Chương : 46
Edit+beta: Diệp Hạ
Đến giờ cơm, mẹ Quý kêu bọn họ đi ra dùng cơm, cho bọn họ uống canh trước, dặn dò uống nhiều chút.
Quý Trạch cùng Giang Hạo chạy vào phòng bếp, hỗ trợ rửa chén bưng thức ăn, nhu thuận đến không thể tưởng tượng nổi, người không biết sợ là sẽ cho rằng nhà Quý có hai đứa con trai.
Ngồi xuống bàn ăn, mẹ Quý chú ý tới mặt con trai lưu đỏ ửng, nhíu mày lo lắng, "Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải phát sốt hay không? Nhanh đi đo nhiệt độ cơ thể."
Quý Trạch cãi lại, "Không có."
Mẹ Quý không tin, đi qua đặt tay lên trán cậu, phát hiện độ ấm đích xác bình thường mới từ bỏ, nhưng ngoài miệng vẫn không quên lải nhải hai câu, "Chú ý thân thể nhiều vào, tránh cho phát sốt còn ngây ngốc không biết.".
Quý Trạch gật đầu, "Biết biết, con nhất định nhớ rõ."
Giang Hạo ngồi một bên nhìn, cười nói: "A Trạch, mẹ cậu đối tốt với cậu thật đó, thật hâm mộ."
Mẹ Quý cười nói: "Làm cha mẹ đều như vậy."
Giang Hạo nói: "Chỗ nào, mẹ của con ba ngày thì có hai ngày không thấy bóng, con phải thường xuyên ăn cơm ngoài, đâu có canh mà uống."
Mẹ Quý nói: "Mẹ con cũng là vì con mà muốn kiếm thêm chút tiền, nhưng mà ăn ở ngoài nhiều không tốt, nếu con không để ý thì cuối tuần có thể đến nhà của chúng ta ăn, dù sao có một ngày mà thôi, cũng chỉ hầm thêm một chút canh nữa thôi mà, rất đơn giản. Cám ơn con ở trường học chiếu cố A Trạch."
Giang Hạo nhất thời cười đến cực kỳ sáng lạn, "Oa, cám ơn dì!"
Cơm nước xong không lâu, mẹ Quý bởi vì đã đáp ứng ra ngoài đi dạo phố cùng bạn, liền thay quần áo ăn diện một phen. Trước khi ra cửa còn dặn dò Quý Trạch phải chiêu đãi đồng học thật tốt.
Chén bát là Quý Trạch và Giang Hạo hai người cùng rửa, nếu ấn quy củ mà nói, không nên để khách nhân rửa, nhưng khách nhân này phi thường tích cực, nói là về sau muốn thường đến cọ cơm, không làm chút chuyện lương tâm sẽ đau, hơn nữa thập phần nhiệt tình mà mời Quý Trạch đến nhà hắn làm khách nhiều chút, cùng đi chơi.
Mẹ Quý rất thích ý nhìn con mình giao lưu với bằng hữu nhiều chút, nhất là đứa trẻ dương quang sáng sủa lại hiểu chuyện như Giang Hạo vậy, rất nhanh đáp ứng.
Cho nên nói, trong phòng bếp, Quý Trạch không thể không lần thứ hai cảm khái.
"Công phu ngoài miệng thật sự lợi hại."
Giang Hạo nháy mắt, cười đến thiên chân vô tà (trong sáng ngây ther), "Di? Làm sao cậu biết, tôi còn chưa thể hiện tài năng cho cậu thấy nha." (kết hợp với câu nói trên của bạn Quý, muốn nghĩ gì thì nghĩ:v)
Quý Trạch ngẩn người, ngay từ đầu không kịp phản ứng là có ý gì, chờ nghĩ đến khi nghĩ ra nhất thời nhếch môi, lỗ tai phiếm hồng, ra vẻ hung ác cắn răng nói: "Cậu đứng đắn chút."
Giang Hạo nhướng mày cười lưu manh "Cậu cũng không phải không hiểu đi. Hơn nữa, tôi chỗ nào không đứng đắn, tôt rất đứng đắn a."
