khả năng để bọn họ báo danh nhiều lần, đem nhiều hạng mục đều ôm đồm.
Cho nên, mỗi khi đến thời điểm báo danh, thể ủy đều là bộ dáng lo lắng sốt ruột, không ngừng thở ngắn than dài, ưu quốc ưu dân*.
(*ưu là lo lắng, ưu quốc ưu dân là lo nước lo dân.)
Năm nay, hắn cùng Lão Điền ở trong văn phòng mưu đồ bí mật lén lút nói chuyện, một bộ tiên nhân đều có diệu kế thần bí, sau đó liền cầm bảng đi tới trước bàn Quý Trạch tỏ vẻ đáng thương bảo: “Lớp trưởng, nhờ người động viên mọi người báo danh được không, thần thiếp làm không được a.”
Bên kia, các bạn học nghe loáng thoáng báo danh đại hội thể thao, lập tức nỗ lực bày ra một bộ mặt lạnh nhạt, nội tâm vô cùng kiên định, năm nay tuyệt đối không thể bị thể ủy lừa dối nữa, năm trước thật là mệt thành cẩu (mệt như ch*).
Còn cùng nhau kết thành liên minh chống cự, sợ nhất thời mềm lòng, lúc sau hối hận đến chết khiếp.
Nhưng bọn họ như thế nào cũng chưa nghĩ đến, cầm tờ báo danh lại hỏi bọn hắn tham gia không cư nhiên là lớp trưởng.
Học sinh ABCDE: “……”
Ngoài mặt lạnh nhạt, nội tâm lại nhịn không được muốn xốc bàn. Mé! Sao lại thế này?! Tôi sao có thể tàn nhẫn đến mức cự tuyệt nam thần /hoa khôi/ lớp trưởng đại nhân?! Ha?!
Mỹ thiếu niên Quý Trạch, làn da trắng sứ, đôi mắt đen bóng vô tội, lời nói cự tuyệt của bọn tất cả đều nghẹn ở họng, âm thầm che lại trái tim nhỏ nói: “Lớp trưởng, đợi một chút, đợi tôi nghĩ lại tôi muốn báo cái nào.”
Quý Trạch nhấp môi gật đầu, "Được.”
Tất cả các nữ sinh đều nỗ lực dời tầm mắt, nội tâm đã chịu tổn thương nặng nề. Được được, đều đáp ứng cậu, đều đáp ứng cậu, cậu nói cái gì cũng được.
Chờ Quý Trạch vừa đi, bọn họ lập tức tụ bên nhau nghiến răng nghiến lợi —— “Không cần phải nói! Khẳng định là Lão Điền cáo già kia nghĩ ra biện pháp! Hừ! Tức chết tôi! Chính là nghĩ chắc chắn chúng ta không thể cự tuyệt nam thần.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hạng mục vận động tương đối nhẹ nhàng nháy mắt thành sự lựa chọn đứng đầu, mọi người nghĩ dù sao đều phải báo, vẫn là nhân lúc còn sớm chọn một cái có thể hold được đi, bằng không còn thừa cái chạy 800 mét 1000 mét gì đó thật quá sức.
Quý Trạch nhìn trong tay trống trơn, bảng biểu bị đoạt đi, sửng sốt một chút, sau đó môi câu ra một độ cung xinh đẹp, cảm thấy vui sướng phát ra từ nội tâm.
Các bạn học nhìn lớp trưởng tươi cười, thần sắc nhoáng lên, cũng không tự giác cùng nhau cười.
“Không phải một cái đại hội thể thao thôi sao? Chút lòng thành. Tôi báo nhảy cao!”
"Tôi tôi! Nhảy xa!”
“Tôn Hạo, sức bật cậu mạnh, 50 mét chạy nhanh cùng tiếp sức cùng lên đi!”
Không chỉ có tự mình báo danh, còn căn cứ biết rõ ưu thế của bạn học tích cực đề cử.
Mọi người vây quanh bảng biểu cướp điền rầm rộ, thập phần sinh động thú vị, lớp học tràn đầy sức sống.
Giang Hạo ngồi ở vị trí mình nhìn, đã cảm thấy hiếm lạ không thể tưởng tượng, lại có điểm cảm động khó hiểu, nhịn không được chống cằm than thở một tiếng.
Quý Trạch tâm tình thực tốt, trở về chỗ ngồi cũng thuận miệng hỏi Giang Hạo, "Cậu báo cái gì?”
Giang Hạo tự tin, "Tôi cái gì cũng được a, dư lại cái gì tôi liền báo cái đấy."
Quý Trạch không nói gì.
Giang Hạo tò mò: “Vậy cậu báo cái gì?”
Quý Trạch dừng một chút, sửa sang lại sách giáo khoa trên bàn nói: "Tôi không tham gia.”
Giang Hạo nghiêng đầu, cố ý bày ra một bộ dáng khó hiểu, “Lớp trưởng còn có đặc quyền này sao? Thật tốt a.”
Quý Trạch nghiêng đầu, thấp giọng mắng một câu.