Quý Trạch có chút bất đắc dĩ, "Tôi tốt xấu cũng là nam sinh, không hiểu mới kỳ quái á."
Rửa bát xong, hai người liền trở về phòng.
Quý Trạch định làm bài thi hoặc là đọc sách, nhưng còn chưa đi đến bàn học đã bị Giang Hạo nửa đường chặn ngang nói: "Mới cơm nước xong đã làm bài thi, không sợ không tiêu hóa được sao a, đến, chúng ta nói chuyện phiếm chút."
Ôm thắt lưng đem người ngăn lại thì còn được, Giang Hạo vẫn đang ngồi bên giường, lại đem người ấn ngồi trên đùi của mình.
Quý Trạch bị ôm giống như con nít, tuy rằng hiện tại trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng động tác này thật không biết nên nói như thế nào, rất vi diệu.
Nhất thời muốn đứng lên, lại bị cánh tay trên lưng gắt gao ôm chặt.
Giang Hạo ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, khí nóng phun vào, ngứa.
Hắn nói: "Vừa cậu rồi hoài nghi tôi không chân thành, hiện tại đến phiên tôi hỏi cậu, nếu không thành thật trả lời hoặc là trốn tránh thì tôi sẽ không buông tay luôn."
Quý Trạch dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, che lỗ tai...gật đầu.
"Làm sao cậu biết mình thích nam? Có từng quen ai chưa?"
Vừa nghĩ tới Quý Trạch khả năng cùng ai đó yêu đương, hắn liền siêu siêu khó chịu, tâm tình buồn bực cực điểm, muốn đem người đào ra đánh một trận. Nghĩ tên đó dựa vào cái gì có thể quen với Quý Trạch, xứng sao? Hừ! Còn dám chia tay? Quý Trạch tốt như vậy... Không đúng, chia tay mới tốt, chính là tra nam, không xứng với bạn nhỏ nhà hắn.
Quý Trạch ngồi ở trong lồng ngực của hắn, bị khí tức quen thuộc bao phủ, cảm thấy rất ấm, đồng thời lại có chút không được tự nhiên, tay khoát lên cánh tay bên hông, giải thích: "Tôi không có, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vốn không định yêu đương tại trung học."
Cánh tay Giang Hạo đặt trên lưng cậu bắt đầu căng thẳng, "Tôi biết, vậy sao cậu lại đáp ứng tôi?"
Quý Trạch liếm liếm môi, "Cậu...là ngoại lệ, tôi thích cậu trước, cái này cũng không phải nói khống chế liền khống chế được."
Giang Hạo nhất thời cong môi, yết hầu còn có chút khô, muốn làm cái gì đó nhưng vẫn khắc chế lại.
"Vậy sao cậu phát hiện mình thích nam?"
"Lúc sơ trung học sinh học đã cảm thấy có chút là lạ, khi thấy nam sinh cười trộm thì tò mò, sau đó được đồng học chia sẻ tài nguyên (video sếch), tôi xem cũng không có cảm giác gì, ngược lại là sau đó trong lúc vô tình thấy được một video nam nam, rất kinh ngạc nhưng không có phản cảm."
Giang Hạo rất am hiểu nắm trọng điểm, "Nam nam? Cậu có loại tài nguyên này? Trong máy tính sao?"
Ánh mắt lập tức cảnh giác mà nhìn máy tính trên bàn học.
Quý Trạch mơ màng một chút, "Đương nhiên là có."
Tuy rằng không thường xen, nhưng làm nam sinh mà nói một chút cũng không xem thì cũng không ai tin đi?
Giang Hạo bất mãn: "Không được, xóa sạch xóa sạch! Cậu đã có tôi rồi còn xem những cái đó làm chi."
Quý Trạch ngây ra, nhất thời nhịn không được cười, "Cậu bảo tôi xoá vậy cậu có xoá không?"
"Xoá! Làm gì không xoá?!" Giang đồng học hào hùng vạn trượng.
"Vậy được, chúng ta cùng xoá."
Lúc này sắc mặt Giang Hạo mới tốt lên, ôm người trong ngực, cằm cọ loạn sau gáy cậu, không cẩn thận môi còn vô ý đụng vào.
"Nói mau, tôi là gì của cậu?"
Quý Trạch cười một chút, cảm thấy sau cổ có chút ngứa, tránh về phía trước, nhưng rất nhanh lại bị ôm càng chặt hơn.
"Ân... Bình dấm chua?"
Giang Hạo bất mãn, cắn cổ của cậu một hơi.
Quý Trạch run lên, "Uy! Cổ tôi cũng không phải cổ vịt, đừng gặm loạn!"
Giang Hạo: "Ai cho cậu nói lung tung, tiểu gia là bạn trai của cậu, cả đời luôn!"
Quý Trạch đột nhiên nhớ tới trước kia Vu Hoa Canh tìm cậu phun tào, nói Giang Hạo gây áp lực quá lớn cho đối tượng yêu đương -- hoặc là không yêu đương, một khi yêu liền muốn nghiêm túc, tốt nhất có thể đi đến kết hôn.
"Cậu cảm thấy chúng ta có thể bao lâu?" Quý Trạch bật thốt ra, mới vừa vừa hỏi xong liền hối hận.
Giang Hạo tin tưởng tràn đầy, đáp trắng ra: "Thật lâu, mãi mãi luôn. Nếu cậu dám thay lòng đổi dạ thì tôi tuyệt đối sẽ bắt cậu trở về."
Quý Trạch bật cười, "Vậy nếu là cậu thay lòng đổi dạ thì sao?"
Giang Hạo: "Vậy cậu liền đánh tôi a, kêu một đám giúp đỡ, đúng, không cần người khác, người trong lớp là đủ rồi, bọn họ khẳng định sẽ đánh chết tôi."
Tích cực đề cử người đánh mình như vậy, người thật tâm không nhiều lắm.
Khoé miệng Quý Trạch nhịn không được nhếch lên, cười cười, biểu tình đột nhiên biến quái dị đứng lên, bởi vì cảm thấy dưới mông cứng cứng, có chút cộm người. Một giây sau kịp phản ứng đó là cái gì, cả người đều không khoẻ.
Lập tức dùng sức kéo cánh tay trên lưng ra, "Buông ra!"
Giang Hạo không những không ngại ngùng, ngược lại rất thảnh thơi: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, kỳ thật cậu cũng không nhất định phải xoá tài nguyên, chúng ta có thể cùng xem, như vậy rất tốt."
Quý Trạch giãy dụa, nghiêng đầu nhìn hắn đang cười lưu manh, quả thực hận không thể đánh chết hắn. Vừa rồi không khí rõ ràng rất tốt, có thể đừng soái không quá ba giây hay không, dùng đầu óc quản thân thể cậu đi a!
Giang Hạo giải thích đến lý lẽ đương nhiên, "Thích một người đương nhiên thân tâm đều tràn ngập dục vọng. Nếu cậu ngồi trong ngực mà tôi có thể thờ ơ, thì chỉ có một nguyên nhân, chính là -- tôi bị phế (aka liệt dương)."
Ngữ khí rất bình thường kia thật sự là làm Quý Trạch không có cách, mặt đỏ lên, nhịn không được gầm nhẹ: "Cậu có thể giữ chút mặt mũi hay không?"
Giang Hạo vân đạm phong khinh: "Tiểu bối là người tương đối thành thật, không trách được."
Quý Trạch: "Lăn!"
Giang Hạo như trước cười tủm tỉm: "Lăn cái gì, lăn giường sao?"
Quý Trạch: "..." Thật sự là muốn nói fuck ghê.
Giang Hạo vẫn chưa xong, nói lăn liền lăn, ôm người ngả về sau, ở trên giường lung tung lăn hai vòng. Ga giường loạn thành một đống, tóc và quần áo hai người cũng có chút hỗn độn, lại thở dốc, thật sự rất dễ dàng làm người khác hiểu sai.
Giang Hạo nhìn gương mặt phiếm hồng của Quý Trạch, cảm thấy đặc biệt ngon miệng, không tự giác liếm liếm môi, "Vì để kỷ niệm chúng ta rốt cục cũng cùng một chỗ, làm chút chuyện gì đó đi, như thế nào?"