Giang Hạo tiến lên, "Tôi nghe được, cậu đang mắng tôi.”
Quý Trạch ngẩng đầu, bị phát hiện cũng không hoảng hốt, "Thì như thế nào.”
Giang Hạo nhìn chằm chằm cậu một hồi, hai tròng mắt đen bóng, dường như có ngọn lửa mạo hiểm, thập phần xinh đẹp, mặc dù sắc mặt có vài phần tái nhợt, cũng nở rộ ra sức sống, câu người chú ý. Hắn cười nhún vai, “Không có gì, cậu mắng cứ mắng, dù sao tôi cũng không đau không ngứa. Bất quá, Quý Trạch, thân thể không tốt cũng không phải là lý do để lấy cớ không tham gia hoạt động tập thể, luôn có ít hạng mục không cần cố sức. Giống như ném bóng, không nhất định phải lấy thưởng a, quan trọng ở tham dự.”
Quý Trạch không hé răng.
Giang Hạo tiếp tục, còn nói đến đạo lý rõ ràng: “Chúng ta là một tập thể, mọi người tham dự phấn đấu mới có cảm giác thanh xuân nhiệt huyết, mỗi người đều cống hiến một phần thực lực, mới hình thành ban năm này, cậu nói không tham gia, chính là thiếu hụt một khối, không hoàn chỉnh, hơn nữa cậu chỉ là đứng ở bên ngoài xem, rất nhàm chán, một chút cảm giác cũng không có."
Quý Trạch làm mặt than: "Cậu rất ồn ào.”
Giang Hạo buông tay, không hề xin lỗi, thoải mái hào phóng thừa nhận: "Tôi chính là người hay lảm nhảm a, cậu không nói đáp ứng, tôi liền nói đến khi cậu đáp ứng mới thôi. Hơn nữa chính cậu cũng không phải không muốn tham gia đi.”
Nói xong một câu cuối cùng, hắn đã thu liễm tươi cười tùy tiện trên mặt, nghiêm túc nhìn Quý Trạch, ánh mắt chuyên chú, làm người vô pháp né tránh.
Tay nắm bút Quý Trạch run lên, tựa không kiên nhẫn mà nói thầm một câu, “Đã biết.”
“Vậy cậu tham gia sao?”
Giang Hạo bỗng chốc đem mặt tiến đến trước mắt Quý Trạch, cơ hồ chóp mũi chạm vào chóp mũi, cảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương. Quý Trạch cứng lại, hoảng đến vội vàng lui về phía sau, căn bản không giữ được vẻ mặt vô biểu tình.
"Sao cậu lại sợ tới mức như vậy, tôi không phải yêu quái, sẽ ăn cậu.” Giang Hạo vẻ mặt buồn cười, nhìn cậu phản ứng lớn đến ghế dựa cũng nghiêng, thiếu chút nữa là đổ về phía sau, lập tức tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy cánh tay cậu, kịp thời túm trở về.
Quý Trạch tay nắm cánh tay hắn, nghĩ mà sợ thở phì phò, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chân hai người dán với nhau, tay cũng như là sắp ôm, tư thế ái muội làm người hiểu lầm, mặt đỏ một chút, sợ tới mức lập tức lùi về phạm vi chỗ ngồi của mình.
Tầm mắt cậu né tránh, lông mi buông xuống nhìn bài tập, nhanh chóng nói: “Tham gia tham gia, cậu đừng phiền.”
Giang Hạo vừa lòng, chú ý tới mặt cậu có điểm phiếm hồng, hiếm lạ, "Mặt cậu đỏ cái gì?”
Quý Trạch lập tức quay đầu trừng hắn: “Không có!”
Giang Hạo cười, giơ tay niết mặt cậu, “Cái gì không có, thực nóng a.”
Quý Trạch chấn kinh, đột nhiên chụp tay hắn, “Làm gì niết mặt tôi, tôi lại không phải nữ sinh!”
Giang Hạo nghiêm trang: “Nếu cậu là nữ sinh, tôi mới sẽ không niết cậu, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Quý Trạch nghẹn lại. Gia hỏa này thật là thẳng nam sao?! Nam sinh niết mặt nhau chỗ nào là bình thường!
Giang Hạo đem người làm cho nghẹn khuất nói không ra lời, bản thân lại hồn nhiên không thèm để ý, tùy tính mà lại nhéo hai cái, “Nhưng mà, làn da cậu thật sự rất tốt a, mềm mại, xúc cảm khi nhéo siêu cấp tốt.”
Quý Trạch: “……” Đã hoàn toàn không thể nói gì với gia hỏa này.
Giang Hạo cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi tay, cười tủm tỉm nói: “Quý Trạch, có cái gì không hiểu thì nói, hoan nghênh tới tìm tôi a, tôi rất vui lòng dạy cậu."
Quý Trạch giơ tay xin miễn: “Không cần.” Gia hỏa này quá nguy hiểm, hoàn toàn không theo lẽ thường, có thể làm người hãi hùng khiếp vía.