Hơi hơi híp mắt, con ngươi sâu thẳm, nhìn liền có loại cảm giác nguy hiểm.
Quý Trạch đẩy hắn ra, cũng cười mị mị: "Được a, chúng ta thi đấu làm bài thi đi, có phải rất có ý nghĩa kỉ niệm không?"
Giang Hạo nhìn cậu gật đầu, còn tưởng rằng bắt được rồi, không nghĩ tới chỉ cao hứng được một giây, nhưng sau khi mất mát lại rất nhanh phấn khởi, mắt lượng lượng hỏi: "Thắng thì thưởng cái gì?"
"Muốn cái gì..."
Quý Trạch còn chưa nói xong, Giang Hạo liền ấn môi hôn xuống.
Sau đó câu môi cười: "Thưởng cho tôi giống vầy nè."
Môi Quý Trạch thật mềm, còn tựa hồ có chút ngọt, giống như ăn hoa quả ngâm đường. Trong lòng Giang Hạo ngọt ngất ngây mà nghĩ như vậy.
Nhưng trên thực tế, Quý Trạch cũng có cùng loại ý tưởng.
Bình thường miệng ba hoa, nói chuyện lợi hại như vậy, không nghĩ tới lúc hôn lên lại thoải mái như vậy.
Lần trước hôn môi quá mức đột ngột, đầu óc cậu trống rỗng, căn bản không nhớ rõ cảm giác gì, lần này lại rất thanh tỉnh, trên môi truyền đến xúc cảm rõ ràng, căn bản khó có thể xem nhẹ. Quý Trạch sửng sốt một hồi, nhịn không được như thăm dò vươn đầu lưỡi liếm một chút, giống như mèo con liếm lông, thật cẩn thận.
Một động tác rất nhỏ lại làm cho Giang Hạo kích động vạn phần, ngực giống như có ngàn vạn pháo hoa đồng thời nở rộ, sáng lạn hoa lệ, nổ đầy toàn bộ trái tim.
Mà bài thi trên bài học ở một bên... Coi như là triệt để bị quên đi.
____________
Đến giờ cơm, mẹ Quý kêu bọn họ đi ra dùng cơm, cho bọn họ uống canh trước, dặn dò uống nhiều chút.
Quý Trạch cùng Giang Hạo chạy vào phòng bếp, hỗ trợ rửa chén bưng thức ăn, nhu thuận đến không thể tưởng tượng nổi, người không biết sợ là sẽ cho rằng nhà Quý có hai đứa con trai.
Ngồi xuống bàn ăn, mẹ Quý chú ý tới mặt con trai lưu đỏ ửng, nhíu mày lo lắng, "Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải phát sốt hay không? Nhanh đi đo nhiệt độ cơ thể."
Quý Trạch cãi lại, "Không có."
Mẹ Quý không tin, đi qua đặt tay lên trán cậu, phát hiện độ ấm đích xác bình thường mới từ bỏ, nhưng ngoài miệng vẫn không quên lải nhải hai câu, "Chú ý thân thể nhiều vào, tránh cho phát sốt còn ngây ngốc không biết.".
Quý Trạch gật đầu, "Biết biết, con nhất định nhớ rõ."
Giang Hạo ngồi một bên nhìn, cười nói: "A Trạch, mẹ cậu đối tốt với cậu thật đó, thật hâm mộ."
Mẹ Quý cười nói: "Làm cha mẹ đều như vậy."
Giang Hạo nói: "Chỗ nào, mẹ của con ba ngày thì có hai ngày không thấy bóng, con phải thường xuyên ăn cơm ngoài, đâu có canh mà uống."
Mẹ Quý nói: "Mẹ con cũng là vì con mà muốn kiếm thêm chút tiền, nhưng mà ăn ở ngoài nhiều không tốt, nếu con không để ý thì cuối tuần có thể đến nhà của chúng ta ăn, dù sao có một ngày mà thôi, cũng chỉ hầm thêm một chút canh nữa thôi mà, rất đơn giản. Cám ơn con ở trường học chiếu cố A Trạch."
Giang Hạo nhất thời cười đến cực kỳ sáng lạn, "Oa, cám ơn dì!"
Cơm nước xong không lâu, mẹ Quý bởi vì đã đáp ứng ra ngoài đi dạo phố cùng bạn, liền thay quần áo ăn diện một phen. Trước khi ra cửa còn dặn dò Quý Trạch phải chiêu đãi đồng học thật tốt.
Chén bát là Quý Trạch và Giang Hạo hai người cùng rửa, nếu ấn quy củ mà nói, không nên để khách nhân rửa, nhưng khách nhân này phi thường tích cực, nói là về sau muốn thường đến cọ cơm, không làm chút chuyện lương tâm sẽ đau, hơn nữa thập phần nhiệt tình mà mời Quý Trạch đến nhà hắn làm khách nhiều chút, cùng đi chơi.
Mẹ Quý rất thích ý nhìn con mình giao lưu với bằng hữu nhiều chút, nhất là đứa trẻ dương quang sáng sủa lại hiểu chuyện như Giang Hạo vậy, rất nhanh đáp ứng.
Cho nên nói, trong phòng bếp, Quý Trạch không thể không lần thứ hai cảm khái.
"Công phu ngoài miệng thật sự lợi hại."
Giang Hạo nháy mắt, cười đến thiên chân vô tà (trong sáng ngây ther), "Di? Làm sao cậu biết, tôi còn chưa thể hiện tài năng cho cậu thấy nha." (kết hợp với câu nói trên của bạn Quý, muốn nghĩ gì thì nghĩ:v)
Quý Trạch ngẩn người, ngay từ đầu không kịp phản ứng là có ý gì, chờ nghĩ đến khi nghĩ ra nhất thời nhếch môi, lỗ tai phiếm hồng, ra vẻ hung ác cắn răng nói: "Cậu đứng đắn chút."
Giang Hạo nhướng mày cười lưu manh "Cậu cũng không phải không hiểu đi. Hơn nữa, tôi chỗ nào không đứng đắn, tôt rất đứng đắn a."
Quý Trạch có chút bất đắc dĩ, "Tôi tốt xấu cũng là nam sinh, không hiểu mới kỳ quái á."
Rửa bát xong, hai người liền trở về phòng.
Quý Trạch định làm bài thi hoặc là đọc sách, nhưng còn chưa đi đến bàn học đã bị Giang Hạo nửa đường chặn ngang nói: "Mới cơm nước xong đã làm bài thi, không sợ không tiêu hóa được sao a, đến, chúng ta nói chuyện phiếm chút."
Ôm thắt lưng đem người ngăn lại thì còn được, Giang Hạo vẫn đang ngồi bên giường, lại đem người ấn ngồi trên đùi của mình.
Quý Trạch bị ôm giống như con nít, tuy rằng hiện tại trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng động tác này thật không biết nên nói như thế nào, rất vi diệu.
Nhất thời muốn đứng lên, lại bị cánh tay trên lưng gắt gao ôm chặt.
Giang Hạo ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, khí nóng phun vào, ngứa.
Hắn nói: "Vừa cậu rồi hoài nghi tôi không chân thành, hiện tại đến phiên tôi hỏi cậu, nếu không thành thật trả lời hoặc là trốn tránh thì tôi sẽ không buông tay luôn."
Quý Trạch dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, che lỗ tai...gật đầu.
"Làm sao cậu biết mình thích nam? Có từng quen ai chưa?"
Vừa nghĩ tới Quý Trạch khả năng cùng ai đó yêu đương, hắn liền siêu siêu khó chịu, tâm tình buồn bực cực điểm, muốn đem người đào ra đánh một trận. Nghĩ tên đó dựa vào cái gì có thể quen với Quý Trạch, xứng sao? Hừ! Còn dám chia tay? Quý Trạch tốt như vậy... Không đúng, chia tay mới tốt, chính là tra nam, không xứng với bạn nhỏ nhà hắn.
Quý Trạch ngồi ở trong lồng ngực của hắn, bị khí tức quen thuộc bao phủ, cảm thấy rất ấm, đồng thời lại có chút không được tự nhiên, tay khoát lên cánh tay bên hông, giải thích: "Tôi không có, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi vốn không định yêu đương tại trung học."
Cánh tay Giang Hạo đặt trên lưng cậu bắt đầu căng thẳng, "Tôi biết, vậy sao cậu lại đáp ứng tôi?"
Quý Trạch liếm liếm môi, "Cậu...là ngoại lệ, tôi thích cậu trước, cái này cũng không phải nói khống chế liền khống chế được."
Giang Hạo nhất thời cong môi, yết hầu còn có chút khô, muốn làm cái gì đó nhưng vẫn khắc chế lại.
"Vậy sao cậu phát hiện mình thích nam?"
"Lúc sơ trung học sinh học đã cảm thấy có chút là lạ, khi thấy nam sinh cười trộm thì tò mò, sau đó được đồng học chia sẻ tài nguyên (video sếch), tôi xem cũng không có cảm giác gì, ngược lại là sau đó trong lúc vô tình thấy được một video nam nam, rất kinh ngạc nhưng không có phản cảm."
Giang Hạo rất am hiểu nắm trọng điểm, "Nam nam? Cậu có loại tài nguyên này? Trong máy tính sao?"
Ánh mắt lập tức cảnh giác mà nhìn máy tính trên bàn học.
Quý Trạch mơ màng một chút, "Đương nhiên là có."
Tuy rằng không thường xen, nhưng làm nam sinh mà nói một chút cũng không xem thì cũng không ai tin đi?
Giang Hạo bất mãn: "Không được, xóa sạch xóa sạch! Cậu đã có tôi rồi còn xem những cái đó làm chi."
Quý Trạch ngây ra, nhất thời nhịn không được cười, "Cậu bảo tôi xoá vậy cậu có xoá không?"
"Xoá! Làm gì không xoá?!" Giang đồng học hào hùng vạn trượng.
"Vậy được, chúng ta cùng xoá."
Lúc này sắc mặt Giang Hạo mới tốt lên, ôm người trong ngực, cằm cọ loạn sau gáy cậu, không cẩn thận môi còn vô ý đụng vào.
"Nói mau, tôi là gì của cậu?"
Quý Trạch cười một chút, cảm thấy sau cổ có chút ngứa, tránh về phía trước, nhưng rất nhanh lại bị ôm càng chặt hơn.
"Ân... Bình dấm chua?"
Giang Hạo bất mãn, cắn cổ của cậu một hơi.
Quý Trạch run lên, "Uy! Cổ tôi cũng không phải cổ vịt, đừng gặm loạn!"
Giang Hạo: "Ai cho cậu nói lung tung, tiểu gia là bạn trai của cậu, cả đời luôn!"
Quý Trạch đột nhiên nhớ tới trước kia Vu Hoa Canh tìm cậu phun tào, nói Giang Hạo gây áp lực quá lớn cho đối tượng yêu đương -- hoặc là không yêu đương, một khi yêu liền muốn nghiêm túc, tốt nhất có thể đi đến kết hôn.
"Cậu cảm thấy chúng ta có thể bao lâu?" Quý Trạch bật thốt ra, mới vừa vừa hỏi xong liền hối hận.
Giang Hạo tin tưởng tràn đầy, đáp trắng ra: "Thật lâu, mãi mãi luôn. Nếu cậu dám thay lòng đổi dạ thì tôi tuyệt đối sẽ bắt cậu trở về."
Quý Trạch bật cười, "Vậy nếu là cậu thay lòng đổi dạ thì sao?"
Giang Hạo: "Vậy cậu liền đánh tôi a, kêu một đám giúp đỡ, đúng, không cần người khác, người trong lớp là đủ rồi, bọn họ khẳng định sẽ đánh chết tôi."
Tích cực đề cử người đánh mình như vậy, người thật tâm không nhiều lắm.
Khoé miệng Quý Trạch nhịn không được nhếch lên, cười cười, biểu tình đột nhiên biến quái dị đứng lên, bởi vì cảm thấy dưới mông cứng cứng, có chút cộm người. Một giây sau kịp phản ứng đó là cái gì, cả người đều không khoẻ.
Lập tức dùng sức kéo cánh tay trên lưng ra, "Buông ra!"
Giang Hạo không những không ngại ngùng, ngược lại rất thảnh thơi: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, kỳ thật cậu cũng không nhất định phải xoá tài nguyên, chúng ta có thể cùng xem, như vậy rất tốt."
Quý Trạch giãy dụa, nghiêng đầu nhìn hắn đang cười lưu manh, quả thực hận không thể đánh chết hắn. Vừa rồi không khí rõ ràng rất tốt, có thể đừng soái không quá ba giây hay không, dùng đầu óc quản thân thể cậu đi a!
Giang Hạo giải thích đến lý lẽ đương nhiên, "Thích một người đương nhiên thân tâm đều tràn ngập dục vọng. Nếu cậu ngồi trong ngực mà tôi có thể thờ ơ, thì chỉ có một nguyên nhân, chính là -- tôi bị phế (aka liệt dương)."
Ngữ khí rất bình thường kia thật sự là làm Quý Trạch không có cách, mặt đỏ lên, nhịn không được gầm nhẹ: "Cậu có thể giữ chút mặt mũi hay không?"
Giang Hạo vân đạm phong khinh: "Tiểu bối là người tương đối thành thật, không trách được."
Quý Trạch: "Lăn!"
Giang Hạo như trước cười tủm tỉm: "Lăn cái gì, lăn giường sao?"
Quý Trạch: "..." Thật sự là muốn nói fuck ghê.
Giang Hạo vẫn chưa xong, nói lăn liền lăn, ôm người ngả về sau, ở trên giường lung tung lăn hai vòng. Ga giường loạn thành một đống, tóc và quần áo hai người cũng có chút hỗn độn, lại thở dốc, thật sự rất dễ dàng làm người khác hiểu sai.
Giang Hạo nhìn gương mặt phiếm hồng của Quý Trạch, cảm thấy đặc biệt ngon miệng, không tự giác liếm liếm môi, "Vì để kỷ niệm chúng ta rốt cục cũng cùng một chỗ, làm chút chuyện gì đó đi, như thế nào?"
Hơi hơi híp mắt, con ngươi sâu thẳm, nhìn liền có loại cảm giác nguy hiểm.
Quý Trạch đẩy hắn ra, cũng cười mị mị: "Được a, chúng ta thi đấu làm bài thi đi, có phải rất có ý nghĩa kỉ niệm không?"
Giang Hạo nhìn cậu gật đầu, còn tưởng rằng bắt được rồi, không nghĩ tới chỉ cao hứng được một giây, nhưng sau khi mất mát lại rất nhanh phấn khởi, mắt lượng lượng hỏi: "Thắng thì thưởng cái gì?"
"Muốn cái gì..."
Quý Trạch còn chưa nói xong, Giang Hạo liền ấn môi hôn xuống.
Sau đó câu môi cười: "Thưởng cho tôi giống vầy nè."
Môi Quý Trạch thật mềm, còn tựa hồ có chút ngọt, giống như ăn hoa quả ngâm đường. Trong lòng Giang Hạo ngọt ngất ngây mà nghĩ như vậy.
Nhưng trên thực tế, Quý Trạch cũng có cùng loại ý tưởng.
Bình thường miệng ba hoa, nói chuyện lợi hại như vậy, không nghĩ tới lúc hôn lên lại thoải mái như vậy.
Lần trước hôn môi quá mức đột ngột, đầu óc cậu trống rỗng, căn bản không nhớ rõ cảm giác gì, lần này lại rất thanh tỉnh, trên môi truyền đến xúc cảm rõ ràng, căn bản khó có thể xem nhẹ. Quý Trạch sửng sốt một hồi, nhịn không được như thăm dò vươn đầu lưỡi liếm một chút, giống như mèo con liếm lông, thật cẩn thận.
Một động tác rất nhỏ lại làm cho Giang Hạo kích động vạn phần, ngực giống như có ngàn vạn pháo hoa đồng thời nở rộ, sáng lạn hoa lệ, nổ đầy toàn bộ trái tim.
Mà bài thi trên bài học ở một bên... Coi như là triệt để bị quên đi.
____________